Chương 23
Dật Danh
20/03/2014
Cuối cùng cũng đưa được công chúa lên bờ. Biết làm sao giờ? Cô ta đã ngất mất rồi.
“Trời, không xong rồi, công chúa không thở nữa”.
“A, công chúa sẽ không phải là chết đó chứ, hu hu…”
Một đám người khóc lóc như cha chết, hừ, “Tránh ra, để tôi xem”. ta đẩy bọn họ ra.
Trước tiên dùng tai nghe nhịp thở của nàng, làm sao bây giờ… hình như không thở, dùng cách gì cấp cứu bây giờ, đúng rồi, hô hấp nhân tạo. Ta làm theo đúng như trong tivi, trước tiên bịt mũi nàng sau đó dùng miệng thổi khí vào miệng, một lần hai lần, “Khụ…khụ……………khụ…”
“Cảm tạ trời đất, công chúa đã tỉnh rồi”
Ta cũng thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên “Bốp…” Nào ngờ công chúa kia tỉnh lại đã lập tức giáng cho ta một cái tát rõ đau.
“Sao tự nhiên cô lại đánh người thế hả?” Ta tức giận đứng phắt dậy.
“Đồ cẩu nô tài dám khinh bạc bản công chúa”
“Khinh bạc? Tôi cứu cô đó!” công chúa này quả nhiên chó cắn Lữ Đồng Tân, không nhìn ra được ý tốt của ta.
(sự tích: Sau khi Lữ Đồng Tân thành tiên, một ngày đi qua sông thấy một người chết đuối. Ông ta liền vớt lên, giết một con chó, lấy tim thay vào cứu người đó. Người đó sống lại lại mắng “Ta đang muốn chết, ông cứu ta làm gì?”.
Rồi ông lại lấy bùn đất nặn ra tim phổi bỏ vào bụng chó. Con chó sống lại lại cắn Lữ Đồng Tân)
“Thế này là sao? Trẫm nghe nói hoàng muội ngã xuống nước?”
“Hoàng huynh, là nô tài này vừa mới khinh bạc muội” Đồ cẩu công chúa kia vừa nhìn thấy Hoàng thượng đã giở bộ mặt như thấy đại ân nhân ra, túm chặt lấy áo hắn.
Trong lòng ta cực kì không vui, hừ… lớn tướng như vậy còn nũng nịu như con nít, đúng là mắc ói…
“Có đúng là ngươi khinh bạc với công chúa không?”
“Bẩm Hoàng thượng, nô tài là vì cứu công chúa nên mới vô ý mạo phạm thôi”.
“Cứu? Ngươi còn già mồm nói lý lẽ, làm gì có ai dùng miệng cứu người bao giờ, rõ ràng là thừa dịp bản công chúa ngất đi mà hôn ta”. Cẩu công chúa chu cái miệng nhỏ nhắn ra kháng nghị.
“Công chúa, xin người phân biệt rõ điểm khác nhau giữa hôn và hô hấp nhân tạo, nếu người rơi xuống nước là Hoàng thượng thì tôi vẫn sẽ dùng cách đó để cứu người, chẳng lẽ lúc đấy cũng đổ cho tôi là vô lễ với Hoàng thượng?”
“To gan! Nói như vậy nghĩa là ngay cả trẫm ngươi cũng dám hôn!”
“Dạ không có, nô tài cũng là không còn cách nào thôi”. Ta có nói hôn với hô hấp nhân tạo là khác nhau nha. “Hơn nữa nô tài cũng không phải là nam nhân, khinh bạc công chúa thì có ích gì.” Khinh bạc với cô có lẽ là cũng được lợi tí xíu, ha ha~~~
“Điều này cũng đúng, hoàng muội, đang yên đang lành sao lại ngã xuống nước chứ?”
“Còn không phải vì tên nô tài kia sao, người ta muốn nhìn thấy mặt hắn, mà hắn không cho người ta nhìn”.
“Cho nên muội mới đuổi theo hắn, không cẩn thận nên ngã xuống nước?”
“Dạ”
“Ài… Hoàng muội muốn bắt người của huynh thì làm sao bây giờ?” Hoàng đế không nề hà lắc lắc đầu, “Trẫm không phải đã nói rồi còn gì? Người này xấu vô cùng, lần trước trẫm nhìn thấy mà ba ngày ba đêm đều ăn không ngon, ngủ không yên đó”.
Ta nhổ vào, có thái quá như thế không, nếu ta lợi hại như vậy thì đã cho ngươi đi chầu diêm vương từ lâu rồi, việc gì phải để ngươi ở đây quở trách ta.
“Như vậy muội càng muốn nhìn, không bằng hoàng huynh thưởng hắn cho muội đi”
“Cái gì?”
“Đi mà, hoàng huynh, đi mà, hoàng huynh, đi mà , hoàng huynh….” Cô ta không ngừng kéo tay hoàng đế, nũng nịu nói.
“Được rồi, muội muốn thì cứ như vậy đi”
“Oa” “Cảm ơn hoàng huynh” Công chúa sung sướng hôn một cái vào má Hoàng thượng.
“Hà hà……ngươi, mau đến đây với bản công chúa.”
“Trời, không xong rồi, công chúa không thở nữa”.
“A, công chúa sẽ không phải là chết đó chứ, hu hu…”
Một đám người khóc lóc như cha chết, hừ, “Tránh ra, để tôi xem”. ta đẩy bọn họ ra.
Trước tiên dùng tai nghe nhịp thở của nàng, làm sao bây giờ… hình như không thở, dùng cách gì cấp cứu bây giờ, đúng rồi, hô hấp nhân tạo. Ta làm theo đúng như trong tivi, trước tiên bịt mũi nàng sau đó dùng miệng thổi khí vào miệng, một lần hai lần, “Khụ…khụ……………khụ…”
“Cảm tạ trời đất, công chúa đã tỉnh rồi”
Ta cũng thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên “Bốp…” Nào ngờ công chúa kia tỉnh lại đã lập tức giáng cho ta một cái tát rõ đau.
“Sao tự nhiên cô lại đánh người thế hả?” Ta tức giận đứng phắt dậy.
“Đồ cẩu nô tài dám khinh bạc bản công chúa”
“Khinh bạc? Tôi cứu cô đó!” công chúa này quả nhiên chó cắn Lữ Đồng Tân, không nhìn ra được ý tốt của ta.
(sự tích: Sau khi Lữ Đồng Tân thành tiên, một ngày đi qua sông thấy một người chết đuối. Ông ta liền vớt lên, giết một con chó, lấy tim thay vào cứu người đó. Người đó sống lại lại mắng “Ta đang muốn chết, ông cứu ta làm gì?”.
Rồi ông lại lấy bùn đất nặn ra tim phổi bỏ vào bụng chó. Con chó sống lại lại cắn Lữ Đồng Tân)
“Thế này là sao? Trẫm nghe nói hoàng muội ngã xuống nước?”
“Hoàng huynh, là nô tài này vừa mới khinh bạc muội” Đồ cẩu công chúa kia vừa nhìn thấy Hoàng thượng đã giở bộ mặt như thấy đại ân nhân ra, túm chặt lấy áo hắn.
Trong lòng ta cực kì không vui, hừ… lớn tướng như vậy còn nũng nịu như con nít, đúng là mắc ói…
“Có đúng là ngươi khinh bạc với công chúa không?”
“Bẩm Hoàng thượng, nô tài là vì cứu công chúa nên mới vô ý mạo phạm thôi”.
“Cứu? Ngươi còn già mồm nói lý lẽ, làm gì có ai dùng miệng cứu người bao giờ, rõ ràng là thừa dịp bản công chúa ngất đi mà hôn ta”. Cẩu công chúa chu cái miệng nhỏ nhắn ra kháng nghị.
“Công chúa, xin người phân biệt rõ điểm khác nhau giữa hôn và hô hấp nhân tạo, nếu người rơi xuống nước là Hoàng thượng thì tôi vẫn sẽ dùng cách đó để cứu người, chẳng lẽ lúc đấy cũng đổ cho tôi là vô lễ với Hoàng thượng?”
“To gan! Nói như vậy nghĩa là ngay cả trẫm ngươi cũng dám hôn!”
“Dạ không có, nô tài cũng là không còn cách nào thôi”. Ta có nói hôn với hô hấp nhân tạo là khác nhau nha. “Hơn nữa nô tài cũng không phải là nam nhân, khinh bạc công chúa thì có ích gì.” Khinh bạc với cô có lẽ là cũng được lợi tí xíu, ha ha~~~
“Điều này cũng đúng, hoàng muội, đang yên đang lành sao lại ngã xuống nước chứ?”
“Còn không phải vì tên nô tài kia sao, người ta muốn nhìn thấy mặt hắn, mà hắn không cho người ta nhìn”.
“Cho nên muội mới đuổi theo hắn, không cẩn thận nên ngã xuống nước?”
“Dạ”
“Ài… Hoàng muội muốn bắt người của huynh thì làm sao bây giờ?” Hoàng đế không nề hà lắc lắc đầu, “Trẫm không phải đã nói rồi còn gì? Người này xấu vô cùng, lần trước trẫm nhìn thấy mà ba ngày ba đêm đều ăn không ngon, ngủ không yên đó”.
Ta nhổ vào, có thái quá như thế không, nếu ta lợi hại như vậy thì đã cho ngươi đi chầu diêm vương từ lâu rồi, việc gì phải để ngươi ở đây quở trách ta.
“Như vậy muội càng muốn nhìn, không bằng hoàng huynh thưởng hắn cho muội đi”
“Cái gì?”
“Đi mà, hoàng huynh, đi mà, hoàng huynh, đi mà , hoàng huynh….” Cô ta không ngừng kéo tay hoàng đế, nũng nịu nói.
“Được rồi, muội muốn thì cứ như vậy đi”
“Oa” “Cảm ơn hoàng huynh” Công chúa sung sướng hôn một cái vào má Hoàng thượng.
“Hà hà……ngươi, mau đến đây với bản công chúa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.