Xây Dựng Sự Nghiệp Giữa Tu La Tràng
Chương 29: Tề tụ nhất đường (tề tựu đông đủ)
Tử Vũ Nguyệt Diên
30/10/2024
Trong phòng bệnh hoàn toàn im ắng, tiếng Thương Hành cầm khăn giấy xì nước mũi đặc biệt rõ ràng.
Cố Lẫm hoài nghi nhìn quét qua bắp chân phải của hắn rồi lại nhìn quyển tiểu thuyết cổ quái kia rồi lại nhìn bắp chân hắn: “Chân của cậu không gãy?”
Thương Hành vò khăn giấy thành một cục ném một phát chuẩn xác vào thùng rác, nhíu mày: “Cố tổng, tôi chỉ bị đau chân mà thôi, tốt xấu tôi cũng vì anh mà bị thương, sao anh có thể nguyền rủa tôi bị gãy chân?”
Cố Lẫm nhất thời nghẹn lời, quay đầu lạnh lùng trừng Ôn Duệ Quân.
Người sau bật cười: “Là lỗi của tôi, nhưng mà chân cậu sao lại phải băng bó thành như vậy?”
Thương Hành đóng quyển tiểu thuyết địa phương lại, nhún vai: “Tôi cũng không biết, tôi chỉ hỏi là tôi có thể vận động trong hai ngày này không, thế là bác sĩ băng bó chân tôi thành như vậy.”
Làm hại hắn không thể đi lại bình thường, chỉ có thể dựa vào việc đọc tiểu thuyết ‘cẩu huyết’ đuổi thời gian.
Cố Lẫm mím môi, đặt bó hoa hồng to trong tay vào bình hoa trên tủ đầu giường.
Ôn Duệ Quân nhìn động tác của Cố Lẫm, híp mắt.
Thương Hành có chút buồn cười: “Cố tổng, có ai thăm người bệnh lại đưa hoa hồng.”
Cố Lẫm tay hơi khựng lại, anh cũng không tinh thông chi tiết những việc này: “Cậu thích cái gì? Tôi gọi người đưa tới.”
“Cố tổng, tôi nghĩ thay vì đưa những ngoại vật không cần thiết, người bệnh càng cần yên tĩnh nghỉ ngơi hơn.” Ôn Duệ Quân đứng cạnh cửa chậm rãi nói, một tay đỡ tay nắm cửa, dáng vẻ muốn đuổi khéo khách.
Cố Lẫm không để ý đến y, tự nhiên đùa nghịch bó hoa hồng, từ tốn nói: “Đêm qua tôi vốn định đến đây cùng với cậu, nhưng lúc ấy tình hình quá mức hỗn loạn, mẹ tôi bị hoảng sợ nghiêm trọng, tôi chỉ đành đưa bà ấy về nhà chăm sóc trước.”
Nói đến một nửa, Cố Lẫm cảm thấy đặc biệt giải thích thế này có vẻ như quá mức lưu tâm, bèn ho nhẹ một tiếng chuyển đề tài: “Vết thương của cậu thế nào?”
Anh chỉ vào tay trái của mình.
Thương Hành: “Vết thương da thịt mà thôi, không có trở ngại.”
Hắn mở to một đôi mắt đen tuyền nhìn Cố Lẫm đầy mong đợi, hy vọng anh ta cũng có thể đi cùng một đường với Ôn Duệ Quân, lần này hắn tuyệt đối sẽ không do dự nữa, sẽ không mở mắt trừng trừng nhìn tiền bay đi nữa!
Cố Lẫm thở phào, nghĩ nghĩ, do dự nói: “Cậu đừng quá để bụng những lời mẹ tôi đã nói, bà ấy chỉ bị có thành kiến với cậu thôi.”
Vẻ mặt anh nghiêm túc: “Bất kể bà ấy nói cái gì với cậu, tôi đều không đồng ý.”
Thương Hành thất vọng: “… chỉ thế thôi?”
Cố Lẫm sửng sốt, bừng tỉnh đại ngộ: “Cậu chờ chút.”
Anh bước nhanh ra ngoài gọi điện thoại, một khắc sau, trợ lý A Mạc thở hồng hộc xách tiến vào mấy lẵng hoa, hoa cẩm chướng, lan hoàng thảo, cây mã đề… gần như chất đầy phòng bệnh của Thương Hành.
Thương Hành dở khóc dở cười: “Cố tổng, những cái này…”
Cố Lẫm mỉm một nụ cười nhạt: “Có thứ cậu thích không?”
Trợ lý A Mạc nhịn không được kéo kéo vạt áo Cố Lẫm, ngượng ngùng nói: “Cố tổng, sao ngài không nói là mang tới chỗ Thương Hành? Những hoa này chỉ thích hợp tặng trưởng bối.”
Cố Lẫm: “…”
Chính vào lúc này, bên ngoài lần thứ hai vang lên tiếng gõ cửa.
“Không quấy rầy mấy vị chứ.” Dung Trí tay phải khoác áo vest, lẳng lặng đứng ở cửa phòng bệnh.
“Luật sư Dung.” Ôn Duệ Quân nghiền ngẫm nhìn vị khách không mời mà đến: “Sao cậu cũng tới?”
“Tôi tới thăm bạn.” Dung Trí gật gật đầu với y, nhìn không chớp mắt đi qua những lẵng hoa mà Cố Lẫm đưa tới: “Cố tiên sinh, làm phiền cho đi nhờ.”
Dung Trí đi tới giường bệnh, lấy một quả táo trên ngăn tủ ra, cắt gọt với một tốc độ rất nhanh, thậm chí còn có thời gian tỉa một đôi tai thỏ vỏ táo dính trên mỗi miếng táo đưa tới tay Thương Hành.
Sau đó lấy ra từ trong túi những đồ dùng mà Thương Hành thường dùng, sắp xếp từng thứ một lên tủ đầu giường, cử chỉ tự nhiên thuần thục cứ như đã là chủ nhân nơi này.
Cố Lẫm nhìn động tác của Dung Trí, áp chế một trận căm tức khó hiểu trong lòng, không kiên nhẫn nói: “Một phòng người ở trong đây làm cái gì? So với mấy thứ này, Thương Hành càng cần an tĩnh nghỉ ngơi hơn.”
Nói xong anh mới phát giác đây không phải là lời Ôn Duệ Quân vừa nói sao?
Cố Lẫm suýt nữa cắn vào đầu lưỡi của chính mình.
Dung Trí bận bịu xong, đẩy đẩy mắt kính, lấy khăn ướt chậm rãi lau hai tay: “Cố tổng nói không sai, thứ lỗi tôi và Thương Hành không thể tiễn hai vị.”
Cố Lẫm: “???”
Ôn Duệ Quân chậm rãi mím môi thành một đường thẳng, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn vị trí giữa Dung Trí và Thương Hành, nhưng không có động tác gì.
Một phòng bệnh nho nhỏ, trong lúc nhất thời ai cũng không có động tác gì, trợ lý A Mạc co rúm lại ở trong góc, cứ cảm thấy không khí nơi này chẳng liên quan gì đến mình.
“Rột rột rột rột…” Tiếng Thương Hành ăn táo nghe rõ ràng đến lạ thường.
Nuốt miếng cuối cùng xong, hắn bất đắc dĩ thở dài, nói: “Lòng tốt của mấy vị tôi xin nhận, bác sĩ nói tôi không cần nằm viện, hôm nay là có thể xuất viện rồi, tôi còn công việc phải làm nữa…”
Nào ngờ, ba người ở đây thế nhưng đạt thành mặt trận thống nhất, trăm miệng một lời: “Không được.”
Thương Hành: “…”
“Ồ, náo nhiệt thế?” Ngoài cửa phòng bệnh, Lâm Dư Tình đội mũ lưỡi trai màu đen cùng khẩu trang đang dựa vào khung cửa, ánh mắt hưng trí nhìn quét qua một vòng: “Xem ra tôi tới không đúng lúc rồi.”
Dưới ánh mắt không mấy thiện cảm của mọi người, Lâm Dư Tình thản nhiên đặt một chồng báo chí và đĩa game lên đầu tủ, đi qua phía Thương Hành đang ngồi trong xe lăn, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng cười nói: “Tôi báo cảnh sát cũng coi như đúng lúc, có phải cậu nên tỏ ra chút gì đó không?”
Thương Hành lộ vẻ cảm kích sâu sắc: “Tôi mời anh ăn cơm. Lần này tôi thanh toán.”
“A, hẹn hò à. Không thành vấn đề.” Lâm Dư Tình chậm rãi đứng thẳng dậy, thoáng đề cao âm lượng, cười tủm tỉm làm một dáng tay đang nghe điện thoại: “Vậy tôi chờ điện thoại của cậu.”
Thương Hành: “…”
Lâm Dư Tình nói xong liền vỗ mông chạy lấy người, lưu lại Ôn Duệ Quân ánh mắt vi diệu, Cố Lẫm vẻ mặt bất ngờ, cùng Dung Trí híp mắt cười rợn người, tầm mắt tất cả dừng trên người Thương Hành.
Cái mông ngồi trên xe lăn của hắn bỗng chốc như mọc ra mấy cái đinh, tình thế khó xử như ngồi bàn chông.
Thương Hành mặt không đổi sắc một lần nữa mở quyển tiểu thuyết bản địa, làm vẻ nghiêm túc đọc.
Hắn thế mà không nhận ra Lâm Dư Tình còn là một tiểu nhân chỉ sợ thiên hạ bất loạn như vậy đấy!
Lúc đó, tại chỗ ngoặt hành lang ngoài phòng bệnh, Phương Dương tây trang giày da đang đứng nơi khuất nắng ánh mặt trời không chiếu tới, thoáng nhìn về phía phòng bệnh ở xa xa, xoay người bước đi.
※※※
Vết thương của Thương Hành tuy rằng nhìn qua dễ khiến người ta sợ hãi nhưng thực tế không nghiêm trọng lắm, hắn trời sanh tính hiếu động, ngồi trong phòng bệnh như phạm nhân ngồi tù quả thực là muốn mạng của hắn.
Bị bắt phải an phận ba ngày, mắt cá chân của Thương Hành tiêu sưng, lập tức không thể chờ đợi thêm mà đi làm thủ tục xuất viện.
Trong ba ngày tu dưỡng, thế giới bên ngoài đã xảy ra một trận kinh thiên động địa vì vụ cướp bóc trong tiệc từ thiện, rất nhiều nhân vật nổi tiếng và có thế lực đã tham gia vào yến hội không may này, dẫn đến dư luận nhiệt liệt bàn tán trong ba ngày qua.
Tiểu thư hào môn bị bắt cóc, đấu súng kinh tâm động phách, nghe đồn còn có một vị thần bí từ trên trời giáng xuống, anh dũng chế phục tên cướp thủ lĩnh, quả thực giống như tình tiết trong phim điện ảnh.
Mỗi một tin tức nửa thật nửa giả đều khiến cho nhóm quần chúng thích buôn chuyện hào hứng.
※※※
Lúc Thương Hành trở lại cao ốc Hoài Mộng, một đường đi từ thang máy đến hành lang không ngừng bị người chỉ trỏ, ánh mắt như có như không phiêu qua thân hắn, có người lắc đầu tiếc hận, có kẻ vui sướng khi người gặp họa, nhìn Thương Hành vẫn không biết chuyện gì.
“Thương Hành!” Chị Lý vừa nhìn thấy hắn, vội kéo người sang một bên, vẻ lo lắng tích tụ giữa chân mày: “Mấy ngày cậu không ở đây, công ty đã xảy ra chuyện.”
Thương Hành nhướng mày: “Chuyện gì? Có liên quan tới tôi?”
Chị Lý nhìn hắn, yên lặng gật gật đầu, thở dài: “Có chuyện lớn xảy ra, công ty chúng ta đã bị tập đoàn Cố thị thu mua 50% cổ phần, gần đây không biết làm sao, nghe đồn thanh khoản công ty có vấn đề, tập đoàn Cố thị muốn phái người đến kiểm toán, không ngờ mấy ngày hôm nay, ông chủ lại bán hết toàn bộ cổ phần công ty của mình, người thì mất tích.”
Thương Hành giật mình, hắn không nhớ rõ nguyên tác có tình tiết này không, dù sao có Cố Lẫm để mắt, Hoài Mộng nhất thời nửa khắc cũng không đổ được.
“Đúng là chuyện lớn, nhưng mà có liên quan gì tới tôi?”
Chị Lý thương hại nhìn hắn: “Ông chủ đã bán hết cổ phần cho tập đoàn Phương thị, sáng hôm nay, ông chủ mới đã đến gặp mặt các nhân viên rồi.”
Thương Hành chậm rãi híp mắt: “Ông chủ mới, chẳng lẽ là tiểu thiếu gia Phương gia Phương Dương?”
Vẻ mặt chị Lý nghiêm túc: “Rốt cuộc cậu đắc tội cậu ta như thế nào? Hôm nay vừa với nhậm chức, cậu ta đã mở cuộc họp cao tầng để phân loại danh sách nghệ sĩ một lần nữa, cuộc họp quyết định sẽ không chia cho nghệ sĩ mới kí hợp đồng thấp hơn một năm bất kì một tài nguyên gì.”
“Trong công ty chúng ta hiện nay, người phù hợp với điều kiện chỉ có một mình cậu. Tỏ rõ cậu ta đã nhắm vào cậu!”
Thương Hành bất đắc dĩ, chỗ đắc tội chắc cũng nhiều.
“Bên Cố thị thì sao? Để cho Phương Dương làm chủ toàn bộ?”
Chị Lý lắc đầu: “Cố gia hôm nay cũng có một vị cổ đông nằm trong hội đồng quản trị tới, bà ta cũng tham gia cuộc họp.”
“Bà ta?”
Ánh mắt chị Lý phức tạp: “Chính là Cố phu nhân, mẹ của Cố tổng.”
Thương Hành hơi nắm chặt nắm tay vào rồi lại buông ra, ngàn phòng vạn phòng, vất vả tìm cách giải trừ cái đại uy hiếp Ôn Duệ Quân, không ngờ tới hai người này thế mà đã liên thủ để đối phó hắn.
Hấp dẫn thù hận, cũng không phải một loại hào quang của nhân vật chính sao?
“Cậu xuất viện cũng nhanh ha? Xem ra dáng vẻ thê thảm kia chỉ là giả bộ.”
Một giọng nói không mặn không nhạt vang lên từ phía hành lang, hai người quay đầu lại, Phương Dương mang theo mấy giám đốc của công ty chậm rãi đi tới, dừng trước mặt Thương Hành.
Mặt Phương Dương không tỏ rõ là đang vui hay đang giận, ánh mắt cậu ta dừng trên bắp chân phải của Thương Hành, cười cười: “Nghe nói Thương lão sư bị thương ở chân, thật sự khó mà tới thông báo, công ty thông cảm với nghệ sĩ nên cho cậu được nghỉ phép dài hạn, không cần cảm ơn tôi.”
“À đúng rồi, bác Cố nhờ tôi chuyển lời tới cậu, bác cảm ơn cậu bảo vệ Cố Lẫm, nhưng bác vẫn hi vọng cậu có thể tuân thủ lời hứa, nếu cậu định dùng việc này làm khổ nhục kế, chỉ sợ tính toán của cậu sẽ phải thất bại.”
Thương Hành còn chưa nói gì, Trâu Đình theo chị Lý chạy đến đã đứng ra trước một bước:
“Phương tổng, Thương Hành là người mới có độ ‘hot’ cao nhất hiện nay, ngài nói cấm hoạt động là cấm hoạt động ngay, xin hỏi làm sao có thể khiến chúng tôi tin tưởng, có thể dẫn dắt Hoài Mộng nâng cao một bước? Có gì để đảm bảo tiền đồ của những nghệ sĩ mới như chúng tôi?”
Thương Hành rất là ngoài ý muốn, hắn nhớ rõ Trâu Đình là người mới kí hợp đồng cùng kì với mình, ra mắt bằng nhóm nhạc nam tuyển tú trọng điểm của Hoài Mộng, cũng là nghệ sĩ dưới sự đại diện của chị Lý, lúc trước thậm chí còn gây sự với hắn.
Không nghĩ tới bây giờ lại là người đầu tiên đứng ra kêu oan cho mình.
Phương Dương nhíu mày, căn bản không để Trâu Đình vào mắt: “Cậu đã tức giận bất bình như vậy thì cũng có thể nghỉ dài hạn luôn, cho rằng công ty thiếu các cậu là sẽ phải đóng cửa sao?”
“Tự quan tâm tới bản thân đi, cậu cũng xứng để giáo huấn tôi?”
Cuối cùng Phương Dương liếc nhìn Thương Hành một cái, nhếch khóe miệng, làm như đã là người thắng, xoay bước rời đi.
Chị Lý không rõ những gút mắc ân oán trong chuyện này, chỉ là đau lòng Thương Hành, cuối cùng cũng có một nghệ sĩ có tiềm lực dưới trướng mình, thế mà cứ như vậy bị đóng băng.
Chị vô cùng lo lắng, có vẻ còn khổ sở hơn cả chính chủ Thương Hành: “Hợp đồng của cậu còn dài như vậy, không có tài nguyên, không được xuất hiện trước công chúng, cậu phải làm như thế nào?”
Thương Hành chậm rãi nhướng mày, mỉm cười: “Chị Lý yên tâm, bây giờ đã khác ngày xưa, con đường này đi không thông thì ta đổi con đường khác.”
“Chị Lý, lòng dạ Phương Dương căn bản không đặt vào việc kinh doanh của công ty, ở lại đây không có tiền đồ, chị có hứng thú gia nhập công ty của tôi không?”
Chị Lý sửng sốt: “Cậu có công ty?”
Thương Hành cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, đường tài lộ trên lòng bàn tay vừa dài vừa sâu, mỉm cười: “Sắp có rồi.”
Cố Lẫm hoài nghi nhìn quét qua bắp chân phải của hắn rồi lại nhìn quyển tiểu thuyết cổ quái kia rồi lại nhìn bắp chân hắn: “Chân của cậu không gãy?”
Thương Hành vò khăn giấy thành một cục ném một phát chuẩn xác vào thùng rác, nhíu mày: “Cố tổng, tôi chỉ bị đau chân mà thôi, tốt xấu tôi cũng vì anh mà bị thương, sao anh có thể nguyền rủa tôi bị gãy chân?”
Cố Lẫm nhất thời nghẹn lời, quay đầu lạnh lùng trừng Ôn Duệ Quân.
Người sau bật cười: “Là lỗi của tôi, nhưng mà chân cậu sao lại phải băng bó thành như vậy?”
Thương Hành đóng quyển tiểu thuyết địa phương lại, nhún vai: “Tôi cũng không biết, tôi chỉ hỏi là tôi có thể vận động trong hai ngày này không, thế là bác sĩ băng bó chân tôi thành như vậy.”
Làm hại hắn không thể đi lại bình thường, chỉ có thể dựa vào việc đọc tiểu thuyết ‘cẩu huyết’ đuổi thời gian.
Cố Lẫm mím môi, đặt bó hoa hồng to trong tay vào bình hoa trên tủ đầu giường.
Ôn Duệ Quân nhìn động tác của Cố Lẫm, híp mắt.
Thương Hành có chút buồn cười: “Cố tổng, có ai thăm người bệnh lại đưa hoa hồng.”
Cố Lẫm tay hơi khựng lại, anh cũng không tinh thông chi tiết những việc này: “Cậu thích cái gì? Tôi gọi người đưa tới.”
“Cố tổng, tôi nghĩ thay vì đưa những ngoại vật không cần thiết, người bệnh càng cần yên tĩnh nghỉ ngơi hơn.” Ôn Duệ Quân đứng cạnh cửa chậm rãi nói, một tay đỡ tay nắm cửa, dáng vẻ muốn đuổi khéo khách.
Cố Lẫm không để ý đến y, tự nhiên đùa nghịch bó hoa hồng, từ tốn nói: “Đêm qua tôi vốn định đến đây cùng với cậu, nhưng lúc ấy tình hình quá mức hỗn loạn, mẹ tôi bị hoảng sợ nghiêm trọng, tôi chỉ đành đưa bà ấy về nhà chăm sóc trước.”
Nói đến một nửa, Cố Lẫm cảm thấy đặc biệt giải thích thế này có vẻ như quá mức lưu tâm, bèn ho nhẹ một tiếng chuyển đề tài: “Vết thương của cậu thế nào?”
Anh chỉ vào tay trái của mình.
Thương Hành: “Vết thương da thịt mà thôi, không có trở ngại.”
Hắn mở to một đôi mắt đen tuyền nhìn Cố Lẫm đầy mong đợi, hy vọng anh ta cũng có thể đi cùng một đường với Ôn Duệ Quân, lần này hắn tuyệt đối sẽ không do dự nữa, sẽ không mở mắt trừng trừng nhìn tiền bay đi nữa!
Cố Lẫm thở phào, nghĩ nghĩ, do dự nói: “Cậu đừng quá để bụng những lời mẹ tôi đã nói, bà ấy chỉ bị có thành kiến với cậu thôi.”
Vẻ mặt anh nghiêm túc: “Bất kể bà ấy nói cái gì với cậu, tôi đều không đồng ý.”
Thương Hành thất vọng: “… chỉ thế thôi?”
Cố Lẫm sửng sốt, bừng tỉnh đại ngộ: “Cậu chờ chút.”
Anh bước nhanh ra ngoài gọi điện thoại, một khắc sau, trợ lý A Mạc thở hồng hộc xách tiến vào mấy lẵng hoa, hoa cẩm chướng, lan hoàng thảo, cây mã đề… gần như chất đầy phòng bệnh của Thương Hành.
Thương Hành dở khóc dở cười: “Cố tổng, những cái này…”
Cố Lẫm mỉm một nụ cười nhạt: “Có thứ cậu thích không?”
Trợ lý A Mạc nhịn không được kéo kéo vạt áo Cố Lẫm, ngượng ngùng nói: “Cố tổng, sao ngài không nói là mang tới chỗ Thương Hành? Những hoa này chỉ thích hợp tặng trưởng bối.”
Cố Lẫm: “…”
Chính vào lúc này, bên ngoài lần thứ hai vang lên tiếng gõ cửa.
“Không quấy rầy mấy vị chứ.” Dung Trí tay phải khoác áo vest, lẳng lặng đứng ở cửa phòng bệnh.
“Luật sư Dung.” Ôn Duệ Quân nghiền ngẫm nhìn vị khách không mời mà đến: “Sao cậu cũng tới?”
“Tôi tới thăm bạn.” Dung Trí gật gật đầu với y, nhìn không chớp mắt đi qua những lẵng hoa mà Cố Lẫm đưa tới: “Cố tiên sinh, làm phiền cho đi nhờ.”
Dung Trí đi tới giường bệnh, lấy một quả táo trên ngăn tủ ra, cắt gọt với một tốc độ rất nhanh, thậm chí còn có thời gian tỉa một đôi tai thỏ vỏ táo dính trên mỗi miếng táo đưa tới tay Thương Hành.
Sau đó lấy ra từ trong túi những đồ dùng mà Thương Hành thường dùng, sắp xếp từng thứ một lên tủ đầu giường, cử chỉ tự nhiên thuần thục cứ như đã là chủ nhân nơi này.
Cố Lẫm nhìn động tác của Dung Trí, áp chế một trận căm tức khó hiểu trong lòng, không kiên nhẫn nói: “Một phòng người ở trong đây làm cái gì? So với mấy thứ này, Thương Hành càng cần an tĩnh nghỉ ngơi hơn.”
Nói xong anh mới phát giác đây không phải là lời Ôn Duệ Quân vừa nói sao?
Cố Lẫm suýt nữa cắn vào đầu lưỡi của chính mình.
Dung Trí bận bịu xong, đẩy đẩy mắt kính, lấy khăn ướt chậm rãi lau hai tay: “Cố tổng nói không sai, thứ lỗi tôi và Thương Hành không thể tiễn hai vị.”
Cố Lẫm: “???”
Ôn Duệ Quân chậm rãi mím môi thành một đường thẳng, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn vị trí giữa Dung Trí và Thương Hành, nhưng không có động tác gì.
Một phòng bệnh nho nhỏ, trong lúc nhất thời ai cũng không có động tác gì, trợ lý A Mạc co rúm lại ở trong góc, cứ cảm thấy không khí nơi này chẳng liên quan gì đến mình.
“Rột rột rột rột…” Tiếng Thương Hành ăn táo nghe rõ ràng đến lạ thường.
Nuốt miếng cuối cùng xong, hắn bất đắc dĩ thở dài, nói: “Lòng tốt của mấy vị tôi xin nhận, bác sĩ nói tôi không cần nằm viện, hôm nay là có thể xuất viện rồi, tôi còn công việc phải làm nữa…”
Nào ngờ, ba người ở đây thế nhưng đạt thành mặt trận thống nhất, trăm miệng một lời: “Không được.”
Thương Hành: “…”
“Ồ, náo nhiệt thế?” Ngoài cửa phòng bệnh, Lâm Dư Tình đội mũ lưỡi trai màu đen cùng khẩu trang đang dựa vào khung cửa, ánh mắt hưng trí nhìn quét qua một vòng: “Xem ra tôi tới không đúng lúc rồi.”
Dưới ánh mắt không mấy thiện cảm của mọi người, Lâm Dư Tình thản nhiên đặt một chồng báo chí và đĩa game lên đầu tủ, đi qua phía Thương Hành đang ngồi trong xe lăn, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng cười nói: “Tôi báo cảnh sát cũng coi như đúng lúc, có phải cậu nên tỏ ra chút gì đó không?”
Thương Hành lộ vẻ cảm kích sâu sắc: “Tôi mời anh ăn cơm. Lần này tôi thanh toán.”
“A, hẹn hò à. Không thành vấn đề.” Lâm Dư Tình chậm rãi đứng thẳng dậy, thoáng đề cao âm lượng, cười tủm tỉm làm một dáng tay đang nghe điện thoại: “Vậy tôi chờ điện thoại của cậu.”
Thương Hành: “…”
Lâm Dư Tình nói xong liền vỗ mông chạy lấy người, lưu lại Ôn Duệ Quân ánh mắt vi diệu, Cố Lẫm vẻ mặt bất ngờ, cùng Dung Trí híp mắt cười rợn người, tầm mắt tất cả dừng trên người Thương Hành.
Cái mông ngồi trên xe lăn của hắn bỗng chốc như mọc ra mấy cái đinh, tình thế khó xử như ngồi bàn chông.
Thương Hành mặt không đổi sắc một lần nữa mở quyển tiểu thuyết bản địa, làm vẻ nghiêm túc đọc.
Hắn thế mà không nhận ra Lâm Dư Tình còn là một tiểu nhân chỉ sợ thiên hạ bất loạn như vậy đấy!
Lúc đó, tại chỗ ngoặt hành lang ngoài phòng bệnh, Phương Dương tây trang giày da đang đứng nơi khuất nắng ánh mặt trời không chiếu tới, thoáng nhìn về phía phòng bệnh ở xa xa, xoay người bước đi.
※※※
Vết thương của Thương Hành tuy rằng nhìn qua dễ khiến người ta sợ hãi nhưng thực tế không nghiêm trọng lắm, hắn trời sanh tính hiếu động, ngồi trong phòng bệnh như phạm nhân ngồi tù quả thực là muốn mạng của hắn.
Bị bắt phải an phận ba ngày, mắt cá chân của Thương Hành tiêu sưng, lập tức không thể chờ đợi thêm mà đi làm thủ tục xuất viện.
Trong ba ngày tu dưỡng, thế giới bên ngoài đã xảy ra một trận kinh thiên động địa vì vụ cướp bóc trong tiệc từ thiện, rất nhiều nhân vật nổi tiếng và có thế lực đã tham gia vào yến hội không may này, dẫn đến dư luận nhiệt liệt bàn tán trong ba ngày qua.
Tiểu thư hào môn bị bắt cóc, đấu súng kinh tâm động phách, nghe đồn còn có một vị thần bí từ trên trời giáng xuống, anh dũng chế phục tên cướp thủ lĩnh, quả thực giống như tình tiết trong phim điện ảnh.
Mỗi một tin tức nửa thật nửa giả đều khiến cho nhóm quần chúng thích buôn chuyện hào hứng.
※※※
Lúc Thương Hành trở lại cao ốc Hoài Mộng, một đường đi từ thang máy đến hành lang không ngừng bị người chỉ trỏ, ánh mắt như có như không phiêu qua thân hắn, có người lắc đầu tiếc hận, có kẻ vui sướng khi người gặp họa, nhìn Thương Hành vẫn không biết chuyện gì.
“Thương Hành!” Chị Lý vừa nhìn thấy hắn, vội kéo người sang một bên, vẻ lo lắng tích tụ giữa chân mày: “Mấy ngày cậu không ở đây, công ty đã xảy ra chuyện.”
Thương Hành nhướng mày: “Chuyện gì? Có liên quan tới tôi?”
Chị Lý nhìn hắn, yên lặng gật gật đầu, thở dài: “Có chuyện lớn xảy ra, công ty chúng ta đã bị tập đoàn Cố thị thu mua 50% cổ phần, gần đây không biết làm sao, nghe đồn thanh khoản công ty có vấn đề, tập đoàn Cố thị muốn phái người đến kiểm toán, không ngờ mấy ngày hôm nay, ông chủ lại bán hết toàn bộ cổ phần công ty của mình, người thì mất tích.”
Thương Hành giật mình, hắn không nhớ rõ nguyên tác có tình tiết này không, dù sao có Cố Lẫm để mắt, Hoài Mộng nhất thời nửa khắc cũng không đổ được.
“Đúng là chuyện lớn, nhưng mà có liên quan gì tới tôi?”
Chị Lý thương hại nhìn hắn: “Ông chủ đã bán hết cổ phần cho tập đoàn Phương thị, sáng hôm nay, ông chủ mới đã đến gặp mặt các nhân viên rồi.”
Thương Hành chậm rãi híp mắt: “Ông chủ mới, chẳng lẽ là tiểu thiếu gia Phương gia Phương Dương?”
Vẻ mặt chị Lý nghiêm túc: “Rốt cuộc cậu đắc tội cậu ta như thế nào? Hôm nay vừa với nhậm chức, cậu ta đã mở cuộc họp cao tầng để phân loại danh sách nghệ sĩ một lần nữa, cuộc họp quyết định sẽ không chia cho nghệ sĩ mới kí hợp đồng thấp hơn một năm bất kì một tài nguyên gì.”
“Trong công ty chúng ta hiện nay, người phù hợp với điều kiện chỉ có một mình cậu. Tỏ rõ cậu ta đã nhắm vào cậu!”
Thương Hành bất đắc dĩ, chỗ đắc tội chắc cũng nhiều.
“Bên Cố thị thì sao? Để cho Phương Dương làm chủ toàn bộ?”
Chị Lý lắc đầu: “Cố gia hôm nay cũng có một vị cổ đông nằm trong hội đồng quản trị tới, bà ta cũng tham gia cuộc họp.”
“Bà ta?”
Ánh mắt chị Lý phức tạp: “Chính là Cố phu nhân, mẹ của Cố tổng.”
Thương Hành hơi nắm chặt nắm tay vào rồi lại buông ra, ngàn phòng vạn phòng, vất vả tìm cách giải trừ cái đại uy hiếp Ôn Duệ Quân, không ngờ tới hai người này thế mà đã liên thủ để đối phó hắn.
Hấp dẫn thù hận, cũng không phải một loại hào quang của nhân vật chính sao?
“Cậu xuất viện cũng nhanh ha? Xem ra dáng vẻ thê thảm kia chỉ là giả bộ.”
Một giọng nói không mặn không nhạt vang lên từ phía hành lang, hai người quay đầu lại, Phương Dương mang theo mấy giám đốc của công ty chậm rãi đi tới, dừng trước mặt Thương Hành.
Mặt Phương Dương không tỏ rõ là đang vui hay đang giận, ánh mắt cậu ta dừng trên bắp chân phải của Thương Hành, cười cười: “Nghe nói Thương lão sư bị thương ở chân, thật sự khó mà tới thông báo, công ty thông cảm với nghệ sĩ nên cho cậu được nghỉ phép dài hạn, không cần cảm ơn tôi.”
“À đúng rồi, bác Cố nhờ tôi chuyển lời tới cậu, bác cảm ơn cậu bảo vệ Cố Lẫm, nhưng bác vẫn hi vọng cậu có thể tuân thủ lời hứa, nếu cậu định dùng việc này làm khổ nhục kế, chỉ sợ tính toán của cậu sẽ phải thất bại.”
Thương Hành còn chưa nói gì, Trâu Đình theo chị Lý chạy đến đã đứng ra trước một bước:
“Phương tổng, Thương Hành là người mới có độ ‘hot’ cao nhất hiện nay, ngài nói cấm hoạt động là cấm hoạt động ngay, xin hỏi làm sao có thể khiến chúng tôi tin tưởng, có thể dẫn dắt Hoài Mộng nâng cao một bước? Có gì để đảm bảo tiền đồ của những nghệ sĩ mới như chúng tôi?”
Thương Hành rất là ngoài ý muốn, hắn nhớ rõ Trâu Đình là người mới kí hợp đồng cùng kì với mình, ra mắt bằng nhóm nhạc nam tuyển tú trọng điểm của Hoài Mộng, cũng là nghệ sĩ dưới sự đại diện của chị Lý, lúc trước thậm chí còn gây sự với hắn.
Không nghĩ tới bây giờ lại là người đầu tiên đứng ra kêu oan cho mình.
Phương Dương nhíu mày, căn bản không để Trâu Đình vào mắt: “Cậu đã tức giận bất bình như vậy thì cũng có thể nghỉ dài hạn luôn, cho rằng công ty thiếu các cậu là sẽ phải đóng cửa sao?”
“Tự quan tâm tới bản thân đi, cậu cũng xứng để giáo huấn tôi?”
Cuối cùng Phương Dương liếc nhìn Thương Hành một cái, nhếch khóe miệng, làm như đã là người thắng, xoay bước rời đi.
Chị Lý không rõ những gút mắc ân oán trong chuyện này, chỉ là đau lòng Thương Hành, cuối cùng cũng có một nghệ sĩ có tiềm lực dưới trướng mình, thế mà cứ như vậy bị đóng băng.
Chị vô cùng lo lắng, có vẻ còn khổ sở hơn cả chính chủ Thương Hành: “Hợp đồng của cậu còn dài như vậy, không có tài nguyên, không được xuất hiện trước công chúng, cậu phải làm như thế nào?”
Thương Hành chậm rãi nhướng mày, mỉm cười: “Chị Lý yên tâm, bây giờ đã khác ngày xưa, con đường này đi không thông thì ta đổi con đường khác.”
“Chị Lý, lòng dạ Phương Dương căn bản không đặt vào việc kinh doanh của công ty, ở lại đây không có tiền đồ, chị có hứng thú gia nhập công ty của tôi không?”
Chị Lý sửng sốt: “Cậu có công ty?”
Thương Hành cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, đường tài lộ trên lòng bàn tay vừa dài vừa sâu, mỉm cười: “Sắp có rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.