Chương 15: Gu thẩm mỹ khác người
Nãi Khẩu Tạp
16/09/2020
Edit: Miinu — Beta: Chicho
*****
Lúc Hình Dã tỉnh dậy thì trời đã tối, trong ký túc xá cực kỳ yên tĩnh, tiếng gõ phím cành cạch trước khi cậu chìm vào giấc ngủ đã ngừng lại từ lâu, chẳng biết Hách Phi cũng ngủ theo hay là đã ra ngoài rồi. Hình Dã mở đôi mắt mơ màng, nằm lì trên giường trong chốc lát, chờ mắt thích nghi với bóng tối mới sờ sờ cái điện thoại ở bên gối để xem giờ.
Sắp chín giờ rồi.
Cậu uể oải trở mình, nằm quay mặt vào tường, mở WeChat ra, chọn danh sách liên lạc gần đây, dòng dưới cùng của khung chat vẫn là tin nhắn lúc trưa nay.
1:36 PM
[ Wen ]: [ Cuộc gọi tới 9:27 ]
Hình Dã cầm di động cười ngây ngô hồi lâu, lại như chưa đã thèm mà ngắm avatar của Ôn Thừa Thư thêm một lúc. Khi cậu đang cân nhắc nếu nhắn tin bây giờ có quấy rầy người ta không thì di động đột nhiên bắn ra thông báo nguồn điện yếu.
Kết quả, Hình Dã đành phải tạm buông tha suy nghĩ quấy rầy Ôn Thừa Thư. Lúc xuống giường, cậu ngẩng đầu nhìn sang giường đối diện, bên đó trống không, Hách Phi đi vắng rồi. Hình Dã cắm sạc điện thoại, nhắn tin WeChat cho Hách Phi hỏi khi nào hắn trở về, nếu tiện thì mua hộ cậu một suất cơm. Bên kia nhanh chóng nhắn lại một chữ “Ok”.
Hình Dã để điện thoại xuống, cầm quần áo sạch vào phòng tắm tắm rửa.
Trong phòng tắm sương khói mịt mù, trên mặt gương còn đọng lại một lớp hơi nước. Hình Dã vươn tay lau lau một chút, hơi nheo mắt nhìn cái mặt đã bị hơi nóng hấp cho đỏ bừng của mình trong gương.
Đến trưa, chỗ bị va đập ở trên trán đã hết sưng và bớt đỏ, thay vào đó là một vết tím to như quả hạnh đào. Cậu như muốn tìm chết, giơ tay chọc nó một phát, lập tức, cảm giác đau nhức như bị kim châm xông thẳng tới đỉnh đầu, đau đến mức cậu phải hít khí xuýt xoa.
Hình Dã vặn vòi nước, hất nước lạnh lên để rửa mặt, đột nhiên cảm thấy tỉnh táo ra nhiều. Xong đâu đó, cậu ngẩng mạnh đầu, mở to hai mắt nhìn mình trong gương…
Đậu! Má!
Vậy là trưa nay cậu đã dùng cái trán u một cục như ông Thọ (*) này để video call với Ôn Thừa Thư gần mười phút?
(*) Ông Thọ: Hình minh họa (mất dại -_- không được phỉ báng Tiên nhân nha Dã Dã):
Nửa tiếng đồng hồ cũng không đủ để Hình Dã tiêu hóa được sự thật này.
Khi mang cơm chiều trở về, vừa mở đèn, Hách Phi đã thấy một cái đầu quái dị có mái tóc đen dài đang rủ xuống từ thành giường đối diện với cửa ra vào. Đầu hắn bổ bùm một tiếng, lông tơ toàn thân dựng thẳng lên, há mồm gào: “… Đệt mợ!”
Hình Dã đang gục đầu vào thành giường, bộ dáng hệt như một cái xác chẳng còn thiết sống, nghiêng mặt nhìn màn hình di động sáng lập lòe, buồn bã nói: “Phi Phi, tao muốn chết.”
“… Tao mới muốn chết có được không?” Hách Phi tức giận, đưa tay vỗ về trái tim yếu ớt của mình, bước tới đặt cơm chiều lên mặt bàn, “Chẳng phải mày nằm trong ký túc xá ngủ nguyên một buổi chiều à? Lại làm sao nữa?”
Hình Dã nằm úp sấp trên giường, toàn thân không động đậy, hỏi hắn bằng giọng điệu xa xăm: “Mày có chọn một người trông giống ông Thọ để yêu không?”
“Tao có điên đâu?” Hách Phi nhìn cậu bằng ánh mắt không sao hiểu nổi, “Mày thấy tao giống loại có gu thẩm mỹ khác người đến thế à?”
“Mày nói xem, liệu anh trai của nhóc dễ thương có gu thẩm mỹ khác người không?” Nói đến đây, hai mắt Hình Dã chợt sáng lên, cậu vuốt mái tóc đang rủ xuống ra sau, quay đầu nhìn Hách Phi, “Không chừng thẩm mỹ của người có tiền sẽ rất là độc đáo?”
“Tao thấy bất cứ người bình thường nào cũng không thể có sở thích khác biệt đến mức ấy đâu.” Hách Phi ăn ngay nói thật.
Hình Dã ném điện thoại sang bên cạnh, quay đầu vùi mặt vào gối, buồn bã hô lên: “Giết tao đi!”
Hách Phi nhăn mũi, hỏi: “Mày lại lên cơn gì đấy? Làm sao?”
Hình Dã bò xuống khỏi giường, mệt mỏi gục xuống mặt bàn giải thích với Hách Phi một lượt.
Hách Phi giật nắp một lon bia, lê ghế trượt đến trước bàn của Hình Dã, đưa cho cái người nửa sống nửa chết đang gục xuống mặt bàn: “Mỗi thế thôi à?”
“Mày thì biết cái gì, trong tình yêu đâu có gì là nhỏ nhặt.” Hình Dã xụ mặt, chậm chạp ngồi thẳng dậy, nhận lấy lon bia đưa lên miệng uống một ngụm to, “Tao vừa nhắn tin WeChat, anh ấy cũng chẳng trả lời, bọn u đầu không xứng có được tình yêu…”
“Chắc là anh ta không để ý tin nhắn đến thôi.” Hách Phi vỗ vỗ vai cậu, an ủi, “Cái này thật sự chẳng có gì to tát, đâu phải chưa gặp bao giờ, lẽ nào còn vì xem một cái video mà ban án tử? Nếu mày cảm thấy bị mất hình tượng ở trong lòng anh ta, hãy thử nghĩ cách cứu vãn một chút đi.”
“Cứu thế nào?”
Hách Phi sờ cằm, cân nhắc trong chốc lát, đưa ra gợi ý: “Ừm… Hay là đăng vài tấm selfie lên trang xã hội đi?”
“Ngộ nhỡ anh ấy không xem thì sao?” Hình Dã cau mày, nói, “Chẳng phải nhóc dễ thương đã nói công việc kinh doanh của anh nó rất bận sao? Chưa chắc người ta đã để ý đến thông tin trên mạng xã hội.”
“Cũng phải.” Hách Phi xoay ghế dựa tự hỏi trong chốc lát, bỗng vỗ mạnh đùi, “Vậy mày trực tiếp đổi hình đại diện thành ảnh selfie đi, sau đó cứ lượn qua lượn lại trước mặt anh ta để nhấn mạnh sự tồn tại, tranh thủ sớm xóa sạch ấn tượng u đầu trong mắt anh ta.”
“Có được không?” Hình Dã nhìn hắn bằng ánh mắt hoài nghi.
“Thử xem.” Hách Phi đưa lon bia lên miệng, liếc Hình Dã một cái, “Không thì mày còn có cách nào à?”
Hình Dã nhíu mày, nghiêm túc đặt mạnh lon bia xuống mặt bàn, trầm giọng nói: “Được.”
Hách Phi chỉ vào toilet, nhắc nhở đầy tri kỷ: “Ánh sáng trong này khá tốt.”
Nửa giờ sau.
Trong phòng tắm truyền ra một tiếng la hét như điên: “A…”
Hách Phi bị âm thanh này làm cho hoảng sợ, nhanh chân vọt tới cửa toilet: “Sao rồi?”
Hình Dã mở cửa, u oán giơ điện thoại ra trước mặt Hách Phi. Hách Phi nhìn thoáng qua: “Thế này không phải rất đẹp à?”
Hình Dã phóng lớn tấm ảnh lên, bảo hắn nhìn vết bầm tím trên trán của mình.
“Xời, tao còn tưởng có vấn đề gì.” Hách Phi phất tay như chẳng có chuyện gì, “Không sao, mày gửi ảnh cho bọn con gái lớp mình, hỏi xem ai rảnh nhờ photoshop giúp mày một chút.”
Hình Dã cân nhắc, cảm thấy biện pháp này rất đáng tin, vì thế liền chọn một tấm đẹp nhất trong mấy trăm tấm vừa chụp gửi lên nhóm lớp.
[ Tiểu Dã trong hoang dã ]: Các nghệ thuật gia có ở đây không?
[ Tiểu Dã trong hoang dã ]: Đã đến lúc để các bạn phát huy thực lực rồi!
Buổi chiều không có việc gì nên Ôn Thừa Thư ở lại Studio một lát, chờ sau khi xong việc thì rủ Vu Diễm cũng rảnh rỗi giống mình đi uống vài chén rượu.
“Tôi vẫn nghĩ ông sẽ hướng cho tiểu Niên học ngành quản lý.” Vu Diễm cầm chai rượu trong tay, rót đầy cho Ôn Thừa Thư, thuận miệng hỏi, “Không định để tiểu Niên san sẻ một chút trong tương lai à?”
Ôn Thừa Thư lơ đễnh cười cười, thản nhiên đáp: “Cứ để nó làm những gì nó muốn.”
Vu Diễm cũng cười theo, không tiếp tục đề tài này nữa mà nhướn mày chế nhạo: “Nói xem cậu nhóc kia là như thế nào?”
Ôn Thừa Thư giương mắt nhìn hắn: “Thế nào là thế nào?”
“Quen biết nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên ông đưa người đến chỗ tôi, lại còn là một sinh viên, tôi có thể không hiếu kỳ được sao?” Vu Diễm trêu đùa, “Chắc không phải là bồ nhí của ông đấy chứ?”
Ôn Thừa Thư lắc đầu đầy bất đắc dĩ, nâng ly rượu lên miệng nhấp một ngụm: “Chỉ là một cậu nhóc có vẻ ngoài rất xinh đẹp.”
“Lại còn rất xinh đẹp?” Vu Diễm không nhịn được nở nụ cười, “Bình thường hẳn sẽ chẳng có ai dùng hai chữ “xinh đẹp” để hình dung về một cậu trai cả… Tôi đang rất tò mò đây, rốt cuộc là xinh đẹp đến cỡ nào.”
Đúng vào lúc ấy, chiếc điện thoại nằm trên mặt bàn của Ôn Thừa Thư chợt kêu lên, màn hình phát sáng, một tin nhắn WeChat lập tức bắn ra. Vu Diễm ở bên cạnh nghe tiếng thì liếc sang theo bản năng, vừa vặn nhìn thấy nội dung tin nhắn hiển thị trên khung thông báo.
[ Tiểu Dã trong hoang dã ]: Anh, hôm nay em có thể xem chim nữa không?
Không đợi Vu Diễm khiếp sợ xong, trên màn hình lại nhảy ra một tin nữa.
[ Tiểu Dã trong hoang dã ]: Nhớ nó QAQ
Vu Diễm ngẩng đầu, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Ôn Thừa Thư, một lời khó mà biểu đạt hết suy nghĩ trong lòng: “Lão Ôn, thật không ngờ…”
Ôn Thừa Thư mở khóa điện thoại, tỉnh bơ nói: “Là chim thật.”
“… Ông thấy có đáng tin không?” Vu Diễm thật sự bị lời biện hộ sứt sẹo của đối phương chọc cười, nhưng cảm thấy trước mặt ông chủ vẫn nên giữ ý chút nên chỉ khụ một tiếng, cố gắng nhịn cười, nói như chẳng hề gì, “Đều là người trưởng thành, không sao, tôi có thể hiểu được.”
Ôn Thừa Thư lười giải thích với hắn, mở WeChat ra mới phát hiện một tiếng trước nhóc kia đã nhắn tin cho mình hỏi có tiện không, nhưng lúc ấy anh đang ăn cơm với Vu Diễm, không để ý đến.
Anh ấn nút tin nhắn thoại, trả lời: “Tôi đang ở ngoài, bây giờ không tiện lắm…”
Lời còn chưa dứt, đột nhiên anh phát hiện đối phương đã đổi avatar, bức tranh vủa Van Gogh ban đầu đã bị thay bằng một tấm ảnh chụp khá là quen mắt.
Đáy mắt Ôn Thừa Thư dâng lên vài phần nghi hoặc, lời đang nói dở cũng tạm dừng. Anh buông tay, tin nhắn thoại kia tự động được gửi đi. Thế nhưng, anh không nói tiếp mà chuyển ngón tay đến biểu tượng hình đại diện của người kia, ấn mở ảnh ra.
Chăm chú nhìn hình đại diện của cậu nhóc trong chốc lát, anh thoáng nhíu mày, cuối cùng cũng hiểu cảm giác vừa quen lại vừa lạ khi nãy ở đâu ra.
Đây là ảnh tự chụp của cậu nhóc.
Dùng ảnh của mình làm hình đại diện không phải một chuyện đáng ngạc nhiên, ở cái tuổi này, Ôn Nghi Niên cũng từng có một giai đoạn luôn dùng ảnh chụp lúc du lịch của mình để làm hình đại diện. Thế nhưng, điều khiến anh kinh ngạc chính là tấm ảnh của cậu nhóc kia thật sự khiến người ta cảm thấy mơ màng – Gương mặt rất nét của cậu bị xoa mịn đến mức mắt mũi cũng phải mờ đi, nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt hoàn toàn biến mất, cái cằm vốn đã V-line nay lại bị photoshop thành một cái dùi. Kinh khủng nhất là, cặp mắt nhỏ dài đặc biệt đào hoa của cậu đã bị phầm mềm sửa ảnh làm cho to tròn như hai hòn nhãn, đuôi mắt cũng cụp xuống một cách mất tự nhiên, không khó để nhìn ra là đang cố gắng xây dựng hình tượng dễ thương vô tội…
Không thể nghi ngờ, hình ảnh như vậy đã khiến nội tâm vốn chẳng hề lăn tăn gợn sóng của Ôn Thừa Thư rung động mãnh liệt. Đúng vào lúc ấy, khung thông báo lại bắn ra một tin mới, giọng điệu của nhóc kia trông có vẻ rất là mất mát: Vậy thôi…
“Cậu nhóc mà ông nói chính là thằng bé này à?” Vu Diễm ghé đầu lại, hiếu kỳ nói, “Có ảnh chụp không? Cho tôi xem…”
Ôn Thừa Thư lặng lẽ dịch điện thoại về phía mình, tắt ảnh đại diện của Hình Dã đi, ấn nút tin nhắn thoại nói nốt nửa câu còn dang dở: “… Tối nay, nếu em chưa ngủ, tôi sẽ video call cho em nhé?”
Cùng lúc đó, người ở đầu kia WeChat đang ngồi trong ký túc xá nam, tiến hành một cuộc “đàm phán đa đảng” bằng voice.
“Tiểu Dã, tiểu Dã, WeChat của ông vừa kêu kìa, mau xem anh ta nói gì!” Nữ sinh A thúc giục.
“Anh ấy trả lời bằng một tin nhắn thoại.” Hình Dã lập tức báo cáo.
“Mở đi mở đi, để bọn tôi nghe!” Nữ sinh B hóng hớt.
Hách Phi cũng ghé đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại của cậu, giục: “Nhanh lên, nhanh lên, anh ta nói cái gì!”
Trong lòng không khỏi dâng lên vài phần căng thẳng, Hình Dã mở tin nhắn thoại của Ôn Thừa Thư ra.
Ngay sau đó, giọng nói lịch thiệp lại mang theo chút xa cách của anh vang lên: “Tôi đang ở ngoài, giờ không tiện lắm.”
Một câu khiến cho bầu không khí vốn đang vui vẻ trên kênh chat voice trở nên đông cứng.
“Lạnh nhạt quá…” Nữ sinh A nói.
“Đúng vậy.” Nữ sinh B cũng tán thành.
Nữ sinh C cười mấy tiếng, an ủi: “Không sao, tiểu Dã, có lẽ người ta đang bận, chúng ta tiếp tục cố lên ha, đừng tức giận!”
Nữ sinh A vội phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, ít nhất là anh ta cũng trả lời ngay! Bạn trai tôi còn chẳng trả lời tôi nhanh đến vậy đâu.”
Nữ sinh B cũng bảo: “Đúng, đúng, không sao đâu tiểu Dã, đừng buồn. Đúng rồi, ông thay avatar chưa?”
“Vừa thay.” Hình Dã hơi mất mát, ủ rũ nói, “Tôi quên mất việc này, nhắn tin xong mới nhớ ra.”
Hách Phi ở bên cạnh vươn tay vỗ vai cậu, Hình Dã vừa cúi đầu vừa bảo hắn: “Haiz, không có gì đâu.”
Mấy người đang thay nhau an ủi cậu, bên kia bỗng gửi thêm một tin nhắn thoại nữa.
Hình Dã thấy hơi xấu hổ, lần này không dám mở loa ngoài nữa mà giảm âm lượng điện thoại trước, xong mới mở tin và dí sát di động lên tai để nghe.
Có lẽ vì âm lượng bị chỉnh quá thấp, giọng nói truyền tới lại càng trầm thấp hơn, giống như đối phương đang dán vào tai cậu mà thì thầm vậy, đã thế, mấy âm cuối cùng còn cực kỳ gợi cảm, dịu dàng: “Tối nay, nếu em chưa ngủ, tôi sẽ video call cho em nhé?”
Hách Phi chỉ thấy vẻ rầu rĩ không vui trên mặt Hình Dã chậm rãi tan đi, thay vào đó là một nụ cười tươi như hoa nở. Kế tiếp, cậu giữ nút tin thoại, giọng hơi điệu đà: “Vâng~ Vậy em chờ anh~”
Nói xong, cậu liền ấn hủy bỏ, lầm bầm nói: “Như thế có buồn nôn quá không?”
Cậu hắng giọng, ấn nút thoại một lần nữa: “Được.”, rồi lại hủy đi: “Như vậy hình như quá lạnh lùng?”
Vì thế cậu lại nhắn thoại lần nữa, thoải mái nói: “Vâng~ Em chờ anh, dù sao em cũng không buồn ngủ.”
Mọi người trên kênh chat voice, Hách Phi ở bên cạnh: “…”
Sau khi gửi tin nhắn thành công, Hình Dã vừa cười vừa cầm điện thoại chờ hồi đáp.
Bên kia vẫn trả lời rất nhanh, lần này là hai tin nhắn ký tự.
[ Wen ]: Em còn có ảnh nào khác không?
[ Wen ]: Nếu không phiền, có thể gửi cho tôi chứ?
“Ôi đệtttttttttt!” Hình Dã ôm tim kiểu làm màu, nụ cười trên môi đã không thể nào kìm nén được, “Mỹ nhân kế có hiệu quả ha ha ha ha ha ha, các chị em ta thật trâu bò!”
Hách Phi cũng liếc nhìn màn hình di động của cậu một cái, khiếp sợ nói: “Đậu má! Vậy luôn?”
“Sao đấy, sao đấy, sao đấy?” Nữ sinh A lo lắng hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
“Thế mà anh ta lại hỏi xin ảnh khác của Dã Tử?” Hách Phi kinh ngạc, “Ảnh trên avatar sửa nhiều thế, chẳng lẽ anh ta không hề nhận ra? Không phải trai thẳng đấy chứ?”
“Ông thì biết cái gì!” Nữ sinh B nói chắc như đinh đóng cột, “Tôi đã bảo con trai thích phong cách chỉnh ảnh này mà, dễ thương ngây thơ vô tội chính là độc chiêu trăm đánh trăm chết dành cho mấy ông chú à nha!”
Nữ sinh C lại bảo: “Tôi cảm thấy phong cách Vaporwave (*) tôi chỉnh cũng đẹp chết người! Tiểu Dã, ông mau gửi mấy tấm mà tôi vừa sửa cho ông đi!”
(*) Phong cách Vaporwave: Hình minh họa
“Tôi chỉnh không chất à? Tôi còn sửa mái tóc thẳng tưng của tiểu Dã thành gợn sóng đấy, đẹp gần chết luôn, tiểu Dã, gửi ảnh tôi sửa ấyyyyyyyyy!” Nữ sinh A nói.
“Đừng tranh giành, gửi hết, cảm ơn các nghệ thuật gia ưu tú.” Hình Dã cười toe toét, nhanh tay chọn một đống ảnh kỳ kỳ quái quái trong album gửi sang cho Ôn Thừa Thư.
Ôn Thừa Thư vừa nâng ly rượu lên nhấp một ngụm thì điện thoại đặt bên cạnh bắt đầu rung điên cuồng. Anh không ngờ Hình Dã sẽ gửi nhiều hình như vậy, vội tắt âm điện thoại, mở WeChat ra…
?
Sắc mặt Ôn Thừa Thư đột nhiên thay đổi, ngón tay dừng trên màn hình cũng cứng đờ ra. Anh gian nan mở từng cái ảnh đối phương gửi tới, đôi môi mím lại, mày nhíu chặt hơn, thao tác vuốt màn hình cũng dần trở nên chậm và trúc trắc.
“Gửi rồi à?” Vu Diễm rướn cổ ngó vào màn hình điện thoại của anh, “Uầy, còn gửi nhiều như thế…”
Nhưng mà, sau khi nhìn rõ hình ảnh bên trên, khuôn mặt vốn đang tươi cười của Vu Diễm liền đông cứng lại. Hắn bất giác nhíu mày, sắc mặt cũng biến đổi theo Ôn Thừa Thư.
Ngẩng đầu, Vu Diễm nhìn Ôn Thừa Thư vẫn đang tỉnh bơ bằng ánh mắt không thể nào tin được, cảm thấy nghẹn lời: “… Đây là cậu nhóc có vẻ ngoài rất xinh đẹp mà ông nói?”
Ôn Thừa Thư vẫn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, mím môi chẳng nói năng gì.
Vu Diễm lại hạ mắt liếc hình ảnh trên điện thoại của anh, một lời khó nói hết cảm nghĩ trong lòng: “Lão Ôn này, gu thẩm mỹ của ông cũng khác người thật đấy…”
*****
Lúc Hình Dã tỉnh dậy thì trời đã tối, trong ký túc xá cực kỳ yên tĩnh, tiếng gõ phím cành cạch trước khi cậu chìm vào giấc ngủ đã ngừng lại từ lâu, chẳng biết Hách Phi cũng ngủ theo hay là đã ra ngoài rồi. Hình Dã mở đôi mắt mơ màng, nằm lì trên giường trong chốc lát, chờ mắt thích nghi với bóng tối mới sờ sờ cái điện thoại ở bên gối để xem giờ.
Sắp chín giờ rồi.
Cậu uể oải trở mình, nằm quay mặt vào tường, mở WeChat ra, chọn danh sách liên lạc gần đây, dòng dưới cùng của khung chat vẫn là tin nhắn lúc trưa nay.
1:36 PM
[ Wen ]: [ Cuộc gọi tới 9:27 ]
Hình Dã cầm di động cười ngây ngô hồi lâu, lại như chưa đã thèm mà ngắm avatar của Ôn Thừa Thư thêm một lúc. Khi cậu đang cân nhắc nếu nhắn tin bây giờ có quấy rầy người ta không thì di động đột nhiên bắn ra thông báo nguồn điện yếu.
Kết quả, Hình Dã đành phải tạm buông tha suy nghĩ quấy rầy Ôn Thừa Thư. Lúc xuống giường, cậu ngẩng đầu nhìn sang giường đối diện, bên đó trống không, Hách Phi đi vắng rồi. Hình Dã cắm sạc điện thoại, nhắn tin WeChat cho Hách Phi hỏi khi nào hắn trở về, nếu tiện thì mua hộ cậu một suất cơm. Bên kia nhanh chóng nhắn lại một chữ “Ok”.
Hình Dã để điện thoại xuống, cầm quần áo sạch vào phòng tắm tắm rửa.
Trong phòng tắm sương khói mịt mù, trên mặt gương còn đọng lại một lớp hơi nước. Hình Dã vươn tay lau lau một chút, hơi nheo mắt nhìn cái mặt đã bị hơi nóng hấp cho đỏ bừng của mình trong gương.
Đến trưa, chỗ bị va đập ở trên trán đã hết sưng và bớt đỏ, thay vào đó là một vết tím to như quả hạnh đào. Cậu như muốn tìm chết, giơ tay chọc nó một phát, lập tức, cảm giác đau nhức như bị kim châm xông thẳng tới đỉnh đầu, đau đến mức cậu phải hít khí xuýt xoa.
Hình Dã vặn vòi nước, hất nước lạnh lên để rửa mặt, đột nhiên cảm thấy tỉnh táo ra nhiều. Xong đâu đó, cậu ngẩng mạnh đầu, mở to hai mắt nhìn mình trong gương…
Đậu! Má!
Vậy là trưa nay cậu đã dùng cái trán u một cục như ông Thọ (*) này để video call với Ôn Thừa Thư gần mười phút?
(*) Ông Thọ: Hình minh họa (mất dại -_- không được phỉ báng Tiên nhân nha Dã Dã):
Nửa tiếng đồng hồ cũng không đủ để Hình Dã tiêu hóa được sự thật này.
Khi mang cơm chiều trở về, vừa mở đèn, Hách Phi đã thấy một cái đầu quái dị có mái tóc đen dài đang rủ xuống từ thành giường đối diện với cửa ra vào. Đầu hắn bổ bùm một tiếng, lông tơ toàn thân dựng thẳng lên, há mồm gào: “… Đệt mợ!”
Hình Dã đang gục đầu vào thành giường, bộ dáng hệt như một cái xác chẳng còn thiết sống, nghiêng mặt nhìn màn hình di động sáng lập lòe, buồn bã nói: “Phi Phi, tao muốn chết.”
“… Tao mới muốn chết có được không?” Hách Phi tức giận, đưa tay vỗ về trái tim yếu ớt của mình, bước tới đặt cơm chiều lên mặt bàn, “Chẳng phải mày nằm trong ký túc xá ngủ nguyên một buổi chiều à? Lại làm sao nữa?”
Hình Dã nằm úp sấp trên giường, toàn thân không động đậy, hỏi hắn bằng giọng điệu xa xăm: “Mày có chọn một người trông giống ông Thọ để yêu không?”
“Tao có điên đâu?” Hách Phi nhìn cậu bằng ánh mắt không sao hiểu nổi, “Mày thấy tao giống loại có gu thẩm mỹ khác người đến thế à?”
“Mày nói xem, liệu anh trai của nhóc dễ thương có gu thẩm mỹ khác người không?” Nói đến đây, hai mắt Hình Dã chợt sáng lên, cậu vuốt mái tóc đang rủ xuống ra sau, quay đầu nhìn Hách Phi, “Không chừng thẩm mỹ của người có tiền sẽ rất là độc đáo?”
“Tao thấy bất cứ người bình thường nào cũng không thể có sở thích khác biệt đến mức ấy đâu.” Hách Phi ăn ngay nói thật.
Hình Dã ném điện thoại sang bên cạnh, quay đầu vùi mặt vào gối, buồn bã hô lên: “Giết tao đi!”
Hách Phi nhăn mũi, hỏi: “Mày lại lên cơn gì đấy? Làm sao?”
Hình Dã bò xuống khỏi giường, mệt mỏi gục xuống mặt bàn giải thích với Hách Phi một lượt.
Hách Phi giật nắp một lon bia, lê ghế trượt đến trước bàn của Hình Dã, đưa cho cái người nửa sống nửa chết đang gục xuống mặt bàn: “Mỗi thế thôi à?”
“Mày thì biết cái gì, trong tình yêu đâu có gì là nhỏ nhặt.” Hình Dã xụ mặt, chậm chạp ngồi thẳng dậy, nhận lấy lon bia đưa lên miệng uống một ngụm to, “Tao vừa nhắn tin WeChat, anh ấy cũng chẳng trả lời, bọn u đầu không xứng có được tình yêu…”
“Chắc là anh ta không để ý tin nhắn đến thôi.” Hách Phi vỗ vỗ vai cậu, an ủi, “Cái này thật sự chẳng có gì to tát, đâu phải chưa gặp bao giờ, lẽ nào còn vì xem một cái video mà ban án tử? Nếu mày cảm thấy bị mất hình tượng ở trong lòng anh ta, hãy thử nghĩ cách cứu vãn một chút đi.”
“Cứu thế nào?”
Hách Phi sờ cằm, cân nhắc trong chốc lát, đưa ra gợi ý: “Ừm… Hay là đăng vài tấm selfie lên trang xã hội đi?”
“Ngộ nhỡ anh ấy không xem thì sao?” Hình Dã cau mày, nói, “Chẳng phải nhóc dễ thương đã nói công việc kinh doanh của anh nó rất bận sao? Chưa chắc người ta đã để ý đến thông tin trên mạng xã hội.”
“Cũng phải.” Hách Phi xoay ghế dựa tự hỏi trong chốc lát, bỗng vỗ mạnh đùi, “Vậy mày trực tiếp đổi hình đại diện thành ảnh selfie đi, sau đó cứ lượn qua lượn lại trước mặt anh ta để nhấn mạnh sự tồn tại, tranh thủ sớm xóa sạch ấn tượng u đầu trong mắt anh ta.”
“Có được không?” Hình Dã nhìn hắn bằng ánh mắt hoài nghi.
“Thử xem.” Hách Phi đưa lon bia lên miệng, liếc Hình Dã một cái, “Không thì mày còn có cách nào à?”
Hình Dã nhíu mày, nghiêm túc đặt mạnh lon bia xuống mặt bàn, trầm giọng nói: “Được.”
Hách Phi chỉ vào toilet, nhắc nhở đầy tri kỷ: “Ánh sáng trong này khá tốt.”
Nửa giờ sau.
Trong phòng tắm truyền ra một tiếng la hét như điên: “A…”
Hách Phi bị âm thanh này làm cho hoảng sợ, nhanh chân vọt tới cửa toilet: “Sao rồi?”
Hình Dã mở cửa, u oán giơ điện thoại ra trước mặt Hách Phi. Hách Phi nhìn thoáng qua: “Thế này không phải rất đẹp à?”
Hình Dã phóng lớn tấm ảnh lên, bảo hắn nhìn vết bầm tím trên trán của mình.
“Xời, tao còn tưởng có vấn đề gì.” Hách Phi phất tay như chẳng có chuyện gì, “Không sao, mày gửi ảnh cho bọn con gái lớp mình, hỏi xem ai rảnh nhờ photoshop giúp mày một chút.”
Hình Dã cân nhắc, cảm thấy biện pháp này rất đáng tin, vì thế liền chọn một tấm đẹp nhất trong mấy trăm tấm vừa chụp gửi lên nhóm lớp.
[ Tiểu Dã trong hoang dã ]: Các nghệ thuật gia có ở đây không?
[ Tiểu Dã trong hoang dã ]: Đã đến lúc để các bạn phát huy thực lực rồi!
Buổi chiều không có việc gì nên Ôn Thừa Thư ở lại Studio một lát, chờ sau khi xong việc thì rủ Vu Diễm cũng rảnh rỗi giống mình đi uống vài chén rượu.
“Tôi vẫn nghĩ ông sẽ hướng cho tiểu Niên học ngành quản lý.” Vu Diễm cầm chai rượu trong tay, rót đầy cho Ôn Thừa Thư, thuận miệng hỏi, “Không định để tiểu Niên san sẻ một chút trong tương lai à?”
Ôn Thừa Thư lơ đễnh cười cười, thản nhiên đáp: “Cứ để nó làm những gì nó muốn.”
Vu Diễm cũng cười theo, không tiếp tục đề tài này nữa mà nhướn mày chế nhạo: “Nói xem cậu nhóc kia là như thế nào?”
Ôn Thừa Thư giương mắt nhìn hắn: “Thế nào là thế nào?”
“Quen biết nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên ông đưa người đến chỗ tôi, lại còn là một sinh viên, tôi có thể không hiếu kỳ được sao?” Vu Diễm trêu đùa, “Chắc không phải là bồ nhí của ông đấy chứ?”
Ôn Thừa Thư lắc đầu đầy bất đắc dĩ, nâng ly rượu lên miệng nhấp một ngụm: “Chỉ là một cậu nhóc có vẻ ngoài rất xinh đẹp.”
“Lại còn rất xinh đẹp?” Vu Diễm không nhịn được nở nụ cười, “Bình thường hẳn sẽ chẳng có ai dùng hai chữ “xinh đẹp” để hình dung về một cậu trai cả… Tôi đang rất tò mò đây, rốt cuộc là xinh đẹp đến cỡ nào.”
Đúng vào lúc ấy, chiếc điện thoại nằm trên mặt bàn của Ôn Thừa Thư chợt kêu lên, màn hình phát sáng, một tin nhắn WeChat lập tức bắn ra. Vu Diễm ở bên cạnh nghe tiếng thì liếc sang theo bản năng, vừa vặn nhìn thấy nội dung tin nhắn hiển thị trên khung thông báo.
[ Tiểu Dã trong hoang dã ]: Anh, hôm nay em có thể xem chim nữa không?
Không đợi Vu Diễm khiếp sợ xong, trên màn hình lại nhảy ra một tin nữa.
[ Tiểu Dã trong hoang dã ]: Nhớ nó QAQ
Vu Diễm ngẩng đầu, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Ôn Thừa Thư, một lời khó mà biểu đạt hết suy nghĩ trong lòng: “Lão Ôn, thật không ngờ…”
Ôn Thừa Thư mở khóa điện thoại, tỉnh bơ nói: “Là chim thật.”
“… Ông thấy có đáng tin không?” Vu Diễm thật sự bị lời biện hộ sứt sẹo của đối phương chọc cười, nhưng cảm thấy trước mặt ông chủ vẫn nên giữ ý chút nên chỉ khụ một tiếng, cố gắng nhịn cười, nói như chẳng hề gì, “Đều là người trưởng thành, không sao, tôi có thể hiểu được.”
Ôn Thừa Thư lười giải thích với hắn, mở WeChat ra mới phát hiện một tiếng trước nhóc kia đã nhắn tin cho mình hỏi có tiện không, nhưng lúc ấy anh đang ăn cơm với Vu Diễm, không để ý đến.
Anh ấn nút tin nhắn thoại, trả lời: “Tôi đang ở ngoài, bây giờ không tiện lắm…”
Lời còn chưa dứt, đột nhiên anh phát hiện đối phương đã đổi avatar, bức tranh vủa Van Gogh ban đầu đã bị thay bằng một tấm ảnh chụp khá là quen mắt.
Đáy mắt Ôn Thừa Thư dâng lên vài phần nghi hoặc, lời đang nói dở cũng tạm dừng. Anh buông tay, tin nhắn thoại kia tự động được gửi đi. Thế nhưng, anh không nói tiếp mà chuyển ngón tay đến biểu tượng hình đại diện của người kia, ấn mở ảnh ra.
Chăm chú nhìn hình đại diện của cậu nhóc trong chốc lát, anh thoáng nhíu mày, cuối cùng cũng hiểu cảm giác vừa quen lại vừa lạ khi nãy ở đâu ra.
Đây là ảnh tự chụp của cậu nhóc.
Dùng ảnh của mình làm hình đại diện không phải một chuyện đáng ngạc nhiên, ở cái tuổi này, Ôn Nghi Niên cũng từng có một giai đoạn luôn dùng ảnh chụp lúc du lịch của mình để làm hình đại diện. Thế nhưng, điều khiến anh kinh ngạc chính là tấm ảnh của cậu nhóc kia thật sự khiến người ta cảm thấy mơ màng – Gương mặt rất nét của cậu bị xoa mịn đến mức mắt mũi cũng phải mờ đi, nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt hoàn toàn biến mất, cái cằm vốn đã V-line nay lại bị photoshop thành một cái dùi. Kinh khủng nhất là, cặp mắt nhỏ dài đặc biệt đào hoa của cậu đã bị phầm mềm sửa ảnh làm cho to tròn như hai hòn nhãn, đuôi mắt cũng cụp xuống một cách mất tự nhiên, không khó để nhìn ra là đang cố gắng xây dựng hình tượng dễ thương vô tội…
Không thể nghi ngờ, hình ảnh như vậy đã khiến nội tâm vốn chẳng hề lăn tăn gợn sóng của Ôn Thừa Thư rung động mãnh liệt. Đúng vào lúc ấy, khung thông báo lại bắn ra một tin mới, giọng điệu của nhóc kia trông có vẻ rất là mất mát: Vậy thôi…
“Cậu nhóc mà ông nói chính là thằng bé này à?” Vu Diễm ghé đầu lại, hiếu kỳ nói, “Có ảnh chụp không? Cho tôi xem…”
Ôn Thừa Thư lặng lẽ dịch điện thoại về phía mình, tắt ảnh đại diện của Hình Dã đi, ấn nút tin nhắn thoại nói nốt nửa câu còn dang dở: “… Tối nay, nếu em chưa ngủ, tôi sẽ video call cho em nhé?”
Cùng lúc đó, người ở đầu kia WeChat đang ngồi trong ký túc xá nam, tiến hành một cuộc “đàm phán đa đảng” bằng voice.
“Tiểu Dã, tiểu Dã, WeChat của ông vừa kêu kìa, mau xem anh ta nói gì!” Nữ sinh A thúc giục.
“Anh ấy trả lời bằng một tin nhắn thoại.” Hình Dã lập tức báo cáo.
“Mở đi mở đi, để bọn tôi nghe!” Nữ sinh B hóng hớt.
Hách Phi cũng ghé đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại của cậu, giục: “Nhanh lên, nhanh lên, anh ta nói cái gì!”
Trong lòng không khỏi dâng lên vài phần căng thẳng, Hình Dã mở tin nhắn thoại của Ôn Thừa Thư ra.
Ngay sau đó, giọng nói lịch thiệp lại mang theo chút xa cách của anh vang lên: “Tôi đang ở ngoài, giờ không tiện lắm.”
Một câu khiến cho bầu không khí vốn đang vui vẻ trên kênh chat voice trở nên đông cứng.
“Lạnh nhạt quá…” Nữ sinh A nói.
“Đúng vậy.” Nữ sinh B cũng tán thành.
Nữ sinh C cười mấy tiếng, an ủi: “Không sao, tiểu Dã, có lẽ người ta đang bận, chúng ta tiếp tục cố lên ha, đừng tức giận!”
Nữ sinh A vội phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, ít nhất là anh ta cũng trả lời ngay! Bạn trai tôi còn chẳng trả lời tôi nhanh đến vậy đâu.”
Nữ sinh B cũng bảo: “Đúng, đúng, không sao đâu tiểu Dã, đừng buồn. Đúng rồi, ông thay avatar chưa?”
“Vừa thay.” Hình Dã hơi mất mát, ủ rũ nói, “Tôi quên mất việc này, nhắn tin xong mới nhớ ra.”
Hách Phi ở bên cạnh vươn tay vỗ vai cậu, Hình Dã vừa cúi đầu vừa bảo hắn: “Haiz, không có gì đâu.”
Mấy người đang thay nhau an ủi cậu, bên kia bỗng gửi thêm một tin nhắn thoại nữa.
Hình Dã thấy hơi xấu hổ, lần này không dám mở loa ngoài nữa mà giảm âm lượng điện thoại trước, xong mới mở tin và dí sát di động lên tai để nghe.
Có lẽ vì âm lượng bị chỉnh quá thấp, giọng nói truyền tới lại càng trầm thấp hơn, giống như đối phương đang dán vào tai cậu mà thì thầm vậy, đã thế, mấy âm cuối cùng còn cực kỳ gợi cảm, dịu dàng: “Tối nay, nếu em chưa ngủ, tôi sẽ video call cho em nhé?”
Hách Phi chỉ thấy vẻ rầu rĩ không vui trên mặt Hình Dã chậm rãi tan đi, thay vào đó là một nụ cười tươi như hoa nở. Kế tiếp, cậu giữ nút tin thoại, giọng hơi điệu đà: “Vâng~ Vậy em chờ anh~”
Nói xong, cậu liền ấn hủy bỏ, lầm bầm nói: “Như thế có buồn nôn quá không?”
Cậu hắng giọng, ấn nút thoại một lần nữa: “Được.”, rồi lại hủy đi: “Như vậy hình như quá lạnh lùng?”
Vì thế cậu lại nhắn thoại lần nữa, thoải mái nói: “Vâng~ Em chờ anh, dù sao em cũng không buồn ngủ.”
Mọi người trên kênh chat voice, Hách Phi ở bên cạnh: “…”
Sau khi gửi tin nhắn thành công, Hình Dã vừa cười vừa cầm điện thoại chờ hồi đáp.
Bên kia vẫn trả lời rất nhanh, lần này là hai tin nhắn ký tự.
[ Wen ]: Em còn có ảnh nào khác không?
[ Wen ]: Nếu không phiền, có thể gửi cho tôi chứ?
“Ôi đệtttttttttt!” Hình Dã ôm tim kiểu làm màu, nụ cười trên môi đã không thể nào kìm nén được, “Mỹ nhân kế có hiệu quả ha ha ha ha ha ha, các chị em ta thật trâu bò!”
Hách Phi cũng liếc nhìn màn hình di động của cậu một cái, khiếp sợ nói: “Đậu má! Vậy luôn?”
“Sao đấy, sao đấy, sao đấy?” Nữ sinh A lo lắng hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
“Thế mà anh ta lại hỏi xin ảnh khác của Dã Tử?” Hách Phi kinh ngạc, “Ảnh trên avatar sửa nhiều thế, chẳng lẽ anh ta không hề nhận ra? Không phải trai thẳng đấy chứ?”
“Ông thì biết cái gì!” Nữ sinh B nói chắc như đinh đóng cột, “Tôi đã bảo con trai thích phong cách chỉnh ảnh này mà, dễ thương ngây thơ vô tội chính là độc chiêu trăm đánh trăm chết dành cho mấy ông chú à nha!”
Nữ sinh C lại bảo: “Tôi cảm thấy phong cách Vaporwave (*) tôi chỉnh cũng đẹp chết người! Tiểu Dã, ông mau gửi mấy tấm mà tôi vừa sửa cho ông đi!”
(*) Phong cách Vaporwave: Hình minh họa
“Tôi chỉnh không chất à? Tôi còn sửa mái tóc thẳng tưng của tiểu Dã thành gợn sóng đấy, đẹp gần chết luôn, tiểu Dã, gửi ảnh tôi sửa ấyyyyyyyyy!” Nữ sinh A nói.
“Đừng tranh giành, gửi hết, cảm ơn các nghệ thuật gia ưu tú.” Hình Dã cười toe toét, nhanh tay chọn một đống ảnh kỳ kỳ quái quái trong album gửi sang cho Ôn Thừa Thư.
Ôn Thừa Thư vừa nâng ly rượu lên nhấp một ngụm thì điện thoại đặt bên cạnh bắt đầu rung điên cuồng. Anh không ngờ Hình Dã sẽ gửi nhiều hình như vậy, vội tắt âm điện thoại, mở WeChat ra…
?
Sắc mặt Ôn Thừa Thư đột nhiên thay đổi, ngón tay dừng trên màn hình cũng cứng đờ ra. Anh gian nan mở từng cái ảnh đối phương gửi tới, đôi môi mím lại, mày nhíu chặt hơn, thao tác vuốt màn hình cũng dần trở nên chậm và trúc trắc.
“Gửi rồi à?” Vu Diễm rướn cổ ngó vào màn hình điện thoại của anh, “Uầy, còn gửi nhiều như thế…”
Nhưng mà, sau khi nhìn rõ hình ảnh bên trên, khuôn mặt vốn đang tươi cười của Vu Diễm liền đông cứng lại. Hắn bất giác nhíu mày, sắc mặt cũng biến đổi theo Ôn Thừa Thư.
Ngẩng đầu, Vu Diễm nhìn Ôn Thừa Thư vẫn đang tỉnh bơ bằng ánh mắt không thể nào tin được, cảm thấy nghẹn lời: “… Đây là cậu nhóc có vẻ ngoài rất xinh đẹp mà ông nói?”
Ôn Thừa Thư vẫn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, mím môi chẳng nói năng gì.
Vu Diễm lại hạ mắt liếc hình ảnh trên điện thoại của anh, một lời khó nói hết cảm nghĩ trong lòng: “Lão Ôn này, gu thẩm mỹ của ông cũng khác người thật đấy…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.