Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
Chương 277: Sao Hồng Thành Như Vậy? ( Canh Ba )
Đỉnh Mưa Nhỏ
11/04/2022
Lạc Phong Đường vội vàng tất tất tác tác cởi quần bông ra.
Nàng một bên gấp áo bông, một bên lại trộm liếc liếc mắt nhìn về phía bên kia một cái.
Tiểu tử ngốc, trách không được ngươi ngượng ngùng xoắn xít như vậy, hóa ra bên trong chỉ mặc một chiếc quần dây.
Nàng không phải chưa từng gặp qua nam tử nông thôn mặc quần dây ở niên đại này.
Trong nhà lão cha, hai đệ đệ, đều mặc dây quần.
Giống kiểu quần nghé con mà Lạc Phong Đường đang mặc.
Dùng ngôn ngữ hiện đại mà nói chính là quần đùi.
Lạc Phong Đường đang mặc một chiếc màu đen.
Màu đen tượng trưng cho thần bí.
Cũng không hiểu được hắn mặc quần này như thế nào mà mặt trên đánh đầy mụn vá.
Có địa phương còn thủng một lỗ bằng đầu ngón tay.
Vừa nhìn đã biết là thường xuyên giặt, thường xuyên mặc, đến độ co lại.
Thêm bản thân hắn cũng cao lớn cường tráng, hai chân rắn chắc thon dài.
Chiếc quần đùi mặc ở trên người hắn, liền có vẻ hơi nhỏ.
Khi nàng nhìn lén, đúng lúc hắn hơi hơi cúi người đem chân rút từ trong quần bông ra.
Cơ bắp trên đùi căng lên, những đường cong mạnh mẽ xuất hiện trong tầm mắt.
Hắn đem quần bông đặt ở một bên, xoay người lấy chiếc quần cũ lại.
Tầm mắt nàng đúng lúc thấy được phía trước của hắn.
Chiếc quần đùi co lại, mặc ở trên người chật căng.
Hình dáng của bộ phận riêng tư nào đó phác hoạ ra tới……
Dương Nhược Tình như bị điện giật thu tầm mắt trở về.
Nàng cúi đầu luống cuống tay chân vò chiếc áo bông trong tay.
Trái tim đập phanh phanh phanh kinh hoàng, giống như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, rớt đến trên mặt đất.
Bên kia, vẫn truyền đến tiếng mặc quần áo tất tất tác tác của hắn.
Nàng đánh chết cũng không dám lại loạn ngó nửa mắt.
Trong đầu, lại không chịu khống chế hiện lên hình ảnh vừa nhìn thấy……
Kiếp trước nàng thậm chí còn chưa từng có nụ hôn đầu tiên đã xuyên qua, là nữ tử thuần tịnh hơn cả nước và sữa bò.
Có đôi khi vì chấp hành nhiệm vụ, cũng sẽ đi một ít nơi ‘thanh sắc khuyển mã’.
Nhưng nàng có nguyên tắc và điểm mấu chốt của chính mình.
Đối với thân thể của người khác phái, nói đến cùng vẫn là một tay non kinh nghiệm.
Đời này xuyên qua, nàng là trưởng tỷ trong nhà.
Tắm rửa cho đệ đệ Tiểu An là công việc của nàng.
Nàng đã quen nhìn ‘tiểu tước tước’, đột nhiên bây giờ nhìn đến ‘hùng ưng’, nàng thật khiếp sợ!
“Tình Nhi, ta thay quần áo xong rồi.”
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng của hắn.
Nàng không kìm được bật cười thành tiếng, thiếu chút nữa từ trên mặt đất nhảy lên.
“Tình Nhi, ngươi làm sao vậy?”
Lạc Phong Đường khó hiểu đánh giá khuôn mặt còn đỏ hơn thạch lựu của nàng.
“Mặt ngươi sao lại đỏ như vậy? Chẳng lẽ là sinh bệnh?”
Hắn nói, bàn tay to ấm áp hơi mang thô ráp phủ lên trán nàng.
Nàng như bị dính một lá bùa trấn yêu phù khiến cho đứng ngay đơ tại chỗ không nhúc nhích.
Nhưng màu đỏ trên mặt lại càng ngày càng nhiều, lan tràn tới cả sau tai và cổ.
“Kỳ quái, trán không nóng mà sao lại đỏ thành như vậy?”
Lạc Phong Đường sờ trán của nàng, lại đưa ra một cái tay khác sờ trán của chính hắn.
Nhiệt độ hai bên giống nhau, càng thêm buồn bực.
“Không có việc gì, có lẽ là trong phòng này hơi ít không khí. Ra ngoài thì sẽ tốt hơn!”
Dương Nhược Tình có chút chột dạ nói.
Không dám để hắn nhìn ra dị thường của mình, nàng đem chiếc áo bông càng gấp càng loạn trong tay mình nhét vào trong tay hắn.
“Tự ngươi gấp xong bỏ vào trong ngăn tủ đi, ta ra nhà chính trước.”
Nói xong những lời này, nàng chật vật mà chạy.
Ở nhà chính, giày vớ Lạc Thiết Tượng cũng đeo thử cũng thật sự vừa chân, đang tấm tắc khen Dương Nhược Tình.
Lạc Thiết Tượng nói: “Từ lần trước Tình nha đầu cháu tặng giày vớ cho hắn, tiểu tử kia đoạn thời gian này liền có chút không thích hợp!”
“Nga? Sao lại không thích hợp?” Dương Nhược Tình hỏi.
Lạc Thiết Tượng nhìn vào phòng Lạc Phong Đường bên kia, đè thấp âm thanh nói với Dương Nhược Tình: “hắn trước đây mười ngày nửa tháng đều không rửa chân. Lúc này, mỗi ngày ban đêm trước khi lên giường đều nấu nước ấm ngâm chân, còn khuyên ta cũng nên ngâm chân.”
“Còn nói cái gì mà…… Người giàu được ăn dược, người nghèo kia cái gì nhỉ……”
“Người nghèo nhiều ngâm chân.” Dương Nhược Tình nhắc nhở.
“Đúng đúng đúng, chính là lời này.” Lạc Thiết Tượng gật đầu liên tục.
“Tình nha đầu cháu nói xem, tiểu tử này có phải không thích hợp không? Thế này không giống tác phong của hắn nha!”
Dương Nhược Tình không hé răng, đứng ở kia nhấp miệng cười.
Trách không được mới vừa rồi khi nàng giúp hắn cởi giày vớ, không ngửi thấy mùi thối chân.
Hóa ra, là có chuyện như vậy!
Lời hắn nói cho Lạc đại bá, chính là lời hôm đó nàng dặn dò hắn.
Không thể tưởng được, hắn không chỉ nghe vào tai, còn thật sự làm theo.
Trong lòng Dương Nhược Tình ngọt lịm, giống như vừa uống nước mật ong vậy.
Rất nhanh, Lạc Phong Đường cũng ra tới.
“Đại bá, than chắc là có thể vớt ra lò được rồi đúng không?”
Hắn một bên đem tay áo xắn đến khuỷu tay, một bên dò hỏi ý kiến Lạc Thiết Tượng.
Lạc Thiết Tượng suy nghĩ nói: “Đánh giá thời gian không sai biệt lắm, cháu đi vớt ra ngoài đi!”
“Vâng!”
Lạc Phong Đường cầm lấy một chiếc xẻng ở góc tường đi ra ngoài cửa.
Dương Nhược Tình đuổi theo: “Đường Nha Tử, ta đi cùng với ngươi để xem thử coi.”
Hai người đi vào một gian tạp phòng trong phòng bếp.
Ở góc tường của tạp phòng có một ít đầu gỗ, còn có mảnh vụn đầu gỗ màu vàng nhạt.
Ở giữa trên mặt đất, để một cái thùng sắt đường kính đại khái khoảng 1 mét, cao nửa người.
Chung quanh thùng sắt được bịt kín mít, bên ngoài ngăm đen loang lổ, đúng bộ dáng đã được dùng nhiều năm.
Thấy Dương Nhược Tình vào cửa liền nhìn thùng sắt kia đến xuất thần, Lạc Phong Đường vội vàng giải thích:
“Thùng sắt này là bếp lò của đại bá ta trước đây làm nghề nguội lưu lại.”
“Lúc này được cải tạo lại để đốt than rất tốt.” hắn nói.
Dương Nhược Tình gật gật đầu, đi theo hắn đến bên cạnh thùng sắt.
Đối với cách để làm ra than thì nàng là thường dân.
Dù sao, Lạc Phong Đường hiển nhiên so với nàng hiểu nhiều hơn.
“Lò gạch ở cửa thôn nếu không phế bỏ, dùng để thiêu gạch thiêu than là tốt nhất.”
Hắn cầm lấy xẻng, vừa nói với nàng vừa bẻ hai thanh sắt bên hông thùng sắt.
“Cũng may thùng sắt này cũng không kém. Nếu bịt kín cửa tai lại, gió sẽ không lọt vào được, bó củi cháy hết sẽ rơi xuống, còn dư lại là than củi.”
Dương Nhược Tình nghe hắn nói cũng đại khái có thể hiểu được nguyên lý cơ bản.
Bó củi muốn làm thành than củi, thì trước hết cần phải chọn củi khô.
Sau đó đốt chúng.
Quá trình thiêu đốt rất quan trọng.
Nếu đốt quá mức, đầu gỗ sẽ trở thành tro, gió thổi qua một cái là mất.
Cần đốt tới một mức độ nhất định, sau đó ngăn cách với không khí.
Kể từ đó lửa sẽ tự động tắt.
Gỗ bị đốt cháy một nửa, ở trạng thái chân không, dựa vào nhiệt độ còn lại để hút bớt hơi ẩm ẩn trong gỗ.
Nước bốc hơi, dư lại chính là than củi.
Không khó để hiểu hết những nguyên lý này, nhưng nàng biết rằng Lạc Phong Đường không dễ để thực hiện tất cả những việc này một cách hoàn hảo.
Trong đó còn có rất nhiều chi tiết nhỏ, ảnh hưởng đến thành bại.
“Loảng xoảng!”
Một tiếng giòn vang.
Cánh cửa nhỏ của thùng sắt đã bị Lạc Phong Đường mở ra.
Nàng đang đứng ở trước mặt, khoảnh khắc cửa mở ra, nàng bị Lạc Phong Đường dùng sức kéo một chút.
Khoảnh khắc nàng vừa được kéo đi, một cỗ khói đen vọt ra.
Cũng may nàng bị kéo đi, nếu không sẽ bị hun cho ho khan vài tiếng.
“Nguy hiểm thật, xém chút nữa là mặt mũi đen nhẻm rồi!”
Nàng cười trêu ghẹo nói.
Vừa cúi đầu, phát hiện chính mình bị hắn khóa lại trong lòng ngực, mà tay hắn còn đang dừng lại ở trên eo nàng.
Thân thể hai người gần như là dán ở bên nhau.
Nàng có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc trên người hắn.
Lúc trước rình coi đến một màn kia, lại hiện lên trước mắt.
Trái tim nàng không chịu khống chế loạn nhảy dựng lên.
“Tình Nhi ngươi không có chuyện gì chứ? Có bị sặc đến hay không?”
Vẻ mặt hắn khẩn trương hỏi.
Nàng một bên gấp áo bông, một bên lại trộm liếc liếc mắt nhìn về phía bên kia một cái.
Tiểu tử ngốc, trách không được ngươi ngượng ngùng xoắn xít như vậy, hóa ra bên trong chỉ mặc một chiếc quần dây.
Nàng không phải chưa từng gặp qua nam tử nông thôn mặc quần dây ở niên đại này.
Trong nhà lão cha, hai đệ đệ, đều mặc dây quần.
Giống kiểu quần nghé con mà Lạc Phong Đường đang mặc.
Dùng ngôn ngữ hiện đại mà nói chính là quần đùi.
Lạc Phong Đường đang mặc một chiếc màu đen.
Màu đen tượng trưng cho thần bí.
Cũng không hiểu được hắn mặc quần này như thế nào mà mặt trên đánh đầy mụn vá.
Có địa phương còn thủng một lỗ bằng đầu ngón tay.
Vừa nhìn đã biết là thường xuyên giặt, thường xuyên mặc, đến độ co lại.
Thêm bản thân hắn cũng cao lớn cường tráng, hai chân rắn chắc thon dài.
Chiếc quần đùi mặc ở trên người hắn, liền có vẻ hơi nhỏ.
Khi nàng nhìn lén, đúng lúc hắn hơi hơi cúi người đem chân rút từ trong quần bông ra.
Cơ bắp trên đùi căng lên, những đường cong mạnh mẽ xuất hiện trong tầm mắt.
Hắn đem quần bông đặt ở một bên, xoay người lấy chiếc quần cũ lại.
Tầm mắt nàng đúng lúc thấy được phía trước của hắn.
Chiếc quần đùi co lại, mặc ở trên người chật căng.
Hình dáng của bộ phận riêng tư nào đó phác hoạ ra tới……
Dương Nhược Tình như bị điện giật thu tầm mắt trở về.
Nàng cúi đầu luống cuống tay chân vò chiếc áo bông trong tay.
Trái tim đập phanh phanh phanh kinh hoàng, giống như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, rớt đến trên mặt đất.
Bên kia, vẫn truyền đến tiếng mặc quần áo tất tất tác tác của hắn.
Nàng đánh chết cũng không dám lại loạn ngó nửa mắt.
Trong đầu, lại không chịu khống chế hiện lên hình ảnh vừa nhìn thấy……
Kiếp trước nàng thậm chí còn chưa từng có nụ hôn đầu tiên đã xuyên qua, là nữ tử thuần tịnh hơn cả nước và sữa bò.
Có đôi khi vì chấp hành nhiệm vụ, cũng sẽ đi một ít nơi ‘thanh sắc khuyển mã’.
Nhưng nàng có nguyên tắc và điểm mấu chốt của chính mình.
Đối với thân thể của người khác phái, nói đến cùng vẫn là một tay non kinh nghiệm.
Đời này xuyên qua, nàng là trưởng tỷ trong nhà.
Tắm rửa cho đệ đệ Tiểu An là công việc của nàng.
Nàng đã quen nhìn ‘tiểu tước tước’, đột nhiên bây giờ nhìn đến ‘hùng ưng’, nàng thật khiếp sợ!
“Tình Nhi, ta thay quần áo xong rồi.”
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng của hắn.
Nàng không kìm được bật cười thành tiếng, thiếu chút nữa từ trên mặt đất nhảy lên.
“Tình Nhi, ngươi làm sao vậy?”
Lạc Phong Đường khó hiểu đánh giá khuôn mặt còn đỏ hơn thạch lựu của nàng.
“Mặt ngươi sao lại đỏ như vậy? Chẳng lẽ là sinh bệnh?”
Hắn nói, bàn tay to ấm áp hơi mang thô ráp phủ lên trán nàng.
Nàng như bị dính một lá bùa trấn yêu phù khiến cho đứng ngay đơ tại chỗ không nhúc nhích.
Nhưng màu đỏ trên mặt lại càng ngày càng nhiều, lan tràn tới cả sau tai và cổ.
“Kỳ quái, trán không nóng mà sao lại đỏ thành như vậy?”
Lạc Phong Đường sờ trán của nàng, lại đưa ra một cái tay khác sờ trán của chính hắn.
Nhiệt độ hai bên giống nhau, càng thêm buồn bực.
“Không có việc gì, có lẽ là trong phòng này hơi ít không khí. Ra ngoài thì sẽ tốt hơn!”
Dương Nhược Tình có chút chột dạ nói.
Không dám để hắn nhìn ra dị thường của mình, nàng đem chiếc áo bông càng gấp càng loạn trong tay mình nhét vào trong tay hắn.
“Tự ngươi gấp xong bỏ vào trong ngăn tủ đi, ta ra nhà chính trước.”
Nói xong những lời này, nàng chật vật mà chạy.
Ở nhà chính, giày vớ Lạc Thiết Tượng cũng đeo thử cũng thật sự vừa chân, đang tấm tắc khen Dương Nhược Tình.
Lạc Thiết Tượng nói: “Từ lần trước Tình nha đầu cháu tặng giày vớ cho hắn, tiểu tử kia đoạn thời gian này liền có chút không thích hợp!”
“Nga? Sao lại không thích hợp?” Dương Nhược Tình hỏi.
Lạc Thiết Tượng nhìn vào phòng Lạc Phong Đường bên kia, đè thấp âm thanh nói với Dương Nhược Tình: “hắn trước đây mười ngày nửa tháng đều không rửa chân. Lúc này, mỗi ngày ban đêm trước khi lên giường đều nấu nước ấm ngâm chân, còn khuyên ta cũng nên ngâm chân.”
“Còn nói cái gì mà…… Người giàu được ăn dược, người nghèo kia cái gì nhỉ……”
“Người nghèo nhiều ngâm chân.” Dương Nhược Tình nhắc nhở.
“Đúng đúng đúng, chính là lời này.” Lạc Thiết Tượng gật đầu liên tục.
“Tình nha đầu cháu nói xem, tiểu tử này có phải không thích hợp không? Thế này không giống tác phong của hắn nha!”
Dương Nhược Tình không hé răng, đứng ở kia nhấp miệng cười.
Trách không được mới vừa rồi khi nàng giúp hắn cởi giày vớ, không ngửi thấy mùi thối chân.
Hóa ra, là có chuyện như vậy!
Lời hắn nói cho Lạc đại bá, chính là lời hôm đó nàng dặn dò hắn.
Không thể tưởng được, hắn không chỉ nghe vào tai, còn thật sự làm theo.
Trong lòng Dương Nhược Tình ngọt lịm, giống như vừa uống nước mật ong vậy.
Rất nhanh, Lạc Phong Đường cũng ra tới.
“Đại bá, than chắc là có thể vớt ra lò được rồi đúng không?”
Hắn một bên đem tay áo xắn đến khuỷu tay, một bên dò hỏi ý kiến Lạc Thiết Tượng.
Lạc Thiết Tượng suy nghĩ nói: “Đánh giá thời gian không sai biệt lắm, cháu đi vớt ra ngoài đi!”
“Vâng!”
Lạc Phong Đường cầm lấy một chiếc xẻng ở góc tường đi ra ngoài cửa.
Dương Nhược Tình đuổi theo: “Đường Nha Tử, ta đi cùng với ngươi để xem thử coi.”
Hai người đi vào một gian tạp phòng trong phòng bếp.
Ở góc tường của tạp phòng có một ít đầu gỗ, còn có mảnh vụn đầu gỗ màu vàng nhạt.
Ở giữa trên mặt đất, để một cái thùng sắt đường kính đại khái khoảng 1 mét, cao nửa người.
Chung quanh thùng sắt được bịt kín mít, bên ngoài ngăm đen loang lổ, đúng bộ dáng đã được dùng nhiều năm.
Thấy Dương Nhược Tình vào cửa liền nhìn thùng sắt kia đến xuất thần, Lạc Phong Đường vội vàng giải thích:
“Thùng sắt này là bếp lò của đại bá ta trước đây làm nghề nguội lưu lại.”
“Lúc này được cải tạo lại để đốt than rất tốt.” hắn nói.
Dương Nhược Tình gật gật đầu, đi theo hắn đến bên cạnh thùng sắt.
Đối với cách để làm ra than thì nàng là thường dân.
Dù sao, Lạc Phong Đường hiển nhiên so với nàng hiểu nhiều hơn.
“Lò gạch ở cửa thôn nếu không phế bỏ, dùng để thiêu gạch thiêu than là tốt nhất.”
Hắn cầm lấy xẻng, vừa nói với nàng vừa bẻ hai thanh sắt bên hông thùng sắt.
“Cũng may thùng sắt này cũng không kém. Nếu bịt kín cửa tai lại, gió sẽ không lọt vào được, bó củi cháy hết sẽ rơi xuống, còn dư lại là than củi.”
Dương Nhược Tình nghe hắn nói cũng đại khái có thể hiểu được nguyên lý cơ bản.
Bó củi muốn làm thành than củi, thì trước hết cần phải chọn củi khô.
Sau đó đốt chúng.
Quá trình thiêu đốt rất quan trọng.
Nếu đốt quá mức, đầu gỗ sẽ trở thành tro, gió thổi qua một cái là mất.
Cần đốt tới một mức độ nhất định, sau đó ngăn cách với không khí.
Kể từ đó lửa sẽ tự động tắt.
Gỗ bị đốt cháy một nửa, ở trạng thái chân không, dựa vào nhiệt độ còn lại để hút bớt hơi ẩm ẩn trong gỗ.
Nước bốc hơi, dư lại chính là than củi.
Không khó để hiểu hết những nguyên lý này, nhưng nàng biết rằng Lạc Phong Đường không dễ để thực hiện tất cả những việc này một cách hoàn hảo.
Trong đó còn có rất nhiều chi tiết nhỏ, ảnh hưởng đến thành bại.
“Loảng xoảng!”
Một tiếng giòn vang.
Cánh cửa nhỏ của thùng sắt đã bị Lạc Phong Đường mở ra.
Nàng đang đứng ở trước mặt, khoảnh khắc cửa mở ra, nàng bị Lạc Phong Đường dùng sức kéo một chút.
Khoảnh khắc nàng vừa được kéo đi, một cỗ khói đen vọt ra.
Cũng may nàng bị kéo đi, nếu không sẽ bị hun cho ho khan vài tiếng.
“Nguy hiểm thật, xém chút nữa là mặt mũi đen nhẻm rồi!”
Nàng cười trêu ghẹo nói.
Vừa cúi đầu, phát hiện chính mình bị hắn khóa lại trong lòng ngực, mà tay hắn còn đang dừng lại ở trên eo nàng.
Thân thể hai người gần như là dán ở bên nhau.
Nàng có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc trên người hắn.
Lúc trước rình coi đến một màn kia, lại hiện lên trước mắt.
Trái tim nàng không chịu khống chế loạn nhảy dựng lên.
“Tình Nhi ngươi không có chuyện gì chứ? Có bị sặc đến hay không?”
Vẻ mặt hắn khẩn trương hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.