Chương 36
Dật Danh
20/03/2014
Tại nơi lãnh cung xuất hiện hai bóng đen.
“Công chúa, có nhất thiết phải mặc như vậy không ạ?” Ta nhìn mình mặc đồ thái giám, còn công chúa lại mặc đồ đen từ trên xuống dưới, ở nhà của mình mà cũng cần phải giả dạng như vậy sao?
“Hừ… nói nhỏ thôi kẻo bị người ta phát hiện bây giờ.”
Người ta phát hiện? Ta nhìn xung quanh chỉ thấy một màn đêm đen kịt, lúc ta và công chúa vào cũng không hề thấy một tên thị vệ nào hết. Vậy mà lại nói có khả năng bị phát hiện.
“Công chúa, hay là chúng ta trở về đi.”
“Trở về?! Ngươi đùa à, đã đến đây thì ta nhất định phải vào trong xem xem thế nào. Hay là ngươi sợ?” Vừa nói công chúa vừa chụp lấy tay ta cứ như sợ ta chạy mất không bằng, chẳng biết là ai sợ đây.
“A…”
“Công chúa sao thế?”
“Có… có cái gì đó dưới chân ta, huhu.”
Ta cúi đầu xuống nhìn “Ha ha… công chúa đừng sợ, chỉ là một con mèo nhỏ thôi mà.” Ta cười ôm lấy con mèo đưa đến trước mặt công chúa cho nàng nhìn rõ. Con mèo nhỏ này có lông trắng như tuyết, đôi mắt một bên màu vàng còn một bên thì màu xanh, trong đêm tối phát ra một ánh sáng mờ ảo kì bí. Chủ nhân của con mèo này là ai? Bỗng nhiên ta lại nghe thấy tiếng khóc trong giấc mơ kia.
“Ai đó?”
“A! Ngươi nói ai thế?”
“Công chúa, người không nghe thấy tiếng khóc à?”
“Tiếng khóc……a….là Lý phi chăng…” Công chúa sợ tới mức hét to lên, càng nắm chặt lấy tay ta hơn nữa.
Tuy rằng ta cũng sợ nhưng còn có điều gì đó khiến ta tò mò hơn nên đánh bạo đi đến phía trước.
Từ từ mở cánh cửa của hậu cung ra.
“Két…” Cánh cửa chậm rãi mở ra.
“A… Là ma aa!” Công chúa buông tay ta, bỏ chạy ra ngoài.
Còn ta thì ôm đầu ngồi xổm xuống đất chờ cho tiếng kêu kia biến mất, bình tĩnh nhớ lại mọi chuyện.
Ta đứng dậy nhìn quanh căn phòng, bên trong kết đầy mạng nhện, mùi ẩm mốc bốc lên nồng nặc.
Ở trong phòng ta thấy rất nhiều nơi phát ra đốm sáng, ta chậm rãi bước đến cúi người xuống nhặt lên thì hóa ra đó là long châu. Có cả thảy là ba viên lớn có nhỏ có nhưng bên trong không phải màu vàng mà là màu đỏ. Nên ta tạm thời gọi nó là hỏa long châu, không ngờ ở cái nơi ma quỷ này lại có thể tìm được món bảo bối quý giá đó.
“Ê… ngươi còn ở bên trong không thế?” Là giọng nói của công chúa.
“Dạ có” Ta vừa nói vừa tiến lại gần nàng để nàng nhìn thấy rõ ta, nàng lập tức bắt lấy tay ta “Chúng ta đi nhanh thôi, nơi này đáng sợ quá đi mất.”
Ta trấn an nàng xong, định tìm xung quanh xem có còn viên long châu nào không nhưng thấy nàng ta sợ quá, hơn nữa ta đi lâu như vậy Vi Tiểu Bảo ắt hẳn sẽ rất lo lắng nên ta đành quyết định đi về.
Ta đưa công chúa về tẩm cung sau đó thẳng tiến đến phòng ngủ của mình, nhưng đã thấy Vi Tiểu Bảo đứng trước cửa rồi.
“Công công… ông….” Không đợi ta hỏi xong Vi Tiểu Bảo đã vội vã nói “Hoàng thượng đang ở bên trong đợi nương nương.”
“Hoàng thượng! Sao hoàng thượng lại đến vào giờ này chứ?”
“Sao trẫm không thể tới giờ này, Vân nhi, cuối cùng thì nàng cũng đã trở về.”
“A, đúng ạ, Vân Quý phi đã về rồi. Để nô tài giúp quý phi tắm rửa thay y phục, chải lại đầu tóc rồi đến thỉnh an hoàng thượng.”
“Khỏi cần… trẫm chờ nàng đã lâu rồi, để nàng vào đây đi.”
Chết rồi, ta khó xử nhìn Vi Tiểu Bảo, bây giờ ta đang mặc đồ thái giám thì sao có thể để hắn nhìn thấy. “Còn không mau vào đây, muốn kháng chỉ sao?”
“Dạ, Vân quý phi vào ngay đây ạ.” Nói xong đưa ta vào trong phòng. Hoàng thượng nhìn ta mặc đồ thái giám cũng không hề ngạc nhiên, ngược lại giơ tay lên ý bảo Vi Tiểu Bảo lui ra, sau đó chậm rãi tiến lại gần ta.
“Công chúa, có nhất thiết phải mặc như vậy không ạ?” Ta nhìn mình mặc đồ thái giám, còn công chúa lại mặc đồ đen từ trên xuống dưới, ở nhà của mình mà cũng cần phải giả dạng như vậy sao?
“Hừ… nói nhỏ thôi kẻo bị người ta phát hiện bây giờ.”
Người ta phát hiện? Ta nhìn xung quanh chỉ thấy một màn đêm đen kịt, lúc ta và công chúa vào cũng không hề thấy một tên thị vệ nào hết. Vậy mà lại nói có khả năng bị phát hiện.
“Công chúa, hay là chúng ta trở về đi.”
“Trở về?! Ngươi đùa à, đã đến đây thì ta nhất định phải vào trong xem xem thế nào. Hay là ngươi sợ?” Vừa nói công chúa vừa chụp lấy tay ta cứ như sợ ta chạy mất không bằng, chẳng biết là ai sợ đây.
“A…”
“Công chúa sao thế?”
“Có… có cái gì đó dưới chân ta, huhu.”
Ta cúi đầu xuống nhìn “Ha ha… công chúa đừng sợ, chỉ là một con mèo nhỏ thôi mà.” Ta cười ôm lấy con mèo đưa đến trước mặt công chúa cho nàng nhìn rõ. Con mèo nhỏ này có lông trắng như tuyết, đôi mắt một bên màu vàng còn một bên thì màu xanh, trong đêm tối phát ra một ánh sáng mờ ảo kì bí. Chủ nhân của con mèo này là ai? Bỗng nhiên ta lại nghe thấy tiếng khóc trong giấc mơ kia.
“Ai đó?”
“A! Ngươi nói ai thế?”
“Công chúa, người không nghe thấy tiếng khóc à?”
“Tiếng khóc……a….là Lý phi chăng…” Công chúa sợ tới mức hét to lên, càng nắm chặt lấy tay ta hơn nữa.
Tuy rằng ta cũng sợ nhưng còn có điều gì đó khiến ta tò mò hơn nên đánh bạo đi đến phía trước.
Từ từ mở cánh cửa của hậu cung ra.
“Két…” Cánh cửa chậm rãi mở ra.
“A… Là ma aa!” Công chúa buông tay ta, bỏ chạy ra ngoài.
Còn ta thì ôm đầu ngồi xổm xuống đất chờ cho tiếng kêu kia biến mất, bình tĩnh nhớ lại mọi chuyện.
Ta đứng dậy nhìn quanh căn phòng, bên trong kết đầy mạng nhện, mùi ẩm mốc bốc lên nồng nặc.
Ở trong phòng ta thấy rất nhiều nơi phát ra đốm sáng, ta chậm rãi bước đến cúi người xuống nhặt lên thì hóa ra đó là long châu. Có cả thảy là ba viên lớn có nhỏ có nhưng bên trong không phải màu vàng mà là màu đỏ. Nên ta tạm thời gọi nó là hỏa long châu, không ngờ ở cái nơi ma quỷ này lại có thể tìm được món bảo bối quý giá đó.
“Ê… ngươi còn ở bên trong không thế?” Là giọng nói của công chúa.
“Dạ có” Ta vừa nói vừa tiến lại gần nàng để nàng nhìn thấy rõ ta, nàng lập tức bắt lấy tay ta “Chúng ta đi nhanh thôi, nơi này đáng sợ quá đi mất.”
Ta trấn an nàng xong, định tìm xung quanh xem có còn viên long châu nào không nhưng thấy nàng ta sợ quá, hơn nữa ta đi lâu như vậy Vi Tiểu Bảo ắt hẳn sẽ rất lo lắng nên ta đành quyết định đi về.
Ta đưa công chúa về tẩm cung sau đó thẳng tiến đến phòng ngủ của mình, nhưng đã thấy Vi Tiểu Bảo đứng trước cửa rồi.
“Công công… ông….” Không đợi ta hỏi xong Vi Tiểu Bảo đã vội vã nói “Hoàng thượng đang ở bên trong đợi nương nương.”
“Hoàng thượng! Sao hoàng thượng lại đến vào giờ này chứ?”
“Sao trẫm không thể tới giờ này, Vân nhi, cuối cùng thì nàng cũng đã trở về.”
“A, đúng ạ, Vân Quý phi đã về rồi. Để nô tài giúp quý phi tắm rửa thay y phục, chải lại đầu tóc rồi đến thỉnh an hoàng thượng.”
“Khỏi cần… trẫm chờ nàng đã lâu rồi, để nàng vào đây đi.”
Chết rồi, ta khó xử nhìn Vi Tiểu Bảo, bây giờ ta đang mặc đồ thái giám thì sao có thể để hắn nhìn thấy. “Còn không mau vào đây, muốn kháng chỉ sao?”
“Dạ, Vân quý phi vào ngay đây ạ.” Nói xong đưa ta vào trong phòng. Hoàng thượng nhìn ta mặc đồ thái giám cũng không hề ngạc nhiên, ngược lại giơ tay lên ý bảo Vi Tiểu Bảo lui ra, sau đó chậm rãi tiến lại gần ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.