Chương 40: Trình diễn nghệ thuật
Nãi Khẩu Tạp
16/09/2020
Edit: Miinu — Beta: Chicho
*****
Chưa tới một tuần nữa, ngày hội Văn hóa Cộng đồng sẽ diễn ra. Hình Dã vừa mới lên chức Chủ tịch nên đây chính là lần đầu cậu giữ vai trò chủ chốt trong suốt hai năm hoạt động câu lạc bộ ở Đại học của mình. Tất cả những hạng mục kể từ tìm kiếm chủ đề tuyên truyền cho tới chuẩn bị cơ sở vật chất, đều cần cậu kiểm tra và xác nhận. Hơn nữa, cậu còn phải cố gắng bớt chút thời gian quý báu để tới “cửa hàng tình yêu” sắm sửa trang thiết bị. Thế nên một tuần này, cậu thực sự bận tối tăm mặt mũi, bận đến chân cũng không chạm đất nổi.
Nhưng điều khiến mọi người phải giật mình kinh hãi chính là cái tuần bận rộn này còn chưa kết thúc, một video đã được lan truyền mạnh mẽ trên mạng internet rồi.
Góc quay của video khá xảo quyệt. Khi mới bắt đầu, hình ảnh bị rung trong chốc lát, sau đó hiện lên một gương mặt trắng nõn hơi gầy gò. Cậu nhóc bị quay có đôi mắt hẹp dài, con ngươi tăm tối, hàng mi rũ xuống khe khẽ run lên. Ánh nhìn của cậu ta rụt rè né tránh, mặt lộ vẻ hoảng sợ tột cùng, nhìn có vẻ vô cùng kháng cự ống kính máy quay.
Hình ảnh ổn định dần, người cầm di động dạo quanh lồng sắt chật hẹp một vòng, đưa ống kính ra xa để quay rõ toàn cảnh cậu nhóc bị nhốt trong lồng sắt.
Cậu nhóc co người trong một cái lồng sắt màu đen không đủ không gian để đứng thẳng, trên cổ còn đeo một sợi xích to bằng ngón cái. Dây xích rất ngắn, đầu còn lại bị khóa vào đáy lồng. Cho nên, để đảm bảo bản thân không ngẹt thở, cậu chỉ đành co người, gò cổ xuống. Động tác ấy khiến tư thế của cậu dị dạng và cực kỳ vặn vẹo.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh. Ống kính vô tình quét tới những người đứng ở quanh lồng, tất cả bọn họ đều đang nín thở nhìn cậu nhóc kia.
Mái tóc dài và đen như mực xõa tung trên lưng cậu nhóc, tạo thành những nút thắt không rõ quy luật. Dù cậu không trần như nhộng, nhưng cũng chẳng có bao nhiêu vải vóc trên người. Dưới lớp quần áo màu đen tơi tả lộ ra làn da trắng nõn, mà trên những phần da thịt ấy lại đầy những vết roi đáng sợ và vết bầm tím loang lổ.
Một người mặc quần áo hình con gấu xuất hiện trong video. Tay hắn cầm một cái roi mảnh, hung hăng quất vào lồng sắt. Tiếng gió vun vút khi cây roi vung lên và những âm thanh chói tai lúc cây roi quất vào lồng sắt đập thẳng vào màng tai cậu nhóc, khiến cậu sợ đến giật nảy mình, thân thể bất giác run lên, rồi lại hoảng hốt cúi người nằm sấp xuống.
Tên giả gấu vung roi quất vào lồng sắt một lần nữa, không cần nói năng gì, cậu nhóc cũng nhanh chóng hiểu ra ý hắn. Cậu ngoan ngoãn đè thấp sống lưng mảnh khảnh, để bụng dán vào mặt sàn lạnh lẽo, thè lưỡi liếm từng miếng trong bát nước vẩn đục ở góc lồng.
Liếm được vài ngụm, cậu nhóc đột ngột ngẩng đầu, phun ra một viên trân châu trong ánh mắt nghi hoặc và căng thẳng của tất cả mọi người.
Cuối cùng, nét sợ hãi trên mặt cậu không giữ được nữa. Cậu cúi người, quỳ rạp trên mặt đất cười như điên: “Đậu má, trà sữa pha loãng với nước đã đành, nhưng có thể hớt trân châu ra ngoài giúp tôi không?”
“Ha ha ha ha…”
Tiếng cười vang lên bốn phía trong video.
Đoạn video này được đăng lên internet với một tiêu đề vô cùng gây chú ý: #trình diễn nghệ thuật quy mô lớn# tại một trường đại học có tiếng ở trong nước: phát triển nghệ thuật hay lừa bịp thiên hạ đây?
Bình luận bên dưới video cũng dơ bẩn đến lạ kỳ.
Có người tức giận bày tỏ: hy vọng các trường cao đẳng và đại học tăng cường chất lượng giáo dục cho sinh viên. Lại có người tỏ ra nghi hoặc: không hiểu gì, chỉ thấy thật đáng thương. Tuy nhiên người này lập tức bị phản bác: đáng thương gì chứ, không thấy cậu ta rất hưởng thụ hay sao, đoạn cuối còn cười vui đến vậy mà. Cũng có người thâm ý sâu xa bảo: sở thích trên giường thì về nhà mà chơi, sao còn mang lên sân khấu để biểu diễn? Chẳng qua, đến khi có người hỏi rõ, hắn lại ra vẻ thần bí đáp một câu: người ta đang làm nhiệm vụ đấy, các cậu không hiểu được đâu.
Quản lý bộ phận tuyên truyền thấy người đàn ông trong văn phòng đột nhiên sầm mặt, do dự trong chốc lát mới lên tiếng hỏi: “Giám đốc Ôn, áp phích bộ sưu tập Thu Đông mới của chúng ta sẽ được treo tại tất cả các cửa hàng trong hệ thống vào thứ hai này, giờ lại có chuyện lộn xộn như thế xảy ra, liệu có gây ảnh hưởng xấu tới sản phẩm của chúng ta không…”
Ôn Thừa Thư nhíu chặt lông mày, mím môi nhìn chằm chằm cái video được phát trên màn hình máy tính. Khi video phát tới cảnh Hình Dã đè thấp sống lưng liếm nước, anh liền đen mặt, di chuột tắt đi.
“Tạm thời chưa công bố vội.” Giọng nói của Ôn Thừa Thư rất lạnh, sắc mặt cũng rất khó coi: “Đổi thành một bộ sưu tập khác trước đi.”
“Vâng.” Quản lý bộ phận tuyên truyền âm thầm quan sát sự thay đổi trên gương mặt của Ôn Thừa Thư, lời lẽ không khỏi cẩn thận hơn: “… Vậy có đưa ảnh của cậu này lên mạng nữa không?”
“Bộ sưu tập này không lên.”
“… Nguyên cả bộ sưu tập đều không lên ạ?” Quản lý bộ phân tuyên truyền kinh ngạc.
“Ừm.”
Ôn Thừa Thư nhíu mày nhìn di động. Sáng sớm Hình Dã đã nhắn tin cho anh, nói hôm nay là ngày khai mạc của lễ hội Văn hóa Cộng đồng, có thể cậu sẽ rất bận, bảo Ôn Thừa Thư đừng nhớ cậu.
… Chính là bận cái này đây?
Buổi trưa, Ôn Nghi Niên cũng đăng tin mới lên trang xã hội, là một tấm hình chụp cậu đội đầu con gấu. Trong miệng con gấu đen còn lộ ra một cặp mắt tròn vo, dễ dàng nhận thấy chủ nhân của chúng đang cười rất vui vẻ.
Ôn Thừa Thư đóng ứng dụng trên điện thoại, nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi, xoa xoa đường gân xanh đang giật mạnh trên huyệt thái dương.
“Mẹ kiếp, bọn này đang nói về buổi trình diễn quái nào vậy?” Hách Phi cãi vã với đám cư dân mạng ngu ngốc đến nửa giờ, tức giận tắt điện thoại ném lên mặt bàn.
“Nông cạn!” Hình Dã lấy một chai bia ra khỏi thùng đá, kề nắp chai vào góc bàn gõ nhẹ một cái, nắp chai lập tức bắn ra. Cậu giơ chai uống một ngụm to, lại cảm thấy chưa đã nên vẫy vẫy nhân viên phục vụ, “Anh đẹp trai, mở một chai Spades A (*) đi.”
(*) Rượu xịn, hình minh họa:
“Đúng! Quá nông cạn!” Lý Miêu Miêu cũng vô cùng bực bội, thuận tay đoạt lấy ly rượu chỉ còn một nửa mà Ôn Nghi Niên cầm trong tay từ nãy đến giờ, ngậm điếu thuốc không châm lửa trong miệng, hàm hồ nói, “Về sau chúng ta đừng mất công làm tuyên truyền này nọ như thế nữa, dù sao thì cuối cùng người ta cũng chỉ chụp vài tấm ảnh, quay vài đoạn video vụn vặt, cắt câu lấy nghĩa hết sức qua loa.”
Vương Thần bị cấm rượu nhàm chán ngồi ngắm bộ móng mới làm ở bên cạnh, tặc lưỡi: “Thôi. Chúng ta vất vả suốt nửa tháng trời, cuối cùng lại thành một buổi biểu diễn SM quy mô lớn. Biết thế tao đã ngồi xổm ở cửa để thu tiền vé vào xem cmnr.”
“Tao ủng hộ mày ngồi thu vé.” Lý Miêu Miêu quay đầu nhìn hắn, hung tợn nói, “Lần tới tao sẽ thu, muốn xem chứ gì, một người hai mươi đồng, thêm tiền còn có thể tự trải nghiệm sự sung sướng khi ăn roi.”
“Haiz. Phiền phức quá.” Vương Thần đứng dậy, ai oán nhìn mấy người còn lại, “Đến quán bar mà ngay cả rượu cũng không được uống, chụy đi vũ trường đây. Nhóc đáng yêu có theo không?”
Ôn Nghi Niên vội xua tay: “Em không đi đâu, em không biết nhảy.”
Lý Miêu Miêu ôm lấy cổ cậu: “Có gì mà không biết, đi chút là biết ngay thôi.”
Sau khi ba người bọn họ rời đi, bàn ăn bỗng trở nên yên tĩnh.
Hách Phi huých khuỷu tay vào Hình Dã: “Mày không đi à?”
“Không.” Hình Dã lấy điện thoại di động ra, mở khóa màn hình. Cả ngày hôm nay Ôn Thừa Thư không hề nhắn tin cho cậu. Điều ấy khiến tâm tình vốn đã tồi tệ của cậu lại xấu đi mấy phần. Hình Dã đặt điện thoại lên mặt bàn, uống hết rượu trong chén, cầm bao thuốc lá đứng dậy, “Đi vệ sinh đây.”
“Ừ.” Hách Phi liếc mắt nhìn cậu một cái, rồi lại ngẩng đầu tiếp tục nhìn chằm chằm vào nữ DJ để kiểu tóc dây thừng châu Phi (*) trên sâu khấu.
(*) Hình minh họa:
Ngoài cửa toilet có vài người đang đứng. Hình Dã dựa tường xếp hàng chờ đến lượt, lúc lấy thuốc ra hút mới phát hiện mình đã cầm nhầm thuốc của Lý Miêu Miêu.
Thuốc lá dành cho nữ giới nhỏ hơn, ngậm vào miệng còn có vị hơi ngọt. Cậu châm thuốc, rít một hơi, cắn nhẹ đầu lọc liền thấy vị chua chua ngọt ngọt của trái cây hòa lẫn với vị đắng chát của ni cô tin lan tỏa trong cuống họng.
Ôn Thừa Thư không trả lời tin nhắn khiến cậu chẳng có tinh thần. Liên tục bị truyền thông và cư dân mạng ác ý xuyên tạc ý đồ nghệ thuật làm cậu càng thêm chán nản. Ngay khi khó chịu tích tụ đè nặng trong lòng, có một bàn tay chợt khoác lên vai cậu, giọng nói của người nọ cũng rất quen tai: “Hình Dã?”
Quán bar này cách trường học không xa, chẳng những sinh viên Mỹ thuật thường xuyên lui tới mà người ở Học viện Âm nhạc cũng hay ghé qua chơi, cậu bị nhận ra không có gì đáng ngạc nhiên cả. Chỉ là Hình Dã không hề có ấn tượng với đối phương nên cũng chẳng thèm tiếp chuyện.
Hình Dã phun một cuộn khói trắng đục ra khỏi miệng, khói tan dần, mùi hương thoang thoảng của thuốc lá nữ cũng lượn vòng quanh. Nheo mắt nhìn bàn tay đang sờ soạng trên vai mình, cậu lạnh lùng nhả ra một tiếng: “Cút.”
“Hung dữ vậy?” Nam sinh kia chẳng những không buông tay, mà còn nở nụ cười châm chọc, ghé vào tai cậu, ngả ngớn thổi hơi, “Chó cái nhỏ, chủ của mày đâu?”
Nếu hành vi thân mật quá mức của đối phương khiến Hình Dã thấy phản cảm, thì những lời hắn vừa nói ra đã thực sự chọc vào điểm mấu chốt của cậu rồi.
Cậu hơi híp mắt, ánh nhìn lập tức lạnh đi.
Nam sinh thấy Hình Dã không nói năng gì, hiển nhiên đã hiểu lầm, bàn tay đặt trên đầu vai cậu chậm rãi trượt xuống, vuốt ve thắt lưng cách một lớp áo mỏng manh của cậu, nhướn mày quan sát bằng ánh mắt đầy hứng thú: “Chó nhỏ bị chủ vứt bỏ à? Hay là gọi một tiếng ba ba đi, tối nay ba ba mang mày về nhà nhé?”
Hình Dã đưa thuốc lên miệng rít mạnh một hơi, vừa nhả khói vừa quay đầu ngoắc tay với người nọ.
Nam sinh nhanh chóng nở nụ cười, ôm lấy thắt lưng cậu, kéo cậu vào lòng, đồng thời cũng ghé mặt lại gần hơn.
Hình Dã kề miệng sát vào tai hắn, cười khẽ một tiếng, gằn từng chữ nói: “Chết – mẹ – mày – đi.”
Ý cười trên môi nam sinh chợt đông cứng lại, sắc mặt cũng thay đổi cực nhanh. Nhưng không chờ hắn có động tác gì, Hình Dã đã tóm chặt cái tay đang đặt trên eo mình, dùng sức giật mạnh một cái, kéo đối phương ra trước mặt, lên gối thúc mạnh vào giữa hai chân hắn.
Nam sinh “au” một tiếng, cong người ngã vật xuống đất. Cảm giác đau đớn kịch liệt ở bụng dưới khiến mặt hắn tái nhợt, giọng nói yếu ớt còn thoáng run lên: “… Con mẹ mày!”
Hình Dã thuận tay nhặt một chai bia rỗng trong cái két đặt ngay bên cạnh, ngồi xổm xuống bên cạnh nam sinh nọ. Đối phương trừng mắt hung ác nhìn cậu, nhấc chân đá vào bụng cậu.
Hình Dã nghiêng người, né tránh một cách dễ dàng. Tiếp đó, cậu đập vỡ chai bia trong tay, dí mạnh xuống má của nam sinh đang nằm trên mặt đất. Thủy tinh sắc nhọn trượt qua da thịt, tạo thành một vết rách nông nhưng cũng đủ để máu đỏ ứa ra.
Mấy người xếp hàng ngoài toilet vốn đang khoanh tay đứng hóng, thấy vậy liền nhao lên: “Oa oa oa, các cậu ngồi bàn nào đấy? Có cần tôi gọi người giúp cho không?”
Bàn của nam sinh cách đó không xa, không đợi hắn lên tiếng, bạn bè hắn đã chạy tới.
Hình Dã vẫn đang ngồi xổm bên cạnh, nửa chai bia vỡ trong tay còn nhỏ máu. Cậu giương mắt, thản nhiên nhìn đám người đang đứng chặn ở hành lang, bình thản dí chai bia vào cổ nam sinh, nhướn mày: “Làm sao?”
Đám người kia dừng một chút, một nữ sinh trong nhóm vội vã cúi đầu gọi 110.
“Xì, báo cảnh sát hả.” Hình Dã cúi đầu nhìn gương mặt tái nhợt của nam sinh, vuốt mấy lọn tóc tán loạn ra sau tai, tiếc nuối nói, “Ranh con, lát nữa nhớ tặng cho chú cảnh sát một cái cờ thưởng (*), trên đó viết: cảnh sát nhân dân tốt bụng đã cứu mạng chó của tôi.”
(*) Hình minh họa:
Đồn công an cách đó không xa nên cảnh sát tới rất nhanh.
Lần trước, khi gặp phải gã biến thái thích khoe chim, cậu đã phải về đồn. Lần này, người xử lý bọn cậu vẫn là ông chú cảnh sát ngày hôm đó. Chẳng qua thay vì được ngồi trước bàn khai báo, Hình Dã phải chuyển thành ôm đầu ngồi xổm ở góc tường.
“Chú à, chú lại trực đêm ạ?” Hình Dã ngồi xổm đến mỏi nhừ cả cổ chân, dứt khoát ngồi xếp bằng chân xuống đất, trong lúc rảnh rỗi, cậu không nhịn được đi tám nhảm với chú cảnh sát cũng tầm tuổi cha mình, “Lớn tuổi rồi, thức đêm không tốt cho tim mạch đâu chú.”
“Sao cậu nói nhiều thế hả, ngồi xổm tử tế cho tôi.” Ông chú cảnh sát gõ đầu bút bi lên mặt sổ ghi chép, hừ một tiếng, “Nhanh gọi điện thoại cho người nhà của cậu đi.”
“Nhà của cháu ở vùng khác, không ai đến được đâu.” Hình Dã nói.
Ông cú cảnh sát không thèm nhìn cậu một cái: “Đừng nói nhảm với tôi, tôi có thể tra ra thông tin cá nhân của cậu ngay bây giờ đấy.”
Hình Dã cười hê hê mấy tiếng: “Hay là tạm thời chú cứ giam cháu lại đi. Chờ sáng mai ba cháu thức dậy cháu sẽ gọi điện về. Ông ấy bị cao huyết áp, nửa đêm nhận điện thoại từ đồn công an, cháu sợ ông ấy sẽ xảy ra chuyện…”
“Cậu nói giam là giam được à, cậu tưởng đồn công an là do nhà cậu mở chắc?” Anh cảnh sát trẻ tuổi bên cạnh đã ăn mì xong, đứng dậy đi tới, đá vào chân Hình Dã mấy cái, “Ngồi xổm lên đi.”
“Vậy các chú thả cháu đi, cháu cũng đang muốn đi vệ sinh quá.” Hình Dã chống tay xuống sàn nhà để đứng dậy, đấm đấm cặp chân mỏi nhừ rồi lại bị ánh mắt cảnh cáo của anh cảnh sát trẻ tuổi bắn tới nên đành ôm đầu ngồi xổm xuống.
“Hành động của cậu sao có thể gọi là tự vệ được, rõ ràng là đơn phương đánh người.” Anh cảnh sát trẻ tức giận nói, “May là người ta không sao, cũng chằng thèm so đo với cậu.”
“Thế hắn quấy rối tình dục cháu, cháu cũng phải đứng yên cho hắn mần à?” Hình Dã phản đối, “Hắn không so đo với cháu là vì hắn đuối lý, hai người bọn cháu lôi nhau ra tòa còn chưa biết ai phải sợ ai đâu.”
“Cậu ta quấy rối tình dục cậu? Cậu ta là nam, cậu cũng là nam…”
“Chú cảnh sát à, chú đang buộc tội nạn nhân đấy. Sao chú không thử phân tích tâm lý của bọn biến thái đi, lại đi phân thích xem vì sao cháu bị quấy rối tình dục? Cháu ăn mặc hở hang à? Hay trên mặt cháu dán tờ giấy xin người khác hãy quấy rối mình?”
“Trên mạng cậu…”
“Cậu Lưu.” Ông chú cảnh sát dùng ánh mắt để cắt lời viên cảnh sát trẻ.
Người nọ lập tức bĩu môi, quay đầu bảo Hình Dã: “Nhanh gọi điện để người nhà tới đây đi.”
Đúng vào lúc ấy, cửa lớn của đồn công an bị mở ra từ phía bên ngoài.
Một người đàn ông mặc tây trang đi giày da mệt mỏi bước vào, đưa tay đẩy nhẹ gọng kính trên mũi, khí chất ôn hòa, thái độ lịch thiệp: “Xin lỗi đã tới muộn.”
“Bé nhím” mới vừa rồi còn mồm năm miệng mười, nghe thấy giọng nói kia thì kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua, sau đó liền lặng im như con chim cút.
Ôn Thừa Thư quan sát cậu một lượt từ đầu đến chân, thấy trên mặt và trên người cậu không có vết thương rõ ràng nào, trái tim treo trên cuống họng cả một quãng đường cuối cùng cũng rơi về lồng ngực.
Hình Dã lặng lẽ nhìn anh ký tên vào giấy tờ, nộp tiền bảo lãnh, rồi ủ rũ theo anh ra khỏi cửa lớn của đồn công an.
Gió lạnh ập tới từ phía đối diện, nhanh chóng xuyên thấu lớp áo mỏng manh trên người Hình Dã. Cậu rụt cổ theo bản năng, hít hít mũi, ôm cánh tay nhìn bóng lưng của người trước mặt, cuối cùng mới yếu ớt hỏi: “… Sao anh lại tới đây?”
Ôn Thừa Thư nghe giọng nói run rẩy vang lên từ phía sau, khẽ thở dài, cởi áo vest của mình ra khoác lên người cậu, đáp: “Tiểu Niên gọi điện cho tôi.”
Chiếc áo mang theo độ ấm cơ thể của người kia bao bọc lấy thân thể lạnh băng của Hình Dã, khiến cậu đắm chìm trong ấm áp. Vô thức vươn tay nắm lấy vạt áo trơn mịn, cậu cúi đầu nói: “Xin lỗi, đã quấy rầy anh nghỉ ngơi rồi.”
Nhìn cậu nhóc đáng thương trước mặt, Ôn Thừa Thư cảm thấy bực bội trong lòng tan đi quá nửa, anh nói: “Đi thôi.”
*****
Chưa tới một tuần nữa, ngày hội Văn hóa Cộng đồng sẽ diễn ra. Hình Dã vừa mới lên chức Chủ tịch nên đây chính là lần đầu cậu giữ vai trò chủ chốt trong suốt hai năm hoạt động câu lạc bộ ở Đại học của mình. Tất cả những hạng mục kể từ tìm kiếm chủ đề tuyên truyền cho tới chuẩn bị cơ sở vật chất, đều cần cậu kiểm tra và xác nhận. Hơn nữa, cậu còn phải cố gắng bớt chút thời gian quý báu để tới “cửa hàng tình yêu” sắm sửa trang thiết bị. Thế nên một tuần này, cậu thực sự bận tối tăm mặt mũi, bận đến chân cũng không chạm đất nổi.
Nhưng điều khiến mọi người phải giật mình kinh hãi chính là cái tuần bận rộn này còn chưa kết thúc, một video đã được lan truyền mạnh mẽ trên mạng internet rồi.
Góc quay của video khá xảo quyệt. Khi mới bắt đầu, hình ảnh bị rung trong chốc lát, sau đó hiện lên một gương mặt trắng nõn hơi gầy gò. Cậu nhóc bị quay có đôi mắt hẹp dài, con ngươi tăm tối, hàng mi rũ xuống khe khẽ run lên. Ánh nhìn của cậu ta rụt rè né tránh, mặt lộ vẻ hoảng sợ tột cùng, nhìn có vẻ vô cùng kháng cự ống kính máy quay.
Hình ảnh ổn định dần, người cầm di động dạo quanh lồng sắt chật hẹp một vòng, đưa ống kính ra xa để quay rõ toàn cảnh cậu nhóc bị nhốt trong lồng sắt.
Cậu nhóc co người trong một cái lồng sắt màu đen không đủ không gian để đứng thẳng, trên cổ còn đeo một sợi xích to bằng ngón cái. Dây xích rất ngắn, đầu còn lại bị khóa vào đáy lồng. Cho nên, để đảm bảo bản thân không ngẹt thở, cậu chỉ đành co người, gò cổ xuống. Động tác ấy khiến tư thế của cậu dị dạng và cực kỳ vặn vẹo.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh. Ống kính vô tình quét tới những người đứng ở quanh lồng, tất cả bọn họ đều đang nín thở nhìn cậu nhóc kia.
Mái tóc dài và đen như mực xõa tung trên lưng cậu nhóc, tạo thành những nút thắt không rõ quy luật. Dù cậu không trần như nhộng, nhưng cũng chẳng có bao nhiêu vải vóc trên người. Dưới lớp quần áo màu đen tơi tả lộ ra làn da trắng nõn, mà trên những phần da thịt ấy lại đầy những vết roi đáng sợ và vết bầm tím loang lổ.
Một người mặc quần áo hình con gấu xuất hiện trong video. Tay hắn cầm một cái roi mảnh, hung hăng quất vào lồng sắt. Tiếng gió vun vút khi cây roi vung lên và những âm thanh chói tai lúc cây roi quất vào lồng sắt đập thẳng vào màng tai cậu nhóc, khiến cậu sợ đến giật nảy mình, thân thể bất giác run lên, rồi lại hoảng hốt cúi người nằm sấp xuống.
Tên giả gấu vung roi quất vào lồng sắt một lần nữa, không cần nói năng gì, cậu nhóc cũng nhanh chóng hiểu ra ý hắn. Cậu ngoan ngoãn đè thấp sống lưng mảnh khảnh, để bụng dán vào mặt sàn lạnh lẽo, thè lưỡi liếm từng miếng trong bát nước vẩn đục ở góc lồng.
Liếm được vài ngụm, cậu nhóc đột ngột ngẩng đầu, phun ra một viên trân châu trong ánh mắt nghi hoặc và căng thẳng của tất cả mọi người.
Cuối cùng, nét sợ hãi trên mặt cậu không giữ được nữa. Cậu cúi người, quỳ rạp trên mặt đất cười như điên: “Đậu má, trà sữa pha loãng với nước đã đành, nhưng có thể hớt trân châu ra ngoài giúp tôi không?”
“Ha ha ha ha…”
Tiếng cười vang lên bốn phía trong video.
Đoạn video này được đăng lên internet với một tiêu đề vô cùng gây chú ý: #trình diễn nghệ thuật quy mô lớn# tại một trường đại học có tiếng ở trong nước: phát triển nghệ thuật hay lừa bịp thiên hạ đây?
Bình luận bên dưới video cũng dơ bẩn đến lạ kỳ.
Có người tức giận bày tỏ: hy vọng các trường cao đẳng và đại học tăng cường chất lượng giáo dục cho sinh viên. Lại có người tỏ ra nghi hoặc: không hiểu gì, chỉ thấy thật đáng thương. Tuy nhiên người này lập tức bị phản bác: đáng thương gì chứ, không thấy cậu ta rất hưởng thụ hay sao, đoạn cuối còn cười vui đến vậy mà. Cũng có người thâm ý sâu xa bảo: sở thích trên giường thì về nhà mà chơi, sao còn mang lên sân khấu để biểu diễn? Chẳng qua, đến khi có người hỏi rõ, hắn lại ra vẻ thần bí đáp một câu: người ta đang làm nhiệm vụ đấy, các cậu không hiểu được đâu.
Quản lý bộ phận tuyên truyền thấy người đàn ông trong văn phòng đột nhiên sầm mặt, do dự trong chốc lát mới lên tiếng hỏi: “Giám đốc Ôn, áp phích bộ sưu tập Thu Đông mới của chúng ta sẽ được treo tại tất cả các cửa hàng trong hệ thống vào thứ hai này, giờ lại có chuyện lộn xộn như thế xảy ra, liệu có gây ảnh hưởng xấu tới sản phẩm của chúng ta không…”
Ôn Thừa Thư nhíu chặt lông mày, mím môi nhìn chằm chằm cái video được phát trên màn hình máy tính. Khi video phát tới cảnh Hình Dã đè thấp sống lưng liếm nước, anh liền đen mặt, di chuột tắt đi.
“Tạm thời chưa công bố vội.” Giọng nói của Ôn Thừa Thư rất lạnh, sắc mặt cũng rất khó coi: “Đổi thành một bộ sưu tập khác trước đi.”
“Vâng.” Quản lý bộ phận tuyên truyền âm thầm quan sát sự thay đổi trên gương mặt của Ôn Thừa Thư, lời lẽ không khỏi cẩn thận hơn: “… Vậy có đưa ảnh của cậu này lên mạng nữa không?”
“Bộ sưu tập này không lên.”
“… Nguyên cả bộ sưu tập đều không lên ạ?” Quản lý bộ phân tuyên truyền kinh ngạc.
“Ừm.”
Ôn Thừa Thư nhíu mày nhìn di động. Sáng sớm Hình Dã đã nhắn tin cho anh, nói hôm nay là ngày khai mạc của lễ hội Văn hóa Cộng đồng, có thể cậu sẽ rất bận, bảo Ôn Thừa Thư đừng nhớ cậu.
… Chính là bận cái này đây?
Buổi trưa, Ôn Nghi Niên cũng đăng tin mới lên trang xã hội, là một tấm hình chụp cậu đội đầu con gấu. Trong miệng con gấu đen còn lộ ra một cặp mắt tròn vo, dễ dàng nhận thấy chủ nhân của chúng đang cười rất vui vẻ.
Ôn Thừa Thư đóng ứng dụng trên điện thoại, nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi, xoa xoa đường gân xanh đang giật mạnh trên huyệt thái dương.
“Mẹ kiếp, bọn này đang nói về buổi trình diễn quái nào vậy?” Hách Phi cãi vã với đám cư dân mạng ngu ngốc đến nửa giờ, tức giận tắt điện thoại ném lên mặt bàn.
“Nông cạn!” Hình Dã lấy một chai bia ra khỏi thùng đá, kề nắp chai vào góc bàn gõ nhẹ một cái, nắp chai lập tức bắn ra. Cậu giơ chai uống một ngụm to, lại cảm thấy chưa đã nên vẫy vẫy nhân viên phục vụ, “Anh đẹp trai, mở một chai Spades A (*) đi.”
(*) Rượu xịn, hình minh họa:
“Đúng! Quá nông cạn!” Lý Miêu Miêu cũng vô cùng bực bội, thuận tay đoạt lấy ly rượu chỉ còn một nửa mà Ôn Nghi Niên cầm trong tay từ nãy đến giờ, ngậm điếu thuốc không châm lửa trong miệng, hàm hồ nói, “Về sau chúng ta đừng mất công làm tuyên truyền này nọ như thế nữa, dù sao thì cuối cùng người ta cũng chỉ chụp vài tấm ảnh, quay vài đoạn video vụn vặt, cắt câu lấy nghĩa hết sức qua loa.”
Vương Thần bị cấm rượu nhàm chán ngồi ngắm bộ móng mới làm ở bên cạnh, tặc lưỡi: “Thôi. Chúng ta vất vả suốt nửa tháng trời, cuối cùng lại thành một buổi biểu diễn SM quy mô lớn. Biết thế tao đã ngồi xổm ở cửa để thu tiền vé vào xem cmnr.”
“Tao ủng hộ mày ngồi thu vé.” Lý Miêu Miêu quay đầu nhìn hắn, hung tợn nói, “Lần tới tao sẽ thu, muốn xem chứ gì, một người hai mươi đồng, thêm tiền còn có thể tự trải nghiệm sự sung sướng khi ăn roi.”
“Haiz. Phiền phức quá.” Vương Thần đứng dậy, ai oán nhìn mấy người còn lại, “Đến quán bar mà ngay cả rượu cũng không được uống, chụy đi vũ trường đây. Nhóc đáng yêu có theo không?”
Ôn Nghi Niên vội xua tay: “Em không đi đâu, em không biết nhảy.”
Lý Miêu Miêu ôm lấy cổ cậu: “Có gì mà không biết, đi chút là biết ngay thôi.”
Sau khi ba người bọn họ rời đi, bàn ăn bỗng trở nên yên tĩnh.
Hách Phi huých khuỷu tay vào Hình Dã: “Mày không đi à?”
“Không.” Hình Dã lấy điện thoại di động ra, mở khóa màn hình. Cả ngày hôm nay Ôn Thừa Thư không hề nhắn tin cho cậu. Điều ấy khiến tâm tình vốn đã tồi tệ của cậu lại xấu đi mấy phần. Hình Dã đặt điện thoại lên mặt bàn, uống hết rượu trong chén, cầm bao thuốc lá đứng dậy, “Đi vệ sinh đây.”
“Ừ.” Hách Phi liếc mắt nhìn cậu một cái, rồi lại ngẩng đầu tiếp tục nhìn chằm chằm vào nữ DJ để kiểu tóc dây thừng châu Phi (*) trên sâu khấu.
(*) Hình minh họa:
Ngoài cửa toilet có vài người đang đứng. Hình Dã dựa tường xếp hàng chờ đến lượt, lúc lấy thuốc ra hút mới phát hiện mình đã cầm nhầm thuốc của Lý Miêu Miêu.
Thuốc lá dành cho nữ giới nhỏ hơn, ngậm vào miệng còn có vị hơi ngọt. Cậu châm thuốc, rít một hơi, cắn nhẹ đầu lọc liền thấy vị chua chua ngọt ngọt của trái cây hòa lẫn với vị đắng chát của ni cô tin lan tỏa trong cuống họng.
Ôn Thừa Thư không trả lời tin nhắn khiến cậu chẳng có tinh thần. Liên tục bị truyền thông và cư dân mạng ác ý xuyên tạc ý đồ nghệ thuật làm cậu càng thêm chán nản. Ngay khi khó chịu tích tụ đè nặng trong lòng, có một bàn tay chợt khoác lên vai cậu, giọng nói của người nọ cũng rất quen tai: “Hình Dã?”
Quán bar này cách trường học không xa, chẳng những sinh viên Mỹ thuật thường xuyên lui tới mà người ở Học viện Âm nhạc cũng hay ghé qua chơi, cậu bị nhận ra không có gì đáng ngạc nhiên cả. Chỉ là Hình Dã không hề có ấn tượng với đối phương nên cũng chẳng thèm tiếp chuyện.
Hình Dã phun một cuộn khói trắng đục ra khỏi miệng, khói tan dần, mùi hương thoang thoảng của thuốc lá nữ cũng lượn vòng quanh. Nheo mắt nhìn bàn tay đang sờ soạng trên vai mình, cậu lạnh lùng nhả ra một tiếng: “Cút.”
“Hung dữ vậy?” Nam sinh kia chẳng những không buông tay, mà còn nở nụ cười châm chọc, ghé vào tai cậu, ngả ngớn thổi hơi, “Chó cái nhỏ, chủ của mày đâu?”
Nếu hành vi thân mật quá mức của đối phương khiến Hình Dã thấy phản cảm, thì những lời hắn vừa nói ra đã thực sự chọc vào điểm mấu chốt của cậu rồi.
Cậu hơi híp mắt, ánh nhìn lập tức lạnh đi.
Nam sinh thấy Hình Dã không nói năng gì, hiển nhiên đã hiểu lầm, bàn tay đặt trên đầu vai cậu chậm rãi trượt xuống, vuốt ve thắt lưng cách một lớp áo mỏng manh của cậu, nhướn mày quan sát bằng ánh mắt đầy hứng thú: “Chó nhỏ bị chủ vứt bỏ à? Hay là gọi một tiếng ba ba đi, tối nay ba ba mang mày về nhà nhé?”
Hình Dã đưa thuốc lên miệng rít mạnh một hơi, vừa nhả khói vừa quay đầu ngoắc tay với người nọ.
Nam sinh nhanh chóng nở nụ cười, ôm lấy thắt lưng cậu, kéo cậu vào lòng, đồng thời cũng ghé mặt lại gần hơn.
Hình Dã kề miệng sát vào tai hắn, cười khẽ một tiếng, gằn từng chữ nói: “Chết – mẹ – mày – đi.”
Ý cười trên môi nam sinh chợt đông cứng lại, sắc mặt cũng thay đổi cực nhanh. Nhưng không chờ hắn có động tác gì, Hình Dã đã tóm chặt cái tay đang đặt trên eo mình, dùng sức giật mạnh một cái, kéo đối phương ra trước mặt, lên gối thúc mạnh vào giữa hai chân hắn.
Nam sinh “au” một tiếng, cong người ngã vật xuống đất. Cảm giác đau đớn kịch liệt ở bụng dưới khiến mặt hắn tái nhợt, giọng nói yếu ớt còn thoáng run lên: “… Con mẹ mày!”
Hình Dã thuận tay nhặt một chai bia rỗng trong cái két đặt ngay bên cạnh, ngồi xổm xuống bên cạnh nam sinh nọ. Đối phương trừng mắt hung ác nhìn cậu, nhấc chân đá vào bụng cậu.
Hình Dã nghiêng người, né tránh một cách dễ dàng. Tiếp đó, cậu đập vỡ chai bia trong tay, dí mạnh xuống má của nam sinh đang nằm trên mặt đất. Thủy tinh sắc nhọn trượt qua da thịt, tạo thành một vết rách nông nhưng cũng đủ để máu đỏ ứa ra.
Mấy người xếp hàng ngoài toilet vốn đang khoanh tay đứng hóng, thấy vậy liền nhao lên: “Oa oa oa, các cậu ngồi bàn nào đấy? Có cần tôi gọi người giúp cho không?”
Bàn của nam sinh cách đó không xa, không đợi hắn lên tiếng, bạn bè hắn đã chạy tới.
Hình Dã vẫn đang ngồi xổm bên cạnh, nửa chai bia vỡ trong tay còn nhỏ máu. Cậu giương mắt, thản nhiên nhìn đám người đang đứng chặn ở hành lang, bình thản dí chai bia vào cổ nam sinh, nhướn mày: “Làm sao?”
Đám người kia dừng một chút, một nữ sinh trong nhóm vội vã cúi đầu gọi 110.
“Xì, báo cảnh sát hả.” Hình Dã cúi đầu nhìn gương mặt tái nhợt của nam sinh, vuốt mấy lọn tóc tán loạn ra sau tai, tiếc nuối nói, “Ranh con, lát nữa nhớ tặng cho chú cảnh sát một cái cờ thưởng (*), trên đó viết: cảnh sát nhân dân tốt bụng đã cứu mạng chó của tôi.”
(*) Hình minh họa:
Đồn công an cách đó không xa nên cảnh sát tới rất nhanh.
Lần trước, khi gặp phải gã biến thái thích khoe chim, cậu đã phải về đồn. Lần này, người xử lý bọn cậu vẫn là ông chú cảnh sát ngày hôm đó. Chẳng qua thay vì được ngồi trước bàn khai báo, Hình Dã phải chuyển thành ôm đầu ngồi xổm ở góc tường.
“Chú à, chú lại trực đêm ạ?” Hình Dã ngồi xổm đến mỏi nhừ cả cổ chân, dứt khoát ngồi xếp bằng chân xuống đất, trong lúc rảnh rỗi, cậu không nhịn được đi tám nhảm với chú cảnh sát cũng tầm tuổi cha mình, “Lớn tuổi rồi, thức đêm không tốt cho tim mạch đâu chú.”
“Sao cậu nói nhiều thế hả, ngồi xổm tử tế cho tôi.” Ông chú cảnh sát gõ đầu bút bi lên mặt sổ ghi chép, hừ một tiếng, “Nhanh gọi điện thoại cho người nhà của cậu đi.”
“Nhà của cháu ở vùng khác, không ai đến được đâu.” Hình Dã nói.
Ông cú cảnh sát không thèm nhìn cậu một cái: “Đừng nói nhảm với tôi, tôi có thể tra ra thông tin cá nhân của cậu ngay bây giờ đấy.”
Hình Dã cười hê hê mấy tiếng: “Hay là tạm thời chú cứ giam cháu lại đi. Chờ sáng mai ba cháu thức dậy cháu sẽ gọi điện về. Ông ấy bị cao huyết áp, nửa đêm nhận điện thoại từ đồn công an, cháu sợ ông ấy sẽ xảy ra chuyện…”
“Cậu nói giam là giam được à, cậu tưởng đồn công an là do nhà cậu mở chắc?” Anh cảnh sát trẻ tuổi bên cạnh đã ăn mì xong, đứng dậy đi tới, đá vào chân Hình Dã mấy cái, “Ngồi xổm lên đi.”
“Vậy các chú thả cháu đi, cháu cũng đang muốn đi vệ sinh quá.” Hình Dã chống tay xuống sàn nhà để đứng dậy, đấm đấm cặp chân mỏi nhừ rồi lại bị ánh mắt cảnh cáo của anh cảnh sát trẻ tuổi bắn tới nên đành ôm đầu ngồi xổm xuống.
“Hành động của cậu sao có thể gọi là tự vệ được, rõ ràng là đơn phương đánh người.” Anh cảnh sát trẻ tức giận nói, “May là người ta không sao, cũng chằng thèm so đo với cậu.”
“Thế hắn quấy rối tình dục cháu, cháu cũng phải đứng yên cho hắn mần à?” Hình Dã phản đối, “Hắn không so đo với cháu là vì hắn đuối lý, hai người bọn cháu lôi nhau ra tòa còn chưa biết ai phải sợ ai đâu.”
“Cậu ta quấy rối tình dục cậu? Cậu ta là nam, cậu cũng là nam…”
“Chú cảnh sát à, chú đang buộc tội nạn nhân đấy. Sao chú không thử phân tích tâm lý của bọn biến thái đi, lại đi phân thích xem vì sao cháu bị quấy rối tình dục? Cháu ăn mặc hở hang à? Hay trên mặt cháu dán tờ giấy xin người khác hãy quấy rối mình?”
“Trên mạng cậu…”
“Cậu Lưu.” Ông chú cảnh sát dùng ánh mắt để cắt lời viên cảnh sát trẻ.
Người nọ lập tức bĩu môi, quay đầu bảo Hình Dã: “Nhanh gọi điện để người nhà tới đây đi.”
Đúng vào lúc ấy, cửa lớn của đồn công an bị mở ra từ phía bên ngoài.
Một người đàn ông mặc tây trang đi giày da mệt mỏi bước vào, đưa tay đẩy nhẹ gọng kính trên mũi, khí chất ôn hòa, thái độ lịch thiệp: “Xin lỗi đã tới muộn.”
“Bé nhím” mới vừa rồi còn mồm năm miệng mười, nghe thấy giọng nói kia thì kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua, sau đó liền lặng im như con chim cút.
Ôn Thừa Thư quan sát cậu một lượt từ đầu đến chân, thấy trên mặt và trên người cậu không có vết thương rõ ràng nào, trái tim treo trên cuống họng cả một quãng đường cuối cùng cũng rơi về lồng ngực.
Hình Dã lặng lẽ nhìn anh ký tên vào giấy tờ, nộp tiền bảo lãnh, rồi ủ rũ theo anh ra khỏi cửa lớn của đồn công an.
Gió lạnh ập tới từ phía đối diện, nhanh chóng xuyên thấu lớp áo mỏng manh trên người Hình Dã. Cậu rụt cổ theo bản năng, hít hít mũi, ôm cánh tay nhìn bóng lưng của người trước mặt, cuối cùng mới yếu ớt hỏi: “… Sao anh lại tới đây?”
Ôn Thừa Thư nghe giọng nói run rẩy vang lên từ phía sau, khẽ thở dài, cởi áo vest của mình ra khoác lên người cậu, đáp: “Tiểu Niên gọi điện cho tôi.”
Chiếc áo mang theo độ ấm cơ thể của người kia bao bọc lấy thân thể lạnh băng của Hình Dã, khiến cậu đắm chìm trong ấm áp. Vô thức vươn tay nắm lấy vạt áo trơn mịn, cậu cúi đầu nói: “Xin lỗi, đã quấy rầy anh nghỉ ngơi rồi.”
Nhìn cậu nhóc đáng thương trước mặt, Ôn Thừa Thư cảm thấy bực bội trong lòng tan đi quá nửa, anh nói: “Đi thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.