Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
Chương 117: Nhật Tử Có Bôn Đầu ( Canh Hai Đưa Đến! )
Đỉnh Mưa Nhỏ
21/02/2022
“Tình Nhi, nương vừa mới nhớ tới ngày mai là ngày cúng lễ quần áo mùa đông, con vẫn muốn đi họp chợ sao?”
Tôn thị bưng bát đũa đã rửa sạch trở về phòng bếp, hỏi Dương Nhược Tình.
Ở khu vực thôn Trường Bình này, cúng lễ quần áo mùa đông rất phổ biến, hàng năm vào ngày 1 tháng 10 âm lịch, người ta đốt giấy hương và quần áo cho tổ tiên đã khuất để tránh rét.
“Nương, cúng lễ quần áo mùa đông, đều sẽ thắp hương trước khi mặt trời lặn. Con sáng sớm sẽ đi họp chợ, chiều về sẽ không chậm trễ!” Dương Nhược Tình nói.
Tôn thị gật đầu, “Vậy con sẽ đi cùng với ai? Ngũ thúc của con mấy ngày nay đi làm ở làng bên. Con không thể đi một mình được!”
“Nương, không có việc gì, lần này đi trên trấn cũng không bán nhiều đồ vật, chủ yếu là đậu phụ. Con đi một mình cũng được!”
Dương Nhược Tình nói.
Nhưng là nói dối.
Ngày mai nàng lên trên trấn, ngoài việc bán đậu phụ, nàng còn có một thứ lớn cần bán!
Tuy nhiên, thứ kia còn chưa tới tay!
Nhưng tối nay, nhất định sẽ tới!
“Tỷ, ngày mai đệ đi lên trấn họp chợ với tỷ nhé!” Đại An chủ động nói.
Dương Nhược Tình gật đầu, “Được, nhưng tiền đề là đệ có thể dậy sớm được, trời tờ mờ sáng đã phải đi rồi!”
“Đệ dậy được!” Đại An nói.
Dương Nhược Tình cười đáp ứng một tiếng, sau đó từ cửa lò đứng lên, đi tới chỗ nén đậu phụ.
Đánh giá một lúc, Dương Nhược Tình nói: “Được rồi, có thể tháo ra rồi!”
Vì vậy, đá và gạch đất bị dời đi, ván gỗ được tháo ra, tấm vải lưới màu đen được vạch lên……
Đậu phụ trắng ngần, mềm và xinh xắn nổi bật trước mặt mọi người, phảng phất chút hơi nóng và mùi thơm của đậu……
Dương Nhược Tình cầm lấy con dao phay, không cần dùng thước đo, giơ tay cắt xuống.
Toàn bộ miếng đậu phụ lớn trước mặt được nàng cắt thành những miếng đậu phụ cỡ lòng bàn tay.
“A, tỷ tỷ thật là lợi hại! Mỗi một miếng đậu phụ đều có kích thước y hệt nhau!”
Đại An đi lại đây, kinh ngạc mở to hai mắt.
Hắn còn vươn tay ra đếm: “Một miếng, hai miếng ... tám miếng! Tỷ tỷ, tổng cộng có tám miếng đậu phụ!”
“Tính cả chỗ tào phớ chúng ta vừa uống thì một cân đậu tương, có thể làm ra mười miếng đậu phụ, trọng lượng mỗi miếng……”
Dương Nhược Tình dừng lại, ước lượng trọng lượng một miếng.
“Mỗi một miếng nặng tầm nửa cân, mười miếng là khoảng năm cân. Như vậy một cân đậu tương có thể làm ra năm cân đậu phụ!”
Tôn thị và Lão Tôn không quá hiểu, nghe Dương Nhược Tình nói đều sửng sốt.
Tôn thị nhìn chỗ đậu phụ một lúc, còn làm được nhiều như vậy! Bình thường, một cân đậu tương xào, nhiều nhất cũng chỉ ăn được hai bữa. Nhiều đậu phụ như vậy, chắc cũng phải ăn được mấy ngày!
Đại An ở kia nghiêm túc nghe Dương Nhược Tình nói chuyện, sau đó tính bằng cách đếm trên đầu ngón tay của mình.
“Tỷ, vậy đậu tương chúng ta bán bao nhiêu tiền một cân? Làm ra đậu phụ thì bán bao nhiêu một cân? Nếu chênh lệch giữa hai loại nhiều, chúng ta sau này có thể làm đậu phụ kiếm tiền!”
Dương Nhược Tình hướng Đại An búng tay một cái: “Hỏi tốt lắm, không hổ là đệ đệ của ta, thật thông minh!”
Nàng quay đầu hỏi Tôn thị và Lão Tôn giá của đậu tương.
Tôn thị đối với mấy thứ này không biết gì, mấy năm nay bà chỉ ở Dương gia, thế giới của bà chỉ quanh quẩn bên hậu viện, phòng bếp, chuồng heo, chuồng bò, ổ gà, xa hơn cũng chỉ có đồng ruộng, vườn rau, cùng hồ nước nơi cửa thôn.
Chỉ có một lần duy nhất vào năm thành thân, bà cùng Dương Hoa Trung đi trấn Thanh Thủy may một bộ y phục, sau đó cũng chưa đi thêm lần nào!
Ngược lại, Lão Tôn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Năm trước ta có đi họp chợ ở trấn Thanh Thủy, đậu tương được cửa hàng gạo thu mua với giá ba văn tiền một cân, sau đó cửa hàng lại bán ra với giá năm văn tiền một cân!”
Dương Nhược Tình gật đầu, suy nghĩ một lúc, nói “Chúng ta làm đậu phụ thì cần đậu tương, đến lúc đó đi chợ ngói sẽ mua ba văn tiền một cân, hoặc là thu mua trong thôn cũng được.”
“Còn về đậu phụ, con nghĩ nên bán theo miếng, hai văn tiền một miếng!”
“Ngâm hai cân đậu tương, làm được hai mươi miếng. Mỗi miếng hai văn tiền, Đại An, đệ tính thử xem, một mẻ đậu phụ, chúng ta có thể kiếm được bao nhiêu?”
Dương Nhược Tình ném bài toán số học này cho Đại An.
Đại An đếm đếm ngón tay……
Một lát sau, hai mắt Đại An sáng lên, lớn tiếng nói: “Hai cân đậu tương giá sáu văn tiền, đắt nhất là tám văn tiền. Một mẻ đậu phụ hai mươi miếng, mỗi miếng hai văn, là 40 văn. Như vậy, một mẻ đậu phụ chúng ta ít nhất cũng có thể kiếm được 32 văn tiền!”
Tôn thị và Lão Tôn đều rất phấn khích, vừa định mở miệng, Dương Nhược Tình lại giơ tay ngăn lại.
Nàng hỏi Đại An tiếp: “Chúng ta hai ngày làm một mẻ đậu phụ, đệ lại tính xem, một tháng thì chúng ta có thể kiếm được bao nhiêu?”
“Một tháng 30 ngày, chúng ta có thể bán được mười lăm mẻ đậu phụ, như vậy chúng ta có thể kiếm được 480 văn !”
Đại An kích động nói ra, Tôn thị và Lão Tôn đều kinh ngạc đến nói không ra lời!
Tôn thị nói: “Tình Nhi, là thật vậy chăng? Nương không nghe lầm chứ? Nếu chúng ta một tháng có thể kiếm nhiều tiền như vậy thì cũng không lo đói bụng nữa!”
Dương Nhược Tình lắc đầu cười: “Nương, ngài tâm nguyện cũng quá nhỏ đi? Chỉ cần không đói bụng đã thỏa mãn? Nhưng con không nghĩ như vậy!”
“Vậy thì Tình Nhi nhà ta đang nghĩ gì?” Tôn thị cười tủm tỉm hỏi.
Dương Nhược Tình nghiêng người nhặt miếng đậu phụ đã cắt bỏ vào thùng gỗ, nói: “Đầu tiên, con muốn kiếm tiền để nuôi gia đình chúng ta. Sau đó, con muốn tích cóp tiền, cho Đại An sang năm có thể đi vỡ lòng. Tiếp theo, con còn muốn tích cóp tiền xây nhà, để mọi người đều được ở trong một ngôi nhà ngói khang trang, sáng sủa!”
Nuôi lợn, chăn bò, nuôi gà vịt ...
Mua ruộng, mua đất, mua cửa hàng ...
Tóm lại, cuộc sống sau này sẽ vô cùng bận rộn, nhưng con đường dưới chân, phải bước từng bước vững chắc……
Nghe Dương Nhược Tình nói muốn đưa Đại An đi học, Tôn thị không khỏi xúc động.
Hết nhìn Đại An, lại nhìn đến Dương Nhược Tình, Tôn thị kích động khóc nức nở thành tiếng.
“Tình Nhi, phúc khí của Đại An là có được một người tỷ tỷ như con!”
Đại An cũng cắn chặt môi, đứng ở nơi đó, lần này hắn không nói gì nữa.
Tiểu nam hài siết chặt nắm tay nhỏ của mình, trong gian phòng bếp tối tăm, ánh mắt của hắn lại sáng dị thường!
“Sau khi nhặt xong đậu phụ, cứ ngâm trong nước giếng, chúng ta về nhà nghỉ ngơi đi!” Dương Nhược Tình nói.
“Được, chúng ta về nghỉ ngơi đi!”
Mọi người trở về phòng của mình.
Vừa nằm trên giường Tôn thị đã mệt mỏi một ngày liền chìm vào giấc ngủ say.
Dương Nhược Tình lại trợn tròn mắt nửa điểm buồn ngủ cũng không có.
Canh giờ này chắc vẫn chưa quá 12 giờ.
Chắc toàn bộ người dân thôn Trường Bình đều đã đi ngủ?
Được, đã đến lúc đi làm một chuyện.
Nàng lặng yên không một tiếng động xoay người ngồi dậy, mặc quần áo vào, hai đêm ngủ cùng Tôn thị nàng liền biết thói quen của bà.
Tôn thị nằm ngủ thế này, cũng phải đến khi trời tờ mờ sáng mới có thể đứng dậy.
Thực tốt, đủ thời gian cho mình đi làm việc kia.
Lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài, Dương Nhược Tình đi vào bếp, lấy bã đậu nặn thành nhân bánh, nhúng vào nước súp chim cút còn lại, khiến miếng bánh dậy mùi của thịt chim cút, nàng hài lòng đi ra ngoài.
Bóng dáng nàng như hòa vào màn đêm, chạy thẳng về phía nhà Trần Đồ Tể ...……
Tôn thị bưng bát đũa đã rửa sạch trở về phòng bếp, hỏi Dương Nhược Tình.
Ở khu vực thôn Trường Bình này, cúng lễ quần áo mùa đông rất phổ biến, hàng năm vào ngày 1 tháng 10 âm lịch, người ta đốt giấy hương và quần áo cho tổ tiên đã khuất để tránh rét.
“Nương, cúng lễ quần áo mùa đông, đều sẽ thắp hương trước khi mặt trời lặn. Con sáng sớm sẽ đi họp chợ, chiều về sẽ không chậm trễ!” Dương Nhược Tình nói.
Tôn thị gật đầu, “Vậy con sẽ đi cùng với ai? Ngũ thúc của con mấy ngày nay đi làm ở làng bên. Con không thể đi một mình được!”
“Nương, không có việc gì, lần này đi trên trấn cũng không bán nhiều đồ vật, chủ yếu là đậu phụ. Con đi một mình cũng được!”
Dương Nhược Tình nói.
Nhưng là nói dối.
Ngày mai nàng lên trên trấn, ngoài việc bán đậu phụ, nàng còn có một thứ lớn cần bán!
Tuy nhiên, thứ kia còn chưa tới tay!
Nhưng tối nay, nhất định sẽ tới!
“Tỷ, ngày mai đệ đi lên trấn họp chợ với tỷ nhé!” Đại An chủ động nói.
Dương Nhược Tình gật đầu, “Được, nhưng tiền đề là đệ có thể dậy sớm được, trời tờ mờ sáng đã phải đi rồi!”
“Đệ dậy được!” Đại An nói.
Dương Nhược Tình cười đáp ứng một tiếng, sau đó từ cửa lò đứng lên, đi tới chỗ nén đậu phụ.
Đánh giá một lúc, Dương Nhược Tình nói: “Được rồi, có thể tháo ra rồi!”
Vì vậy, đá và gạch đất bị dời đi, ván gỗ được tháo ra, tấm vải lưới màu đen được vạch lên……
Đậu phụ trắng ngần, mềm và xinh xắn nổi bật trước mặt mọi người, phảng phất chút hơi nóng và mùi thơm của đậu……
Dương Nhược Tình cầm lấy con dao phay, không cần dùng thước đo, giơ tay cắt xuống.
Toàn bộ miếng đậu phụ lớn trước mặt được nàng cắt thành những miếng đậu phụ cỡ lòng bàn tay.
“A, tỷ tỷ thật là lợi hại! Mỗi một miếng đậu phụ đều có kích thước y hệt nhau!”
Đại An đi lại đây, kinh ngạc mở to hai mắt.
Hắn còn vươn tay ra đếm: “Một miếng, hai miếng ... tám miếng! Tỷ tỷ, tổng cộng có tám miếng đậu phụ!”
“Tính cả chỗ tào phớ chúng ta vừa uống thì một cân đậu tương, có thể làm ra mười miếng đậu phụ, trọng lượng mỗi miếng……”
Dương Nhược Tình dừng lại, ước lượng trọng lượng một miếng.
“Mỗi một miếng nặng tầm nửa cân, mười miếng là khoảng năm cân. Như vậy một cân đậu tương có thể làm ra năm cân đậu phụ!”
Tôn thị và Lão Tôn không quá hiểu, nghe Dương Nhược Tình nói đều sửng sốt.
Tôn thị nhìn chỗ đậu phụ một lúc, còn làm được nhiều như vậy! Bình thường, một cân đậu tương xào, nhiều nhất cũng chỉ ăn được hai bữa. Nhiều đậu phụ như vậy, chắc cũng phải ăn được mấy ngày!
Đại An ở kia nghiêm túc nghe Dương Nhược Tình nói chuyện, sau đó tính bằng cách đếm trên đầu ngón tay của mình.
“Tỷ, vậy đậu tương chúng ta bán bao nhiêu tiền một cân? Làm ra đậu phụ thì bán bao nhiêu một cân? Nếu chênh lệch giữa hai loại nhiều, chúng ta sau này có thể làm đậu phụ kiếm tiền!”
Dương Nhược Tình hướng Đại An búng tay một cái: “Hỏi tốt lắm, không hổ là đệ đệ của ta, thật thông minh!”
Nàng quay đầu hỏi Tôn thị và Lão Tôn giá của đậu tương.
Tôn thị đối với mấy thứ này không biết gì, mấy năm nay bà chỉ ở Dương gia, thế giới của bà chỉ quanh quẩn bên hậu viện, phòng bếp, chuồng heo, chuồng bò, ổ gà, xa hơn cũng chỉ có đồng ruộng, vườn rau, cùng hồ nước nơi cửa thôn.
Chỉ có một lần duy nhất vào năm thành thân, bà cùng Dương Hoa Trung đi trấn Thanh Thủy may một bộ y phục, sau đó cũng chưa đi thêm lần nào!
Ngược lại, Lão Tôn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Năm trước ta có đi họp chợ ở trấn Thanh Thủy, đậu tương được cửa hàng gạo thu mua với giá ba văn tiền một cân, sau đó cửa hàng lại bán ra với giá năm văn tiền một cân!”
Dương Nhược Tình gật đầu, suy nghĩ một lúc, nói “Chúng ta làm đậu phụ thì cần đậu tương, đến lúc đó đi chợ ngói sẽ mua ba văn tiền một cân, hoặc là thu mua trong thôn cũng được.”
“Còn về đậu phụ, con nghĩ nên bán theo miếng, hai văn tiền một miếng!”
“Ngâm hai cân đậu tương, làm được hai mươi miếng. Mỗi miếng hai văn tiền, Đại An, đệ tính thử xem, một mẻ đậu phụ, chúng ta có thể kiếm được bao nhiêu?”
Dương Nhược Tình ném bài toán số học này cho Đại An.
Đại An đếm đếm ngón tay……
Một lát sau, hai mắt Đại An sáng lên, lớn tiếng nói: “Hai cân đậu tương giá sáu văn tiền, đắt nhất là tám văn tiền. Một mẻ đậu phụ hai mươi miếng, mỗi miếng hai văn, là 40 văn. Như vậy, một mẻ đậu phụ chúng ta ít nhất cũng có thể kiếm được 32 văn tiền!”
Tôn thị và Lão Tôn đều rất phấn khích, vừa định mở miệng, Dương Nhược Tình lại giơ tay ngăn lại.
Nàng hỏi Đại An tiếp: “Chúng ta hai ngày làm một mẻ đậu phụ, đệ lại tính xem, một tháng thì chúng ta có thể kiếm được bao nhiêu?”
“Một tháng 30 ngày, chúng ta có thể bán được mười lăm mẻ đậu phụ, như vậy chúng ta có thể kiếm được 480 văn !”
Đại An kích động nói ra, Tôn thị và Lão Tôn đều kinh ngạc đến nói không ra lời!
Tôn thị nói: “Tình Nhi, là thật vậy chăng? Nương không nghe lầm chứ? Nếu chúng ta một tháng có thể kiếm nhiều tiền như vậy thì cũng không lo đói bụng nữa!”
Dương Nhược Tình lắc đầu cười: “Nương, ngài tâm nguyện cũng quá nhỏ đi? Chỉ cần không đói bụng đã thỏa mãn? Nhưng con không nghĩ như vậy!”
“Vậy thì Tình Nhi nhà ta đang nghĩ gì?” Tôn thị cười tủm tỉm hỏi.
Dương Nhược Tình nghiêng người nhặt miếng đậu phụ đã cắt bỏ vào thùng gỗ, nói: “Đầu tiên, con muốn kiếm tiền để nuôi gia đình chúng ta. Sau đó, con muốn tích cóp tiền, cho Đại An sang năm có thể đi vỡ lòng. Tiếp theo, con còn muốn tích cóp tiền xây nhà, để mọi người đều được ở trong một ngôi nhà ngói khang trang, sáng sủa!”
Nuôi lợn, chăn bò, nuôi gà vịt ...
Mua ruộng, mua đất, mua cửa hàng ...
Tóm lại, cuộc sống sau này sẽ vô cùng bận rộn, nhưng con đường dưới chân, phải bước từng bước vững chắc……
Nghe Dương Nhược Tình nói muốn đưa Đại An đi học, Tôn thị không khỏi xúc động.
Hết nhìn Đại An, lại nhìn đến Dương Nhược Tình, Tôn thị kích động khóc nức nở thành tiếng.
“Tình Nhi, phúc khí của Đại An là có được một người tỷ tỷ như con!”
Đại An cũng cắn chặt môi, đứng ở nơi đó, lần này hắn không nói gì nữa.
Tiểu nam hài siết chặt nắm tay nhỏ của mình, trong gian phòng bếp tối tăm, ánh mắt của hắn lại sáng dị thường!
“Sau khi nhặt xong đậu phụ, cứ ngâm trong nước giếng, chúng ta về nhà nghỉ ngơi đi!” Dương Nhược Tình nói.
“Được, chúng ta về nghỉ ngơi đi!”
Mọi người trở về phòng của mình.
Vừa nằm trên giường Tôn thị đã mệt mỏi một ngày liền chìm vào giấc ngủ say.
Dương Nhược Tình lại trợn tròn mắt nửa điểm buồn ngủ cũng không có.
Canh giờ này chắc vẫn chưa quá 12 giờ.
Chắc toàn bộ người dân thôn Trường Bình đều đã đi ngủ?
Được, đã đến lúc đi làm một chuyện.
Nàng lặng yên không một tiếng động xoay người ngồi dậy, mặc quần áo vào, hai đêm ngủ cùng Tôn thị nàng liền biết thói quen của bà.
Tôn thị nằm ngủ thế này, cũng phải đến khi trời tờ mờ sáng mới có thể đứng dậy.
Thực tốt, đủ thời gian cho mình đi làm việc kia.
Lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài, Dương Nhược Tình đi vào bếp, lấy bã đậu nặn thành nhân bánh, nhúng vào nước súp chim cút còn lại, khiến miếng bánh dậy mùi của thịt chim cút, nàng hài lòng đi ra ngoài.
Bóng dáng nàng như hòa vào màn đêm, chạy thẳng về phía nhà Trần Đồ Tể ...……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.