Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
Chương 250: Ngươi Không Chết Tử Tế Được ( Canh Một )
Đỉnh Mưa Nhỏ
03/04/2022
Bên kia, lão Dương nói tiếp: “Đậu phụ cùng đậu phụ khô đều là đồ vật hiếm lạ, sau này cháu làm nhiều một ít. Ngày mười sáu tới cô nương Bào gia sẽ qua cửa, thân thích bằng hữu đều đến tặng lễ, ăn cơm.”
“Ta cũng làm ra hai món ăn hiếm lạ, nang cao thể diện cho Dương gia ta, được không?”
“Đương nhiên là được!”
Dương Nhược Tình sảng khoái đáp ứng.
“Đậu phụ khô hương cay và đậu phụ khô nước mật, cũng đều làm tới một chút!” Ông lại bổ sung nói.
Dương Nhược Tình gật đầu.
Còn không phải là mấy miếng đậu phụ sao, tốn hết mười văn tiền là cùng.
Bào gia bên kia vừa lòng, ngũ thúc cũng có mặt mũi.
Dương gia trước mặt thân thích bằng hữu cũng nở mày nở mặt, tam phòng dù cho không đi theo thơm lây, cũng sẽ không bị bôi đen.
Được Dương Nhược Tình đồng ý, lão Dương cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Bên này, Dương Hoa Trung khen Dương Nhược Tình: “con gái của ta hôm nay thật hiểu chuyện, khiến gia gia của nàng thật vui vẻ!”
Vẻ mặt Tôn thị tự hào nói: “Nói vậy không đúng, con gái của ta vẫn luôn hiểu chuyện, chỉ là từ trước đến giờ gia gia nàng cũng chưa từng cùng nàng nói chuyện như hôm nay!”
Dương Hoa Trung tự biết chính mình nói sai rồi, vội vàng cười sửa miệng: “Đúng đúng đúng, là ta nói chưa chuẩn, con gái của ta là tốt nhất trên đời này, khuê nữ hiếu thuận nhất!”
Lại nói bên kia.
Dương Hoa An vội vàng rời khỏi nhà tam phòng, đang định đi về phòng mở phong bao lì xì xem có bao nhiêu tiền.
Cầm trong tay ước lượng qua, nặng trĩu, leng keng leng keng thật rung động lòng người.
Khi sắp đi qua Đông phòng của Đàm thị, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng kêu thanh thúy của Lưu thị.
“A, đại ca đã ăn cơm trưa chưa?”
Dương Hoa An ngừng bước chân, dùng tay áo che lại phong bao lì xì, quay đầu đạm mạc gật gật đầu với Lưu thị.
Lưu thị nhìn vào chỗ tay áo Dương Hoa An che lại, trong lòng hiểu rõ.
Bà đứng ở cửa phòng bếp cười ngâm ngâm hỏi Dương Hoa An: “Đại ca, tam phòng hôm nay mua ruộng làm tiệc rượu, tam tẩu nấu ăn, chắc chắn toàn đồ ngon đi?”
“Ừ, đồ ăn không ít.”
Dương Hoa An nói.
“Có những món gì vậy? Mau kể chọ đệ muội ta nghe.” Lưu thị hỏi.
Dương Hoa An trong lòng không thoải mái, nhưng vẫn nhẫn lại tính tình, tùy tiện kể ra mấy thứ.
Khiến cho Lưu thị thèm thuồng chảy cả nước dãi.
Lưu thị tấm tắc nói: “Chỉ nghe thôi đã thấy thèm rồi, đại ca buổi trưa thật đúng là có lộc ăn!”
Dương Hoa An cười nhẹ: “Tứ đệ muội nếu là không còn chuyện gì, ta liền đi đây, buổi trưa uống lên mấy chung rượu bây giờ có hơi chút choáng váng đầu óc.”
Dương Hoa An cất bước định đi.
Lưu thị lại vác bụng to đuổi theo, trong miệng hô hô kêu: “Đại ca, ngươi chờ một chút……”
“Sao?”
Dương Hoa An dừng lại bước chân, nhìn Lưu thị đã chạy đến trước mặt.
Thầm nghĩ bà nương này thật là một cái kẹo mạch nha, dính phải liền ném không ra.
Đối diện, Lưu thị lại tiếp tục cười ngâm ngâm nói: “Ta thấy trên quần áo đại ca dính phải chút đồ dơ, để ta giúp đại ca phủi đi……”
Tay Lưu thị trực tiếp liền túm tay áo đang che bao lì xì của Dương Hoa An.
Chờ đến khi Dương Hoa An hiểu được ý đồ của Lưu thị thì:
‘ loảng xoảng! ’
Bao lì xì đã rớt tới trên mặt đất, liền dừng ở bên chân hai người.
Dương Hoa An mặt mày căng thẳng, vội vàng cúi người nhặt.
Lại bị Lưu thị một chân dẫm trụ.
Không phải hắn kịp rút ngón tay về, một chân kia thế nào cũng phải dẫm đứt tay hắn!
“Tứ đệ muội, ngươi có ý gì?”
Dương Hoa An giương mắt nhìn Lưu thị, tức giận hỏi.
Lưu thị một tay chống sau eo, dưới chân dẫm lên bao lì xì kia không dịch nửa bước.
Nghe hắn hỏi, bà từ trên cao nhìn xuống hắn, khóe môi gợi lên mỉa mai cùng đắc ý.
“Đại ca, lời này phải là ta hỏi ngươi mới đúng? Tam phòng cho ngươi phong bao lì xì, ngươi không sung công, là có ý gì vậy?”
Lưu thị cười ngâm ngâm hỏi.
Dương Hoa An tức khắc đỏ mặt lên.
Cha mẹ có quy định, chưa phân gia, tiền của mỗi người trong nhà đều phải giao lại cho nương.
Lão nhị làm chạy chân cho cửa hàng của nhà nhạc phụ hắn, trừ đi chi phí ăn mặc của người một nhà ở trấn trên, tiền dư lại đều phải nộp lên.
Lão ngũ thời điểm nông nhàn ở bên ngoài làm công kiếm tiền cũng phải nộp lên.
Tự nhiên chính mình nhận được phong bao này cũng phải nộp lên.
Nhưng hắn vẫn muốn lưu lại mấy văn để bàng thân.
Lưu thị phụ nhân đáng chết này!
Dương Hoa An trong lòng hận không thể đánh cho Lưu thị một trận, trên mặt lại cười cười.
“Tứ đệ muội, ngươi hiểu lầm đại ca ta. Ta hôm nay uống đến choáng váng nên đã quên mất chuyện này.”
“Ngươi đem chân dịch ra, ta nhặt bao lì xì lên đem đến phòng cho nương!”
“Không được!” Lưu thị lắc đầu.
“Nương bây giờ đang bồi Mai nhi qua nhà Lão Vương gia, không ở trong phòng.” Lưu thị nói.
“Vậy chờ nương trở lại, ta sẽ đưa qua.” Dương Hoa An nói.
Lưu thị lắc đầu: “Vậy càng không được, chuột trong phòng đại ca vô cùng xảo quyệt, đến túi tiền cũng trộm !”
Đối với Dương Hoa An, Lưu thị cũng không có hảo cảm gì.
Lúc nào cũng tỏ vẻ đạo mạo, giả vờ thành thật, miệng chuyên nói dối!
Cả nhà vất vả kiếm tiền, toàn dùng để bồi dưỡng cho hắn và đại nhi tử của hắn hai cái động không đáy đồng sinh vạn năm!
Túi tiền này nếu như bị hắn cầm về phòng, thì lại khó đào ra!
Đến lúc đó hắn lại bảo là bị rơi, hoặc có người trộm, cả sọt lý do!
Nghe Lưu thị nói vậy, Dương Hoa An có hơi bực mình.
“Vậy ngươi muốn như thế nào?” Hắn hỏi.
“Ta cứ dẫm lên như vậy, dẫm đến khi nương trở về mới thôi.” Lưu thị cười hì hì nói.
Dương Hoa An sắc mặt trầm xuống.
Đột nhiên, hắn chỉ vào phía sau Lưu thị, thần sắc kinh biến: “A, đó là cái gì?”
“Đâu?”
Lưu thị ngạc nhiên hỏi.
Thừa dịp nàng quay đầu, Dương Hoa An một phen nắm lấy mắt cá chân Lưu thị nâng lên, lấy lại túi tiền trên mặt đất, sau đó Dương Hoa An cất bước liền chạy.
Không có trọng tâm Lưu thị ‘bộp’ một tiếng ngã ngồi trên mặt đất.
“Ai da, dám giở thủ đoạn với lão nương, Dương Hoa An ngươi là cái tên đáng chém ngàn đao, tiểu nhân đê tiện ……”
Dương Hoa An một hơi chạy vào phía trước nhà chính, chống tay vào vách tường cúi người thở dốc.
Phía sau trong sân vẫn còn truyền đến tiếng chửi bậy của Lưu thị.
“Đáng chết, làm lão nương bị ngã, cũng không đỡ lão nương đứng dậy, ngươi chết không được tử tế ……”
Tứ đệ muội bụng lớn như vậy, có nên quay lại đỡ nàng một phen không?
Dương Hoa An có chút rối rắm.
Bị ngã như vậy sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?
Hắn xoay người lại chạy về hướng cửa sau, còn chưa tới cửa, liền nghe thấy tiếng chửi của Lưu thị: “Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể chạy trốn được sao? Dám cất giấu tiền riêng, làm hỏng gia quy, sau này ta sẽ tố cáo với cha mẹ ……”
Vừa nghe vậy, Dương Hoa An dừng chân lại.
Mụ già thúi, vẫn còn muốn đấu với lão tử, vậy lão tử hảo tâm đi đỡ ngươi làm gì?
Dương Hoa An quay đầu, xoay người trở về phòng của mình.
Phía sân bên này, Lưu thị ngồi dưới đất, chỉ cảm thấy xương cũng muốn gẫy đi.
Bà mắng vài tiếng, cắn răng chống mặt đất bò lên.
Mới vừa bò được một nửa, phía dưới đột nhiên ập ra một luồng hơi nóng.
Cúi đầu nhìn xuống, một dòng nước màu vàng chảy ra từ hai ống quần.
Đã sinh hai khuê nữ nên Lưu thị nháy mắt đã hiểu, đây là vỡ ối, sắp sinh!
Trong đầu vừa mới chuyển qua ý niệm này, bụng bà liền bắt đầu đau lên.
Xoa hai cái đùi đứng tại chỗ, đau đến mức không cử động được, cứ đung đưa ……
“Ai da, cứu mạng …… Ta muốn sinh, đại tẩu ngươi mau ra đây nhanh……”
Lưu thị hét lên.
Đàm thị đã dẫn theo Dương Hoa Mai đi ra ngoài, Dương Hoa Minh ăn xong cơm sáng đã đi sang nhà người bán hàng rong để đánh mã điếu.
“Ta cũng làm ra hai món ăn hiếm lạ, nang cao thể diện cho Dương gia ta, được không?”
“Đương nhiên là được!”
Dương Nhược Tình sảng khoái đáp ứng.
“Đậu phụ khô hương cay và đậu phụ khô nước mật, cũng đều làm tới một chút!” Ông lại bổ sung nói.
Dương Nhược Tình gật đầu.
Còn không phải là mấy miếng đậu phụ sao, tốn hết mười văn tiền là cùng.
Bào gia bên kia vừa lòng, ngũ thúc cũng có mặt mũi.
Dương gia trước mặt thân thích bằng hữu cũng nở mày nở mặt, tam phòng dù cho không đi theo thơm lây, cũng sẽ không bị bôi đen.
Được Dương Nhược Tình đồng ý, lão Dương cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Bên này, Dương Hoa Trung khen Dương Nhược Tình: “con gái của ta hôm nay thật hiểu chuyện, khiến gia gia của nàng thật vui vẻ!”
Vẻ mặt Tôn thị tự hào nói: “Nói vậy không đúng, con gái của ta vẫn luôn hiểu chuyện, chỉ là từ trước đến giờ gia gia nàng cũng chưa từng cùng nàng nói chuyện như hôm nay!”
Dương Hoa Trung tự biết chính mình nói sai rồi, vội vàng cười sửa miệng: “Đúng đúng đúng, là ta nói chưa chuẩn, con gái của ta là tốt nhất trên đời này, khuê nữ hiếu thuận nhất!”
Lại nói bên kia.
Dương Hoa An vội vàng rời khỏi nhà tam phòng, đang định đi về phòng mở phong bao lì xì xem có bao nhiêu tiền.
Cầm trong tay ước lượng qua, nặng trĩu, leng keng leng keng thật rung động lòng người.
Khi sắp đi qua Đông phòng của Đàm thị, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng kêu thanh thúy của Lưu thị.
“A, đại ca đã ăn cơm trưa chưa?”
Dương Hoa An ngừng bước chân, dùng tay áo che lại phong bao lì xì, quay đầu đạm mạc gật gật đầu với Lưu thị.
Lưu thị nhìn vào chỗ tay áo Dương Hoa An che lại, trong lòng hiểu rõ.
Bà đứng ở cửa phòng bếp cười ngâm ngâm hỏi Dương Hoa An: “Đại ca, tam phòng hôm nay mua ruộng làm tiệc rượu, tam tẩu nấu ăn, chắc chắn toàn đồ ngon đi?”
“Ừ, đồ ăn không ít.”
Dương Hoa An nói.
“Có những món gì vậy? Mau kể chọ đệ muội ta nghe.” Lưu thị hỏi.
Dương Hoa An trong lòng không thoải mái, nhưng vẫn nhẫn lại tính tình, tùy tiện kể ra mấy thứ.
Khiến cho Lưu thị thèm thuồng chảy cả nước dãi.
Lưu thị tấm tắc nói: “Chỉ nghe thôi đã thấy thèm rồi, đại ca buổi trưa thật đúng là có lộc ăn!”
Dương Hoa An cười nhẹ: “Tứ đệ muội nếu là không còn chuyện gì, ta liền đi đây, buổi trưa uống lên mấy chung rượu bây giờ có hơi chút choáng váng đầu óc.”
Dương Hoa An cất bước định đi.
Lưu thị lại vác bụng to đuổi theo, trong miệng hô hô kêu: “Đại ca, ngươi chờ một chút……”
“Sao?”
Dương Hoa An dừng lại bước chân, nhìn Lưu thị đã chạy đến trước mặt.
Thầm nghĩ bà nương này thật là một cái kẹo mạch nha, dính phải liền ném không ra.
Đối diện, Lưu thị lại tiếp tục cười ngâm ngâm nói: “Ta thấy trên quần áo đại ca dính phải chút đồ dơ, để ta giúp đại ca phủi đi……”
Tay Lưu thị trực tiếp liền túm tay áo đang che bao lì xì của Dương Hoa An.
Chờ đến khi Dương Hoa An hiểu được ý đồ của Lưu thị thì:
‘ loảng xoảng! ’
Bao lì xì đã rớt tới trên mặt đất, liền dừng ở bên chân hai người.
Dương Hoa An mặt mày căng thẳng, vội vàng cúi người nhặt.
Lại bị Lưu thị một chân dẫm trụ.
Không phải hắn kịp rút ngón tay về, một chân kia thế nào cũng phải dẫm đứt tay hắn!
“Tứ đệ muội, ngươi có ý gì?”
Dương Hoa An giương mắt nhìn Lưu thị, tức giận hỏi.
Lưu thị một tay chống sau eo, dưới chân dẫm lên bao lì xì kia không dịch nửa bước.
Nghe hắn hỏi, bà từ trên cao nhìn xuống hắn, khóe môi gợi lên mỉa mai cùng đắc ý.
“Đại ca, lời này phải là ta hỏi ngươi mới đúng? Tam phòng cho ngươi phong bao lì xì, ngươi không sung công, là có ý gì vậy?”
Lưu thị cười ngâm ngâm hỏi.
Dương Hoa An tức khắc đỏ mặt lên.
Cha mẹ có quy định, chưa phân gia, tiền của mỗi người trong nhà đều phải giao lại cho nương.
Lão nhị làm chạy chân cho cửa hàng của nhà nhạc phụ hắn, trừ đi chi phí ăn mặc của người một nhà ở trấn trên, tiền dư lại đều phải nộp lên.
Lão ngũ thời điểm nông nhàn ở bên ngoài làm công kiếm tiền cũng phải nộp lên.
Tự nhiên chính mình nhận được phong bao này cũng phải nộp lên.
Nhưng hắn vẫn muốn lưu lại mấy văn để bàng thân.
Lưu thị phụ nhân đáng chết này!
Dương Hoa An trong lòng hận không thể đánh cho Lưu thị một trận, trên mặt lại cười cười.
“Tứ đệ muội, ngươi hiểu lầm đại ca ta. Ta hôm nay uống đến choáng váng nên đã quên mất chuyện này.”
“Ngươi đem chân dịch ra, ta nhặt bao lì xì lên đem đến phòng cho nương!”
“Không được!” Lưu thị lắc đầu.
“Nương bây giờ đang bồi Mai nhi qua nhà Lão Vương gia, không ở trong phòng.” Lưu thị nói.
“Vậy chờ nương trở lại, ta sẽ đưa qua.” Dương Hoa An nói.
Lưu thị lắc đầu: “Vậy càng không được, chuột trong phòng đại ca vô cùng xảo quyệt, đến túi tiền cũng trộm !”
Đối với Dương Hoa An, Lưu thị cũng không có hảo cảm gì.
Lúc nào cũng tỏ vẻ đạo mạo, giả vờ thành thật, miệng chuyên nói dối!
Cả nhà vất vả kiếm tiền, toàn dùng để bồi dưỡng cho hắn và đại nhi tử của hắn hai cái động không đáy đồng sinh vạn năm!
Túi tiền này nếu như bị hắn cầm về phòng, thì lại khó đào ra!
Đến lúc đó hắn lại bảo là bị rơi, hoặc có người trộm, cả sọt lý do!
Nghe Lưu thị nói vậy, Dương Hoa An có hơi bực mình.
“Vậy ngươi muốn như thế nào?” Hắn hỏi.
“Ta cứ dẫm lên như vậy, dẫm đến khi nương trở về mới thôi.” Lưu thị cười hì hì nói.
Dương Hoa An sắc mặt trầm xuống.
Đột nhiên, hắn chỉ vào phía sau Lưu thị, thần sắc kinh biến: “A, đó là cái gì?”
“Đâu?”
Lưu thị ngạc nhiên hỏi.
Thừa dịp nàng quay đầu, Dương Hoa An một phen nắm lấy mắt cá chân Lưu thị nâng lên, lấy lại túi tiền trên mặt đất, sau đó Dương Hoa An cất bước liền chạy.
Không có trọng tâm Lưu thị ‘bộp’ một tiếng ngã ngồi trên mặt đất.
“Ai da, dám giở thủ đoạn với lão nương, Dương Hoa An ngươi là cái tên đáng chém ngàn đao, tiểu nhân đê tiện ……”
Dương Hoa An một hơi chạy vào phía trước nhà chính, chống tay vào vách tường cúi người thở dốc.
Phía sau trong sân vẫn còn truyền đến tiếng chửi bậy của Lưu thị.
“Đáng chết, làm lão nương bị ngã, cũng không đỡ lão nương đứng dậy, ngươi chết không được tử tế ……”
Tứ đệ muội bụng lớn như vậy, có nên quay lại đỡ nàng một phen không?
Dương Hoa An có chút rối rắm.
Bị ngã như vậy sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?
Hắn xoay người lại chạy về hướng cửa sau, còn chưa tới cửa, liền nghe thấy tiếng chửi của Lưu thị: “Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể chạy trốn được sao? Dám cất giấu tiền riêng, làm hỏng gia quy, sau này ta sẽ tố cáo với cha mẹ ……”
Vừa nghe vậy, Dương Hoa An dừng chân lại.
Mụ già thúi, vẫn còn muốn đấu với lão tử, vậy lão tử hảo tâm đi đỡ ngươi làm gì?
Dương Hoa An quay đầu, xoay người trở về phòng của mình.
Phía sân bên này, Lưu thị ngồi dưới đất, chỉ cảm thấy xương cũng muốn gẫy đi.
Bà mắng vài tiếng, cắn răng chống mặt đất bò lên.
Mới vừa bò được một nửa, phía dưới đột nhiên ập ra một luồng hơi nóng.
Cúi đầu nhìn xuống, một dòng nước màu vàng chảy ra từ hai ống quần.
Đã sinh hai khuê nữ nên Lưu thị nháy mắt đã hiểu, đây là vỡ ối, sắp sinh!
Trong đầu vừa mới chuyển qua ý niệm này, bụng bà liền bắt đầu đau lên.
Xoa hai cái đùi đứng tại chỗ, đau đến mức không cử động được, cứ đung đưa ……
“Ai da, cứu mạng …… Ta muốn sinh, đại tẩu ngươi mau ra đây nhanh……”
Lưu thị hét lên.
Đàm thị đã dẫn theo Dương Hoa Mai đi ra ngoài, Dương Hoa Minh ăn xong cơm sáng đã đi sang nhà người bán hàng rong để đánh mã điếu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.