Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
Chương 1461: Thật Là Đáng Sợ ( Canh Ba )
Đỉnh Mưa Nhỏ
20/09/2023
Cảm xúc của Bào Tố Vân bị kích động vài phần.
Tôn thị thấy thế, chạy nhanh nắm lấy tay Bào Tố Vân: “Muội đừng vội, chuyện này, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp!”
Bào Tố Vân chờ mong nhìn Dương Hoa Châu.
Dương Hoa Châu nhăn chặt mày: “Loại sự tình này, chúng ta cũng không tiện quản, hơi có bất trắc gì, sẽ hủy hoại thanh danh của Lan nha đầu.”
“Hơn nữa, Lan nha đầu tự mình cũng không lộ ra, chẳng lẽ ta tới cửa hỏi sao? Vậy nàng còn không phải xấu hổ muốn chết!”
Dương Hoa Châu nói ra băn khoăn của chính mình.
Tôn thị nói: “Lão ngũ nói đúng, loại sự tình này xác thật không thể lộ ra.”
Dương Hoa Châu nói: “Như vậy đi, đợi lát nữa buổi tối ta đi đến nhà nhị ca một chuyến, nói với huynh ấy.”
……
Tôn thị mang theo Tiểu An đi ra nhà cũ Dương gia, lúc này, trời đã hoàn toàn đen.
Các căn nhà trong thôn phần lớn đều đã đóng cửa sổ.
Mọi nơi đen như mực.
Gió đêm thấm lạnh thổi qua từng đợt, tựa như một bàn tay băng vuốt ve mặt người.
“Nương, con sợ!”
Tiểu An rụt rụt cổ, dựa gần Tôn thị.
“Tiểu An không sợ, có nương ở đây!”
Lúc hai mẫu tử ra ngoài, trời còn chưa tối nên không cầm theo đèn lồng.
Tôn thị đột nhiên phá lệ nhớ Dương Hoa Trung.
Nếu nam nhân đang ở nhà, khẳng định sẽ lại đây đón nàng.
Nghĩ đến sự tình Vượng Phúc, Tôn thị đi càng nhanh hơn.
Đám nam nhân kia, ban ngày là một bộ dáng, trong đêm tối lại là một bộ dáng khác.
Thật đáng sợ.
Cần chạy nhanh trở về.
Phía sau, đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Tôn thị quay đầu lại nhìn, phía sau có một đạo hắc ảnh chợt lóe qua.
Tôn thị giật mình một cái.
Vừa rồi nàng không hoa mắt, đó là ai? Sao lại đột nhiên biến mất?
“Nương, con sợ!” Âm thanh Tiểu An kèm theo một tia nức nở.
Tôn thị thu hồi ánh mắt, ôm Tiểu An: “Không sợ, có nương ở đây, không phải sợ!”
Nàng kéo chặt Tiểu An, nện nhanh bước chân hơn.
Người nọ giống như cũng nện nhanh bước chân hơn.
Tôn thị hoảng hốt, liều mạng đi, Tiểu An người nhỏ chân ngắn, bị Tôn thị kéo cho nghiêng ngả lảo đảo thiếu chút nữa té ngã.
Đằng sau giống như đã sắp đuổi tới.
Đột nhiên ——
“Nương, đệ đệ!”
Phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng la quen thuộc.
Tôn thị ngẩng đầu lên nhìn, bên kia đường, Đại An xách theo một chiếc đèn lồng đang đi về phía bên này.
“Đại An!”
Tôn thị vội vàng hướng về phía bên kia hô một tiếng, cảm giác bị theo dõi phía sau tức khắc biến mất không thấy.
Đại An cũng bước nhanh tới trước mặt Tôn thị, “Nương, nương và đệ đệ sao đi lâu như vậy?”
Tôn thị nói: “Ở chỗ ngũ thẩm con ăn bánh trôi gạo nếp, chậm trễ trong chốc lát.”
Phụ nhân nói, không nhịn được quay đầu nhìn về phía sau vài lần.
“Nương, nương nhìn gì vậy?” Đại An hỏi.
Tôn thị vội vàng thu hồi tầm mắt, “Không có gì, không có gì, đi, chúng ta về nhà trước đi!”
Thẳng đến khi vào trong nhà, khóa cửa lại, Tôn thị mới thở ra một hơi.
“Nương, nương sao vậy? Có chuyện gì?” Đại An hỏi.
Tôn thị nói: “Lúc trước trên đường như là có người đi theo ta, ta quay đầu lại nhìn thì không thấy gì, sau đó con đến, người nọ mới chân chính rời đi.”
“Còn có chuyện như vậy sao?” Đại An nghi hoặc nhăn mày.
Cha không ở nhà, gia đình này là hắn bảo vệ.
“Nương, từ ngày mai trở đi, cơm tối để con đi đưa cho ông bà, nương và đệ đệ ở lại trong nhà.” Đại An nói.
Tôn thị nói: “Không có việc gì, không thể chậm trễ con đọc sách viết chữ, hôm nay là ta chậm trễ trong chốc lát, ngày mai sẽ không chậm trễ nữa.”
Tôn thị thấy thế, chạy nhanh nắm lấy tay Bào Tố Vân: “Muội đừng vội, chuyện này, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp!”
Bào Tố Vân chờ mong nhìn Dương Hoa Châu.
Dương Hoa Châu nhăn chặt mày: “Loại sự tình này, chúng ta cũng không tiện quản, hơi có bất trắc gì, sẽ hủy hoại thanh danh của Lan nha đầu.”
“Hơn nữa, Lan nha đầu tự mình cũng không lộ ra, chẳng lẽ ta tới cửa hỏi sao? Vậy nàng còn không phải xấu hổ muốn chết!”
Dương Hoa Châu nói ra băn khoăn của chính mình.
Tôn thị nói: “Lão ngũ nói đúng, loại sự tình này xác thật không thể lộ ra.”
Dương Hoa Châu nói: “Như vậy đi, đợi lát nữa buổi tối ta đi đến nhà nhị ca một chuyến, nói với huynh ấy.”
……
Tôn thị mang theo Tiểu An đi ra nhà cũ Dương gia, lúc này, trời đã hoàn toàn đen.
Các căn nhà trong thôn phần lớn đều đã đóng cửa sổ.
Mọi nơi đen như mực.
Gió đêm thấm lạnh thổi qua từng đợt, tựa như một bàn tay băng vuốt ve mặt người.
“Nương, con sợ!”
Tiểu An rụt rụt cổ, dựa gần Tôn thị.
“Tiểu An không sợ, có nương ở đây!”
Lúc hai mẫu tử ra ngoài, trời còn chưa tối nên không cầm theo đèn lồng.
Tôn thị đột nhiên phá lệ nhớ Dương Hoa Trung.
Nếu nam nhân đang ở nhà, khẳng định sẽ lại đây đón nàng.
Nghĩ đến sự tình Vượng Phúc, Tôn thị đi càng nhanh hơn.
Đám nam nhân kia, ban ngày là một bộ dáng, trong đêm tối lại là một bộ dáng khác.
Thật đáng sợ.
Cần chạy nhanh trở về.
Phía sau, đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Tôn thị quay đầu lại nhìn, phía sau có một đạo hắc ảnh chợt lóe qua.
Tôn thị giật mình một cái.
Vừa rồi nàng không hoa mắt, đó là ai? Sao lại đột nhiên biến mất?
“Nương, con sợ!” Âm thanh Tiểu An kèm theo một tia nức nở.
Tôn thị thu hồi ánh mắt, ôm Tiểu An: “Không sợ, có nương ở đây, không phải sợ!”
Nàng kéo chặt Tiểu An, nện nhanh bước chân hơn.
Người nọ giống như cũng nện nhanh bước chân hơn.
Tôn thị hoảng hốt, liều mạng đi, Tiểu An người nhỏ chân ngắn, bị Tôn thị kéo cho nghiêng ngả lảo đảo thiếu chút nữa té ngã.
Đằng sau giống như đã sắp đuổi tới.
Đột nhiên ——
“Nương, đệ đệ!”
Phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng la quen thuộc.
Tôn thị ngẩng đầu lên nhìn, bên kia đường, Đại An xách theo một chiếc đèn lồng đang đi về phía bên này.
“Đại An!”
Tôn thị vội vàng hướng về phía bên kia hô một tiếng, cảm giác bị theo dõi phía sau tức khắc biến mất không thấy.
Đại An cũng bước nhanh tới trước mặt Tôn thị, “Nương, nương và đệ đệ sao đi lâu như vậy?”
Tôn thị nói: “Ở chỗ ngũ thẩm con ăn bánh trôi gạo nếp, chậm trễ trong chốc lát.”
Phụ nhân nói, không nhịn được quay đầu nhìn về phía sau vài lần.
“Nương, nương nhìn gì vậy?” Đại An hỏi.
Tôn thị vội vàng thu hồi tầm mắt, “Không có gì, không có gì, đi, chúng ta về nhà trước đi!”
Thẳng đến khi vào trong nhà, khóa cửa lại, Tôn thị mới thở ra một hơi.
“Nương, nương sao vậy? Có chuyện gì?” Đại An hỏi.
Tôn thị nói: “Lúc trước trên đường như là có người đi theo ta, ta quay đầu lại nhìn thì không thấy gì, sau đó con đến, người nọ mới chân chính rời đi.”
“Còn có chuyện như vậy sao?” Đại An nghi hoặc nhăn mày.
Cha không ở nhà, gia đình này là hắn bảo vệ.
“Nương, từ ngày mai trở đi, cơm tối để con đi đưa cho ông bà, nương và đệ đệ ở lại trong nhà.” Đại An nói.
Tôn thị nói: “Không có việc gì, không thể chậm trễ con đọc sách viết chữ, hôm nay là ta chậm trễ trong chốc lát, ngày mai sẽ không chậm trễ nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.