Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
Chương 264: Tâm Hung Hăng Trừu ( Canh Ba )
Đỉnh Mưa Nhỏ
05/04/2022
Tôn thị vừa đề nghị thì đã bị Đàm thị phủ quyết.
“Không cần đi đun, đã hết rồi!” Đàm thị nói.
“Sao lại thế ạ? Chính tay con thu dọn chén đũa, rõ ràng thu lại hai chén lớn……” Tôn thị nói.
Đàm thị nhướng mi liếc mắt nhìn Tôn thị một cái, kéo kéo khóe miệng.
“Ngươi đối với mấy đồ này có vẻ rất để bụng nhỉ?”
Đàm thị tức giận nói.
“Không sai, thịt viên, bánh nhân thịt đều còn dư lại một chút, nhưng là để lưu trữ, ban đêm còn có một bàn rượu!”
Đàm thị nói.
“Bây giờ đem ra ăn, thì ban đêm lấy gì tới đãi khách?” Đàm thị lại hỏi Tôn thị.
Tôn thị im lặng, ngồi ở kia cau mày, cũng không động đũa nữa.
Ánh mắt Đàm thị đảo qua những người khác trên bàn, nói: “Có ăn liền ăn đi, đâu ra cái thể loại kén cá chọn canh?”
Lưu thị vẫn còn lẩm bẩm: “Nương cũng quá keo kiệt đi? Tốt xấu gì trong nhà cũng làm tiệc rượu, thế mà lại cho con ăn mấy cái thứ đến lợn cũng chẳng thèm ăn như vầy, con không ăn……”
“Không ăn thì cút!”
Đàm thị trực tiếp thu lại chiếc chén trước mặt Lưu thị, đem một nửa cơm dư lại bên trong đổ vào trong chén của mình.
Lưu thị ngẩn ra, nước mắt xoạch xoạch rơi xuống.
Dương Nhược Tình cau mày nhìn hết thảy mọi việc.
Nàng cuối cùng đã hiểu, vì sao Đàm thị hôm nay sẽ ở phòng bếp đun đồ ăn!
Còn tưởng rằng bà đau lòng nhóm tức phụ.
Làm nửa ngày, hóa ra là đánh cái bàn tính này!
Một bàn ý đồ đen tối này, nàng không muốn ăn.
Dương Nhược Tình làm bộ muốn đứng dậy, lại bị Tôn thị túm chặt.
Tôn thị âm thầm hướng nàng lắc lắc đầu, đè thấp âm thanh: “Tình Nhi ngoan, nghe nương nói, mau ăn đi, ăn no chúng ta liền trở về.”
Dương Nhược Tình quay đầu nhìn Tôn thị.
Đáy mắt phụ nhân mang theo sự năn nỉ, khiến trái tim nàng quặn thắt.
Được rồi!
Dù sao hôm nay cũng là ngày đại hỉ của ngũ thúc, nháo lên chỉ vì mấy thứ nhỏ nhặt như đồ ăn này cũng có chút không thể nào nói nổi.
Sau này có nổi lên cãi cọ thì Đàm thị tốt xấu gì cũng đã đun nóng đến sáu chén đồ ăn.
Nàng gian nan cầm lấy chiếc đũa.
Ăn đi ăn đi, coi như ăn chay.
Nàng gắp một miếng măng tây để vào trong chén, vừa mới chuẩn bị cắn một ngụm.
Đột nhiên nhìn thấy trên măng tây dính một sợi tóc hoa râm.
Thoạt nhìn chính là tóc trên đầu Đàm thị.
Dạ dày nàng một trận cuồn cuộn, vội vàng gạt măng tây sang một bên.
Lại chuẩn bị đi gắp một miếng đầu cá đậu phụ tới.
“Hắt xì!”
Dương Vĩnh Thanh ăn phải một miếng ớt, đánh một cái hắt xì vang dội.
Đồ ăn trong miệng, kết hợp với nước miếng và nước mũi, phun ra ngoài như hoa rụng.
Trên bàn mỗi một chén đồ ăn đều bị dính một ít.
Dương Nhược Tình rốt cuộc không nhịn được, ‘ bang ’ một tiếng buông chiếc đũa xuống.
“Nương, con ăn no rồi, con về trước!”
Nói xong những lời này, nàng đứng dậy che miệng chạy ra khỏi nhà ăn.
Phía sau truyền đến tiếng chiếc đũa hung hăng đập vào trên đầu.
Trong tiếng khóc thét của Dương Vĩnh Thanh, hỗn loạn với tiếng mắng của Đàm thị.
“Ngươi cái tên quỷ chết đói đầu thai, ăn trong chén còn nhớ thương đồ trên bàn. Để cho ngươi hắt xì linh tinh này, cho ngươi hắt xì linh tinh này……”
……
Dương Nhược Tình một hơi chạy về phòng của nhà mình, vừa vào cửa chuyện gì cũng không làm lập tức đi qua đổ một chén trà nóng súc miệng.
Lão Dương đã đi rồi, Dương Hoa Trung một mình ngồi trên xe lăn, bên cạnh để chiếc chén kia.
Thấy khuê nữ hấp tấp chạy vào, vừa vào cửa đã rót trà, nam tử sửng sốt.
“Sao nhanh như vậy đã ăn xong rồi? Con có ăn no không?” nam tử vẻ mặt hòa ái hỏi.
Dương Nhược Tình lau vệt nước nơi khóe miệng, vừa muốn lên tiếng, ngoài phòng lại truyền đến tiếng bước chân.
Đại An cùng Tiểu An cũng hấp tấp chạy vào.
Nam tử kinh ngạc: “Sao một đám chạy nhanh như vậy? Tiểu An, tới đây, nói cho cha nghe, đã ăn những món gì ngon nào?”
Khuôn mặt nhỏ của Tiểu An nhăn nhó, đem chuyện trên bàn cơm kể lại cho Dương Hoa An.
Hài tử nhà nghèo sớm hiểu biết.
Đừng thấy Tiểu An mới chỉ ba, bốn tuổi, nhưng đã hiểu rất nhiều chuyện.
Xem ánh mắt người lớn, nghe tiếng gió, Tiểu An đều biết.
Dương Nhược Tình cùng Đại An đều thực ăn ý không có đi cản Tiểu An nói, để hắn nói cũng tốt.
Để cho cha mình thấy rõ ràng sự hà khắc của Đàm thị.
Bằng không, ông vẫn luôn tồn ảo tưởng.
Quả thực, nghe xong tiểu nhi tử thuật lại, tươi cười trên mặt Dương Hoa Trung biến mất.
“Trên bàn chỉ có nửa chén canh tiết lợn là đồ tốt, còn bị tứ đường ca và tứ thẩm tranh nhau cướp đoạt.”
Tiểu An ôm bụng nói: “Con cùng ca ca chỉ ăn được hai miếng tóp mỡ, tỷ tỷ thậm chí một ngụm cơm cũng chưa ăn.”
Dương Hoa Trung sau khi nghe xong, ngược lại nhìn về phía Dương Nhược Tình.
“Tình Nhi con tới đây, trong chén của cha còn dư lại một ít đồ ăn, vẫn còn nóng, ba tỷ đệ các con mau chia nhau ăn đi!”
Dương Hoa Trung nói, lật cái chén đang úp ở bên trên lên.
Tỷ đệ ba người đều vây quanh lại đây.
Chỉ thấy trong chén Dương Hoa Trung, còn dư lại nửa chén cơm.
Bên trên có một viên thịt, một cái bánh nhân thịt, nửa miếng chả cá, còn có một nắm thịt xào đậu phụ khô.
Tiểu An nuốt nước miếng một cái.
Dương Hoa Trung nghe tiếng nước miếng, càng đau lòng.
Thúc giục ba tỷ đệ: “Ăn nhanh cho nóng!”
Dương Nhược Tình vẫn còn vì sợi tóc kia của Đàm thị mà rối rắm, một chút muốn ăn đều không có.
“Con hôm nay bụng không tốt lắm, Đại An, Tiểu An các đệ chia nhau ăn đi!”
Đại An, Tiểu An bưng chén lên, hai người ngồi vào một bên ăn ngấu nghiến.
Một lát sau, Tôn thị cũng đã trở lại.
Sắc mặt phụ nhân không tốt lắm, đi đường còn phải một tay chống sau eo.
Dương Nhược Tình thấy thế, chạy nhanh qua đỡ Tôn thị.
“Nương, nương làm sao vậy? Có phải nơi nào không thoải mái không?” Nàng hỏi.
Tôn thị nhíu mày lại nói: “Mới vừa rồi ngồi xổm rửa chén, sợ là lúc đứng dậy có chút vội vàng, nên bị lệch eo.”
Dương Nhược Tình nghe vậy, vội vàng đỡ Tôn thị ngồi xuống mép giường.
“Nương, mau nằm lên trên giường đi, con xoa cho nương.”
“Ừ!”
Tôn thị không có thoái thác, đi theo tới mép giường.
Dương Hoa Trung ngồi trên xe lăn, vẻ mặt cũng nôn nóng, một đôi mắt đuổi theo Tôn thị.
“Nương, là nơi này phải không?”
Dương Nhược Tình một bên nhẹ nhàng xoa ấn eo Tôn thị, một bên hỏi.
Tôn thị hít ngược một hơi khí lạnh: “Ách…… đúng vậy.”
“Có hơi sưng một chút, để con lấy rượu thuốc bóp cho nương.”
Dương Nhược Tình nói, xoay người đi đến bên cạnh bàn từ trong ngăn kéo lấy rượu thuốc ra.
Bên này, Dương Hoa Trung vừa trách cứ vừa đau lòng nhìn Tôn thị.
“Chắc chắn là do em làm việc vội vàng, chậm một chút cũng không có chuyện gì, lệch eo bây giờ lại phải chịu đau……”
Dương Hoa Trung nói.
Tôn thị gượng cười với Dương Hoa Trung, im lặng.
Khi rửa chén, mẹ chồng liền ở bên cạnh nhìn chằm chằm thúc giục, nếu chậm sẽ bị ăn mắng.
Rất nhanh, Dương Nhược Tình liền cầm rượu thuốc lại đây, giúp Tôn thị xoa eo.
“Nương, có đỡ chút nào không?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
Nhìn sườn mặt mẫu thân ghé vào gối đầu, trong lòng Dương Nhược Tình ê ẩm.
Sắc mặt nương tái nhợt, đầy mệt mỏi.
Tóc mai rối loạn, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng nhiều thêm mấy cái.
Phảng phất trong một ngày này, nương đều đã già nua thêm vài tuổi.
Tôn thị ghé vào nơi đó, phát ra vài tiếng than thở thoải mái.
Nghe khuê nữ hỏi, phụ nhân mở mắt ra, ôn nhu cười với Dương Nhược Tình.
“Tình Nhi của nhà ta thật lợi hại, eo của nương khá hơn nhiều rồi.”
Dương Nhược Tình gật gật đầu, yên tâm.
Nương chủ yếu là do mệt.
“Khuê nữ, nương biết các con buổi trưa vẫn chưa ăn no……”
Tôn thị nói tiếp, trên mặt phụ nhân đều là đau lòng.
Dương Nhược Tình lắc lắc đầu, “Không có việc gì, tối nay chúng ta nấu cơm ăn bù!”
Nghe vậy, tươi cười trên mặt Tôn thị cứng lại.
“Không cần đi đun, đã hết rồi!” Đàm thị nói.
“Sao lại thế ạ? Chính tay con thu dọn chén đũa, rõ ràng thu lại hai chén lớn……” Tôn thị nói.
Đàm thị nhướng mi liếc mắt nhìn Tôn thị một cái, kéo kéo khóe miệng.
“Ngươi đối với mấy đồ này có vẻ rất để bụng nhỉ?”
Đàm thị tức giận nói.
“Không sai, thịt viên, bánh nhân thịt đều còn dư lại một chút, nhưng là để lưu trữ, ban đêm còn có một bàn rượu!”
Đàm thị nói.
“Bây giờ đem ra ăn, thì ban đêm lấy gì tới đãi khách?” Đàm thị lại hỏi Tôn thị.
Tôn thị im lặng, ngồi ở kia cau mày, cũng không động đũa nữa.
Ánh mắt Đàm thị đảo qua những người khác trên bàn, nói: “Có ăn liền ăn đi, đâu ra cái thể loại kén cá chọn canh?”
Lưu thị vẫn còn lẩm bẩm: “Nương cũng quá keo kiệt đi? Tốt xấu gì trong nhà cũng làm tiệc rượu, thế mà lại cho con ăn mấy cái thứ đến lợn cũng chẳng thèm ăn như vầy, con không ăn……”
“Không ăn thì cút!”
Đàm thị trực tiếp thu lại chiếc chén trước mặt Lưu thị, đem một nửa cơm dư lại bên trong đổ vào trong chén của mình.
Lưu thị ngẩn ra, nước mắt xoạch xoạch rơi xuống.
Dương Nhược Tình cau mày nhìn hết thảy mọi việc.
Nàng cuối cùng đã hiểu, vì sao Đàm thị hôm nay sẽ ở phòng bếp đun đồ ăn!
Còn tưởng rằng bà đau lòng nhóm tức phụ.
Làm nửa ngày, hóa ra là đánh cái bàn tính này!
Một bàn ý đồ đen tối này, nàng không muốn ăn.
Dương Nhược Tình làm bộ muốn đứng dậy, lại bị Tôn thị túm chặt.
Tôn thị âm thầm hướng nàng lắc lắc đầu, đè thấp âm thanh: “Tình Nhi ngoan, nghe nương nói, mau ăn đi, ăn no chúng ta liền trở về.”
Dương Nhược Tình quay đầu nhìn Tôn thị.
Đáy mắt phụ nhân mang theo sự năn nỉ, khiến trái tim nàng quặn thắt.
Được rồi!
Dù sao hôm nay cũng là ngày đại hỉ của ngũ thúc, nháo lên chỉ vì mấy thứ nhỏ nhặt như đồ ăn này cũng có chút không thể nào nói nổi.
Sau này có nổi lên cãi cọ thì Đàm thị tốt xấu gì cũng đã đun nóng đến sáu chén đồ ăn.
Nàng gian nan cầm lấy chiếc đũa.
Ăn đi ăn đi, coi như ăn chay.
Nàng gắp một miếng măng tây để vào trong chén, vừa mới chuẩn bị cắn một ngụm.
Đột nhiên nhìn thấy trên măng tây dính một sợi tóc hoa râm.
Thoạt nhìn chính là tóc trên đầu Đàm thị.
Dạ dày nàng một trận cuồn cuộn, vội vàng gạt măng tây sang một bên.
Lại chuẩn bị đi gắp một miếng đầu cá đậu phụ tới.
“Hắt xì!”
Dương Vĩnh Thanh ăn phải một miếng ớt, đánh một cái hắt xì vang dội.
Đồ ăn trong miệng, kết hợp với nước miếng và nước mũi, phun ra ngoài như hoa rụng.
Trên bàn mỗi một chén đồ ăn đều bị dính một ít.
Dương Nhược Tình rốt cuộc không nhịn được, ‘ bang ’ một tiếng buông chiếc đũa xuống.
“Nương, con ăn no rồi, con về trước!”
Nói xong những lời này, nàng đứng dậy che miệng chạy ra khỏi nhà ăn.
Phía sau truyền đến tiếng chiếc đũa hung hăng đập vào trên đầu.
Trong tiếng khóc thét của Dương Vĩnh Thanh, hỗn loạn với tiếng mắng của Đàm thị.
“Ngươi cái tên quỷ chết đói đầu thai, ăn trong chén còn nhớ thương đồ trên bàn. Để cho ngươi hắt xì linh tinh này, cho ngươi hắt xì linh tinh này……”
……
Dương Nhược Tình một hơi chạy về phòng của nhà mình, vừa vào cửa chuyện gì cũng không làm lập tức đi qua đổ một chén trà nóng súc miệng.
Lão Dương đã đi rồi, Dương Hoa Trung một mình ngồi trên xe lăn, bên cạnh để chiếc chén kia.
Thấy khuê nữ hấp tấp chạy vào, vừa vào cửa đã rót trà, nam tử sửng sốt.
“Sao nhanh như vậy đã ăn xong rồi? Con có ăn no không?” nam tử vẻ mặt hòa ái hỏi.
Dương Nhược Tình lau vệt nước nơi khóe miệng, vừa muốn lên tiếng, ngoài phòng lại truyền đến tiếng bước chân.
Đại An cùng Tiểu An cũng hấp tấp chạy vào.
Nam tử kinh ngạc: “Sao một đám chạy nhanh như vậy? Tiểu An, tới đây, nói cho cha nghe, đã ăn những món gì ngon nào?”
Khuôn mặt nhỏ của Tiểu An nhăn nhó, đem chuyện trên bàn cơm kể lại cho Dương Hoa An.
Hài tử nhà nghèo sớm hiểu biết.
Đừng thấy Tiểu An mới chỉ ba, bốn tuổi, nhưng đã hiểu rất nhiều chuyện.
Xem ánh mắt người lớn, nghe tiếng gió, Tiểu An đều biết.
Dương Nhược Tình cùng Đại An đều thực ăn ý không có đi cản Tiểu An nói, để hắn nói cũng tốt.
Để cho cha mình thấy rõ ràng sự hà khắc của Đàm thị.
Bằng không, ông vẫn luôn tồn ảo tưởng.
Quả thực, nghe xong tiểu nhi tử thuật lại, tươi cười trên mặt Dương Hoa Trung biến mất.
“Trên bàn chỉ có nửa chén canh tiết lợn là đồ tốt, còn bị tứ đường ca và tứ thẩm tranh nhau cướp đoạt.”
Tiểu An ôm bụng nói: “Con cùng ca ca chỉ ăn được hai miếng tóp mỡ, tỷ tỷ thậm chí một ngụm cơm cũng chưa ăn.”
Dương Hoa Trung sau khi nghe xong, ngược lại nhìn về phía Dương Nhược Tình.
“Tình Nhi con tới đây, trong chén của cha còn dư lại một ít đồ ăn, vẫn còn nóng, ba tỷ đệ các con mau chia nhau ăn đi!”
Dương Hoa Trung nói, lật cái chén đang úp ở bên trên lên.
Tỷ đệ ba người đều vây quanh lại đây.
Chỉ thấy trong chén Dương Hoa Trung, còn dư lại nửa chén cơm.
Bên trên có một viên thịt, một cái bánh nhân thịt, nửa miếng chả cá, còn có một nắm thịt xào đậu phụ khô.
Tiểu An nuốt nước miếng một cái.
Dương Hoa Trung nghe tiếng nước miếng, càng đau lòng.
Thúc giục ba tỷ đệ: “Ăn nhanh cho nóng!”
Dương Nhược Tình vẫn còn vì sợi tóc kia của Đàm thị mà rối rắm, một chút muốn ăn đều không có.
“Con hôm nay bụng không tốt lắm, Đại An, Tiểu An các đệ chia nhau ăn đi!”
Đại An, Tiểu An bưng chén lên, hai người ngồi vào một bên ăn ngấu nghiến.
Một lát sau, Tôn thị cũng đã trở lại.
Sắc mặt phụ nhân không tốt lắm, đi đường còn phải một tay chống sau eo.
Dương Nhược Tình thấy thế, chạy nhanh qua đỡ Tôn thị.
“Nương, nương làm sao vậy? Có phải nơi nào không thoải mái không?” Nàng hỏi.
Tôn thị nhíu mày lại nói: “Mới vừa rồi ngồi xổm rửa chén, sợ là lúc đứng dậy có chút vội vàng, nên bị lệch eo.”
Dương Nhược Tình nghe vậy, vội vàng đỡ Tôn thị ngồi xuống mép giường.
“Nương, mau nằm lên trên giường đi, con xoa cho nương.”
“Ừ!”
Tôn thị không có thoái thác, đi theo tới mép giường.
Dương Hoa Trung ngồi trên xe lăn, vẻ mặt cũng nôn nóng, một đôi mắt đuổi theo Tôn thị.
“Nương, là nơi này phải không?”
Dương Nhược Tình một bên nhẹ nhàng xoa ấn eo Tôn thị, một bên hỏi.
Tôn thị hít ngược một hơi khí lạnh: “Ách…… đúng vậy.”
“Có hơi sưng một chút, để con lấy rượu thuốc bóp cho nương.”
Dương Nhược Tình nói, xoay người đi đến bên cạnh bàn từ trong ngăn kéo lấy rượu thuốc ra.
Bên này, Dương Hoa Trung vừa trách cứ vừa đau lòng nhìn Tôn thị.
“Chắc chắn là do em làm việc vội vàng, chậm một chút cũng không có chuyện gì, lệch eo bây giờ lại phải chịu đau……”
Dương Hoa Trung nói.
Tôn thị gượng cười với Dương Hoa Trung, im lặng.
Khi rửa chén, mẹ chồng liền ở bên cạnh nhìn chằm chằm thúc giục, nếu chậm sẽ bị ăn mắng.
Rất nhanh, Dương Nhược Tình liền cầm rượu thuốc lại đây, giúp Tôn thị xoa eo.
“Nương, có đỡ chút nào không?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
Nhìn sườn mặt mẫu thân ghé vào gối đầu, trong lòng Dương Nhược Tình ê ẩm.
Sắc mặt nương tái nhợt, đầy mệt mỏi.
Tóc mai rối loạn, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng nhiều thêm mấy cái.
Phảng phất trong một ngày này, nương đều đã già nua thêm vài tuổi.
Tôn thị ghé vào nơi đó, phát ra vài tiếng than thở thoải mái.
Nghe khuê nữ hỏi, phụ nhân mở mắt ra, ôn nhu cười với Dương Nhược Tình.
“Tình Nhi của nhà ta thật lợi hại, eo của nương khá hơn nhiều rồi.”
Dương Nhược Tình gật gật đầu, yên tâm.
Nương chủ yếu là do mệt.
“Khuê nữ, nương biết các con buổi trưa vẫn chưa ăn no……”
Tôn thị nói tiếp, trên mặt phụ nhân đều là đau lòng.
Dương Nhược Tình lắc lắc đầu, “Không có việc gì, tối nay chúng ta nấu cơm ăn bù!”
Nghe vậy, tươi cười trên mặt Tôn thị cứng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.