Chương 27
Dật Danh
20/03/2014
“Đáng ghét, ta tóm, ta bắt, ta bắt bắt…đau tay quá…..sao tóm mãi mà
cũng không giống Vi Tiểu Bảo, có thể bám được ở trên tường như thằn lằn, nếu không được nhìn thấy tận mắt ta còn tưởng trên tay ông ta có miếng
hút. Hu hu hu trời muốn hại chết ta rồi…..”A…A…A…A” Ta không khống chế
được khóc rống lên.
“Vút……….vút……..”
Á? Hình như có người đang đến đây.
“Mau đuổi theo, hắn chạy tới chỗ này rồi”
“Nhất định phải tìm ra hắn cho ta”.
“Tên thích khách này thật là to gan lớn mật, dám ám sát Hoàng thượng, nhất định phải bắt hắn bằng được”
“Mau chia ra, tìm cẩn thận cho ta”.
Thấy một đám người cầm đuốc ở dưới, không ngừng nhìn xung quanh, ta đột nhiên muốn gọi bọn hắn giúp ta, đem ta xuống, bằng không chắc là ta sẽ chết trên cây thật. Vừa định mở miệng thì đã bị ai đó bịt chặt : “Không được kêu, nếu không ta lấy mạng ngươi”. Còn cảm giác một thanh kiếm đang đặt dưới yết hầu ta.
“Bẩm đại nhân, không có thích khách ở đây ạ”.
Cái tên gọi là đại nhân kia quay đầu nhìn mọi nơi, bỗng nhiên nhìn chằm chằm lên cây, không phải bị phát hiện rồi đó chứ, người đằng sau càng kéo ta gần vào trong ngực hắn, ta có thể nghe rõ ràng tiếng hít thở của hắn, còn có cả tiếng tim đập.
“Đi”
“Dạ”
Phù ~~~ rốt cuộc cũng đi rồi. “Có thể buông ra được rồi đấy” Tên áo đen nhìn ta một cái, rồi mới từ từ buông lỏng tay ra, thấy hắn có ý định nhảy xuống ta liền túm lấy hắn, hắn phẫn nộ nhìn lại.
“Anh muốn xuống là, xin anh mang tôi xuống cùng được không?” Ta hồi hộp nhìn hắn, hắn có đồng ý không đây?
Vẫn nhìn ta, sau đó ôm lấy eo ta nhảy xuống.
Cuối cùng cũng xuống tới nơi rồi, ta mới nhẹ nhàng thở ra, đang muốn cám ơn hắn thì nhìn thấy hắn bị thương, có câu nợ người một giọt nước, xuống hoàng tuyền cũng phải báo. Huống chi lại là ơn cứu mạng.
Ta kéo tay hắn đi vào trị thương, nào ngờ cảm thấy lành lạnh trên cổ “Tiên sinh, anh đừng có hiểu nhầm, tôi chỉ muốn trị thương cho anh mà thôi, đừng có nghĩ tới việc khác”.
Tên áo đen vẫn nhìn ta, nhìn ta, nhìn ta….trời ạ, tại sao lại nhìn ta như vậy, ta cảm thấy dường như hắn nhìn thấy toàn bộ tâm can không sót một tí nào “Nếu anh không tin vậy cứ đi đi, tôi sẽ không gọi người đâu, cứ yên tâm”. Cái mạng nhỏ của tôi còn ở trên tay anh kia mà!
Tên áo đen buông thanh kiếm trong tay xuống, từ từ ngã xuống đổ cả thân thể hắn lên người ta, ta miễn cưỡng đỡ hắn vào phòng, lộn xộn hết cả lên “Thuốc đâu? thuốc…thuốc ..” kỳ lạ sao mãi không tìm thấy.
“Không cần đâu, ta có thuốc rồi”. Tên áo đen lấy ra một cái bình sứ màu trắng.
Trời…có sao không nói sớm, hại ta thiếu chút nữa đi tìm thuốc mà lục tung cả phòng lên.
Ta nhận lấy thuốc từ tay hắn, cởi áo hắn ra, hoá ra bị trúng một nhát kiếm vào bụng, ta nhẹ nhàng dùng vải lau sau đó băng bó lại.
“Xong rồi đó”.
“Sao cậu lại giúp ta?”
Ta cười khẽ: “Tôi cũng không phải cứu anh vô ích, tôi muốn anh báo đáp tôi”
“Ha ha, ta đã biết không đơn giản như vậy mà, cậu muốn thế nào?”
“Anh có biết Long trảo thủ không?”
Tên áp đen nghi ngờ nhìn ta, đáp “Biết”
Ha ha……… “Biết là tốt rồi, anh dạy tôi nhé” Ta kích động cầm lấy tay hắn, ha ha…ta vừa mới nghĩ, hôm nay xuống được nhưng nếu không học được Long trảo thủ thì tên công công kia nhất định sẽ lại quăng ta lên cây, khi đó ta cũng không có vận may tốt như bây giờ đâu.
“Đơn giản vậy thôi sao?” Ánh mắt hắn lộ ra vẻ không tin.
“Đơn giản thế thôi”. Ta còn có thể muốn gì được nữa? Tất nhiên là không thể bắt anh lấy thân báo đáp rồi.
Tên áo đen kéo tay của ta, hai bàn tay đối nhau, ta cảm nhận thấy một luồng khí nóng trong cơ thể.
“Được rồi”
Được rồi? “Được rồi cái gì?”
“ Bây giờ cậu thử vận khí xem, sau đó bám lên tường”
“Vận khí như thế nào?”
“Ngay cả vận khí cũng không biết?”
Hứ! Tôi mà biết thì còn phải hỏi anh sao? Đúng là không có đầu óc.
“Cậu thử hít sâu, sau đó dùng sức thở ra rồi hướng tới phía tường”.
Ta làm theo lời hắn nói, trước hít sâu, sau đó bám lên tường, chậm rãi đi thử, Oa!! thật sự là di chuyển được rồi, ta hưng phấn hét to rồi lập tức ngã xuống dưới.
“Bây giờ cậu còn chưa quen, luyện nhiều sẽ thành thạo thôi”.
“Dạ, cám ơn đại hiệp”.
Hắn vẫn nhìn ta, hình như ánh mắt đang cười, sau đó “Vút” một tiếng bay đi.
Có khinh công đúng là thích, về sau ta nhất định phải học khinh công mới được, ha ha~~~
“Vút……….vút……..”
Á? Hình như có người đang đến đây.
“Mau đuổi theo, hắn chạy tới chỗ này rồi”
“Nhất định phải tìm ra hắn cho ta”.
“Tên thích khách này thật là to gan lớn mật, dám ám sát Hoàng thượng, nhất định phải bắt hắn bằng được”
“Mau chia ra, tìm cẩn thận cho ta”.
Thấy một đám người cầm đuốc ở dưới, không ngừng nhìn xung quanh, ta đột nhiên muốn gọi bọn hắn giúp ta, đem ta xuống, bằng không chắc là ta sẽ chết trên cây thật. Vừa định mở miệng thì đã bị ai đó bịt chặt : “Không được kêu, nếu không ta lấy mạng ngươi”. Còn cảm giác một thanh kiếm đang đặt dưới yết hầu ta.
“Bẩm đại nhân, không có thích khách ở đây ạ”.
Cái tên gọi là đại nhân kia quay đầu nhìn mọi nơi, bỗng nhiên nhìn chằm chằm lên cây, không phải bị phát hiện rồi đó chứ, người đằng sau càng kéo ta gần vào trong ngực hắn, ta có thể nghe rõ ràng tiếng hít thở của hắn, còn có cả tiếng tim đập.
“Đi”
“Dạ”
Phù ~~~ rốt cuộc cũng đi rồi. “Có thể buông ra được rồi đấy” Tên áo đen nhìn ta một cái, rồi mới từ từ buông lỏng tay ra, thấy hắn có ý định nhảy xuống ta liền túm lấy hắn, hắn phẫn nộ nhìn lại.
“Anh muốn xuống là, xin anh mang tôi xuống cùng được không?” Ta hồi hộp nhìn hắn, hắn có đồng ý không đây?
Vẫn nhìn ta, sau đó ôm lấy eo ta nhảy xuống.
Cuối cùng cũng xuống tới nơi rồi, ta mới nhẹ nhàng thở ra, đang muốn cám ơn hắn thì nhìn thấy hắn bị thương, có câu nợ người một giọt nước, xuống hoàng tuyền cũng phải báo. Huống chi lại là ơn cứu mạng.
Ta kéo tay hắn đi vào trị thương, nào ngờ cảm thấy lành lạnh trên cổ “Tiên sinh, anh đừng có hiểu nhầm, tôi chỉ muốn trị thương cho anh mà thôi, đừng có nghĩ tới việc khác”.
Tên áo đen vẫn nhìn ta, nhìn ta, nhìn ta….trời ạ, tại sao lại nhìn ta như vậy, ta cảm thấy dường như hắn nhìn thấy toàn bộ tâm can không sót một tí nào “Nếu anh không tin vậy cứ đi đi, tôi sẽ không gọi người đâu, cứ yên tâm”. Cái mạng nhỏ của tôi còn ở trên tay anh kia mà!
Tên áo đen buông thanh kiếm trong tay xuống, từ từ ngã xuống đổ cả thân thể hắn lên người ta, ta miễn cưỡng đỡ hắn vào phòng, lộn xộn hết cả lên “Thuốc đâu? thuốc…thuốc ..” kỳ lạ sao mãi không tìm thấy.
“Không cần đâu, ta có thuốc rồi”. Tên áo đen lấy ra một cái bình sứ màu trắng.
Trời…có sao không nói sớm, hại ta thiếu chút nữa đi tìm thuốc mà lục tung cả phòng lên.
Ta nhận lấy thuốc từ tay hắn, cởi áo hắn ra, hoá ra bị trúng một nhát kiếm vào bụng, ta nhẹ nhàng dùng vải lau sau đó băng bó lại.
“Xong rồi đó”.
“Sao cậu lại giúp ta?”
Ta cười khẽ: “Tôi cũng không phải cứu anh vô ích, tôi muốn anh báo đáp tôi”
“Ha ha, ta đã biết không đơn giản như vậy mà, cậu muốn thế nào?”
“Anh có biết Long trảo thủ không?”
Tên áp đen nghi ngờ nhìn ta, đáp “Biết”
Ha ha……… “Biết là tốt rồi, anh dạy tôi nhé” Ta kích động cầm lấy tay hắn, ha ha…ta vừa mới nghĩ, hôm nay xuống được nhưng nếu không học được Long trảo thủ thì tên công công kia nhất định sẽ lại quăng ta lên cây, khi đó ta cũng không có vận may tốt như bây giờ đâu.
“Đơn giản vậy thôi sao?” Ánh mắt hắn lộ ra vẻ không tin.
“Đơn giản thế thôi”. Ta còn có thể muốn gì được nữa? Tất nhiên là không thể bắt anh lấy thân báo đáp rồi.
Tên áo đen kéo tay của ta, hai bàn tay đối nhau, ta cảm nhận thấy một luồng khí nóng trong cơ thể.
“Được rồi”
Được rồi? “Được rồi cái gì?”
“ Bây giờ cậu thử vận khí xem, sau đó bám lên tường”
“Vận khí như thế nào?”
“Ngay cả vận khí cũng không biết?”
Hứ! Tôi mà biết thì còn phải hỏi anh sao? Đúng là không có đầu óc.
“Cậu thử hít sâu, sau đó dùng sức thở ra rồi hướng tới phía tường”.
Ta làm theo lời hắn nói, trước hít sâu, sau đó bám lên tường, chậm rãi đi thử, Oa!! thật sự là di chuyển được rồi, ta hưng phấn hét to rồi lập tức ngã xuống dưới.
“Bây giờ cậu còn chưa quen, luyện nhiều sẽ thành thạo thôi”.
“Dạ, cám ơn đại hiệp”.
Hắn vẫn nhìn ta, hình như ánh mắt đang cười, sau đó “Vút” một tiếng bay đi.
Có khinh công đúng là thích, về sau ta nhất định phải học khinh công mới được, ha ha~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.