Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
Chương 52: Tứ Thúc Khó Chơi
Đỉnh Mưa Nhỏ
01/02/2022
Một con thỏ lông xám mập mạp, cứng cáp được buộc lại và treo trên chiếc cọc gỗ trên bức tường cạnh Tôn thị.
Con thỏ vẫn còn sống, đang dùng sức giãy giụa trên chiếc cọc gỗ, cố gắng để nhảy xuống. Nhưng nó được treo rất khéo léo, cho dù đã giãy giụa đến đôi mắt đỏ ngàu tia máu vẫn như cũ bị treo ở chỗ đó lắc qua lắc lại
“Nương, chuyện này là sao?” Dương Nhược Tình hỏi.
Tôn thị vỗ vỗ ngực, vẫn một bộ dáng khiếp sợ chưa tiêu tan.
"Sáng nay thức dậy, vừa mở cửa ra, nương phát hiện hình như có thứ gì đó đang đẩy vào phía sau cánh cửa, liền lật qua xem, vừa vặn thấy một đôi mắt đỏ như máu. Trời ơi, ta suýt nữa sợ chết khiếp! ”
Dương Nhược Tình khóe miệng co giật một chút, chẳng trách tại sao Tôn thị kêu thành như vậy, quả thực kinh khủng!
Dù sao hiện tại đã biết rõ là một con thỏ, cũng không có gì phải kinh hoảng nữa.
“Tình Nhi, đây là con thỏ của ai? Tại sao lại treo ở ngoài cửa nhà chúng ta?” Tôn thị vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
Dương Nhược Tình đi qua đem con thỏ từ trên cọc gỗ gỡ xuống, xách ở trong tay, quả thực là một con thỏ tốt, khá nặng.
Ánh mắt nàng đảo qua những dấu vết khác thường ở cổ con thỏ, Dương Nhược Tình đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.
Tên kia lúc đó im lặng không nói gì, hóa ra tâm địa cũng khá tốt!
Cong môi cười, nàng vừa muốn nói, một bóng người từ trước viện bên kia vội vàng chạy tới, “Ai nha, tam tẩu, thật là xin lỗi, là con thỏ của em, em đi nhà xí liền thuận tay treo ở cửa của tẩu, thiếu chút nữa đã quên lấy, đưa cho em đi.”
Người lên tiếng, không phải ai khác, chính là tứ thúc Dương Hoa Minh.
Dương Hoa Minh vẻ mặt lo lắng, vừa nói chuyện vừa chạy vội tới trước mặt Dương Nhược Tình, duỗi tay định đoạt con thỏ trong tay nàng.
Dương Nhược Tình đã đoán trước, khi bàn tay Dương Hoa Minh thò qua, nàng đã sớm xách theo con thỏ đứng sang bên cạnh.
Dương Hoa Minh đưa tay tóm vào không khí, có điểm tức giận, nhưng vẫn cười nói: “Mập Mạp ngươi làm gì? Còn không mau đưa con thỏ cho ta? Sáng sớm nay ta mới bắt được nó ở trong rừng cây phía sau……”
“Ồ? Tứ thúc ngài nói con thỏ này là của ngài sao? Vậy ngài gọi nó một tiếng, nếu nó trả lời, cháu liền đem con thỏ trả lại cho thúc!”
Dương Nhược Tình cười tủm tỉm nói với Dương Hoa Minh.
Cái gì?
Dương Hoa Minh tức giận đến ngã ngửa ra sau!
“Vốn dĩ chính là của ta!” Hắn vẻ mặt bất mãn nói, đôi mắt nhìn chằm chằm con thỏ béo, phảng phất như thấy được món chân thỏ nướng béo ngậy, nước dãi tức khắc chảy ra ròng ròng, thiếu chút nữa ướt cả giầy.
“Con thỏ này treo ở cửa nhà cháu, là của cháu!” Dương Nhược Tình rất có kiên nhẫn cười nói: “Tứ thúc ngài nếu một hai phải nói là của ngài, vậy ngài gọi nó một tiếng xem sao, xem nó có đáp lại lời thúc không?”
“Hừ, ngươi nói là của ngươi, vậy ngươi cũng kêu nó một tiếng thử xem!” Dương Hoa Minh tròng mắt lộc cộc chuyển, cười lạnh nói: “Nếu nó đáp lại lời ngươi, ta đây liền đi. Nếu nó không đáp lời, con thỏ này chính là lai lịch không rõ, phải chia cho ta một nửa!”
Thật khiến người ta mở mang tầm mắt!
Dương Nhược Tình mắt trợn trắng, đối với sự vô sỉ của tứ thúc, lại thêm được một tầng nhận thức mới!
Chia một nửa? Còn có thể vô sỉ hơn nữa không?
“Được được, cháu xin cùng tứ thúc đánh cuộc một phen.” Dương Nhược Tình cười hì hì nói.
“Cháu sẽ kêu nó, nếu nó phản ứng lại, con thỏ này chính là của cháu. Khi đó tứ thúc ngài hãy cút đi, trong vòng một tháng không được bước chân sang nhà cháu. Nếu nó không phản ứng, chúng ta sẽ chia đều, như thế nào?”
Dương Hoa Minh cười lạnh, còn nói Mập Mạp đã tỉnh, không ngốc nữa, đây không phải ngốc là gì?
Thỏ là động vật, một con thú có thể hiểu được lời nói của con người sao? Ha ha, mặc kệ như thế nào, hôm nay, con thỏ này chắc chắn vào bụng mình rồi!
“Không được, nếu là ngươi thua, toàn bộ con thỏ, còn có con gà mái già đẻ trứng trong phòng ngươi, đều thuộc về ta, xem như là ngươi nhận lỗi với ta, trưởng bối của người đi!”
“Được!” Dương Nhược Tình nói.
Bên kia, Tôn thị nhìn mọi việc một cách lo lắng, cũng cảm thấy Dương Nhược Tình đánh cuộc có điểm hoang đường.
Con thỏ sao sẽ hiểu được tiếng người đâu?
Xong rồi xong rồi, Tình Nhi có phải hay không chưa tỉnh ngủ? Sao có thể cùng lão tứ đưa ra đánh cuộc như vậy? Con thỏ không có cũng không sao, nhưng con gà mái đẻ trứng duy nhất của nhà cũng phải bị mất!
Tôn thị đang muốn ngăn cản, cùng lắm thì chia nửa con thỏ cho lão tứ là được, tuy nhiên, Dương Hoa Minh lại không cho Tôn thị cơ hội.
“Mập Mạp, ngươi mau gọi nó đi, còn cọ xát cái gì? Kêu nhanh lên?” Dương Hoa Minh gấp không chờ nổi thúc giục.
Dương Nhược Tình cười, “Hắc hắc, thúc giục cái rắm gì. Cháu còn phải dặn dò nó một câu trước đã!”
Nói xong, Dương Nhược Tình giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve sau sống lưng con thỏ, rũ mắt xuống, ho khan một tiếng, “Thỏ ơi thỏ, ngươi có phải hay không là con thỏ nhà ta? Nếu đúng liền đáp một tiếng nhé!”
Sau khi giọng nói rơi xuống, con thỏ vẫn luôn giãy giụa trong tay nàng, đột nhiên an tĩnh lại, sau đó, nó nâng đầu lên, há miệng thở dốc, trong cổ họng phát ra một hồi âm thanh kỳ quái lộc cộc lộc cộc.
Miệng nó mấp máy vài cái, rồi thật sự phát ra hai âm thanh đơn giản: “Chít chít……”
“Ha ha, nó quả thực đáp lại lời cháu nói! Tứ thúc, thúc còn có gì để nói nữa không?” Dương Nhược Tình cười hì hì nói, vẻ mặt đắc ý.
Dương Hoa Minh vẻ mặt hồ nghi, tức giận đến mức suýt từ trên mặt đất nhảy lên: “Đây chỉ là trùng hợp, không tính!”
“Tứ thúc, thúc cũng thử trùng hợp một cái cho cháu mở mang tầm mắt coi? Có dám hay không?”
“Có gì không dám?” Dương Hoa Minh xắn tay áo, đằng đằng sát khí đi lên phía trước, cũng học cách làm vừa rồi của Dương Nhược Tình, kêu to hai tiếng.
Con thỏ kia một đôi mắt đỏ như máu hung hăng nhìn chằm chằm Dương Hoa Minh, giống như đang trừng mắt với kẻ huyết hải thâm thù của nó.
Bị Dương Hoa Minh gọi, con thỏ quay ra co một chân, đạp vào mặt hắn một cách dữ dội!!
“Á Á……”
Dương Hoa Minh ôm gương mặt trắng bệch, sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, đồ súc sinh……
“Tứ thúc, thúc thua rồi, nhớ kỹ những gì thúc đã hứa, một tháng, đừng có đi qua nhà cháu!”
“Ngươi cái nha đầu này, ta đáp ứng ngươi cái gì? Ngươi nếu còn dám nói năng linh tinh, tin hay không ta tới xé miệng ngươi ra?” Dương Hoa Minh mềm không được liền tính toán dùng vũ lực.
Nếu tam ca vẫn còn khỏe mạnh như trước đây, hắn chắn chắn sẽ không dám la lối khóc lóc.
Nhưng hiện giờ lại không giống, tam ca đã bị tàn phế, cô nhi quả phụ, còn không phải thích ức hiếp thế nào cũng được sao!
“Tứ thúc, lời của thúc nếu không tính. Cháu liền đi trong thôn rêu rao, thúc không sợ người khác tới chọc sống lưng thúc sao?” Đối mặt với khuôn mặt dữ tợn của Dương Hoa Minh, Dương Nhược Tình nửa điểm cũng không sợ.
Dương Hoa Minh tuy rằng trời sinh cao to, cũng là người cường tráng, tuy nhiên, Dương Nhược Tình một chút cũng không đem hắn đặt ở trong mắt.
Chính mình là điệp viên cao cấp, làm sao một tên ham ăn biếng làm ở nông thôn có thể bắt nạt được? Chỉ chờ Dương Hoa Minh phóng ngựa xuống dưới, một đầu ngón tay của nàng là có thể đem hắn ấn nằm sấp xuống.
Chỉ chờ hắn chủ động đưa tới cửa tìm đánh!
Tuy nhiên, Tôn thị đang ở bên cạnh lại hoảng sợ.
Vẻ mặt bà hoảng loạn nhào tới, đem Dương Nhược Tình gắt gao bảo vệ ở sau người, “Lão tứ, ngươi đây muốn làm gì? Đừng có dọa Tình Nhi nhà ta……”
Dương Hoa Minh cười dữ tợn, ánh mắt đặt trên con thỏ kia: “Hừ, chia cho ta một nửa con thỏ, ta sẽ quên chuyện hôm nay. Bằng không, ta sẽ không tha cho cái nha đầu chết tiệt kia, mẹ nó, dám dùng mánh lới với lão tử!”
Con thỏ vẫn còn sống, đang dùng sức giãy giụa trên chiếc cọc gỗ, cố gắng để nhảy xuống. Nhưng nó được treo rất khéo léo, cho dù đã giãy giụa đến đôi mắt đỏ ngàu tia máu vẫn như cũ bị treo ở chỗ đó lắc qua lắc lại
“Nương, chuyện này là sao?” Dương Nhược Tình hỏi.
Tôn thị vỗ vỗ ngực, vẫn một bộ dáng khiếp sợ chưa tiêu tan.
"Sáng nay thức dậy, vừa mở cửa ra, nương phát hiện hình như có thứ gì đó đang đẩy vào phía sau cánh cửa, liền lật qua xem, vừa vặn thấy một đôi mắt đỏ như máu. Trời ơi, ta suýt nữa sợ chết khiếp! ”
Dương Nhược Tình khóe miệng co giật một chút, chẳng trách tại sao Tôn thị kêu thành như vậy, quả thực kinh khủng!
Dù sao hiện tại đã biết rõ là một con thỏ, cũng không có gì phải kinh hoảng nữa.
“Tình Nhi, đây là con thỏ của ai? Tại sao lại treo ở ngoài cửa nhà chúng ta?” Tôn thị vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
Dương Nhược Tình đi qua đem con thỏ từ trên cọc gỗ gỡ xuống, xách ở trong tay, quả thực là một con thỏ tốt, khá nặng.
Ánh mắt nàng đảo qua những dấu vết khác thường ở cổ con thỏ, Dương Nhược Tình đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.
Tên kia lúc đó im lặng không nói gì, hóa ra tâm địa cũng khá tốt!
Cong môi cười, nàng vừa muốn nói, một bóng người từ trước viện bên kia vội vàng chạy tới, “Ai nha, tam tẩu, thật là xin lỗi, là con thỏ của em, em đi nhà xí liền thuận tay treo ở cửa của tẩu, thiếu chút nữa đã quên lấy, đưa cho em đi.”
Người lên tiếng, không phải ai khác, chính là tứ thúc Dương Hoa Minh.
Dương Hoa Minh vẻ mặt lo lắng, vừa nói chuyện vừa chạy vội tới trước mặt Dương Nhược Tình, duỗi tay định đoạt con thỏ trong tay nàng.
Dương Nhược Tình đã đoán trước, khi bàn tay Dương Hoa Minh thò qua, nàng đã sớm xách theo con thỏ đứng sang bên cạnh.
Dương Hoa Minh đưa tay tóm vào không khí, có điểm tức giận, nhưng vẫn cười nói: “Mập Mạp ngươi làm gì? Còn không mau đưa con thỏ cho ta? Sáng sớm nay ta mới bắt được nó ở trong rừng cây phía sau……”
“Ồ? Tứ thúc ngài nói con thỏ này là của ngài sao? Vậy ngài gọi nó một tiếng, nếu nó trả lời, cháu liền đem con thỏ trả lại cho thúc!”
Dương Nhược Tình cười tủm tỉm nói với Dương Hoa Minh.
Cái gì?
Dương Hoa Minh tức giận đến ngã ngửa ra sau!
“Vốn dĩ chính là của ta!” Hắn vẻ mặt bất mãn nói, đôi mắt nhìn chằm chằm con thỏ béo, phảng phất như thấy được món chân thỏ nướng béo ngậy, nước dãi tức khắc chảy ra ròng ròng, thiếu chút nữa ướt cả giầy.
“Con thỏ này treo ở cửa nhà cháu, là của cháu!” Dương Nhược Tình rất có kiên nhẫn cười nói: “Tứ thúc ngài nếu một hai phải nói là của ngài, vậy ngài gọi nó một tiếng xem sao, xem nó có đáp lại lời thúc không?”
“Hừ, ngươi nói là của ngươi, vậy ngươi cũng kêu nó một tiếng thử xem!” Dương Hoa Minh tròng mắt lộc cộc chuyển, cười lạnh nói: “Nếu nó đáp lại lời ngươi, ta đây liền đi. Nếu nó không đáp lời, con thỏ này chính là lai lịch không rõ, phải chia cho ta một nửa!”
Thật khiến người ta mở mang tầm mắt!
Dương Nhược Tình mắt trợn trắng, đối với sự vô sỉ của tứ thúc, lại thêm được một tầng nhận thức mới!
Chia một nửa? Còn có thể vô sỉ hơn nữa không?
“Được được, cháu xin cùng tứ thúc đánh cuộc một phen.” Dương Nhược Tình cười hì hì nói.
“Cháu sẽ kêu nó, nếu nó phản ứng lại, con thỏ này chính là của cháu. Khi đó tứ thúc ngài hãy cút đi, trong vòng một tháng không được bước chân sang nhà cháu. Nếu nó không phản ứng, chúng ta sẽ chia đều, như thế nào?”
Dương Hoa Minh cười lạnh, còn nói Mập Mạp đã tỉnh, không ngốc nữa, đây không phải ngốc là gì?
Thỏ là động vật, một con thú có thể hiểu được lời nói của con người sao? Ha ha, mặc kệ như thế nào, hôm nay, con thỏ này chắc chắn vào bụng mình rồi!
“Không được, nếu là ngươi thua, toàn bộ con thỏ, còn có con gà mái già đẻ trứng trong phòng ngươi, đều thuộc về ta, xem như là ngươi nhận lỗi với ta, trưởng bối của người đi!”
“Được!” Dương Nhược Tình nói.
Bên kia, Tôn thị nhìn mọi việc một cách lo lắng, cũng cảm thấy Dương Nhược Tình đánh cuộc có điểm hoang đường.
Con thỏ sao sẽ hiểu được tiếng người đâu?
Xong rồi xong rồi, Tình Nhi có phải hay không chưa tỉnh ngủ? Sao có thể cùng lão tứ đưa ra đánh cuộc như vậy? Con thỏ không có cũng không sao, nhưng con gà mái đẻ trứng duy nhất của nhà cũng phải bị mất!
Tôn thị đang muốn ngăn cản, cùng lắm thì chia nửa con thỏ cho lão tứ là được, tuy nhiên, Dương Hoa Minh lại không cho Tôn thị cơ hội.
“Mập Mạp, ngươi mau gọi nó đi, còn cọ xát cái gì? Kêu nhanh lên?” Dương Hoa Minh gấp không chờ nổi thúc giục.
Dương Nhược Tình cười, “Hắc hắc, thúc giục cái rắm gì. Cháu còn phải dặn dò nó một câu trước đã!”
Nói xong, Dương Nhược Tình giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve sau sống lưng con thỏ, rũ mắt xuống, ho khan một tiếng, “Thỏ ơi thỏ, ngươi có phải hay không là con thỏ nhà ta? Nếu đúng liền đáp một tiếng nhé!”
Sau khi giọng nói rơi xuống, con thỏ vẫn luôn giãy giụa trong tay nàng, đột nhiên an tĩnh lại, sau đó, nó nâng đầu lên, há miệng thở dốc, trong cổ họng phát ra một hồi âm thanh kỳ quái lộc cộc lộc cộc.
Miệng nó mấp máy vài cái, rồi thật sự phát ra hai âm thanh đơn giản: “Chít chít……”
“Ha ha, nó quả thực đáp lại lời cháu nói! Tứ thúc, thúc còn có gì để nói nữa không?” Dương Nhược Tình cười hì hì nói, vẻ mặt đắc ý.
Dương Hoa Minh vẻ mặt hồ nghi, tức giận đến mức suýt từ trên mặt đất nhảy lên: “Đây chỉ là trùng hợp, không tính!”
“Tứ thúc, thúc cũng thử trùng hợp một cái cho cháu mở mang tầm mắt coi? Có dám hay không?”
“Có gì không dám?” Dương Hoa Minh xắn tay áo, đằng đằng sát khí đi lên phía trước, cũng học cách làm vừa rồi của Dương Nhược Tình, kêu to hai tiếng.
Con thỏ kia một đôi mắt đỏ như máu hung hăng nhìn chằm chằm Dương Hoa Minh, giống như đang trừng mắt với kẻ huyết hải thâm thù của nó.
Bị Dương Hoa Minh gọi, con thỏ quay ra co một chân, đạp vào mặt hắn một cách dữ dội!!
“Á Á……”
Dương Hoa Minh ôm gương mặt trắng bệch, sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, đồ súc sinh……
“Tứ thúc, thúc thua rồi, nhớ kỹ những gì thúc đã hứa, một tháng, đừng có đi qua nhà cháu!”
“Ngươi cái nha đầu này, ta đáp ứng ngươi cái gì? Ngươi nếu còn dám nói năng linh tinh, tin hay không ta tới xé miệng ngươi ra?” Dương Hoa Minh mềm không được liền tính toán dùng vũ lực.
Nếu tam ca vẫn còn khỏe mạnh như trước đây, hắn chắn chắn sẽ không dám la lối khóc lóc.
Nhưng hiện giờ lại không giống, tam ca đã bị tàn phế, cô nhi quả phụ, còn không phải thích ức hiếp thế nào cũng được sao!
“Tứ thúc, lời của thúc nếu không tính. Cháu liền đi trong thôn rêu rao, thúc không sợ người khác tới chọc sống lưng thúc sao?” Đối mặt với khuôn mặt dữ tợn của Dương Hoa Minh, Dương Nhược Tình nửa điểm cũng không sợ.
Dương Hoa Minh tuy rằng trời sinh cao to, cũng là người cường tráng, tuy nhiên, Dương Nhược Tình một chút cũng không đem hắn đặt ở trong mắt.
Chính mình là điệp viên cao cấp, làm sao một tên ham ăn biếng làm ở nông thôn có thể bắt nạt được? Chỉ chờ Dương Hoa Minh phóng ngựa xuống dưới, một đầu ngón tay của nàng là có thể đem hắn ấn nằm sấp xuống.
Chỉ chờ hắn chủ động đưa tới cửa tìm đánh!
Tuy nhiên, Tôn thị đang ở bên cạnh lại hoảng sợ.
Vẻ mặt bà hoảng loạn nhào tới, đem Dương Nhược Tình gắt gao bảo vệ ở sau người, “Lão tứ, ngươi đây muốn làm gì? Đừng có dọa Tình Nhi nhà ta……”
Dương Hoa Minh cười dữ tợn, ánh mắt đặt trên con thỏ kia: “Hừ, chia cho ta một nửa con thỏ, ta sẽ quên chuyện hôm nay. Bằng không, ta sẽ không tha cho cái nha đầu chết tiệt kia, mẹ nó, dám dùng mánh lới với lão tử!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.