Chương 88
Dật Danh
20/03/2014
“Quá Mau!!!” Nghe thấy kiểu gọi quen thuộc ta mới phản ứng lại, thấy một đám người
đang đứng trước nhà xí, ai ai cũng nắm chặt lấy quần mình, xem ra là
đang cấp bách rồi.
“Đại phương trượng?” Trời ạ, sao phương trượng của Lan Nhược Tự lại ở đây?? *giật mình*
“Tiểu phương trượng ~~~~ chúng ta rất nhớ cậu! Cậu mà không xuất hiện ra thì chúng ta chết mất!!” Một đám xúm lại, các sư huynh ăn mặc y phục phi tử ôm chầm tới, kẹp ta ở chính giữa, ta có cảm giác mình như miếng xúc xích trong bánh mì vậy.
Gặp ta có tới mức phải vui sướng thế không? Khoan đã…ta cảm giác khi ôm sư huynh sư phụ hình như mọc thêm nhiều thứ gì đó, tay ta lần mò.
“AAAAAAAAAAAA” Tiếng hét chói tai ấy không phải là do ta, mà phát ra các sư huynh đang bị ta sờ kia, họ lập tức tản ra.
Ánh mắt của đám người hoảng sợ nhìn ta, cứ như thể ta là kẻ hái hoa tặc vậy.
“Ai nói cho tôi biết đi, sao mới có vài ngày không gặp mà các người lại mọc thêm thứ gì thế này, sao biến hết thành nữ nhân thế kia?” Rốt cuộc ta cũng bình tĩnh lại được, bởi vì đã rút ra ít ‘kinh nghiệm’ từ Công Tôn Hiệp lúc trước cho nên cũng không kinh ngạc cho lắm.
“Hừ, chẳng phải là do tiểu phương trượng làm hại còn gì”. Đám sư huynh khóc rống, hất y phục lên để cho ta xem ‘ngực’ bọn họ sưng tấy thế nào.
“Tiểu phương trượng à, cậu không biết chứ từ sau khi cậu đột nhiên mất tích, đại phương trượng ngủ không được, mà ăn cũng không vô, cả ngày chỉ đấm ngực giậm chân, chúng ta thật thảm quá!!”
“Cái này tôi không rõ, đại phương trượng đấm ngực giậm chân thì có liên quan gì tới các anh đâu?”
“A………đại phương trượng đấm ngực chúng ta, giẫm chân chúng ta, một ngày ba lần, chẳng khác nào ngày ba bữa cơm, khiến chân chúng ta cũng sưng cả lên, ngực……cũng thành ra như vậy! Hu hu” Vừa nói vừa ngửa mặt lên trời khóc rống.
Ta quay đầu nhìn đại phương trượng của Lan Nhược Tự, thật đúng là không còn gì để nói.
“Quá Mau……..” Đại phương trượng cũng xúc động quá lao tới ôm chầm lấy ta.
Theo phản xạ ta xuất một tay ra (Có phải liên quan tới việc luyện long trảo thủ không nhỉ, tay ta lúc nào cũng không nghe theo sự khống chế của ta, thứ gì nên bắt thứ gì không nên bắt ta đều loạn cả) Nhưng lần tóm này lại càng làm cho ta giật mình “To, to quá……..Phương trượng! Sao ngực của ngài cũng có thịt????” Không phải là gắn vào đấy chứ? Nhưng cảm giác này….là đồ thật…
“Ta ta! Ta chỉ là quá nhớ con! Ngày nào ta cũng nhớ tới con, nhớ nhớ, tới mức biến thành như vậy!” Đại phương trượng hô to rồi khóc lóc.
“Nhớ tôi? Nhớ tôi chỗ nào cơ?” Chỉ thấy ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào ta, gân xanh trên trán ta co rúm lại.
“Con tên là gì, nhà ở đâu, nói cho ta biết ngày sinh tháng đẻ”.
“Ngài đang điều tra hộ khẩu đấy à, lại còn hỏi ngày sinh tháng đẻ nữa!” Ta chưa cho hòa thượng háo sắc ngài một đấm đã là tử tế lắm rồi.
“Không phải điều tra hộ khẩu gì cả! Chỉ là…chỉ là ta muốn gặp người nhà con để cầu hôn thôi!”
Cầu hôn? Ta không có nghe nhầm đấy chứ?
Thấy bộ dạng vô cùng kinh ngạc của ta, đại phương trượng dùng ánh mắt kiên định nói: “Rõ ràng con đã cho ta ‘nhìn’ tất cả rồi, cho nên ta tuyệt đối sẽ chịu trách nhiệm lấy con, chính là con!”
“Lấy tôi? Không phải chứ! Ngài…ngài muốn kết hôn với nam???” Chớ có trách sao ta lại hỏi vấn đề ngu ngốc như thế, bởi vì kẻ trước mắt này là hòa thượng nhưng lại không giống một hòa thượng tí nào, mà ta đã từng cởi sạch trước mặt hắn, thế mà hắn vẫn còn cho rằng ta là một nam nhân, nhưng lại là một nam nhân bị thiến nữa chứ!
Nói xem một kẻ ngốc như thế, bây giờ đột nhiên thông suốt mọi việc? Biết ta là nữ? Đừng nên trách ta nghi ngờ có phải mình nghe nhầm không, hay là hắn muốn kết hôn với nam nhân thật?
“Đại phương trượng?” Trời ạ, sao phương trượng của Lan Nhược Tự lại ở đây?? *giật mình*
“Tiểu phương trượng ~~~~ chúng ta rất nhớ cậu! Cậu mà không xuất hiện ra thì chúng ta chết mất!!” Một đám xúm lại, các sư huynh ăn mặc y phục phi tử ôm chầm tới, kẹp ta ở chính giữa, ta có cảm giác mình như miếng xúc xích trong bánh mì vậy.
Gặp ta có tới mức phải vui sướng thế không? Khoan đã…ta cảm giác khi ôm sư huynh sư phụ hình như mọc thêm nhiều thứ gì đó, tay ta lần mò.
“AAAAAAAAAAAA” Tiếng hét chói tai ấy không phải là do ta, mà phát ra các sư huynh đang bị ta sờ kia, họ lập tức tản ra.
Ánh mắt của đám người hoảng sợ nhìn ta, cứ như thể ta là kẻ hái hoa tặc vậy.
“Ai nói cho tôi biết đi, sao mới có vài ngày không gặp mà các người lại mọc thêm thứ gì thế này, sao biến hết thành nữ nhân thế kia?” Rốt cuộc ta cũng bình tĩnh lại được, bởi vì đã rút ra ít ‘kinh nghiệm’ từ Công Tôn Hiệp lúc trước cho nên cũng không kinh ngạc cho lắm.
“Hừ, chẳng phải là do tiểu phương trượng làm hại còn gì”. Đám sư huynh khóc rống, hất y phục lên để cho ta xem ‘ngực’ bọn họ sưng tấy thế nào.
“Tiểu phương trượng à, cậu không biết chứ từ sau khi cậu đột nhiên mất tích, đại phương trượng ngủ không được, mà ăn cũng không vô, cả ngày chỉ đấm ngực giậm chân, chúng ta thật thảm quá!!”
“Cái này tôi không rõ, đại phương trượng đấm ngực giậm chân thì có liên quan gì tới các anh đâu?”
“A………đại phương trượng đấm ngực chúng ta, giẫm chân chúng ta, một ngày ba lần, chẳng khác nào ngày ba bữa cơm, khiến chân chúng ta cũng sưng cả lên, ngực……cũng thành ra như vậy! Hu hu” Vừa nói vừa ngửa mặt lên trời khóc rống.
Ta quay đầu nhìn đại phương trượng của Lan Nhược Tự, thật đúng là không còn gì để nói.
“Quá Mau……..” Đại phương trượng cũng xúc động quá lao tới ôm chầm lấy ta.
Theo phản xạ ta xuất một tay ra (Có phải liên quan tới việc luyện long trảo thủ không nhỉ, tay ta lúc nào cũng không nghe theo sự khống chế của ta, thứ gì nên bắt thứ gì không nên bắt ta đều loạn cả) Nhưng lần tóm này lại càng làm cho ta giật mình “To, to quá……..Phương trượng! Sao ngực của ngài cũng có thịt????” Không phải là gắn vào đấy chứ? Nhưng cảm giác này….là đồ thật…
“Ta ta! Ta chỉ là quá nhớ con! Ngày nào ta cũng nhớ tới con, nhớ nhớ, tới mức biến thành như vậy!” Đại phương trượng hô to rồi khóc lóc.
“Nhớ tôi? Nhớ tôi chỗ nào cơ?” Chỉ thấy ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào ta, gân xanh trên trán ta co rúm lại.
“Con tên là gì, nhà ở đâu, nói cho ta biết ngày sinh tháng đẻ”.
“Ngài đang điều tra hộ khẩu đấy à, lại còn hỏi ngày sinh tháng đẻ nữa!” Ta chưa cho hòa thượng háo sắc ngài một đấm đã là tử tế lắm rồi.
“Không phải điều tra hộ khẩu gì cả! Chỉ là…chỉ là ta muốn gặp người nhà con để cầu hôn thôi!”
Cầu hôn? Ta không có nghe nhầm đấy chứ?
Thấy bộ dạng vô cùng kinh ngạc của ta, đại phương trượng dùng ánh mắt kiên định nói: “Rõ ràng con đã cho ta ‘nhìn’ tất cả rồi, cho nên ta tuyệt đối sẽ chịu trách nhiệm lấy con, chính là con!”
“Lấy tôi? Không phải chứ! Ngài…ngài muốn kết hôn với nam???” Chớ có trách sao ta lại hỏi vấn đề ngu ngốc như thế, bởi vì kẻ trước mắt này là hòa thượng nhưng lại không giống một hòa thượng tí nào, mà ta đã từng cởi sạch trước mặt hắn, thế mà hắn vẫn còn cho rằng ta là một nam nhân, nhưng lại là một nam nhân bị thiến nữa chứ!
Nói xem một kẻ ngốc như thế, bây giờ đột nhiên thông suốt mọi việc? Biết ta là nữ? Đừng nên trách ta nghi ngờ có phải mình nghe nhầm không, hay là hắn muốn kết hôn với nam nhân thật?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.