Chương 79
Dật Danh
20/03/2014
Người đó nghe thấy ta gọi hắn như thế thì chỉ híp mắt lại, lẽ nào ta nhận nhầm người!
Một bàn tay thô lỗ hất đầu ta lên, có vẻ như là muốn nhìn thấy rõ mặt ta, nhưng hiện tại trên mặt ta toàn máu, thấy rõ chắc chỉ có quỷ thôi.
Tóc bạc bay bay, hắn bế ta lên, bước chân nặng nề đi về phía sâu nhất trong hang núi, vào trong một góc tối thui như mực.
“Ơ! Sao lão đại lại đưa người mặt mũi đầy máu kia vào phòng mình kia chứ?”
“Đúng vậy, chẳng phải hắn ta vẫn không thích nữ sắc với nam sắc còn gì? Sao hôm nay lại ôm một tiểu hòa thượng vào phòng thế nhỉ?”
“Mở cửa, mở cửa! Nhất định phải mở ra coi! Bình thường ta chỉ cần chạm tới cửa phòng hắn thôi đã phải chịu đòn rồi! Không ngờ kẻ kia còn được vào trong đó! Trời ạ, không phải lão đại sinh bệnh rồi đấy chứ!
“Chẳng lẽ là thỏa mãn nhu cầu? Cũng đâu tới mức phải tìm loại hàng như thế!”
Tiếng kêu rên vang lên bên tai không dứt………..sao ta đi tới đâu cũng không thoát được âm thanh này vậy???
…….
Vừa vào phòng, hắn đã ném ta lên giường không nể nang chút nào.
Giường cổ đại cũng có phải bằng đệm êm ái gì đâu, mà là giường gỗ! Cảm giác tê tê dưới mông bắt đầu truyền đến!
“Đau quá!” Ta trừng mắt nhìn hắn, cũng mặc kệ hắn có là sát nhân hay không, cho dù chết cũng phải chết có chí khí một tẹo, nhưng là tay của ta sao lại đi lau mặt mình thế này (Cách thật sự trong đầu: Để hắn nhìn thấy mặt ta, đảm bảo không chết thì cũng ngất)
Trong mắt hắn hiện lên vẻ châm chọc, nét mặt vẫn không biểu hiện gì cả.
Hắn từ từ tới gần ta, cho tới khi mũi chúng ta sắp sửa “đánh nhau” thì hắn mới dừng lại. “Chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Chỉ bằng một câu nói này, ta có thể khẳng định một trăm phần trăm hắn là Công Tôn Hiệp!
“Ta mong nàng có thể giúp ta một việc”. Công Tôn Hiệp mở lời trước.
“Cái quái gì hả? Trước tiên tôi xin nói rõ, tôi chỉ làm việc có ích cho tôi thôi”. Ta lạnh lùng đáp trả.
“Nếu đã như vậy, chi bằng ta sẽ giao nàng cho Hoàng thượng ngay lập tức”.
Sao hắn biết ta sợ Hoàng thượng chứ! Sắc mặt ta lập tức thay đổi…….
“Hóa ra nàng thật sự sợ Hoàng thượng à? Ha ha, chẳng phải nữ tử trong khắp thiên hạ này đều mong muốn được gặp mặt Hoàng thượng sao? Mong rằng hắn ta sẽ chú ý tới?”
“Bớt lảm nhảm đi! Anh muốn tôi giúp gì?”
“Vào cung, giúp ta trộm một thứ”.
Tiếp theo hắn nói gì đó, hết thảy ta đều nghe không rõ lắm, bởi vì tại giờ khắc này đầu óc ta đang ngừng hoạt động, hừ, ông trời, có phải sở trường của ông là đối đầu với ta phải không?
Một bàn tay thô lỗ hất đầu ta lên, có vẻ như là muốn nhìn thấy rõ mặt ta, nhưng hiện tại trên mặt ta toàn máu, thấy rõ chắc chỉ có quỷ thôi.
Tóc bạc bay bay, hắn bế ta lên, bước chân nặng nề đi về phía sâu nhất trong hang núi, vào trong một góc tối thui như mực.
“Ơ! Sao lão đại lại đưa người mặt mũi đầy máu kia vào phòng mình kia chứ?”
“Đúng vậy, chẳng phải hắn ta vẫn không thích nữ sắc với nam sắc còn gì? Sao hôm nay lại ôm một tiểu hòa thượng vào phòng thế nhỉ?”
“Mở cửa, mở cửa! Nhất định phải mở ra coi! Bình thường ta chỉ cần chạm tới cửa phòng hắn thôi đã phải chịu đòn rồi! Không ngờ kẻ kia còn được vào trong đó! Trời ạ, không phải lão đại sinh bệnh rồi đấy chứ!
“Chẳng lẽ là thỏa mãn nhu cầu? Cũng đâu tới mức phải tìm loại hàng như thế!”
Tiếng kêu rên vang lên bên tai không dứt………..sao ta đi tới đâu cũng không thoát được âm thanh này vậy???
…….
Vừa vào phòng, hắn đã ném ta lên giường không nể nang chút nào.
Giường cổ đại cũng có phải bằng đệm êm ái gì đâu, mà là giường gỗ! Cảm giác tê tê dưới mông bắt đầu truyền đến!
“Đau quá!” Ta trừng mắt nhìn hắn, cũng mặc kệ hắn có là sát nhân hay không, cho dù chết cũng phải chết có chí khí một tẹo, nhưng là tay của ta sao lại đi lau mặt mình thế này (Cách thật sự trong đầu: Để hắn nhìn thấy mặt ta, đảm bảo không chết thì cũng ngất)
Trong mắt hắn hiện lên vẻ châm chọc, nét mặt vẫn không biểu hiện gì cả.
Hắn từ từ tới gần ta, cho tới khi mũi chúng ta sắp sửa “đánh nhau” thì hắn mới dừng lại. “Chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Chỉ bằng một câu nói này, ta có thể khẳng định một trăm phần trăm hắn là Công Tôn Hiệp!
“Ta mong nàng có thể giúp ta một việc”. Công Tôn Hiệp mở lời trước.
“Cái quái gì hả? Trước tiên tôi xin nói rõ, tôi chỉ làm việc có ích cho tôi thôi”. Ta lạnh lùng đáp trả.
“Nếu đã như vậy, chi bằng ta sẽ giao nàng cho Hoàng thượng ngay lập tức”.
Sao hắn biết ta sợ Hoàng thượng chứ! Sắc mặt ta lập tức thay đổi…….
“Hóa ra nàng thật sự sợ Hoàng thượng à? Ha ha, chẳng phải nữ tử trong khắp thiên hạ này đều mong muốn được gặp mặt Hoàng thượng sao? Mong rằng hắn ta sẽ chú ý tới?”
“Bớt lảm nhảm đi! Anh muốn tôi giúp gì?”
“Vào cung, giúp ta trộm một thứ”.
Tiếp theo hắn nói gì đó, hết thảy ta đều nghe không rõ lắm, bởi vì tại giờ khắc này đầu óc ta đang ngừng hoạt động, hừ, ông trời, có phải sở trường của ông là đối đầu với ta phải không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.