Chương 57
Dật Danh
20/03/2014
“Anh làm thế nào mà cứu được tôi ra khỏi lũ nhện đó vậy?” Đến cả tên
Đông Phương Bất Bại kia cũng sợ, vậy mà người này còn xông vào cứu ta,
ta thật sự rất tò mò đấy.
“Phì…ha ha…”
Ha ha?? Hắn cười gì chứ?
“Thật ra lũ nhện này đã sùi bọt mép rồi, công lao là nhờ vào ‘mị lực’ của nàng, chứ không phải tại hạ…Ha ha”
Cái gì??? Không thể nào??? Ngay cả nhện cũng bị ta hù chết!!!!
“Chúng ta mau đi nhanh, nếu không hắn ta lấy mất long châu thì nguy to.”
Hắn cũng biết nơi này có long châu ư?
Động Bảo Điển
“Ha ha…không ngờ cô cũng thoát được khỏi lũ nhện đó cơ đấy”
“Những chuyện anh không ngờ tới sau này còn rất nhiều!” Tuy không nhìn thấy gì nhưng ta biết trước mắt nhất định là Đông Phương Bất Bại vừa nãy muốn hại chết ta! “Có phải thứ anh muốn Quỳ hoa bảo điển hay không?”
“Cô biết ở đâu?”
Ta nhận thấy giọng nói của hắn có phần xúc động.
“Đương nhiên tôi biết…” Ta tự tin nói.
“Chắc chắn cô sẽ không đơn giản nói cho ta biết đúng không?”
“Đương nhiên, trước tiên huynh hãy giải độc trên người nàng đã!” Công Tôn Hiệp ôm ta nói.
“Hóa ra là chuyện đơn giản như vậy, đương nhiên có thể, công tử tóc bạc”
Công tử tóc bạc? Là chỉ Công Tôn Hiệp à??
“Ta nghĩ Đông Phương huynh là võ lâm minh chủ chắc sẽ không nuốt lời chứ?”
Cái gì? Tên Đông Phương Bất Bại kia lại là võ lâm minh chủ? Không phải chứ?
“Nói mau, rốt cuộc Quỳ hoa bảo điển ở đâu trong số ba quan tài kia?”
Dựa vào ký ức trong mơ, ta nói “Cái thứ ba”
“Kịch…” Quan tài mở ra…một tên cương thi vương to lớn nhảy dựng lên từ bên trong…
“Chết tiệt!” Đông Phương Bất Bại đánh bay cương thi ra ngoài, một ngụm máu phun ra, như bị kích thích, cương thi vương liền gào to tấn công về phía Đông Phương Bất Bại.
Mà ta và Công Tôn Hiệp đi tới trước quan tàu, lấy hắc long châu và Quỳ hoa bảo điển ra.
“Vù…” Cương thi vương lại quay ngược về phía chúng ta, Công Tôn Hiệp liền nhét long châu vào áo ta, đẩy ta ra sau “Nàng đem long châu đi mau”
“Tôi không nhìn thấy thì đi thế nào đây!” Ta sốt ruột nói to.
“Chi bằng để ta đưa cô đi!” Đông Phương Bất Bại kéo tay của ta.
“Không được chạm vào nàng”
“Ngươi nói không chạm, ta lại càng chạm”.
“Ngươi…”
(Tiếng đánh nhau) (Tiếng cương thi gào lên) trộn lẫn vào nhau, ta không thấy gì hết nên chỉ chăm chăm cầm lấy Quỳ hoa bảo điển và long châu.
“A…” Nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của cương thi, ta đoán chắc nó chết rồi.
Hiện tại chỉ còn lại ta, Công Tôn Hiệp và Đông Phương Bất Bại.
“Ha ha…các người muốn đánh với ta sao?”
“Không phải” Ta lắc đầu “Cho anh Bảo điển, nhưng trước hết anh phải giải độc cho tôi đã”
“Được, vậy phiền hai vị tới nhà tại hạ làm khách”
Nghe thấy tiếng cười sang sảng của hắn, ta thật chờ mong được nhìn bộ dạng biến thành thái giám của hắn ra sao, nhất định sẽ vô cùng thú vị…
“Phì…ha ha…”
Ha ha?? Hắn cười gì chứ?
“Thật ra lũ nhện này đã sùi bọt mép rồi, công lao là nhờ vào ‘mị lực’ của nàng, chứ không phải tại hạ…Ha ha”
Cái gì??? Không thể nào??? Ngay cả nhện cũng bị ta hù chết!!!!
“Chúng ta mau đi nhanh, nếu không hắn ta lấy mất long châu thì nguy to.”
Hắn cũng biết nơi này có long châu ư?
Động Bảo Điển
“Ha ha…không ngờ cô cũng thoát được khỏi lũ nhện đó cơ đấy”
“Những chuyện anh không ngờ tới sau này còn rất nhiều!” Tuy không nhìn thấy gì nhưng ta biết trước mắt nhất định là Đông Phương Bất Bại vừa nãy muốn hại chết ta! “Có phải thứ anh muốn Quỳ hoa bảo điển hay không?”
“Cô biết ở đâu?”
Ta nhận thấy giọng nói của hắn có phần xúc động.
“Đương nhiên tôi biết…” Ta tự tin nói.
“Chắc chắn cô sẽ không đơn giản nói cho ta biết đúng không?”
“Đương nhiên, trước tiên huynh hãy giải độc trên người nàng đã!” Công Tôn Hiệp ôm ta nói.
“Hóa ra là chuyện đơn giản như vậy, đương nhiên có thể, công tử tóc bạc”
Công tử tóc bạc? Là chỉ Công Tôn Hiệp à??
“Ta nghĩ Đông Phương huynh là võ lâm minh chủ chắc sẽ không nuốt lời chứ?”
Cái gì? Tên Đông Phương Bất Bại kia lại là võ lâm minh chủ? Không phải chứ?
“Nói mau, rốt cuộc Quỳ hoa bảo điển ở đâu trong số ba quan tài kia?”
Dựa vào ký ức trong mơ, ta nói “Cái thứ ba”
“Kịch…” Quan tài mở ra…một tên cương thi vương to lớn nhảy dựng lên từ bên trong…
“Chết tiệt!” Đông Phương Bất Bại đánh bay cương thi ra ngoài, một ngụm máu phun ra, như bị kích thích, cương thi vương liền gào to tấn công về phía Đông Phương Bất Bại.
Mà ta và Công Tôn Hiệp đi tới trước quan tàu, lấy hắc long châu và Quỳ hoa bảo điển ra.
“Vù…” Cương thi vương lại quay ngược về phía chúng ta, Công Tôn Hiệp liền nhét long châu vào áo ta, đẩy ta ra sau “Nàng đem long châu đi mau”
“Tôi không nhìn thấy thì đi thế nào đây!” Ta sốt ruột nói to.
“Chi bằng để ta đưa cô đi!” Đông Phương Bất Bại kéo tay của ta.
“Không được chạm vào nàng”
“Ngươi nói không chạm, ta lại càng chạm”.
“Ngươi…”
(Tiếng đánh nhau) (Tiếng cương thi gào lên) trộn lẫn vào nhau, ta không thấy gì hết nên chỉ chăm chăm cầm lấy Quỳ hoa bảo điển và long châu.
“A…” Nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của cương thi, ta đoán chắc nó chết rồi.
Hiện tại chỉ còn lại ta, Công Tôn Hiệp và Đông Phương Bất Bại.
“Ha ha…các người muốn đánh với ta sao?”
“Không phải” Ta lắc đầu “Cho anh Bảo điển, nhưng trước hết anh phải giải độc cho tôi đã”
“Được, vậy phiền hai vị tới nhà tại hạ làm khách”
Nghe thấy tiếng cười sang sảng của hắn, ta thật chờ mong được nhìn bộ dạng biến thành thái giám của hắn ra sao, nhất định sẽ vô cùng thú vị…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.