Chương 66
Dật Danh
20/03/2014
Nhà Võ lâm minh chủ.
Đông Phương Bất Bại lấy Quỳ hoa bảo điển ra, đã tới lúc đọc rồi, chậm rãi mở trang thứ nhất
“Muốn luyện thành, trước tiên phải…đến chùa???” Chùa gì cơ? Tức tốc lật trang thứ hai, trên đó vẽ lão đầu trọc đang uống trà, bên dưới viết: Hôm nay ta muốn uống trà, trang sau hẵn viết!!
Được thôi! Lại lật sang trang tiếp theo, vẫn là ông lão đó, nhưng lần này không phải uống trà mà đang đuổi theo một tiểu mỹ nữ, trên đó viết: Hôm nay ta muốn đi tán gái, không có thời gian viết, chờ trang sau đi!
Nhịn…..Cố kìm nén kích động muốn xé quyển sách này ra, lại lật tiếp!
Rốt cuộc lại là lão đầu trọc đang niệm kinh: Ta quên mất phải viết gì rồi, khi nào nhớ thì viết vậy!
“Thiên hạ đệ nhất xấu nữ!” Đông Phương Bất Bại rống lên, ném quyển sách xuống mặt đất, nghĩ kĩ lại…Ha….Đồ xấu nữ kia cũng không có có gan đi đùa giỡn ta như vậy đâu, Đông Phương Bất Bại tỉnh táo lại nhặt sách lên, giở thẳng tới trang cuối cùng…………
Vẫn là lão trọc đầu: Ha ha, đồ ngốc mới lật trang này, đồ ngốc, đồ ngốc…..còn lè lưỡi……….
Gân xanh nổi lên…”Người đâu! Lập tức truy tìm tung tích thiên hạ đệ nhất xấu nữ cho ta!!!”
Ha ha..Nếu để ta tóm được cô…cô sẽ xong đời, xấu nữ!!!
“AAAA……tôi không muốn ở đây cả đời, tôi là nữ…….”
“AAAA….tôi là nữ, cho tôi ra ngoài đi mà!!!”
Ơ? Hóa ra có phụ nữ à? Ta tò mò đi tới xem, ồ…….chỉ thấy một đám hòa thượng đang túm lấy người đầu trọc vừa kêu to là nữ kia, cởi quần áo người đó ra, vuốt ve không ngừng!
“A! Sư huynh, các huynh làm gì vậy, thả tôi ra!” Người bị sờ liên tục giãy giụa.
“Ha ha…Ngoan ngoãn đừng có làm loạn, không phải đệ nói mình là nữ sao? Để sư huynh thương yêu đệ nha..Ha ha…” Nói xong lại còn chảy nước miếng.
“Ha ha….Người mới tới, hình như đệ cũng vừa nói mình là nữ nhân thì phải?”
“A……đệ nói mình là nữ khi nào chứ, đệ là nam, thật sự là nam nhân, hàng thật giá thật, không thể giả được.” Ta vỗ ngực đảm bảo “Nếu ai dám nói đệ là nữ, tôi sẽ đánh hắn một trận ngay lập tức!”
“Thật không? Tiếc quá, ha ha, ta ở đây cũng đã bốn năm rồi, sắp không chịu nổi nữa, nếu có một nữ nhân thật thì…ha ha…ta nhất định phải…ta nhất định…”
Đúng là vẻ mặt kinh khủng, tuy màu thuốc trên mặt ta đã được rửa sạch nhưng lại chẳng ảnh hưởng gì tới bọn họ cả, họ nói là đã từng gặp cả ma nên việc gì phải sợ, nếu để họ biết ta là nữ thì ta nghĩ nhất định sẽ lôi ta ra ăn mất, “Đương nhiên, đương nhiên, đệ là nam, ha ha…đệ là nam”.
Đông Phương Bất Bại lấy Quỳ hoa bảo điển ra, đã tới lúc đọc rồi, chậm rãi mở trang thứ nhất
“Muốn luyện thành, trước tiên phải…đến chùa???” Chùa gì cơ? Tức tốc lật trang thứ hai, trên đó vẽ lão đầu trọc đang uống trà, bên dưới viết: Hôm nay ta muốn uống trà, trang sau hẵn viết!!
Được thôi! Lại lật sang trang tiếp theo, vẫn là ông lão đó, nhưng lần này không phải uống trà mà đang đuổi theo một tiểu mỹ nữ, trên đó viết: Hôm nay ta muốn đi tán gái, không có thời gian viết, chờ trang sau đi!
Nhịn…..Cố kìm nén kích động muốn xé quyển sách này ra, lại lật tiếp!
Rốt cuộc lại là lão đầu trọc đang niệm kinh: Ta quên mất phải viết gì rồi, khi nào nhớ thì viết vậy!
“Thiên hạ đệ nhất xấu nữ!” Đông Phương Bất Bại rống lên, ném quyển sách xuống mặt đất, nghĩ kĩ lại…Ha….Đồ xấu nữ kia cũng không có có gan đi đùa giỡn ta như vậy đâu, Đông Phương Bất Bại tỉnh táo lại nhặt sách lên, giở thẳng tới trang cuối cùng…………
Vẫn là lão trọc đầu: Ha ha, đồ ngốc mới lật trang này, đồ ngốc, đồ ngốc…..còn lè lưỡi……….
Gân xanh nổi lên…”Người đâu! Lập tức truy tìm tung tích thiên hạ đệ nhất xấu nữ cho ta!!!”
Ha ha..Nếu để ta tóm được cô…cô sẽ xong đời, xấu nữ!!!
“AAAA……tôi không muốn ở đây cả đời, tôi là nữ…….”
“AAAA….tôi là nữ, cho tôi ra ngoài đi mà!!!”
Ơ? Hóa ra có phụ nữ à? Ta tò mò đi tới xem, ồ…….chỉ thấy một đám hòa thượng đang túm lấy người đầu trọc vừa kêu to là nữ kia, cởi quần áo người đó ra, vuốt ve không ngừng!
“A! Sư huynh, các huynh làm gì vậy, thả tôi ra!” Người bị sờ liên tục giãy giụa.
“Ha ha…Ngoan ngoãn đừng có làm loạn, không phải đệ nói mình là nữ sao? Để sư huynh thương yêu đệ nha..Ha ha…” Nói xong lại còn chảy nước miếng.
“Ha ha….Người mới tới, hình như đệ cũng vừa nói mình là nữ nhân thì phải?”
“A……đệ nói mình là nữ khi nào chứ, đệ là nam, thật sự là nam nhân, hàng thật giá thật, không thể giả được.” Ta vỗ ngực đảm bảo “Nếu ai dám nói đệ là nữ, tôi sẽ đánh hắn một trận ngay lập tức!”
“Thật không? Tiếc quá, ha ha, ta ở đây cũng đã bốn năm rồi, sắp không chịu nổi nữa, nếu có một nữ nhân thật thì…ha ha…ta nhất định phải…ta nhất định…”
Đúng là vẻ mặt kinh khủng, tuy màu thuốc trên mặt ta đã được rửa sạch nhưng lại chẳng ảnh hưởng gì tới bọn họ cả, họ nói là đã từng gặp cả ma nên việc gì phải sợ, nếu để họ biết ta là nữ thì ta nghĩ nhất định sẽ lôi ta ra ăn mất, “Đương nhiên, đương nhiên, đệ là nam, ha ha…đệ là nam”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.