Xây Dựng Sự Nghiệp Giữa Tu La Tràng
Chương 77: Kinh hỉ
Tử Vũ Nguyệt Diên
30/10/2024
Thời điểm giao mùa giữa xuân và hạ, gió sớm vẫn còn mang theo ý lạnh mỏng manh, quyến luyến không đi trên những ngọn cây cành lá.
Tám giờ sáng, sắc nắng sớm vàng chói chang dần leo lên cửa sổ, xuyên thấu qua bức mành bay bay, rơi vào một góc giường lớn, chiếu sáng cái đầu nằm trên gối vùi trong cần cổ người yêu.
Giữa cơn mơ màng, Thương Hành bị nắng sớm nhiễu đến phải nhíu mày, tư thế nằm ngủ cong như một con tôm chín, dùng cả tay chân ôm thật chặt Ôn Duệ Quân vào trong ngực.
Ôn Duệ Quân bị đồng hồ sinh học đúng giờ đánh thức, gian nan vươn ra một bàn tay xách đồng hồ báo thức đầu giường tới, nhìn thoáng qua, ấn tắt âm thanh nhắc nhở, tùy tay ném vào trong góc phòng.
“… Mấy giờ rồi?” Bên tai truyền đến thanh âm khàn khàn của Thương Hành, lười biếng giống như lời vô nghĩa trong mộng.
“Đánh thức em? Còn chưa đến tám giờ, ngủ tiếp một lát.” Ôn Duệ Quân nhẹ nhàng vuốt ve gáy hắn, như vuốt một con mèo, vuốt dọc theo xương sống đến thắt lưng,
Thương Hành từ từ nhắm hai mắt, thoải mái đến mức lại muốn rơi vào ôn nhu hương, may mà đại não vẫn còn một tia ý chí cuối cùng vùng vẫy giãy dụa, liều mạng chống cự viên đạn bọc đường đến từ Ôn Duệ Quân.
Thương Hành lúc rời giường vẫn còn tiếp tục thiên nhân giao chiến gian nan lựa chọn, cuối cùng giật mình một cái, đột nhiên mở mắt ra: “Suýt nữa quên mất, hôm nay em phải bay tới Paris, không còn sớm, em phải dậy đây!”
Nói xong, hắn ngồi bật dậy từ trên giường, vừa mặc áo sơ mi lên thân thể trần trụi của mình, vừa bớt chút thời giờ quay đầu hôn một cái lên trán Ôn Duệ Quân: “Hôm nay cuối tuần anh không cần đến công ty, nghỉ ngơi thêm một lát đi.”
Ôn Duệ Quân dựng thẳng gối ngồi dựa lên đệm êm đầu giường, nghiêng đầu nhìn Thương Hành mặc quần áo.
Áo sơmi, quần tây, áo vest… từng chút quấn lấy thân thể gầy guộc vào trong áo quần, thẳng cho đến lúc rốt cuộc không còn nhìn thấy vết cào màu hồng sau lưng và những đốm hoa mai trên xương quai xanh.
“Không cần phải vội, anh đã dặn người chuẩn bị bữa sáng cho em, ăn xong hẵng đi, lát nữa bảo lão Ngô đưa em tới.”
Thương Hành nhìn gương thắt caravat: “Không còn kịp rồi, em đến sân bay ăn sau.”
Trong gương, một đôi tay từ sau lưng Thương Hành vòng qua ôm lấy eo hắn, Ôn Duệ Quân đặt cằm lên đầu vai hắn, lồng ngực ấm áp dán vào.
Tầm mắt của y xuyên thấu qua gương khóa thẳng mắt Thương Hành, cười cười, giọng nói vừa rời giường hấp dẫn muốn chết: “Yên tâm, trên máy bay sẽ chỉ có một vị khách là em thôi, bao lâu cũng chờ, ngoan ngoãn ăn sáng, không được để đói bụng.”
Thương Hành không nhịn được cười: “Bản lĩnh dỗ người của Ôn tiên sinh tăng tiến quá, lần này lại là xem bảo điển yêu đương của vị nào?”
Ôn Duệ Quân hôn hôn vành tai hắn: “Đối tốt với em, không cần người khác tới dạy anh.”
Thương Hành làm bộ làm tịch mà sờ sờ cằm, nhìn gương ra vẻ khó xử: “Xem ra Ôn tiên sinh chính là chướng ngại vật trên con đường phát gia trí phú sự nghiệp của em.”
Ôn Duệ Quân thay hắn chỉnh nút caravat: “Sao lại nói thế?”
Thương Hành phiền muộn mà thở dài: “Em hoài nghi anh cố ý dùng viên đạn bọc đường làm hao mòn ý chí của em, đạt thành bí mật không thể cho ai biết, em vẫn còn chứng cứ.”
Ôn Duệ Quân phối hợp mà gật gật đầu: “Không ngờ bị em nhìn thấu rồi, như vậy Thương tiên sinh chuẩn bị làm như thế nào đây?”
Thương Hành nhíu mày, lộ ra một nụ cười xấu xa: “Chờ em về nước sẽ đến thẩm vấn anh cẩn thận.”
Ôn Duệ Quân: “Lúc nào trở về?”
Thương Hành: “Nếu thuận lợi có lẽ chỉ trong một tuần.”
Ôn Duệ Quân mỉm cười: “Anh quả thật có một bí mật không thể cho ai biết.”
“A? Là cái gì?”
Ôn Duệ Quân ý vị sâu sa nói: “Chờ em về sẽ nói cho em biết.”
Thương Hành ngứa răng: “… Làm thế nào giờ? Em không muốn đi rồi!”
※※※
Nước Pháp, Paris.
Ánh chiều tà chiếu xuống bên cạnh cửa sổ sát đất của khách sạn, Thương Hành vừa mới trở về sau khi kết thúc một buổi đàm phán dài cả ngày, ngâm toàn thân mệt mỏi trong bồn tắm lớn, phủ một cái khăn ấm lên mặt.
Di động bỗng nhiên vang lên tiếng chuông quen thuộc —— là âm báo Thương Hành đặc biệt cài đặt cho Ôn Duệ Quân.
“Công tác kết thúc chưa?” Giọng nói trầm thấp từ đầu kia điện thoại có chút sai lệch.
Thương Hành nhắm mắt, tưởng tượng dáng vẻ Ôn Duệ Quân đang ngồi bên thành bồn tắm cười nhìn hắn, gật gật đầu: “Ừm, cũng sắp xong…”
Hắn ngưng lại, khăn ấm chảy xuống từ trên mặt, chìm nổi rơi vào bồn nước: “Hiện tại bên anh đang là rạng sáng rồi, tại sao còn chưa ngủ?”
Ôn Duệ Quân trầm thấp đáp một tiếng: “Anh đoán lúc này hẳn là em không bận nữa, chỉ muốn trước khi đi ngủ nghe giọng nói của em một chút.”
Thương Hành cố nén cười, hai cái đùi vắt chéo gác lên thành bồn tắm, ngón chân vẽ vòng vòng trên mép biên giới trơn bóng: “Bạn nhỏ Ôn ơi, anh có muốn nghe một bài hát ru cho dễ ngủ hay không?”
Ôn Duệ Quân rất đứng đắn nói: “Anh nghĩ người nào đó một tuần rồi không nhìn thấy anh, cho nên mới săn sóc thay người nào đó gọi điện thoại, để tránh người nào đó tưởng niệm thành tật, gối đơn khó ngủ, em nghĩ đi đâu đấy?”
Thương Hành: “Anh đang nói chính anh chứ gì?”
Ôn Duệ Quân chậm chạp hỏi: “Nếu anh nói phải, em sẽ lập tức bay trở về sao?”
Thương Hành lập tức mở máy tính bảng trên bàn trà, đổi vé máy bay về nước vào tối mai thành đêm hôm nay, miệng lại than thở: “Nhưng ngày mai em mới kết thúc cơ, còn phải làm phiền Ôn tiên sinh nhớ tới em thêm một ngày.”
Thanh âm trong điện thoại dừng một chút, lúc vang lên trở lại, lộ ra một chút thất vọng không biết làm sao: “Vậy được rồi, cho phép em lang thang bên ngoài thêm ngày cuối cùng.”
Thương Hành liên tục đáp ứng, trong lòng vui vẻ nghĩ đến biểu cảm kinh hỉ của người nào đó sau khi thấy mình về nhà sớm.
Cúp điện thoại, không ngâm mình trong bồn nữa, vội vã dọn dẹp xong bản thân, dùng tốc độ nhanh nhất sắp xếp hành lí, lập tức đuổi tới sân bay.
Mà ở phương đông xa xôi cách nửa cái địa cầu, Ôn Duệ Quân nhìn nhan sắc ngủ trong nắng sớm trên màn hình di động, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn.
Y trịnh trọng đặt một hộp tơ nhung lam vuông nhỏ lên tủ đầu giường, an tâm tiến vào mộng đẹp, chờ đợi ngày mai đến.
※※※
Thương Hành đột ngột về nước sớm, ngồi trên chuyến bay đáp xuống sân bay thành phố S đã là việc của rạng sáng ngày hôm sau.
Mới vừa xuống phi cơ, hắn mở hộp thư một tuần chưa xem ra, chậm rãi xử lý từng công việc trong một tuần xuất ngoại, đột nhiên, một thư gửi đến từ Dung Trí nhảy vào tầm mắt của hắn.
Thương Hành cau mày mở ra nhìn, bên trong chỉ có hai câu ngắn ngủn, chính là “kinh hỉ” Dung Trí từng nói sẽ cho hắn:
“Thương Hành, muốn biết em và mấy người kia vì sao tiến vào thế giới trong sách không? Nửa đêm ba ngày sau, tới nơi này tìm anh.”
Thương Hành sửng sốt, nhìn thời gian thư được gửi tới, nửa đêm ba ngày sau, không phải là hiện tại sao? Dung Trí hẳn là không biết việc mình ra nước ngoài từ tuần trước, càng không biết mình sẽ trở về sớm.
“Đương nhiên, em không nguyện ý tới gặp anh cũng được, chẳng qua, rất có khả năng em sẽ phải rời khỏi thế giới trong sách, trở lại cuộc sống hiện thực, có vài người em sẽ không còn được gặp lại.”
Nhìn thấy những lời này, đồng tử Thương Hành bỗng nhiên vội co rút, cả người chấn động!
Hắn liếc mắt nhìn thời gian, bây giờ Ôn Duệ Quân hẳn là vẫn ngủ say, may là mình nói với anh ấy ngày mai mình mới về nước, còn đủ thời gian một buổi tối để giải quyết việc Dung Trí.
May mắn là hắn tâm huyết dâng trào về nước sớm, chẳng may bỏ lỡ thư này, nói không chừng bản thân đã bị kéo về thế giới thực mà không hiểu tại sao?!
Thậm chí ngay cả một lời từ biệt với Ôn Duệ Quân cũng không làm được!
Nghĩ tới khả năng ấy, trong nháy mắt tay chân Thương Hành phát lạnh, sợ hãi và lo âu giống như xương trắng nhoài lên từ dưới vực sâu, nắm lấy trái tim của hắn không ngừng kéo xuống…
Trong tay Dung Trí đến tột cùng còn nắm giữ bí mật gì mà mình chưa biết? Chẳng lẽ là anh ta có thể khống chế việc mình có thể tiếp tục ở lại thế giới trong sách hay không?!
Thấy thời gian hẹn gặp trên thư đã sắp đến, mặt Thương Hành âm trầm, tiện tay vẫy một chiếc taxi: “Đi Kim Linh Uyển số 23 đường Chiêu Dương!”
Tám giờ sáng, sắc nắng sớm vàng chói chang dần leo lên cửa sổ, xuyên thấu qua bức mành bay bay, rơi vào một góc giường lớn, chiếu sáng cái đầu nằm trên gối vùi trong cần cổ người yêu.
Giữa cơn mơ màng, Thương Hành bị nắng sớm nhiễu đến phải nhíu mày, tư thế nằm ngủ cong như một con tôm chín, dùng cả tay chân ôm thật chặt Ôn Duệ Quân vào trong ngực.
Ôn Duệ Quân bị đồng hồ sinh học đúng giờ đánh thức, gian nan vươn ra một bàn tay xách đồng hồ báo thức đầu giường tới, nhìn thoáng qua, ấn tắt âm thanh nhắc nhở, tùy tay ném vào trong góc phòng.
“… Mấy giờ rồi?” Bên tai truyền đến thanh âm khàn khàn của Thương Hành, lười biếng giống như lời vô nghĩa trong mộng.
“Đánh thức em? Còn chưa đến tám giờ, ngủ tiếp một lát.” Ôn Duệ Quân nhẹ nhàng vuốt ve gáy hắn, như vuốt một con mèo, vuốt dọc theo xương sống đến thắt lưng,
Thương Hành từ từ nhắm hai mắt, thoải mái đến mức lại muốn rơi vào ôn nhu hương, may mà đại não vẫn còn một tia ý chí cuối cùng vùng vẫy giãy dụa, liều mạng chống cự viên đạn bọc đường đến từ Ôn Duệ Quân.
Thương Hành lúc rời giường vẫn còn tiếp tục thiên nhân giao chiến gian nan lựa chọn, cuối cùng giật mình một cái, đột nhiên mở mắt ra: “Suýt nữa quên mất, hôm nay em phải bay tới Paris, không còn sớm, em phải dậy đây!”
Nói xong, hắn ngồi bật dậy từ trên giường, vừa mặc áo sơ mi lên thân thể trần trụi của mình, vừa bớt chút thời giờ quay đầu hôn một cái lên trán Ôn Duệ Quân: “Hôm nay cuối tuần anh không cần đến công ty, nghỉ ngơi thêm một lát đi.”
Ôn Duệ Quân dựng thẳng gối ngồi dựa lên đệm êm đầu giường, nghiêng đầu nhìn Thương Hành mặc quần áo.
Áo sơmi, quần tây, áo vest… từng chút quấn lấy thân thể gầy guộc vào trong áo quần, thẳng cho đến lúc rốt cuộc không còn nhìn thấy vết cào màu hồng sau lưng và những đốm hoa mai trên xương quai xanh.
“Không cần phải vội, anh đã dặn người chuẩn bị bữa sáng cho em, ăn xong hẵng đi, lát nữa bảo lão Ngô đưa em tới.”
Thương Hành nhìn gương thắt caravat: “Không còn kịp rồi, em đến sân bay ăn sau.”
Trong gương, một đôi tay từ sau lưng Thương Hành vòng qua ôm lấy eo hắn, Ôn Duệ Quân đặt cằm lên đầu vai hắn, lồng ngực ấm áp dán vào.
Tầm mắt của y xuyên thấu qua gương khóa thẳng mắt Thương Hành, cười cười, giọng nói vừa rời giường hấp dẫn muốn chết: “Yên tâm, trên máy bay sẽ chỉ có một vị khách là em thôi, bao lâu cũng chờ, ngoan ngoãn ăn sáng, không được để đói bụng.”
Thương Hành không nhịn được cười: “Bản lĩnh dỗ người của Ôn tiên sinh tăng tiến quá, lần này lại là xem bảo điển yêu đương của vị nào?”
Ôn Duệ Quân hôn hôn vành tai hắn: “Đối tốt với em, không cần người khác tới dạy anh.”
Thương Hành làm bộ làm tịch mà sờ sờ cằm, nhìn gương ra vẻ khó xử: “Xem ra Ôn tiên sinh chính là chướng ngại vật trên con đường phát gia trí phú sự nghiệp của em.”
Ôn Duệ Quân thay hắn chỉnh nút caravat: “Sao lại nói thế?”
Thương Hành phiền muộn mà thở dài: “Em hoài nghi anh cố ý dùng viên đạn bọc đường làm hao mòn ý chí của em, đạt thành bí mật không thể cho ai biết, em vẫn còn chứng cứ.”
Ôn Duệ Quân phối hợp mà gật gật đầu: “Không ngờ bị em nhìn thấu rồi, như vậy Thương tiên sinh chuẩn bị làm như thế nào đây?”
Thương Hành nhíu mày, lộ ra một nụ cười xấu xa: “Chờ em về nước sẽ đến thẩm vấn anh cẩn thận.”
Ôn Duệ Quân: “Lúc nào trở về?”
Thương Hành: “Nếu thuận lợi có lẽ chỉ trong một tuần.”
Ôn Duệ Quân mỉm cười: “Anh quả thật có một bí mật không thể cho ai biết.”
“A? Là cái gì?”
Ôn Duệ Quân ý vị sâu sa nói: “Chờ em về sẽ nói cho em biết.”
Thương Hành ngứa răng: “… Làm thế nào giờ? Em không muốn đi rồi!”
※※※
Nước Pháp, Paris.
Ánh chiều tà chiếu xuống bên cạnh cửa sổ sát đất của khách sạn, Thương Hành vừa mới trở về sau khi kết thúc một buổi đàm phán dài cả ngày, ngâm toàn thân mệt mỏi trong bồn tắm lớn, phủ một cái khăn ấm lên mặt.
Di động bỗng nhiên vang lên tiếng chuông quen thuộc —— là âm báo Thương Hành đặc biệt cài đặt cho Ôn Duệ Quân.
“Công tác kết thúc chưa?” Giọng nói trầm thấp từ đầu kia điện thoại có chút sai lệch.
Thương Hành nhắm mắt, tưởng tượng dáng vẻ Ôn Duệ Quân đang ngồi bên thành bồn tắm cười nhìn hắn, gật gật đầu: “Ừm, cũng sắp xong…”
Hắn ngưng lại, khăn ấm chảy xuống từ trên mặt, chìm nổi rơi vào bồn nước: “Hiện tại bên anh đang là rạng sáng rồi, tại sao còn chưa ngủ?”
Ôn Duệ Quân trầm thấp đáp một tiếng: “Anh đoán lúc này hẳn là em không bận nữa, chỉ muốn trước khi đi ngủ nghe giọng nói của em một chút.”
Thương Hành cố nén cười, hai cái đùi vắt chéo gác lên thành bồn tắm, ngón chân vẽ vòng vòng trên mép biên giới trơn bóng: “Bạn nhỏ Ôn ơi, anh có muốn nghe một bài hát ru cho dễ ngủ hay không?”
Ôn Duệ Quân rất đứng đắn nói: “Anh nghĩ người nào đó một tuần rồi không nhìn thấy anh, cho nên mới săn sóc thay người nào đó gọi điện thoại, để tránh người nào đó tưởng niệm thành tật, gối đơn khó ngủ, em nghĩ đi đâu đấy?”
Thương Hành: “Anh đang nói chính anh chứ gì?”
Ôn Duệ Quân chậm chạp hỏi: “Nếu anh nói phải, em sẽ lập tức bay trở về sao?”
Thương Hành lập tức mở máy tính bảng trên bàn trà, đổi vé máy bay về nước vào tối mai thành đêm hôm nay, miệng lại than thở: “Nhưng ngày mai em mới kết thúc cơ, còn phải làm phiền Ôn tiên sinh nhớ tới em thêm một ngày.”
Thanh âm trong điện thoại dừng một chút, lúc vang lên trở lại, lộ ra một chút thất vọng không biết làm sao: “Vậy được rồi, cho phép em lang thang bên ngoài thêm ngày cuối cùng.”
Thương Hành liên tục đáp ứng, trong lòng vui vẻ nghĩ đến biểu cảm kinh hỉ của người nào đó sau khi thấy mình về nhà sớm.
Cúp điện thoại, không ngâm mình trong bồn nữa, vội vã dọn dẹp xong bản thân, dùng tốc độ nhanh nhất sắp xếp hành lí, lập tức đuổi tới sân bay.
Mà ở phương đông xa xôi cách nửa cái địa cầu, Ôn Duệ Quân nhìn nhan sắc ngủ trong nắng sớm trên màn hình di động, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn.
Y trịnh trọng đặt một hộp tơ nhung lam vuông nhỏ lên tủ đầu giường, an tâm tiến vào mộng đẹp, chờ đợi ngày mai đến.
※※※
Thương Hành đột ngột về nước sớm, ngồi trên chuyến bay đáp xuống sân bay thành phố S đã là việc của rạng sáng ngày hôm sau.
Mới vừa xuống phi cơ, hắn mở hộp thư một tuần chưa xem ra, chậm rãi xử lý từng công việc trong một tuần xuất ngoại, đột nhiên, một thư gửi đến từ Dung Trí nhảy vào tầm mắt của hắn.
Thương Hành cau mày mở ra nhìn, bên trong chỉ có hai câu ngắn ngủn, chính là “kinh hỉ” Dung Trí từng nói sẽ cho hắn:
“Thương Hành, muốn biết em và mấy người kia vì sao tiến vào thế giới trong sách không? Nửa đêm ba ngày sau, tới nơi này tìm anh.”
Thương Hành sửng sốt, nhìn thời gian thư được gửi tới, nửa đêm ba ngày sau, không phải là hiện tại sao? Dung Trí hẳn là không biết việc mình ra nước ngoài từ tuần trước, càng không biết mình sẽ trở về sớm.
“Đương nhiên, em không nguyện ý tới gặp anh cũng được, chẳng qua, rất có khả năng em sẽ phải rời khỏi thế giới trong sách, trở lại cuộc sống hiện thực, có vài người em sẽ không còn được gặp lại.”
Nhìn thấy những lời này, đồng tử Thương Hành bỗng nhiên vội co rút, cả người chấn động!
Hắn liếc mắt nhìn thời gian, bây giờ Ôn Duệ Quân hẳn là vẫn ngủ say, may là mình nói với anh ấy ngày mai mình mới về nước, còn đủ thời gian một buổi tối để giải quyết việc Dung Trí.
May mắn là hắn tâm huyết dâng trào về nước sớm, chẳng may bỏ lỡ thư này, nói không chừng bản thân đã bị kéo về thế giới thực mà không hiểu tại sao?!
Thậm chí ngay cả một lời từ biệt với Ôn Duệ Quân cũng không làm được!
Nghĩ tới khả năng ấy, trong nháy mắt tay chân Thương Hành phát lạnh, sợ hãi và lo âu giống như xương trắng nhoài lên từ dưới vực sâu, nắm lấy trái tim của hắn không ngừng kéo xuống…
Trong tay Dung Trí đến tột cùng còn nắm giữ bí mật gì mà mình chưa biết? Chẳng lẽ là anh ta có thể khống chế việc mình có thể tiếp tục ở lại thế giới trong sách hay không?!
Thấy thời gian hẹn gặp trên thư đã sắp đến, mặt Thương Hành âm trầm, tiện tay vẫy một chiếc taxi: “Đi Kim Linh Uyển số 23 đường Chiêu Dương!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.