Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
Chương 386: Ta Trở Về Là Được ( Canh Bốn )
Đỉnh Mưa Nhỏ
11/05/2022
Cho nên lần này ngũ thúc thành thân, về tình về lý bên trong, lão Mộc gia xưa nay cực ít cùng thôn dân lễ thượng vãng lai cũng tới chúc mừng.
Tới đầu ngõ, Lạc Phong Đường nói với Dương Nhược Tình: “Ta đi trước đưa tiền biếu, đợi lát nữa lại đi xem ngũ thúc.”
“Được, ngươi cứ vội đi việc của ngươi đi!”
Hai người ở đầu ngõ đường ai nấy đi.
Dương Nhược Tình vào cửa nhà, Tôn thị đang ở kia đeo tạp dề, đặt dao phay ở một bên.
Dương Nhược Tình đi qua nói: “nương, cánh tay nương chưa tốt hẳn, việc tối nay để con thế nương đi làm!”
Tôn thị nói: “Buổi tối lạnh lắm, con cứ ở trong nhà đi, đợi lát nữa nấu cơm tối, các con ăn xong rồi đi ngủ luôn đi!”
Dương Nhược Tình nói: “Con mặc ấm, không sợ lạnh.”
Vừa nói, nàng vừa đi lại đây tháo tạp dề bên hông Tôn thị.
Việc mà Dương Nhược Tình khăng khăng phải làm, ai cũng ngăn trở không được.
Rất nhanh, tạp dề liền chuyển đến bên hông nàng.
Nàng cầm lấy con dao phay, nói với Tôn thị cùng Dương Hoa Trung: “Đợi lát nữa Đường Nha Tử có lẽ sẽ tới đây, nếu hắn có hỏi, cha mẹ nói con đi hỗ trợ rồi nhé.”
Tôn thị gật đầu.
Dương Nhược Tình sau đó mới xoay người đi tiền viện.
Cưới vợ là đại hỉ sự, sẽ làm tiệc rượu đãi toàn thôn.
Thân thích bằng hữu đều sẽ tới chúc mừng.
Cho nên việc sau bếp sẽ huy động toàn bộ nhóm phụ nhân trong tộc.
Giữa trưa có sáu bàn tiệc rượu chính, buổi tối rải rác có hai bàn.
Hôm sau Bào gia nữ quyến tới đưa ‘ dầu chải đầu’, còn có hai bàn nữa.
Lại tính cả nữ quyến trong tộc tới hỗ trợ, già trẻ trong nhà, các loại nguyên liệu nấu ăn cần phải chuẩn bị phân lượng của 13-14 bàn.
Khi Dương Nhược Tình đi vào tiền viện, cửa phòng bếp đã để một hàng nồi to, nồi nhỏ, chậu lớn, chậu bé.
Còn có một loạt bếp lò.
Kim thị ở trong sân trông giữ cửa bếp lò.
Trong phòng bếp, nhà ăn, nhóm phụ nhân trong tộc bưng đồ vật ra ra vào vào.
Đàm thị đặng một đôi chân nhỏ, đi qua đi lại giữa phòng bếp và nhà ăn.
Mắt xem bốn lộ, tai nghe bát phương. Ai muốn củ ngừng, ai cần củ tỏi, bà đều có thể một hơi báo ra ở đâu.
Dương Nhược Tình âm thầm chậc lưỡi.
Lão Dương còn nói thân thể Đàm thị không được, cố kỵ không đến hậu viện.
Nhìn một cái xem, mọi việc đều ở trong khống chế của bà.
Bên kia, Đàm thị đang chỉ cho một phụ nhân trong tộc xoa thịt viên biết bột khoai lang đỏ ở đâu.
Xoay người lại, thoáng nhìn thấy Dương Nhược Tình đeo tạp dề.
Đàm thị nhíu mày, không chút nào che giấu bắt bẻ nơi đáy mắt.
“Mọi người đều đã vội hơn phân nửa ngày, nương ngươi sao còn chưa tới?”
Đàm thị hỏi.
Dương Nhược Tình quơ quơ dao phay trong tay.
“Cháu tới thay nương cháu.”
Từ sau ngày chính mắt nhìn thấy Dương Nhược Tình đem Vượng Tài lột da chém đầu.
Đã nhiều ngày Đàm thị nhìn đến dao phay trong lòng liền trào lên.
Bây giờ thấy Dương Nhược Tình ở kia xoay xoay con dao phay, bà theo bản năng về phía sau một bước.
“Ngươi sao có thể làm chuyện này? Trở về đổi nương ngươi tới đi!”
Đàm thị nói.
Dương Nhược Tình kéo kéo khóe miệng: “cánh tay nương cháu bị đau, không tới được.”
“Bà nội nếu chê cháu vướng bận, cháu đây trở về là được!”
Dứt lời, nàng xoay người muốn đi.
Bị Đàm thị gọi lại: “Đừng lăn lộn, mau tới nhà ăn hỗ trợ đi!”
Nhà ăn, rất là náo nhiệt.
Nhóm tức phụ trong tộc tất cả đều lại đây hỗ trợ, năm sáu người ở kia thái thịt, chặt thịt.
Còn có hai người là tức phụ của lão Trần và lão Trương, bằng hữu Lão Dương.
Duy độc không thấy bóng dáng của Nhị thẩm và tứ thẩm.
Dương Nhược Tình âm thầm bật cười.
Đàm thị làm mẹ chồng, thật đủ thất bại.
Ngày thường hai người kia đối với bà vâng vâng dạ dạ, trong nhà vừa làm đại sự, tất cả đều chặt rớt dây xích.
“Hoàng gia tẩu tử, thịt băm cho bao nhiêu muối đây?”
“Hoàng gia tẩu tử, ngươi nhìn chỗ xương cốt này đủ chưa?”
“Hoàng gia tẩu tử……”
Bên kia, nhóm phụ nhân đến hỗ trợ đều hỏi ý một phụ nhân trung niên vóc người đẫy đà.
Dương Nhược Tình nhận ra người này là Hoàng gia tẩu tử.
Bà chuyên môn chưởng muỗng cho nhân gia trong thôn, việc hiếu hỉ, tiệc rượu, đều sẽ xử lý.
Ở bên trong mấy người chưởng muỗng, Hoàng gia tẩu tử thanh danh vang dội nhất.
Tuy nhiên, bà chào giá cũng khá cao.
Xem ra, lão Dương lúc này vì tránh một cái mặt mũi, thật đúng là bỏ được tiền.
Rất nhanh, Dương Nhược Tình liền từ Hoàng gia tẩu tử kia nhận được sai sự của chính mình.
Đó chính là thái thịt.
Bên cạnh, một tức phụ đem thịt nạc lọc ra từ trên thịt mỡ chia xuống dưới.
Sau đó nàng lại đem thịt nạc cắt thành miếng to bằng hạt dẻ đại, để ở một bên, rắc bột khoai lang đỏ lên.
Xoa thịt viên niết bánh nhân thịt.
Đem xương cốt lợn chiên sơ qua trong nồi, lại đổ vào vại, bỏ rau kim châm vào.
Đặt lên trên bếp lò hầm nhỏ lửa.
Hầm từ tối nay đến ngọ yến ngày mai là có thể mềm xốp.
Gan lợn, máu lợn, ba rọi, Hoàng gia tẩu tử tự mình cầm dao.
Một nhóm phụ nhân vội đến khí thế ngất trời.
Dương Nhược Tình đảo qua nguyên liệu nấu ăn, nàng phát hiện một điểm đáng ngờ.
Không có lòng lợn!
Nhớ lại lần trước ngũ thẩm quá môn, nguyên liệu nấu ăn hình như cũng không có đại tràng lợn đâu.
Mỗi lần đi chợ ngói.
Ở sạp thịt lợn đều thấy treo lòng lợn để bán.
Giá cả siêu tiện nghi, mười văn tiền liền có thể mua một đống đại tràng lợn.
Nhưng ngay cả như vậy, giống như vẫn không có người hỏi thăm.
Chẳng lẽ, người nơi này đều không quá ưu ái đại tràng lợn?
Là bởi vì đại tràng lợn dùng để tiêu hóa thức ăn, cho nên các nàng cảm thấy dơ, là nguyên liệu nấu ăn không lên được mặt bàn?
Dương Nhược Tình vụng trộm vui vẻ.
Một cái kế hoạch ở trong đầu ấp ủ thành hình.
Từ khi mặt trời ngả về tây, đến khi nhà nhà lên đèn, mọi người vẫn luôn bận rộn như vậy.
Xử lý một đống nguyên liệu nấu ăn, tiếp theo ngày mai sẽ chính thức đặt lên bếp và thêm mắm, thêm muối.
Đàm thị nấu một bàn đồ ăn đơn giản, tiếp đón chúng phụ nhân ăn xong cơm, liền từng người đi về nhà.
Dương Nhược Tình xoay xoay cánh tay có chút đau nhức trở về hậu viện.
Tôn thị đang ở trong phòng bếp nấu cơm tối, hai đệ đệ đều chơi ở phòng bếp.
“Đã kết thúc công việc rồi sao?” Tôn thị hỏi Dương Nhược Tình.
“Chắc mệt lắm đúng không? Mau đi vào phòng ngồi nghỉ đi, Đường Nha Tử đang ở trong đó!”
“A? Hắn còn chưa đi ư?” Dương Nhược Tình hỏi.
Tôn thị nói: “Lúc buổi chiều hắn có lại đây thăm cha của con, sau đó nghe nói con đi hỗ trợ, hắn cũng liền rời đi.”
“Vừa mới trở lại đây.” Phụ nhân nói.
Sao đi mà lại quay trở lại vậy?
Dương Nhược Tình có hơi chút nghi hoặc.
“Nương, cơm tối liền mệt nhọc nương, con đi vào phòng nhìn xem tình huống gì.”
“Được, con cứ đi làm việc của con đi.”
Trong phòng, Lạc Phong Đường đang nói chuyện với Dương Hoa Trung.
Nghe trong nội dung, cả hai như là đang luận bàn về kỹ xảo nghề mộc.
Nhìn thấy Dương Nhược Tình tiến vào, ánh mắt Lạc Phong Đường sáng ngời, vội vàng đứng lên.
“Tình Nhi, ngươi kết thúc công việc rồi sao?” Hắn hỏi.
Dương Nhược Tình gật gật đầu.
Vừa xoa bả vai vừa hỏi hắn: “Trời hôm nay đã tối rồi, sao ngươi vẫn còn đi lại đây thế? Có chuyện gì sao?”
Lạc Phong Đường nhìn Dương Hoa Trung bên kia, mặt hơi hơi đỏ lên.
Hắn có hơi chút ngượng ngùng từ phía sau lấy ra một chiếc bình nhỏ tới, đưa cho Dương Nhược Tình.
“Ta thường đi săn thú, khi cánh tay, chân đau nhức, sẽ thoa rượu thuốc này.”
“Hiệu dụng cũng không kém, dư lại non nửa bình, Tình Nhi ngươi cầm đi xoa……” Hắn nói.
Tiếp nhận bình rượu thuốc hắn đưa qua, trong lòng Dương Nhược Tình nho nhỏ cảm động một phen.
Rượu thuốc này đưa qua thật đúng lúc!
Cánh tay nàng đau mỏi muốn chết, đang chuẩn bị lấy chút nước ấm tới đắp.
Có rượu thuốc này, giúp cho bớt nhiều việc.
Tới đầu ngõ, Lạc Phong Đường nói với Dương Nhược Tình: “Ta đi trước đưa tiền biếu, đợi lát nữa lại đi xem ngũ thúc.”
“Được, ngươi cứ vội đi việc của ngươi đi!”
Hai người ở đầu ngõ đường ai nấy đi.
Dương Nhược Tình vào cửa nhà, Tôn thị đang ở kia đeo tạp dề, đặt dao phay ở một bên.
Dương Nhược Tình đi qua nói: “nương, cánh tay nương chưa tốt hẳn, việc tối nay để con thế nương đi làm!”
Tôn thị nói: “Buổi tối lạnh lắm, con cứ ở trong nhà đi, đợi lát nữa nấu cơm tối, các con ăn xong rồi đi ngủ luôn đi!”
Dương Nhược Tình nói: “Con mặc ấm, không sợ lạnh.”
Vừa nói, nàng vừa đi lại đây tháo tạp dề bên hông Tôn thị.
Việc mà Dương Nhược Tình khăng khăng phải làm, ai cũng ngăn trở không được.
Rất nhanh, tạp dề liền chuyển đến bên hông nàng.
Nàng cầm lấy con dao phay, nói với Tôn thị cùng Dương Hoa Trung: “Đợi lát nữa Đường Nha Tử có lẽ sẽ tới đây, nếu hắn có hỏi, cha mẹ nói con đi hỗ trợ rồi nhé.”
Tôn thị gật đầu.
Dương Nhược Tình sau đó mới xoay người đi tiền viện.
Cưới vợ là đại hỉ sự, sẽ làm tiệc rượu đãi toàn thôn.
Thân thích bằng hữu đều sẽ tới chúc mừng.
Cho nên việc sau bếp sẽ huy động toàn bộ nhóm phụ nhân trong tộc.
Giữa trưa có sáu bàn tiệc rượu chính, buổi tối rải rác có hai bàn.
Hôm sau Bào gia nữ quyến tới đưa ‘ dầu chải đầu’, còn có hai bàn nữa.
Lại tính cả nữ quyến trong tộc tới hỗ trợ, già trẻ trong nhà, các loại nguyên liệu nấu ăn cần phải chuẩn bị phân lượng của 13-14 bàn.
Khi Dương Nhược Tình đi vào tiền viện, cửa phòng bếp đã để một hàng nồi to, nồi nhỏ, chậu lớn, chậu bé.
Còn có một loạt bếp lò.
Kim thị ở trong sân trông giữ cửa bếp lò.
Trong phòng bếp, nhà ăn, nhóm phụ nhân trong tộc bưng đồ vật ra ra vào vào.
Đàm thị đặng một đôi chân nhỏ, đi qua đi lại giữa phòng bếp và nhà ăn.
Mắt xem bốn lộ, tai nghe bát phương. Ai muốn củ ngừng, ai cần củ tỏi, bà đều có thể một hơi báo ra ở đâu.
Dương Nhược Tình âm thầm chậc lưỡi.
Lão Dương còn nói thân thể Đàm thị không được, cố kỵ không đến hậu viện.
Nhìn một cái xem, mọi việc đều ở trong khống chế của bà.
Bên kia, Đàm thị đang chỉ cho một phụ nhân trong tộc xoa thịt viên biết bột khoai lang đỏ ở đâu.
Xoay người lại, thoáng nhìn thấy Dương Nhược Tình đeo tạp dề.
Đàm thị nhíu mày, không chút nào che giấu bắt bẻ nơi đáy mắt.
“Mọi người đều đã vội hơn phân nửa ngày, nương ngươi sao còn chưa tới?”
Đàm thị hỏi.
Dương Nhược Tình quơ quơ dao phay trong tay.
“Cháu tới thay nương cháu.”
Từ sau ngày chính mắt nhìn thấy Dương Nhược Tình đem Vượng Tài lột da chém đầu.
Đã nhiều ngày Đàm thị nhìn đến dao phay trong lòng liền trào lên.
Bây giờ thấy Dương Nhược Tình ở kia xoay xoay con dao phay, bà theo bản năng về phía sau một bước.
“Ngươi sao có thể làm chuyện này? Trở về đổi nương ngươi tới đi!”
Đàm thị nói.
Dương Nhược Tình kéo kéo khóe miệng: “cánh tay nương cháu bị đau, không tới được.”
“Bà nội nếu chê cháu vướng bận, cháu đây trở về là được!”
Dứt lời, nàng xoay người muốn đi.
Bị Đàm thị gọi lại: “Đừng lăn lộn, mau tới nhà ăn hỗ trợ đi!”
Nhà ăn, rất là náo nhiệt.
Nhóm tức phụ trong tộc tất cả đều lại đây hỗ trợ, năm sáu người ở kia thái thịt, chặt thịt.
Còn có hai người là tức phụ của lão Trần và lão Trương, bằng hữu Lão Dương.
Duy độc không thấy bóng dáng của Nhị thẩm và tứ thẩm.
Dương Nhược Tình âm thầm bật cười.
Đàm thị làm mẹ chồng, thật đủ thất bại.
Ngày thường hai người kia đối với bà vâng vâng dạ dạ, trong nhà vừa làm đại sự, tất cả đều chặt rớt dây xích.
“Hoàng gia tẩu tử, thịt băm cho bao nhiêu muối đây?”
“Hoàng gia tẩu tử, ngươi nhìn chỗ xương cốt này đủ chưa?”
“Hoàng gia tẩu tử……”
Bên kia, nhóm phụ nhân đến hỗ trợ đều hỏi ý một phụ nhân trung niên vóc người đẫy đà.
Dương Nhược Tình nhận ra người này là Hoàng gia tẩu tử.
Bà chuyên môn chưởng muỗng cho nhân gia trong thôn, việc hiếu hỉ, tiệc rượu, đều sẽ xử lý.
Ở bên trong mấy người chưởng muỗng, Hoàng gia tẩu tử thanh danh vang dội nhất.
Tuy nhiên, bà chào giá cũng khá cao.
Xem ra, lão Dương lúc này vì tránh một cái mặt mũi, thật đúng là bỏ được tiền.
Rất nhanh, Dương Nhược Tình liền từ Hoàng gia tẩu tử kia nhận được sai sự của chính mình.
Đó chính là thái thịt.
Bên cạnh, một tức phụ đem thịt nạc lọc ra từ trên thịt mỡ chia xuống dưới.
Sau đó nàng lại đem thịt nạc cắt thành miếng to bằng hạt dẻ đại, để ở một bên, rắc bột khoai lang đỏ lên.
Xoa thịt viên niết bánh nhân thịt.
Đem xương cốt lợn chiên sơ qua trong nồi, lại đổ vào vại, bỏ rau kim châm vào.
Đặt lên trên bếp lò hầm nhỏ lửa.
Hầm từ tối nay đến ngọ yến ngày mai là có thể mềm xốp.
Gan lợn, máu lợn, ba rọi, Hoàng gia tẩu tử tự mình cầm dao.
Một nhóm phụ nhân vội đến khí thế ngất trời.
Dương Nhược Tình đảo qua nguyên liệu nấu ăn, nàng phát hiện một điểm đáng ngờ.
Không có lòng lợn!
Nhớ lại lần trước ngũ thẩm quá môn, nguyên liệu nấu ăn hình như cũng không có đại tràng lợn đâu.
Mỗi lần đi chợ ngói.
Ở sạp thịt lợn đều thấy treo lòng lợn để bán.
Giá cả siêu tiện nghi, mười văn tiền liền có thể mua một đống đại tràng lợn.
Nhưng ngay cả như vậy, giống như vẫn không có người hỏi thăm.
Chẳng lẽ, người nơi này đều không quá ưu ái đại tràng lợn?
Là bởi vì đại tràng lợn dùng để tiêu hóa thức ăn, cho nên các nàng cảm thấy dơ, là nguyên liệu nấu ăn không lên được mặt bàn?
Dương Nhược Tình vụng trộm vui vẻ.
Một cái kế hoạch ở trong đầu ấp ủ thành hình.
Từ khi mặt trời ngả về tây, đến khi nhà nhà lên đèn, mọi người vẫn luôn bận rộn như vậy.
Xử lý một đống nguyên liệu nấu ăn, tiếp theo ngày mai sẽ chính thức đặt lên bếp và thêm mắm, thêm muối.
Đàm thị nấu một bàn đồ ăn đơn giản, tiếp đón chúng phụ nhân ăn xong cơm, liền từng người đi về nhà.
Dương Nhược Tình xoay xoay cánh tay có chút đau nhức trở về hậu viện.
Tôn thị đang ở trong phòng bếp nấu cơm tối, hai đệ đệ đều chơi ở phòng bếp.
“Đã kết thúc công việc rồi sao?” Tôn thị hỏi Dương Nhược Tình.
“Chắc mệt lắm đúng không? Mau đi vào phòng ngồi nghỉ đi, Đường Nha Tử đang ở trong đó!”
“A? Hắn còn chưa đi ư?” Dương Nhược Tình hỏi.
Tôn thị nói: “Lúc buổi chiều hắn có lại đây thăm cha của con, sau đó nghe nói con đi hỗ trợ, hắn cũng liền rời đi.”
“Vừa mới trở lại đây.” Phụ nhân nói.
Sao đi mà lại quay trở lại vậy?
Dương Nhược Tình có hơi chút nghi hoặc.
“Nương, cơm tối liền mệt nhọc nương, con đi vào phòng nhìn xem tình huống gì.”
“Được, con cứ đi làm việc của con đi.”
Trong phòng, Lạc Phong Đường đang nói chuyện với Dương Hoa Trung.
Nghe trong nội dung, cả hai như là đang luận bàn về kỹ xảo nghề mộc.
Nhìn thấy Dương Nhược Tình tiến vào, ánh mắt Lạc Phong Đường sáng ngời, vội vàng đứng lên.
“Tình Nhi, ngươi kết thúc công việc rồi sao?” Hắn hỏi.
Dương Nhược Tình gật gật đầu.
Vừa xoa bả vai vừa hỏi hắn: “Trời hôm nay đã tối rồi, sao ngươi vẫn còn đi lại đây thế? Có chuyện gì sao?”
Lạc Phong Đường nhìn Dương Hoa Trung bên kia, mặt hơi hơi đỏ lên.
Hắn có hơi chút ngượng ngùng từ phía sau lấy ra một chiếc bình nhỏ tới, đưa cho Dương Nhược Tình.
“Ta thường đi săn thú, khi cánh tay, chân đau nhức, sẽ thoa rượu thuốc này.”
“Hiệu dụng cũng không kém, dư lại non nửa bình, Tình Nhi ngươi cầm đi xoa……” Hắn nói.
Tiếp nhận bình rượu thuốc hắn đưa qua, trong lòng Dương Nhược Tình nho nhỏ cảm động một phen.
Rượu thuốc này đưa qua thật đúng lúc!
Cánh tay nàng đau mỏi muốn chết, đang chuẩn bị lấy chút nước ấm tới đắp.
Có rượu thuốc này, giúp cho bớt nhiều việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.