Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
Chương 324: Quỷ Sợ Ác Nhân ( Canh Hai )
Đỉnh Mưa Nhỏ
28/04/2022
Dương Nhược Tình đi tới.
“Tiểu Vũ tỷ.” Nàng gọi nhẹ một tiếng.
Tiểu Vũ cả kinh, ngẩng đầu nhìn thấy là Dương Nhược Tình, vội vàng giấu cật lợn về phía sau.
Dương Nhược Tình nói: “Đừng giấu nữa, muội vừa thấy hết rồi.”
“Muội, muội nhìn thấy gì?”
Tiểu Vũ hỏi, vẻ mặt hoảng loạn.
Dương Nhược Tình nói: “Nhìn thấy người ta đưa cật lợn cho tỷ!”
Tiểu Vũ mặt càng trắng.
Nàng ngẩng đầu lên, đè thấp âm thanh năn nỉ Dương Nhược Tình: “Tình Nhi, muội giúp ta bảo mật, đừng có nói với cha mẹ ta, được không?”
Dương Nhược Tình nhìn nữ hài trước mặt so với chính mình cao hơn một chút.
Nàng kế thừa toàn bộ ưu điểm của thúc Trường Canh và thím Đại Nga.
Làn da trắng, đôi mắt to, môi phấn hồng như hoa đào.
Giá trị nhan sắc tuy rằng không bằng Dương Nhược Lan, nhưng vẻ đẹp của Tiểu Vũ, là một loại vẻ đẹp điềm tĩnh mà giản dị, cho người ta cảm giác thực thân cận.
Cha mẹ nhà mình cùng hai vợ chồng thúc Trường Canh giao tình tốt.
Cảm giác của Dương Nhược Tình đối với Tiểu Vũ tỷ cũng không kém.
“Tiểu Vũ tỷ, lúc này muội có thể giúp tỷ bảo mật. Nhưng Trần Hổ đã nói hắn sẽ lại đến tìm tỷ tiếp.”
Dương Nhược Tình nói: “Chuyện này của hai người sớm muộn gì sẽ bị người nhìn thấy.”
“Chuyện của chúng ta?” Tiểu Vũ nhíu lại cặp mày đẹp, đáy mắt lộ ra chán ghét.
“Ta không liên quan gì đến Trần Hổ cả!” Nàng nói.
Dương Nhược Tình ngạc nhiên.
“Trần Hổ thích tỷ, muội đều đã nhìn ra.” Dương Nhược Tình nói.
Tiểu Vũ quay mặt qua chỗ khác: “Đó là ý tứ của hắn, ta không có ý tưởng kia.”
“Tỷ nếu không có ý tưởng kia, thì nên cự tuyệt hoàn toàn.” Dương Nhược Tình nói.
“Cứ sợ hãi, rụt rè, ướt át, bẩn thỉu sẽ khiến hắn bắt được nhược điểm của tỷ để uy hiếp. Lần tới, hắn sẽ làm trầm trọng thêm.”
Đối với Trần Hổ, Dương Nhược Tình nhấc không nổi nửa điểm hảo cảm.
Hơn nữa từ cách làm vừa rồi của Trần Hổ, hắn căn bản liền không thèm để ý cảm thụ của Tiểu Vũ tỷ.
Hắn uy hiếp, còn sờ soạng mu bàn tay Tiểu Vũ tỷ.
Đây không phải là thích, đây là một loại dâm loạn.
Nghe được lời này của Dương Nhược Tình, Tiểu Vũ một bộ dáng muốn tan vỡ.
“Tình Nhi, ta nên làm sao? Làm sao a?”
Nàng cắn môi, nước mắt sắp chảy ra tới.
“Tình Nhi, muội nhiều chủ ý, muội giúp ta, được không?” Tiểu Vũ năn nỉ.
Dương Nhược Tình đang muốn mở miệng, trong sân truyền đến âm thanh của thím Quế Hoa.
“Tiểu Vũ? Tiểu Vũ con ở trong phòng không?”
Nghe được Quế Hoa kêu, tay Tiểu Vũ run lên, cật lợn trong tay cũng không biết nên giấu đi đâu.
“Tình Nhi, cật lợn này muội mang về ăn đi, ta không dám lấy về nhà, nương ta hỏi tới, ta không biết nên giải thích ra sao!”
A?
Dương Nhược Tình đang chần chờ, thím Quế Hoa nghe được động tĩnh bên ngoài, hướng bên này đi tới.
Tiểu Vũ túm tay áo Dương Nhược Tình, năn nỉ.
Dương Nhược Tình thở dài, bảo nàng đem cật lợn bỏ vào trong rổ.
“A, hai đứa sao ở cửa sân nha?”
Quế Hoa nhìn thấy hai người, cười hỏi.
Tiểu Vũ quay người đi, lau nước mắt trên mặt.
Dương Nhược Tình cười ngâm ngâm đi về phía thím Quế Hoa: “Thím, nương cháu làm sủi cảo, bảo cháu đưa sủi cảo tới cho mọi người!”
Vừa nói, vừa kéo cánh tay thím Quế Hoa đi vào sân.
Hàn huyên vài câu, Quế Hoa đem sủi cảo chuyển tới trong chén nhà mình.
“Năm nay tiết đông chí nhà của chúng ta không làm vằn thắn, mà làm bánh trôi mè đen gạo nếp.”
Trong phòng bếp, khói lửa mịt mù.
Quế Hoa mở nắp nồi ra, múc một chén bánh trôi cho Dương Nhược Tình.
“Ta đang gọi Tiểu Vũ, muốn bảo nàng đưa một chén qua nhà cháu.”
“Cháu đã ở đây rồi thì tự mình mang về đi, bên trong có nhân đường đấy.”
Dương Nhược Tình nhìn bánh trôi mè đen gạo nếp trong chén, nghĩ đến vị mềm mại thơm ngọt, liền ngo ngoe rục rịch.
“Dạ, Cám ơn thím. Thím làm việc tiếp đi ạ, cháu về nhà trước đây.”
“Ai, được rồi.”
“Nương, con đưa Tình Nhi đi một đoạn đường.”
Tiểu Vũ đứng ở cửa phòng bếp nói.
Quế Hoa gật gật đầu: “Đi thôi.”
Hai nữ hài tay khoác tay đi ra ngoài.
Dương Nhược Tình biết Tiểu Vũ đưa mình là có chuyện muốn nói.
Hai người đi chậm rì rì, ở một chỗ không người, ngừng lại.
Tiểu Vũ cúi đầu, nói với Dương Nhược Tình: “Ta cũng không hiểu sao lại trêu chọc đến trên người Trần Hổ.”
“Đoạn thời gian này, ta mỗi ngày đều lo lắng, hãi hùng, chỉ mong có người có thể giúp ta ra chủ ý.”
Dương Nhược Tình nói: “Sợ là giải quyết không được vấn đề.”
“Muốn muội giúp tỷ ra chủ ý, đầu tiên tỷ cần phải kể lại sự tình từ đầu chí cuối cho muội nghe.”
Tiểu Vũ cắn cắn môi, gật gật đầu.
“Sự tình còn phải kể từ ba tháng trước……”
“Ba tháng trước, mợ ta sinh hài tử phải ở cữ. Bà ngoại ta thân thể không tốt, nương ta liền đưa ta đi qua giúp đỡ chăm sóc mợ ta và tiểu biểu đệ.”
“Có một lần Trần Hổ đi theo cha hắn qua thôn nhà bà ngoại ta thu mua lợn.”
“Người bán lợn, đúng lúc chính là thân thích của nhà bà ngoại ta.”
“Ta đi qua giúp đỡ nấu cơm, khi đi nhà xí, đối mặt gặp Trần Hổ.”
“Từ sau lần đó, ta cũng không gặp lại hắn nữa.”
“Sau khi mợ ta ra cữ, ta trở về nhà.”
“Trần Hổ thỉnh thoảng lại chạy tới nhà ta. Có một lần vào ban ngày, ta đi nhà xí.”
“Vừa đẩy cửa, hắn đã ngồi xổm bên trong, thiếu chút nữa hù chết ta!”
Nhắc tới việc này, Tiểu Vũ vỗ ngực, một bộ dáng khiếp sợ khó tiêu tan.
“Còn có hai lần, ta ban đêm vừa nằm xuống giường, hắn ở phía sau, dưới cửa sổ bắt chước tiếng mèo kêu.”
“Ta giặt đồ, hắn liền đi gánh nước, hướng ta huýt gió.”
“Ta không phản ứng, hắn liền ném cục đá vào mặt nước trước mặt ta, phun nước miếng……”
Tiểu Vũ nói không được nữa.
Dương Nhược Tình cũng nghe không nổi nữa.
“Tiểu tử Trần Hổ kia , có phải là lợn ăn nhiều nước quá không?”
Dương Nhược Tình nhíu mày nói.
“Sao bày tỏ tình yêu với người ta lại dùng thủ đoạn như vậy? Thế này căn bản chính là bệnh hoạn!” Nàng nói.
Tiểu Vũ gật gật đầu.
“Ta thấy hắn liền trốn, thế nhưng hắn ban ngày ban mặt liền tìm tới nhà ta.”
“Ta sợ quá!”
Tiểu Vũ nói, nước mắt lại loạch xoạch rơi xuống.
“Tiểu Vũ tỷ, vì sao tỷ không nói việc này cho thúc Trường Canh cùng thím Quế Hoa?” Dương Nhược Tình hỏi.
Tiểu Vũ lắc đầu.
“Cha ta tính tình nóng nảy, nếu ta nói với ông, ông chắc chắn sẽ đi tìm Trần Hổ.”
“Trần gia nam nhân nhiều, nắm tay to.”
“Cha ta không có huynh đệ, nương ta chỉ sinh ra ta cùng hai đệ đệ.”
“Nếu động chân động tay, chắc chắn sẽ có hại cho nhà ta, danh dự của ta cũng bị bôi đen!” Tiểu Vũ nói.
Dương Nhược Tình không hé răng.
Băn khoăn của Tiểu Vũ tỷ có đạo lý nhất định.
Ở xã hội nông cày này, người nhiều lực lượng lớn.
Đặc biệt là ở trong thôn, nhà ai nhiều nam đinh, ở trong thôn đều có thể đi ngang.
Nhưng ——
Có câu nói quỷ sợ ác nhân.
Dù cho không có nhi tử, dù cho chính mình chỉ là một cái nữ nhi.
Chỉ cần ngươi đủ tàn nhẫn, dám bất cứ giá nào, vẫn có thể chấn nhiếp người khác.
Nhìn nhà người ta nhiều nam đinh, có thể đi ngang, kỳ thật rất nhiều người đều chỉ là hổ giấy.
Ví như huynh đệ Trần Hổ, Trần Hùng kia.
Từ trước luôn ức hiếp Đại An, Tiểu An.
Từ khi nàng phát uy vài lần, hiện tại không phải đã ngừng nghỉ sao?
Dương Nhược Tình nắm lấy tay Tiểu Vũ, “Tiểu Vũ tỷ, chuyện này muội sẽ không bàng quan đứng nhìn.”
“Nhưng chủ yếu còn phải dựa vào chính tỷ!”
“Dựa vào chính ta?” Tiểu Vũ ngẩn ra, có chút mê mang.
“Tiểu Vũ tỷ.” Nàng gọi nhẹ một tiếng.
Tiểu Vũ cả kinh, ngẩng đầu nhìn thấy là Dương Nhược Tình, vội vàng giấu cật lợn về phía sau.
Dương Nhược Tình nói: “Đừng giấu nữa, muội vừa thấy hết rồi.”
“Muội, muội nhìn thấy gì?”
Tiểu Vũ hỏi, vẻ mặt hoảng loạn.
Dương Nhược Tình nói: “Nhìn thấy người ta đưa cật lợn cho tỷ!”
Tiểu Vũ mặt càng trắng.
Nàng ngẩng đầu lên, đè thấp âm thanh năn nỉ Dương Nhược Tình: “Tình Nhi, muội giúp ta bảo mật, đừng có nói với cha mẹ ta, được không?”
Dương Nhược Tình nhìn nữ hài trước mặt so với chính mình cao hơn một chút.
Nàng kế thừa toàn bộ ưu điểm của thúc Trường Canh và thím Đại Nga.
Làn da trắng, đôi mắt to, môi phấn hồng như hoa đào.
Giá trị nhan sắc tuy rằng không bằng Dương Nhược Lan, nhưng vẻ đẹp của Tiểu Vũ, là một loại vẻ đẹp điềm tĩnh mà giản dị, cho người ta cảm giác thực thân cận.
Cha mẹ nhà mình cùng hai vợ chồng thúc Trường Canh giao tình tốt.
Cảm giác của Dương Nhược Tình đối với Tiểu Vũ tỷ cũng không kém.
“Tiểu Vũ tỷ, lúc này muội có thể giúp tỷ bảo mật. Nhưng Trần Hổ đã nói hắn sẽ lại đến tìm tỷ tiếp.”
Dương Nhược Tình nói: “Chuyện này của hai người sớm muộn gì sẽ bị người nhìn thấy.”
“Chuyện của chúng ta?” Tiểu Vũ nhíu lại cặp mày đẹp, đáy mắt lộ ra chán ghét.
“Ta không liên quan gì đến Trần Hổ cả!” Nàng nói.
Dương Nhược Tình ngạc nhiên.
“Trần Hổ thích tỷ, muội đều đã nhìn ra.” Dương Nhược Tình nói.
Tiểu Vũ quay mặt qua chỗ khác: “Đó là ý tứ của hắn, ta không có ý tưởng kia.”
“Tỷ nếu không có ý tưởng kia, thì nên cự tuyệt hoàn toàn.” Dương Nhược Tình nói.
“Cứ sợ hãi, rụt rè, ướt át, bẩn thỉu sẽ khiến hắn bắt được nhược điểm của tỷ để uy hiếp. Lần tới, hắn sẽ làm trầm trọng thêm.”
Đối với Trần Hổ, Dương Nhược Tình nhấc không nổi nửa điểm hảo cảm.
Hơn nữa từ cách làm vừa rồi của Trần Hổ, hắn căn bản liền không thèm để ý cảm thụ của Tiểu Vũ tỷ.
Hắn uy hiếp, còn sờ soạng mu bàn tay Tiểu Vũ tỷ.
Đây không phải là thích, đây là một loại dâm loạn.
Nghe được lời này của Dương Nhược Tình, Tiểu Vũ một bộ dáng muốn tan vỡ.
“Tình Nhi, ta nên làm sao? Làm sao a?”
Nàng cắn môi, nước mắt sắp chảy ra tới.
“Tình Nhi, muội nhiều chủ ý, muội giúp ta, được không?” Tiểu Vũ năn nỉ.
Dương Nhược Tình đang muốn mở miệng, trong sân truyền đến âm thanh của thím Quế Hoa.
“Tiểu Vũ? Tiểu Vũ con ở trong phòng không?”
Nghe được Quế Hoa kêu, tay Tiểu Vũ run lên, cật lợn trong tay cũng không biết nên giấu đi đâu.
“Tình Nhi, cật lợn này muội mang về ăn đi, ta không dám lấy về nhà, nương ta hỏi tới, ta không biết nên giải thích ra sao!”
A?
Dương Nhược Tình đang chần chờ, thím Quế Hoa nghe được động tĩnh bên ngoài, hướng bên này đi tới.
Tiểu Vũ túm tay áo Dương Nhược Tình, năn nỉ.
Dương Nhược Tình thở dài, bảo nàng đem cật lợn bỏ vào trong rổ.
“A, hai đứa sao ở cửa sân nha?”
Quế Hoa nhìn thấy hai người, cười hỏi.
Tiểu Vũ quay người đi, lau nước mắt trên mặt.
Dương Nhược Tình cười ngâm ngâm đi về phía thím Quế Hoa: “Thím, nương cháu làm sủi cảo, bảo cháu đưa sủi cảo tới cho mọi người!”
Vừa nói, vừa kéo cánh tay thím Quế Hoa đi vào sân.
Hàn huyên vài câu, Quế Hoa đem sủi cảo chuyển tới trong chén nhà mình.
“Năm nay tiết đông chí nhà của chúng ta không làm vằn thắn, mà làm bánh trôi mè đen gạo nếp.”
Trong phòng bếp, khói lửa mịt mù.
Quế Hoa mở nắp nồi ra, múc một chén bánh trôi cho Dương Nhược Tình.
“Ta đang gọi Tiểu Vũ, muốn bảo nàng đưa một chén qua nhà cháu.”
“Cháu đã ở đây rồi thì tự mình mang về đi, bên trong có nhân đường đấy.”
Dương Nhược Tình nhìn bánh trôi mè đen gạo nếp trong chén, nghĩ đến vị mềm mại thơm ngọt, liền ngo ngoe rục rịch.
“Dạ, Cám ơn thím. Thím làm việc tiếp đi ạ, cháu về nhà trước đây.”
“Ai, được rồi.”
“Nương, con đưa Tình Nhi đi một đoạn đường.”
Tiểu Vũ đứng ở cửa phòng bếp nói.
Quế Hoa gật gật đầu: “Đi thôi.”
Hai nữ hài tay khoác tay đi ra ngoài.
Dương Nhược Tình biết Tiểu Vũ đưa mình là có chuyện muốn nói.
Hai người đi chậm rì rì, ở một chỗ không người, ngừng lại.
Tiểu Vũ cúi đầu, nói với Dương Nhược Tình: “Ta cũng không hiểu sao lại trêu chọc đến trên người Trần Hổ.”
“Đoạn thời gian này, ta mỗi ngày đều lo lắng, hãi hùng, chỉ mong có người có thể giúp ta ra chủ ý.”
Dương Nhược Tình nói: “Sợ là giải quyết không được vấn đề.”
“Muốn muội giúp tỷ ra chủ ý, đầu tiên tỷ cần phải kể lại sự tình từ đầu chí cuối cho muội nghe.”
Tiểu Vũ cắn cắn môi, gật gật đầu.
“Sự tình còn phải kể từ ba tháng trước……”
“Ba tháng trước, mợ ta sinh hài tử phải ở cữ. Bà ngoại ta thân thể không tốt, nương ta liền đưa ta đi qua giúp đỡ chăm sóc mợ ta và tiểu biểu đệ.”
“Có một lần Trần Hổ đi theo cha hắn qua thôn nhà bà ngoại ta thu mua lợn.”
“Người bán lợn, đúng lúc chính là thân thích của nhà bà ngoại ta.”
“Ta đi qua giúp đỡ nấu cơm, khi đi nhà xí, đối mặt gặp Trần Hổ.”
“Từ sau lần đó, ta cũng không gặp lại hắn nữa.”
“Sau khi mợ ta ra cữ, ta trở về nhà.”
“Trần Hổ thỉnh thoảng lại chạy tới nhà ta. Có một lần vào ban ngày, ta đi nhà xí.”
“Vừa đẩy cửa, hắn đã ngồi xổm bên trong, thiếu chút nữa hù chết ta!”
Nhắc tới việc này, Tiểu Vũ vỗ ngực, một bộ dáng khiếp sợ khó tiêu tan.
“Còn có hai lần, ta ban đêm vừa nằm xuống giường, hắn ở phía sau, dưới cửa sổ bắt chước tiếng mèo kêu.”
“Ta giặt đồ, hắn liền đi gánh nước, hướng ta huýt gió.”
“Ta không phản ứng, hắn liền ném cục đá vào mặt nước trước mặt ta, phun nước miếng……”
Tiểu Vũ nói không được nữa.
Dương Nhược Tình cũng nghe không nổi nữa.
“Tiểu tử Trần Hổ kia , có phải là lợn ăn nhiều nước quá không?”
Dương Nhược Tình nhíu mày nói.
“Sao bày tỏ tình yêu với người ta lại dùng thủ đoạn như vậy? Thế này căn bản chính là bệnh hoạn!” Nàng nói.
Tiểu Vũ gật gật đầu.
“Ta thấy hắn liền trốn, thế nhưng hắn ban ngày ban mặt liền tìm tới nhà ta.”
“Ta sợ quá!”
Tiểu Vũ nói, nước mắt lại loạch xoạch rơi xuống.
“Tiểu Vũ tỷ, vì sao tỷ không nói việc này cho thúc Trường Canh cùng thím Quế Hoa?” Dương Nhược Tình hỏi.
Tiểu Vũ lắc đầu.
“Cha ta tính tình nóng nảy, nếu ta nói với ông, ông chắc chắn sẽ đi tìm Trần Hổ.”
“Trần gia nam nhân nhiều, nắm tay to.”
“Cha ta không có huynh đệ, nương ta chỉ sinh ra ta cùng hai đệ đệ.”
“Nếu động chân động tay, chắc chắn sẽ có hại cho nhà ta, danh dự của ta cũng bị bôi đen!” Tiểu Vũ nói.
Dương Nhược Tình không hé răng.
Băn khoăn của Tiểu Vũ tỷ có đạo lý nhất định.
Ở xã hội nông cày này, người nhiều lực lượng lớn.
Đặc biệt là ở trong thôn, nhà ai nhiều nam đinh, ở trong thôn đều có thể đi ngang.
Nhưng ——
Có câu nói quỷ sợ ác nhân.
Dù cho không có nhi tử, dù cho chính mình chỉ là một cái nữ nhi.
Chỉ cần ngươi đủ tàn nhẫn, dám bất cứ giá nào, vẫn có thể chấn nhiếp người khác.
Nhìn nhà người ta nhiều nam đinh, có thể đi ngang, kỳ thật rất nhiều người đều chỉ là hổ giấy.
Ví như huynh đệ Trần Hổ, Trần Hùng kia.
Từ trước luôn ức hiếp Đại An, Tiểu An.
Từ khi nàng phát uy vài lần, hiện tại không phải đã ngừng nghỉ sao?
Dương Nhược Tình nắm lấy tay Tiểu Vũ, “Tiểu Vũ tỷ, chuyện này muội sẽ không bàng quan đứng nhìn.”
“Nhưng chủ yếu còn phải dựa vào chính tỷ!”
“Dựa vào chính ta?” Tiểu Vũ ngẩn ra, có chút mê mang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.