Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào
Chương 86: Ánh sáng (linh quang) bảy màu
Bạo Táo Đích Bàng Giải
30/05/2019
Sát khí đỏ như máu phá qua màn đêm đen xông thẳng lên bầu trời, sát khí
bay lên khoảng không bầu hai tầng lầu thì hình như bị thứ gì đó cản
trở. Sát khí đỏ như máu ngừng lại một chút, chỉ một chút thôi, ngay sau
đó dường như không còn gì cản trở, bay thẳng lên tầng mây.
Ngay khoảng khắc sát khí phá qua trở ngại, dường như có vật gì đó bị phá vỡ, trong khe núi vốn đen như mực bỗng trở nên sáng hơn, ánh trăng bàng bạc rơi vãi khắp mọi nơi soi rõ mọi vật trong khe núi.
“Tam thiếu?”
Khi kết giới bị vỡ vụn, vẫn chờ ở ngoài, nhóm trợ lý chạy vội qua, từ xa xa bọn họ đãnhìn thấy trạng thái của Lâu Minh, vẻ mặt của tất cả mọi người đều căng thẳng, chạy nhanh hơn.
“Đây là cái gì vậy?” Sau khi kết giới bị phá vỡ, đám người Lương Vũ cũng không rời khỏi khe núi ngay, bọn họ đều tò mò nhìn Lâu Minh đang đứng giữa khe núi.
“Khí đỏ như máu này …” Lục Ninh đã từng nghe sư phụ nói qua, cậu biết điều này “Là huyền sát?”
“Huyền sát?” Biểu lộ của Lương Quang cũng biến đổi “Sau khi chết, hồn không rời thân thể, hài cốt không thay đổi có thể biến thành cương (cương thi), cương có thể tu luyện thành yêu, gọi là bạt (yêu quái gây hạn hán), bạt có huyền sát.”
“Đây là bạt sao?” Nghe thấy bạt, Thiệu Kỳ vừa hồi phục chút máu trên mặt, nay mặt càng trắng bệch hơn, cương thi còn không đánh lại, nay còn xuất hiện bạt?
Ông Ngô nhìn Lâu Minh đang từng bước từng bước chậm chạp bước đến gần mình, cũng không quay đầu mà nói với Trần Ngư “Sát khí của Lâu Minh quá nặng và nguy hiểm, người bình thường không thể chịu được, con mau dẫn mọi người rời khỏi đâyđi.”
“Ông nội.” Trần Ngư bắt lấy một tay của ông Ngô “Ông định làm gì?”
“Nhóc con …” Ông Ngô thở dài, ông biết Trần Ngư đang lo lắng điều gì, nhưng mà “Lâu Minh không cứu được nữa rồi.”
“không … không đâu.” Sắc mặt Trần Ngư trắng bệch, bờ môi run rẩy, lắc đầu nguầy nguậy “Sát khí của anh Ba chỉ bùng phát thôi mà, phong ấn lại là được rồi. Lúc trước đều như thế này, con phong ấn lại là tốt thôi mà.”
“Trần Ngư!” Vẻ mặt ông Ngô trở nên nghiêm túc “Mau đưa họ rời khỏi đây!”
Trần Ngư vô cùng hoảng sợ và không thể tin, cô bình tĩnh nhìn ông Ngô một lúc, dường như muốn xác nhận có phải là ông nội đang dọa cô hay không. Sau đó lại quay đầu nhìn Lâu Minh đang bước từng bước chậm chạp về phía cô.
Lúc này, trên mặt Lâu Minh đã không còn nụ cười nhàn nhạt mà ấm áp như ngày thường nữa, cặp mắt xưa luôn phản chiếu hình bóng cô nay tràn ngập sắc đỏ như máu. Sát khí đỏ như máu ngập trời, ùn ùn tỏa ra khắp nơi, chỉ trong chốc lát đã chiếm đầy nửa khe núi.
anh Ba … đã hoàn toàn mất đi lí trí rồi?
“Tiểu thư Trần Ngư!” Hà Thất chạy đến bên Trần Ngư “Sát khí của Tam thiếu bùng phát, cô mau nghĩ biện pháp gì đi.”
Trần Ngư quay đầu, sững sờ nhìn Hà Thất, bỗng nhiên không thốt nên lời.
Nhân lúc này, ông Ngô hất tay Trần Ngư ra, cầm kiếm gỗ đào nghênh đón Lâu Minh.
Cảm giác được hành động của ông Ngô, Trần Ngư hoảng sợ quay người, cô nhìn Lâu Minh đang từng bước từng bước đi về phía ông nội, càng nhìn Lâu Minh đi lại gần, côchợt nhớ đến cuộc nói chuyện giữa cô và anh trước đó …
“anh có tin là tôi thu anh không?”
“Được, nếu như một ngày nào đó sát khí của tôi bùng phát, lúc đó đành nhờ đến em.”
“Tại sao lại như vậy?” Trong lòng Trần Ngư lại một lần nữa phủ nhận, nhất quyếtkhông chịu tin một cậu nói đùa ngày hôm đó mà nay đã thành sấm (lời tiên tri).
“Tiểu thư Trần Ngư, ông Ngô đi phong ấn sát khí cho Tam thiếu sao?” Hà Thất thấy ông Ngô bước ra thì suy đoán.
Trần Ngư quay đầu nhìn Hà Thất, cô không thể rời khỏi nơi này, nhưng mấy người Hà Thất không thể ở lại đây, nếu không anh Ba sẽ tức giận “Trợ lý Hà, sát khí của anh Ba bùng phát, anh mang mọi người rời khỏi đây đi.”
“Vậy Tam thiếu thì sao?” Hà Thất không yên tâm.
“Có tôi đây rồi.” Chỉ còn chưa đến lúc cuối cùng, Trần Ngư cô sẽ tuyệt đối không từ bỏ.
“Vậy Tam thiếu đành nhờ vào tiểu thư Trần Ngư.” Trần Ngư không phải lần đầu tiên phong ấn sát khí của Tam thiếu nên Hà Thất vẫn luôn tín nhiệm cao với Trần Ngư. Cậu ta không chút nghi ngờ xoay người, ra hiệu cho Điền Phi, Trình Bằng đem toàn bộ nhân viên và những người không liên quan ra khỏi khe núi.
Động tác của Hà Thất vô cùng nhanh chóng, chỉ hai phút, trong khe núi chỉ còn ba người ông Ngô, Lâu Minh và Trần Ngư.
Sát khí đỏ như máu đã tràn ra hơn nửa khe núi, nhưng dường như sát khí trong cơ thể Lâu Minh vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.
Ông Ngô đứng trước mặt Lâu Minh khoảng mười mét, tay trái bấm pháp quyết định gọi la bàn.
“Lên!” Ông Ngô khẽ quát một tiếng, ‘chuông chiêu hồn’ phát ra tiếng kêu ‘đinh linh linh’ từ trong đống đá vỡ bay vọt lên.
“Chuông chiêu hồn?” Ông Ngô vô cùng kinh ngạc nhưng bây giờ ông cũng không có tâm trạng tìm hiểu, gọi la bàn không đến thì sử dụng ‘chuông chiêu hồn’ cũng được.
“Chia ra!” Ngón tay của ông Ngô chỉ vào chuông chiêu hồn từ xa, ba cái chuông vốn được buộc lại một chỗ bỗng tự động tách ra, tạo thành hình tam giác lơ lửng trên đầu Lâu Minh. Theo tiếng ‘đinh linh linh’ liên tiếp vang lên, quanh chiếc chuông bỗng xuấthiện ánh sáng bắt đầu tác động qua lại lẫn nhau, từ từ kết nối thành một trận pháp phức tạp, lơ lửng trên đầu Lâu Minh.
“Rơi xuống!” Ông Ngô thấy trận pháp đã hình thành, ngón tay nhanh chóng ra hiệu rơi xuống.
“Keng!” một nguồn linh lực to lớn từ giữa trận pháp được hình thành, sau đó từ khôngtrung rơi xuống, bao vây chặt chẽ lấy Lâu Minh.
“Reng reng reng …” Tiếng chuông của ‘chuông chiêu hồn’ vang lên không ngừng, từng đợt từng đợt sóng linh lực rơi xuống, truyền qua trận pháp vào Lâu Minh đang bị bao vây ở giữa.
Trần Ngư chưa chạy đến bên cạnh ông Ngô, từ xa đã nhìn thấy cảnh tượng này, sợ Lâu Minh nhà mình bị ông nội đánh cho hồn bay phách lạc, tập tức cuống quít muốn đicứu người. Nhưng cô chưa kịp chạy đến thì Lâu Minh đang bị chuông chiêu hồn bao vây đã bùng phát.
Bên trong trận pháp của chuông chiêu hồn, sát khí dày đặc cuồn cuộn xay tròn tạo thành một lốc xoáy nhỏ, trên độ cao hai mét, chuông chiêu hồn cũng xoay tròn, lốc xoáy càng lúc càng lớn, càng ngày càng nhanh, cuối cùng vang lên một tiếng ‘phịch’, phá vỡ trận pháp chuông chiêu hồn do ông Ngô tạo ra.
“Phụt …” Ông Ngô lui lại sau nửa bước, che ngực phun ra một ngụm máu tươi.
“Ông nội!” Trần Ngư thấy ông Ngô phun máu, kinh hãi không thua gì lúc ông Ngô nóiLâu Minh không thể cứu được nữa, cô chạy đến nâng ông Ngô, kêu lên “Ông nội, ông có sao không?”
“La bàn đâu?” Ông Ngô lấy lại sức, hỏi Trần Ngư.
“Nó bị con cương thi kia làm hỏng rồi ạ.”
“Hỏng rồi?” Ông Ngô kinh ngạc “Chẳng lẽ đây là ý trời sao?”
Sau khi phá vỡ vòng vây của chuông chiêu hồn, sát khí quanh người Lâu Minh cũngkhông ngừng xoay tròn, giống như Thần Chết, phía sau là gió lốc sát khí như máu, có khí thế cuốn tất cả mà hủy diệt, bay thẳng lên trời, từ từ mà đến, cho đến …
“Ầm! Ầm! Ầm ầm …”
Bầu trời đêm trong vắt bỗng xuất hiện sấm sét.
“Đây là …” Trần Ngư hoảng sợ ngẩng đầu.
“Thiên Lôi!” Ông Ngô thương tiếc nói “Nếu như ông có thể khống chế Lâu Minh, có lẽ còn có thể cứu hồn phách của cậu ấy về, một khi bị Thiên Lôi đánh xuống thì chỉ có thể …”
Hồn bay phách tán!!
Ngay khoảng khắc sát khí phá qua trở ngại, dường như có vật gì đó bị phá vỡ, trong khe núi vốn đen như mực bỗng trở nên sáng hơn, ánh trăng bàng bạc rơi vãi khắp mọi nơi soi rõ mọi vật trong khe núi.
“Tam thiếu?”
Khi kết giới bị vỡ vụn, vẫn chờ ở ngoài, nhóm trợ lý chạy vội qua, từ xa xa bọn họ đãnhìn thấy trạng thái của Lâu Minh, vẻ mặt của tất cả mọi người đều căng thẳng, chạy nhanh hơn.
“Đây là cái gì vậy?” Sau khi kết giới bị phá vỡ, đám người Lương Vũ cũng không rời khỏi khe núi ngay, bọn họ đều tò mò nhìn Lâu Minh đang đứng giữa khe núi.
“Khí đỏ như máu này …” Lục Ninh đã từng nghe sư phụ nói qua, cậu biết điều này “Là huyền sát?”
“Huyền sát?” Biểu lộ của Lương Quang cũng biến đổi “Sau khi chết, hồn không rời thân thể, hài cốt không thay đổi có thể biến thành cương (cương thi), cương có thể tu luyện thành yêu, gọi là bạt (yêu quái gây hạn hán), bạt có huyền sát.”
“Đây là bạt sao?” Nghe thấy bạt, Thiệu Kỳ vừa hồi phục chút máu trên mặt, nay mặt càng trắng bệch hơn, cương thi còn không đánh lại, nay còn xuất hiện bạt?
Ông Ngô nhìn Lâu Minh đang từng bước từng bước chậm chạp bước đến gần mình, cũng không quay đầu mà nói với Trần Ngư “Sát khí của Lâu Minh quá nặng và nguy hiểm, người bình thường không thể chịu được, con mau dẫn mọi người rời khỏi đâyđi.”
“Ông nội.” Trần Ngư bắt lấy một tay của ông Ngô “Ông định làm gì?”
“Nhóc con …” Ông Ngô thở dài, ông biết Trần Ngư đang lo lắng điều gì, nhưng mà “Lâu Minh không cứu được nữa rồi.”
“không … không đâu.” Sắc mặt Trần Ngư trắng bệch, bờ môi run rẩy, lắc đầu nguầy nguậy “Sát khí của anh Ba chỉ bùng phát thôi mà, phong ấn lại là được rồi. Lúc trước đều như thế này, con phong ấn lại là tốt thôi mà.”
“Trần Ngư!” Vẻ mặt ông Ngô trở nên nghiêm túc “Mau đưa họ rời khỏi đây!”
Trần Ngư vô cùng hoảng sợ và không thể tin, cô bình tĩnh nhìn ông Ngô một lúc, dường như muốn xác nhận có phải là ông nội đang dọa cô hay không. Sau đó lại quay đầu nhìn Lâu Minh đang bước từng bước chậm chạp về phía cô.
Lúc này, trên mặt Lâu Minh đã không còn nụ cười nhàn nhạt mà ấm áp như ngày thường nữa, cặp mắt xưa luôn phản chiếu hình bóng cô nay tràn ngập sắc đỏ như máu. Sát khí đỏ như máu ngập trời, ùn ùn tỏa ra khắp nơi, chỉ trong chốc lát đã chiếm đầy nửa khe núi.
anh Ba … đã hoàn toàn mất đi lí trí rồi?
“Tiểu thư Trần Ngư!” Hà Thất chạy đến bên Trần Ngư “Sát khí của Tam thiếu bùng phát, cô mau nghĩ biện pháp gì đi.”
Trần Ngư quay đầu, sững sờ nhìn Hà Thất, bỗng nhiên không thốt nên lời.
Nhân lúc này, ông Ngô hất tay Trần Ngư ra, cầm kiếm gỗ đào nghênh đón Lâu Minh.
Cảm giác được hành động của ông Ngô, Trần Ngư hoảng sợ quay người, cô nhìn Lâu Minh đang từng bước từng bước đi về phía ông nội, càng nhìn Lâu Minh đi lại gần, côchợt nhớ đến cuộc nói chuyện giữa cô và anh trước đó …
“anh có tin là tôi thu anh không?”
“Được, nếu như một ngày nào đó sát khí của tôi bùng phát, lúc đó đành nhờ đến em.”
“Tại sao lại như vậy?” Trong lòng Trần Ngư lại một lần nữa phủ nhận, nhất quyếtkhông chịu tin một cậu nói đùa ngày hôm đó mà nay đã thành sấm (lời tiên tri).
“Tiểu thư Trần Ngư, ông Ngô đi phong ấn sát khí cho Tam thiếu sao?” Hà Thất thấy ông Ngô bước ra thì suy đoán.
Trần Ngư quay đầu nhìn Hà Thất, cô không thể rời khỏi nơi này, nhưng mấy người Hà Thất không thể ở lại đây, nếu không anh Ba sẽ tức giận “Trợ lý Hà, sát khí của anh Ba bùng phát, anh mang mọi người rời khỏi đây đi.”
“Vậy Tam thiếu thì sao?” Hà Thất không yên tâm.
“Có tôi đây rồi.” Chỉ còn chưa đến lúc cuối cùng, Trần Ngư cô sẽ tuyệt đối không từ bỏ.
“Vậy Tam thiếu đành nhờ vào tiểu thư Trần Ngư.” Trần Ngư không phải lần đầu tiên phong ấn sát khí của Tam thiếu nên Hà Thất vẫn luôn tín nhiệm cao với Trần Ngư. Cậu ta không chút nghi ngờ xoay người, ra hiệu cho Điền Phi, Trình Bằng đem toàn bộ nhân viên và những người không liên quan ra khỏi khe núi.
Động tác của Hà Thất vô cùng nhanh chóng, chỉ hai phút, trong khe núi chỉ còn ba người ông Ngô, Lâu Minh và Trần Ngư.
Sát khí đỏ như máu đã tràn ra hơn nửa khe núi, nhưng dường như sát khí trong cơ thể Lâu Minh vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.
Ông Ngô đứng trước mặt Lâu Minh khoảng mười mét, tay trái bấm pháp quyết định gọi la bàn.
“Lên!” Ông Ngô khẽ quát một tiếng, ‘chuông chiêu hồn’ phát ra tiếng kêu ‘đinh linh linh’ từ trong đống đá vỡ bay vọt lên.
“Chuông chiêu hồn?” Ông Ngô vô cùng kinh ngạc nhưng bây giờ ông cũng không có tâm trạng tìm hiểu, gọi la bàn không đến thì sử dụng ‘chuông chiêu hồn’ cũng được.
“Chia ra!” Ngón tay của ông Ngô chỉ vào chuông chiêu hồn từ xa, ba cái chuông vốn được buộc lại một chỗ bỗng tự động tách ra, tạo thành hình tam giác lơ lửng trên đầu Lâu Minh. Theo tiếng ‘đinh linh linh’ liên tiếp vang lên, quanh chiếc chuông bỗng xuấthiện ánh sáng bắt đầu tác động qua lại lẫn nhau, từ từ kết nối thành một trận pháp phức tạp, lơ lửng trên đầu Lâu Minh.
“Rơi xuống!” Ông Ngô thấy trận pháp đã hình thành, ngón tay nhanh chóng ra hiệu rơi xuống.
“Keng!” một nguồn linh lực to lớn từ giữa trận pháp được hình thành, sau đó từ khôngtrung rơi xuống, bao vây chặt chẽ lấy Lâu Minh.
“Reng reng reng …” Tiếng chuông của ‘chuông chiêu hồn’ vang lên không ngừng, từng đợt từng đợt sóng linh lực rơi xuống, truyền qua trận pháp vào Lâu Minh đang bị bao vây ở giữa.
Trần Ngư chưa chạy đến bên cạnh ông Ngô, từ xa đã nhìn thấy cảnh tượng này, sợ Lâu Minh nhà mình bị ông nội đánh cho hồn bay phách lạc, tập tức cuống quít muốn đicứu người. Nhưng cô chưa kịp chạy đến thì Lâu Minh đang bị chuông chiêu hồn bao vây đã bùng phát.
Bên trong trận pháp của chuông chiêu hồn, sát khí dày đặc cuồn cuộn xay tròn tạo thành một lốc xoáy nhỏ, trên độ cao hai mét, chuông chiêu hồn cũng xoay tròn, lốc xoáy càng lúc càng lớn, càng ngày càng nhanh, cuối cùng vang lên một tiếng ‘phịch’, phá vỡ trận pháp chuông chiêu hồn do ông Ngô tạo ra.
“Phụt …” Ông Ngô lui lại sau nửa bước, che ngực phun ra một ngụm máu tươi.
“Ông nội!” Trần Ngư thấy ông Ngô phun máu, kinh hãi không thua gì lúc ông Ngô nóiLâu Minh không thể cứu được nữa, cô chạy đến nâng ông Ngô, kêu lên “Ông nội, ông có sao không?”
“La bàn đâu?” Ông Ngô lấy lại sức, hỏi Trần Ngư.
“Nó bị con cương thi kia làm hỏng rồi ạ.”
“Hỏng rồi?” Ông Ngô kinh ngạc “Chẳng lẽ đây là ý trời sao?”
Sau khi phá vỡ vòng vây của chuông chiêu hồn, sát khí quanh người Lâu Minh cũngkhông ngừng xoay tròn, giống như Thần Chết, phía sau là gió lốc sát khí như máu, có khí thế cuốn tất cả mà hủy diệt, bay thẳng lên trời, từ từ mà đến, cho đến …
“Ầm! Ầm! Ầm ầm …”
Bầu trời đêm trong vắt bỗng xuất hiện sấm sét.
“Đây là …” Trần Ngư hoảng sợ ngẩng đầu.
“Thiên Lôi!” Ông Ngô thương tiếc nói “Nếu như ông có thể khống chế Lâu Minh, có lẽ còn có thể cứu hồn phách của cậu ấy về, một khi bị Thiên Lôi đánh xuống thì chỉ có thể …”
Hồn bay phách tán!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.