Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
Chương 82: Người Một Nhà Ăn Sủi Cảo
Đỉnh Mưa Nhỏ
11/02/2022
“Nương, con đã về rồi.”
Dương Nhược Tình đẩy cửa nhà bếp, kỳ quái, Tôn thị cũng không có ở đây.
Nàng buông giỏ tre trong tay xuống, đi đến bên nồi sủi cảo còn đang tỏa ra hơi nóng, nhấc nắp nồi lên liếc mắt nhìn, lượng sủi cảo trong nồi quả nhiên ít hơn một chút.
Dương Nhược Tình lại liếc nhìn ba cái bát đất nung đặt bên cạnh, hiện tại chỉ còn hai cái, cái bát trên cùng cũng không thấy đâu nữa.
Theo hiểu biết của mình về vợ chồng Dương Hoa Trung cùng Tôn thị , cha mẹ dù đánh chết cũng sẽ không ăn trước con gái!
Khả năng duy nhất là chiếc chén bị thiếu đã dùng để múc sủi cảo trong nồi cho người khác ăn!
Đảo mắt, môi Dương Nhược Tình cong lên một nụ cười.
Mèo cuối cùng cũng ăn được bả rồi.
Tốt, rất tốt.
Dương Nhược Tình xoay người đi ra ngoài, vào Phòng của Dương Hoa Trung, quả thực, Tôn thị đang ở đây.
Bà đang cúi đầu ngồi bên mép giường của Dương Hoa Trung, giơ tay gạt lệ.
Dương Hoa Trung ngồi dựa trên giường thở dài, đôi lông mày rậm rạp nhíu lại.
“Cha, nương, con đã trở về.”
Dương Nhược Tình đi qua, âm thanh trong trẻo chào hỏi cha mẹ.
Tôn thị vội quay mặt đi lau nước mắt, sau đó đứng dậy đi đến bên bàn rót một chén trà nóng tới đưa cho Dương Nhược Tình.
Dương Hoa Trung ngồi thẳng thân mình dậy, cười tủm tỉm nhìn Dương Nhược Tình.
“Tình Nhi, sủi cảo đều đưa xong rồi sao?” Ông hỏi.
Dương Nhược Tình uống ngụm trà giải khát, ngoan ngoãn gật gật đầu: “Con đã đưa đến cho mọi người hết rồi.”
“Sao đi lâu như vậy?” Dương Hoa Trung lại hỏi.
Nhắc tới việc này, Dương Nhược Tình liền lắc đầu.
“Ai, khi con đến nhà của Lạc Phong Đường, cha, nương, hai người không thấy đâu, phòng bếp nhà hắn còn lộn xộn hơn cả chuồng heo, không có chỗ để sủi cảo.”
“Tiếp theo thế nào?”
“Tiếp theo, con đành phải làm người tốt thì làm tới cùng, đưa Phật đưa đến Tây Thiên, xắn tay áo lên giúp hắn dọn dẹp nhà bếp một chút.”
“Được, con gái của ta thật hiểu chuyện, không tồi không tồi!” Dương Hoa Trung liên tục gật đầu, “Đã trễ thế này mà hắn không đưa con một đoạn đường sao?”
“Đường Nha Tử muốn đưa con về, nhưng con bảo hắn đừng đưa, hắn liền trộm đi ở phía sau, con không có cách nào, đành tùy hắn đi theo!”
“Hả?”
Người đàn ông nheo mắt nhìn Tôn thị đang đứng bên cạnh, đáy lòng tràn đầy tán thưởng.
“Chậc chậc, Lạc Phong Đường thực sự không tệ, còn biết đưa ngươi về một chuyến!” Dương Hoa Trung tự đáy lòng tán thưởng.
Dương Nhược Tình không để ý tới những lời này, uống cạn trà trong bát, đưa tay lên lau vết nước trên khóe miệng, nói với Tôn thị: “Nương, chúng ta ăn sủi cảo đi? Nếu không ăn, con sợ nồi đun mãi sẽ cháy mất.”
Tôn thị cầm lấy cái bát không đặt ở trên bàn, nghe xong thở dài nói: “Tình Nhi, có chuyện này nương không biết nên nói sao cùng con……”
“Nương, ngài không cần ngại đâu, con biết rồi.” Dương Nhược Tình cười nói.
Tôn thị ngạc nhiên, quay đầu nhìn Dương Hoa Trung, Dương Hoa Trung cũng lộ vẻ ngạc nhiên.
“A? Con biết được chuyện gì?” Tôn thị hỏi.
“Thiếu một bát sủi cảo.” Dương Nhược Tình nói: “Nương, là ai tới ăn?”
Điều này, khiến Tôn thị càng thêm kinh ngạc.
Khuê nữ vừa đi ra khỏi cửa, còn dặn dò mình nấu sủi cảo.
Nhưng chính mình, thật là vô dụng, vẫn để người chui chỗ trống!
Tôn thị muốn nói lại thôi, tự thấy xấu hổ, không có mặt mũi nào đối mặt với khuê nữ, cúi đầu xuống, hốc mắt lại đỏ lên.
Dương Hoa Trung thấy thế, nhíu mày, giúp Tôn thị kể lại tiền căn hậu quả mọi việc cho Dương Nhược Tình nghe.
"Ngay sau khi con rời đi, tứ thẩm đã chạy tới. Bà ấy là người như thế nào và nương con là người như thế nào, Tình Nhi con đều biết. Chuyện này, nương con vẫn không thể lay chuyển được tứ thẩm, đành phải múc cho nàng một bát để đuổi nàng đi! "
Hóa ra là chuyện như vậy? Dương Nhược Tình híp híp mắt, cùng chính mình đoán không sai biệt lắm.
Trước khi đi, nàng đã để lại một chiêu để phòng, không ngờ lại có ích.
“Nương, ngài đừng khóc nữa, dù ngài có khóc đến khô nước mắt thì chén sủi cảo cũng sẽ không thể quay trở lại. Ai, con là khuê nữ của ngài, ngài là nương của con, con cũng không dám nói ngài điều gì, tóm lại, lần sau đừng có mềm lòng như vậy nữa.”
“Khuê nữ, là nương vô dụng, nương xin lỗi con!” Tôn thị nước mắt như những hạt đậu rơi xuống.
Dương Nhược Tình lắc lắc đầu, đi qua nhẹ nhàng an ủi Tôn thị: “Không có việc gì, nương đừng tự trách mình nữa, chúng ta ăn sủi cảo đi, con thật đói quá rồi!”
“Được được, con ngồi nghỉ đi, để nương đi lấy sủi cảo.” Tôn thị nói, ấn Dương Nhược Tình ngồi xuống chiếc ghế nhỏ trước giường, tự mình vội vã đi phòng bếp.
Không lâu sau, bà liền dùng khay bưng tới ba chén sủi cảo nóng.
Dưới ánh đèn dầu đậu nành tối tăm, Dương Nhược Tình nhìn ba chén sủi cảo.
Một chén đầy một chén bình thường, còn có một chén, bên trong liền chỉ có non nửa, nhìn không đến sáu miếng sủi cảo.
Với cách tính tổng quát như vậy, Dương Nhược Tình có thể tưởng tượng rằng bát sủi cảo mà Lưu thị lấy đi ít nhất cũng phải có mười lăm cái!
Bà nội nó! Dương Nhược Tình âm thầm cắn răng.
“Nào, Tình nhi, con ăn đi cho nóng!”
Tôn thị đặt một bát sủi cảo nóng hổi vào tay mình.
Dương Nhược Tình cúi đầu nhìn, là kia chén đầy nhất kia.
Những chiếc sủi cảo hấp chín mềm mềm, quyện với mùi thơm của rau thái tể và thịt bằm quyện vào nhau, còn có một ít hành lá nổi trên mặt canh.
Sắc, hương, vị đều đủ cả, chỉ liếc mắt một cái, liền khiến bụng Dương Nhược réo rắt lên!
Nhìn lại bên kia, Tôn thị đang cầm chiếc bát vừa vừa, đưa cho Dương Hoa Trung.
“Cha Tình nhi, cả ngày hôm nay anh đan cỏ tranh cũng mệt mỏi nhiều rồi, ăn chút sủi cảo rồi sớm đi nghỉ.”
Thấy vậy, Dương Nhược Tình cầm đũa lên đem một nửa sủi cảo trong bát mình gạt sang bát của Tôn thị.
Tôn thị kinh hãi, vội vàng ngăn lại, nhưng đã muộn rồi.
“Tình nhi con làm gì vậy? Nương không đói bụng, ăn không vô!”
Tôn thị bưng bát lên, định đem sủi cảo gạt trở về.
Dương Nhược Tình bưng cầm bát mình né tránh sang chỗ khác, “Nương, ngài ăn đi, trong chén con vẫn còn rất nhiều!”
“Con đang tuổi lớn, ăn nhiều một chút!” Tôn thị vẫn kiên trì muốn đem sủi cảo chuyển sang bát của Dương Nhược Tình.
Dương Nhược Tình nhìn Dương Hoa Trung xin giúp đỡ: “Cha, ngài quản nương đi, chỉ ăn mấy miếng sủi cảo, cứ đẩy tới đẩy lui làm gì, làm cho sủi cảo của con đều nguội cả rồi! A, cha, ngài làm gì vậy, sao lại đem sủi cảo cho ta?”
Lời nói còn chưa nói xong, Dương Hoa Trung gắp mấy cái sủi cảo đến trong bát Dương Nhược Tình.
Ông cười đến vui sướng, “Ăn đi ăn đi, chúng ta đừng có nhường nhau nữa, khiến người khác nghe được lại chê cười.”
Dương Nhược Tình thầm than một hơi, được rồi, ăn thôi!
Bên kia, Tôn thị còn chưa có chết tâm, nhưng là thấy hai cha con đều đã nói như vậy, cũng không có cách nào. Chỉ đành bưng chén lên, vừa ăn vừa nhịn không được trách Dương Nhược Tình.
“Con đó! Đứa nhỏ ngốc này! Sao lại đem sủi cảo cho ta hết vậy, ban đêm đói không ngủ được thì sao?”
“Hắc hắc,con còn phải giảm béo, ban đêm không thể ăn quá nhiều!”
“Nói bừa, con gái của ta đẹp rồi, không cần giảm béo!” Tôn thị giận nói.
“Quá béo, đến lúc đó không gả được đâu!” Dương Nhược Tình cười hì hì nói.
“Sao lại gả không được? Ai cưới được con gái của ta, là phúc khí rất lớn!” Nam nhân mở to hai mắt nói.
Dương Nhược Tình hì hì cười.
“Hai cha con đừng nói chuyện nữa, mau ăn nhanh lên, nếu không sẽ bị lạnh mất, ăn sẽ đau bụng!” Tôn thị cười ngăn lại.
“Được rồi!”
Tuy lượng sủi cảo ít, ai cũng không thể ăn no, nhưng cả nhà quây quần, mỗi người nói một câu, chiếc sủi cảo càng thêm ngon và vui vẻ!
Dương Nhược Tình đột nhiên phát hiện dù kiếp trước hay kiếp này, sủi cảo tối nay là ngon nhất!
Dương Nhược Tình đẩy cửa nhà bếp, kỳ quái, Tôn thị cũng không có ở đây.
Nàng buông giỏ tre trong tay xuống, đi đến bên nồi sủi cảo còn đang tỏa ra hơi nóng, nhấc nắp nồi lên liếc mắt nhìn, lượng sủi cảo trong nồi quả nhiên ít hơn một chút.
Dương Nhược Tình lại liếc nhìn ba cái bát đất nung đặt bên cạnh, hiện tại chỉ còn hai cái, cái bát trên cùng cũng không thấy đâu nữa.
Theo hiểu biết của mình về vợ chồng Dương Hoa Trung cùng Tôn thị , cha mẹ dù đánh chết cũng sẽ không ăn trước con gái!
Khả năng duy nhất là chiếc chén bị thiếu đã dùng để múc sủi cảo trong nồi cho người khác ăn!
Đảo mắt, môi Dương Nhược Tình cong lên một nụ cười.
Mèo cuối cùng cũng ăn được bả rồi.
Tốt, rất tốt.
Dương Nhược Tình xoay người đi ra ngoài, vào Phòng của Dương Hoa Trung, quả thực, Tôn thị đang ở đây.
Bà đang cúi đầu ngồi bên mép giường của Dương Hoa Trung, giơ tay gạt lệ.
Dương Hoa Trung ngồi dựa trên giường thở dài, đôi lông mày rậm rạp nhíu lại.
“Cha, nương, con đã trở về.”
Dương Nhược Tình đi qua, âm thanh trong trẻo chào hỏi cha mẹ.
Tôn thị vội quay mặt đi lau nước mắt, sau đó đứng dậy đi đến bên bàn rót một chén trà nóng tới đưa cho Dương Nhược Tình.
Dương Hoa Trung ngồi thẳng thân mình dậy, cười tủm tỉm nhìn Dương Nhược Tình.
“Tình Nhi, sủi cảo đều đưa xong rồi sao?” Ông hỏi.
Dương Nhược Tình uống ngụm trà giải khát, ngoan ngoãn gật gật đầu: “Con đã đưa đến cho mọi người hết rồi.”
“Sao đi lâu như vậy?” Dương Hoa Trung lại hỏi.
Nhắc tới việc này, Dương Nhược Tình liền lắc đầu.
“Ai, khi con đến nhà của Lạc Phong Đường, cha, nương, hai người không thấy đâu, phòng bếp nhà hắn còn lộn xộn hơn cả chuồng heo, không có chỗ để sủi cảo.”
“Tiếp theo thế nào?”
“Tiếp theo, con đành phải làm người tốt thì làm tới cùng, đưa Phật đưa đến Tây Thiên, xắn tay áo lên giúp hắn dọn dẹp nhà bếp một chút.”
“Được, con gái của ta thật hiểu chuyện, không tồi không tồi!” Dương Hoa Trung liên tục gật đầu, “Đã trễ thế này mà hắn không đưa con một đoạn đường sao?”
“Đường Nha Tử muốn đưa con về, nhưng con bảo hắn đừng đưa, hắn liền trộm đi ở phía sau, con không có cách nào, đành tùy hắn đi theo!”
“Hả?”
Người đàn ông nheo mắt nhìn Tôn thị đang đứng bên cạnh, đáy lòng tràn đầy tán thưởng.
“Chậc chậc, Lạc Phong Đường thực sự không tệ, còn biết đưa ngươi về một chuyến!” Dương Hoa Trung tự đáy lòng tán thưởng.
Dương Nhược Tình không để ý tới những lời này, uống cạn trà trong bát, đưa tay lên lau vết nước trên khóe miệng, nói với Tôn thị: “Nương, chúng ta ăn sủi cảo đi? Nếu không ăn, con sợ nồi đun mãi sẽ cháy mất.”
Tôn thị cầm lấy cái bát không đặt ở trên bàn, nghe xong thở dài nói: “Tình Nhi, có chuyện này nương không biết nên nói sao cùng con……”
“Nương, ngài không cần ngại đâu, con biết rồi.” Dương Nhược Tình cười nói.
Tôn thị ngạc nhiên, quay đầu nhìn Dương Hoa Trung, Dương Hoa Trung cũng lộ vẻ ngạc nhiên.
“A? Con biết được chuyện gì?” Tôn thị hỏi.
“Thiếu một bát sủi cảo.” Dương Nhược Tình nói: “Nương, là ai tới ăn?”
Điều này, khiến Tôn thị càng thêm kinh ngạc.
Khuê nữ vừa đi ra khỏi cửa, còn dặn dò mình nấu sủi cảo.
Nhưng chính mình, thật là vô dụng, vẫn để người chui chỗ trống!
Tôn thị muốn nói lại thôi, tự thấy xấu hổ, không có mặt mũi nào đối mặt với khuê nữ, cúi đầu xuống, hốc mắt lại đỏ lên.
Dương Hoa Trung thấy thế, nhíu mày, giúp Tôn thị kể lại tiền căn hậu quả mọi việc cho Dương Nhược Tình nghe.
"Ngay sau khi con rời đi, tứ thẩm đã chạy tới. Bà ấy là người như thế nào và nương con là người như thế nào, Tình Nhi con đều biết. Chuyện này, nương con vẫn không thể lay chuyển được tứ thẩm, đành phải múc cho nàng một bát để đuổi nàng đi! "
Hóa ra là chuyện như vậy? Dương Nhược Tình híp híp mắt, cùng chính mình đoán không sai biệt lắm.
Trước khi đi, nàng đã để lại một chiêu để phòng, không ngờ lại có ích.
“Nương, ngài đừng khóc nữa, dù ngài có khóc đến khô nước mắt thì chén sủi cảo cũng sẽ không thể quay trở lại. Ai, con là khuê nữ của ngài, ngài là nương của con, con cũng không dám nói ngài điều gì, tóm lại, lần sau đừng có mềm lòng như vậy nữa.”
“Khuê nữ, là nương vô dụng, nương xin lỗi con!” Tôn thị nước mắt như những hạt đậu rơi xuống.
Dương Nhược Tình lắc lắc đầu, đi qua nhẹ nhàng an ủi Tôn thị: “Không có việc gì, nương đừng tự trách mình nữa, chúng ta ăn sủi cảo đi, con thật đói quá rồi!”
“Được được, con ngồi nghỉ đi, để nương đi lấy sủi cảo.” Tôn thị nói, ấn Dương Nhược Tình ngồi xuống chiếc ghế nhỏ trước giường, tự mình vội vã đi phòng bếp.
Không lâu sau, bà liền dùng khay bưng tới ba chén sủi cảo nóng.
Dưới ánh đèn dầu đậu nành tối tăm, Dương Nhược Tình nhìn ba chén sủi cảo.
Một chén đầy một chén bình thường, còn có một chén, bên trong liền chỉ có non nửa, nhìn không đến sáu miếng sủi cảo.
Với cách tính tổng quát như vậy, Dương Nhược Tình có thể tưởng tượng rằng bát sủi cảo mà Lưu thị lấy đi ít nhất cũng phải có mười lăm cái!
Bà nội nó! Dương Nhược Tình âm thầm cắn răng.
“Nào, Tình nhi, con ăn đi cho nóng!”
Tôn thị đặt một bát sủi cảo nóng hổi vào tay mình.
Dương Nhược Tình cúi đầu nhìn, là kia chén đầy nhất kia.
Những chiếc sủi cảo hấp chín mềm mềm, quyện với mùi thơm của rau thái tể và thịt bằm quyện vào nhau, còn có một ít hành lá nổi trên mặt canh.
Sắc, hương, vị đều đủ cả, chỉ liếc mắt một cái, liền khiến bụng Dương Nhược réo rắt lên!
Nhìn lại bên kia, Tôn thị đang cầm chiếc bát vừa vừa, đưa cho Dương Hoa Trung.
“Cha Tình nhi, cả ngày hôm nay anh đan cỏ tranh cũng mệt mỏi nhiều rồi, ăn chút sủi cảo rồi sớm đi nghỉ.”
Thấy vậy, Dương Nhược Tình cầm đũa lên đem một nửa sủi cảo trong bát mình gạt sang bát của Tôn thị.
Tôn thị kinh hãi, vội vàng ngăn lại, nhưng đã muộn rồi.
“Tình nhi con làm gì vậy? Nương không đói bụng, ăn không vô!”
Tôn thị bưng bát lên, định đem sủi cảo gạt trở về.
Dương Nhược Tình bưng cầm bát mình né tránh sang chỗ khác, “Nương, ngài ăn đi, trong chén con vẫn còn rất nhiều!”
“Con đang tuổi lớn, ăn nhiều một chút!” Tôn thị vẫn kiên trì muốn đem sủi cảo chuyển sang bát của Dương Nhược Tình.
Dương Nhược Tình nhìn Dương Hoa Trung xin giúp đỡ: “Cha, ngài quản nương đi, chỉ ăn mấy miếng sủi cảo, cứ đẩy tới đẩy lui làm gì, làm cho sủi cảo của con đều nguội cả rồi! A, cha, ngài làm gì vậy, sao lại đem sủi cảo cho ta?”
Lời nói còn chưa nói xong, Dương Hoa Trung gắp mấy cái sủi cảo đến trong bát Dương Nhược Tình.
Ông cười đến vui sướng, “Ăn đi ăn đi, chúng ta đừng có nhường nhau nữa, khiến người khác nghe được lại chê cười.”
Dương Nhược Tình thầm than một hơi, được rồi, ăn thôi!
Bên kia, Tôn thị còn chưa có chết tâm, nhưng là thấy hai cha con đều đã nói như vậy, cũng không có cách nào. Chỉ đành bưng chén lên, vừa ăn vừa nhịn không được trách Dương Nhược Tình.
“Con đó! Đứa nhỏ ngốc này! Sao lại đem sủi cảo cho ta hết vậy, ban đêm đói không ngủ được thì sao?”
“Hắc hắc,con còn phải giảm béo, ban đêm không thể ăn quá nhiều!”
“Nói bừa, con gái của ta đẹp rồi, không cần giảm béo!” Tôn thị giận nói.
“Quá béo, đến lúc đó không gả được đâu!” Dương Nhược Tình cười hì hì nói.
“Sao lại gả không được? Ai cưới được con gái của ta, là phúc khí rất lớn!” Nam nhân mở to hai mắt nói.
Dương Nhược Tình hì hì cười.
“Hai cha con đừng nói chuyện nữa, mau ăn nhanh lên, nếu không sẽ bị lạnh mất, ăn sẽ đau bụng!” Tôn thị cười ngăn lại.
“Được rồi!”
Tuy lượng sủi cảo ít, ai cũng không thể ăn no, nhưng cả nhà quây quần, mỗi người nói một câu, chiếc sủi cảo càng thêm ngon và vui vẻ!
Dương Nhược Tình đột nhiên phát hiện dù kiếp trước hay kiếp này, sủi cảo tối nay là ngon nhất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.