Chương 12
Dật Danh
20/03/2014
Nhìn thiếu niên nằm trên mặt đất, trong lòng ta tự nhiên cảm thấy tội
lỗi, nhưng ta còn làm hơn thế nữa, ta cởi hết y phục của hắn ra rồi thay vào.
Bởi vì mặc bộ quần áo mỏng này quả thật quá lộ liễu, còn khăn che mặt thì sao đây? Thấy duôi ngựa mắt ta lập tức sáng lên, có rồi! Ta dùng kéo cắt ít đuôi ngựa làm râu dán lên mép. Sau đó nhìn xuống vị thiếu niên trơ trụi kia liền lấy vài lá cây to to che thân thể cho hắn. Ài, tôi cũng không có lỗi với cậu nha, còn lấy lá che thân cho cậu. Thấy bóng người kia vẫn còn đang đợi, ta dắt con ngựa đi khỏi chỗ đó.
Tới phố xá đông đúc, nhìn những người khác nhau, nghe những chuyện khác nhau, ta cũng cũng hiểu được chút ít sự tình trong thời đại này. Ta mang bán tấm lụa che mặt kia cũng chỉ được vài lượng bạc, biết sống thế nào đây…
“Nè, lão huynh, ta có việc rất tốt, ngươi có muốn làm không?” Một người đàn ông cao lớn vỗ vai ta rồi nói
“Việc? việc gì?”
“Giết người, có làm không?”
“Phụt…” Trà ta vừa uống trong miệng đã bị phun ra hết. “Giết người? Gì chứ sao lại tìm tôi??”
“Ngươi không phải sát thủ sao?”
“Trông tôi giống sát thủ chỗ nào hả?”
“Ngươi không biết sao? Chỉ cần mặc đồ đen thì không phải là sát thủ cũng là thích khách đó.”
Hả? Hoá ra màu sắc quần áo cũng biểu đạt nghề nghiệp kia à, thời đại này thật đúng là loạn. Nhìn trên đường vô số người mặc áo đen đi lại, ta còn tưởng mặc đồ đen là bình thường chớ, không ngờ là …
“Vậy sao quan phủ không bắt những người đó?” Nếu mặc đồ đen thì chính là sát thủ với thích khách rồi còn gì.
“Bắt? ha ha… chính chúng còn tìm tới những người đó để làm việc, bắt bọn họ chẳng phải là tự bắt chính mình hay sao?”
“Ồ, vậy sao ông lại chọn tôi?”
“Bởi vì ngươi đủ hung ác”
Hung ác? Là chỉ râu trên mặt ta quá khoa trương nên mới bị cho là hung ác ư?
Bởi vì mặc bộ quần áo mỏng này quả thật quá lộ liễu, còn khăn che mặt thì sao đây? Thấy duôi ngựa mắt ta lập tức sáng lên, có rồi! Ta dùng kéo cắt ít đuôi ngựa làm râu dán lên mép. Sau đó nhìn xuống vị thiếu niên trơ trụi kia liền lấy vài lá cây to to che thân thể cho hắn. Ài, tôi cũng không có lỗi với cậu nha, còn lấy lá che thân cho cậu. Thấy bóng người kia vẫn còn đang đợi, ta dắt con ngựa đi khỏi chỗ đó.
Tới phố xá đông đúc, nhìn những người khác nhau, nghe những chuyện khác nhau, ta cũng cũng hiểu được chút ít sự tình trong thời đại này. Ta mang bán tấm lụa che mặt kia cũng chỉ được vài lượng bạc, biết sống thế nào đây…
“Nè, lão huynh, ta có việc rất tốt, ngươi có muốn làm không?” Một người đàn ông cao lớn vỗ vai ta rồi nói
“Việc? việc gì?”
“Giết người, có làm không?”
“Phụt…” Trà ta vừa uống trong miệng đã bị phun ra hết. “Giết người? Gì chứ sao lại tìm tôi??”
“Ngươi không phải sát thủ sao?”
“Trông tôi giống sát thủ chỗ nào hả?”
“Ngươi không biết sao? Chỉ cần mặc đồ đen thì không phải là sát thủ cũng là thích khách đó.”
Hả? Hoá ra màu sắc quần áo cũng biểu đạt nghề nghiệp kia à, thời đại này thật đúng là loạn. Nhìn trên đường vô số người mặc áo đen đi lại, ta còn tưởng mặc đồ đen là bình thường chớ, không ngờ là …
“Vậy sao quan phủ không bắt những người đó?” Nếu mặc đồ đen thì chính là sát thủ với thích khách rồi còn gì.
“Bắt? ha ha… chính chúng còn tìm tới những người đó để làm việc, bắt bọn họ chẳng phải là tự bắt chính mình hay sao?”
“Ồ, vậy sao ông lại chọn tôi?”
“Bởi vì ngươi đủ hung ác”
Hung ác? Là chỉ râu trên mặt ta quá khoa trương nên mới bị cho là hung ác ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.