Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
Chương 309: Thật Sự Hảo Hung Nga ( Canh Ba )
Đỉnh Mưa Nhỏ
23/04/2022
Con diều hâu lao xuống, xem kia khí thế, như là muốn xé Dương Nhược Tình thành các mảnh nhỏ.
Vẻ mặt Dương Nhược Tình trầm định, nâng cung tiễn trong tay lên, bắt giữ quỹ đạo của nó.
“Mười, chín, tám,…… ba, hai……”
“Vèo!”
Mũi tên gào thét lao đi như vũ bão, trên đường bay xoay tròn, xé rách không khí.
Giữa không trung truyền đến tiếng hí vang bén nhọn của diều hâu.
Mũi tên kia xuyên qua một bên cánh của nó.
Thân thể nó cũng bị cổ lực đạo lớn này đẩy cho bay ngược về phía sau.
Mắt thấy sắp rơi xuống, lúc này, nó đột nhiên quay người một cái.
Hí vang, bay vọt vào vách núi bên kia.
Dương Nhược Tình xách cung tiễn đuổi theo, chỉ nhìn thấy đáy vực trắng xoá!
Khốn kiếp, vẫn bị nó cướp mất!
Nàng hung hăng dậm chân.
Nấm ngưu chương của nàng, bạc đã tới tay lại mất!
Phía sau, Lạc Phong Đường thở hổn hển vọt tới bên cạnh.
“Đừng đứng trên mép vực!”
Hắn lo lắng nói, vươn tay kéo nàng lại.
“Vừa rồi ta bảo ngươi trốn đi, vì sao vào lúc quan trọng lại ngốc như vậy? Có biết nguy hiểm như thế nào không?"
Hắn quay đầu về phía nàng gầm nhẹ.
Tiểu tử thúi dám mắng ta?
Dương Nhược Tình ngẩn ra, nâng mắt lên nhìn hắn.
Đang muốn đánh trả trở về, bỗng nhiên nhìn thấy đáy mắt đỏ đậm mang theo kích động và lo lắng của hắn.
Tức giận của nàng tức khắc tan thành mây khói.
Thấy nàng không hé răng, hắn càng nóng nảy.
Đôi tay đè lại bả vai nàng, “Ngươi có đang nghe ta nói chuyện sao? Ngươi có biết vừa rồi mồ hôi lạnh của ta cũng bị dọa đến chảy cả ra không!”
Hắn lớn tiếng nói.
“Diều hâu là loài ăn thịt, ta từng chính mắt thấy nó cào chết một con hươu bào thành niên!”
“Tình Nhi, sau này nếu ngươi còn lỗ mãng như vậy, ta đảm bảo sẽ không mang theo ngươi lên núi! Có nghe không?” Hắn lớn tiếng hỏi.
Gió núi thổi qua, sự tái nhợt trên mặt hắn còn chưa có tan đi.
Trên trán vẫn còn treo lại những giọt mồ hôi lạnh.
Dương Nhược Tình bị hắn rống đến có hơi chút phát ngốc.
Nhận thức hắn lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên hắn to tiếng với nàng.
Nàng vẫn luôn cho rằng hắn không biết tức giận, không nghĩ tới, bộ dáng khi hắn tức giận, thật sự hung dữ!
Lý trí nói rằng hắn đang lo lắng cho nàng nên mới làm như vậy.
Nhưng nàng lại có loại nghẹn khuất không nói nên lời.
Cái mũi chua xót, nàng dùng sức hất bay đôi tay hắn đang ấn ở trên vai nàng.
“Người ta còn không phải vì muốn trợ giúp cho ngươi sao? Ngươi cho rằng ta thích làm bia ngắm cho diều hâu mổ chắc?”
Nàng nhăn cái mũi có hơi chút phiếm hồng, trừng mắt nhìn hắn.
“Ngươi lo lắng cho ta, thì ngươi phải từ từ nói chứ. Sao lại lớn tiếng như vậy hả?”
“Khiến lỗ tai ta cũng muốn hỏng luôn, ngươi cho rằng giọng ngươi lớn liền ghê gớm sao!”
Nàng ồn ào trở về, nước mắt xoay tròn trong hốc mắt.
Lạc Phong Đường ngẩn ra, bình tĩnh nhìn nàng.
Nàng chu miệng lên, chỉ vào vách núi: “Nấm ngưu chương bị con chim súc sinh kia đoạt đi mất, bạc đã tới tay lại bay mất.”
“Người ta vốn dĩ tâm tình đã không tốt, ngươi còn tới hung với ta? Các ngươi đều ức hiếp ta!”
Nói đến đây, nàng nghiêng thân mình đi, cau mày, chu miệng lên, dùng sức đá bay mấy hòn đá nhỏ ở dưới chân đi ra xa.
Nghe nàng lên án nhiều như vậy, Lạc Phong Đường bình tĩnh trở lại.
Hắn ý thức được vừa rồi chính mình nóng vội nên bị loạn, đã dọa tới nàng.
Đáy mắt rót đầy áy náy, hắn tiến lên một bước đứng ở trước mặt nàng.
“Tình Nhi, vừa rồi là ta không tốt, ta không nên hung ác với ngươi.”
Hắn cúi đầu trầm giọng nói.
“Ta thu hồi những lời vừa nãy, ngươi đừng tức giận nữa được không?” Hắn năn nỉ.
Dương Nhược Tình liếc mắt nhìn hắn một cái: “Hừ, lời nói ra như bát nước hắt đi, sao ngươi thu hồi được?”
Hắn suy nghĩ một chút, ngay sau đó bắt lấy tay nàng tát vào trên mặt hắn.
“Ngươi đánh ta đi, đánh vài cái liền nguôi giận!”
Nàng rút về tay, trừng hắn một cái: “Ta mới không đánh đâu, lực tác dụng qua lại, đánh mặt ngươi, tay của ta cũng bị đau!”
Hắn sửng sốt, ngay sau đó cởi giày dưới chân đưa cho nàng.
“Dùng cái này đánh, bảo đảm không đau tay!”
“Phụt……”
Dương Nhược Tình bị hành động này của hắn chọc cười.
“Ngốc tử!” Nàng giận hắn mắng một câu.
Thấy nàng cười, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Ta khờ, ta khờ! Vậy ngươi hiện tại không giận ta nữa, được không?”
Hắn thò qua tới hỏi thẳng thừng.
Nàng sau đó mới chủ ý đến sườn mặt bên trái của hắn bị cọ xát rớt một miếng da.
Đỏ rát, còn có máu chảy ra.
“Mặt ngươi làm sao vậy?” Nàng vội hỏi.
Bị diều hâu cào?
Không giống!
“Lúc đi xuống ta không cẩn thận quệt một chút ở trên cây, không có việc gì.” Hắn nói như thế không có việc gì to tát.
Dương Nhược Tình híp híp mắt.
Lúc đó, nàng đang bị đại bàng tấn công, hắn chạy đến thì đại bàng rơi khỏi vách đá.
Trước sau không vượt qua mười giây.
Trong mười giây này, từ trên cây đại thụ cao hơn mười mét vững vàng trèo xuống là gần như không có khả năng.
Hắn nhất định là không muốn sống mà thả xuống, sau đó mới đem mặt trầy xước thành như vậy.
“Ai!”
Nàng đột nhiên thở dài, lấy bình dược trên người ra.
“Qua trên tảng đá bên kia ngồi đi, ta thoa dược cho ngươi.” Nàng nói.
Lạc Phong Đường ngay sau đó đi qua ngồi xuống.
Nàng đứng ở trước người hắn, chênh lệch cao thấp giữa hai người đúng lúc lại thuận tiện thoa dược cho hắn.
Ngón tay lạnh lẽo vê thuốc bột, nhẹ nhàng bôi trên miệng vết thương của hắn.
Âm thanh của nàng mềm nhẹ, bay vào trong tai hắn.
“Ngươi nói ta ngớ ngẩn, chính ngươi lại không phải sao?”
Nàng nhẹ giọng nói, rũ mắt nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Lý Đại Đao bảo ngươi chém một cánh tay, ngươi thật dám chém.”
“Ngươi sao không nghĩ tới, không có cánh tay, sau này chớ nói đến việc săn thú mưu sinh, dù cho ngươi muốn mặc quần áo, ăn cơm cũng không nổi!”
Hắn không hé răng, trầm mặc nghe nàng nói.
“Cây cao như vậy, ngươi cứ liều mình lao xuống, nếu chẳng may bị ngã đứt cánh tay, chân, thì biết làm sao?”
“Ngươi nói ta khờ, ngươi so với ta còn khờ hơn!”
Nàng nhẹ giọng quở trách, động tác thoa dược trong tay lại càng thêm ôn nhu.
Lạc Phong Đường nâng mắt lên, ánh mắt phức tạp nhìn nữ hài trước mắt.
Hắn nuốt nước miếng một cái, yết hầu nhẹ nhàng lăn lộn.
“Tình Nhi……”
“Hả?”
“Ta yêu ngươi!”
Hắn trầm giọng nói, ánh mắt trở nên sáng quắc, như một ngọn lửa, hận không thể đem nàng vây quanh, cùng nhau đốt thành tro……
Nhịp tim của Dương Nhược Tình đột nhiên ngừng đập.
Ngón tay run lên, bình dược rớt trên mặt đất, nhanh như chớp lăn ra vài vòng.
“Ngươi, ngươi nói cái gì hoang đường vậy? Ta, ta nghe không hiểu!”
Nàng nghiêng thân mình đi, làm bộ đi nhặt bình dược.
Ánh mắt hoảng loạn, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Tiểu tử thúi, đây là thú nhận phải không?
Quá đột ngột, nàng còn chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt!
Hắn cũng ngồi xổm xuống, cúi người bắt lấy tay nàng, bàn tay hai người cùng ấn ở trên bình dược.
Hắn nghiêng đầu nhìn nữ hài đang ngồi xổm ở kia, khuôn mặt xấu hổ đến đỏ ửng.
“Chỉ cần ngươi bình an, một cánh tay của ta cũng không tính là gì!”
Hắn nhìn chằm chằm mặt nàng, nghiêm túc nói.
“Nếu ngươi có vấn đề gì, thì dù ta có ba đầu sáu tay lại có ý nghĩa gì đâu?”
“Ta tuy ngốc, nhưng vì ngươi thì dù ngốc ta cũng vui.”
“Hiện tại như vậy, sau này cũng như vậy.”
Môi nàng ngập ngừng, liếc mắt nhìn hắn.
“Miệng ngươi đã ăn mật ong đúng không? Sao lời nói ra còn kèm theo đến hai lượng đường vậy!” Nàng nói.
Hắn nhếch miệng cười, lắc lắc đầu.
“Lạc Phong Đường ta chưa từng đọc sách, không biết nói lời ngon tiếng ngọt.”
“Nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh.”
Vẻ mặt Dương Nhược Tình trầm định, nâng cung tiễn trong tay lên, bắt giữ quỹ đạo của nó.
“Mười, chín, tám,…… ba, hai……”
“Vèo!”
Mũi tên gào thét lao đi như vũ bão, trên đường bay xoay tròn, xé rách không khí.
Giữa không trung truyền đến tiếng hí vang bén nhọn của diều hâu.
Mũi tên kia xuyên qua một bên cánh của nó.
Thân thể nó cũng bị cổ lực đạo lớn này đẩy cho bay ngược về phía sau.
Mắt thấy sắp rơi xuống, lúc này, nó đột nhiên quay người một cái.
Hí vang, bay vọt vào vách núi bên kia.
Dương Nhược Tình xách cung tiễn đuổi theo, chỉ nhìn thấy đáy vực trắng xoá!
Khốn kiếp, vẫn bị nó cướp mất!
Nàng hung hăng dậm chân.
Nấm ngưu chương của nàng, bạc đã tới tay lại mất!
Phía sau, Lạc Phong Đường thở hổn hển vọt tới bên cạnh.
“Đừng đứng trên mép vực!”
Hắn lo lắng nói, vươn tay kéo nàng lại.
“Vừa rồi ta bảo ngươi trốn đi, vì sao vào lúc quan trọng lại ngốc như vậy? Có biết nguy hiểm như thế nào không?"
Hắn quay đầu về phía nàng gầm nhẹ.
Tiểu tử thúi dám mắng ta?
Dương Nhược Tình ngẩn ra, nâng mắt lên nhìn hắn.
Đang muốn đánh trả trở về, bỗng nhiên nhìn thấy đáy mắt đỏ đậm mang theo kích động và lo lắng của hắn.
Tức giận của nàng tức khắc tan thành mây khói.
Thấy nàng không hé răng, hắn càng nóng nảy.
Đôi tay đè lại bả vai nàng, “Ngươi có đang nghe ta nói chuyện sao? Ngươi có biết vừa rồi mồ hôi lạnh của ta cũng bị dọa đến chảy cả ra không!”
Hắn lớn tiếng nói.
“Diều hâu là loài ăn thịt, ta từng chính mắt thấy nó cào chết một con hươu bào thành niên!”
“Tình Nhi, sau này nếu ngươi còn lỗ mãng như vậy, ta đảm bảo sẽ không mang theo ngươi lên núi! Có nghe không?” Hắn lớn tiếng hỏi.
Gió núi thổi qua, sự tái nhợt trên mặt hắn còn chưa có tan đi.
Trên trán vẫn còn treo lại những giọt mồ hôi lạnh.
Dương Nhược Tình bị hắn rống đến có hơi chút phát ngốc.
Nhận thức hắn lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên hắn to tiếng với nàng.
Nàng vẫn luôn cho rằng hắn không biết tức giận, không nghĩ tới, bộ dáng khi hắn tức giận, thật sự hung dữ!
Lý trí nói rằng hắn đang lo lắng cho nàng nên mới làm như vậy.
Nhưng nàng lại có loại nghẹn khuất không nói nên lời.
Cái mũi chua xót, nàng dùng sức hất bay đôi tay hắn đang ấn ở trên vai nàng.
“Người ta còn không phải vì muốn trợ giúp cho ngươi sao? Ngươi cho rằng ta thích làm bia ngắm cho diều hâu mổ chắc?”
Nàng nhăn cái mũi có hơi chút phiếm hồng, trừng mắt nhìn hắn.
“Ngươi lo lắng cho ta, thì ngươi phải từ từ nói chứ. Sao lại lớn tiếng như vậy hả?”
“Khiến lỗ tai ta cũng muốn hỏng luôn, ngươi cho rằng giọng ngươi lớn liền ghê gớm sao!”
Nàng ồn ào trở về, nước mắt xoay tròn trong hốc mắt.
Lạc Phong Đường ngẩn ra, bình tĩnh nhìn nàng.
Nàng chu miệng lên, chỉ vào vách núi: “Nấm ngưu chương bị con chim súc sinh kia đoạt đi mất, bạc đã tới tay lại bay mất.”
“Người ta vốn dĩ tâm tình đã không tốt, ngươi còn tới hung với ta? Các ngươi đều ức hiếp ta!”
Nói đến đây, nàng nghiêng thân mình đi, cau mày, chu miệng lên, dùng sức đá bay mấy hòn đá nhỏ ở dưới chân đi ra xa.
Nghe nàng lên án nhiều như vậy, Lạc Phong Đường bình tĩnh trở lại.
Hắn ý thức được vừa rồi chính mình nóng vội nên bị loạn, đã dọa tới nàng.
Đáy mắt rót đầy áy náy, hắn tiến lên một bước đứng ở trước mặt nàng.
“Tình Nhi, vừa rồi là ta không tốt, ta không nên hung ác với ngươi.”
Hắn cúi đầu trầm giọng nói.
“Ta thu hồi những lời vừa nãy, ngươi đừng tức giận nữa được không?” Hắn năn nỉ.
Dương Nhược Tình liếc mắt nhìn hắn một cái: “Hừ, lời nói ra như bát nước hắt đi, sao ngươi thu hồi được?”
Hắn suy nghĩ một chút, ngay sau đó bắt lấy tay nàng tát vào trên mặt hắn.
“Ngươi đánh ta đi, đánh vài cái liền nguôi giận!”
Nàng rút về tay, trừng hắn một cái: “Ta mới không đánh đâu, lực tác dụng qua lại, đánh mặt ngươi, tay của ta cũng bị đau!”
Hắn sửng sốt, ngay sau đó cởi giày dưới chân đưa cho nàng.
“Dùng cái này đánh, bảo đảm không đau tay!”
“Phụt……”
Dương Nhược Tình bị hành động này của hắn chọc cười.
“Ngốc tử!” Nàng giận hắn mắng một câu.
Thấy nàng cười, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Ta khờ, ta khờ! Vậy ngươi hiện tại không giận ta nữa, được không?”
Hắn thò qua tới hỏi thẳng thừng.
Nàng sau đó mới chủ ý đến sườn mặt bên trái của hắn bị cọ xát rớt một miếng da.
Đỏ rát, còn có máu chảy ra.
“Mặt ngươi làm sao vậy?” Nàng vội hỏi.
Bị diều hâu cào?
Không giống!
“Lúc đi xuống ta không cẩn thận quệt một chút ở trên cây, không có việc gì.” Hắn nói như thế không có việc gì to tát.
Dương Nhược Tình híp híp mắt.
Lúc đó, nàng đang bị đại bàng tấn công, hắn chạy đến thì đại bàng rơi khỏi vách đá.
Trước sau không vượt qua mười giây.
Trong mười giây này, từ trên cây đại thụ cao hơn mười mét vững vàng trèo xuống là gần như không có khả năng.
Hắn nhất định là không muốn sống mà thả xuống, sau đó mới đem mặt trầy xước thành như vậy.
“Ai!”
Nàng đột nhiên thở dài, lấy bình dược trên người ra.
“Qua trên tảng đá bên kia ngồi đi, ta thoa dược cho ngươi.” Nàng nói.
Lạc Phong Đường ngay sau đó đi qua ngồi xuống.
Nàng đứng ở trước người hắn, chênh lệch cao thấp giữa hai người đúng lúc lại thuận tiện thoa dược cho hắn.
Ngón tay lạnh lẽo vê thuốc bột, nhẹ nhàng bôi trên miệng vết thương của hắn.
Âm thanh của nàng mềm nhẹ, bay vào trong tai hắn.
“Ngươi nói ta ngớ ngẩn, chính ngươi lại không phải sao?”
Nàng nhẹ giọng nói, rũ mắt nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Lý Đại Đao bảo ngươi chém một cánh tay, ngươi thật dám chém.”
“Ngươi sao không nghĩ tới, không có cánh tay, sau này chớ nói đến việc săn thú mưu sinh, dù cho ngươi muốn mặc quần áo, ăn cơm cũng không nổi!”
Hắn không hé răng, trầm mặc nghe nàng nói.
“Cây cao như vậy, ngươi cứ liều mình lao xuống, nếu chẳng may bị ngã đứt cánh tay, chân, thì biết làm sao?”
“Ngươi nói ta khờ, ngươi so với ta còn khờ hơn!”
Nàng nhẹ giọng quở trách, động tác thoa dược trong tay lại càng thêm ôn nhu.
Lạc Phong Đường nâng mắt lên, ánh mắt phức tạp nhìn nữ hài trước mắt.
Hắn nuốt nước miếng một cái, yết hầu nhẹ nhàng lăn lộn.
“Tình Nhi……”
“Hả?”
“Ta yêu ngươi!”
Hắn trầm giọng nói, ánh mắt trở nên sáng quắc, như một ngọn lửa, hận không thể đem nàng vây quanh, cùng nhau đốt thành tro……
Nhịp tim của Dương Nhược Tình đột nhiên ngừng đập.
Ngón tay run lên, bình dược rớt trên mặt đất, nhanh như chớp lăn ra vài vòng.
“Ngươi, ngươi nói cái gì hoang đường vậy? Ta, ta nghe không hiểu!”
Nàng nghiêng thân mình đi, làm bộ đi nhặt bình dược.
Ánh mắt hoảng loạn, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Tiểu tử thúi, đây là thú nhận phải không?
Quá đột ngột, nàng còn chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt!
Hắn cũng ngồi xổm xuống, cúi người bắt lấy tay nàng, bàn tay hai người cùng ấn ở trên bình dược.
Hắn nghiêng đầu nhìn nữ hài đang ngồi xổm ở kia, khuôn mặt xấu hổ đến đỏ ửng.
“Chỉ cần ngươi bình an, một cánh tay của ta cũng không tính là gì!”
Hắn nhìn chằm chằm mặt nàng, nghiêm túc nói.
“Nếu ngươi có vấn đề gì, thì dù ta có ba đầu sáu tay lại có ý nghĩa gì đâu?”
“Ta tuy ngốc, nhưng vì ngươi thì dù ngốc ta cũng vui.”
“Hiện tại như vậy, sau này cũng như vậy.”
Môi nàng ngập ngừng, liếc mắt nhìn hắn.
“Miệng ngươi đã ăn mật ong đúng không? Sao lời nói ra còn kèm theo đến hai lượng đường vậy!” Nàng nói.
Hắn nhếch miệng cười, lắc lắc đầu.
“Lạc Phong Đường ta chưa từng đọc sách, không biết nói lời ngon tiếng ngọt.”
“Nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.