Chương 73
Dật Danh
20/03/2014
Sau lần ăn cơm thê thảm đó ta rút ra kinh nghiệm xương máu, quyết định
mỗi lần ăn cơm sẽ mang thức ăn và cơm đi chạy trốn, mặc kệ bọn họ có
đánh tới rung trời lở đất ở đằng sau thì ta vẫn thi hành chính sách ‘ba
không’ : Không nghe, không hỏi, không nhìn!
“Tiểu phương trượng!” Quá Tham ôm chặt lấy ta mà khóc lóc. “Cậu còn mặc kệ những người đó thì Lan Nhược Tự của chúng ta sẽ phá sản mất!”
“Có thái quá như thế không? Chẳng lẽ làm hỏng mỗi vài cái bàn cũng có thể làm cho Lan Nhược Tự này phá sản kia à? Cũng đâu đến mức ấy! Hơn nữa vàng của vị thần tài kia cũng đâu có ít? Lúc cần thì lôi ra một chút là được thôi mà.”
“Ài……Cậu đừng có nhắc tới vị thần tài kia! Ông ta thưởng bạc cho ta, đó khác nào là bạc ta đi chữa trị vết thương, hơn nữa gần đây càng ngày ông ta càng độc ác, căn bản là không đủ để chữa vết thương nặng như vậy!” Quá Tham lại bắt đầu cằn nhằn. Ta lắc đầu bất đắc dĩ, ngày nào hắn cũng phải tới chỗ ta để kể lể vết thương ra sao, hơn nữa càng ngày càng nhiều, nghe nghe, ta lại cho rằng để hắn đi hầu hạ công chúa mới là đúng nhất! Ngẫm lại trong chùa này còn có ai có thể tiêu nhiều bạc như vậy đi chữa trị cho cái bệnh như hoa nở thế đâu? (Không biết công chúa dùng loại thuốc gì, nghe nói là bí dược trong cung, tự nhiên đầu tam sư huynh lại nở ra một đóa hoa nhỏ) Không biết tam sư huynh tìm đâu ra một vị cao thủ chữa trị được! Thật là thần kỳ! Ta hỏi hắn thế nào hắn cũng không nói là ai. “Anh có muốn thoát khỏi vị thần tài kia không, hì hì, tôi có thể giúp anh, nhưng anh phải nói cho tôi…..”
“Tuyệt đối không được!” Hai tay làm thành dấu gạch chéo, “Cho dù bị thần tài đùa giỡn tới chết thì ta cũng không nói” Nói xong hắn chạy đi không thèm quay đầu lại……..>_> Có nhầm không vậy? Cho dù chết cũng không nói cho ta biết? Anh nghĩ rằng ta sẽ ăn người kia phải không hả. Ta chỉ muốn hỏi hắn xem có thể chữa được cái đầu trọc của ta không thôi, để lại mọc tóc thôi mà. Một tâm nguyện nhỏ nhỏ nhỏ như vi sinh vật mà anh cũng không giúp ta thực hiện sao, ông trời ơi! Ta ngửa mặt lên trời thở dài.
“Ha ha…….ông lại than thở gì thế? Tiểu phương trượng.”
Là giọng nói của Hoàng thượng, ta dùng tốc độ 0,001 giây/giờ để biến mất!
“Haizzzzz…..Ta chỉ muốn trò chuyện một chút thôi, ông có cần phải biến mất nhanh như vậy không? Ông trời, lẽ nào ngay cả tiểu phương trượng nhỏ nhỏ nhỏ đến không thể nhỏ hơn mà cũng không cho ta sao?”
“Cốp!” Chẳng may đụng phải cây cột, mắt ta hoa lên, vô số ngôi sao đang nhảy nhót trên đầu ta, và cả “Ha ha ha ha ha…” Tiếng cười của Hoàng thượng. Hoàng thượng! Thấy hắn đang đi từng bước tới phía ta, ta lập tức bò lên tường, bằng tốc độ nhanh nhất chạy lên mái nhà, giẫm mái hiên tới nát vụn mới thoát khỏi Hoàng thượng an toàn.
Ta đang cuống cuồng chạy trốn nên cũng không để ý tới việc chui vào phòng ai, nói chung trốn thoát là được rồi! Vừa mở cửa phòng thì một cái ghế dài phi tới, và bỗng có một cái bàn tới trình diện. Ta cúi người thành hình chữ ‘U’ để né ‘vật thể lạ’, trời ơi, cái eo của ta……..trở về nhất định phải bôi thuốc mới được.
“Oa!! Ông luyện võ công gì thế, chơi vui quá. Ta cũng muốn luyện, ha ha”
Võ công?? Cái eo của ta sắp đứt lìa tới nơi rồi mà cô còn nói là chơi vui ư? Ta tức giận trừng mắt nhìn công chúa, chân vung lên đạp về phía nàng ta, nhưng công chúa lại nhanh nhẹn né sang bên cạnh như con khỉ. “Không biết là ngã xuống như vậy có đau không nhỉ, hì hì…” Công chúa cười như con chuột. A…….Đừng…….đáng tiếc không còn kịp nữa rồi, nàng ta kéo cái ghế ra.
“Á” Ta rơi thẳng xuống đất, còn kéo theo cả phụ nữ có thai hôn đất.
“Éc…éc…éc!” (một tiếng kêu thảm thiết) Hả? Tiếng động này rất quen, hình như phát ra từ bụng công chúa? Không phải chứ??? Ta nhìn bụng công chúa với vẻ khó tin nổi, chưa sinh mà đã nói được? Quái thai à? Hay…
“Hừ, ngươi là đồ heo ngốc, heo ngốc!” Công chúa dùng sức nện lên bụng, tiếng kêu phát ra còn to hơn nữa. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Công chúa đang mang thai cái thứ gì vậy?
“Hì hì…” Công chúa cười mắc cỡ, sau đó chậm rãi móc ra ‘thứ gì đó’ mà ta nghi ngờ đã lâu……lại là……là một con heo nhỏ??? “Công chúa, cô không mang thai thì sao lại nhét con heo này làm gì?”
“Ơ…..Ông biết ta là công chúa?”
Không xong rồi, nhất thời lỡ mồm, chợt “Hôm nay ta sẽ lấy mạng của ngươi!”
Một bóng người màu vàng xông ra, bay qua mặt ta và công chúa, tiếp theo đó là một bóng màu đỏ, là Đông Phương Bất Bại và tứ sư huynh??
Ta nhìn lại vào trong phòng thì chỉ muốn ngất, bên trong bị phá tới mức không còn ra hình dạng gì, nóc nhà bị phá thì không nói tới, ngay cả bốn bức tường cũng đều mở ‘miệng’, vốn chỗ đang nguyên vẹn giờ chỉ còn lại một cái giường, còn bàn ghế vừa bay ra thì ta đoán chắc cũng rơi thẳng xuống đất rồi. Không có một thứ nào là nguyên vẹn, nhớ tam sư huynh đã từng nói Lan Nhược Tự của chúng ta sẽ nhanh chóng phá sản, hình như là thật nếu mấy kẻ kia cứ hứng lên như thế, sửa phòng cũng sửa chết chúng ta luôn rồi……..Không được! Phải nghĩ cách bắt những kẻ vô tích sự này đền bù, cộng thêm việc thu dọn đống thiệt hại này.
Công chúa cũng thoắt cái chạy mất……
Ta trở lại phòng một mình để nghĩ cách, vừa vào phòng thì đã thấy Long công tử đang……..niệm kinh trong đó. Anh sẽ không nghĩ quẩn mà xuất gia đấy chứ? Không được! vất vả lắm tôi mới trở thành hoàng đế của đám hòa thượng này, nếu anh ở đây thì sớm muộn gì cũng biết thân phận của tôi, làm sao tiếp tục trà trộn ở đây được nữa! Phải ngăn lại! “Thí chủ, có chuyện gì vướng mắc trong lòng vậy? Có thể nói cho lão nạp biết không?”
“Ha ha…..Phương trượng là người xuất gia, đâu có hiểu được đau khổ chốn hồng trần………”
“Người xuất gia thì trước kia cũng xuất thân từ hồng trần, tôi cũng từng trả qua chuyện của ngài, trực giác nói cho tôi biết, ngài đang có chuyện buồn phiền!” Không nói thì ta sẽ khó chịu lắm.
“Không biết tại sao mà khi đối mặt với phương trượng, ta lại có một cảm giác rất thân thiết.” Thấy ánh mắt chân thành của Long công tử, trong veo như một đứa trẻ, đột nhiên ta muốn ôm lấy hắn “Tôi cũng vậy……..”
“Ông cũng vậy?”
Không đúng, ta lập tức phản ứng “Không phải, không phải, là tôi nói nhầm……..”
“Ồ….vậy à?” Long công tử nghiêng người sang, nếu không đeo mặt nạ thì bây giờ mũi đã chạm mũi, mắt đối mắt, mặt ta đỏ ửng như quả cà chua, ặc ặc, càng ngày càng gần, sắp sửa miệng đối miệng?? “Thí chủ!! Dừng miệng lại!” Vốn định nói là hôn nhưng chẳng hiểu sao lại nói thành miệng.
“A!” Long công tử lùi về phía sau “Xin lỗi, phương trượng, vừa rồi ta nghĩ tới nàng xuất thần quá nên bất tri bất giác đã coi ông là nàng!”
Nàng….nàng là ai?? Ta có một cảm giác thật khó chịu, rất muốn hỏi nhưng không biết hỏi thế nào. “Cho dù là như vậy thì ngài cũng không thể…không thể hôn ta!” Ta tức giận mắng Long công tử, sau đó mở cửa ra, muốn chạy trốn thứ cảm giác kỳ lạ ấy, có hơi tức giận nhưng rất để tâm, nàng trong lời hắn là ta sao?
……
*Kế hoạch dọa ma của tiểu phương trượng:
“Giả ma dọa người đi!” Quá Tham đề xuất, “Không được, nếu không cẩn thận làm mỹ nhân của ta sợ thì biết làm thế nào?” Thái Xuẩn kiên quyết phản đối. “Phản đối, anh có quyền phản đối à? Đừng quên người khiến chúng ta nhanh chóng phá sản là ai, anh cũng có một phần đấy.” Ta nhắc nhở hắn về những tổn thất, không tính tiêu diệt cả anh đã là phúc cho anh lắm rồi, còn dám phản đối nữa hả! Đúng là ăn gan hùm!
“A…….A…….Tiểu phương trượng, sao cậu lại nói vậy, chẳng phải ta đã giúp sửa chữa bàn ghế rồi còn gì?” Vừa nghĩ tới việc bị tiểu sư phụ bắt đi sửa bàn ghế một ngày một đêm thì tay run lên không ngừng lại được, cho nên mới không đi tìm mỹ nhân, cũng may chứ nếu không sao biết được tiểu sư phụ bí mật triệu tập các sư huynh để đối phó với mỹ nhân của hắn!
“Sửa có mấy cái bàn ghế thì tính làm gì hả, có bản lĩnh thì hôm nay anh đi sửa hết giường bị hỏng trong chùa này đi, tôi mới bái phục anh đấy!” Nhớ tới việc hôm qua thiếu chút nữa ghế và bàn trong phòng Đông Phương Bất Bại phi trúng vào ta thì bụng lại sôi lên, chỉ giỏi giở trò ra tiêu khiển, bây giờ tên này lại còn nhắc tới cái kẻ ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng đấy nữa.
“Đúng, tiểu phương trượng nói rất đúng, nếu còn duy trì thì dám đảm bảo hắn sẽ phá hết cả chùa chúng ta mất!”
“Nói đến phá thì mỹ nhân của ta đâu có lợi hại bằng vị thần tài của huynh, nghe nói hôm qua ông ta ‘dỡ’ hết tàng kinh các của chúng ta, bắt buộc sửa chữa trong một tháng, hắn chưa cần tới một giây đã san bằng cả khu, thật đúng là ‘lợi hại’” Hai tay chắp vào nhau nói rõ bản thân bái phục tới mức nào, ‘thần tài’ đúng là kẻ có sức phá hủy kinh người.
Vừa nghĩ tới thì tam sư huynh đã ôm đầu khóc lóc, bản thân cũng vừa mới chịu trận xong, cứ tưởng hắn sẽ để yên một lát, ai dè hắn vẫn chưa phá đủ, nhân tiện phá luôn cả tàng kinh các, tiểu phương trượng còn không hề do dự móc hết tiền riêng của hắn ra để đóng góp xung công quỹ, giờ hắn chẳng còn đồng nào, trắng tay, hừ hừ hừ, ngay cả nhảy xuống giếng tự sát cũng không được (Hôm trước vừa mới bị công chúa đánh)
“Đủ rồi, đừng cãi nhau nữa, giờ chúng ta phải đoàn kết, không thể chờ phương trượng về rồi nói được, hắn………” Ta cố ý không nói hết, để bọn họ tự suy nghĩ tới bộ dạng bi thảm của chính mình, chắc mọi người vẫn chưa quên ‘Phật sơn vô ảnh thủ’ của phương trượng chứ…..
Nhớ lại thì ta không thể không phủ nhận độ dã man của nó, dù sao phương trượng sẽ không đánh ta đâu, cùng lắm chỉ phạt chép kinh thư thôi, nhưng tàng kinh các đều bị công chúa phá rồi, làm gì còn kinh thư để ta chép nữa, nhớ tới việc đó ta lại buồn cười, ha ha…công chúa làm rất tốt! Lần đầu tiên ta thấy được mặt ‘đáng yêu’ của công chúa (Đối với cậu là đáng yêu, nhưng với người khác là đáng sợ đó!)
Mấy sư huynh đồng loạt cảm thấy rùng mình một cái. “Đúng vậy, phương trượng đi ngao du bốn biển chắc cũng sắp về rồi, ha …ha” Đại sư huynh cười miễn cưỡng. “Chúng ta phải chuẩn bị thế nào để nghênh đón người đây?”
Ầm! Một quả bom dội vào lòng mỗi người “Ta định đi thắt cổ!” Oa! Nhị sư huynh dùng cách thức quyết liệt để nghênh đón phương trượng trở về! Bái phục, bái phục, nói luôn là đi tìm một sợi dây đi…….
“Chỗ nào có động, chỗ nào có động!” Tứ sư huynh đi tìm nơi nào có động để chui vào.
Ta từ từ nhấp một ngụm trà “Quá Xuẩn à, đừng có tìm, tôi đã xác nhận từ lâu rồi, bản tự không có ‘lỗ’ để chui đâu”
“A~! Vậy chỉ còn lại cửa sau để chạy thoát thôi!” Quá Tham đang ôm lấy đầu, sau khi nghe thấy có cửa sau thì động tác mọi người đều dừng lại, cùng nhau làm tư thế nói ‘Xuỵt’
Hình như cửa sau là điều cấm kỵ nhắc tới thì phải?? Ta tới Lan Nhược Tự lâu như vậy mà còn không biết có cửa sau nữa. Ta lập tức tò mò “Cửa sau ở đâu?”
“Xuỵt!!!!” Ta cũng đâu có nói to lắm đâu, sao các ngươi còn xuỵt với ta làm gì!
“Tiểu phương trượng, cậu không biết thì tốt hơn……”
“Đúng vậy, tiểu phương trượng, nơi đó rất…rất…rất…”
“Rất cái gì?? Anh nói mau, Quá Xuẩn”
“Tà!” Đại sư huynh tiếp lời.
Đại sư huynh vừa nói xong thì tất cả mọi người đều ‘Xuỵt!!!!!!!!’ với hắn.
Khiến địa sư huynh thở dài…trong phòng chỉ còn lại Quá Tham và ta đang đờ cả người.
Tà? Có phải có ma không………Vừa nhắc tới ma, ta chỉ nghĩ tới bóng người đang bay bay, trôi lờ đờ bất định…………”Tiểu phương trượng”
“A…Ai….Ai đấy?” Ta bịt mắt kêu to.
“Là ta đây, tiểu phương trượng.”
Nghe thấy giọng nói trẻ con ấy ta biết ngay là ngũ sư huynh “Quá Nhỏ, sao cậu tới mà chẳng có tiếng động gì thế, hại tôi sợ tới mức lá gan nhảy cả ra ngoài!”
“Vậy sao?” Quá Nhỏ gãi gãi đầu, không ngờ mình lại làm phương trượng sợ như thế.
“Cậu tìm tôi có việc gì?”
Quá Nhỏ lấy ra một bức thư, bên trên biết: Quá Mau thân thích. Theo trực giác ta đoán là thư do phương trượng viết, ta mở thư ra.
………….
“Tiểu phương trượng, phương trượng nói gì thế?” bé con Quá Nhỏ tò mò hỏi.
“Nói gì? Hì hì, còn có thể nói gì được chứ, ngày mai chuẩn bị cho tốt.”
“Chuẩn bị gì?”
“Nghênh đón phương trượng, chào mừng phương trượng trở về.” Ha ha, ta cười bất đắc dĩ, ngày mai hắn về rồi, ta đây còn có thể giấu thân phận được nữa sao?
“Tiểu phương trượng!” Quá Tham ôm chặt lấy ta mà khóc lóc. “Cậu còn mặc kệ những người đó thì Lan Nhược Tự của chúng ta sẽ phá sản mất!”
“Có thái quá như thế không? Chẳng lẽ làm hỏng mỗi vài cái bàn cũng có thể làm cho Lan Nhược Tự này phá sản kia à? Cũng đâu đến mức ấy! Hơn nữa vàng của vị thần tài kia cũng đâu có ít? Lúc cần thì lôi ra một chút là được thôi mà.”
“Ài……Cậu đừng có nhắc tới vị thần tài kia! Ông ta thưởng bạc cho ta, đó khác nào là bạc ta đi chữa trị vết thương, hơn nữa gần đây càng ngày ông ta càng độc ác, căn bản là không đủ để chữa vết thương nặng như vậy!” Quá Tham lại bắt đầu cằn nhằn. Ta lắc đầu bất đắc dĩ, ngày nào hắn cũng phải tới chỗ ta để kể lể vết thương ra sao, hơn nữa càng ngày càng nhiều, nghe nghe, ta lại cho rằng để hắn đi hầu hạ công chúa mới là đúng nhất! Ngẫm lại trong chùa này còn có ai có thể tiêu nhiều bạc như vậy đi chữa trị cho cái bệnh như hoa nở thế đâu? (Không biết công chúa dùng loại thuốc gì, nghe nói là bí dược trong cung, tự nhiên đầu tam sư huynh lại nở ra một đóa hoa nhỏ) Không biết tam sư huynh tìm đâu ra một vị cao thủ chữa trị được! Thật là thần kỳ! Ta hỏi hắn thế nào hắn cũng không nói là ai. “Anh có muốn thoát khỏi vị thần tài kia không, hì hì, tôi có thể giúp anh, nhưng anh phải nói cho tôi…..”
“Tuyệt đối không được!” Hai tay làm thành dấu gạch chéo, “Cho dù bị thần tài đùa giỡn tới chết thì ta cũng không nói” Nói xong hắn chạy đi không thèm quay đầu lại……..>_> Có nhầm không vậy? Cho dù chết cũng không nói cho ta biết? Anh nghĩ rằng ta sẽ ăn người kia phải không hả. Ta chỉ muốn hỏi hắn xem có thể chữa được cái đầu trọc của ta không thôi, để lại mọc tóc thôi mà. Một tâm nguyện nhỏ nhỏ nhỏ như vi sinh vật mà anh cũng không giúp ta thực hiện sao, ông trời ơi! Ta ngửa mặt lên trời thở dài.
“Ha ha…….ông lại than thở gì thế? Tiểu phương trượng.”
Là giọng nói của Hoàng thượng, ta dùng tốc độ 0,001 giây/giờ để biến mất!
“Haizzzzz…..Ta chỉ muốn trò chuyện một chút thôi, ông có cần phải biến mất nhanh như vậy không? Ông trời, lẽ nào ngay cả tiểu phương trượng nhỏ nhỏ nhỏ đến không thể nhỏ hơn mà cũng không cho ta sao?”
“Cốp!” Chẳng may đụng phải cây cột, mắt ta hoa lên, vô số ngôi sao đang nhảy nhót trên đầu ta, và cả “Ha ha ha ha ha…” Tiếng cười của Hoàng thượng. Hoàng thượng! Thấy hắn đang đi từng bước tới phía ta, ta lập tức bò lên tường, bằng tốc độ nhanh nhất chạy lên mái nhà, giẫm mái hiên tới nát vụn mới thoát khỏi Hoàng thượng an toàn.
Ta đang cuống cuồng chạy trốn nên cũng không để ý tới việc chui vào phòng ai, nói chung trốn thoát là được rồi! Vừa mở cửa phòng thì một cái ghế dài phi tới, và bỗng có một cái bàn tới trình diện. Ta cúi người thành hình chữ ‘U’ để né ‘vật thể lạ’, trời ơi, cái eo của ta……..trở về nhất định phải bôi thuốc mới được.
“Oa!! Ông luyện võ công gì thế, chơi vui quá. Ta cũng muốn luyện, ha ha”
Võ công?? Cái eo của ta sắp đứt lìa tới nơi rồi mà cô còn nói là chơi vui ư? Ta tức giận trừng mắt nhìn công chúa, chân vung lên đạp về phía nàng ta, nhưng công chúa lại nhanh nhẹn né sang bên cạnh như con khỉ. “Không biết là ngã xuống như vậy có đau không nhỉ, hì hì…” Công chúa cười như con chuột. A…….Đừng…….đáng tiếc không còn kịp nữa rồi, nàng ta kéo cái ghế ra.
“Á” Ta rơi thẳng xuống đất, còn kéo theo cả phụ nữ có thai hôn đất.
“Éc…éc…éc!” (một tiếng kêu thảm thiết) Hả? Tiếng động này rất quen, hình như phát ra từ bụng công chúa? Không phải chứ??? Ta nhìn bụng công chúa với vẻ khó tin nổi, chưa sinh mà đã nói được? Quái thai à? Hay…
“Hừ, ngươi là đồ heo ngốc, heo ngốc!” Công chúa dùng sức nện lên bụng, tiếng kêu phát ra còn to hơn nữa. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Công chúa đang mang thai cái thứ gì vậy?
“Hì hì…” Công chúa cười mắc cỡ, sau đó chậm rãi móc ra ‘thứ gì đó’ mà ta nghi ngờ đã lâu……lại là……là một con heo nhỏ??? “Công chúa, cô không mang thai thì sao lại nhét con heo này làm gì?”
“Ơ…..Ông biết ta là công chúa?”
Không xong rồi, nhất thời lỡ mồm, chợt “Hôm nay ta sẽ lấy mạng của ngươi!”
Một bóng người màu vàng xông ra, bay qua mặt ta và công chúa, tiếp theo đó là một bóng màu đỏ, là Đông Phương Bất Bại và tứ sư huynh??
Ta nhìn lại vào trong phòng thì chỉ muốn ngất, bên trong bị phá tới mức không còn ra hình dạng gì, nóc nhà bị phá thì không nói tới, ngay cả bốn bức tường cũng đều mở ‘miệng’, vốn chỗ đang nguyên vẹn giờ chỉ còn lại một cái giường, còn bàn ghế vừa bay ra thì ta đoán chắc cũng rơi thẳng xuống đất rồi. Không có một thứ nào là nguyên vẹn, nhớ tam sư huynh đã từng nói Lan Nhược Tự của chúng ta sẽ nhanh chóng phá sản, hình như là thật nếu mấy kẻ kia cứ hứng lên như thế, sửa phòng cũng sửa chết chúng ta luôn rồi……..Không được! Phải nghĩ cách bắt những kẻ vô tích sự này đền bù, cộng thêm việc thu dọn đống thiệt hại này.
Công chúa cũng thoắt cái chạy mất……
Ta trở lại phòng một mình để nghĩ cách, vừa vào phòng thì đã thấy Long công tử đang……..niệm kinh trong đó. Anh sẽ không nghĩ quẩn mà xuất gia đấy chứ? Không được! vất vả lắm tôi mới trở thành hoàng đế của đám hòa thượng này, nếu anh ở đây thì sớm muộn gì cũng biết thân phận của tôi, làm sao tiếp tục trà trộn ở đây được nữa! Phải ngăn lại! “Thí chủ, có chuyện gì vướng mắc trong lòng vậy? Có thể nói cho lão nạp biết không?”
“Ha ha…..Phương trượng là người xuất gia, đâu có hiểu được đau khổ chốn hồng trần………”
“Người xuất gia thì trước kia cũng xuất thân từ hồng trần, tôi cũng từng trả qua chuyện của ngài, trực giác nói cho tôi biết, ngài đang có chuyện buồn phiền!” Không nói thì ta sẽ khó chịu lắm.
“Không biết tại sao mà khi đối mặt với phương trượng, ta lại có một cảm giác rất thân thiết.” Thấy ánh mắt chân thành của Long công tử, trong veo như một đứa trẻ, đột nhiên ta muốn ôm lấy hắn “Tôi cũng vậy……..”
“Ông cũng vậy?”
Không đúng, ta lập tức phản ứng “Không phải, không phải, là tôi nói nhầm……..”
“Ồ….vậy à?” Long công tử nghiêng người sang, nếu không đeo mặt nạ thì bây giờ mũi đã chạm mũi, mắt đối mắt, mặt ta đỏ ửng như quả cà chua, ặc ặc, càng ngày càng gần, sắp sửa miệng đối miệng?? “Thí chủ!! Dừng miệng lại!” Vốn định nói là hôn nhưng chẳng hiểu sao lại nói thành miệng.
“A!” Long công tử lùi về phía sau “Xin lỗi, phương trượng, vừa rồi ta nghĩ tới nàng xuất thần quá nên bất tri bất giác đã coi ông là nàng!”
Nàng….nàng là ai?? Ta có một cảm giác thật khó chịu, rất muốn hỏi nhưng không biết hỏi thế nào. “Cho dù là như vậy thì ngài cũng không thể…không thể hôn ta!” Ta tức giận mắng Long công tử, sau đó mở cửa ra, muốn chạy trốn thứ cảm giác kỳ lạ ấy, có hơi tức giận nhưng rất để tâm, nàng trong lời hắn là ta sao?
……
*Kế hoạch dọa ma của tiểu phương trượng:
“Giả ma dọa người đi!” Quá Tham đề xuất, “Không được, nếu không cẩn thận làm mỹ nhân của ta sợ thì biết làm thế nào?” Thái Xuẩn kiên quyết phản đối. “Phản đối, anh có quyền phản đối à? Đừng quên người khiến chúng ta nhanh chóng phá sản là ai, anh cũng có một phần đấy.” Ta nhắc nhở hắn về những tổn thất, không tính tiêu diệt cả anh đã là phúc cho anh lắm rồi, còn dám phản đối nữa hả! Đúng là ăn gan hùm!
“A…….A…….Tiểu phương trượng, sao cậu lại nói vậy, chẳng phải ta đã giúp sửa chữa bàn ghế rồi còn gì?” Vừa nghĩ tới việc bị tiểu sư phụ bắt đi sửa bàn ghế một ngày một đêm thì tay run lên không ngừng lại được, cho nên mới không đi tìm mỹ nhân, cũng may chứ nếu không sao biết được tiểu sư phụ bí mật triệu tập các sư huynh để đối phó với mỹ nhân của hắn!
“Sửa có mấy cái bàn ghế thì tính làm gì hả, có bản lĩnh thì hôm nay anh đi sửa hết giường bị hỏng trong chùa này đi, tôi mới bái phục anh đấy!” Nhớ tới việc hôm qua thiếu chút nữa ghế và bàn trong phòng Đông Phương Bất Bại phi trúng vào ta thì bụng lại sôi lên, chỉ giỏi giở trò ra tiêu khiển, bây giờ tên này lại còn nhắc tới cái kẻ ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng đấy nữa.
“Đúng, tiểu phương trượng nói rất đúng, nếu còn duy trì thì dám đảm bảo hắn sẽ phá hết cả chùa chúng ta mất!”
“Nói đến phá thì mỹ nhân của ta đâu có lợi hại bằng vị thần tài của huynh, nghe nói hôm qua ông ta ‘dỡ’ hết tàng kinh các của chúng ta, bắt buộc sửa chữa trong một tháng, hắn chưa cần tới một giây đã san bằng cả khu, thật đúng là ‘lợi hại’” Hai tay chắp vào nhau nói rõ bản thân bái phục tới mức nào, ‘thần tài’ đúng là kẻ có sức phá hủy kinh người.
Vừa nghĩ tới thì tam sư huynh đã ôm đầu khóc lóc, bản thân cũng vừa mới chịu trận xong, cứ tưởng hắn sẽ để yên một lát, ai dè hắn vẫn chưa phá đủ, nhân tiện phá luôn cả tàng kinh các, tiểu phương trượng còn không hề do dự móc hết tiền riêng của hắn ra để đóng góp xung công quỹ, giờ hắn chẳng còn đồng nào, trắng tay, hừ hừ hừ, ngay cả nhảy xuống giếng tự sát cũng không được (Hôm trước vừa mới bị công chúa đánh)
“Đủ rồi, đừng cãi nhau nữa, giờ chúng ta phải đoàn kết, không thể chờ phương trượng về rồi nói được, hắn………” Ta cố ý không nói hết, để bọn họ tự suy nghĩ tới bộ dạng bi thảm của chính mình, chắc mọi người vẫn chưa quên ‘Phật sơn vô ảnh thủ’ của phương trượng chứ…..
Nhớ lại thì ta không thể không phủ nhận độ dã man của nó, dù sao phương trượng sẽ không đánh ta đâu, cùng lắm chỉ phạt chép kinh thư thôi, nhưng tàng kinh các đều bị công chúa phá rồi, làm gì còn kinh thư để ta chép nữa, nhớ tới việc đó ta lại buồn cười, ha ha…công chúa làm rất tốt! Lần đầu tiên ta thấy được mặt ‘đáng yêu’ của công chúa (Đối với cậu là đáng yêu, nhưng với người khác là đáng sợ đó!)
Mấy sư huynh đồng loạt cảm thấy rùng mình một cái. “Đúng vậy, phương trượng đi ngao du bốn biển chắc cũng sắp về rồi, ha …ha” Đại sư huynh cười miễn cưỡng. “Chúng ta phải chuẩn bị thế nào để nghênh đón người đây?”
Ầm! Một quả bom dội vào lòng mỗi người “Ta định đi thắt cổ!” Oa! Nhị sư huynh dùng cách thức quyết liệt để nghênh đón phương trượng trở về! Bái phục, bái phục, nói luôn là đi tìm một sợi dây đi…….
“Chỗ nào có động, chỗ nào có động!” Tứ sư huynh đi tìm nơi nào có động để chui vào.
Ta từ từ nhấp một ngụm trà “Quá Xuẩn à, đừng có tìm, tôi đã xác nhận từ lâu rồi, bản tự không có ‘lỗ’ để chui đâu”
“A~! Vậy chỉ còn lại cửa sau để chạy thoát thôi!” Quá Tham đang ôm lấy đầu, sau khi nghe thấy có cửa sau thì động tác mọi người đều dừng lại, cùng nhau làm tư thế nói ‘Xuỵt’
Hình như cửa sau là điều cấm kỵ nhắc tới thì phải?? Ta tới Lan Nhược Tự lâu như vậy mà còn không biết có cửa sau nữa. Ta lập tức tò mò “Cửa sau ở đâu?”
“Xuỵt!!!!” Ta cũng đâu có nói to lắm đâu, sao các ngươi còn xuỵt với ta làm gì!
“Tiểu phương trượng, cậu không biết thì tốt hơn……”
“Đúng vậy, tiểu phương trượng, nơi đó rất…rất…rất…”
“Rất cái gì?? Anh nói mau, Quá Xuẩn”
“Tà!” Đại sư huynh tiếp lời.
Đại sư huynh vừa nói xong thì tất cả mọi người đều ‘Xuỵt!!!!!!!!’ với hắn.
Khiến địa sư huynh thở dài…trong phòng chỉ còn lại Quá Tham và ta đang đờ cả người.
Tà? Có phải có ma không………Vừa nhắc tới ma, ta chỉ nghĩ tới bóng người đang bay bay, trôi lờ đờ bất định…………”Tiểu phương trượng”
“A…Ai….Ai đấy?” Ta bịt mắt kêu to.
“Là ta đây, tiểu phương trượng.”
Nghe thấy giọng nói trẻ con ấy ta biết ngay là ngũ sư huynh “Quá Nhỏ, sao cậu tới mà chẳng có tiếng động gì thế, hại tôi sợ tới mức lá gan nhảy cả ra ngoài!”
“Vậy sao?” Quá Nhỏ gãi gãi đầu, không ngờ mình lại làm phương trượng sợ như thế.
“Cậu tìm tôi có việc gì?”
Quá Nhỏ lấy ra một bức thư, bên trên biết: Quá Mau thân thích. Theo trực giác ta đoán là thư do phương trượng viết, ta mở thư ra.
………….
“Tiểu phương trượng, phương trượng nói gì thế?” bé con Quá Nhỏ tò mò hỏi.
“Nói gì? Hì hì, còn có thể nói gì được chứ, ngày mai chuẩn bị cho tốt.”
“Chuẩn bị gì?”
“Nghênh đón phương trượng, chào mừng phương trượng trở về.” Ha ha, ta cười bất đắc dĩ, ngày mai hắn về rồi, ta đây còn có thể giấu thân phận được nữa sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.