Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
Chương 1433: Sủng Ta Không? ( Canh Ba )
Đỉnh Mưa Nhỏ
17/05/2023
Qua rằm, những ngày nóng nhất trong năm cũng liền dần dần tiếp cận kết thúc.
Ban ngày, tuy rằng vẫn nắng gắt như lửa, nhưng sáng sớm và ban đêm, đã có thể cảm nhận được mát lạnh.
Lúa mùa còn chưa có thành thục, nhưng, bông trong đất đã trắng.
Nhà Dương Hoa Trung trồng gần mười mẫu đất bông, bởi vì hai vợ chồng xử lý tốt, tới lúc này, đứng ở hai đầu bờ ruộng nhìn lên, bông trắng tinh như tuyết.
Tôn thị, Bào Tố Vân còn có đại Tôn thị các nàng, thức khuya dậy sớm đi trích bông.
Lúc này, Dương Nhược Tình cũng không nhàn rỗi.
Lạc Phong Đường giúp đỡ Dương Hoa Trung đi xử lý hạt thóc, chở nước tưới cây.
Nàng thì đội mũ đan bằng cỏ dệt, mặc xiêm y, xách theo giỏ tre đi theo Tôn thị các nàng trích bông.
“Tình Nhi, con phải chú ý một chút, đừng để bị ngã.”
Tôn thị không ngừng dặn dò nàng, rất là không yên tâm.
Dương Nhược Tình vui vẻ cười, “nương, yên tâm đi, chân con rất vững chắc, sẽ không bị té ngã.”
Nhặt bông kỳ thật không mệt, còn rất thú vị.
Nhìn trên cây bông nở rộ ra một đóa tuyết trắng.
Ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy góc thứ nhất, lại dùng lực ngắt, trong tay, rơi xuống một cục bông mềm xốp, xúc cảm cực tốt.
Ném vào trong giỏ tre, lại tiếp tục ngắt.
Dương Nhược Tình trích bông đến hăng say, bất tri bất giác, mặt trời đã dần dần lên tới đỉnh đầu, tới gần trưa.
Tôn thị ngẩng đầu nhìn mặt trời trên đỉnh đầu,
“Tình Nhi, con đi về trước đi, bên trong thùng nước ở phòng bếp, ta có ngâm một quả dưa hấu.”
“Con cắt ăn trước, nương một lát nữa sẽ trở về nấu cơm trưa.” Tôn thị nói.
Dương Nhược Tình gật gật đầu, không quá kiên trì.
Vừa mới đi tới bờ ruộng, đột nhiên, tầm mắt nhìn thấy trên đường lớn, có mấy thân ảnh khiến cho nàng chú ý.
“Nương, mọi người xem, người ở bên kia đẩy xe đẩy tay có phải nhị bá hay không?”
Nàng chỉ về phía trước, hỏi.
Tôn thị các nàng theo tiếng nhìn lại, cũng đều kinh ngạc.
“Là nhị bá con, huynh ấy đây là……làm gì nha?” Tôn thị kinh ngạc.
Trên đường lớn, Dương Hoa Lâm đẩy một chiếc xe đẩy tay đi trước, trên xe có một chiếc xe đẩy đá.
Mặt sau còn có hai người hỗ trợ đẩy.
Lại sau nữa, còn có mấy nam tử khác, cũng đều đẩy xe đẩy tay.
Đồ trên xe đẩy tay là từng bó củi.
“Đều là người lạ mặt, còn mang theo vật liệu đá cùng bó củi, nhị bá không phải là trở về thôn xây nhà ở của chính mình chứ?”
Dương Nhược Tình hỏi.
Tôn thị các nàng đều kinh ngạc, ngừng việc trong tay, sôi nổi đứng ở trên bờ ruộng nhìn về phía đại lộ bên kia.
Chỉ thấy Dương Hoa Lâm đẩy xe đẩy tay, mang theo mấy người kia lập tức đi đến miếu thổ địa bên kia.
Sau đó, ở địa phương giáp giữa thôn Trường Bình và Lý gia thôn, bọn họ ngừng lại, bắt đầu hạ đồ trên xe đẩy tay xuống.
“Phỏng chừng là thật tính toán xây nhà ở kia,” Dương Nhược Tình lại nói.
Ha ha, da mặt, thật đúng là đủ dày!
“Nương, mặc kệ bọn họ đi, con đi về trước, mọi người cũng đừng ở lại lâu.”
Dương Nhược Tình xoay người lại, nói với Tôn thị các nàng.
Tôn thị gật gật đầu: “Con ở trên đường cẩn thận một chút, đi chậm thôi.”
“Vâng!”
……
Dương Hoa Lâm cưới một nữ nhân thanh lâu, nữ nhân thanh lâu sinh cho hắn một đứa con trai.
Dương Hoa Lâm muốn mang thê tử cùng nhi tử trở về nhận tổ quy tông bị Dương gia đuổi ra khỏi nhà, đã nhiều ngày chuyện này bị người trong thôn hàn huyên không ngừng.
Đã nhiều ngày, lão Dương đều ngại đi lại trong thôn.
Trên đường gặp được người, đều sẽ trêu ghẹo ông, hỏi lão hán vì sao không cần cháu?
Thật vất vả mới trải qua mấy ngày phong ba, có xu thế dần dần nhạt xuống.
Nhưng Dương Hoa Lâm trở về xây nhà, tức khắc như thêm một nắm củi, lại lần nữa làm nóng chuyện này lên.
Một bữa cơm trưa, đã truyền khắp toàn thôn.
Dương Hoa Trung ngồi ở chỗ kia hút thuốc, một ngụm tiếp theo một ngụm, hút một ngụm, thở dài một hơi.
Dương Nhược Tình nhìn ra Dương Hoa Trung có tâm sự, khẳng định là có quan hệ cùng việc nhị bá trở về thôn xây nhà ở.
Vì thế, đi qua, khuyên nhủ: “Cha, cha đừng nghĩ quá nhiều, chỉ cần chúng ta giống như đã nói ngày đó, không đi quản nhị bá, dù nhị bá xây nhà ở đâu cũng không ảnh hưởng đến chúng ta!”
Dương Hoa Trung rút cây thuốc trong miệng ra, nói: “Lời là nói như vậy, nhưng cứ ở phía dưới mí mắt lắc lư, thật phiền lòng!”
Dương Nhược Tình nhếch môi: “Đừng đi xem, đừng đi phản ứng, coi như là người qua đường Giáp là được.”
Dương Hoa Trung gật gật đầu: “Ân, ta hiểu được, khuê nữ , những việc này con cũng đừng nhọc lòng.”
“Con bây giờ đang mang thai, Phúc bá đã nói, phải bảo trì tâm trạng sung sướng.” Hắn trái lại dặn dò nàng.
Ban ngày, tuy rằng vẫn nắng gắt như lửa, nhưng sáng sớm và ban đêm, đã có thể cảm nhận được mát lạnh.
Lúa mùa còn chưa có thành thục, nhưng, bông trong đất đã trắng.
Nhà Dương Hoa Trung trồng gần mười mẫu đất bông, bởi vì hai vợ chồng xử lý tốt, tới lúc này, đứng ở hai đầu bờ ruộng nhìn lên, bông trắng tinh như tuyết.
Tôn thị, Bào Tố Vân còn có đại Tôn thị các nàng, thức khuya dậy sớm đi trích bông.
Lúc này, Dương Nhược Tình cũng không nhàn rỗi.
Lạc Phong Đường giúp đỡ Dương Hoa Trung đi xử lý hạt thóc, chở nước tưới cây.
Nàng thì đội mũ đan bằng cỏ dệt, mặc xiêm y, xách theo giỏ tre đi theo Tôn thị các nàng trích bông.
“Tình Nhi, con phải chú ý một chút, đừng để bị ngã.”
Tôn thị không ngừng dặn dò nàng, rất là không yên tâm.
Dương Nhược Tình vui vẻ cười, “nương, yên tâm đi, chân con rất vững chắc, sẽ không bị té ngã.”
Nhặt bông kỳ thật không mệt, còn rất thú vị.
Nhìn trên cây bông nở rộ ra một đóa tuyết trắng.
Ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy góc thứ nhất, lại dùng lực ngắt, trong tay, rơi xuống một cục bông mềm xốp, xúc cảm cực tốt.
Ném vào trong giỏ tre, lại tiếp tục ngắt.
Dương Nhược Tình trích bông đến hăng say, bất tri bất giác, mặt trời đã dần dần lên tới đỉnh đầu, tới gần trưa.
Tôn thị ngẩng đầu nhìn mặt trời trên đỉnh đầu,
“Tình Nhi, con đi về trước đi, bên trong thùng nước ở phòng bếp, ta có ngâm một quả dưa hấu.”
“Con cắt ăn trước, nương một lát nữa sẽ trở về nấu cơm trưa.” Tôn thị nói.
Dương Nhược Tình gật gật đầu, không quá kiên trì.
Vừa mới đi tới bờ ruộng, đột nhiên, tầm mắt nhìn thấy trên đường lớn, có mấy thân ảnh khiến cho nàng chú ý.
“Nương, mọi người xem, người ở bên kia đẩy xe đẩy tay có phải nhị bá hay không?”
Nàng chỉ về phía trước, hỏi.
Tôn thị các nàng theo tiếng nhìn lại, cũng đều kinh ngạc.
“Là nhị bá con, huynh ấy đây là……làm gì nha?” Tôn thị kinh ngạc.
Trên đường lớn, Dương Hoa Lâm đẩy một chiếc xe đẩy tay đi trước, trên xe có một chiếc xe đẩy đá.
Mặt sau còn có hai người hỗ trợ đẩy.
Lại sau nữa, còn có mấy nam tử khác, cũng đều đẩy xe đẩy tay.
Đồ trên xe đẩy tay là từng bó củi.
“Đều là người lạ mặt, còn mang theo vật liệu đá cùng bó củi, nhị bá không phải là trở về thôn xây nhà ở của chính mình chứ?”
Dương Nhược Tình hỏi.
Tôn thị các nàng đều kinh ngạc, ngừng việc trong tay, sôi nổi đứng ở trên bờ ruộng nhìn về phía đại lộ bên kia.
Chỉ thấy Dương Hoa Lâm đẩy xe đẩy tay, mang theo mấy người kia lập tức đi đến miếu thổ địa bên kia.
Sau đó, ở địa phương giáp giữa thôn Trường Bình và Lý gia thôn, bọn họ ngừng lại, bắt đầu hạ đồ trên xe đẩy tay xuống.
“Phỏng chừng là thật tính toán xây nhà ở kia,” Dương Nhược Tình lại nói.
Ha ha, da mặt, thật đúng là đủ dày!
“Nương, mặc kệ bọn họ đi, con đi về trước, mọi người cũng đừng ở lại lâu.”
Dương Nhược Tình xoay người lại, nói với Tôn thị các nàng.
Tôn thị gật gật đầu: “Con ở trên đường cẩn thận một chút, đi chậm thôi.”
“Vâng!”
……
Dương Hoa Lâm cưới một nữ nhân thanh lâu, nữ nhân thanh lâu sinh cho hắn một đứa con trai.
Dương Hoa Lâm muốn mang thê tử cùng nhi tử trở về nhận tổ quy tông bị Dương gia đuổi ra khỏi nhà, đã nhiều ngày chuyện này bị người trong thôn hàn huyên không ngừng.
Đã nhiều ngày, lão Dương đều ngại đi lại trong thôn.
Trên đường gặp được người, đều sẽ trêu ghẹo ông, hỏi lão hán vì sao không cần cháu?
Thật vất vả mới trải qua mấy ngày phong ba, có xu thế dần dần nhạt xuống.
Nhưng Dương Hoa Lâm trở về xây nhà, tức khắc như thêm một nắm củi, lại lần nữa làm nóng chuyện này lên.
Một bữa cơm trưa, đã truyền khắp toàn thôn.
Dương Hoa Trung ngồi ở chỗ kia hút thuốc, một ngụm tiếp theo một ngụm, hút một ngụm, thở dài một hơi.
Dương Nhược Tình nhìn ra Dương Hoa Trung có tâm sự, khẳng định là có quan hệ cùng việc nhị bá trở về thôn xây nhà ở.
Vì thế, đi qua, khuyên nhủ: “Cha, cha đừng nghĩ quá nhiều, chỉ cần chúng ta giống như đã nói ngày đó, không đi quản nhị bá, dù nhị bá xây nhà ở đâu cũng không ảnh hưởng đến chúng ta!”
Dương Hoa Trung rút cây thuốc trong miệng ra, nói: “Lời là nói như vậy, nhưng cứ ở phía dưới mí mắt lắc lư, thật phiền lòng!”
Dương Nhược Tình nhếch môi: “Đừng đi xem, đừng đi phản ứng, coi như là người qua đường Giáp là được.”
Dương Hoa Trung gật gật đầu: “Ân, ta hiểu được, khuê nữ , những việc này con cũng đừng nhọc lòng.”
“Con bây giờ đang mang thai, Phúc bá đã nói, phải bảo trì tâm trạng sung sướng.” Hắn trái lại dặn dò nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.