Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
Chương 366: Nhử Ghét Nhất ( Canh Bốn )
Đỉnh Mưa Nhỏ
08/05/2022
“Như thế nào, như thế nào?”
Thấy Dương Nhược Tình hứng khởi, hắn đột nhiên ngừng lại.
Khiến nàng gấp đến độ vò đầu, bứt tai.
“Có hơi chút đáng sợ, hay là không nói đi?” Hắn gãi gãi đầu nói.
Huống chi, từ trước đến nay, hắn không bao giờ tin vào những điều kỳ lạ và khó hiểu này.
Chỉ là hôm nay dẫn theo Tình Nhi vào núi, có chút kiêng kị, hắn vẫn là muốn tuân theo.
Nhưng ——
Đều đã nói đến đây rồi, nếu hắn không nói tiếp, nàng không đáp ứng.
“Mau nói, mau nói, ghét nhất câu câu nhử nhử!”
Nàng lại một lần nữa thúc giục.
Hắn bị hình dáng gấp gáp này của nàng làm cho có hơi chút dở khóc dở cười, chỉ đành nói tiếp.
“Hai người kia dán lên khe hở của cửa sổ nhìn vào bên trong.”
“Căn nhà không lớn, xung quanh đều đen tuyền, ở giữa có một cái bàn bát tiên.”
“Trên bàn điểm một trản đèn dầu đậu nành, ánh lửa bằng hạt đậu xanh, chiếu sáng không được bao nhiêu.”
“Chung quanh bàn có bốn chiếc ghế đẩu cao dài, những chiếc ghế đẩu cao dài chật kín người ngồi.”
“Một đám ăn mặc như ăn mày, tóc rũ xuống, ngồi quanh bàn thành một vòng tròn, giống như đang mở họp.”
“Bên cạnh bàn còn có một phụ nhân, đầu tóc bù xù, đang cho hài tử bú sữa……”
“Hả?”
Dương Nhược Tình nghiêng đầu, “Việc này có gì sợ đâu? Không chừng chỉ là một đám khất cái chạy nạn bá chiếm căn nhà thôi?”
Lạc Phong Đường lắc đầu.
“Người phụ nhân kia, hai người bọn họ liếc mắt một cái liền nhận ra.”
“Nàng chính là một tức phụ trong thôn bọn họ, thời điểm sinh hài tử đã chết vì khó sinh.”
“Đến khi bọn họ nhìn thấy nàng cho con bú sữa, lúc đó nàng đã chết hơn một năm……”
Một cơn gió lạnh thổi qua.
Dương Nhược Tình mạc danh rùng mình một cái.
Sau sống lưng từng đợt tỏa sáng.
Nàng nhìn xung quanh, sơn cốc ngoại trừ hai người bọn họ, nửa bóng người đều không có.
Lại nhìn ngôi nhà tranh sập bên kia, nàng đột nhiên liền cảm thấy rợn cả người!
“Tình Nhi, ngươi làm sao vậy? Ngón tay sao lại lạnh như vậy?”
Lạc Phong Đường hỏi, đằng ra một bàn tay tới, đem đôi tay nàng nắm ở trong lòng bàn tay.
Hóa ra điểm yếu của Tình Nhi là ở chỗ này nha?
Đáy mắt hắn xẹt qua một tia cười xấu xa.
“Tình Nhi không sợ, ta ôm ngươi!”
Hắn nói, hướng nàng duỗi cánh tay.
Dương Nhược Tình trừng hắn một cái, dựng thẳng lưng lên.
“Chê cười, đến đầu trâu mặt ngựa ta còn không bỏ ở trong mắt…… Ai nha má ơi!”
Còn chưa nói xong, nàng đột nhiên nhảy tới phía sau Lạc Phong Đường.
“Đường Nha Tử, vừa rồi là thanh âm gì? Ngươi nghe thấy không?”
Đôi tay nàng gắt gao nhéo xiêm y Lạc Phong Đường, thò cái đầu ra.
Kiếp trước, nàng là điển hình của người thuộc chủ nghĩa thuyết vô thần.
Núi thây, biển máu, đều sẽ không chớp mí mắt một cái.
Nhưng từ khi hồn xuyên qua một cách ly kỳ, khiến cách nhìn thế giới của nàng đều đã xảy ra chút biến hóa.
Người chết, nàng không sợ.
Chính là, đối với những thứ không có hình thể thực chất, nàng vẫn có loại bản năng kháng cự.
Kiếp trước xem phim điện ảnh kinh dị, nàng chuyên tuyển dòng phim Âu Mỹ cùng Thái Lan.
Quỷ hồn các kiểu đều có thực thể, có thể công kích vật lý.
Mà phim Hàn Quốc thì quá phiêu.
Đó là một loại cảm giác làm người bực bội, giống như là một quyền nện vào không khí.
Phẫn nộ, sợ hãi, rồi lại vô kế khả thi.
Về phần sản phẩm trong nước?
Thôi bỏ đi.
Hơn phân nửa đều là vai chính uống lộn thuốc, gặp ảo giác.
Cho nên Lúc này, gió núi đem một âm thanh kỳ quái từ nhà tranh bên kia thổi qua tới.
Nàng theo bản năng kinh ngạc một phen.
Lạc Phong Đường cũng bị phản ứng này của nàng làm cho kinh ngạc.
“Âm thanh gì cơ?” Hắn nghiêng đầu hỏi.
Dương Nhược Tình chỉ về phía nhà tranh bên kia: “Bên kia, bên kia giống như có động tĩnh gì!”
Như là tiếng kêu rên……
Lạc Phong Đường không lên tiếng, dựng lỗ tai lên bắt giữ động tĩnh.
Quả thực, lại là một tiếng kỳ quái truyền đến.
Lúc này, hai người đều nghe được.
“Ban ngày ban mặt, chúng ta cũng không gặp quỷ chứ?”
Dương Nhược Tình hỏi, thân thể dựa vào Lạc Phong Đường bên này.
Lạc Phong Đường đằng ra một tay tới nắm chặt tay Dương Nhược Tình.
Hắn cũng đầy mình nghi hoặc.
Trước đây, hắn ở trong núi săn thú, chẳng phân biệt ngày, đêm.
Chưa từng gặp qua mấy chuyện quỷ quái này.
Hôm nay là vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của nha đầu này, mới kể chuyện ma quỷ ngày trước hắn nghe được ra.
“Tình Nhi chớ sợ, trên đời này không có quỷ quái.”
Hắn trấn an nàng.
“Cho dù có, có ta ở đây, nó cũng không dám tới gần ta!”
Nghe hắn nói chắc chắn như vậy, Dương Nhược Tình không nhịn được ngẩng đầu lên.
“Wow, ngươi lợi hại như vậy? Chẳng lẽ ngươi có pháp khí lợi hại gì sao?”
Nàng hỏi.
Lạc Phong Đường cười một cái, còn chưa có mở miệng, nàng đột nhiên nghĩ tới cái gì.
Chỉ vào hắn, có chút kích động nói: “Nga, ta đã hiểu!”
“Ngươi là thuần dương chi thân, nước tiểu đồng tử có thể trừ tà tránh hung, là như thế này đúng không?”
Lạc Phong Đường hắc tuyến đầy đầu .
“Ngươi, việc này…… nghe từ đâu vậy?”
Hắn hỏi.
Dương Nhược Tình chớp chớp mắt.
Nàng cũng không dám nói cho hắn, nàng là học được từ phim Lâm Chính Anh cương thi.
Lúc này, âm thanh kia lần thứ ba lại truyền tới.
Điều này làm cho nàng có chút bực bội.
Túm lên dao chẻ củi: “Bà nội nó, còn chưa có chấm dứt sao. Đi, chúng ta đi qua nhìn, ta muốn xem là cái tinh quái gì!”
Lạc Phong Đường vốn không định đi, nhưng thấy nàng đã lao ra.
Hắn vội vàng bước nhanh theo.
Nha đầu này, bưu hãn kính nhi.
Dù cho thực sự có thì quỷ cũng sớm bị dọa chạy!
Hai người đằng đằng sát khí đi lại đây.
Đến gần mới phát hiện nhà tranh này thật sự rất nhỏ.
Tứ phía đều sụp xuống, nóc nhà tranh nằm trên mặt đất, dãi nắng dầm mưa, đều đã hư thối.
Chung quanh cỏ dại mọc cao đến nửa người, khô vàng.
Thanh âm kia từ mặt sau một bức tường cao đến nửa người truyền đến.
Dương Nhược Tình dừng bước chân, dựng lỗ tai lên.
Đồng thời túm chặt Lạc Phong Đường.
Nàng không lên tiếng, mà chỉ đặt chân trên mặt đất.
Lạc Phong Đường cũng cực có ăn ý không có lộ ra.
Theo hướng nàng chỉ dẫn nhìn đi, mày nhăn chặt.
Máu!
Một đường máu uốn lượn kéo dài đến đoạn tường nơi đó, đã không thấy tăm hơi.
Hiển nhiên, mặt sau đoạn tường có người, hoặc là dã thú.
Hắn đè lại bả vai nàng, hướng nàng lắc đầu.
Dùng ánh mắt ngăn nàng lại, không chuẩn nàng tiếp tục tiến lên.
Mà chính hắn, rút ra chủy thủ tùy thân, nắm trong tay.
Sau đó cúi người xuống, ẩn núp đi về hướng bên kia.
Có hai lần biến cố trước đó, Dương Nhược Tình không có nghe hắn nói đứng tại chỗ chờ.
Mà túm dao chẻ củi lên, lặng yên không một tiếng động vòng đến một chỗ khác của đoạn tường, từ bên kia bọc đánh, cũng dễ dàng cùng hắn có thể chiếu ứng lẫn nhau……
……
Khi hai người dừng ở đoạn tường kia, đều bị một màn trước mắt làm cho hoảng sợ.
Một người nam nhân nằm thẳng tắp trên mặt đất, cả người là máu.
Lạc Phong Đường vội vàng thu chủy thủ bước nhanh qua, ngồi xổm xuống bên cạnh người nọ.
Dùng tay đi dò xét dưới mũi hắn, “Vẫn còn thở!”
Dương Nhược Tình cũng đã đi tới, nhìn vào trên người của người nọ.
Trên đùi, trên cánh tay, còn có bụng, đều có vài vết thương đang chảy máu.
Bộ vị yếu hại không bị thương, nhưng các bộ vị khác lại mất máu quá nhiều, như vậy cũng sẽ muốn mệnh của hắn!
Có nên cứu hay không?
Nàng hỏi chính mình.
Ngay sau đó lắc đầu.
Ai biết người này làm gì đâu?
Thôn dân thành thật bổn phận, sẽ không có ai một mình chạy đến trong núi còn bị chém trọng thương thành như vầy?
Chuyện xưa của Đông Quách tiên sinh và con sói (*), là ví dụ tốt nhất.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
(*) Chuyện xưa của Đông Quách tiên sinh như sau:
Thời Xuân Thu, có một người tên Đông Quách tiên sinh đi tới nước Trung Sơn.
Một buổi sớm, ông đang tập tễnh dắt con lừa thồ sách đi trên đường. Bỗng có một con chó sói chạy tới trước mặt, vươn cái cổ dài đáng thương nhìn Đông Quách tiên sinh, khẩn cầu ông:
– Tiên sinh, tôi giờ đang bị Triệu Giản Tử đuổi theo, mắt đã nhìn thấy cái chết. Nếu ngài giấu tôi vào cái túi này, cứu sống tôi, ân đức của ngài, nhớ ơn cứu mạng, nhất định tôi sẽ báo đáp.
Đông Quách tiên sinh nói:
– A, a! Ta giấu ngươi, Triệu Giản Tử mà nổi giận thì ta mang tội chết, ông ta là Tướng quốc của nước Triệu. Đến lúc đó, mạng ta còn không giữ được, sao có thể giữ được mạng nhà ngươi? Sao còn chờ được ngươi đền ơn? Chẳng qua, giờ thấy ngươi đáng thương nên ta dù có gặp nguy cũng không thể từ chối.
Nói xong, ông bỏ sách trong túi ra, cho con sói vào trong túi, chỉ sợ hở cái miệng, cái đuôi ra ngoài, che che đậy đậy mãi mới xong. Sau đó buộc cái túi lại, đưa lên lưng lừa, để con lừa đứng bên đường.
Một lát sau, Triệu Giản Tử cùng đám quân lính kéo tới, ông ta thấy con sói đột nhiên biến mất sinh nghi, tức giận rút kiếm, chém vào thành xe, nhìn Đông Quách tiên sinh, mắng:
– Kẻ nào che giấu hướng chạy của con sói sẽ như cái xe này!
Đông Quách tiên sinh quỳ xuống, nói:
– Buổi sớm tôi bị lạc đường, sao có thể biết được tông tích của con sói? Ngài quyền trọng chức cao, tôi lại ngu ngốc, sao biết được hướng con sói chạy. Sói vốn là kẻ tham lam độc ác, tội cao như núi, ngài giết được nó là hợp với lòng người. Đường đi lối lại rất nhiều, tôi sao biết được con sói chạy đường nào.
Triệu Giản Tử nghe thấy Đông Quách nói có lý, liền bỏ đi.
Một lát sau, khi Triệu Giản Tử đã đi xa, Đông Quách tiên sinh mở miệng túi thả cho con sói ra ngoài, cho nó trốn đi.
Con sói được cứu, nhưng nó không nhớ chút nào tới lời hứa trước đây, ngược lại, còn nói với Đông Quách tiên sinh:
– Bây giờ ta đói quá, nếu không được ăn cái gì thì ta chết mất. Ngươi đã cứu ta, vậy thì cứu ta cho chót. Ngươi hãy đem thân cho ta no bụng!
Nói xong, sói bèn xông vào Đông Quách tiên sinh.
Đông Quách tiên sinh vừa thủ thế, vừa mắng con sói:
– Ngươi là đồ vong ân bội nghĩa, thật là đồ lang sói. Ta đã cứu sống ngươi, ngươi đã không báo đáp, giờ lại còn chuyển ơn thành oán.
Thấy Đông Quách tiên sinh hoảng sợ, mồ hôi đầm đìa, con sói rất đắc ý vì nó biết Đông Quách tiên sinh sắp thành miếng mồi ngon của nó.
Lúc đó có một ông già đốn củi đi qua, thấy tình hình như thế, ông lập tức khuyên con sói:
– Nhà ngươi sao lại muốn ăn thịt Đông Quách tiên sinh?
Con sói trả lời:
– Là vì ông ta muốn giết chết ta ở trong cái túi này.
Ông lão lại quay sang hỏi Đông Quách tiên sinh:
– Sao ông lại cho con sói vào trong cái túi? Có đúng ông đã làm như thế không?
Đông Quách tiên sinh kể lại câu chuyện cho ông lão nghe, ông lão hiểu sự việc, nói với sói:
– Ta không tin! Cái túi nhỏ như thế này, sao có thể chứa ngươi to như thế được?
Con sói muốn chứng tỏ lời của mình đúng, bèn nhảy vào trong túi cho ông lão xem.
Ông lão vội lấy dây buộc miệng túi lại, sau đó dùng cái rìu sẵn có trên tay, đánh chết sói, nói với Đông Quách tiên sinh:
– Đối với cái loại thú dữ tuyệt đối không được thương xót!
-------------------------------------------
Truyện xưa này mình copy từ internet để mọi người tham khảo thêm.
Thấy Dương Nhược Tình hứng khởi, hắn đột nhiên ngừng lại.
Khiến nàng gấp đến độ vò đầu, bứt tai.
“Có hơi chút đáng sợ, hay là không nói đi?” Hắn gãi gãi đầu nói.
Huống chi, từ trước đến nay, hắn không bao giờ tin vào những điều kỳ lạ và khó hiểu này.
Chỉ là hôm nay dẫn theo Tình Nhi vào núi, có chút kiêng kị, hắn vẫn là muốn tuân theo.
Nhưng ——
Đều đã nói đến đây rồi, nếu hắn không nói tiếp, nàng không đáp ứng.
“Mau nói, mau nói, ghét nhất câu câu nhử nhử!”
Nàng lại một lần nữa thúc giục.
Hắn bị hình dáng gấp gáp này của nàng làm cho có hơi chút dở khóc dở cười, chỉ đành nói tiếp.
“Hai người kia dán lên khe hở của cửa sổ nhìn vào bên trong.”
“Căn nhà không lớn, xung quanh đều đen tuyền, ở giữa có một cái bàn bát tiên.”
“Trên bàn điểm một trản đèn dầu đậu nành, ánh lửa bằng hạt đậu xanh, chiếu sáng không được bao nhiêu.”
“Chung quanh bàn có bốn chiếc ghế đẩu cao dài, những chiếc ghế đẩu cao dài chật kín người ngồi.”
“Một đám ăn mặc như ăn mày, tóc rũ xuống, ngồi quanh bàn thành một vòng tròn, giống như đang mở họp.”
“Bên cạnh bàn còn có một phụ nhân, đầu tóc bù xù, đang cho hài tử bú sữa……”
“Hả?”
Dương Nhược Tình nghiêng đầu, “Việc này có gì sợ đâu? Không chừng chỉ là một đám khất cái chạy nạn bá chiếm căn nhà thôi?”
Lạc Phong Đường lắc đầu.
“Người phụ nhân kia, hai người bọn họ liếc mắt một cái liền nhận ra.”
“Nàng chính là một tức phụ trong thôn bọn họ, thời điểm sinh hài tử đã chết vì khó sinh.”
“Đến khi bọn họ nhìn thấy nàng cho con bú sữa, lúc đó nàng đã chết hơn một năm……”
Một cơn gió lạnh thổi qua.
Dương Nhược Tình mạc danh rùng mình một cái.
Sau sống lưng từng đợt tỏa sáng.
Nàng nhìn xung quanh, sơn cốc ngoại trừ hai người bọn họ, nửa bóng người đều không có.
Lại nhìn ngôi nhà tranh sập bên kia, nàng đột nhiên liền cảm thấy rợn cả người!
“Tình Nhi, ngươi làm sao vậy? Ngón tay sao lại lạnh như vậy?”
Lạc Phong Đường hỏi, đằng ra một bàn tay tới, đem đôi tay nàng nắm ở trong lòng bàn tay.
Hóa ra điểm yếu của Tình Nhi là ở chỗ này nha?
Đáy mắt hắn xẹt qua một tia cười xấu xa.
“Tình Nhi không sợ, ta ôm ngươi!”
Hắn nói, hướng nàng duỗi cánh tay.
Dương Nhược Tình trừng hắn một cái, dựng thẳng lưng lên.
“Chê cười, đến đầu trâu mặt ngựa ta còn không bỏ ở trong mắt…… Ai nha má ơi!”
Còn chưa nói xong, nàng đột nhiên nhảy tới phía sau Lạc Phong Đường.
“Đường Nha Tử, vừa rồi là thanh âm gì? Ngươi nghe thấy không?”
Đôi tay nàng gắt gao nhéo xiêm y Lạc Phong Đường, thò cái đầu ra.
Kiếp trước, nàng là điển hình của người thuộc chủ nghĩa thuyết vô thần.
Núi thây, biển máu, đều sẽ không chớp mí mắt một cái.
Nhưng từ khi hồn xuyên qua một cách ly kỳ, khiến cách nhìn thế giới của nàng đều đã xảy ra chút biến hóa.
Người chết, nàng không sợ.
Chính là, đối với những thứ không có hình thể thực chất, nàng vẫn có loại bản năng kháng cự.
Kiếp trước xem phim điện ảnh kinh dị, nàng chuyên tuyển dòng phim Âu Mỹ cùng Thái Lan.
Quỷ hồn các kiểu đều có thực thể, có thể công kích vật lý.
Mà phim Hàn Quốc thì quá phiêu.
Đó là một loại cảm giác làm người bực bội, giống như là một quyền nện vào không khí.
Phẫn nộ, sợ hãi, rồi lại vô kế khả thi.
Về phần sản phẩm trong nước?
Thôi bỏ đi.
Hơn phân nửa đều là vai chính uống lộn thuốc, gặp ảo giác.
Cho nên Lúc này, gió núi đem một âm thanh kỳ quái từ nhà tranh bên kia thổi qua tới.
Nàng theo bản năng kinh ngạc một phen.
Lạc Phong Đường cũng bị phản ứng này của nàng làm cho kinh ngạc.
“Âm thanh gì cơ?” Hắn nghiêng đầu hỏi.
Dương Nhược Tình chỉ về phía nhà tranh bên kia: “Bên kia, bên kia giống như có động tĩnh gì!”
Như là tiếng kêu rên……
Lạc Phong Đường không lên tiếng, dựng lỗ tai lên bắt giữ động tĩnh.
Quả thực, lại là một tiếng kỳ quái truyền đến.
Lúc này, hai người đều nghe được.
“Ban ngày ban mặt, chúng ta cũng không gặp quỷ chứ?”
Dương Nhược Tình hỏi, thân thể dựa vào Lạc Phong Đường bên này.
Lạc Phong Đường đằng ra một tay tới nắm chặt tay Dương Nhược Tình.
Hắn cũng đầy mình nghi hoặc.
Trước đây, hắn ở trong núi săn thú, chẳng phân biệt ngày, đêm.
Chưa từng gặp qua mấy chuyện quỷ quái này.
Hôm nay là vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của nha đầu này, mới kể chuyện ma quỷ ngày trước hắn nghe được ra.
“Tình Nhi chớ sợ, trên đời này không có quỷ quái.”
Hắn trấn an nàng.
“Cho dù có, có ta ở đây, nó cũng không dám tới gần ta!”
Nghe hắn nói chắc chắn như vậy, Dương Nhược Tình không nhịn được ngẩng đầu lên.
“Wow, ngươi lợi hại như vậy? Chẳng lẽ ngươi có pháp khí lợi hại gì sao?”
Nàng hỏi.
Lạc Phong Đường cười một cái, còn chưa có mở miệng, nàng đột nhiên nghĩ tới cái gì.
Chỉ vào hắn, có chút kích động nói: “Nga, ta đã hiểu!”
“Ngươi là thuần dương chi thân, nước tiểu đồng tử có thể trừ tà tránh hung, là như thế này đúng không?”
Lạc Phong Đường hắc tuyến đầy đầu .
“Ngươi, việc này…… nghe từ đâu vậy?”
Hắn hỏi.
Dương Nhược Tình chớp chớp mắt.
Nàng cũng không dám nói cho hắn, nàng là học được từ phim Lâm Chính Anh cương thi.
Lúc này, âm thanh kia lần thứ ba lại truyền tới.
Điều này làm cho nàng có chút bực bội.
Túm lên dao chẻ củi: “Bà nội nó, còn chưa có chấm dứt sao. Đi, chúng ta đi qua nhìn, ta muốn xem là cái tinh quái gì!”
Lạc Phong Đường vốn không định đi, nhưng thấy nàng đã lao ra.
Hắn vội vàng bước nhanh theo.
Nha đầu này, bưu hãn kính nhi.
Dù cho thực sự có thì quỷ cũng sớm bị dọa chạy!
Hai người đằng đằng sát khí đi lại đây.
Đến gần mới phát hiện nhà tranh này thật sự rất nhỏ.
Tứ phía đều sụp xuống, nóc nhà tranh nằm trên mặt đất, dãi nắng dầm mưa, đều đã hư thối.
Chung quanh cỏ dại mọc cao đến nửa người, khô vàng.
Thanh âm kia từ mặt sau một bức tường cao đến nửa người truyền đến.
Dương Nhược Tình dừng bước chân, dựng lỗ tai lên.
Đồng thời túm chặt Lạc Phong Đường.
Nàng không lên tiếng, mà chỉ đặt chân trên mặt đất.
Lạc Phong Đường cũng cực có ăn ý không có lộ ra.
Theo hướng nàng chỉ dẫn nhìn đi, mày nhăn chặt.
Máu!
Một đường máu uốn lượn kéo dài đến đoạn tường nơi đó, đã không thấy tăm hơi.
Hiển nhiên, mặt sau đoạn tường có người, hoặc là dã thú.
Hắn đè lại bả vai nàng, hướng nàng lắc đầu.
Dùng ánh mắt ngăn nàng lại, không chuẩn nàng tiếp tục tiến lên.
Mà chính hắn, rút ra chủy thủ tùy thân, nắm trong tay.
Sau đó cúi người xuống, ẩn núp đi về hướng bên kia.
Có hai lần biến cố trước đó, Dương Nhược Tình không có nghe hắn nói đứng tại chỗ chờ.
Mà túm dao chẻ củi lên, lặng yên không một tiếng động vòng đến một chỗ khác của đoạn tường, từ bên kia bọc đánh, cũng dễ dàng cùng hắn có thể chiếu ứng lẫn nhau……
……
Khi hai người dừng ở đoạn tường kia, đều bị một màn trước mắt làm cho hoảng sợ.
Một người nam nhân nằm thẳng tắp trên mặt đất, cả người là máu.
Lạc Phong Đường vội vàng thu chủy thủ bước nhanh qua, ngồi xổm xuống bên cạnh người nọ.
Dùng tay đi dò xét dưới mũi hắn, “Vẫn còn thở!”
Dương Nhược Tình cũng đã đi tới, nhìn vào trên người của người nọ.
Trên đùi, trên cánh tay, còn có bụng, đều có vài vết thương đang chảy máu.
Bộ vị yếu hại không bị thương, nhưng các bộ vị khác lại mất máu quá nhiều, như vậy cũng sẽ muốn mệnh của hắn!
Có nên cứu hay không?
Nàng hỏi chính mình.
Ngay sau đó lắc đầu.
Ai biết người này làm gì đâu?
Thôn dân thành thật bổn phận, sẽ không có ai một mình chạy đến trong núi còn bị chém trọng thương thành như vầy?
Chuyện xưa của Đông Quách tiên sinh và con sói (*), là ví dụ tốt nhất.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
(*) Chuyện xưa của Đông Quách tiên sinh như sau:
Thời Xuân Thu, có một người tên Đông Quách tiên sinh đi tới nước Trung Sơn.
Một buổi sớm, ông đang tập tễnh dắt con lừa thồ sách đi trên đường. Bỗng có một con chó sói chạy tới trước mặt, vươn cái cổ dài đáng thương nhìn Đông Quách tiên sinh, khẩn cầu ông:
– Tiên sinh, tôi giờ đang bị Triệu Giản Tử đuổi theo, mắt đã nhìn thấy cái chết. Nếu ngài giấu tôi vào cái túi này, cứu sống tôi, ân đức của ngài, nhớ ơn cứu mạng, nhất định tôi sẽ báo đáp.
Đông Quách tiên sinh nói:
– A, a! Ta giấu ngươi, Triệu Giản Tử mà nổi giận thì ta mang tội chết, ông ta là Tướng quốc của nước Triệu. Đến lúc đó, mạng ta còn không giữ được, sao có thể giữ được mạng nhà ngươi? Sao còn chờ được ngươi đền ơn? Chẳng qua, giờ thấy ngươi đáng thương nên ta dù có gặp nguy cũng không thể từ chối.
Nói xong, ông bỏ sách trong túi ra, cho con sói vào trong túi, chỉ sợ hở cái miệng, cái đuôi ra ngoài, che che đậy đậy mãi mới xong. Sau đó buộc cái túi lại, đưa lên lưng lừa, để con lừa đứng bên đường.
Một lát sau, Triệu Giản Tử cùng đám quân lính kéo tới, ông ta thấy con sói đột nhiên biến mất sinh nghi, tức giận rút kiếm, chém vào thành xe, nhìn Đông Quách tiên sinh, mắng:
– Kẻ nào che giấu hướng chạy của con sói sẽ như cái xe này!
Đông Quách tiên sinh quỳ xuống, nói:
– Buổi sớm tôi bị lạc đường, sao có thể biết được tông tích của con sói? Ngài quyền trọng chức cao, tôi lại ngu ngốc, sao biết được hướng con sói chạy. Sói vốn là kẻ tham lam độc ác, tội cao như núi, ngài giết được nó là hợp với lòng người. Đường đi lối lại rất nhiều, tôi sao biết được con sói chạy đường nào.
Triệu Giản Tử nghe thấy Đông Quách nói có lý, liền bỏ đi.
Một lát sau, khi Triệu Giản Tử đã đi xa, Đông Quách tiên sinh mở miệng túi thả cho con sói ra ngoài, cho nó trốn đi.
Con sói được cứu, nhưng nó không nhớ chút nào tới lời hứa trước đây, ngược lại, còn nói với Đông Quách tiên sinh:
– Bây giờ ta đói quá, nếu không được ăn cái gì thì ta chết mất. Ngươi đã cứu ta, vậy thì cứu ta cho chót. Ngươi hãy đem thân cho ta no bụng!
Nói xong, sói bèn xông vào Đông Quách tiên sinh.
Đông Quách tiên sinh vừa thủ thế, vừa mắng con sói:
– Ngươi là đồ vong ân bội nghĩa, thật là đồ lang sói. Ta đã cứu sống ngươi, ngươi đã không báo đáp, giờ lại còn chuyển ơn thành oán.
Thấy Đông Quách tiên sinh hoảng sợ, mồ hôi đầm đìa, con sói rất đắc ý vì nó biết Đông Quách tiên sinh sắp thành miếng mồi ngon của nó.
Lúc đó có một ông già đốn củi đi qua, thấy tình hình như thế, ông lập tức khuyên con sói:
– Nhà ngươi sao lại muốn ăn thịt Đông Quách tiên sinh?
Con sói trả lời:
– Là vì ông ta muốn giết chết ta ở trong cái túi này.
Ông lão lại quay sang hỏi Đông Quách tiên sinh:
– Sao ông lại cho con sói vào trong cái túi? Có đúng ông đã làm như thế không?
Đông Quách tiên sinh kể lại câu chuyện cho ông lão nghe, ông lão hiểu sự việc, nói với sói:
– Ta không tin! Cái túi nhỏ như thế này, sao có thể chứa ngươi to như thế được?
Con sói muốn chứng tỏ lời của mình đúng, bèn nhảy vào trong túi cho ông lão xem.
Ông lão vội lấy dây buộc miệng túi lại, sau đó dùng cái rìu sẵn có trên tay, đánh chết sói, nói với Đông Quách tiên sinh:
– Đối với cái loại thú dữ tuyệt đối không được thương xót!
-------------------------------------------
Truyện xưa này mình copy từ internet để mọi người tham khảo thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.