Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
Chương 16: Ý Kiến Của Tứ Thúc
Đỉnh Mưa Nhỏ
23/01/2022
Lão Dương vừa nói xong, Dương Nhược Tình cảm giác được ngón tay Tôn thị nhúc nhích một chút, tâm tình vừa trầm xuống của bà, tựa hồ nháy mắt lại dâng lên vài phần.
Nàng biết, Tôn thị vẫn nhen nhóm lên tia hy vọng cuối cùng, hy vọng rằng Dương Hoa Minh vẫn ghi nhớ phần ân tình kia của Dương Hoa Trung, giúp tam phòng nói một lời!
Dương Nhược Tình cũng nín thở, lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn tứ thúc Dương Hoa Minh, người luôn không thể hiện ra cảm giác tồn tại gì trên bàn.
Lão tứ Dương Hoa Minh cúi đầu, nhặt lông gà và bông từ trên người, đem từng cái, từng cái ném trên mặt đất.
Đột nhiên nghe thấy lão Dương gọi tên mình, Dương Hoa Minh âm thầm kéo kéo khóe miệng, ngẩng đầu, ngồi thẳng thân mình lên.
Một khuôn mặt xuất sắc bất ngờ lộ ra dưới ánh đèn.
Dương Nhược Tình trong lòng âm thầm kinh ngạc. Nam nhân Dương gia đều có bộ dáng của một nông dân chân chính: cường tráng, da ngăm đen, rắn chắc. Nhưng riêng vị tứ thúc Dương Hoa Minh, lại môi hồng, răng trắng. Nếu không phải đang mặc áo vải thô chắp vá khiến khí chất suy giảm, thì đúng chuẩn của một vị tướng công tuấn tú!
Chỉ thấy hắn giơ tay phất chiếc lông gà cuối cùng trên người đi, lúc này mới tươi cười mở miệng nói: “Cha, những chuyện nhỏ nhặt như hạt mè, hạt kê này, tam ca cũng chưa từng nói qua, sao ngài lại nói tới, có ý gì sao?”
“Làm người không thể vong ơn bội nghĩa, ta là sợ ngươi điều tốt không học lại đi học cái xấu!” Lão Dương nghiêm mặt nói, ánh mắt không vui trừng lão nhị Dương Hoa Lâm trên bàn.
Dương Hoa Lâm mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả bộ như không nghe thấy gì.
Lão Dương hừ mũi hai tiếng, ánh mắt lại lần nữa chuyển đến trên người lão tứ Dương Hoa Minh: “Đại phòng cùng nhị phòng đều đã đưa ý kiến, đến phiên ngươi tứ phòng cũng nên tỏ thái độ đi! Nghĩ muốn nói gì liền nói, đừng cất giấu!”
Dương Hoa Minh gãi gãi đầu, vẻ mặt như trái khổ qua: “Cha, chuyện của tam ca, ngài đừng hỏi con. Con thực đau lòng tam ca, nhưng việc điều trị hay không điều trị chân, con không biết nên nói gì.”
Lão Dương trừng đôi mắt, dùng sức dụi điếu thuốc lá trong tay vào góc bàn: “Nói gì thì nói đi, nhanh lên!”
Dương Hoa Minh buồn bực thở dài, quay đầu nhìn tức phụ bụng to đang đứng ở mép giường, nói: “Bụng Lưu thị không biết cố gắng, liên tục sinh hai con gái, thai này nếu là nam thì tốt, nếu vẫn là khuê nữ, con còn phải sinh tiếp. Không có con trai là không được đúng không ạ?”
“Lão tử kêu ngươi tới là hỏi chuyện của tam ca, chuyện sinh hài tử các ngươi về phòng mà nói!” Lão Dương không kiên nhẫn rống lên.
Dương Hoa Minh rụt rụt bả vai, chìa ra gương mặt tươi cười nói: “Cha đừng vội mắng con, con chẳng phải đang nói sao. Cha xem, bất hiếu có ba điều, trong đó tội lớn nhất là không có con nối dõi. Ba ca ca đều đã có con trai, con gái, chỉ mỗi tứ phòng là chưa có, tương lai già rồi cũng không có người chăm sóc. Mang thai cũng không biết đến bao giờ mới có thể có được, không may toàn sinh ra con gái, cũng không thể để các nàng đói chết? Con tự mình còn chưa lo được cho mình, tam ca…… Đệ đệ tay ngắn, hữu tâm vô lực, thực không giúp được!”
Lão Dương tức giận đến tái mặt, một hơi thuốc nghẹn trong cổ họng, nóng đến ho kịch liệt, tâm can phổi phế thiếu chút nữa rơi ra tới.
“Cha, ngài không có việc gì chứ?”
“Cha, ngài như thế nào?”
“Cha, ngài uống một ngụm trà đi……”
Bàn bát tiên tức khắc rối lên, đám huynh đệ Dương Hoa An vây tới bên cạnh lão Dương, giúp ông vỗ ngực, vuốt lưng, thể hiện bộ dáng con hiếu thảo, cháu ngoan ngoãn.
Trong một góc, thân hình gầy yếu của Tôn thị nhịn không được run lên nhè nhẹ, trong lòng bàn tay chảy ra mồ hôi lạnh, thấm ướt ngón tay Dương Nhược Tình.
Dương Nhược Tình lo lắng nhìn mắt Tôn thị, tia hy vọng cuối cùng tan biến, nương tựa hồ hỏng mất. Đại phòng tỏ thái độ ba phải thế nào cũng được, tứ phòng vừa khóc lóc vừa thoái thác, nhị phòng thậm chí còn trực tiếp đứng ra phản bác. Nếu lão Dương lấy cương vị chủ nhà, trực tiếp đứng ra quyết điều trị chân cho Dương Hoa Trung, thì từ giờ về sau, sợ là nhà cửa Dương gia cũng không được yên.
Mặt khác, Dương Nhược Tình nhìn nhìn, đối với quyết đoán cùng quyết tâm của lão Dương, thực có một dấu hỏi lớn trong lòng.
Quả nhiên, lão Dương ho một lúc, cuối cùng cũng ngừng, hô hấp vẫn có chút không đều, giơ cánh tay lên vẫy vẫy, thốt ra thanh âm có vài phần mỏi mệt: “Giờ không còn sớm, mọi người đều về đi. Ta và nương các ngươi cũng mệt rồi!”
“Cha, nương, vậy hai người cũng nghỉ sớm, chúng con…… xin phép đi trước, sáng sớm mai còn phải xuống đất làm việc.” Lão đại Dương Hoa An nhích nhích thân mình đầy đặn, vẻ mặt cung kính nói, sau đó xoay người mang theo bốn đứa con trai rời đi.
Đi đến cửa sương phòng, Dương Hoa An bước chân đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu trừng mắt với Kim thị đang ngồi ngốc tại một góc: “Đừng đứng đó làm mất mặt xấu hổ, còn không mau theo ta vào?”
Kim thị run lập cập, nhún vai đứng lên, đi theo phía sau Dương Hoa An về phòng.
Theo sau, nhị phòng Dương Hoa Lâm tại thời điểm Dương Hoa An trừng mắt với Kim thị, bàn chân chuyển hướng về đông sương phòng của họ.
Lặng lẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm, tứ thúc Dương Hoa Minh vừa xoay chân muốn đi, đột nhiên nghĩ đến điều gì, liền xoay người lại, hướng phía Tôn thị cũng đang dời đi, nói: “Tam tẩu, đệ cùng Lưu thị ở bên cạnh sương phòng của cha mẹ, vừa vặn đối diện sương phòng của tẩu và tam ca. Ban đêm nếu tam ca có tỉnh cần gì sai sử đệ đệ, tam tẩu cứ kêu một tiếng. Đệ ngủ nông, kêu một tiếng liền tỉnh, người một nhà, đừng khách khí nhé?”
Tôn thị ngẩng đầu nhìn Dương Hoa Minh, cắn môi, nhẹ nhàng gật gật đầu. Còn Dương Nhược Tình liền trực tiếp bỏ qua Dương Hoa Minh!
So với nhị bá Dương Hoa Lâm trực tiếp đóng vai phản diện, tứ thúc Dương Hoa Minh giả vờ quan tâm, càng làm cho người chán ghét.
Sau khi Dương Hoa Minh mang theo Lưu thị rời đi, Tôn thị nắm tay Dương Nhược Tình, cũng chuẩn bị đi, lúc này, lão Dương đột nhiên gọi Tôn thị quay lại.
“Tức phụ lão tam, ngươi lưu lại, ta và nương ngươi có ít chuyện muốn nói!” Lão Dương đã từ bàn bát tiên đứng dậy chuyển qua trên giường, cởi giày, khoanh chân ngồi, rít mấy hơi thuốc lá.
Dương Nhược Tình nghe được liền minh bạch, muốn nói, nhưng không phải nói trước toàn thể mọi người.
Chẳng lẽ, đối với việc điều trị chân cho Dương Hoa Trung, trước khi gọi mấy đứa con trai lại đây hỏi chuyện, lão Dương và Đàm thị cũng đã thảo luận rồi, đã có chủ ý riêng?
Vừa rồi còn bày ra đại trận như vậy, lão Dương thật đúng là……gừng càng già càng cay!
Bị cha mẹ chồng gọi lại, Tôn thị mặc dù trong lòng khổ sở, nhưng vẫn phải căng da đầu ra đáp lại “Vâng”, nắm tay Dương Nhược Tình, đi đến trước giường, cúi đầu chờ đợi lão Dương nói.
Lão Dương rút điếu thuốc lá trong miệng ra, dụi nhẹ vài cái ở phần gỗ đầu giường, nâng mí mắt, nhìn tam nhi tức phụ đang đứng trước mặt, ánh mắt sau đó lại chuyển sang trên người Dương Nhược Tình, đánh giá vài lần.
Nàng biết, Tôn thị vẫn nhen nhóm lên tia hy vọng cuối cùng, hy vọng rằng Dương Hoa Minh vẫn ghi nhớ phần ân tình kia của Dương Hoa Trung, giúp tam phòng nói một lời!
Dương Nhược Tình cũng nín thở, lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn tứ thúc Dương Hoa Minh, người luôn không thể hiện ra cảm giác tồn tại gì trên bàn.
Lão tứ Dương Hoa Minh cúi đầu, nhặt lông gà và bông từ trên người, đem từng cái, từng cái ném trên mặt đất.
Đột nhiên nghe thấy lão Dương gọi tên mình, Dương Hoa Minh âm thầm kéo kéo khóe miệng, ngẩng đầu, ngồi thẳng thân mình lên.
Một khuôn mặt xuất sắc bất ngờ lộ ra dưới ánh đèn.
Dương Nhược Tình trong lòng âm thầm kinh ngạc. Nam nhân Dương gia đều có bộ dáng của một nông dân chân chính: cường tráng, da ngăm đen, rắn chắc. Nhưng riêng vị tứ thúc Dương Hoa Minh, lại môi hồng, răng trắng. Nếu không phải đang mặc áo vải thô chắp vá khiến khí chất suy giảm, thì đúng chuẩn của một vị tướng công tuấn tú!
Chỉ thấy hắn giơ tay phất chiếc lông gà cuối cùng trên người đi, lúc này mới tươi cười mở miệng nói: “Cha, những chuyện nhỏ nhặt như hạt mè, hạt kê này, tam ca cũng chưa từng nói qua, sao ngài lại nói tới, có ý gì sao?”
“Làm người không thể vong ơn bội nghĩa, ta là sợ ngươi điều tốt không học lại đi học cái xấu!” Lão Dương nghiêm mặt nói, ánh mắt không vui trừng lão nhị Dương Hoa Lâm trên bàn.
Dương Hoa Lâm mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả bộ như không nghe thấy gì.
Lão Dương hừ mũi hai tiếng, ánh mắt lại lần nữa chuyển đến trên người lão tứ Dương Hoa Minh: “Đại phòng cùng nhị phòng đều đã đưa ý kiến, đến phiên ngươi tứ phòng cũng nên tỏ thái độ đi! Nghĩ muốn nói gì liền nói, đừng cất giấu!”
Dương Hoa Minh gãi gãi đầu, vẻ mặt như trái khổ qua: “Cha, chuyện của tam ca, ngài đừng hỏi con. Con thực đau lòng tam ca, nhưng việc điều trị hay không điều trị chân, con không biết nên nói gì.”
Lão Dương trừng đôi mắt, dùng sức dụi điếu thuốc lá trong tay vào góc bàn: “Nói gì thì nói đi, nhanh lên!”
Dương Hoa Minh buồn bực thở dài, quay đầu nhìn tức phụ bụng to đang đứng ở mép giường, nói: “Bụng Lưu thị không biết cố gắng, liên tục sinh hai con gái, thai này nếu là nam thì tốt, nếu vẫn là khuê nữ, con còn phải sinh tiếp. Không có con trai là không được đúng không ạ?”
“Lão tử kêu ngươi tới là hỏi chuyện của tam ca, chuyện sinh hài tử các ngươi về phòng mà nói!” Lão Dương không kiên nhẫn rống lên.
Dương Hoa Minh rụt rụt bả vai, chìa ra gương mặt tươi cười nói: “Cha đừng vội mắng con, con chẳng phải đang nói sao. Cha xem, bất hiếu có ba điều, trong đó tội lớn nhất là không có con nối dõi. Ba ca ca đều đã có con trai, con gái, chỉ mỗi tứ phòng là chưa có, tương lai già rồi cũng không có người chăm sóc. Mang thai cũng không biết đến bao giờ mới có thể có được, không may toàn sinh ra con gái, cũng không thể để các nàng đói chết? Con tự mình còn chưa lo được cho mình, tam ca…… Đệ đệ tay ngắn, hữu tâm vô lực, thực không giúp được!”
Lão Dương tức giận đến tái mặt, một hơi thuốc nghẹn trong cổ họng, nóng đến ho kịch liệt, tâm can phổi phế thiếu chút nữa rơi ra tới.
“Cha, ngài không có việc gì chứ?”
“Cha, ngài như thế nào?”
“Cha, ngài uống một ngụm trà đi……”
Bàn bát tiên tức khắc rối lên, đám huynh đệ Dương Hoa An vây tới bên cạnh lão Dương, giúp ông vỗ ngực, vuốt lưng, thể hiện bộ dáng con hiếu thảo, cháu ngoan ngoãn.
Trong một góc, thân hình gầy yếu của Tôn thị nhịn không được run lên nhè nhẹ, trong lòng bàn tay chảy ra mồ hôi lạnh, thấm ướt ngón tay Dương Nhược Tình.
Dương Nhược Tình lo lắng nhìn mắt Tôn thị, tia hy vọng cuối cùng tan biến, nương tựa hồ hỏng mất. Đại phòng tỏ thái độ ba phải thế nào cũng được, tứ phòng vừa khóc lóc vừa thoái thác, nhị phòng thậm chí còn trực tiếp đứng ra phản bác. Nếu lão Dương lấy cương vị chủ nhà, trực tiếp đứng ra quyết điều trị chân cho Dương Hoa Trung, thì từ giờ về sau, sợ là nhà cửa Dương gia cũng không được yên.
Mặt khác, Dương Nhược Tình nhìn nhìn, đối với quyết đoán cùng quyết tâm của lão Dương, thực có một dấu hỏi lớn trong lòng.
Quả nhiên, lão Dương ho một lúc, cuối cùng cũng ngừng, hô hấp vẫn có chút không đều, giơ cánh tay lên vẫy vẫy, thốt ra thanh âm có vài phần mỏi mệt: “Giờ không còn sớm, mọi người đều về đi. Ta và nương các ngươi cũng mệt rồi!”
“Cha, nương, vậy hai người cũng nghỉ sớm, chúng con…… xin phép đi trước, sáng sớm mai còn phải xuống đất làm việc.” Lão đại Dương Hoa An nhích nhích thân mình đầy đặn, vẻ mặt cung kính nói, sau đó xoay người mang theo bốn đứa con trai rời đi.
Đi đến cửa sương phòng, Dương Hoa An bước chân đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu trừng mắt với Kim thị đang ngồi ngốc tại một góc: “Đừng đứng đó làm mất mặt xấu hổ, còn không mau theo ta vào?”
Kim thị run lập cập, nhún vai đứng lên, đi theo phía sau Dương Hoa An về phòng.
Theo sau, nhị phòng Dương Hoa Lâm tại thời điểm Dương Hoa An trừng mắt với Kim thị, bàn chân chuyển hướng về đông sương phòng của họ.
Lặng lẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm, tứ thúc Dương Hoa Minh vừa xoay chân muốn đi, đột nhiên nghĩ đến điều gì, liền xoay người lại, hướng phía Tôn thị cũng đang dời đi, nói: “Tam tẩu, đệ cùng Lưu thị ở bên cạnh sương phòng của cha mẹ, vừa vặn đối diện sương phòng của tẩu và tam ca. Ban đêm nếu tam ca có tỉnh cần gì sai sử đệ đệ, tam tẩu cứ kêu một tiếng. Đệ ngủ nông, kêu một tiếng liền tỉnh, người một nhà, đừng khách khí nhé?”
Tôn thị ngẩng đầu nhìn Dương Hoa Minh, cắn môi, nhẹ nhàng gật gật đầu. Còn Dương Nhược Tình liền trực tiếp bỏ qua Dương Hoa Minh!
So với nhị bá Dương Hoa Lâm trực tiếp đóng vai phản diện, tứ thúc Dương Hoa Minh giả vờ quan tâm, càng làm cho người chán ghét.
Sau khi Dương Hoa Minh mang theo Lưu thị rời đi, Tôn thị nắm tay Dương Nhược Tình, cũng chuẩn bị đi, lúc này, lão Dương đột nhiên gọi Tôn thị quay lại.
“Tức phụ lão tam, ngươi lưu lại, ta và nương ngươi có ít chuyện muốn nói!” Lão Dương đã từ bàn bát tiên đứng dậy chuyển qua trên giường, cởi giày, khoanh chân ngồi, rít mấy hơi thuốc lá.
Dương Nhược Tình nghe được liền minh bạch, muốn nói, nhưng không phải nói trước toàn thể mọi người.
Chẳng lẽ, đối với việc điều trị chân cho Dương Hoa Trung, trước khi gọi mấy đứa con trai lại đây hỏi chuyện, lão Dương và Đàm thị cũng đã thảo luận rồi, đã có chủ ý riêng?
Vừa rồi còn bày ra đại trận như vậy, lão Dương thật đúng là……gừng càng già càng cay!
Bị cha mẹ chồng gọi lại, Tôn thị mặc dù trong lòng khổ sở, nhưng vẫn phải căng da đầu ra đáp lại “Vâng”, nắm tay Dương Nhược Tình, đi đến trước giường, cúi đầu chờ đợi lão Dương nói.
Lão Dương rút điếu thuốc lá trong miệng ra, dụi nhẹ vài cái ở phần gỗ đầu giường, nâng mí mắt, nhìn tam nhi tức phụ đang đứng trước mặt, ánh mắt sau đó lại chuyển sang trên người Dương Nhược Tình, đánh giá vài lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.