Xây Dựng Sự Nghiệp Giữa Tu La Tràng
Chương 84: Ngoại truyện 1
Tử Vũ Nguyệt Diên
30/10/2024
Cơn mưa đầu xuân tí tách tí tách gõ vang bệ cửa sổ, bên ngoài rèm lụa mỏng là sắc trời tờ mờ sáng.
Đèn bàn đầu giường tỏa ra một vầng sáng, trong phòng ngủ an tĩnh, chăn trên giường lớn cong lên thành một ổ.
Một cánh tay lộ ra bên ngoài, sờ soạng hơn nửa ngày mới thấy đồng hồ báo thức, nhấn tắt tiếng chuông, ném thẳng một mạch vào gầm giường, sau đó lập tức rụt trở về.
“…… Mấy giờ rồi?” Nửa cái đầu vùi trong gối nhúc nhích.
Một lò sưởi cơ thể phía sau người đàn ông dính sát tới, chăn bị bọc thành một cái chả nem, Thương Hành cọ cọ mặt vào gáy Ôn Duệ Quân, lười biếng ngáp, giọng nói khàn khàn vẫn còn mang theo ngái ngủ chưa tỉnh:
“Vẫn sớm, mới 6 giờ, ngủ tiếp đi…… Bên ngoài lạnh lắm……”
Ôn Duệ Quân xoay người, định ôm lấy gáy hắn theo thói quen, hai mắt thoáng mở ra một khe nhỏ, sương mù mênh mông ngoài cửa sổ mơ hồ chiếu sáng tầm mắt.
6 giờ à, còn sớm……
Cách giờ ra cửa đi làm còn một tiếng nữa, trừ thời gian rửa mặt và ăn sáng, có thể ôm ấp người yêu thêm mười lăm phút.
Ôn Duệ Quân vừa âm thầm tính toán thời gian, vừa siết chặt hai tay, ôm ôm Thương Hành vào trong lồng ngực.
Không hiểu sao, y đột nhiên nhớ tới Thương Hành từng phàn nàn bực tức vì trang viên cách công ty quá xa, hiện giờ ngẫm lại cũng rất có đạo lý, chẳng phải là khiến thời gian vui sướng dành riêng cho người yêu bị trì hoãn sao?
“Hôm nay cuối tuần, anh vẫn phải đến công ty sớm như vậy?” Hơi thở ấm áp của Thương Hành phả lên vành tai đối phương, mắt cũng không cần mở, đã chuẩn xác mà tìm được vành tai phiếm hồng của y, khe khẽ hạ xuống một chuỗi hôn.
Tóc Thương Hành gãi qua gương mặt Ôn Duệ Quân, y bị ngứa đến không nhịn được bật cười: “Có phải gần đây em rất nhàn hay không? Kẻ cuồng công việc ngay cả trời chưa sáng tuyết lớn vẫn rơi đã bò dậy đi làm, chẳng lẽ không phải là em sao?”
“Khi đó là đúng thời điểm bận rộn nhất của dự án mà.” Thương Hành đã tỉnh hẳn, một phen xoa mạnh khuôn mặt còn buồn ngủ.
Hắn hơi ngồi dậy, dùng khuỷu tay chọc chọc Ôn Duệ Quân, một đôi mắt đen bóng phấn chấn tinh thần: “Mấy ngày nghỉ này em đều ở bên cạnh anh, thế nào? Có phải Ôn tiên sinh rất cảm động hay không?”
Đầu ngón tay Ôn Duệ Quân nhẹ nhàng điểm giữa mày hắn, nghiêm trang gật gật đầu: “Thì ra đây là nguyên nhân ngày hôm qua lăn lộn anh đến nửa đêm?”
Thương Hành mặt không đỏ thở không gấp, cười hơi ngại ngùng: “Em cũng không có lâu như vậy.”
“……” Ôn Duệ Quân hé miệng, xương ngón tay cong lên không nhẹ không nặng mà gõ trán hắn một cái, bất đắc dĩ nói: “Đừng ba hoa, mấy ngày gần đây trong nhà thư kí Ngô có việc gấp, anh đã cho được nghỉ phép, có rất nhiều việc không tiện mượn tay người khác làm, anh phải tự xử lí, nếu em nghỉ thì ngủ nhiều thêm một lát, anh sẽ về với em muộn một chút.”
Thương Hành ngồi dựa ở đầu giường, nhìn Ôn Duệ Quân đứng dậy thay quần áo.
Sống lưng dày rộng được áo sơ mi xanh đậm nghiêm mật bao quanh từng chút một, dưới cổ áo có thể mơ hồ thấy vệt đỏ nhàn nhạt, xương bướm sau lưng tạo nên một đường cung sắc xảo, theo sát là hai ống quần màu đen thẳng tắp, lộ dưới ống quần là mu bàn chân trắng như tuyết, chân trần đạp lên mặt thảm xám nhạt.
Lúc Ôn Duệ Quân đang thắt caravat trước gương, một đôi cánh tay từ sau lưng vươn tới, nhẹ nhàng ôm chặt y.
Thương Hành gác cằm lên đầu vai y, đuôi mắt mỉm cười, nhìn chằm chằm y qua mặt gương: “Nếu thư kí Ngô không ở đây, em nhàn rỗi càng thêm nhàn rỗi, không bằng Ôn tiên sinh thuê em làm thư kí lâm thời của anh thì thế nào?”
Ngón tay Ôn Duệ Quân hơi ngừng, chảy xuống cổ tay đối phương, lòng bàn tay không nhẹ không nặng vuốt ve lên, nhẹ nhàng vẽ vẽ, hình như có vài phần động lòng.
Y nhẹ nhàng nói: “Làm thư kí của anh chính là rất bận, hơn nữa yêu cầu rất cao, Thương tiên sinh thật sự muốn tới thử xem?”
Thương Hành: “Có yêu cầu gì?”
Đuôi lông mày Ôn Duệ Quân khẽ động, cười nói: “Vừa nhìn đã biết Thương tiên sinh không có kinh nghiệm, thế này đi, anh cũng không yêu cầu phỏng vấn và đào tạo trước khi làm việc, chỉ có một yêu cầu, phải phục vụ bên người 24 giờ, gọi lúc nào đến lúc ấy, lúc làm việc em phải bên cạnh anh, lúc đi họp phải ở bên cạnh anh, ăn cơm cũng phải bên cạnh, đến cả ngủ……”
“Vậy càng phải bên cạnh.” Thương Hành tự giác gật gật đầu: “Vậy xin hỏi Ôn tổng, đãi ngộ như thế nào?”
Ôn Duệ Quân cười, tiến đến bên tai hắn thấp giọng nói gì đó, con mắt Thương Hành sáng ngời, miệng phát ra tiếng chậc chậc: “Xem trên sự thành tâm thành ý mời em của Ôn tổng, em sẽ cố gắng làm tốt công việc “Thư kí cá nhân” cho anh vài ngày.”
※※※
Tháp song sinh tổng bộ tập đoàn Thiên Hà.
Bentley màu đen dừng lại ở cửa cao ốc, thân xe mượt mà sáng lên kiêu hãnh dưới ánh mặt trời.
Một bóng người cao gầy bước xuống từ cửa ghế lái, tây trang tối màu cắt may khéo léo, phác họa ra dáng người cân xứng đĩnh bạt, kính râm màu trà che khuất hơn phân nửa khuôn mặt tuấn tú, chỉ lộ ra cằm góc cạnh rõ ràng, chân dài bước đi như gió, dẫn tới nhân viên ở cửa cứ nhìn ra bên ngoài liên tục.
Thương Hành nhẹ nhàng vòng qua đầu xe, mở cửa xe ghế sau, hơi hơi khom lưng, tay trái vẽ ra một đường cong lịch thiệp ở giữa không trung: “Ôn tổng, mời.”
Ôn Duệ Quân ngồi dựa trong lưng ghế sau, cười như không cười mà liếc hắn một cái.
Cùng với hương gỗ bạch đàn quen thuộc, hai người một trước một sau đi vào đại sảnh, Thương Hành một tay đút túi, khóe miệng dưới kính râm cong lên một nét nhàn nhạt.
Hắn không nhanh không chậm đi theo bên người Ôn Duệ Quân, theo sau non nửa bước, ngay cả chiều dài bước chân cũng hoàn toàn đồng bộ với Ôn Duệ Quân.
Mặc dù bị kính râm che khuất gương mặt, nhưng khí chất tự tin ngời ngời vẫn tự nhiên tỏa từ trong ra ngoài, như một miếng nam châm hấp dẫn ánh mắt tự nhiên.
Lúc đi qua cửa điện tử, Ôn Duệ Quân dùng chính thẻ của mình mở cửa cho kẻ ngoại lai Thương Hành, giữa tiếng chào hỏi “Ôn tổng buổi sáng tốt lành” của nhóm nhân viên, đi thẳng tới thang máy chuyên dụng dẫn lên tầng cao nhất.
Có người tò mò duỗi dài cổ quan sát:
“Người phía sau Ôn tổng là ai thế? Ngày thường không phải anh ấy chỉ mang thư kí Ngô bên người sao?”
“Không biết, chưa thấy qua, nhìn trẻ quá, cảm giác như mới ngoài hai mươi, có thể là thư kí mới tới hoặc là bảo vệ?”
Trong đám người buôn chuyện, có một người trẻ tuổi dáng vẻ gầy ốm nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của Thương Hành, nhỏ giọng nói thầm:
“Cùng là nhân viên mới, vì sao người này có thể trực tiếp đi theo ông chủ? Quả thực một bước lên trời. Hơn nữa các anh thấy không, Ôn tổng thế mà lại tự mình mở cửa cho hắn? Chưa nghe thấy bao giờ!”
Mấy người đang sôi nổi, một giọng nữ trung lãnh đạm đột nhiên vang lên: “Sáng sớm tinh mơ, mấy người không chăm chỉ làm việc, tụ ở chỗ này nói chuyện phiếm gì?”
Mọi người quay đầu lại, vị kia chính là quản lí Đổng nữ hoàng mặt lạnh trứ danh của bộ phận hành chính, không biết đã đứng sau lưng nghe bao nhiêu chuyện phiếm, mọi người hoảng sợ, vội làm chim muông chạy hết.
Người trẻ tuổi vừa càu nhàu là Lý Lộ, là nhân viên thực tập vừa được tuyển dụng bên bộ phận hành chính, nghé con mới sinh không sợ cọp, cậu lớn gan hỏi: “Quản lí Đổng, tại sao hôm nay không nhìn thấy thư kí Ngô?”
Quản lí Đổng lạnh lùng nói: “Lão Ngô có việc không đi làm, có người thay thế, không cần cậu phải nhàn rỗi lo lắng.”
Cậu ho nhẹ một tiếng: “Quản lí Đổng, sáng nay có họp bộ phận, tôi có thể làm hỗ trợ hay không? Tôi là người mới, muốn biết nhiều hơn về cách hoạt động của công ty.”
Quản lý Đổng liếc nhìn cậu ta một cái, họp bộ phận? Đó là cuộc họp quý do Ôn tổng đích thân chủ trì.
“Thật hiếm người có lòng như cậu, mấy ngày nay thư kí Ngô không có mặt, bộ phận hành chính cũng bận bịu, cậu đi hỗ trợ cũng được.”
※※※
Nói là hỗ trợ, nhưng cũng chỉ là điều chỉnh và thử thiết bị hội nghị, sắp đặt quét nhà lau rửa sạch sẽ, cùng với chuẩn bị trà dựa theo khẩu vị ưa thích của lãnh đạo tham dự hội nghị và các việc nhỏ hậu cần.
Lý Lộ pha một bình ca phê ngon trong phòng trà nước, đứng chỉnh trang dung nhan cẩn thận trước gương, đoán chắc thời gian, mới bưng khay đến văn phòng chủ tịch.
Không ngờ vừa mới bước qua góc ngoặt hành lang, đã thấy ngay “thư kí mới đến” sáng nay gặp qua, không thèm gõ cửa cứ đi thẳng vào văn phòng Ôn tổng.
Không biết ở bên trong làm cái gì, hơn nửa ngày cũng không thấy ra, cửa chớp bên trong cũng được kéo xuống che kín mít, cái gì cũng không dòm thấy.
Lý Lộ nuốt nước miếng, thử thăm dò gõ vang cửa văn phòng.
“Vào đi.”
Lý Lộ hít sâu một hơi, nỗ lực áp chế tiếng tim đập quá nhanh, nơm nớp lo sợ bưng cà phê lên bàn: “Ôn tổng, mời ngài dùng.”
Cậu lấy hết can đảm lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn trộm liếc Ôn Duệ Quân sau bàn làm việc, người nắm quyền tuyệt đối một tay che trời của tập đoàn đang rũ mắt chăm chú lật xem tài liệu hội nghị trong tay.
Ôn Duệ Quân mặc một thân tây trang xanh đậm cao cấp, không hiểu vì sao lại cởi caravat, cúc áo rộng mở, có thêm vài phần tùy hứng khác lạ so với trang trọng nghiêm cẩn thường ngày.
Từ góc nhìn của Lý Lộ, vừa lúc thấy đối phương sống mũi cao thẳng, hốc mắt sâu, sườn mặt cực anh tuấn, môi mỏng hơi mím, sắc môi tựa hồ so với vừa nãy càng thêm hồng nhuận.
“Còn có việc?”
Lý Lộ đang thất thần, không ngờ phút chốc đã đối diện với đuôi mắt quét qua của Ôn Duệ Quân, tầm mắt sắc bén hời hợt kia làm cho cậu thầm rùng mình, cuống quít cúi đầu, cũng khó có thể che giấu cảm giác chột dạ vì bị nhìn thấu.
Lý Lộ chợt giật mình: “A, không có việc gì, là quản lí Đổng bảo tôi tới nhắc ngài, hội nghị đã chuẩn bị ổn thỏa, mong ngài đừng quên thời gian.”
Ôn Duệ Quân nhàn nhạt gật đầu: “Đã biết, cậu mau ra đi.”
Lý Lộ như được đại xá, chạy khỏi văn phòng nhanh như chớp, mãi tới lúc trở lại phòng trà nước, cậu mới lấy lại tinh thần sau không khí áp lực từ Ôn Duệ Quân —— ơ, mà thư kí mới kia ở chỗ nào?
Rõ ràng thấy hắn đã vào văn phòng, bên trong lại chỉ có Ôn tổng?
※※※
Văn phòng chủ tịch.
Xác định Lý Lộ đã đi xa, Ôn Duệ Quân tức khắc trầm mắt xuống, mấy chữ trong tài liệu hội nghi chưa được đọc cũng ném qua một bên, yết hầu thở dồn dập, khàn khàn giọng nói: “Thương Hành, ra ngoài, một lát nữa anh phải đi họp.”
Một hồi sau, phía dưới bàn làm việc gỗ du đỏ sậm có một bóng người chậm rãi bò ra.
Thương Hành dựa vào mép bàn, thưởng thức caravat tơ lụa trong tay, một đầu gối ngăn chặn bên cạnh ghế xoay của Ôn Duệ Quân, hơi hơi khom lưng, thong thả ung dung đeo về cho Ôn Duệ Quân.
Thương Hành tiếc nuối thở dài: “Ôn tổng hù dọa người ta làm cái gì? Chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ, em vẫn chưa cảm thụ đủ ‘định lực’ trước mặt người khác của Ôn tổng đâu, người đã bị anh dọa chạy rồi.”
Ôn Duệ Quân khó khăn bình phục hô hấp, ngước mắt liếc hắn một cái, đáng tiếc ánh mắt tràn ngập cảnh cáo này đã bị đỏ sậm nơi đáy mắt hòa tan không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
“Nghịch ngợm, em càng ngày càng vô pháp vô thiên, nhỡ bị người nhìn ra manh mối……”
Thương Hành cười tủm tỉm nói: “Em chỉ thực hiện chức trách của thư kí ‘phục vụ bên cạnh’ mà thôi.”
“Phải không?” Ôn Duệ Quân nặng nề cười một tiếng, đứng dậy chống eo hắn, một tay đè lên ngực, đẩy ngã người ra mặt bàn to rộng, một cái tay khác giữ chặt cổ tay đối phương kéo lên cao quá đỉnh đầu, cúi đầu cắn một ngụm thật mạnh trên môi hắn.
Ôn Duệ Quân thong thả ngồi dậy, một lần nữa vuốt phẳng nếp vạt áo, mắt đen trầm nhìn người chằm chằm từ trên cao xuống: “Tạm thời thả cho em một con ngựa, lát nữa sẽ đến xử lí em, thư kí Thương.”
Đèn bàn đầu giường tỏa ra một vầng sáng, trong phòng ngủ an tĩnh, chăn trên giường lớn cong lên thành một ổ.
Một cánh tay lộ ra bên ngoài, sờ soạng hơn nửa ngày mới thấy đồng hồ báo thức, nhấn tắt tiếng chuông, ném thẳng một mạch vào gầm giường, sau đó lập tức rụt trở về.
“…… Mấy giờ rồi?” Nửa cái đầu vùi trong gối nhúc nhích.
Một lò sưởi cơ thể phía sau người đàn ông dính sát tới, chăn bị bọc thành một cái chả nem, Thương Hành cọ cọ mặt vào gáy Ôn Duệ Quân, lười biếng ngáp, giọng nói khàn khàn vẫn còn mang theo ngái ngủ chưa tỉnh:
“Vẫn sớm, mới 6 giờ, ngủ tiếp đi…… Bên ngoài lạnh lắm……”
Ôn Duệ Quân xoay người, định ôm lấy gáy hắn theo thói quen, hai mắt thoáng mở ra một khe nhỏ, sương mù mênh mông ngoài cửa sổ mơ hồ chiếu sáng tầm mắt.
6 giờ à, còn sớm……
Cách giờ ra cửa đi làm còn một tiếng nữa, trừ thời gian rửa mặt và ăn sáng, có thể ôm ấp người yêu thêm mười lăm phút.
Ôn Duệ Quân vừa âm thầm tính toán thời gian, vừa siết chặt hai tay, ôm ôm Thương Hành vào trong lồng ngực.
Không hiểu sao, y đột nhiên nhớ tới Thương Hành từng phàn nàn bực tức vì trang viên cách công ty quá xa, hiện giờ ngẫm lại cũng rất có đạo lý, chẳng phải là khiến thời gian vui sướng dành riêng cho người yêu bị trì hoãn sao?
“Hôm nay cuối tuần, anh vẫn phải đến công ty sớm như vậy?” Hơi thở ấm áp của Thương Hành phả lên vành tai đối phương, mắt cũng không cần mở, đã chuẩn xác mà tìm được vành tai phiếm hồng của y, khe khẽ hạ xuống một chuỗi hôn.
Tóc Thương Hành gãi qua gương mặt Ôn Duệ Quân, y bị ngứa đến không nhịn được bật cười: “Có phải gần đây em rất nhàn hay không? Kẻ cuồng công việc ngay cả trời chưa sáng tuyết lớn vẫn rơi đã bò dậy đi làm, chẳng lẽ không phải là em sao?”
“Khi đó là đúng thời điểm bận rộn nhất của dự án mà.” Thương Hành đã tỉnh hẳn, một phen xoa mạnh khuôn mặt còn buồn ngủ.
Hắn hơi ngồi dậy, dùng khuỷu tay chọc chọc Ôn Duệ Quân, một đôi mắt đen bóng phấn chấn tinh thần: “Mấy ngày nghỉ này em đều ở bên cạnh anh, thế nào? Có phải Ôn tiên sinh rất cảm động hay không?”
Đầu ngón tay Ôn Duệ Quân nhẹ nhàng điểm giữa mày hắn, nghiêm trang gật gật đầu: “Thì ra đây là nguyên nhân ngày hôm qua lăn lộn anh đến nửa đêm?”
Thương Hành mặt không đỏ thở không gấp, cười hơi ngại ngùng: “Em cũng không có lâu như vậy.”
“……” Ôn Duệ Quân hé miệng, xương ngón tay cong lên không nhẹ không nặng mà gõ trán hắn một cái, bất đắc dĩ nói: “Đừng ba hoa, mấy ngày gần đây trong nhà thư kí Ngô có việc gấp, anh đã cho được nghỉ phép, có rất nhiều việc không tiện mượn tay người khác làm, anh phải tự xử lí, nếu em nghỉ thì ngủ nhiều thêm một lát, anh sẽ về với em muộn một chút.”
Thương Hành ngồi dựa ở đầu giường, nhìn Ôn Duệ Quân đứng dậy thay quần áo.
Sống lưng dày rộng được áo sơ mi xanh đậm nghiêm mật bao quanh từng chút một, dưới cổ áo có thể mơ hồ thấy vệt đỏ nhàn nhạt, xương bướm sau lưng tạo nên một đường cung sắc xảo, theo sát là hai ống quần màu đen thẳng tắp, lộ dưới ống quần là mu bàn chân trắng như tuyết, chân trần đạp lên mặt thảm xám nhạt.
Lúc Ôn Duệ Quân đang thắt caravat trước gương, một đôi cánh tay từ sau lưng vươn tới, nhẹ nhàng ôm chặt y.
Thương Hành gác cằm lên đầu vai y, đuôi mắt mỉm cười, nhìn chằm chằm y qua mặt gương: “Nếu thư kí Ngô không ở đây, em nhàn rỗi càng thêm nhàn rỗi, không bằng Ôn tiên sinh thuê em làm thư kí lâm thời của anh thì thế nào?”
Ngón tay Ôn Duệ Quân hơi ngừng, chảy xuống cổ tay đối phương, lòng bàn tay không nhẹ không nặng vuốt ve lên, nhẹ nhàng vẽ vẽ, hình như có vài phần động lòng.
Y nhẹ nhàng nói: “Làm thư kí của anh chính là rất bận, hơn nữa yêu cầu rất cao, Thương tiên sinh thật sự muốn tới thử xem?”
Thương Hành: “Có yêu cầu gì?”
Đuôi lông mày Ôn Duệ Quân khẽ động, cười nói: “Vừa nhìn đã biết Thương tiên sinh không có kinh nghiệm, thế này đi, anh cũng không yêu cầu phỏng vấn và đào tạo trước khi làm việc, chỉ có một yêu cầu, phải phục vụ bên người 24 giờ, gọi lúc nào đến lúc ấy, lúc làm việc em phải bên cạnh anh, lúc đi họp phải ở bên cạnh anh, ăn cơm cũng phải bên cạnh, đến cả ngủ……”
“Vậy càng phải bên cạnh.” Thương Hành tự giác gật gật đầu: “Vậy xin hỏi Ôn tổng, đãi ngộ như thế nào?”
Ôn Duệ Quân cười, tiến đến bên tai hắn thấp giọng nói gì đó, con mắt Thương Hành sáng ngời, miệng phát ra tiếng chậc chậc: “Xem trên sự thành tâm thành ý mời em của Ôn tổng, em sẽ cố gắng làm tốt công việc “Thư kí cá nhân” cho anh vài ngày.”
※※※
Tháp song sinh tổng bộ tập đoàn Thiên Hà.
Bentley màu đen dừng lại ở cửa cao ốc, thân xe mượt mà sáng lên kiêu hãnh dưới ánh mặt trời.
Một bóng người cao gầy bước xuống từ cửa ghế lái, tây trang tối màu cắt may khéo léo, phác họa ra dáng người cân xứng đĩnh bạt, kính râm màu trà che khuất hơn phân nửa khuôn mặt tuấn tú, chỉ lộ ra cằm góc cạnh rõ ràng, chân dài bước đi như gió, dẫn tới nhân viên ở cửa cứ nhìn ra bên ngoài liên tục.
Thương Hành nhẹ nhàng vòng qua đầu xe, mở cửa xe ghế sau, hơi hơi khom lưng, tay trái vẽ ra một đường cong lịch thiệp ở giữa không trung: “Ôn tổng, mời.”
Ôn Duệ Quân ngồi dựa trong lưng ghế sau, cười như không cười mà liếc hắn một cái.
Cùng với hương gỗ bạch đàn quen thuộc, hai người một trước một sau đi vào đại sảnh, Thương Hành một tay đút túi, khóe miệng dưới kính râm cong lên một nét nhàn nhạt.
Hắn không nhanh không chậm đi theo bên người Ôn Duệ Quân, theo sau non nửa bước, ngay cả chiều dài bước chân cũng hoàn toàn đồng bộ với Ôn Duệ Quân.
Mặc dù bị kính râm che khuất gương mặt, nhưng khí chất tự tin ngời ngời vẫn tự nhiên tỏa từ trong ra ngoài, như một miếng nam châm hấp dẫn ánh mắt tự nhiên.
Lúc đi qua cửa điện tử, Ôn Duệ Quân dùng chính thẻ của mình mở cửa cho kẻ ngoại lai Thương Hành, giữa tiếng chào hỏi “Ôn tổng buổi sáng tốt lành” của nhóm nhân viên, đi thẳng tới thang máy chuyên dụng dẫn lên tầng cao nhất.
Có người tò mò duỗi dài cổ quan sát:
“Người phía sau Ôn tổng là ai thế? Ngày thường không phải anh ấy chỉ mang thư kí Ngô bên người sao?”
“Không biết, chưa thấy qua, nhìn trẻ quá, cảm giác như mới ngoài hai mươi, có thể là thư kí mới tới hoặc là bảo vệ?”
Trong đám người buôn chuyện, có một người trẻ tuổi dáng vẻ gầy ốm nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của Thương Hành, nhỏ giọng nói thầm:
“Cùng là nhân viên mới, vì sao người này có thể trực tiếp đi theo ông chủ? Quả thực một bước lên trời. Hơn nữa các anh thấy không, Ôn tổng thế mà lại tự mình mở cửa cho hắn? Chưa nghe thấy bao giờ!”
Mấy người đang sôi nổi, một giọng nữ trung lãnh đạm đột nhiên vang lên: “Sáng sớm tinh mơ, mấy người không chăm chỉ làm việc, tụ ở chỗ này nói chuyện phiếm gì?”
Mọi người quay đầu lại, vị kia chính là quản lí Đổng nữ hoàng mặt lạnh trứ danh của bộ phận hành chính, không biết đã đứng sau lưng nghe bao nhiêu chuyện phiếm, mọi người hoảng sợ, vội làm chim muông chạy hết.
Người trẻ tuổi vừa càu nhàu là Lý Lộ, là nhân viên thực tập vừa được tuyển dụng bên bộ phận hành chính, nghé con mới sinh không sợ cọp, cậu lớn gan hỏi: “Quản lí Đổng, tại sao hôm nay không nhìn thấy thư kí Ngô?”
Quản lí Đổng lạnh lùng nói: “Lão Ngô có việc không đi làm, có người thay thế, không cần cậu phải nhàn rỗi lo lắng.”
Cậu ho nhẹ một tiếng: “Quản lí Đổng, sáng nay có họp bộ phận, tôi có thể làm hỗ trợ hay không? Tôi là người mới, muốn biết nhiều hơn về cách hoạt động của công ty.”
Quản lý Đổng liếc nhìn cậu ta một cái, họp bộ phận? Đó là cuộc họp quý do Ôn tổng đích thân chủ trì.
“Thật hiếm người có lòng như cậu, mấy ngày nay thư kí Ngô không có mặt, bộ phận hành chính cũng bận bịu, cậu đi hỗ trợ cũng được.”
※※※
Nói là hỗ trợ, nhưng cũng chỉ là điều chỉnh và thử thiết bị hội nghị, sắp đặt quét nhà lau rửa sạch sẽ, cùng với chuẩn bị trà dựa theo khẩu vị ưa thích của lãnh đạo tham dự hội nghị và các việc nhỏ hậu cần.
Lý Lộ pha một bình ca phê ngon trong phòng trà nước, đứng chỉnh trang dung nhan cẩn thận trước gương, đoán chắc thời gian, mới bưng khay đến văn phòng chủ tịch.
Không ngờ vừa mới bước qua góc ngoặt hành lang, đã thấy ngay “thư kí mới đến” sáng nay gặp qua, không thèm gõ cửa cứ đi thẳng vào văn phòng Ôn tổng.
Không biết ở bên trong làm cái gì, hơn nửa ngày cũng không thấy ra, cửa chớp bên trong cũng được kéo xuống che kín mít, cái gì cũng không dòm thấy.
Lý Lộ nuốt nước miếng, thử thăm dò gõ vang cửa văn phòng.
“Vào đi.”
Lý Lộ hít sâu một hơi, nỗ lực áp chế tiếng tim đập quá nhanh, nơm nớp lo sợ bưng cà phê lên bàn: “Ôn tổng, mời ngài dùng.”
Cậu lấy hết can đảm lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn trộm liếc Ôn Duệ Quân sau bàn làm việc, người nắm quyền tuyệt đối một tay che trời của tập đoàn đang rũ mắt chăm chú lật xem tài liệu hội nghị trong tay.
Ôn Duệ Quân mặc một thân tây trang xanh đậm cao cấp, không hiểu vì sao lại cởi caravat, cúc áo rộng mở, có thêm vài phần tùy hứng khác lạ so với trang trọng nghiêm cẩn thường ngày.
Từ góc nhìn của Lý Lộ, vừa lúc thấy đối phương sống mũi cao thẳng, hốc mắt sâu, sườn mặt cực anh tuấn, môi mỏng hơi mím, sắc môi tựa hồ so với vừa nãy càng thêm hồng nhuận.
“Còn có việc?”
Lý Lộ đang thất thần, không ngờ phút chốc đã đối diện với đuôi mắt quét qua của Ôn Duệ Quân, tầm mắt sắc bén hời hợt kia làm cho cậu thầm rùng mình, cuống quít cúi đầu, cũng khó có thể che giấu cảm giác chột dạ vì bị nhìn thấu.
Lý Lộ chợt giật mình: “A, không có việc gì, là quản lí Đổng bảo tôi tới nhắc ngài, hội nghị đã chuẩn bị ổn thỏa, mong ngài đừng quên thời gian.”
Ôn Duệ Quân nhàn nhạt gật đầu: “Đã biết, cậu mau ra đi.”
Lý Lộ như được đại xá, chạy khỏi văn phòng nhanh như chớp, mãi tới lúc trở lại phòng trà nước, cậu mới lấy lại tinh thần sau không khí áp lực từ Ôn Duệ Quân —— ơ, mà thư kí mới kia ở chỗ nào?
Rõ ràng thấy hắn đã vào văn phòng, bên trong lại chỉ có Ôn tổng?
※※※
Văn phòng chủ tịch.
Xác định Lý Lộ đã đi xa, Ôn Duệ Quân tức khắc trầm mắt xuống, mấy chữ trong tài liệu hội nghi chưa được đọc cũng ném qua một bên, yết hầu thở dồn dập, khàn khàn giọng nói: “Thương Hành, ra ngoài, một lát nữa anh phải đi họp.”
Một hồi sau, phía dưới bàn làm việc gỗ du đỏ sậm có một bóng người chậm rãi bò ra.
Thương Hành dựa vào mép bàn, thưởng thức caravat tơ lụa trong tay, một đầu gối ngăn chặn bên cạnh ghế xoay của Ôn Duệ Quân, hơi hơi khom lưng, thong thả ung dung đeo về cho Ôn Duệ Quân.
Thương Hành tiếc nuối thở dài: “Ôn tổng hù dọa người ta làm cái gì? Chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ, em vẫn chưa cảm thụ đủ ‘định lực’ trước mặt người khác của Ôn tổng đâu, người đã bị anh dọa chạy rồi.”
Ôn Duệ Quân khó khăn bình phục hô hấp, ngước mắt liếc hắn một cái, đáng tiếc ánh mắt tràn ngập cảnh cáo này đã bị đỏ sậm nơi đáy mắt hòa tan không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
“Nghịch ngợm, em càng ngày càng vô pháp vô thiên, nhỡ bị người nhìn ra manh mối……”
Thương Hành cười tủm tỉm nói: “Em chỉ thực hiện chức trách của thư kí ‘phục vụ bên cạnh’ mà thôi.”
“Phải không?” Ôn Duệ Quân nặng nề cười một tiếng, đứng dậy chống eo hắn, một tay đè lên ngực, đẩy ngã người ra mặt bàn to rộng, một cái tay khác giữ chặt cổ tay đối phương kéo lên cao quá đỉnh đầu, cúi đầu cắn một ngụm thật mạnh trên môi hắn.
Ôn Duệ Quân thong thả ngồi dậy, một lần nữa vuốt phẳng nếp vạt áo, mắt đen trầm nhìn người chằm chằm từ trên cao xuống: “Tạm thời thả cho em một con ngựa, lát nữa sẽ đến xử lí em, thư kí Thương.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.