Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
Chương 171: Trong Lòng Nóng Lên ( Canh Ba )
Đỉnh Mưa Nhỏ
07/03/2022
Kiếp trước nàng là một điệp viên, vì chấp hành nhiệm vụ, các mặt tri thức đều phải đọc qua một ít.
Biết nhiều mà không tinh.
Thông hiểu liệu pháp điều trị vết thương ở chân Dương Hoa Trung cũng là trùng hợp.
“Cái này không cần bào chế, ngươi mang về, đặt trên xà nhà một ngày, nơi nắng không thể chiếu, mưa không thể lọt vào, để nó tự mình khô là được.”
Lạc Phong Đường nói, khăng khăng đem xạ hương bỏ vào chiếc sọt phía sau Dương Nhược Tình.
“Được rồi, vậy sau đó đem đi bán lấy tiền, hai ta chia đôi!”
“Được, ngươi nói gì thì là thế! Đừng chậm trễ nữa, chúng ta nhanh xuống núi đi!”
“Được!”
Hai người hỗ trợ lẫn nhau. Rốt cuộc khi ánh chiều tà cuối cùng tiêu tán, chiều hôm phủ lên vạn vật, hai người cũng ra khỏi rừng cây.
“Tình Nhi, ta đưa ngươi về nhà trước!” Lạc Phong Đường đề nghị.
Dương Nhược Tình lắc lắc đầu: “Trên người ngươi còn mang theo vết thương, để ta đưa ngươi về nhà trước mới đúng!”
“Vết thương của ta không đáng ngại, lại nói……”
“Tình Nhi? Đường Nha Tử?”
Lạc Phong Đường đang nói, thì bị một tiếng gọi từ phía trước cắt ngang.
Hai người ngẩng đầu liền thấy hai bóng người đang vội vội vàng vàng chạy lại bên này.
“Là tiếng của nương ta!”
Dương Nhược Tình vui mừng nói, hướng tới bên kia vẫy tay: “Nương, chúng con đây, chúng con đang ở đây !”
Rất nhanh, hai bóng người đã chạy tới gần, là Tôn thị và ngũ thúc Dương Hoa Châu vẻ mặt vô cùng nôn nóng.
Trong tay Dương Hoa Châu còn cầm một cây đuốc chưa đốt, tay kia cầm một chiếc nĩa thép.
Nhìn như này, giống như đang định đi vào trong rừng để tìm người!
Dương Nhược Tình và Lạc Phong Đường thấy thế liền đưa mắt nhìn nhau, hai người trong lòng đều cảm thấy ấm áp lên.
Tôn thị cầm chặt tay Dương Nhược Tình, “Tình Nhi, các con sao bây giờ mới xuống núi? Khiến ta và cha con đều lo muốn chết……”
“Hì hì, đường không dễ đi, cho nên chúng con đi hơi chậm một chút!” Dương Nhược Tình nói.
Nếu kể với Tôn thị về những gì đã xảy ra trong ngày hôm nay, đặc biệt là quá trình lấy huyết tổ yến dưới vách đá, Tôn thị không phải sẽ sợ chết khiếp sao?
Lần sau nàng mà muốn vào núi để tìm cái gì đó, sẽ càng khó khăn!
“Tam tẩu, Tình Nhi, có lời gì chúng ta trước về nhà đã rồi nói sau, tam ca và cả Lạc gia đại ca cũng đều đang ở nhà chờ bọn họ!” Dương Hoa Châu đề nghị.
Tôn thị gật đầu liên tục, một tay kéo Dương Nhược Tình, một tay kia đỡ lấy tay Lạc Phong Đường: “Đường Nha Tử, đi, về nhà tam thẩm ăn cơm tối!”
“Tam thẩm, đa tạ, thật sự không cần, đại bá cháu nhất định đã nấu cơm ở nhà ……”
Lạc Phong Đường từ chối.
Tôn thị còn định mời tiếp, nhưng đã bị Dương Nhược Tình ngăn lại.
“Nương, cứ để hắn về đi, muốn ăn cơm, lúc nào đến đây cũng được, chỉ đơn giản là thêm một đôi đũa mà thôi!”
Tôn thị cũng suy ngẫm, gật đầu nói: “Được, hôm nay các con cũng mệt mỏi rồi, Đường Nha Tử cháu đi về nhà sớm để nghỉ ngơi đi!”
“Vâng!” Lạc Phong Đường trả lời.
Mấy người đi vào thôn, khi chia tay ở giao lộ, Dương Nhược Tình nói với Tôn thị: “Nương, con nói mấy câu với Đường Nha Tử, nương và ngũ thúc chờ con một chút.”
“Được, nói đi!”
Dương Nhược Tình kéo Lạc Phong Đường đến một bên.
“Sao thế Tình Nhi?” Lạc Phong Đường hỏi.
Dương Nhược Tình đè thấp giọng nói: “Miệng vết thương của ngươi, trong vòng mười hai canh giờ đừng có để dính nước, hai đêm nay khi ngủ tốt nhất nên nằm sấp.”
“Được!”
Lạc Phong Đường nhẹ giọng đáp, trong lòng thật ấm áp.
“Ngày mai, nếu rảnh, ta sẽ ghé qua thăm ngươi.” Nàng nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm một câu.
“Được!”
Hắn lại gật đầu, trong bóng đêm, ánh mắt nam hài hiện lên một tia sáng lấp lánh.
“Được, vậy ngươi về đi thôi, trên đường nhớ cẩn thận một chút!”
Dặn dò xong, Dương Nhược Tình xoay người đi tới bên Tôn thị và Dương Hoa Châu, “Nương, ngũ thúc, chúng ta cũng về nhà đi!”
Ăn xong cơm tối, cả nhà xúm quanh mép giường của Dương Hoa Trung nói chuyện.
Mãi cho đến lúc này, Dương Nhược Tình mới lấy huyết tổ yến mà Lạc Phong Đường thiếu chút nữa mất mạng mới có được ra.
“Cha xem, có thứ này và một ít cành cây màu đỏ nhạt, chân của cha có thể đứng vững trở lại!”
Dương Nhược Tình đem huyết tổ yến đến trước mặt Dương Hoa Trung, mỉm cười nói.
Dương Hoa Trung ngồi thẳng dậy, mắt nhìn thẳng vào thứ mà Dương Nhược Tình đang cầm trên tay.
Đồ vật mà khuê nữ mang về, trông giống như một đôi tay.
Màu trắng, ở giữa có một chút màu đỏ nhàn nhạt, giống như máu khô.
Cấu tạo bên trong tương tự như cấu tạo của xơ mướp.
Các cơ trên mặt người đàn ông co giật dữ dội.
Hắn run rẩy đưa tay lên cầm lấy thứ trong tay Dương Nhược Tình.
Thứ này, khi ngón tay chạm vào cảm thấy hơi cứng, hơi giòn và thô ráp.
Bên trong, có thể mơ hồ nhìn thấy một vài thứ giống như lông vũ và vụn cây.
Hơi thở của ông có chút gấp gáp, đưa lại gần ngọn đèn dầu ở mép giường, nheo mắt tinh tế quan sát……
“Tình Nhi, có thật không? Với hai thứ này, cha thật sự có thể đứng lên một lần nữa sao?”
Tôn thị ở một bên kéo quần áo của Dương Nhược Tình, hỏi liên tục, bà kích động đến mức nước mắt trào ra.
Dương Nhược Tình nghiêm túc gật đầu.
Đại An, Tiểu An cũng tò mò đi lại đây, hai đôi mắt đều nhìn đồ vật trong tay Dương Hoa Trung.
Tiểu An nghiêng đầu hỏi: "Đây là vật gì? Sao giống tổ chim vậy?"
Đại An liếc mắt nhìn Tiểu An nói: "Đây vốn là tổ chim, đệ không thấy bên trong còn có lông chim sao?”
“Tổ chim? Nhưng tổ chim này không giống với tổ chim trên cây hòe cổ thụ ở thôn chúng ta!” Tiểu An nói.
Đại An cười nhẹ: "Tổ chim trên cây hòe già trong thôn làm sao có thể so sánh được với tổ chim này? Bằng không, tỷ tỷ chúng ta cũng không phải tốn nhiều công sức đi vào núi mới tìm được."
Tiểu An vẫn một bộ dáng cái hiểu, cái không, “Ca, tổ chim này rốt cuộc là của chim gì vậy? Sao nhìn đẹp thế?”
Đại An cũng bị câu hỏi này làm cho bối rối, không khỏi quay đầu nhìn Dương Nhược Tình.
Tiểu An cũng hỏi ra thắc mắc của Tôn thị và Dương Hoa Trung, mọi người đều đem ánh mắt nhìn về phía Dương Nhược Tình.
Dương Nhược Tình cười cười, xoa đầu Tiểu An, nói với mọi người: “Đây là huyết tổ yến, là thánh phẩm bổ dưỡng. Nhánh cây nhỏ màu đỏ bên trong, gọi là hồng kim mộc, đều là những dược phẩm tốt cực kỳ khó tìm.”
“Huyết tổ yến?” Dương Hoa Trung kinh ngạc, hắn cúi đầu nhìn đồ vật trong tay, lại ngẩng đầu lên nhìn khuê nữ trước mặt.
Ông cả kinh thiếu chút nữa từ trên giường rớt xuống dưới, may mắn Tôn thị đỡ kịp.
“Cha bọn nhỏ, nhìn anh xem, đều vui thành như vậy!” Tôn thị mừng rỡ mà khóc.
Dương Hoa Trung lại tức giận trừng mắt nhìn Tôn thị một cái: “Vui gì mà vui, ta là nghĩ mà sợ!”
“A?” Tôn thị khó hiểu.
Dương Hoa Trung đã đặt huyết tổ yến xuống, kéo Dương Nhược Tình tới trước mặt.
“Khuê nữ, sao con ngốc quá vậy? Gạt ta đi làm thứ này, con nếu xảy ra chuyện gì, ta và nương con biết làm sao?”
Ông liên tục răn dạy Dương Nhược Tình, trên khuôn mặt luôn hàm hậu, từ ái, lộ ra biểu tình nghiêm túc hiếm thấy.
Trong phòng, ngoại trừ Dương Nhược Tình, Tôn thị và Đại An, Tiểu An đều không hiểu gì.
“Cha, tỷ tỷ vất vả một ngày đường mới tìm được dược liệu điều trị chân cho cha. Cha không khen tỷ tỷ thì thôi, sao còn mắng tỷ nha?”
Đại An cau mày, bênh vực Dương Nhược Tình.
Biết nhiều mà không tinh.
Thông hiểu liệu pháp điều trị vết thương ở chân Dương Hoa Trung cũng là trùng hợp.
“Cái này không cần bào chế, ngươi mang về, đặt trên xà nhà một ngày, nơi nắng không thể chiếu, mưa không thể lọt vào, để nó tự mình khô là được.”
Lạc Phong Đường nói, khăng khăng đem xạ hương bỏ vào chiếc sọt phía sau Dương Nhược Tình.
“Được rồi, vậy sau đó đem đi bán lấy tiền, hai ta chia đôi!”
“Được, ngươi nói gì thì là thế! Đừng chậm trễ nữa, chúng ta nhanh xuống núi đi!”
“Được!”
Hai người hỗ trợ lẫn nhau. Rốt cuộc khi ánh chiều tà cuối cùng tiêu tán, chiều hôm phủ lên vạn vật, hai người cũng ra khỏi rừng cây.
“Tình Nhi, ta đưa ngươi về nhà trước!” Lạc Phong Đường đề nghị.
Dương Nhược Tình lắc lắc đầu: “Trên người ngươi còn mang theo vết thương, để ta đưa ngươi về nhà trước mới đúng!”
“Vết thương của ta không đáng ngại, lại nói……”
“Tình Nhi? Đường Nha Tử?”
Lạc Phong Đường đang nói, thì bị một tiếng gọi từ phía trước cắt ngang.
Hai người ngẩng đầu liền thấy hai bóng người đang vội vội vàng vàng chạy lại bên này.
“Là tiếng của nương ta!”
Dương Nhược Tình vui mừng nói, hướng tới bên kia vẫy tay: “Nương, chúng con đây, chúng con đang ở đây !”
Rất nhanh, hai bóng người đã chạy tới gần, là Tôn thị và ngũ thúc Dương Hoa Châu vẻ mặt vô cùng nôn nóng.
Trong tay Dương Hoa Châu còn cầm một cây đuốc chưa đốt, tay kia cầm một chiếc nĩa thép.
Nhìn như này, giống như đang định đi vào trong rừng để tìm người!
Dương Nhược Tình và Lạc Phong Đường thấy thế liền đưa mắt nhìn nhau, hai người trong lòng đều cảm thấy ấm áp lên.
Tôn thị cầm chặt tay Dương Nhược Tình, “Tình Nhi, các con sao bây giờ mới xuống núi? Khiến ta và cha con đều lo muốn chết……”
“Hì hì, đường không dễ đi, cho nên chúng con đi hơi chậm một chút!” Dương Nhược Tình nói.
Nếu kể với Tôn thị về những gì đã xảy ra trong ngày hôm nay, đặc biệt là quá trình lấy huyết tổ yến dưới vách đá, Tôn thị không phải sẽ sợ chết khiếp sao?
Lần sau nàng mà muốn vào núi để tìm cái gì đó, sẽ càng khó khăn!
“Tam tẩu, Tình Nhi, có lời gì chúng ta trước về nhà đã rồi nói sau, tam ca và cả Lạc gia đại ca cũng đều đang ở nhà chờ bọn họ!” Dương Hoa Châu đề nghị.
Tôn thị gật đầu liên tục, một tay kéo Dương Nhược Tình, một tay kia đỡ lấy tay Lạc Phong Đường: “Đường Nha Tử, đi, về nhà tam thẩm ăn cơm tối!”
“Tam thẩm, đa tạ, thật sự không cần, đại bá cháu nhất định đã nấu cơm ở nhà ……”
Lạc Phong Đường từ chối.
Tôn thị còn định mời tiếp, nhưng đã bị Dương Nhược Tình ngăn lại.
“Nương, cứ để hắn về đi, muốn ăn cơm, lúc nào đến đây cũng được, chỉ đơn giản là thêm một đôi đũa mà thôi!”
Tôn thị cũng suy ngẫm, gật đầu nói: “Được, hôm nay các con cũng mệt mỏi rồi, Đường Nha Tử cháu đi về nhà sớm để nghỉ ngơi đi!”
“Vâng!” Lạc Phong Đường trả lời.
Mấy người đi vào thôn, khi chia tay ở giao lộ, Dương Nhược Tình nói với Tôn thị: “Nương, con nói mấy câu với Đường Nha Tử, nương và ngũ thúc chờ con một chút.”
“Được, nói đi!”
Dương Nhược Tình kéo Lạc Phong Đường đến một bên.
“Sao thế Tình Nhi?” Lạc Phong Đường hỏi.
Dương Nhược Tình đè thấp giọng nói: “Miệng vết thương của ngươi, trong vòng mười hai canh giờ đừng có để dính nước, hai đêm nay khi ngủ tốt nhất nên nằm sấp.”
“Được!”
Lạc Phong Đường nhẹ giọng đáp, trong lòng thật ấm áp.
“Ngày mai, nếu rảnh, ta sẽ ghé qua thăm ngươi.” Nàng nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm một câu.
“Được!”
Hắn lại gật đầu, trong bóng đêm, ánh mắt nam hài hiện lên một tia sáng lấp lánh.
“Được, vậy ngươi về đi thôi, trên đường nhớ cẩn thận một chút!”
Dặn dò xong, Dương Nhược Tình xoay người đi tới bên Tôn thị và Dương Hoa Châu, “Nương, ngũ thúc, chúng ta cũng về nhà đi!”
Ăn xong cơm tối, cả nhà xúm quanh mép giường của Dương Hoa Trung nói chuyện.
Mãi cho đến lúc này, Dương Nhược Tình mới lấy huyết tổ yến mà Lạc Phong Đường thiếu chút nữa mất mạng mới có được ra.
“Cha xem, có thứ này và một ít cành cây màu đỏ nhạt, chân của cha có thể đứng vững trở lại!”
Dương Nhược Tình đem huyết tổ yến đến trước mặt Dương Hoa Trung, mỉm cười nói.
Dương Hoa Trung ngồi thẳng dậy, mắt nhìn thẳng vào thứ mà Dương Nhược Tình đang cầm trên tay.
Đồ vật mà khuê nữ mang về, trông giống như một đôi tay.
Màu trắng, ở giữa có một chút màu đỏ nhàn nhạt, giống như máu khô.
Cấu tạo bên trong tương tự như cấu tạo của xơ mướp.
Các cơ trên mặt người đàn ông co giật dữ dội.
Hắn run rẩy đưa tay lên cầm lấy thứ trong tay Dương Nhược Tình.
Thứ này, khi ngón tay chạm vào cảm thấy hơi cứng, hơi giòn và thô ráp.
Bên trong, có thể mơ hồ nhìn thấy một vài thứ giống như lông vũ và vụn cây.
Hơi thở của ông có chút gấp gáp, đưa lại gần ngọn đèn dầu ở mép giường, nheo mắt tinh tế quan sát……
“Tình Nhi, có thật không? Với hai thứ này, cha thật sự có thể đứng lên một lần nữa sao?”
Tôn thị ở một bên kéo quần áo của Dương Nhược Tình, hỏi liên tục, bà kích động đến mức nước mắt trào ra.
Dương Nhược Tình nghiêm túc gật đầu.
Đại An, Tiểu An cũng tò mò đi lại đây, hai đôi mắt đều nhìn đồ vật trong tay Dương Hoa Trung.
Tiểu An nghiêng đầu hỏi: "Đây là vật gì? Sao giống tổ chim vậy?"
Đại An liếc mắt nhìn Tiểu An nói: "Đây vốn là tổ chim, đệ không thấy bên trong còn có lông chim sao?”
“Tổ chim? Nhưng tổ chim này không giống với tổ chim trên cây hòe cổ thụ ở thôn chúng ta!” Tiểu An nói.
Đại An cười nhẹ: "Tổ chim trên cây hòe già trong thôn làm sao có thể so sánh được với tổ chim này? Bằng không, tỷ tỷ chúng ta cũng không phải tốn nhiều công sức đi vào núi mới tìm được."
Tiểu An vẫn một bộ dáng cái hiểu, cái không, “Ca, tổ chim này rốt cuộc là của chim gì vậy? Sao nhìn đẹp thế?”
Đại An cũng bị câu hỏi này làm cho bối rối, không khỏi quay đầu nhìn Dương Nhược Tình.
Tiểu An cũng hỏi ra thắc mắc của Tôn thị và Dương Hoa Trung, mọi người đều đem ánh mắt nhìn về phía Dương Nhược Tình.
Dương Nhược Tình cười cười, xoa đầu Tiểu An, nói với mọi người: “Đây là huyết tổ yến, là thánh phẩm bổ dưỡng. Nhánh cây nhỏ màu đỏ bên trong, gọi là hồng kim mộc, đều là những dược phẩm tốt cực kỳ khó tìm.”
“Huyết tổ yến?” Dương Hoa Trung kinh ngạc, hắn cúi đầu nhìn đồ vật trong tay, lại ngẩng đầu lên nhìn khuê nữ trước mặt.
Ông cả kinh thiếu chút nữa từ trên giường rớt xuống dưới, may mắn Tôn thị đỡ kịp.
“Cha bọn nhỏ, nhìn anh xem, đều vui thành như vậy!” Tôn thị mừng rỡ mà khóc.
Dương Hoa Trung lại tức giận trừng mắt nhìn Tôn thị một cái: “Vui gì mà vui, ta là nghĩ mà sợ!”
“A?” Tôn thị khó hiểu.
Dương Hoa Trung đã đặt huyết tổ yến xuống, kéo Dương Nhược Tình tới trước mặt.
“Khuê nữ, sao con ngốc quá vậy? Gạt ta đi làm thứ này, con nếu xảy ra chuyện gì, ta và nương con biết làm sao?”
Ông liên tục răn dạy Dương Nhược Tình, trên khuôn mặt luôn hàm hậu, từ ái, lộ ra biểu tình nghiêm túc hiếm thấy.
Trong phòng, ngoại trừ Dương Nhược Tình, Tôn thị và Đại An, Tiểu An đều không hiểu gì.
“Cha, tỷ tỷ vất vả một ngày đường mới tìm được dược liệu điều trị chân cho cha. Cha không khen tỷ tỷ thì thôi, sao còn mắng tỷ nha?”
Đại An cau mày, bênh vực Dương Nhược Tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.