Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
Chương 168: Muốn Sinh Muốn Chết Đều Cùng Nhau ( Canh Năm )
Đỉnh Mưa Nhỏ
06/03/2022
“Chết tiệt, chỉ đi xuống được một đoạn ngắn như vậy!”
Dương Nhược Tình nhìn sợi dây quấn chặt lấy eo mình mà trầm mặc.
Đây là bó dây thừng dài nhất trong nhà, khi duỗi thẳng dài hơn chục mét.
Nhưng nàng cảm thấy mình còn chưa xuống được một nửa vách núi, dây thừng đã hết.
Mắc kẹt trên vách đá này, cao thấp đều không thỏa đáng.
Ở bên cạnh, sợi mây buộc vào người Lạc Phong Đường cũng không thấy động tĩnh gì.
Dương Nhược Tình treo ở giữa không trung, lo lắng vô cùng.
Nàng dùng tay bám lên trên tảng đá không bằng phẳng, nắm chắc những cành cây và dây leo nhô ra từ các khe nứt.
“Đường Nha Tử!”
Nàng lớn tiếng gọi xuống khoảng không gian trống trải dưới chân mình.
Gió núi gào thét, đem âm thanh của nàng thổi đến vách núi đối diện, lại vọng trở về, tạo thành một âm vang thăng trầm phía trên sơn cốc.
“Đường Nha Tử……”
“Nha tử……”
“Tử……”
“Tình Nhi!”
Một giọng nói yếu ớt phát ra dưới chân nàng.
Như là nghe được tiếng trời, Dương Nhược Tình kích động đáp lại phía dưới: “Đường Nha Tử, ta ở đây, ngươi mau lên đây!”
Rất nhanh, dây mây bên cạnh lại chuyển động đều đặn, sau nửa chén trà, Lạc Phong Đường rốt cuộc một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt Dương Nhược Tình.
Thân ảnh của hắn là một chấm đen nhỏ, từ trong một mảnh mây mù trắng xoá phía dưới chậm rãi bò lên.
Cuối cùng khi đến bên cạnh Dương Nhược Tình, hắn thấy nàng đang dán sát vào vách đá giống một con thằn lằn, bên hông còn buộc một sợi dây thừng.
Lạc Phong Đường bị sốc đến mức sắc mặt trắng bệch.
“Ai bảo ngươi xuống dưới, ngươi không muốn sống nữa sao!”
Hắn gần như là hét lên, cẩn thận di chuyển, một tay nắm lấy dây thừng, tay kia thả lỏng cố gắng ôm lấy eo Dương Nhược Tình.
Đúng lúc này, bàn chân hắn dùng để chống đỡ thân thể bất ngờ bị trượt.
Cả người hắn lơ lửng trên vách đá, đung đưa, giống như một chiếc xích đu.
“Đường Nha Tử!”
Dương Nhược Tình hoảng hốt kêu lên, thử thăm dò vươn tay về phía hắn.
Lúc này, nàng mới thấy rõ ràng hai chân Lạc Phong Đường, ướt một mảnh lớn, trong không khí, tràn ngập mùi máu tươi.
Chân hắn bị thương?
Trách không được mới vừa rồi bị trượt chân!
“Đường Nha Tử, mau, ném móc câu bên hông ngươi lại đây.”
Nàng hướng về phía hắn kêu lên.
“Tình Nhi, đừng lo lắng cho ta, ngươi, ngươi đi lên trước đi!” Thanh âm của hắn truyền tới, bị gió núi vặn vẹo đến có chút mờ mịt.
Hắn vẫn còn lảo đảo lắc lư ở kia, một bàn tay chặt chẽ bắt lấy dây mây, một cái tay khác đem móc sắt trong tay vứt ra, móc vào tảng đá gần đó.
Sau đó, hắn chỉ dựa vào lực của hai tay, nghiêng người về phía vách đá.
Hắn giơ chân lên cố gắng di chuyển lên vách đá, nhưng cái chân bị thương không thể làm được gì cả, hắn lại nhìn chằm chằm sợi dây trong tay đã bị nới lỏng.
Dương Nhược Tình thấy vậy mồ hôi nhễ nhại, hiển nhiên, chân Lạc Phong Đường bị thương, dựa chính hắn là không thể bò lên trên được.
Nàng đem mục tiêu đặt ở trên tảng đá phụ cận, móc câu đang bám vào đó.
Biện pháp chỉ có một.
Dương Nhược Tình khẽ cắn môi, trong tiếng hét thất thanh liên tục của Lạc Phong Đường ở phía dưới, nàng bò từng chút một về phía móc câu bên kia.
Rốt cuộc, nàng đã lấy được cái móc.
Nàng ổn định cơ thể bằng hai chân và một tay, thả một tay lên, ném đầu dây còn lại về phía Lạc Phong Đường.
“Đường Nha Tử, bắt lấy nó!”
Nàng hô to một tiếng.
Gần như ngay khi Lạc Phong Đường đưa tay ra bắt lấy, nàng đột ngột kéo mạnh hắn về trước mặt mình.
Đất và đá dưới chân nàng lỏng ra, những cành cây nàng đang nắm giữ phát ra tiếng động như không thể chịu nổi, sắp bật ra khỏi mặt đất bất cứ lúc nào.
Dương Nhược Tình không rảnh lo nghĩ nhiều , dùng dây thừng ở móc sắt, vòng quanh eo Lạc Phong Đường.
Lại buộc vào người mình, giống như đang cõng Lạc Phong Đường trên lưng.
“Tình Nhi ngươi tự mình đi lên đi, ta có thể tự nghĩ được biện pháp.”
Lạc Phong Đường đã hiểu Dương Nhược Tình muốn làm gì tiếp theo, trên mặt nam hài lộ ra vẻ nôn nóng và hoảng sợ.
Hắn liên tục ngăn cản, gấp đến độ nước mắt muốn chảy ra: “Tình Nhi nghe lời ta, ngươi buộc ta bất động như vậy, ta sẽ kéo ngươi xuống mất!”
“Nam nhi đổ máu không đổ lệ, tỷ tỷ ta ghét nhất nam hài tử khóc sướt mướt, ngươi mà dám khóc, ta liền đem ngươi ném xuống cho diều hâu ăn!” Dương Nhược Tình lớn tiếng nói.
Nghiến răng, nghiến răng và hít thở..
Ngay lúc đất đá dưới chân nàng rời ra và lăn xuống, nàng vươn hai tay ra, cầm sợi dây mây trên tay.
Sau đó, giống như một con linh vượn, cõng theo Lạc Phong Đường, từng tấc, từng tấc trườn trên vách đá chênh vênh đi lên…
Mới đầu, Lạc Phong Đường vẫn còn ngăn cản, nhưng sau đó, hắn trầm mặc.
Giờ phút này, nam hài không thể nhìn thấy khuôn mặt của nữ hài, thứ nàng để lại cho hắn là mái đầu bù xù bị gió núi thổi bay.
Hắn xem như hoàn toàn đã hiểu, Tình nhi là nữ hài dũng cảm nhất, cố chấp nhất, cũng có tình có nghĩa nhất thế gian!
Thân là một nam tử, là thợ săn của thôn Trường Bình mà nhà nhà đều biết, có thể tự nhiên đi dạo vài trăm dặm của núi Miên Ngưu.
Chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, hắn sẽ được một nữ hài chiếu cố……
Hổ thẹn!
Nhưng nhiều hơn lại là sốc và cảm động!
Lòng bàn tay của Dương Nhược Tình bị dây mây thô ráp cào xước, máu tươi chảy ra, đau rát ……
Đầu và mặt nàng dán trên vách đá cứng rắn, bị cắt ra từng vết máu……
Nàng không rên một tiếng, cắn chặt răng, trong lòng chỉ có một ý niệm.
Nàng muốn bò lên trên, còn muốn mang theo Đường Nha Tử cùng đi.
Không vứt bỏ, không buông tay!
Mới đầu, Lạc Phong Đường vẫn còn khuyên can, hắn thậm chí còn muốn lấy tổ yến huyết giấu trong tay mình ra và đưa cho Dương Nhược Tình
Hắn không nghĩ liên lụy Dương Nhược Tình.
Nhưng Dương Nhược Tình căn bản không phản ứng hắn, chỉ cắn răng lo bò lên trên.
Lạc Phong Đường không hề khuyên can nữa.
Hai chân không thể dùng, hắn liền dùng đôi tay của mình, nắm chặt hai sợi dây thừng, cùng nhau dùng sức dịch lên trên.
Hai sợi dây thừng, phân biệt buộc ở bên hông hai người, đây là hai sợi dây gắn với tánh mạng của họ.
“Đường Nha Tử, mau tới, lại cố gắng một chút, chúng ta sắp lên đến nơi rồi!”
Dương Nhược Tình kích động lớn tiếng nói, khoảng cách từ đỉnh vách núi chưa đến một mét, nàng đã ngửi được ngọn gió tươi mát từ đỉnh núi thổi xuống.
Tuy nhiên, vào lúc này ——
“Rắc!”
Sợi dây quấn quanh eo nàng đột nhiên bị đứt, cơ thể nàng đột nhiên ngã xuống.
Vào thời khắc mấu chốt, Lạc Phong Đường đã tóm chặt nàng.
“Hô hô, hù chết ta……”
Nàng nhìn vực sâu dưới lòng bàn chân, thè lưỡi.
“Đường Nha Tử, ngươi làm…… Gì?”
Vừa dứt lời, sợi dây bị đứt bên hông nàng bị Lạc Phong Đường dùng đao cắt đứt.
Hắn dùng hết sức lực của mình trở tay đem nàng đẩy lên đỉnh núi.
Nhưng bản thân hắn vì hành động này mà lại ngã xuống mấy mét, may mắn thay, hắn vươn tay nắm được một cành cây bên cạnh, vừa vặn ổn định thân hình.
Dương Nhược Tình nhìn sợi dây quấn chặt lấy eo mình mà trầm mặc.
Đây là bó dây thừng dài nhất trong nhà, khi duỗi thẳng dài hơn chục mét.
Nhưng nàng cảm thấy mình còn chưa xuống được một nửa vách núi, dây thừng đã hết.
Mắc kẹt trên vách đá này, cao thấp đều không thỏa đáng.
Ở bên cạnh, sợi mây buộc vào người Lạc Phong Đường cũng không thấy động tĩnh gì.
Dương Nhược Tình treo ở giữa không trung, lo lắng vô cùng.
Nàng dùng tay bám lên trên tảng đá không bằng phẳng, nắm chắc những cành cây và dây leo nhô ra từ các khe nứt.
“Đường Nha Tử!”
Nàng lớn tiếng gọi xuống khoảng không gian trống trải dưới chân mình.
Gió núi gào thét, đem âm thanh của nàng thổi đến vách núi đối diện, lại vọng trở về, tạo thành một âm vang thăng trầm phía trên sơn cốc.
“Đường Nha Tử……”
“Nha tử……”
“Tử……”
“Tình Nhi!”
Một giọng nói yếu ớt phát ra dưới chân nàng.
Như là nghe được tiếng trời, Dương Nhược Tình kích động đáp lại phía dưới: “Đường Nha Tử, ta ở đây, ngươi mau lên đây!”
Rất nhanh, dây mây bên cạnh lại chuyển động đều đặn, sau nửa chén trà, Lạc Phong Đường rốt cuộc một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt Dương Nhược Tình.
Thân ảnh của hắn là một chấm đen nhỏ, từ trong một mảnh mây mù trắng xoá phía dưới chậm rãi bò lên.
Cuối cùng khi đến bên cạnh Dương Nhược Tình, hắn thấy nàng đang dán sát vào vách đá giống một con thằn lằn, bên hông còn buộc một sợi dây thừng.
Lạc Phong Đường bị sốc đến mức sắc mặt trắng bệch.
“Ai bảo ngươi xuống dưới, ngươi không muốn sống nữa sao!”
Hắn gần như là hét lên, cẩn thận di chuyển, một tay nắm lấy dây thừng, tay kia thả lỏng cố gắng ôm lấy eo Dương Nhược Tình.
Đúng lúc này, bàn chân hắn dùng để chống đỡ thân thể bất ngờ bị trượt.
Cả người hắn lơ lửng trên vách đá, đung đưa, giống như một chiếc xích đu.
“Đường Nha Tử!”
Dương Nhược Tình hoảng hốt kêu lên, thử thăm dò vươn tay về phía hắn.
Lúc này, nàng mới thấy rõ ràng hai chân Lạc Phong Đường, ướt một mảnh lớn, trong không khí, tràn ngập mùi máu tươi.
Chân hắn bị thương?
Trách không được mới vừa rồi bị trượt chân!
“Đường Nha Tử, mau, ném móc câu bên hông ngươi lại đây.”
Nàng hướng về phía hắn kêu lên.
“Tình Nhi, đừng lo lắng cho ta, ngươi, ngươi đi lên trước đi!” Thanh âm của hắn truyền tới, bị gió núi vặn vẹo đến có chút mờ mịt.
Hắn vẫn còn lảo đảo lắc lư ở kia, một bàn tay chặt chẽ bắt lấy dây mây, một cái tay khác đem móc sắt trong tay vứt ra, móc vào tảng đá gần đó.
Sau đó, hắn chỉ dựa vào lực của hai tay, nghiêng người về phía vách đá.
Hắn giơ chân lên cố gắng di chuyển lên vách đá, nhưng cái chân bị thương không thể làm được gì cả, hắn lại nhìn chằm chằm sợi dây trong tay đã bị nới lỏng.
Dương Nhược Tình thấy vậy mồ hôi nhễ nhại, hiển nhiên, chân Lạc Phong Đường bị thương, dựa chính hắn là không thể bò lên trên được.
Nàng đem mục tiêu đặt ở trên tảng đá phụ cận, móc câu đang bám vào đó.
Biện pháp chỉ có một.
Dương Nhược Tình khẽ cắn môi, trong tiếng hét thất thanh liên tục của Lạc Phong Đường ở phía dưới, nàng bò từng chút một về phía móc câu bên kia.
Rốt cuộc, nàng đã lấy được cái móc.
Nàng ổn định cơ thể bằng hai chân và một tay, thả một tay lên, ném đầu dây còn lại về phía Lạc Phong Đường.
“Đường Nha Tử, bắt lấy nó!”
Nàng hô to một tiếng.
Gần như ngay khi Lạc Phong Đường đưa tay ra bắt lấy, nàng đột ngột kéo mạnh hắn về trước mặt mình.
Đất và đá dưới chân nàng lỏng ra, những cành cây nàng đang nắm giữ phát ra tiếng động như không thể chịu nổi, sắp bật ra khỏi mặt đất bất cứ lúc nào.
Dương Nhược Tình không rảnh lo nghĩ nhiều , dùng dây thừng ở móc sắt, vòng quanh eo Lạc Phong Đường.
Lại buộc vào người mình, giống như đang cõng Lạc Phong Đường trên lưng.
“Tình Nhi ngươi tự mình đi lên đi, ta có thể tự nghĩ được biện pháp.”
Lạc Phong Đường đã hiểu Dương Nhược Tình muốn làm gì tiếp theo, trên mặt nam hài lộ ra vẻ nôn nóng và hoảng sợ.
Hắn liên tục ngăn cản, gấp đến độ nước mắt muốn chảy ra: “Tình Nhi nghe lời ta, ngươi buộc ta bất động như vậy, ta sẽ kéo ngươi xuống mất!”
“Nam nhi đổ máu không đổ lệ, tỷ tỷ ta ghét nhất nam hài tử khóc sướt mướt, ngươi mà dám khóc, ta liền đem ngươi ném xuống cho diều hâu ăn!” Dương Nhược Tình lớn tiếng nói.
Nghiến răng, nghiến răng và hít thở..
Ngay lúc đất đá dưới chân nàng rời ra và lăn xuống, nàng vươn hai tay ra, cầm sợi dây mây trên tay.
Sau đó, giống như một con linh vượn, cõng theo Lạc Phong Đường, từng tấc, từng tấc trườn trên vách đá chênh vênh đi lên…
Mới đầu, Lạc Phong Đường vẫn còn ngăn cản, nhưng sau đó, hắn trầm mặc.
Giờ phút này, nam hài không thể nhìn thấy khuôn mặt của nữ hài, thứ nàng để lại cho hắn là mái đầu bù xù bị gió núi thổi bay.
Hắn xem như hoàn toàn đã hiểu, Tình nhi là nữ hài dũng cảm nhất, cố chấp nhất, cũng có tình có nghĩa nhất thế gian!
Thân là một nam tử, là thợ săn của thôn Trường Bình mà nhà nhà đều biết, có thể tự nhiên đi dạo vài trăm dặm của núi Miên Ngưu.
Chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, hắn sẽ được một nữ hài chiếu cố……
Hổ thẹn!
Nhưng nhiều hơn lại là sốc và cảm động!
Lòng bàn tay của Dương Nhược Tình bị dây mây thô ráp cào xước, máu tươi chảy ra, đau rát ……
Đầu và mặt nàng dán trên vách đá cứng rắn, bị cắt ra từng vết máu……
Nàng không rên một tiếng, cắn chặt răng, trong lòng chỉ có một ý niệm.
Nàng muốn bò lên trên, còn muốn mang theo Đường Nha Tử cùng đi.
Không vứt bỏ, không buông tay!
Mới đầu, Lạc Phong Đường vẫn còn khuyên can, hắn thậm chí còn muốn lấy tổ yến huyết giấu trong tay mình ra và đưa cho Dương Nhược Tình
Hắn không nghĩ liên lụy Dương Nhược Tình.
Nhưng Dương Nhược Tình căn bản không phản ứng hắn, chỉ cắn răng lo bò lên trên.
Lạc Phong Đường không hề khuyên can nữa.
Hai chân không thể dùng, hắn liền dùng đôi tay của mình, nắm chặt hai sợi dây thừng, cùng nhau dùng sức dịch lên trên.
Hai sợi dây thừng, phân biệt buộc ở bên hông hai người, đây là hai sợi dây gắn với tánh mạng của họ.
“Đường Nha Tử, mau tới, lại cố gắng một chút, chúng ta sắp lên đến nơi rồi!”
Dương Nhược Tình kích động lớn tiếng nói, khoảng cách từ đỉnh vách núi chưa đến một mét, nàng đã ngửi được ngọn gió tươi mát từ đỉnh núi thổi xuống.
Tuy nhiên, vào lúc này ——
“Rắc!”
Sợi dây quấn quanh eo nàng đột nhiên bị đứt, cơ thể nàng đột nhiên ngã xuống.
Vào thời khắc mấu chốt, Lạc Phong Đường đã tóm chặt nàng.
“Hô hô, hù chết ta……”
Nàng nhìn vực sâu dưới lòng bàn chân, thè lưỡi.
“Đường Nha Tử, ngươi làm…… Gì?”
Vừa dứt lời, sợi dây bị đứt bên hông nàng bị Lạc Phong Đường dùng đao cắt đứt.
Hắn dùng hết sức lực của mình trở tay đem nàng đẩy lên đỉnh núi.
Nhưng bản thân hắn vì hành động này mà lại ngã xuống mấy mét, may mắn thay, hắn vươn tay nắm được một cành cây bên cạnh, vừa vặn ổn định thân hình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.