Xây Dựng Lãnh Địa Để Làm Chủ Nhà Trọ
Chương 8:
Hỉ Nhạc Nhất Hạ
13/03/2024
Chu Bạch nhìn một màn này, khóe miệng không tự giác mà nhếch lên.
Cô thực may mắn, có được một lãnh địa như vậy, có thể che chở cho người trong nhà.
Cũng ngay lúc này, phía trên màn hình điều khiển của Chu Bạch hiện lên thông báo đầu tiên.
[Lãnh chúa thôn Hi Vọng, đã có lưu dân bước vào phạm vi lãnh địa thôn Hi Vọng, mời bạn mau chóng chuẩn bị tốt công tác thu nhận.]
Khi thông báo hiện lên, trên bản đồ của Chu Bạch cũng đồng thời xuất hiện rải rác chấm nhỏ màu xanh lục cùng chấm nhỏ màu đỏ.
Chấm nhỏ màu xanh là người sống sót, chấm nhỏ màu đỏ là ma thú sao?
Nghĩ vậy, Chu Bạch vội vàng nói với hai người: "Người sống sót sắp tới đây! Có thể sẽ có ma thú cùng tới."
Hai người nháy mắt lấy lại sự chú ý, "Chúng ta đi xem."
Một nhà ba người chạy thẳng đến hướng cửa thôn, thời điểm đi ngang qua tiệm rèn trên con đường, mỗi người đều mua một cái rìu sắt.
Cùng lúc đó, một đội người trước sau đến bên ngoài thôn Hi Vọng, một khắc nhìn thấy tấm bia đá kia, ánh mắt phát ra ra ánh sáng hy vọng.
[Lưu dân thân ái, hoan nghênh tiến vào thôn Hy Vọng! Thân phận hiện tại bạn có thể lựa chọn là: Du khách (10 đồng/ngày), cư dân (10 đồng/vĩnh viễn)]
"Cư dân."
Một màn này phát sinh ở trên người rất nhiều người, lúc này bọn họ căn bản không kịp suy nghĩ liền lựa chọn gia nhập lãnh địa.
Mà sau khi tiến vào lãnh địa, bọn họ lập tức quay đầu nhìn tình huống phía sau.
Chỉ thấy đội ngũ cuối cùng cách đó không xa, có một đám thỏ cao nửa người đi theo, hai mắt con thỏ đỏ ngầu, hai cái răng cửa lớn nhọn hoắc hiện ra, tất cả đứng hai chân, từng cái móng tay dài nhọn vươn ra, hiện ra ánh sáng sắc bén.
Ai có thể nghĩ đến, trước mạt thế, loại thỏ mềm mại đáng yêu thế mà lại biến thành dáng vẻ dọa người như thế.
Đối với một đám người mà nói xử lý một con đã quá sức, huống chi còn có cả một đám.
Vừa rồi không ít người trong bọn họ đã chết dưới nanh vuốt sắc bén của đám thỏ, sau đó biến thành ánh sáng trắng rồi biến mất.
Nghĩ lại cảnh đó, sắc mặt ai nấy đều trắng bệch.
Một lúc sau rốt cuộc người cuối cùng cũng bước vào bên trong lãnh địa.
Nhưng đám thỏ phía sau lại không buông tha, ánh mắt tham lam nhìn bọn họ, hai chân đạp một cái, bay vọt trên không trung, nhào về phía bọn họ.
Trái tim tất cả mọi người không nhịn được đập thình thịch.
Hàng rào gỗ rách nát của lãnh địa này có thể ngăn cản được không?
Rất nhanh âm thanh "Bùm bùm bùm..." vang lên tại hiện trường, một đám thỏ trực tiếp nện vào trước một vòng bảo vệ vô hình, sau đó bị bắn ngược bay ra ngoài.
Nhìn một màn này, rất nhiều người hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Mà Chu Bạch chạy tới cũng đã nhận được thông báo rào chắn đang bị hư hao.
[Hàng rào đang bị phá hư, lực phòng ngự còn lại 60%, sửa chữa cần 400 đơn vị gỗ]
[Hàng rào đang bị phá hư, lực phòng ngự còn lại 52%, sửa chữa cần 480 đơn vị gỗ]
Nhìn thông báo, Chu Bạch chỉ cảm thấy tim mình đang rỉ máu, vừa tu bổ rào chắn, vừa lấy búa sắt ra đánh về phía con thỏ còn đang tấn công, một cái hai cái…
[Chúc mừng kí chủ, đánh chết ma thỏ lv.2, thu hoạch được cà rốt *2, thịt thỏ *2, da thỏ *2, + 20 điểm kinh nghiệm, +20 đồng]
Lúc nghe được tin tức, trước mắt Chu Bạch hơi sáng lên.
"Cha, đánh chết ma thú sẽ được vật tư, mau tới." Chu Bạch nhanh chóng hô.
Chu Chính Bình nhìn thấy Chu Bạch đột nhiên lao ra còn có một chút nghi hoặc, nhưng sau khi nghe được câu nói tiếp theo của Chu Bạch, cũng nhanh chóng lấy búa sắt chạy vọt lên.
Về phần Đinh Thu Nhu cũng xông lên trợ giúp.
Người một nhà phải đoàn kết!
Hành động dũng mãnh này của một nhà ba người đã được những người sống sót sau tai nạn nhìn thấy, bọn họ cũng lập tức phản ứng lại.
Có rào chắn, ma thú bên ngoài không còn là vấn đề nữa.
Chỉ là… Không ít người nhìn búa sắt trong tay Chu Bạch, ánh mắt lóe lên.
Cô thực may mắn, có được một lãnh địa như vậy, có thể che chở cho người trong nhà.
Cũng ngay lúc này, phía trên màn hình điều khiển của Chu Bạch hiện lên thông báo đầu tiên.
[Lãnh chúa thôn Hi Vọng, đã có lưu dân bước vào phạm vi lãnh địa thôn Hi Vọng, mời bạn mau chóng chuẩn bị tốt công tác thu nhận.]
Khi thông báo hiện lên, trên bản đồ của Chu Bạch cũng đồng thời xuất hiện rải rác chấm nhỏ màu xanh lục cùng chấm nhỏ màu đỏ.
Chấm nhỏ màu xanh là người sống sót, chấm nhỏ màu đỏ là ma thú sao?
Nghĩ vậy, Chu Bạch vội vàng nói với hai người: "Người sống sót sắp tới đây! Có thể sẽ có ma thú cùng tới."
Hai người nháy mắt lấy lại sự chú ý, "Chúng ta đi xem."
Một nhà ba người chạy thẳng đến hướng cửa thôn, thời điểm đi ngang qua tiệm rèn trên con đường, mỗi người đều mua một cái rìu sắt.
Cùng lúc đó, một đội người trước sau đến bên ngoài thôn Hi Vọng, một khắc nhìn thấy tấm bia đá kia, ánh mắt phát ra ra ánh sáng hy vọng.
[Lưu dân thân ái, hoan nghênh tiến vào thôn Hy Vọng! Thân phận hiện tại bạn có thể lựa chọn là: Du khách (10 đồng/ngày), cư dân (10 đồng/vĩnh viễn)]
"Cư dân."
Một màn này phát sinh ở trên người rất nhiều người, lúc này bọn họ căn bản không kịp suy nghĩ liền lựa chọn gia nhập lãnh địa.
Mà sau khi tiến vào lãnh địa, bọn họ lập tức quay đầu nhìn tình huống phía sau.
Chỉ thấy đội ngũ cuối cùng cách đó không xa, có một đám thỏ cao nửa người đi theo, hai mắt con thỏ đỏ ngầu, hai cái răng cửa lớn nhọn hoắc hiện ra, tất cả đứng hai chân, từng cái móng tay dài nhọn vươn ra, hiện ra ánh sáng sắc bén.
Ai có thể nghĩ đến, trước mạt thế, loại thỏ mềm mại đáng yêu thế mà lại biến thành dáng vẻ dọa người như thế.
Đối với một đám người mà nói xử lý một con đã quá sức, huống chi còn có cả một đám.
Vừa rồi không ít người trong bọn họ đã chết dưới nanh vuốt sắc bén của đám thỏ, sau đó biến thành ánh sáng trắng rồi biến mất.
Nghĩ lại cảnh đó, sắc mặt ai nấy đều trắng bệch.
Một lúc sau rốt cuộc người cuối cùng cũng bước vào bên trong lãnh địa.
Nhưng đám thỏ phía sau lại không buông tha, ánh mắt tham lam nhìn bọn họ, hai chân đạp một cái, bay vọt trên không trung, nhào về phía bọn họ.
Trái tim tất cả mọi người không nhịn được đập thình thịch.
Hàng rào gỗ rách nát của lãnh địa này có thể ngăn cản được không?
Rất nhanh âm thanh "Bùm bùm bùm..." vang lên tại hiện trường, một đám thỏ trực tiếp nện vào trước một vòng bảo vệ vô hình, sau đó bị bắn ngược bay ra ngoài.
Nhìn một màn này, rất nhiều người hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Mà Chu Bạch chạy tới cũng đã nhận được thông báo rào chắn đang bị hư hao.
[Hàng rào đang bị phá hư, lực phòng ngự còn lại 60%, sửa chữa cần 400 đơn vị gỗ]
[Hàng rào đang bị phá hư, lực phòng ngự còn lại 52%, sửa chữa cần 480 đơn vị gỗ]
Nhìn thông báo, Chu Bạch chỉ cảm thấy tim mình đang rỉ máu, vừa tu bổ rào chắn, vừa lấy búa sắt ra đánh về phía con thỏ còn đang tấn công, một cái hai cái…
[Chúc mừng kí chủ, đánh chết ma thỏ lv.2, thu hoạch được cà rốt *2, thịt thỏ *2, da thỏ *2, + 20 điểm kinh nghiệm, +20 đồng]
Lúc nghe được tin tức, trước mắt Chu Bạch hơi sáng lên.
"Cha, đánh chết ma thú sẽ được vật tư, mau tới." Chu Bạch nhanh chóng hô.
Chu Chính Bình nhìn thấy Chu Bạch đột nhiên lao ra còn có một chút nghi hoặc, nhưng sau khi nghe được câu nói tiếp theo của Chu Bạch, cũng nhanh chóng lấy búa sắt chạy vọt lên.
Về phần Đinh Thu Nhu cũng xông lên trợ giúp.
Người một nhà phải đoàn kết!
Hành động dũng mãnh này của một nhà ba người đã được những người sống sót sau tai nạn nhìn thấy, bọn họ cũng lập tức phản ứng lại.
Có rào chắn, ma thú bên ngoài không còn là vấn đề nữa.
Chỉ là… Không ít người nhìn búa sắt trong tay Chu Bạch, ánh mắt lóe lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.