Chương 17
Dật Danh
20/03/2014
“Hoàng thượng đối xử không tệ ư?” Nữ tử đứng lên, căm phẫn nói: “Thiếp
vào cung cũng đã mười năm nay mà ngài chỉ tới nhìn có vài lần, lúc đến
thì lại chẳng nói một câu. Thiếp là người, thiếp cũng biết thế nào là cô độc, cảm giác thâm cung lạnh lẽo. Khi tuổi thanh xuân của thiếp không
còn, khuôn mặt già nua thì ngài còn có thể đến gặp thiếp không?”Cô gái
nước mắt chảy dài thuật lại tất cả.
Ta cũng là phụ nữ, ta cũng cảm nhận được nỗi đau khổ và bất lực của nàng, tim ta chợt đau nhói.
“Hừ, già mồm còn nói lý lẽ, trẫm đã cho ngươi tất cả thứ ngươi muốn, cái ngươi nên làm là ngồi đây chờ trẫm tới, cho dù ngươi có già đi chăng nữa, tất cả những việc ngươi làm phải vì trẫm”.
“Bốp…” Ta tát Hoàng thượng một cái.
“Ngươi dám đánh trẫm, ngươi không muốn sống nữa phải không?” Hoàng thượng nổi giận nói.
“Tĩnh phi, nhắm ngay mắt cô lại cho tôi”.
“Tại sao?” Cô gái kinh ngạc nghi ngờ hỏi.
“Muốn sống thì nhắm mắt lại ngay lập tức, mau!”
Thấy nàng đã nhắm mắt, ta cười lạnh nhìn hai người đàn ông kia, tao nhã kéo bộ râu giả xuống, hài lòng nhìn bọn họ từ từ gục ngã.
“Bây giờ có thể mở mắt được rồi.”
Cô gái ngoan ngoãn làm theo: “Bọn họ làm sao vậy?”
“Không có gì, tôi chỉ giúp bọn họ ngủ một lát thôi, mau đi theo tôi.” Ta kéo tay nàng, lấy áo khoác giúp nàng mặc vào.
May mà ta nhớ kĩ đường vừa đi, chuẩn xác đi tới bức tường, ta lấy cái dây thừng có móc câu ném lên trên, để cho nàng trèo qua trước: “Cô nhớ sau khi trèo qua xong, nhìn thấy một đại hán thì nói là phản thanh phục minh thất bại, chạy mau, cũng không được nói thân phận của cô cho ông ta biết, sau khi rời khỏi đây hãy xem như cô đã được sống thêm một lần nữa”.
“Dạ” Nàng cố gắng trèo nhưng cũng chẳng khác gì ta, cứ trượt xuống dưới, ta lại cố chống nàng trèo lên.
“Bọn chúng ở đâu, mau, Hoàng thượng nói phải bắt sống”.
Nghe thấy âm thanh vang lên cách đây không xa, ta càng cố gắng thúc giục nàng mau lên, rốt cuộc đã lên đến bờ tường, nàng quay đầu nhìn ta: “Còn ngươi thì sao?”
“Không cần lo cho tôi, tôi tự có cách rồi, cô mau đi đi” Ta sốt ruột hô to.
Thấy nàng an toàn biến mất ở trước mắt, ta cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng tiếp theo ta bị mấy tên quan binh ném vào bao tải, còn trói cả dây thừng.
“Hoàng thượng nói người này có mặt mũi xấu vô cùng, chúng ta phải cẩn thận”.
“Bây giờ hắn bị thế này thì còn làm được gì nữa, đáng tiếc lại để cho tên kia chạy thoát, chúng ta bắt hắn về báo cáo thôi”.
Cứ như vậy ta bị bọn chúng lôi đi, trong lòng sốt ruột nghĩ bước tiếp theo làm thế nào bây giờ, trốn thế nào đây???
Ta cũng là phụ nữ, ta cũng cảm nhận được nỗi đau khổ và bất lực của nàng, tim ta chợt đau nhói.
“Hừ, già mồm còn nói lý lẽ, trẫm đã cho ngươi tất cả thứ ngươi muốn, cái ngươi nên làm là ngồi đây chờ trẫm tới, cho dù ngươi có già đi chăng nữa, tất cả những việc ngươi làm phải vì trẫm”.
“Bốp…” Ta tát Hoàng thượng một cái.
“Ngươi dám đánh trẫm, ngươi không muốn sống nữa phải không?” Hoàng thượng nổi giận nói.
“Tĩnh phi, nhắm ngay mắt cô lại cho tôi”.
“Tại sao?” Cô gái kinh ngạc nghi ngờ hỏi.
“Muốn sống thì nhắm mắt lại ngay lập tức, mau!”
Thấy nàng đã nhắm mắt, ta cười lạnh nhìn hai người đàn ông kia, tao nhã kéo bộ râu giả xuống, hài lòng nhìn bọn họ từ từ gục ngã.
“Bây giờ có thể mở mắt được rồi.”
Cô gái ngoan ngoãn làm theo: “Bọn họ làm sao vậy?”
“Không có gì, tôi chỉ giúp bọn họ ngủ một lát thôi, mau đi theo tôi.” Ta kéo tay nàng, lấy áo khoác giúp nàng mặc vào.
May mà ta nhớ kĩ đường vừa đi, chuẩn xác đi tới bức tường, ta lấy cái dây thừng có móc câu ném lên trên, để cho nàng trèo qua trước: “Cô nhớ sau khi trèo qua xong, nhìn thấy một đại hán thì nói là phản thanh phục minh thất bại, chạy mau, cũng không được nói thân phận của cô cho ông ta biết, sau khi rời khỏi đây hãy xem như cô đã được sống thêm một lần nữa”.
“Dạ” Nàng cố gắng trèo nhưng cũng chẳng khác gì ta, cứ trượt xuống dưới, ta lại cố chống nàng trèo lên.
“Bọn chúng ở đâu, mau, Hoàng thượng nói phải bắt sống”.
Nghe thấy âm thanh vang lên cách đây không xa, ta càng cố gắng thúc giục nàng mau lên, rốt cuộc đã lên đến bờ tường, nàng quay đầu nhìn ta: “Còn ngươi thì sao?”
“Không cần lo cho tôi, tôi tự có cách rồi, cô mau đi đi” Ta sốt ruột hô to.
Thấy nàng an toàn biến mất ở trước mắt, ta cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng tiếp theo ta bị mấy tên quan binh ném vào bao tải, còn trói cả dây thừng.
“Hoàng thượng nói người này có mặt mũi xấu vô cùng, chúng ta phải cẩn thận”.
“Bây giờ hắn bị thế này thì còn làm được gì nữa, đáng tiếc lại để cho tên kia chạy thoát, chúng ta bắt hắn về báo cáo thôi”.
Cứ như vậy ta bị bọn chúng lôi đi, trong lòng sốt ruột nghĩ bước tiếp theo làm thế nào bây giờ, trốn thế nào đây???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.