Chương 2
Trinh Tử
07/07/2014
"Quan công là ai ?"
"Quan công là ai không quan trọng! Quan trọng là, hai vị tiểu ca ca nhìn thấy ta còn có thể nhẫn nại nhìn gương mặt của ta, nhưng mà nhìn thấy ngươi, thật sự là không thể nhẫn nại hơn nha! Ngươi nhìn ngươi xem, cái người này sao lại thoa phần dày quá mức như thế chứ? Hiện tại phấn tan ra hết nhìn giống cái dạng gì ngươi biết hay không?"
"Cái gì?"
"Thây người di động."
"Ngươi…!" Cung nữ bị đả kích nghiêm trọng liên tiếp thối lui, thủ vệ lại phải nhanh chóng bước tới phía trước đỡ người.
"Còn nữa bộ quần áo xám xịt chán ngắt này, đều là do các ngươi làm ra. . . . . . cung phục đúng không?"
"Đúng . . . . ." Cung nữ suy yếu che ngực.
"Vậy có lẽ ta phải cùng các Mỹ Nhân từ từ thương lượng lại cho tốt rồi, cái màu sắc này hoàn toàn không thể nào tôn lên màu da được! Cũng không phải là mỗi người đều có được làn da trắng mịn mềm mại như da em bé giống ta ──" Lý Mạt Nhi say mê vuốt ve khuôn mặt của mình.
"Ngươi thì trắng chỗ nào chứ? Là toàn thân đều đỏ mới đúng?" Cung nữ gắng gượng đứng vững hai chân, cuối cùng cũng có hơi sức để tranh luận.
"Đúng vậy, cho nên ta mới đặc biệt mặc bộ quần áo này! Đỏ phối với xanh lá, phối hợp như vậy mới đúng đó!" Hai tay Lý Mạt Nhi dang rộng sau đó đứng tại chỗ xoay một vòng, dây cột tóc màu đỏ xoay tròn trên không trung tạo thành một vòng tròn xinh đẹp.
"Nhìn kỹ lại thì như vậy thật sự rất thoải mái. . . . . ." Cung nữ ấp úng, không cam lòng đồng thời cũng không muốn cởi bỏ bộ cung phục trên người, tuy là rất hâm mộ bộ quần áo màu xanh lá trên người Lý Mạt Nhi.
"Cho nên mới nói, hiện nay thuật phối đồ rất là quan trọng! Ngay cả cô gái xấu xí giống như ta cũng có thể làm cho hai vị tiểu ca ca nhìn đến ngây người, ngươi nói xem không phải là rất lợi hại sao?" Lý Mạt Nhi liếc hai thủ vệ một cái, khiến cho khuôn mặt của hai đại nam nhân trong nháy mắt liền đỏ ửng lên giống như nàng.
"Này, vậy ta còn có thể cứu vãn được sao?" Lúc này, Tiểu cung nữ quả thật là đã hoàn toàn quỳ gối dưới làn váy của Lý Mạt Nhi rồi.
Ánh mắt của Lý Mạt Nhi xoay tròn vòng vo, vẻ mặt lấy làm đáng tiếc trả lời: "Vị tiểu tỷ tỷ này, tỷ không dẫn ta vào cung gặp các Mỹ Nhân sao, ta sợ rằng bản lĩnh của ta dù có khá hơn nữa thì cũng không thể nào cứu được cái đầu của tỷ đâu."
"A! Hỏng bét rồi!" Tiểu cung nữ nhảy dựng lên ngay tại chỗ, đồng thời nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lý Mạt Nhi kéo đi, gấp gáp xông qua cửa thành đi vào bên trong.
Lý Mạt Nhi một tay bị nắm chặt, một tay khác cố gắng ôm chặt túi đồ nhỏ mà cha mẹ đã chuẩn bị giúp nàng, bị cung nữ dẫn chạy qua con đường mòn không người.
Gió lướt nhẹ qua khuôn mặt đỏ ửng của nàng, đôi mắt vừa to vừa sáng nhìn lướt qua hàng ngói lợp ở phía trên, không ai chú ý tới con ngươi đen láy giống như trân châu đen thoáng hiện lên sự tò mò và hưng phấn, còn có một chút bất đắc dĩ nhàn nhạt.
"Hoàng thượng! Lão nô sợ quá!"
Một tiếng gào khóc chói tai đột nhiên vang lên từ trong Lũng Tâm Trai - thư phòng của Hoàng Đế.
"Phúc Toàn, tại sao ngươi và Tả Tướng đều có cùng một tật xấu vậy hả? Động một chút là sợ hãi. Có cần trẫm phái thái y tới xem mạch cho ngươi một chút hay không?"
Hiên Viên Sơ nghiêng người dựa vào trên giường nhỏ mềm mại, trường bào ( áo khoác bên ngoài dài chấm gót ) thêu kim tuyến đen tuyền đắp ngang qua thân hình cao lớn của hắn, trên mặt hiện rõ vẻ lười biếng.
Hắn lười biếng nhìn về phía vị tổng quản đã ba đời phục vụ Hiên Viên gia từ hồi còn ở phủ tướng quân, hiện nay lại đảm nhiệm vị trí tổng quản gia gia trông chừng mọi việc trong cung.
Sắc mặt Phúc tổng quản lúc đối mặt với Hoàng Đế vẫn không hề hiện lên sự kính sợ nên có, ánh mắt sáng ngời còn chưa nói tới, mà ngay cả sống lưng cũng luôn thẳng tắp. Điều này khiến cho Hiên Viên Sơ không khỏi thầm nghĩ, có phải bản thân hắn thật sự không có dáng vẻ của một Hoàng Đế hay không? Nhưng mà chút lễ nghi phiền phức kia nghĩ tới là lại nhức đầu, mỗi khi vào chiều chỉ cần việc giữ hình tượng thôi cũng đủ mệt mỏi rồi, đương nhiên cũng chỉ có lúc hạ triều mới được thoải mái một chút.
Lại nói, người giống như Phúc Toàn vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn đảo qua đảo lại cũng đã hơn hai mươi năm rồi, nếu như ngay cả cách nói chuyện cũng học theo những loại thần tử và nô tài khác cứ luôn mắc cỡ ngượng ngùng, thì chắc da đầu hắn cũng muốn tê dại luôn rồi.
"Thân thể hèn mọn này của lão nô làm sao có thể so sánh với việc khai chi tán diệp[1] quan trọng của Hoàng Thượng được chứ?" Phúc tổng quản khiêm nhường gật gù đắc ý.
[1] Khai chi tán diệp: kiểu như sinh con đàn cháu đống ý.
"Khai chi tán diệp? Ngươi nghĩ trẫm là cây à?" Khóe môi Hiên Viên Sơ hơi cong lên, cười lạnh nói ra suy nghĩ.
"Ha ha ha!" Một tiếng cười không đúng lúc vang lên từ phía bên kia.
Nét mặt già nua lập tức xụ xuống, Phúc tổng quản nhanh chóng liếc mắt về phía phát ra tiếng cười kia, sau đó xoay người lại tiếp tục nói chuyện, giọng điệu nhẹ nhàng hờ hững: "Hoàng thượng làm sao có thể là cây chứ? Mỗi cây trong ngự hoa viên một năm đều luôn làm trọn bổn phận ra hoa kết quả của mình, cây mận cây hạnh cây đào lớn lên đều cho quả thơm ngon nhiều nước, vừa đẹp mắt lại ăn ngon, hiểu quả thật là tốt!"
"Ngươi!" Hai mắt hổ của Hiên Viên Sơ trợn to.
Đây không phải là đang nói hắn vô dụng hay sao?
"Hoàng thượng đương nhiên là quan trọng hơn cái cây rất nhiều! Hoàng Thượng sinh Long Tử Long Nữ chắc chắn là làm cho người ta hân hoan vui sướng hơn nhiều so với cây mận cây hạnh cây đào! Hoàng Thượng nếu như nhanh chóng sủng ái Mỹ Nhân, nói không chừng còn có thể vượt qua mấy gốc cây hạnh trong ngự hoa viên một mùa chỉ có thể ra hoa kết quả một lần!" Phúc tổng quản khoa tay múa chân, càng nói càng hăng say.
"Ta không việc gì phải tranh tài cùng với mấy cái gốc cây hạnh cây gì đó?" Hiên Viên Sơ nhàm chán liếc xéo một cái.
"Ha ha ha!" Tiếng cười lại vang lên một lần nữa.
Nét mặt già nua lại xụ xuống một lần nữa, ý chí hăng hái hùng hồn nhanh chóng hóa thành hư không.
"Hoàng Thượng ──"
Phúc tổng quản vẫn còn muốn tiếp tục nói đại nghĩa, khiến cho vị khách vẫn đứng ở một bên không ngừng cười trộm lần này phải lên tiếng trách móc.
"Được rồi được rồi, Phúc tổng quản, ngươi nói một đống lớn như thế, không phải chỉ là muốn Hoàng Thượng sớm sinh quý tử thôi sao? Gấp cái gì mà gấp, Hoàng Thượng cũng không phải là ông lão bảy tám chục tuổi không thể sanh con được nữa." Người đang nói chuyện chính là Phục Khuyết, hắn hiện tại vẫn là Khuyết Vương, những ngày sau này vẫn luôn nhàn tản như lúc trước, không có việc gì thì chạy vào Hoàng Cung, tới lúc có việc thì lại mang theo quản gia của hắn đi du sơn ngoạn thủy khắp nơi.
Hơn nữa đến bây giờ Liên Bình, năm đó chính là Trạng Nguyên Lang oai phong một thời, vậy mà chỉ vì một lần ngâm thơ ngầm ý trào phúng việc Phục Thiên sủng phi ở tại hội lồng đèn đêm Nguyên Tiêu, sau đó đã nhanh chóng bị Phục Thiên bịa đặt tội danh nhốt vào ngục tối, ai cũng cho là hắn đã chết ở trong ngục rồi. Không ngờ sau khi Hiên Viên Sơ đăng cơ, hắn lại lấy tư cách quản gia của Phủ Khuyết Vương Gia để đứng ở bên cạnh Phục Khuyết, lúc này mọi người mới tỉnh ngộ hóa ra hắn vẫn còn sống.
Phục Khuyết đi đến nơi nào cũng đều mang hắn đi theo, cử chỉ thân mật không hề phân biệt chủ tớ, cũng vì vậy mà xuất hiện lời đồn hai người có sở thích đoạn tụ . Bây giờ nghĩ lại, việc Phục Khuyết là Vương Gia Tiền triều nhưng lại giúp đỡ Hiên Viên Sơ tạo phản cũng có thể giải thích hợp lý rằng ── yêu mỹ nam không yêu giang sơn.
"Ta gấp như vậy còn không phải là vì sợ hoàng thượng gần màu đỏ đậm thì cũng thành màu đỏ nhạt hay sao?" Phúc tổng quản trước nhìn Phục Khuyết, sau lại nhìn Liên Bình.
"Gần màu đỏ đậm cũng thành màu đỏ nhạt chính là tiêu biểu cho chuyện tốt, chuyện tốt thì nên vui mừng đúng không?" Phục Khuyết cười hì hì lên tiếng.
"Hoàng thượng, ngài chẳng lẽ ──" Khéo mắt Phúc tổng quản giật giật nhìn chằm chằm Hiên Viên Sơ, sau đó vẻ mặt hắn lập tức co quắp.
"Sẽ cái gì? Trẫm chỉ thích nữ nhân!"
"Vậy vì sao Hoàng Thượng. . . . . . Chẳng lẽ Hoàng Thượng có chuyện khó nói. . . . . ."
"Cái gì mà khó nói? Thân thể trẫm rất tốt!" Nam tính mạnh mẽ oai phong bị nghi ngờ, khiến cho sắc mặt Hiên Viên Sơ cũng nhanh chóng đen lại giống y hệt màu sắc của quần áo trên người.
Chỉ thấy bả vai Phúc tổng quản khẽ rung, vô tội giải thích: "Lão nô ngu dốt bất tài. Lão nô chỉ là đang nhớ tới, năm đó lúc Thái Thượng Hoàng bằng tuổi của người, hoàng thượng cũng đã biết ngâm thơ rồi!"
"Đó là do Thái Thượng Hoàng đã cưới Thái hậu từ rất sớm, so với trẫm hiện tại một mình cô đơn có thể coi như nhau sao?"
"Trong hậu cung của Hoàng Thượng cũng có Mỹ Nhân mà!"
"Những người đó mà cũng gọi là mỹ nhân sao? Ngươi quên nữ nhi của Chu Thượng Thư có đức hạnh gì rồi sao? Người mập không phải là vấn đề, nhưng mà không cần phải đên mức giống như viên thịt tựa như bánh tét vậy chứ, đối diện với nàng ta, ngày ngày đều giống như đang trải qua lễ Đoan Ngọ vậy!" Sắc mặt Hiên Viên Sơ giống như buồn nôn.
"Ách, trang phục và dung mạo của các mỹ nhân đều theo khuôn phép như vậy cả, con gái của Thượng Thư chỉ là có chút không thích hợp mà thôi. Hơn nữa, còn có cháu gái của Ngự Sử vóc dáng cũng yểu điệu, lại là Đệ Nhất Mỹ Nhân của Nam Đô! Xinh đẹp sáng suốt đều có chính là nhân tuyển tốt nhất, tại sao không thấy Hoàng Thượng xem trọng nàng vậy?"
"Nàng quá đen, vừa già lại toàn mặc toàn trang phục màu tối, một khi tắt nến Trẫm cũng không tìm thấy người!"
"Chuyện này. . . . . . có thể là do phía Nam hơi nhiều nắng một chút. . . . . . Vậy con gái nhỏ của chủ Thành Thiên Kinh thì sao? Trắng mịm ngọc ngà, béo gầy vừa phải, như vậy có hợp ý hay không?"
"Nàng bị ngươi nói giống như một khối thịt heo vậy." Hiên Viên Sơ hừ lạnh.
"Hoàng Thượng, nếu người có thể nuốt hết toàn bộ mỹ nhân trong hậu cũng giống như ăn thịt heo, thì cuộc đời này của lão nô coi như cũng hạnh phúc lắm rồi." Phúc tổng quản nghiêm mặt, không mặn không nhạt trả lời.
"Khụ! Ngài làm khó Hoàng Thượng rồi, muốn như vậy phải cần khẩu vị cực kỳ tốt mới được." Phục Khuyết rõ ràng là đang xem kịch vui, cho nên mới có được cơ hội tặng cho Hoàng Đế ánh mắt xem thường như thế.
"Dù sao thì ngươi cũng đừng quản chuyện này nữa có được không? Ngươi có biết vì sao trẫm lại để cho ngươi làm tổng quản trong cung hay không?" Hiên Viên Sơ ngồi thẳng lưng, vẻ mặt bực mình.
"Không phải là bởi vì lão nô có thể vì Hiên Viên Gia, vì Hoàng Thượng cúc cung tận tụy đến chết mới thôi hay sao?" Trên khuôn mặt già nua của Phúc tổng quản mơ hồ hiện lên một chút kiêu ngạo.
"Sai! Trẫm chính là muốn ngươi đi trông nom người khác, đừng đến đây làm phiền trẫm nữa!" Hiên Viên Sơ không chút do dự dội xuống một thùng nước lạnh.
Sắc mặt Phúc tổng quản vẫn không thay đổi, tiếp tục nói: " Vậy Hoàng Thượng cũng nên biết lão nô thật sự bận rộn biết bao nhiêu, làm sao còn bắt lão nô buồn rầu lo lắng để ý nhiều chuyện như vậy chứ?"
"Ngươi!" Long nhan trở nên xanh mét.
"Hoàng Thượng, theo thần thấy, người thật sự nên cho các Mỹ Nhân hậu cung một chút cơ hội đi." Lời này của Phục Khuyết vừa nói ra, lập tức nhận được ánh mắt tán thưởng của Phúc tổng quản.
Còn Hiên Viên Sơ thì lại ném qua cho hắn hai đạo ánh mắt sắc bén như dao, hơi thở và giọng điệu cũng trở nên hung dữ quát lớn: "Ngươi bớt tạo thêm phiền phức đi!"
"Hoàng Thượng đừng vội tức giận, vi thần cũng chỉ vì nghe được một tin tức thú vị từ trên đường phố nên mới như vậy."
"Là chuyện gì?"
"Nghe nói tiệm vải của lão Lý ở Thành Thiên Kinh có một người con gái khiến cho các Mỹ Nhân trong hậu cung phải mời nàng vào cung phục vụ."
"Nô tài ở hậu cung không đủ sao?" Hiên Viên Sơ nhìn Phúc tổng quản, sau đó lại nhìn hoa văn hình rồng nhiều màu uốn lượn trên trần nhà, giống như đang suy nghĩ tới vấn đề kia.
Chỉ trong nháy mắt, Phúc tổng quản liền vỗ mạnh hai tay, kích động đến mức sắc mặt cũng đỏ rần.
"Lão nô nghĩ ra rồi! Không sai, đúng là có chuyện như vậy! Hình như là các Mỹ Nhân không biết nghe ngóng ở đâu, biết được tiệm vải của lão Lý ở Thành Thiên Kinh có một người con gái am hiểu rõ ràng cách ăn mặc trang điểm của nữ giới, còn đặt cho việc đó một cái tên rất đặc biệt gọi là phối gì đó? À, là phối đồ! Các mỹ nhân cảm thấy rất hứng thú cũng muốn thử một chút, cho nên mới gọi người vào cung để nhìn một chút, lão nô cảm thấy việc này cũng không có vấn đề gì cho nên liền phê chuẩn. Cái này xem như là một ngày nên có trong một tháng đi? Bây giờ các Mỹ Nhân trong hậu cung nhất định đã thay hình đổi dạng rồi, có lẽ Hoàng Thượng sẽ có cảm giác mới mẻ thôi!"
"Phối đồ? Nghe rất lạ. Cách trang điểm ăn mặc không phải cũng chỉ có như vậy thôi sao? Có thể tạo thành nhiều kiểu hơn sao?" Mắt hổ trong suốt của Hiên Viên Sơ bỗng lóe sáng hàm chứa mấy phần hứng thú.
"Nếu quả thật là như vậy, thì tiểu nữ kia của Lý gia không phải là chẳng cần lộ diện cũng trở nên nổi tiếng hay sao? Còn nữa, Hoàng Thượng à, nếu người đã không để ý tới các Mỹ Nhân, vậy thì lúc nào mới có thể đem nỗi oan trên lưng vi thần tháo xuống đây? Mấy người kia đưa con gái cháu gái vào hậu cung xong thì liền có nhiều thời gian rảnh rỗi vô ích chưa tới bao lâu nữa cũng sẽ dâng tấu lên muốn người dò xét cả nhà vi thần, mặc dù hiện tại trong nhà vi thần ngoài vi thần và Liên Bình, cũng chỉ có một quản gia ba gã sai vặt và hai con tuấn mã, giỏi lắm cũng chỉ có nhiều thêm một cái lồng gà miễn cưỡng cũng có thể thỏa mãn dục vọng diệt sạch tiền triều của bọn họ mà thôi." Khóe môi Phục Khuyết cong lên lơ đễnh mỉm cười.
"Hừ! Công Chúa Vĩnh Lạc còn chưa tìm thấy, bọn họ để ý tới cái vị Vương Gia không có việc gì chỉ biết vào cung nói chuyện phiếm như ngươi làm gì chứ?" Hiên Viên Sơ liếc mắt xem thường, sau đó thuận tiện khẽ cong ngón tay thon dài lại đầu ngón tay gõ nhẹ vào mặt bàn bóng loáng: "Chỉ là Trẫm đối với cái việc gọi là phối đồ kia lại có một chút hứng thú, như vậy đi, truyền chỉ xuống, mấy ngày sau chính là tiệc rượu mừng Trung thu, các Mỹ Nhân cũng nên tự mình chuẩn bị một khúc nhạc múa cho Trẫm thưởng thức."
Lời này vừa nói ra, Phúc tổng quản suýt nữa thì khóc đến nước mắt rơi đầy khuôn mặt già nua.
" Quân vô hí ngôn ( vua thì không nói đùa ) đấy nhé, Hoàng Thượng!"
"Tất nhiên phải thế rồi. Nhưng mà ngươi vui mừng như thế làm gì chứ? Trẫm cũng chỉ là liếc nhìn một chút mà thôi, cũng không phải là ngay tháng sau đã có nhi tử nhảy ra cho ngươi."
"Cũng không sai biệt lắm! Không sai biệt lắm!" Lúc này Phúc tổng quản đương nhiên là quá mừng rỡ nên nói bừa một hồi, thấy thế Hiên Viên Sơ vừa bực mình vừa buồn cười.
"Hoàng Thượng, đêm đó vi thần nhất định giúp người chuẩn bị một tiệc rượu thật náo nhiệt." Phục Khuyết gật đầu thở dài, cười đến mức nhìn y hệt con Hồ Ly do Tây Vực tiến cống.
"Tùy ngươi." Khóe miệng Hiên Viên Sơ nhếch lên, nuốt xuống một ngụm trà ướp hoa thượng hạng tỉ mỉ đánh giá hương vị.
Hắn mới không tin cái chuyện phối đồ gì đó có bao nhiêu lợi hại, chẳng lẽ lại có thể biến yêu quái thành tiên nữ hay sao?
Một vầng trăng sáng treo lơ lửng trên bầu trời đêm, ánh trăng chiếu xuống mặt hồ Liên Nguyệt ở ngay bên cạnh hậu cung, sóng nước trong veo phản chiếu ánh trăng khiến cho bốn phía càng thêm sáng rực.
Một tòa đình nghỉ mát được xây dựng ngay bên cạnh ao nước hình tròn, trong đình nghỉ mát có bàn đá ghế đá, còn có bóng dáng nhỏ nhắn gầy gò ngồi trên lan can xây bằng đá, lưng dựa vào xà nhà hình trụ có khắc hình rồng uốn lượn, tùy theo ánh trăng lúc sáng lúc tối hình dáng in trên mặt hồ cũng thoắt ẩn thoắt hiện.
Người này chính là Lý Mạt Nhi nửa đêm canh ba ngủ không yên chạy đến đây tản bộ.
Trong tay nàng đang nắm chặt mấy bó hoa cúc dại không biết hái xuống từ lúc nào, hai mắt to tròn không ngừng nhìn chằm chằm trăng sáng in trên mặt nước có bộ dáng giống như lòng đỏ trứng vịt.
"Cái gì mà trăng tròn người sum họp chứ? Ta thấy phải là trăng tròn người mất ngủ!" Nàng căm hận ném bỏ hoa cúc trên tay, ngửa mặt lên trời thở dài: "Đáng ghét! Rốt cuộc phải làm sao mới chịu để ta quay trở về đây!"
Những lời này của nàng để người không biết nghe thấy còn tưởng rằng là nàng đang nhớ nhà, muốn trở về cửa hàng bán vải của Lý gia trong thành Thiên Kinh, nhưng chỉ có bản thân nàng mới biết, nơi nàng muốn về thật sự rất xa chính là Đài Loan của thế kỷ hai mươi mốt.
"Hiện tại cũng không biết đã là Trung Hoa dân quốc năm bao nhiêu rồi? Chẳng lẽ cả đời này ta phải lưu lại ở cái địa phương quái quỷ này sao? Thật là nhớ nương. . . . . . A không đúng, phải là mẹ. . . . . . Aiz! Thật là, càng ngày càng quen với tập quán của cái địa phương quái quỷ này rồi." Càng nghĩ đầu lại càng cúi thấp, ngay cả ánh trăng cũng không thể xua tan nét ảm đạm trong hai mắt nàng.
Nàng tuyệt đối không ngờ tới mình sẽ gặp phải chuyện xuyên qua thời không như vậy.
Nàng nhớ mang máng lúc đó hình như còn đang chạy như bay trên đường cao tốc đuổi theo nam nhân nàng ngưỡng mộ trong lòng, cũng chính là Toàn Thế người đã thành lập Tập đoàn ăn uống khá nổi tiếng.
Trải qua khoảng thời gian lâu như vậy, bây giờ vừa nghĩ tới Toàn Thế, lòng của nàng vẫn còn rất đau.
Trước kia mỗi người đều cho rằng nàng là nữ nhi phá sản chỉ biết ham mê hư vinh, bởi vì nàng vứt bỏ người mẹ nghèo khổ Bãi Diện Than, sống chết đều muốn dựa vào người cha giàu có của Tập đoàn xuất bản, còn ngu ngốc đến mức đem toàn bộ cổ phần mà người cha ruột cho nàng tặng hết cho người nam nhân nàng thích tên Toàn Thế, Toàn Thế lập tức đem phần đại lễ này trả lại cho anh cả cùng cha khác mẹ của nàng tên Khuyết Kiền, khiến cho nàng trở thành trò cười lớn.
P/s: ôm gối chui vào góc trồng nấm, nhầm chui vào chăn đánh cờ với chu công
"Quan công là ai không quan trọng! Quan trọng là, hai vị tiểu ca ca nhìn thấy ta còn có thể nhẫn nại nhìn gương mặt của ta, nhưng mà nhìn thấy ngươi, thật sự là không thể nhẫn nại hơn nha! Ngươi nhìn ngươi xem, cái người này sao lại thoa phần dày quá mức như thế chứ? Hiện tại phấn tan ra hết nhìn giống cái dạng gì ngươi biết hay không?"
"Cái gì?"
"Thây người di động."
"Ngươi…!" Cung nữ bị đả kích nghiêm trọng liên tiếp thối lui, thủ vệ lại phải nhanh chóng bước tới phía trước đỡ người.
"Còn nữa bộ quần áo xám xịt chán ngắt này, đều là do các ngươi làm ra. . . . . . cung phục đúng không?"
"Đúng . . . . ." Cung nữ suy yếu che ngực.
"Vậy có lẽ ta phải cùng các Mỹ Nhân từ từ thương lượng lại cho tốt rồi, cái màu sắc này hoàn toàn không thể nào tôn lên màu da được! Cũng không phải là mỗi người đều có được làn da trắng mịn mềm mại như da em bé giống ta ──" Lý Mạt Nhi say mê vuốt ve khuôn mặt của mình.
"Ngươi thì trắng chỗ nào chứ? Là toàn thân đều đỏ mới đúng?" Cung nữ gắng gượng đứng vững hai chân, cuối cùng cũng có hơi sức để tranh luận.
"Đúng vậy, cho nên ta mới đặc biệt mặc bộ quần áo này! Đỏ phối với xanh lá, phối hợp như vậy mới đúng đó!" Hai tay Lý Mạt Nhi dang rộng sau đó đứng tại chỗ xoay một vòng, dây cột tóc màu đỏ xoay tròn trên không trung tạo thành một vòng tròn xinh đẹp.
"Nhìn kỹ lại thì như vậy thật sự rất thoải mái. . . . . ." Cung nữ ấp úng, không cam lòng đồng thời cũng không muốn cởi bỏ bộ cung phục trên người, tuy là rất hâm mộ bộ quần áo màu xanh lá trên người Lý Mạt Nhi.
"Cho nên mới nói, hiện nay thuật phối đồ rất là quan trọng! Ngay cả cô gái xấu xí giống như ta cũng có thể làm cho hai vị tiểu ca ca nhìn đến ngây người, ngươi nói xem không phải là rất lợi hại sao?" Lý Mạt Nhi liếc hai thủ vệ một cái, khiến cho khuôn mặt của hai đại nam nhân trong nháy mắt liền đỏ ửng lên giống như nàng.
"Này, vậy ta còn có thể cứu vãn được sao?" Lúc này, Tiểu cung nữ quả thật là đã hoàn toàn quỳ gối dưới làn váy của Lý Mạt Nhi rồi.
Ánh mắt của Lý Mạt Nhi xoay tròn vòng vo, vẻ mặt lấy làm đáng tiếc trả lời: "Vị tiểu tỷ tỷ này, tỷ không dẫn ta vào cung gặp các Mỹ Nhân sao, ta sợ rằng bản lĩnh của ta dù có khá hơn nữa thì cũng không thể nào cứu được cái đầu của tỷ đâu."
"A! Hỏng bét rồi!" Tiểu cung nữ nhảy dựng lên ngay tại chỗ, đồng thời nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lý Mạt Nhi kéo đi, gấp gáp xông qua cửa thành đi vào bên trong.
Lý Mạt Nhi một tay bị nắm chặt, một tay khác cố gắng ôm chặt túi đồ nhỏ mà cha mẹ đã chuẩn bị giúp nàng, bị cung nữ dẫn chạy qua con đường mòn không người.
Gió lướt nhẹ qua khuôn mặt đỏ ửng của nàng, đôi mắt vừa to vừa sáng nhìn lướt qua hàng ngói lợp ở phía trên, không ai chú ý tới con ngươi đen láy giống như trân châu đen thoáng hiện lên sự tò mò và hưng phấn, còn có một chút bất đắc dĩ nhàn nhạt.
"Hoàng thượng! Lão nô sợ quá!"
Một tiếng gào khóc chói tai đột nhiên vang lên từ trong Lũng Tâm Trai - thư phòng của Hoàng Đế.
"Phúc Toàn, tại sao ngươi và Tả Tướng đều có cùng một tật xấu vậy hả? Động một chút là sợ hãi. Có cần trẫm phái thái y tới xem mạch cho ngươi một chút hay không?"
Hiên Viên Sơ nghiêng người dựa vào trên giường nhỏ mềm mại, trường bào ( áo khoác bên ngoài dài chấm gót ) thêu kim tuyến đen tuyền đắp ngang qua thân hình cao lớn của hắn, trên mặt hiện rõ vẻ lười biếng.
Hắn lười biếng nhìn về phía vị tổng quản đã ba đời phục vụ Hiên Viên gia từ hồi còn ở phủ tướng quân, hiện nay lại đảm nhiệm vị trí tổng quản gia gia trông chừng mọi việc trong cung.
Sắc mặt Phúc tổng quản lúc đối mặt với Hoàng Đế vẫn không hề hiện lên sự kính sợ nên có, ánh mắt sáng ngời còn chưa nói tới, mà ngay cả sống lưng cũng luôn thẳng tắp. Điều này khiến cho Hiên Viên Sơ không khỏi thầm nghĩ, có phải bản thân hắn thật sự không có dáng vẻ của một Hoàng Đế hay không? Nhưng mà chút lễ nghi phiền phức kia nghĩ tới là lại nhức đầu, mỗi khi vào chiều chỉ cần việc giữ hình tượng thôi cũng đủ mệt mỏi rồi, đương nhiên cũng chỉ có lúc hạ triều mới được thoải mái một chút.
Lại nói, người giống như Phúc Toàn vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn đảo qua đảo lại cũng đã hơn hai mươi năm rồi, nếu như ngay cả cách nói chuyện cũng học theo những loại thần tử và nô tài khác cứ luôn mắc cỡ ngượng ngùng, thì chắc da đầu hắn cũng muốn tê dại luôn rồi.
"Thân thể hèn mọn này của lão nô làm sao có thể so sánh với việc khai chi tán diệp[1] quan trọng của Hoàng Thượng được chứ?" Phúc tổng quản khiêm nhường gật gù đắc ý.
[1] Khai chi tán diệp: kiểu như sinh con đàn cháu đống ý.
"Khai chi tán diệp? Ngươi nghĩ trẫm là cây à?" Khóe môi Hiên Viên Sơ hơi cong lên, cười lạnh nói ra suy nghĩ.
"Ha ha ha!" Một tiếng cười không đúng lúc vang lên từ phía bên kia.
Nét mặt già nua lập tức xụ xuống, Phúc tổng quản nhanh chóng liếc mắt về phía phát ra tiếng cười kia, sau đó xoay người lại tiếp tục nói chuyện, giọng điệu nhẹ nhàng hờ hững: "Hoàng thượng làm sao có thể là cây chứ? Mỗi cây trong ngự hoa viên một năm đều luôn làm trọn bổn phận ra hoa kết quả của mình, cây mận cây hạnh cây đào lớn lên đều cho quả thơm ngon nhiều nước, vừa đẹp mắt lại ăn ngon, hiểu quả thật là tốt!"
"Ngươi!" Hai mắt hổ của Hiên Viên Sơ trợn to.
Đây không phải là đang nói hắn vô dụng hay sao?
"Hoàng thượng đương nhiên là quan trọng hơn cái cây rất nhiều! Hoàng Thượng sinh Long Tử Long Nữ chắc chắn là làm cho người ta hân hoan vui sướng hơn nhiều so với cây mận cây hạnh cây đào! Hoàng Thượng nếu như nhanh chóng sủng ái Mỹ Nhân, nói không chừng còn có thể vượt qua mấy gốc cây hạnh trong ngự hoa viên một mùa chỉ có thể ra hoa kết quả một lần!" Phúc tổng quản khoa tay múa chân, càng nói càng hăng say.
"Ta không việc gì phải tranh tài cùng với mấy cái gốc cây hạnh cây gì đó?" Hiên Viên Sơ nhàm chán liếc xéo một cái.
"Ha ha ha!" Tiếng cười lại vang lên một lần nữa.
Nét mặt già nua lại xụ xuống một lần nữa, ý chí hăng hái hùng hồn nhanh chóng hóa thành hư không.
"Hoàng Thượng ──"
Phúc tổng quản vẫn còn muốn tiếp tục nói đại nghĩa, khiến cho vị khách vẫn đứng ở một bên không ngừng cười trộm lần này phải lên tiếng trách móc.
"Được rồi được rồi, Phúc tổng quản, ngươi nói một đống lớn như thế, không phải chỉ là muốn Hoàng Thượng sớm sinh quý tử thôi sao? Gấp cái gì mà gấp, Hoàng Thượng cũng không phải là ông lão bảy tám chục tuổi không thể sanh con được nữa." Người đang nói chuyện chính là Phục Khuyết, hắn hiện tại vẫn là Khuyết Vương, những ngày sau này vẫn luôn nhàn tản như lúc trước, không có việc gì thì chạy vào Hoàng Cung, tới lúc có việc thì lại mang theo quản gia của hắn đi du sơn ngoạn thủy khắp nơi.
Hơn nữa đến bây giờ Liên Bình, năm đó chính là Trạng Nguyên Lang oai phong một thời, vậy mà chỉ vì một lần ngâm thơ ngầm ý trào phúng việc Phục Thiên sủng phi ở tại hội lồng đèn đêm Nguyên Tiêu, sau đó đã nhanh chóng bị Phục Thiên bịa đặt tội danh nhốt vào ngục tối, ai cũng cho là hắn đã chết ở trong ngục rồi. Không ngờ sau khi Hiên Viên Sơ đăng cơ, hắn lại lấy tư cách quản gia của Phủ Khuyết Vương Gia để đứng ở bên cạnh Phục Khuyết, lúc này mọi người mới tỉnh ngộ hóa ra hắn vẫn còn sống.
Phục Khuyết đi đến nơi nào cũng đều mang hắn đi theo, cử chỉ thân mật không hề phân biệt chủ tớ, cũng vì vậy mà xuất hiện lời đồn hai người có sở thích đoạn tụ . Bây giờ nghĩ lại, việc Phục Khuyết là Vương Gia Tiền triều nhưng lại giúp đỡ Hiên Viên Sơ tạo phản cũng có thể giải thích hợp lý rằng ── yêu mỹ nam không yêu giang sơn.
"Ta gấp như vậy còn không phải là vì sợ hoàng thượng gần màu đỏ đậm thì cũng thành màu đỏ nhạt hay sao?" Phúc tổng quản trước nhìn Phục Khuyết, sau lại nhìn Liên Bình.
"Gần màu đỏ đậm cũng thành màu đỏ nhạt chính là tiêu biểu cho chuyện tốt, chuyện tốt thì nên vui mừng đúng không?" Phục Khuyết cười hì hì lên tiếng.
"Hoàng thượng, ngài chẳng lẽ ──" Khéo mắt Phúc tổng quản giật giật nhìn chằm chằm Hiên Viên Sơ, sau đó vẻ mặt hắn lập tức co quắp.
"Sẽ cái gì? Trẫm chỉ thích nữ nhân!"
"Vậy vì sao Hoàng Thượng. . . . . . Chẳng lẽ Hoàng Thượng có chuyện khó nói. . . . . ."
"Cái gì mà khó nói? Thân thể trẫm rất tốt!" Nam tính mạnh mẽ oai phong bị nghi ngờ, khiến cho sắc mặt Hiên Viên Sơ cũng nhanh chóng đen lại giống y hệt màu sắc của quần áo trên người.
Chỉ thấy bả vai Phúc tổng quản khẽ rung, vô tội giải thích: "Lão nô ngu dốt bất tài. Lão nô chỉ là đang nhớ tới, năm đó lúc Thái Thượng Hoàng bằng tuổi của người, hoàng thượng cũng đã biết ngâm thơ rồi!"
"Đó là do Thái Thượng Hoàng đã cưới Thái hậu từ rất sớm, so với trẫm hiện tại một mình cô đơn có thể coi như nhau sao?"
"Trong hậu cung của Hoàng Thượng cũng có Mỹ Nhân mà!"
"Những người đó mà cũng gọi là mỹ nhân sao? Ngươi quên nữ nhi của Chu Thượng Thư có đức hạnh gì rồi sao? Người mập không phải là vấn đề, nhưng mà không cần phải đên mức giống như viên thịt tựa như bánh tét vậy chứ, đối diện với nàng ta, ngày ngày đều giống như đang trải qua lễ Đoan Ngọ vậy!" Sắc mặt Hiên Viên Sơ giống như buồn nôn.
"Ách, trang phục và dung mạo của các mỹ nhân đều theo khuôn phép như vậy cả, con gái của Thượng Thư chỉ là có chút không thích hợp mà thôi. Hơn nữa, còn có cháu gái của Ngự Sử vóc dáng cũng yểu điệu, lại là Đệ Nhất Mỹ Nhân của Nam Đô! Xinh đẹp sáng suốt đều có chính là nhân tuyển tốt nhất, tại sao không thấy Hoàng Thượng xem trọng nàng vậy?"
"Nàng quá đen, vừa già lại toàn mặc toàn trang phục màu tối, một khi tắt nến Trẫm cũng không tìm thấy người!"
"Chuyện này. . . . . . có thể là do phía Nam hơi nhiều nắng một chút. . . . . . Vậy con gái nhỏ của chủ Thành Thiên Kinh thì sao? Trắng mịm ngọc ngà, béo gầy vừa phải, như vậy có hợp ý hay không?"
"Nàng bị ngươi nói giống như một khối thịt heo vậy." Hiên Viên Sơ hừ lạnh.
"Hoàng Thượng, nếu người có thể nuốt hết toàn bộ mỹ nhân trong hậu cũng giống như ăn thịt heo, thì cuộc đời này của lão nô coi như cũng hạnh phúc lắm rồi." Phúc tổng quản nghiêm mặt, không mặn không nhạt trả lời.
"Khụ! Ngài làm khó Hoàng Thượng rồi, muốn như vậy phải cần khẩu vị cực kỳ tốt mới được." Phục Khuyết rõ ràng là đang xem kịch vui, cho nên mới có được cơ hội tặng cho Hoàng Đế ánh mắt xem thường như thế.
"Dù sao thì ngươi cũng đừng quản chuyện này nữa có được không? Ngươi có biết vì sao trẫm lại để cho ngươi làm tổng quản trong cung hay không?" Hiên Viên Sơ ngồi thẳng lưng, vẻ mặt bực mình.
"Không phải là bởi vì lão nô có thể vì Hiên Viên Gia, vì Hoàng Thượng cúc cung tận tụy đến chết mới thôi hay sao?" Trên khuôn mặt già nua của Phúc tổng quản mơ hồ hiện lên một chút kiêu ngạo.
"Sai! Trẫm chính là muốn ngươi đi trông nom người khác, đừng đến đây làm phiền trẫm nữa!" Hiên Viên Sơ không chút do dự dội xuống một thùng nước lạnh.
Sắc mặt Phúc tổng quản vẫn không thay đổi, tiếp tục nói: " Vậy Hoàng Thượng cũng nên biết lão nô thật sự bận rộn biết bao nhiêu, làm sao còn bắt lão nô buồn rầu lo lắng để ý nhiều chuyện như vậy chứ?"
"Ngươi!" Long nhan trở nên xanh mét.
"Hoàng Thượng, theo thần thấy, người thật sự nên cho các Mỹ Nhân hậu cung một chút cơ hội đi." Lời này của Phục Khuyết vừa nói ra, lập tức nhận được ánh mắt tán thưởng của Phúc tổng quản.
Còn Hiên Viên Sơ thì lại ném qua cho hắn hai đạo ánh mắt sắc bén như dao, hơi thở và giọng điệu cũng trở nên hung dữ quát lớn: "Ngươi bớt tạo thêm phiền phức đi!"
"Hoàng Thượng đừng vội tức giận, vi thần cũng chỉ vì nghe được một tin tức thú vị từ trên đường phố nên mới như vậy."
"Là chuyện gì?"
"Nghe nói tiệm vải của lão Lý ở Thành Thiên Kinh có một người con gái khiến cho các Mỹ Nhân trong hậu cung phải mời nàng vào cung phục vụ."
"Nô tài ở hậu cung không đủ sao?" Hiên Viên Sơ nhìn Phúc tổng quản, sau đó lại nhìn hoa văn hình rồng nhiều màu uốn lượn trên trần nhà, giống như đang suy nghĩ tới vấn đề kia.
Chỉ trong nháy mắt, Phúc tổng quản liền vỗ mạnh hai tay, kích động đến mức sắc mặt cũng đỏ rần.
"Lão nô nghĩ ra rồi! Không sai, đúng là có chuyện như vậy! Hình như là các Mỹ Nhân không biết nghe ngóng ở đâu, biết được tiệm vải của lão Lý ở Thành Thiên Kinh có một người con gái am hiểu rõ ràng cách ăn mặc trang điểm của nữ giới, còn đặt cho việc đó một cái tên rất đặc biệt gọi là phối gì đó? À, là phối đồ! Các mỹ nhân cảm thấy rất hứng thú cũng muốn thử một chút, cho nên mới gọi người vào cung để nhìn một chút, lão nô cảm thấy việc này cũng không có vấn đề gì cho nên liền phê chuẩn. Cái này xem như là một ngày nên có trong một tháng đi? Bây giờ các Mỹ Nhân trong hậu cung nhất định đã thay hình đổi dạng rồi, có lẽ Hoàng Thượng sẽ có cảm giác mới mẻ thôi!"
"Phối đồ? Nghe rất lạ. Cách trang điểm ăn mặc không phải cũng chỉ có như vậy thôi sao? Có thể tạo thành nhiều kiểu hơn sao?" Mắt hổ trong suốt của Hiên Viên Sơ bỗng lóe sáng hàm chứa mấy phần hứng thú.
"Nếu quả thật là như vậy, thì tiểu nữ kia của Lý gia không phải là chẳng cần lộ diện cũng trở nên nổi tiếng hay sao? Còn nữa, Hoàng Thượng à, nếu người đã không để ý tới các Mỹ Nhân, vậy thì lúc nào mới có thể đem nỗi oan trên lưng vi thần tháo xuống đây? Mấy người kia đưa con gái cháu gái vào hậu cung xong thì liền có nhiều thời gian rảnh rỗi vô ích chưa tới bao lâu nữa cũng sẽ dâng tấu lên muốn người dò xét cả nhà vi thần, mặc dù hiện tại trong nhà vi thần ngoài vi thần và Liên Bình, cũng chỉ có một quản gia ba gã sai vặt và hai con tuấn mã, giỏi lắm cũng chỉ có nhiều thêm một cái lồng gà miễn cưỡng cũng có thể thỏa mãn dục vọng diệt sạch tiền triều của bọn họ mà thôi." Khóe môi Phục Khuyết cong lên lơ đễnh mỉm cười.
"Hừ! Công Chúa Vĩnh Lạc còn chưa tìm thấy, bọn họ để ý tới cái vị Vương Gia không có việc gì chỉ biết vào cung nói chuyện phiếm như ngươi làm gì chứ?" Hiên Viên Sơ liếc mắt xem thường, sau đó thuận tiện khẽ cong ngón tay thon dài lại đầu ngón tay gõ nhẹ vào mặt bàn bóng loáng: "Chỉ là Trẫm đối với cái việc gọi là phối đồ kia lại có một chút hứng thú, như vậy đi, truyền chỉ xuống, mấy ngày sau chính là tiệc rượu mừng Trung thu, các Mỹ Nhân cũng nên tự mình chuẩn bị một khúc nhạc múa cho Trẫm thưởng thức."
Lời này vừa nói ra, Phúc tổng quản suýt nữa thì khóc đến nước mắt rơi đầy khuôn mặt già nua.
" Quân vô hí ngôn ( vua thì không nói đùa ) đấy nhé, Hoàng Thượng!"
"Tất nhiên phải thế rồi. Nhưng mà ngươi vui mừng như thế làm gì chứ? Trẫm cũng chỉ là liếc nhìn một chút mà thôi, cũng không phải là ngay tháng sau đã có nhi tử nhảy ra cho ngươi."
"Cũng không sai biệt lắm! Không sai biệt lắm!" Lúc này Phúc tổng quản đương nhiên là quá mừng rỡ nên nói bừa một hồi, thấy thế Hiên Viên Sơ vừa bực mình vừa buồn cười.
"Hoàng Thượng, đêm đó vi thần nhất định giúp người chuẩn bị một tiệc rượu thật náo nhiệt." Phục Khuyết gật đầu thở dài, cười đến mức nhìn y hệt con Hồ Ly do Tây Vực tiến cống.
"Tùy ngươi." Khóe miệng Hiên Viên Sơ nhếch lên, nuốt xuống một ngụm trà ướp hoa thượng hạng tỉ mỉ đánh giá hương vị.
Hắn mới không tin cái chuyện phối đồ gì đó có bao nhiêu lợi hại, chẳng lẽ lại có thể biến yêu quái thành tiên nữ hay sao?
Một vầng trăng sáng treo lơ lửng trên bầu trời đêm, ánh trăng chiếu xuống mặt hồ Liên Nguyệt ở ngay bên cạnh hậu cung, sóng nước trong veo phản chiếu ánh trăng khiến cho bốn phía càng thêm sáng rực.
Một tòa đình nghỉ mát được xây dựng ngay bên cạnh ao nước hình tròn, trong đình nghỉ mát có bàn đá ghế đá, còn có bóng dáng nhỏ nhắn gầy gò ngồi trên lan can xây bằng đá, lưng dựa vào xà nhà hình trụ có khắc hình rồng uốn lượn, tùy theo ánh trăng lúc sáng lúc tối hình dáng in trên mặt hồ cũng thoắt ẩn thoắt hiện.
Người này chính là Lý Mạt Nhi nửa đêm canh ba ngủ không yên chạy đến đây tản bộ.
Trong tay nàng đang nắm chặt mấy bó hoa cúc dại không biết hái xuống từ lúc nào, hai mắt to tròn không ngừng nhìn chằm chằm trăng sáng in trên mặt nước có bộ dáng giống như lòng đỏ trứng vịt.
"Cái gì mà trăng tròn người sum họp chứ? Ta thấy phải là trăng tròn người mất ngủ!" Nàng căm hận ném bỏ hoa cúc trên tay, ngửa mặt lên trời thở dài: "Đáng ghét! Rốt cuộc phải làm sao mới chịu để ta quay trở về đây!"
Những lời này của nàng để người không biết nghe thấy còn tưởng rằng là nàng đang nhớ nhà, muốn trở về cửa hàng bán vải của Lý gia trong thành Thiên Kinh, nhưng chỉ có bản thân nàng mới biết, nơi nàng muốn về thật sự rất xa chính là Đài Loan của thế kỷ hai mươi mốt.
"Hiện tại cũng không biết đã là Trung Hoa dân quốc năm bao nhiêu rồi? Chẳng lẽ cả đời này ta phải lưu lại ở cái địa phương quái quỷ này sao? Thật là nhớ nương. . . . . . A không đúng, phải là mẹ. . . . . . Aiz! Thật là, càng ngày càng quen với tập quán của cái địa phương quái quỷ này rồi." Càng nghĩ đầu lại càng cúi thấp, ngay cả ánh trăng cũng không thể xua tan nét ảm đạm trong hai mắt nàng.
Nàng tuyệt đối không ngờ tới mình sẽ gặp phải chuyện xuyên qua thời không như vậy.
Nàng nhớ mang máng lúc đó hình như còn đang chạy như bay trên đường cao tốc đuổi theo nam nhân nàng ngưỡng mộ trong lòng, cũng chính là Toàn Thế người đã thành lập Tập đoàn ăn uống khá nổi tiếng.
Trải qua khoảng thời gian lâu như vậy, bây giờ vừa nghĩ tới Toàn Thế, lòng của nàng vẫn còn rất đau.
Trước kia mỗi người đều cho rằng nàng là nữ nhi phá sản chỉ biết ham mê hư vinh, bởi vì nàng vứt bỏ người mẹ nghèo khổ Bãi Diện Than, sống chết đều muốn dựa vào người cha giàu có của Tập đoàn xuất bản, còn ngu ngốc đến mức đem toàn bộ cổ phần mà người cha ruột cho nàng tặng hết cho người nam nhân nàng thích tên Toàn Thế, Toàn Thế lập tức đem phần đại lễ này trả lại cho anh cả cùng cha khác mẹ của nàng tên Khuyết Kiền, khiến cho nàng trở thành trò cười lớn.
P/s: ôm gối chui vào góc trồng nấm, nhầm chui vào chăn đánh cờ với chu công
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.