Xây Dựng Lãnh Địa Để Làm Chủ Nhà Trọ
Chương 18:
Hỉ Nhạc Nhất Hạ
14/05/2024
Người một nhà Chu Bạch sáng sớm đi ra nhìn thấy chính là hình ảnh này.
Nhìn dáng vẻ ý chí chiến đấu sục sôi của mọi người, tâm tình bọn họ cũng không tự giác bị một ít ảnh hưởng.
Vào giờ khắc này, Chu Bạch cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa tồn tại của lãnh địa.
Nếu không có lãnh địa, những người này sẽ thích ứng hoàn cảnh nhanh như vậy sao? Không đâu!
Cô luôn lười nhác, yên lặng bỏ thêm một chút trách nhiệm lên người mình.
Sau đó, Chu Bạch trực tiếp nhìn bảng giao diện lãnh chúa.
Mà lần đầu tiên nhìn, Chu Bạch liền chú ý tới bản đồ lãnh địa.
Bởi vì điểm chấm hồng trên đó rõ ràng tăng nhiều hơn hôm qua không ít, thậm chí xuất hiện bầy loại ma thú nhỏ.
Chu Bạch vội vàng nói với cha mẹ đang ở bên cạnh: “Bị chúng ta nói trúng rồi, số lượng ma thú trở nên nhiều hơn, hơn nữa bọn nó phảng phất như có mục tiêu tới gần lãnh địa của chúng ta.”
Chu Chính Bình và Đinh Thu Nhu nghe xong, khuôn mặt nghiêm túc hơn vài phần.
Tuy rằng lúc trước có dự liệu, nhưng đối với bọn họ mà nói, thật không phải là một tin tức tốt.
Trò chơi tận thế này, thật sự một mực thúc đẩy bọn họ chiến đấu, để cho bọn họ cố gắng trở nên mạnh mẽ.
Càng như thế, càng có nghĩa là môi trường tương lai có thể sẽ càng hiểm trở.
"Cần nhắc nhở những người khác một chút không?" Đinh Thu Nhu nhỏ giọng nói, vừa nhìn tư thế trong lãnh địa, liền biết đội ngũ đi ra ngoài cũng không ít, nếu gặp phải số lượng lớn ma thú sợ là không tốt.
Chu Chính Bình trực tiếp phủ quyết nói, nếu nhắc nhở, người khác hỏi bọn hắn tin tức từ đâu tới làm sao bây giờ?
Đinh Thu Nhu lập tức phản ứng lại, vội vàng ngậm miệng lại, so với người khác thì con gái quan trọng hơn một chút.
Đôi mắt Chu Bạch khẽ động, nói thẳng: “Con có một cách không bị bại lộ mà vẫn có thể nhắc nhở người khác.”
Tầm mắt hai người lập tức nhìn về phía cô.
“Cha mẹ chắc đã quên, con là lãnh chúa, có thể tuyên bố nhiệm vụ hoặc thông báo, ở trong phạm vi lãnh địa, tất cả cư dân đều có thể nhận được." Chu Bạch đáp, "Con chỉ cần tuyển dụng một ít hộ vệ bảo vệ lãnh địa, người thông minh một chút liền có thể nghĩ đến nguyên do, hơn nữa, lãnh địa vốn dĩ cần thành lập đội hộ vệ, nhất cử lưỡng tiện."
Đây là điều cô nghĩ tới khi nhìn thấy ma thú đột nhiên tăng nhiều lúc nãy, tất cả mọi người muốn ra ngoài thu thập săn thú, lãnh địa thành một cái xác không hồn, nếu có ma thú đột kích, tổn thất của cô sẽ càng lớn.
Quan trọng hơn là, cô chưa bao giờ quên một câu ghi chú trên bảng lãnh chúa kia.
[Lãnh địa có thể bị lãnh chúa khác công chiếm.]
Theo suy nghĩ của cô, những lời này có nghĩa rằng sau này lãnh địa cùng lãnh địa sẽ phát sinh chiến tranh.
Bởi vậy thực lực lãnh địa có vẻ vô cùng trọng yếu.
Cho dù cô nghĩ sai, lãnh địa mạnh một chút cũng không có tổn thất gì.
Nhìn dáng vẻ ý chí chiến đấu sục sôi của mọi người, tâm tình bọn họ cũng không tự giác bị một ít ảnh hưởng.
Vào giờ khắc này, Chu Bạch cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa tồn tại của lãnh địa.
Nếu không có lãnh địa, những người này sẽ thích ứng hoàn cảnh nhanh như vậy sao? Không đâu!
Cô luôn lười nhác, yên lặng bỏ thêm một chút trách nhiệm lên người mình.
Sau đó, Chu Bạch trực tiếp nhìn bảng giao diện lãnh chúa.
Mà lần đầu tiên nhìn, Chu Bạch liền chú ý tới bản đồ lãnh địa.
Bởi vì điểm chấm hồng trên đó rõ ràng tăng nhiều hơn hôm qua không ít, thậm chí xuất hiện bầy loại ma thú nhỏ.
Chu Bạch vội vàng nói với cha mẹ đang ở bên cạnh: “Bị chúng ta nói trúng rồi, số lượng ma thú trở nên nhiều hơn, hơn nữa bọn nó phảng phất như có mục tiêu tới gần lãnh địa của chúng ta.”
Chu Chính Bình và Đinh Thu Nhu nghe xong, khuôn mặt nghiêm túc hơn vài phần.
Tuy rằng lúc trước có dự liệu, nhưng đối với bọn họ mà nói, thật không phải là một tin tức tốt.
Trò chơi tận thế này, thật sự một mực thúc đẩy bọn họ chiến đấu, để cho bọn họ cố gắng trở nên mạnh mẽ.
Càng như thế, càng có nghĩa là môi trường tương lai có thể sẽ càng hiểm trở.
"Cần nhắc nhở những người khác một chút không?" Đinh Thu Nhu nhỏ giọng nói, vừa nhìn tư thế trong lãnh địa, liền biết đội ngũ đi ra ngoài cũng không ít, nếu gặp phải số lượng lớn ma thú sợ là không tốt.
Chu Chính Bình trực tiếp phủ quyết nói, nếu nhắc nhở, người khác hỏi bọn hắn tin tức từ đâu tới làm sao bây giờ?
Đinh Thu Nhu lập tức phản ứng lại, vội vàng ngậm miệng lại, so với người khác thì con gái quan trọng hơn một chút.
Đôi mắt Chu Bạch khẽ động, nói thẳng: “Con có một cách không bị bại lộ mà vẫn có thể nhắc nhở người khác.”
Tầm mắt hai người lập tức nhìn về phía cô.
“Cha mẹ chắc đã quên, con là lãnh chúa, có thể tuyên bố nhiệm vụ hoặc thông báo, ở trong phạm vi lãnh địa, tất cả cư dân đều có thể nhận được." Chu Bạch đáp, "Con chỉ cần tuyển dụng một ít hộ vệ bảo vệ lãnh địa, người thông minh một chút liền có thể nghĩ đến nguyên do, hơn nữa, lãnh địa vốn dĩ cần thành lập đội hộ vệ, nhất cử lưỡng tiện."
Đây là điều cô nghĩ tới khi nhìn thấy ma thú đột nhiên tăng nhiều lúc nãy, tất cả mọi người muốn ra ngoài thu thập săn thú, lãnh địa thành một cái xác không hồn, nếu có ma thú đột kích, tổn thất của cô sẽ càng lớn.
Quan trọng hơn là, cô chưa bao giờ quên một câu ghi chú trên bảng lãnh chúa kia.
[Lãnh địa có thể bị lãnh chúa khác công chiếm.]
Theo suy nghĩ của cô, những lời này có nghĩa rằng sau này lãnh địa cùng lãnh địa sẽ phát sinh chiến tranh.
Bởi vậy thực lực lãnh địa có vẻ vô cùng trọng yếu.
Cho dù cô nghĩ sai, lãnh địa mạnh một chút cũng không có tổn thất gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.