Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
Chương 307: Ta Tưởng Bồi Ngươi Cùng Nhau Quá ( Canh Một )
Đỉnh Mưa Nhỏ
23/04/2022
Dương Nhược Tình ban đầu tính toán thả nó đi.
Đột nhiên nghĩ đến lần trước Lạc Phong Đường phỏng đoán.
Nàng nghiêng đầu tinh tế nhìn nó.
“Vật nhỏ, ngươi là sói hay là cẩu vậy? Ta sao không nhận ra được?”
Nàng một người lầm bầm lầu bầu.
“Ta tên là Dương Nhược Tình, ngươi tên gì? A, ta đã quên ngươi không biết nói tiếng người.” Nàng nói.
Con chó nhỏ mắt trợn trắng, cho nàng một cái ánh mắt khinh bỉ.
Dương Nhược Tình làm lơ khinh bỉ của nó, nghĩ nghĩ, “Làm người tốt thì làm tới cùng, đưa Phật đưa đến Tây Thiên. Tỷ tỷ ta hôm nay tâm tình tốt, sẽ nghĩ cho ngươi một cái tên!”
“Tên gì đây?”
Nàng vắt hết óc suy nghĩ.
“Cẩu Đản thế nào?”
“Khụ……”
Tiểu bạch cẩu trong tay giống như bị nước miếng làm cho sặc một chút, hung hăng ho khan vài tiếng.
“Cẩu Thặng cũng không kém!”
“Nhị Cẩu Tử?”
“Vượng Tài? Không được, giống tên của con chó của tiểu cô ta.”
“Tới Phúc như thế nào?” Nàng nhẹ nhàng loạng choạng nó hỏi.
Tiểu bạch cẩu trợn trắng mắt nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, giả chết.
“Mấy tên gọi bình dân như vậy đều không thích sao?” Nàng hỏi.
“Được rồi, vậy để ta đây lại nghĩ cho một cái tên văn vẻ chút!”
“Ngươi trắng như vậy, trên người không một sợi lông khác màu. Hay gọi là Đạp Tuyết đi?”
Lần này, tiểu bạch cẩu có hơi chút phản ứng.
Nó vặn vẹo eo, cố ý làm đặc thù giới tính của mình bại lộ ra.
Dương Nhược Tình bừng tỉnh.
“A, ngươi định nói ngươi là chó đực, Đạp Tuyết là tên gọi của chó cái đúng không?”
Nó bất động.
“Được, vậy gọi ngươi là Truy Vân! Vừa tiêu sái lại vừa soái khí!”
Tiểu bạch cẩu lúc này không có ho khan, cũng không có trợn trắng mắt nhìn trời nữa.
Nó nghiêng đầu, nheo lại mắt, giống như cũng đang cân nhắc ý cảnh của hai chữ ‘TTruy Vân ’.
Dương Nhược Tình nhìn vào hình thể nó rõ ràng phóng đại gấp đôi này, vẻ mặt khát khao.
“Truy Vân, chờ ngươi lại lớn hơn một chút, ta sẽ mang ngươi về thôn.”
“Đem Tiểu Hoa của nhà nhị Ngưu Thúc giới thiệu cho ngươi làm tức phụ thế nào?”
Vừa nghe vậy, thân mình Truy Vân đột nhiên run lên, hướng Dương Nhược Tình nhe răng trợn mắt.
Dương Nhược Tình gõ đầu nó, trừng nổi cả mắt.
“Tiểu Hoa chính là hoa hậu chó ở thôn ta, chó đực thích nó xếp hàng dài từ đầu thôn đến cuối thôn!”
“Ta là đi quan hệ, mới cho ngươi chen hàng được, ngươi đừng có mà không biết tốt xấu.”
Truy Vân thiếu chút nữa tức hộc máu, gục đầu xuống.
Vốn đang muốn trêu đùa nó thêm, lúc này, rừng cây đối diện truyền đến tiếng bước chân dồn dập mà hữu lực.
Có bài học Lý Đại Đao lúc trước, Dương Nhược Tình hiện tại ở trong sơn cốc không người trở nên cảnh giác hơn.
Nàng ôm Truy Vân lắc mình một cái trốn sau một cục đá lớn ở gần đó.
Tầm mắt tỏa định rừng cây đối diện.
Rất nhanh, liền nhìn thấy Lạc Phong Đường xách theo hai con gà rừng đi nhanh từ cánh rừng ra.
Dương Nhược Tình vui vẻ, buông Truy Vân xuống, đi nhanh về phía Lạc Phong Đường bên kia.
“A, con gà rừng béo ghê, đêm nay có bữa tiệc lớn rồi!”
Nàng hoan hô nói.
Lạc Phong Đường cũng thật cao hứng.
“Tình Nhi, chờ một mình có buồn không?” Hắn hỏi.
Dương Nhược Tình lắc đầu: “Không buồn.”
“Ta nói ngươi nghe, ta gặp lại Truy Vân, còn chơi với nó một hồi.”
“Ai là Truy Vân?” Lạc Phong Đường hỏi.
“Chính là con chó trắng mà ta nói với ngươi lần trước ý. Nó ở kia ……”
Dương Nhược Tình chỉ về phía tảng đá lớn bên kia.
“Ủa, nó đi đâu rồi? Vừa nãy vẫn còn ở đây mà!”
Nàng kinh ngạc, gọi xung quanh: “Truy Vân, ngươi ra đây, ta giới thiệu bằng hữu mới cho ngươi ……”
Đáp lại nàng, là hồi âm của sơn cốc.
Ánh mắt Lạc Phong Đường cảnh giác đảo qua mọi nơi.
“Được rồi, chắc là nó thấy ta tới, nên phỏng chừng đã chạy mất.” Hắn nói.
Dương Nhược Tình gật gật đầu.
“Có lẽ là cung tiễn cùng chủy thủ trên người ngươi làm cho nó sợ hãi.” Nàng nói.
Lạc Phong Đường là thợ săn.
Hàng năm đều xuyên qua trong núi rừng.
Cùng Sói Vương vật lộn, cùng gấu mù tuyệt lộ đối đầu.
Trong tay của hắn dính đầy máu dã thú.
Lũ dã thú đều rất sợ hãi hắn.
Hắn là thiên địch của lũ dã thú.
Truy Vân khẳng định cũng ngửi được sát khí trên người hắn, cho nên bỏ trốn mất dạng.
Dương Nhược Tình tưởng tượng như vậy, cũng liền bình thường trở lại.
“Đường Nha Tử, ngươi muốn nghỉ một chút hay không?” Nàng hỏi.
“Ta không mệt.” Hắn nói.
“Vậy chúng ta liền tiếp tục lên đường chứ?” Nàng nói.
“Đi!”
Hai người không hề trì hoãn, tinh thần hăng hái xuất phát đi về ngọn núi phía tây.
Sau khi hai người rời đi.
Một con chó màu trắng lông xù xù thò đầu từ sau cục đá ra dò xét.
Nó nghiêng đầu nhìn bóng dáng Dương Nhược Tình đi xa.
Sau đó, lắc mình một cái, biến mất vào sâu bên trong rừng rậm.
Dọc theo đường đi, quả thực như Lạc Phong Đường nói, ven đường có rất nhiều cây long mão sinh trưởng.
Có rất nhiều cây nhìn thoáng qua đã vài năm tuổi.
Lạc Phong Đường nói: “Lần tới vào núi tới, ta sẽ chặt một ít gỗ long não về để đốt than.”
Dương Nhược Tình gật đầu: “Tiếc là đường đi quá xa, không thể kéo về nhiều như thế, bằng không, khiêng trở về làm gia cụ cũng không tồi.”
Lạc Phong Đường nói: “Việc thành công là do người, kiểu gì cũng nghĩ được biện pháp.”
……
Cả đường đi cũng chưa gặp được hươu xạ, hai người tinh thần hăng hái bò lên trên đỉnh núi phía tây.
Đỉnh núi này độ cao so với mặt nước biển rất lớn, so với đính núi Tả Giác Phong lần trước nàng cùng Lạc Phong Đường đi còn muốn cao hơn.
Hơn nữa, trên đỉnh núi siêu lạnh!
Tầm nhìn lại cực kỳ trống trải.
Đứng ở trên tảng đá lớn, nàng có một loại cảm giác ‘ đứng trên tuyệt đỉnh, nhìn xem mọi ngọn núi nhỏ ’.
“Tình Nhi ngươi tới nhìn xem, kia chính là thôn Trường Bình chúng ta.”
Lạc Phong Đường dõi mắt nhìn về phương xa, chỉ về một phía nói với Dương Nhược Tình.
“Đâu? Để ta nhìn xem!”
Nàng đứng ở bên cạnh hắn, nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ dẫn.
Con sông đồng ruộng bày ra như bát quái.
Thấp thoáng dưới bóng cây cổ thụ là thôn xóm lớn lớn bé bé.
Sau một trận tuyết, đập vào mắt đều là một mảnh trắng xoá.
Ngẫu nhiên có một ít nóc nhà phảng phất màu xanh lá của những bức tường đầu ngựa.
Lúc này đã là trưa, mọi nhà đang nấu cơm trưa.
Đứng ở chỗ này nhìn về phía xa, chỉ thấy từng cột khói màu đen, xiêu xiêu vẹo vẹo bay lên.
Thế giới thuần triệt như thế, lại không thiếu hơi thở của pháo hoa.
Nghĩ đến trong đó còn có một cột khói bếp là từ nhà mình bay ra.
Dương Nhược Tình liền có loại cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong lồng ngực vừa kiên định mà lại vừa chân thật.
“Cuộc sống nông gia bình đạm như vầy, thật tốt quá.”
Nàng không nhịn được cảm khái nói.
Lạc Phong Đường nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt mỉm cười.
“Tình Nhi, ta muốn bồi ngươi cùng nhau trải qua.” Hắn nhẹ giọng nói.
Dương Nhược Tình ngẩng đầu nhìn hắn.
Có hơi chút không hiểu ý tứ của hắn.
“Chúng ta không phải đang cùng nhau trải qua hay sao?”
Nàng hỏi.
Cùng nhau làm đậu phụ, cùng nhau vào núi săn thú.
Cùng nhau làm giàu.
Thậm chí, cùng nhau trải qua sinh tử.
Lạc Phong Đường cười một cái, hắn biết nàng không hiểu ngụ ý sâu xa trong lời nói của hắn.
Hít sâu một hơi, hắn muốn huy động đủ dũng khí để nói rõ.
Đúng lúc này, ánh mắt nàng lướt qua vai hắn, thẳng lăng lăng nhìn về phía sau.
Sau đó, cả người nàng đều kích động lên.
Không đúng, phải nói là phấn khởi!
“Sao thế Tình Nhi?”
Hắn khó hiểu hỏi.
Dương Nhược Tình chỉ vào cây đại thụ cao chọc trời sau lưng hắn, hung hăng nuốt một ngụm nước miếng.
“Đường Nha Tử, cây long não, nơi này có cây long não đại thụ sinh trưởng!”
Nói xong những lời này, nàng xoay người chạy về phía cây đại thụ kia.
Đị dạo quanh thân cây một vòng, Dương Nhược Tình cúi xuống tìm kiếm dưới gốc cây.
“Tình Nhi, ngươi đang tìm gì vậy?”
Lạc Phong Đường cũng theo lại đây, khó hiểu hỏi.
Dương Nhược Tình nói: “Tìm nấm ngưu chương.”
“Nấm ngưu chương? Đó là gì?” Hắn lại hỏi.
Đột nhiên nghĩ đến lần trước Lạc Phong Đường phỏng đoán.
Nàng nghiêng đầu tinh tế nhìn nó.
“Vật nhỏ, ngươi là sói hay là cẩu vậy? Ta sao không nhận ra được?”
Nàng một người lầm bầm lầu bầu.
“Ta tên là Dương Nhược Tình, ngươi tên gì? A, ta đã quên ngươi không biết nói tiếng người.” Nàng nói.
Con chó nhỏ mắt trợn trắng, cho nàng một cái ánh mắt khinh bỉ.
Dương Nhược Tình làm lơ khinh bỉ của nó, nghĩ nghĩ, “Làm người tốt thì làm tới cùng, đưa Phật đưa đến Tây Thiên. Tỷ tỷ ta hôm nay tâm tình tốt, sẽ nghĩ cho ngươi một cái tên!”
“Tên gì đây?”
Nàng vắt hết óc suy nghĩ.
“Cẩu Đản thế nào?”
“Khụ……”
Tiểu bạch cẩu trong tay giống như bị nước miếng làm cho sặc một chút, hung hăng ho khan vài tiếng.
“Cẩu Thặng cũng không kém!”
“Nhị Cẩu Tử?”
“Vượng Tài? Không được, giống tên của con chó của tiểu cô ta.”
“Tới Phúc như thế nào?” Nàng nhẹ nhàng loạng choạng nó hỏi.
Tiểu bạch cẩu trợn trắng mắt nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, giả chết.
“Mấy tên gọi bình dân như vậy đều không thích sao?” Nàng hỏi.
“Được rồi, vậy để ta đây lại nghĩ cho một cái tên văn vẻ chút!”
“Ngươi trắng như vậy, trên người không một sợi lông khác màu. Hay gọi là Đạp Tuyết đi?”
Lần này, tiểu bạch cẩu có hơi chút phản ứng.
Nó vặn vẹo eo, cố ý làm đặc thù giới tính của mình bại lộ ra.
Dương Nhược Tình bừng tỉnh.
“A, ngươi định nói ngươi là chó đực, Đạp Tuyết là tên gọi của chó cái đúng không?”
Nó bất động.
“Được, vậy gọi ngươi là Truy Vân! Vừa tiêu sái lại vừa soái khí!”
Tiểu bạch cẩu lúc này không có ho khan, cũng không có trợn trắng mắt nhìn trời nữa.
Nó nghiêng đầu, nheo lại mắt, giống như cũng đang cân nhắc ý cảnh của hai chữ ‘TTruy Vân ’.
Dương Nhược Tình nhìn vào hình thể nó rõ ràng phóng đại gấp đôi này, vẻ mặt khát khao.
“Truy Vân, chờ ngươi lại lớn hơn một chút, ta sẽ mang ngươi về thôn.”
“Đem Tiểu Hoa của nhà nhị Ngưu Thúc giới thiệu cho ngươi làm tức phụ thế nào?”
Vừa nghe vậy, thân mình Truy Vân đột nhiên run lên, hướng Dương Nhược Tình nhe răng trợn mắt.
Dương Nhược Tình gõ đầu nó, trừng nổi cả mắt.
“Tiểu Hoa chính là hoa hậu chó ở thôn ta, chó đực thích nó xếp hàng dài từ đầu thôn đến cuối thôn!”
“Ta là đi quan hệ, mới cho ngươi chen hàng được, ngươi đừng có mà không biết tốt xấu.”
Truy Vân thiếu chút nữa tức hộc máu, gục đầu xuống.
Vốn đang muốn trêu đùa nó thêm, lúc này, rừng cây đối diện truyền đến tiếng bước chân dồn dập mà hữu lực.
Có bài học Lý Đại Đao lúc trước, Dương Nhược Tình hiện tại ở trong sơn cốc không người trở nên cảnh giác hơn.
Nàng ôm Truy Vân lắc mình một cái trốn sau một cục đá lớn ở gần đó.
Tầm mắt tỏa định rừng cây đối diện.
Rất nhanh, liền nhìn thấy Lạc Phong Đường xách theo hai con gà rừng đi nhanh từ cánh rừng ra.
Dương Nhược Tình vui vẻ, buông Truy Vân xuống, đi nhanh về phía Lạc Phong Đường bên kia.
“A, con gà rừng béo ghê, đêm nay có bữa tiệc lớn rồi!”
Nàng hoan hô nói.
Lạc Phong Đường cũng thật cao hứng.
“Tình Nhi, chờ một mình có buồn không?” Hắn hỏi.
Dương Nhược Tình lắc đầu: “Không buồn.”
“Ta nói ngươi nghe, ta gặp lại Truy Vân, còn chơi với nó một hồi.”
“Ai là Truy Vân?” Lạc Phong Đường hỏi.
“Chính là con chó trắng mà ta nói với ngươi lần trước ý. Nó ở kia ……”
Dương Nhược Tình chỉ về phía tảng đá lớn bên kia.
“Ủa, nó đi đâu rồi? Vừa nãy vẫn còn ở đây mà!”
Nàng kinh ngạc, gọi xung quanh: “Truy Vân, ngươi ra đây, ta giới thiệu bằng hữu mới cho ngươi ……”
Đáp lại nàng, là hồi âm của sơn cốc.
Ánh mắt Lạc Phong Đường cảnh giác đảo qua mọi nơi.
“Được rồi, chắc là nó thấy ta tới, nên phỏng chừng đã chạy mất.” Hắn nói.
Dương Nhược Tình gật gật đầu.
“Có lẽ là cung tiễn cùng chủy thủ trên người ngươi làm cho nó sợ hãi.” Nàng nói.
Lạc Phong Đường là thợ săn.
Hàng năm đều xuyên qua trong núi rừng.
Cùng Sói Vương vật lộn, cùng gấu mù tuyệt lộ đối đầu.
Trong tay của hắn dính đầy máu dã thú.
Lũ dã thú đều rất sợ hãi hắn.
Hắn là thiên địch của lũ dã thú.
Truy Vân khẳng định cũng ngửi được sát khí trên người hắn, cho nên bỏ trốn mất dạng.
Dương Nhược Tình tưởng tượng như vậy, cũng liền bình thường trở lại.
“Đường Nha Tử, ngươi muốn nghỉ một chút hay không?” Nàng hỏi.
“Ta không mệt.” Hắn nói.
“Vậy chúng ta liền tiếp tục lên đường chứ?” Nàng nói.
“Đi!”
Hai người không hề trì hoãn, tinh thần hăng hái xuất phát đi về ngọn núi phía tây.
Sau khi hai người rời đi.
Một con chó màu trắng lông xù xù thò đầu từ sau cục đá ra dò xét.
Nó nghiêng đầu nhìn bóng dáng Dương Nhược Tình đi xa.
Sau đó, lắc mình một cái, biến mất vào sâu bên trong rừng rậm.
Dọc theo đường đi, quả thực như Lạc Phong Đường nói, ven đường có rất nhiều cây long mão sinh trưởng.
Có rất nhiều cây nhìn thoáng qua đã vài năm tuổi.
Lạc Phong Đường nói: “Lần tới vào núi tới, ta sẽ chặt một ít gỗ long não về để đốt than.”
Dương Nhược Tình gật đầu: “Tiếc là đường đi quá xa, không thể kéo về nhiều như thế, bằng không, khiêng trở về làm gia cụ cũng không tồi.”
Lạc Phong Đường nói: “Việc thành công là do người, kiểu gì cũng nghĩ được biện pháp.”
……
Cả đường đi cũng chưa gặp được hươu xạ, hai người tinh thần hăng hái bò lên trên đỉnh núi phía tây.
Đỉnh núi này độ cao so với mặt nước biển rất lớn, so với đính núi Tả Giác Phong lần trước nàng cùng Lạc Phong Đường đi còn muốn cao hơn.
Hơn nữa, trên đỉnh núi siêu lạnh!
Tầm nhìn lại cực kỳ trống trải.
Đứng ở trên tảng đá lớn, nàng có một loại cảm giác ‘ đứng trên tuyệt đỉnh, nhìn xem mọi ngọn núi nhỏ ’.
“Tình Nhi ngươi tới nhìn xem, kia chính là thôn Trường Bình chúng ta.”
Lạc Phong Đường dõi mắt nhìn về phương xa, chỉ về một phía nói với Dương Nhược Tình.
“Đâu? Để ta nhìn xem!”
Nàng đứng ở bên cạnh hắn, nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ dẫn.
Con sông đồng ruộng bày ra như bát quái.
Thấp thoáng dưới bóng cây cổ thụ là thôn xóm lớn lớn bé bé.
Sau một trận tuyết, đập vào mắt đều là một mảnh trắng xoá.
Ngẫu nhiên có một ít nóc nhà phảng phất màu xanh lá của những bức tường đầu ngựa.
Lúc này đã là trưa, mọi nhà đang nấu cơm trưa.
Đứng ở chỗ này nhìn về phía xa, chỉ thấy từng cột khói màu đen, xiêu xiêu vẹo vẹo bay lên.
Thế giới thuần triệt như thế, lại không thiếu hơi thở của pháo hoa.
Nghĩ đến trong đó còn có một cột khói bếp là từ nhà mình bay ra.
Dương Nhược Tình liền có loại cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong lồng ngực vừa kiên định mà lại vừa chân thật.
“Cuộc sống nông gia bình đạm như vầy, thật tốt quá.”
Nàng không nhịn được cảm khái nói.
Lạc Phong Đường nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt mỉm cười.
“Tình Nhi, ta muốn bồi ngươi cùng nhau trải qua.” Hắn nhẹ giọng nói.
Dương Nhược Tình ngẩng đầu nhìn hắn.
Có hơi chút không hiểu ý tứ của hắn.
“Chúng ta không phải đang cùng nhau trải qua hay sao?”
Nàng hỏi.
Cùng nhau làm đậu phụ, cùng nhau vào núi săn thú.
Cùng nhau làm giàu.
Thậm chí, cùng nhau trải qua sinh tử.
Lạc Phong Đường cười một cái, hắn biết nàng không hiểu ngụ ý sâu xa trong lời nói của hắn.
Hít sâu một hơi, hắn muốn huy động đủ dũng khí để nói rõ.
Đúng lúc này, ánh mắt nàng lướt qua vai hắn, thẳng lăng lăng nhìn về phía sau.
Sau đó, cả người nàng đều kích động lên.
Không đúng, phải nói là phấn khởi!
“Sao thế Tình Nhi?”
Hắn khó hiểu hỏi.
Dương Nhược Tình chỉ vào cây đại thụ cao chọc trời sau lưng hắn, hung hăng nuốt một ngụm nước miếng.
“Đường Nha Tử, cây long não, nơi này có cây long não đại thụ sinh trưởng!”
Nói xong những lời này, nàng xoay người chạy về phía cây đại thụ kia.
Đị dạo quanh thân cây một vòng, Dương Nhược Tình cúi xuống tìm kiếm dưới gốc cây.
“Tình Nhi, ngươi đang tìm gì vậy?”
Lạc Phong Đường cũng theo lại đây, khó hiểu hỏi.
Dương Nhược Tình nói: “Tìm nấm ngưu chương.”
“Nấm ngưu chương? Đó là gì?” Hắn lại hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.