Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
Chương 1459: Ngao ( Canh Một )
Đỉnh Mưa Nhỏ
05/09/2023
Câu trả lời của Tiền thị làm Dương Nhược Lan phẫn nộ, tuyệt vọng.
“Trả tiền lại cho ta, ta sẽ đi, ta sẽ không liên lụy các ngươi, ta sẽ cách các ngươi rất xa!”
Dương Nhược Lan nói.
Tiền thị không dao động, đứng ở kia giơ tay nhàn nhã chỉnh lại đầu tóc.
“Ngươi nói cái gì, ta thật sự nghe không hiểu!” Nàng nói.
“Đương nhiên, nếu ngươi thiếu tiền, ta cũng dễ thương lượng.”
Tiền thị nói, thay đổi một bộ dáng hòa ái dễ gần, đi đến ngồi xổm xuống trước mặt Dương Nhược Lan.
“Chúng ta cứ làm như trước đây, ngươi ngoan ngoãn tiếp khách cho ta.”
“Ta dẫn mối cho ngươi.”
“Dựa vào tư sắc này của ngươi, thủ đoạn của ta, hai chúng ta khẳng định có thể kiếm được rất nhiều……”
“Ta phi!”
Dương Nhược Lan hung hăng phỉ nhổ, gương mặt đẹp tức giận đến đỏ bừng.
“Ta dù có khốn cùng thất vọng, dù có đói chết, cũng không làm việc bỉ ổi kia!”
“Ngươi cút đi! Ngươi cút đi!”
Tiền thị chạy nhanh lui về sau một bước tránh nước bọt của Dương Nhược Lan.
Nàng cười nói: “Thiên Cách Tùng không thương ngươi, cũng không cho ngươi tiền tiêu, ngươi sống một mình như vậy có ý nghĩa gì?”
“Còn không bằng nghe ta nói, tự kiếm tiền, tự mình sống thoải mái, nữ nhân sao, hà tất ủy khuất chính mình như vậy?”
“Phanh!”
Một chiếc bát trà nện ở cửa phòng.
Tiền thị chật vật chạy.
Dương Nhược Lan cuộn tròn ở góc tường, nhìn căn phòng hỗn độn, đầu chôn thật sâu vào trong đầu gối.
Cuộc sống đang êm đẹp, sao lại thành như vậy?
Ông trời, ta rốt cuộc đã làm sai chỗ nào?
……
“Tam tẩu, Ngũ đệ muội, Bát muội, các ngươi có nghe nói không? Vượng Phúc thôn chúng ta hôm qua không hiểu đã đánh nhau với ai, trên vai ăn một cây kéo !”
Lưu thị tung tăng chạy tới nói bát quái cùng mọi người.
Bào Tố Vân kinh ngạc, “Vượng Phúc…… Là Vượng Phúc say rượu hay đánh lão bà trong thôn chúng ta sao?”
Lưu thị bĩu môi, “Còn có thể có mấy người tên Vượng Phúc chứ, còn không phải là lão già kia sao!”
“Cái lão già kia không đứng đắn.”
“Nghe nói tức phụ của nhi tử hắn sinh con, hắn rình ngay ở cửa phòng, bị con của hắn bắt được thiếu chút nữa liền phải đánh hắn một trận.”
“Các phụ nhân đi làm ruộng cho hài tử bú sữa, lão già này rất thích chạy đến đằng sau trêu hài tử,”
“Làm bộ sờ mặt hài tử, cố ý đi chạm vào ngực phụ nhân, ghê tởm muốn chết!” Lưu thị nói.
Tào Bát Muội đang cho con bú, nghe được lời này, biểu tình có hơi chút mất tự nhiên.
“Tứ thẩm, thẩm đừng nói nữa, làm cháu cũng ngại cho con bú!” Nàng nói.
Lưu thị cười xua xua tay: “Không có gì, không có gì, nơi này chỉ có mấy phụ nhân chúng ta, không có người ngoài, cũng không có nam nhân, ngươi cứ cho bú đi!”
Tào Bát Muội vẻ mặt xấu hổ, nghiêng người tiếp tục cho khuê nữ bú sữa.
Bên này, Lưu thị lôi kéo Bào Tố Vân và Tôn thị nói tin tức nàng vừa nghe được từ bên ngoài.
****
Chuyện của Vượng Phúc giống như một cơn lốc, không đến gần nửa ngày đã truyền khắp thôn Trường Bình.
Tôn thị ban đêm đi nhà cũ đưa cơm cho hai vợ chồng già lão Dương và Đàm thị, cũng nghe được lão Dương đang nói chuyện này cùng Đàm thị.
“Trả tiền lại cho ta, ta sẽ đi, ta sẽ không liên lụy các ngươi, ta sẽ cách các ngươi rất xa!”
Dương Nhược Lan nói.
Tiền thị không dao động, đứng ở kia giơ tay nhàn nhã chỉnh lại đầu tóc.
“Ngươi nói cái gì, ta thật sự nghe không hiểu!” Nàng nói.
“Đương nhiên, nếu ngươi thiếu tiền, ta cũng dễ thương lượng.”
Tiền thị nói, thay đổi một bộ dáng hòa ái dễ gần, đi đến ngồi xổm xuống trước mặt Dương Nhược Lan.
“Chúng ta cứ làm như trước đây, ngươi ngoan ngoãn tiếp khách cho ta.”
“Ta dẫn mối cho ngươi.”
“Dựa vào tư sắc này của ngươi, thủ đoạn của ta, hai chúng ta khẳng định có thể kiếm được rất nhiều……”
“Ta phi!”
Dương Nhược Lan hung hăng phỉ nhổ, gương mặt đẹp tức giận đến đỏ bừng.
“Ta dù có khốn cùng thất vọng, dù có đói chết, cũng không làm việc bỉ ổi kia!”
“Ngươi cút đi! Ngươi cút đi!”
Tiền thị chạy nhanh lui về sau một bước tránh nước bọt của Dương Nhược Lan.
Nàng cười nói: “Thiên Cách Tùng không thương ngươi, cũng không cho ngươi tiền tiêu, ngươi sống một mình như vậy có ý nghĩa gì?”
“Còn không bằng nghe ta nói, tự kiếm tiền, tự mình sống thoải mái, nữ nhân sao, hà tất ủy khuất chính mình như vậy?”
“Phanh!”
Một chiếc bát trà nện ở cửa phòng.
Tiền thị chật vật chạy.
Dương Nhược Lan cuộn tròn ở góc tường, nhìn căn phòng hỗn độn, đầu chôn thật sâu vào trong đầu gối.
Cuộc sống đang êm đẹp, sao lại thành như vậy?
Ông trời, ta rốt cuộc đã làm sai chỗ nào?
……
“Tam tẩu, Ngũ đệ muội, Bát muội, các ngươi có nghe nói không? Vượng Phúc thôn chúng ta hôm qua không hiểu đã đánh nhau với ai, trên vai ăn một cây kéo !”
Lưu thị tung tăng chạy tới nói bát quái cùng mọi người.
Bào Tố Vân kinh ngạc, “Vượng Phúc…… Là Vượng Phúc say rượu hay đánh lão bà trong thôn chúng ta sao?”
Lưu thị bĩu môi, “Còn có thể có mấy người tên Vượng Phúc chứ, còn không phải là lão già kia sao!”
“Cái lão già kia không đứng đắn.”
“Nghe nói tức phụ của nhi tử hắn sinh con, hắn rình ngay ở cửa phòng, bị con của hắn bắt được thiếu chút nữa liền phải đánh hắn một trận.”
“Các phụ nhân đi làm ruộng cho hài tử bú sữa, lão già này rất thích chạy đến đằng sau trêu hài tử,”
“Làm bộ sờ mặt hài tử, cố ý đi chạm vào ngực phụ nhân, ghê tởm muốn chết!” Lưu thị nói.
Tào Bát Muội đang cho con bú, nghe được lời này, biểu tình có hơi chút mất tự nhiên.
“Tứ thẩm, thẩm đừng nói nữa, làm cháu cũng ngại cho con bú!” Nàng nói.
Lưu thị cười xua xua tay: “Không có gì, không có gì, nơi này chỉ có mấy phụ nhân chúng ta, không có người ngoài, cũng không có nam nhân, ngươi cứ cho bú đi!”
Tào Bát Muội vẻ mặt xấu hổ, nghiêng người tiếp tục cho khuê nữ bú sữa.
Bên này, Lưu thị lôi kéo Bào Tố Vân và Tôn thị nói tin tức nàng vừa nghe được từ bên ngoài.
****
Chuyện của Vượng Phúc giống như một cơn lốc, không đến gần nửa ngày đã truyền khắp thôn Trường Bình.
Tôn thị ban đêm đi nhà cũ đưa cơm cho hai vợ chồng già lão Dương và Đàm thị, cũng nghe được lão Dương đang nói chuyện này cùng Đàm thị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.