Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
Chương 262: Vọng Xuyên Thu Thủy ( Canh Một )
Đỉnh Mưa Nhỏ
05/04/2022
Dương Nhược Tình muốn đổi đề tài.
Vì thế từ bên cạnh hỏi Tôn thị: “Nương, hôm nay ngũ thẩm quá môn, bà nội đặt mua không ít đồ ăn ngon đúng không?”
Tôn thị nghe Dương Nhược Tình hỏi, ngừng cuộc nói chuyện với Dương Hoa Trung, suy nghĩ.
Trên chiếc ghế gấp, huynh đệ Đại An, Tiểu An cũng tạm dừng ăn bánh bao trong tay, vẻ mặt chờ mong nghe.
Tôn thị suy nghĩ một lát, cười tủm tỉm nói với ba tỷ đệ: “Có thịt kho tàu, thịt viên, bánh nhân thịt, nấm hầm gà, thịt xào đậu phụ khô, cá đầu đậu phụ, còn có cá cay ……”
Đại An, Tiểu An đôi mắt sáng lên, Tiểu An thậm chí còn không nhịn được nuốt nước miếng.
Đem người trong phòng đều làm cho tức cười.
Dương Hoa Trung cười nói với Tiểu An: “Đợi lát nữa khách khứa tan, nhà chúng ta cùng nhau đi qua ăn cho tự tại.”
Tiểu An dùng sức gật đầu, một hơi ăn xong bánh bao trong tay, còn liếm liếm ngón tay.
Dương Nhược Tình ngồi ở một bên nhấp miệng cười.
Đặt mua nhiều đồ ăn như vậy, xem ra Dương gia ngày thường đối với người trong nhà keo kiệt.
Nhưng thể diện đối với nhóm thân thích bằng hữu vẫn cần.
Đừng nói Tiểu An nuốt nước miếng, ngay cả nàng cũng có chút mong chờ.
Đặc biệt là thịt viên, bánh nhân thịt.
Nghe nói đây chính là đặc sản của vùng núi Miên Ngưu này.
Trên bàn tiệc rượu hiếu, hỉ, mở đầu chính là hai món đồ ăn này, đây chính là đồ ăn chiêu bài để đãi khách.
Mấy mẹ con đang ở trong phòng nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng la của Đàm thị.
“Vợ lão tam, ngươi đã chạy đi đâu?”
Trong phòng, Tôn thị vội vàng phân phó Dương Nhược Tình: “Bà nội con gọi sợ là khách khứa mau tan, bảo ta đi thu dọn chén đũa.”
“Tình Nhi con chút nữa giúp cha con đeo giày, đến giờ ăn cơm ta sẽ về gọi mọi người!”
Dương Nhược Tình buông đế giày đứng lên, “Vâng, nương cứ đi đi!”
Tôn thị đứng dậy vội vã đi về phía cửa phòng.
Ngoài phòng, lại truyền đến âm thanh Đàm thị: “Ta vừa khuất mặt, ngươi đã giở trò lười biếng, còn trốn về phòng của mình. Chén đũa ở tiền viện cũng không thu thập, quá kỳ cục!”
“Nương, ngài đừng vội, con sẽ đi thu thập ngay!”
Tôn thị cẩn thận trả lời, tiếng bước chân hai người đi xa.
Dương Nhược Tình ghi nhớ lời Tôn thị dặn dò, lại đây giúp Dương Hoa Trung xỏ giày.
Đợi lát nữa tiền viện thu thập xong chén đũa, các khách nhân sẽ ngồi uống trà, cắn hạt dưa nói chuyện nhà cửa.
Các nữ nhân ở hậu viện sẽ vội vàng rửa sạch chén đũa.
Gom đồ ăn thừa vào một chỗ.
Chờ đến khi dọn dẹp xong, sẽ đem đồ ăn còn dư đun nóng lại, để cho nhóm tức phụ, cháu trai, cháu gái trong nhà cũng có thể ăn một bữa no nê.
Dương Nhược Tình đoán chừng nhiều nhất cũng chỉ mất thời gian hai chén trà.
Bên này nàng giúp cha mặc đồ chỉnh tề, bên kia vừa gọi là có thể đi qua luôn.
Càng chủ yếu chính là nàng đã đói bụng.
Chờ lại chờ……
Mong lại mong……
Vọng xuyên thu thủy……
Mặt trời trên đỉnh đầu đã dần dần ngả về tây.
“Tỷ, khi nào nương sẽ tới gọi chúng ta đi ăn cơm? Đệ lại đói bụng!”
Tiểu An ngồi trên ghế gấp, tay nhỏ che bụng.
Dương Hoa Trung ngồi trên xe lăn kia bụng cũng thỉnh thoảng phát ra vài tiếng ọc ọc.
Dương Nhược Tình đang định tự mình đi đến tiền viện nhìn xem, cứ ngồi chờ như vậy cũng không giải quyết được việc gì, thì Đại An vẫn luôn canh giữ ở cửa kinh hỉ chạy về phòng: “Gia gia lại đây, chắc là tới gọi chúng ta đi ăn cơm!”
Mọi người trong phòng tức khắc tinh thần đại chấn!
Rất nhanh, lão Dương đã vào phòng.
Lão hán khuôn mặt đỏ bừng, thần thái sáng láng, cả người mang đều mang theo mùi rượu cay nồng.
“Lão tam, các ngươi đã đói lắm rồi đúng không?”
Lão Dương vào cửa liền hỏi.
Dương Hoa Trung vội vàng nói: “Cha, không đói bụng, không đói bụng……”
Lão Dương nói với ba tỷ đệ Dương Nhược Tình: “Bọn nhỏ chạy nhanh đi phòng bếp tiền viện đi, bà nội đang đun đồ ăn cho các ngươi, mau đi đi, đều là đồ ngon, mở rộng cái bụng mà ăn……”
Đại An, Tiểu An hưng phấn gần chết, xoay người chạy ra cửa, Dương Nhược Tình vẫn đứng tại chỗ.
“Tình nha đầu sao không đi?” Lão Dương hỏi.
Dương Nhược Tình nhìn Dương Hoa Trung ngồi trên xe lăn: “Cháu phải đẩy cha đi!”
Lão Dương ngẩn ra, ngay sau đó phát ra vài tiếng cười sang sảng.
“Tình nha đầu thật đúng là hiếu thuận. Ngươi đi đi, phần của cha cháu gia đã mang lại đây!”
Lão Dương từ phía sau lấy ra một chiếc chén lớn, mặt trên còn có một chiếc chén khác úp lên.
“Tình nha đầu cháu cứ đi ăn là được, gia hôm nay tâm tình vui vẻ, muốn cùng cha cháu nói vài câu.”
Sau khi nghe xong, Dương Nhược Tình đem ánh mắt nhìn về phía Dương Hoa Trung.
Dương Hoa Trung hướng Dương Nhược Tình mỉm cười gật gật đầu: “Khuê nữ, nghe gia gia của con nói, dẫn theo hai đệ đệ đi tiền viện ăn cơm đi!”
Dương Nhược Tình gật gật đầu, trước khi đi còn rót một chén trà nóng để bên cạnh cho Dương Hoa Trung.
“Cha, trước khi ăn cơm uống một ngụm trà để giải khát.” Nàng dặn dò.
Dương Hoa Trung gật gật đầu: “Khuê nữ ngoan, mau đi đi, đừng để bà nội và nương con đợi lâu!”
Dương Nhược Tình sau đó mới dẫn theo hai đệ đệ bước nhanh đi về phía tiền viện.
Phòng bếp Dương gia ở tiền viện .
Vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng xào rau lạch cạch từ bên trong truyền ra, từng đợt mùi hương đồ ăn mê người bay ra.
Câu đến ba tỷ đệ muốn chảy cả nước miếng.
Dương Nhược Tình biết, hôm nay đồ ăn đều là nương chưởng muỗng.
Hương vị chắc chắn ngon!
“Đại An, đệ mang theo Tiểu An đi nhà ăn ngồi trước, tỷ vào phòng bếp nói với nương một tiếng.” Dương Nhược Tình nói.
Đại An gật gật đầu, lôi kéo Tiểu An đi nhà ăn.
Dương Nhược Tình lắc mình vào phòng bếp.
Trong phòng bếp, mùi khói dầu bốc lên nghi ngút.
Trong làn sương khói mờ ảo, một thân ảnh nhỏ gầy, thấp bé, đang đứng sau bệ bếp bận rộn.
Bà vừa múa may cái muôi, vừa tranh thủ thêm củi vào trong bếp.
Vội đến chân không chạm đất.
Dương Nhược Tình xoa xoa đôi mắt, cho rằng chính mình đã nhìn lầm rồi.
Lão Dương thật đúng là không có nói sai, người đun nóng đồ ăn chính là Đàm thị.
Xuyên đến nơi này đã hơn hai tháng, đây vẫn là lần đầu tiên Dương Nhược Tình thấy Đàm thị chưởng muỗng!
Quá hiếm lạ!
Bên kia, Đàm thị cũng nhìn thấy Dương Nhược Tình xông tới.
“Mập Mạp, đừng có vào trong này, nương ngươi các nàng đều đang ở nhà ăn, ngươi mau đi qua đi!”
Đàm thị thét to về phía Dương Nhược Tình.
“Vâng!”
Dương Nhược Tình lên tiếng, xoay người định đi, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó lại ngừng lại.
“Bà nội, có cần cháu giúp bà bưng thức ăn không?”
Nàng hỏi.
Đàm thị hôm nay làm như vậy, thật đúng là khiến nàng có chút ngoài ý muốn.
Hóa ra vị lão thái thái này cũng còn có chút tình người?
Bên bệ bếp, Đàm thị nghe Dương Nhược Tình hỏi, lắc đầu nói: “Không cần không cần, đợi lát nữa tứ thúc ngươi sẽ tới bưng thức ăn, ngươi cứ đi ngồi đi, đừng ở chỗ này gây thêm phiền phức!”
Dương Nhược Tình sờ sờ mũi.
Được rồi, ý tốt còn bị nói thành gây thêm phiền phức.
Nàng vén mành lên đi ra phòng bếp.
Mới ra khỏi cửa phòng bếp, đã gặp Tôn thị từ cửa nhà ăn ra tới.
Xem ra Tôn thị là tới đón nàng.
“Nương, con ở đây !” Dương Nhược Tình hướng Tôn thị vui sướng gọi một tiếng.
Tôn thị vội vàng tiến lại đây giữ chặt tay Dương Nhược Tình, vẻ mặt vui mừng nói: “Tới, tới bên này ngồi cùng một chỗ với nương.”
Hai mẹ con ngay sau đó vào nhà ăn.
Sau khi phân gia, đây là lần đầu tiên Dương Nhược Tình lại tiến vào nhà ăn Dương gia.
Vì thế từ bên cạnh hỏi Tôn thị: “Nương, hôm nay ngũ thẩm quá môn, bà nội đặt mua không ít đồ ăn ngon đúng không?”
Tôn thị nghe Dương Nhược Tình hỏi, ngừng cuộc nói chuyện với Dương Hoa Trung, suy nghĩ.
Trên chiếc ghế gấp, huynh đệ Đại An, Tiểu An cũng tạm dừng ăn bánh bao trong tay, vẻ mặt chờ mong nghe.
Tôn thị suy nghĩ một lát, cười tủm tỉm nói với ba tỷ đệ: “Có thịt kho tàu, thịt viên, bánh nhân thịt, nấm hầm gà, thịt xào đậu phụ khô, cá đầu đậu phụ, còn có cá cay ……”
Đại An, Tiểu An đôi mắt sáng lên, Tiểu An thậm chí còn không nhịn được nuốt nước miếng.
Đem người trong phòng đều làm cho tức cười.
Dương Hoa Trung cười nói với Tiểu An: “Đợi lát nữa khách khứa tan, nhà chúng ta cùng nhau đi qua ăn cho tự tại.”
Tiểu An dùng sức gật đầu, một hơi ăn xong bánh bao trong tay, còn liếm liếm ngón tay.
Dương Nhược Tình ngồi ở một bên nhấp miệng cười.
Đặt mua nhiều đồ ăn như vậy, xem ra Dương gia ngày thường đối với người trong nhà keo kiệt.
Nhưng thể diện đối với nhóm thân thích bằng hữu vẫn cần.
Đừng nói Tiểu An nuốt nước miếng, ngay cả nàng cũng có chút mong chờ.
Đặc biệt là thịt viên, bánh nhân thịt.
Nghe nói đây chính là đặc sản của vùng núi Miên Ngưu này.
Trên bàn tiệc rượu hiếu, hỉ, mở đầu chính là hai món đồ ăn này, đây chính là đồ ăn chiêu bài để đãi khách.
Mấy mẹ con đang ở trong phòng nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng la của Đàm thị.
“Vợ lão tam, ngươi đã chạy đi đâu?”
Trong phòng, Tôn thị vội vàng phân phó Dương Nhược Tình: “Bà nội con gọi sợ là khách khứa mau tan, bảo ta đi thu dọn chén đũa.”
“Tình Nhi con chút nữa giúp cha con đeo giày, đến giờ ăn cơm ta sẽ về gọi mọi người!”
Dương Nhược Tình buông đế giày đứng lên, “Vâng, nương cứ đi đi!”
Tôn thị đứng dậy vội vã đi về phía cửa phòng.
Ngoài phòng, lại truyền đến âm thanh Đàm thị: “Ta vừa khuất mặt, ngươi đã giở trò lười biếng, còn trốn về phòng của mình. Chén đũa ở tiền viện cũng không thu thập, quá kỳ cục!”
“Nương, ngài đừng vội, con sẽ đi thu thập ngay!”
Tôn thị cẩn thận trả lời, tiếng bước chân hai người đi xa.
Dương Nhược Tình ghi nhớ lời Tôn thị dặn dò, lại đây giúp Dương Hoa Trung xỏ giày.
Đợi lát nữa tiền viện thu thập xong chén đũa, các khách nhân sẽ ngồi uống trà, cắn hạt dưa nói chuyện nhà cửa.
Các nữ nhân ở hậu viện sẽ vội vàng rửa sạch chén đũa.
Gom đồ ăn thừa vào một chỗ.
Chờ đến khi dọn dẹp xong, sẽ đem đồ ăn còn dư đun nóng lại, để cho nhóm tức phụ, cháu trai, cháu gái trong nhà cũng có thể ăn một bữa no nê.
Dương Nhược Tình đoán chừng nhiều nhất cũng chỉ mất thời gian hai chén trà.
Bên này nàng giúp cha mặc đồ chỉnh tề, bên kia vừa gọi là có thể đi qua luôn.
Càng chủ yếu chính là nàng đã đói bụng.
Chờ lại chờ……
Mong lại mong……
Vọng xuyên thu thủy……
Mặt trời trên đỉnh đầu đã dần dần ngả về tây.
“Tỷ, khi nào nương sẽ tới gọi chúng ta đi ăn cơm? Đệ lại đói bụng!”
Tiểu An ngồi trên ghế gấp, tay nhỏ che bụng.
Dương Hoa Trung ngồi trên xe lăn kia bụng cũng thỉnh thoảng phát ra vài tiếng ọc ọc.
Dương Nhược Tình đang định tự mình đi đến tiền viện nhìn xem, cứ ngồi chờ như vậy cũng không giải quyết được việc gì, thì Đại An vẫn luôn canh giữ ở cửa kinh hỉ chạy về phòng: “Gia gia lại đây, chắc là tới gọi chúng ta đi ăn cơm!”
Mọi người trong phòng tức khắc tinh thần đại chấn!
Rất nhanh, lão Dương đã vào phòng.
Lão hán khuôn mặt đỏ bừng, thần thái sáng láng, cả người mang đều mang theo mùi rượu cay nồng.
“Lão tam, các ngươi đã đói lắm rồi đúng không?”
Lão Dương vào cửa liền hỏi.
Dương Hoa Trung vội vàng nói: “Cha, không đói bụng, không đói bụng……”
Lão Dương nói với ba tỷ đệ Dương Nhược Tình: “Bọn nhỏ chạy nhanh đi phòng bếp tiền viện đi, bà nội đang đun đồ ăn cho các ngươi, mau đi đi, đều là đồ ngon, mở rộng cái bụng mà ăn……”
Đại An, Tiểu An hưng phấn gần chết, xoay người chạy ra cửa, Dương Nhược Tình vẫn đứng tại chỗ.
“Tình nha đầu sao không đi?” Lão Dương hỏi.
Dương Nhược Tình nhìn Dương Hoa Trung ngồi trên xe lăn: “Cháu phải đẩy cha đi!”
Lão Dương ngẩn ra, ngay sau đó phát ra vài tiếng cười sang sảng.
“Tình nha đầu thật đúng là hiếu thuận. Ngươi đi đi, phần của cha cháu gia đã mang lại đây!”
Lão Dương từ phía sau lấy ra một chiếc chén lớn, mặt trên còn có một chiếc chén khác úp lên.
“Tình nha đầu cháu cứ đi ăn là được, gia hôm nay tâm tình vui vẻ, muốn cùng cha cháu nói vài câu.”
Sau khi nghe xong, Dương Nhược Tình đem ánh mắt nhìn về phía Dương Hoa Trung.
Dương Hoa Trung hướng Dương Nhược Tình mỉm cười gật gật đầu: “Khuê nữ, nghe gia gia của con nói, dẫn theo hai đệ đệ đi tiền viện ăn cơm đi!”
Dương Nhược Tình gật gật đầu, trước khi đi còn rót một chén trà nóng để bên cạnh cho Dương Hoa Trung.
“Cha, trước khi ăn cơm uống một ngụm trà để giải khát.” Nàng dặn dò.
Dương Hoa Trung gật gật đầu: “Khuê nữ ngoan, mau đi đi, đừng để bà nội và nương con đợi lâu!”
Dương Nhược Tình sau đó mới dẫn theo hai đệ đệ bước nhanh đi về phía tiền viện.
Phòng bếp Dương gia ở tiền viện .
Vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng xào rau lạch cạch từ bên trong truyền ra, từng đợt mùi hương đồ ăn mê người bay ra.
Câu đến ba tỷ đệ muốn chảy cả nước miếng.
Dương Nhược Tình biết, hôm nay đồ ăn đều là nương chưởng muỗng.
Hương vị chắc chắn ngon!
“Đại An, đệ mang theo Tiểu An đi nhà ăn ngồi trước, tỷ vào phòng bếp nói với nương một tiếng.” Dương Nhược Tình nói.
Đại An gật gật đầu, lôi kéo Tiểu An đi nhà ăn.
Dương Nhược Tình lắc mình vào phòng bếp.
Trong phòng bếp, mùi khói dầu bốc lên nghi ngút.
Trong làn sương khói mờ ảo, một thân ảnh nhỏ gầy, thấp bé, đang đứng sau bệ bếp bận rộn.
Bà vừa múa may cái muôi, vừa tranh thủ thêm củi vào trong bếp.
Vội đến chân không chạm đất.
Dương Nhược Tình xoa xoa đôi mắt, cho rằng chính mình đã nhìn lầm rồi.
Lão Dương thật đúng là không có nói sai, người đun nóng đồ ăn chính là Đàm thị.
Xuyên đến nơi này đã hơn hai tháng, đây vẫn là lần đầu tiên Dương Nhược Tình thấy Đàm thị chưởng muỗng!
Quá hiếm lạ!
Bên kia, Đàm thị cũng nhìn thấy Dương Nhược Tình xông tới.
“Mập Mạp, đừng có vào trong này, nương ngươi các nàng đều đang ở nhà ăn, ngươi mau đi qua đi!”
Đàm thị thét to về phía Dương Nhược Tình.
“Vâng!”
Dương Nhược Tình lên tiếng, xoay người định đi, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó lại ngừng lại.
“Bà nội, có cần cháu giúp bà bưng thức ăn không?”
Nàng hỏi.
Đàm thị hôm nay làm như vậy, thật đúng là khiến nàng có chút ngoài ý muốn.
Hóa ra vị lão thái thái này cũng còn có chút tình người?
Bên bệ bếp, Đàm thị nghe Dương Nhược Tình hỏi, lắc đầu nói: “Không cần không cần, đợi lát nữa tứ thúc ngươi sẽ tới bưng thức ăn, ngươi cứ đi ngồi đi, đừng ở chỗ này gây thêm phiền phức!”
Dương Nhược Tình sờ sờ mũi.
Được rồi, ý tốt còn bị nói thành gây thêm phiền phức.
Nàng vén mành lên đi ra phòng bếp.
Mới ra khỏi cửa phòng bếp, đã gặp Tôn thị từ cửa nhà ăn ra tới.
Xem ra Tôn thị là tới đón nàng.
“Nương, con ở đây !” Dương Nhược Tình hướng Tôn thị vui sướng gọi một tiếng.
Tôn thị vội vàng tiến lại đây giữ chặt tay Dương Nhược Tình, vẻ mặt vui mừng nói: “Tới, tới bên này ngồi cùng một chỗ với nương.”
Hai mẹ con ngay sau đó vào nhà ăn.
Sau khi phân gia, đây là lần đầu tiên Dương Nhược Tình lại tiến vào nhà ăn Dương gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.