Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào
Chương 100: Giải thi đấu Huyền Linh
Bạo Táo Đích Bàng Giải
13/06/2019
Tin tức về Linh Khí đã lấy được, nhưng thời gian trôi qua rất lâu,
theo sự biến đổi của lịch sử, nhiều địa danh và thành phố đã không còn
được sử dụng cho ngày nay nữa. Bởi vậy, Trần Ngư chỉ có thể đưa thông
tin đến nhà họ Lâu để nhà họ Lâu phái ngườiđi tìm kiếm.
Mặc dù bộ trưởng Lâu đã tìm mấy vị chuyên gia nghiên cứu lịch sử để tra cứu địa danh kiếm thông tin về Linh Khí, nhưng Trần Ngư vẫn cảm thấy không yên lòng. cô dùng bút chống cằm, hỏi Lâu Minh “anh Ba, Linh Khí chắc chắn sẽ tìm được, phải khônganh?”
“Ừ, nhất định sẽ tìm được!” Trần Ngư tự hỏi tự trả lời còn chưa đủ, lại gật đầu một cáithật mạnh.
Lâu Minh nhìn Trần Ngư mà nhịn không được cười khẽ một tiếng “Việc tìm Linh Khí em đừng bận tâm, học bài cho tốt đi.”
“Nhưng mà em lo lắng mà.” Trần Ngư nói “Trong Sổ Sinh Tử có những địa điểm mà em chưa từng nghe đến lần nào.”
“Có thể là em không giỏi về lịch sử.” Lâu Minh cười nói.
“thì tại hồi PTTH (cao trung) em học ban khoa học tự nhiên mà.” Hình như khôngmuốn để lộ mình là một cô ngốc trước mặt Lâu Minh, Trần Ngư vội vàng giải thích.
“Ừ, không trách em, đều do anh trước kia sống ở nơi quá hẻo lánh.” Lâu Minh duỗi tay gõ gõ lên bài kiểm tra Trần Ngư vừa hoàn thành cách đây hai phút “Đề có mười câu mà em làm sai hết năm câu rồi, nếu như thế này coi chừng lại thi rớt nữa đó.”
Trần Ngư nhìn bài thi, cả khuôn mặt xụ xuống “Em ghét toán học cao cấp, ghét luôn cái tên Kỳ Trường Minh!”
Đúng thế, bài thi kiểm tra cuối kỳ môn toán cao cấp của bạn học Trần Ngư vì bị người ‘chơi xấu’ mà cuối cùng bị rớt môn.
“Đừng bực bội, để anh giảng lại cho em lần nữa, sáu mươi điểm mà, thực ra chỉ cần em cẩn thận một chút là có thể đạt được.” Lâu Minh nói rồi cầm bút lên chuẩn bị giảng bài cho Trần Ngư.
“Đinh!”
Lúc này điện thoại bỗng vang lên chuông báo tin nhắn, Trần Ngư cầm điện thoại ấn mở phát hiện là tin nhắn của ông Ngô. Trần Ngư liếc mắt nhìn rồi lập tức đứng phắt dậy.
“Ui!” đang khom người giúp Trần Ngư giảng bài, Lâu Minh không tránh kịp mà bị va vào cằm.
“anh Ba!” Trần Ngư giật nảy mình “anh Ba, anh không sao chứ.”
“anh không sao.” Lâu Minh che cằm, lắc lắc đầu.
“anh không sao thật không, đầu em cứng lắm đó.” Trần Ngư lo lắng nói “Lúc trước ông nội cầm tẩu thuốc gõ em mà gãy hai cái tẩu luôn đó.”
“Ông Ngô dùng tẩu thuốc gõ đầu em?” Lâu Minh nhíu mày.
“Ừm, nhưng em không có bị thương đâu.” Thấy Lâu Minh lo lắng, Trần Ngư vội vàng giải thích “Thân thể của em khác với người bình thường, chẳng những chẳng sợ sát khí mà còn vô cùng rắn chắc, sức lực cũng lớn hơn người bình thường nhiều. anh nhớ lần em bị cương thi ngàn năm đánh mấy cái không, em có bị thương gì đâu nào.”
Chuyện này Lâu Minh còn nhớ rõ, nhịn không được tò mò hỏi “Tại sao lại thế?”
“Ông nội nói … Có thể em là cô gái được trời ban cho sức mạnh dị thường.” nói đến ông nội, Trần Ngư liền nhớ đến tin nhắn vừa nhận được, vẻ mặt biến sắc “anh Ba, anhchờ em chút, em gọi điện cho ông lão này cái đã.”
Trần Ngư tức giận đến mức không thèm kêu ‘ông nội’ luôn rồi, vội vàng gọi điện thoại, bên kia vừa bắt máy là Trần Ngư bắt đầu gào thét “Ông lão, ông muốn đi đâu???”
“Gào cái gì mà gào, gào nữa là ông cúp máy giờ.” Giọng nói mạnh mẽ vang dội của ông Ngô từ đầu bên kia điện thoại truyền đến.
“Ông nhắn cho con tin đó là có ý gì?”
Vừa rồi ông lão gửi đến cho cô một tin vô cùng ngắn gọn, thêm dấu câu phía sau mới được bốn chữ: Ông đi! (Tiếng Trung là 我走了!)
“Ý trên mặt chữ chứ còn gì nữa.” Ông Ngô không thèm để ý nói “Sát khí của Lâu Minh bây giờ đang rất ổn định, nếu ngẫu nhiên có biến hóa gì đó thì con vẫn có thể giải quyết được. Còn chuyện linh khí, muốn tìm đủ chắc chắn là mất một thời gian nữa, nên ông quyết định trong khoảng thời gian này ông phải dành cho chính mình.”
“Ông có chuyện gì cần làm, ông đã nói ông sớm từ bỏ hết rồi sao?” Trần Ngư cả giận.
“Cuộc sống sau khi về hưu thì không được bận rộn hả? Ông bận lắm, nhóc con, conkhông biết một tháng qua ông đã chậm trễ bao nhiêu là chuyện đâu.” Ông Ngô cũng nóng lên, nói dỗi với Trần Ngư.
“Ông không phải lại tìm quán net chơi game chứ.” Trần Ngư nghiến răng nghiến lợi nói“Lúc trước Tết, ông còn phàn nàn tốc độ đường truyền trong nhà không tốt, qua Tết mẹ con đã cho người nâng cấp đường truyền rồi mà. Vậy mà ông còn không yên tâm ngồi nhà chơi game giùm con nữa.”
“Con cũng quá coi thường ông nội con rồi, ông đây là người sẽ bị vây trong phòng hay trong quán internet sao?”
“Sao nữa, ông còn muốn xuất đầu ra thế giới nữa sao.” Sao ông không lên trời luôn đi.
“Con đừng có kích ông, con có tin là ông thực sự tiến ra thế giới cho con xem.”
không ngờ ông Ngô lại là ông lão nghiện quán net chơi game, biết được sự thật mà Lâu Minh vẫn không thể tin được.
“Tóm lại, tạm thời ông có việc phải rời Đế Đô, có việc thì liên lạc điện thoại cho ông. Với lại …” Cùng cháu gái nhà mình hờn dỗi một lúc, ông Ngô mới ngập ngừng nói“Giúp ông … khụ … chuyển lời cám ơn ba mẹ con đã tiếp đón ông trong thời gian qua.”
Nghe thế, Trần Ngư sững người, bỗng nhiên hiểu được tại sao ông nội muốn rời đi. Lúc Tết cô ở nhà thì không sao, nhưng bây giờ cô đã đến trường học, nếu một mình ông nội ở lại trong nhà, vẫn là có chút ngại ngùng.
Sau khi Trần Ngư nghĩ thông suốt thì giọng nói cũng dịu lại, chỉ dặn dò thêm “Vậy ông nhớ lúc nào cũng phải bật máy nha, không thể giống như trước không nhận điện thoại của con, khi chơi game cũng không được thức khuya, phải nhớ ăn cơm đầy đủ nữa đó.”
“Ông biết rồi, con nhóc con thật phiền muốn chết.” Ông Ngô nhịn không được nói “Con cũng đừng vì chuyện người đàn ông của con mà quên mất việc xây đường cho thôn Đại Mộc, cả tháng nay ông có thấy con ra ngoài kiếm tiền đâu.”
“…” Trần Ngư bị ông Ngô chặn họng, không biết nói làm sao, đúng là một tháng quacô không đi ra ngoài làm nhiệm vụ kiếm tiền.
Lâu Minh chờ Trần Ngư cúp điện thoại mới hỏi “Ông Ngô dọn ra ngoài rồi sao?”
“Dạ.” Trần Ngư gật đầu.
“Dọn ra ngoài ông sẽ cảm thấy thoải mái hơn.” Lâu Minh thấy Trần Ngư không vui thìan ủi.
“Em biết.” Trần Ngư cất điện thoại, lại ngồi vào ghế làm toán cao cấp. Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
“Vào đi.” Lâu Minh lên tiếng.
Hà Thất bước vào nói “Tam thiếu, Mao đại sư đến.”
Lâu Minh sửng sốt một chút rồi cúi đầu nói với Trần Ngư “Em làm mấy đề này trước đinhé, chút nữa anh coi lại cho.”
“Dạ.” Nghĩ đến việc phải thi lại môn toán cao cấp, Trần Ngư cảm thấy cuộc đời nàythật là u ám mà. (nguyên văn là sầu mi khổ kiếm: mặt mày ủ dột)
Nhìn Trần Ngư nhíu khuôn mặt bánh bao lại, Lâu Minh buồn cười lắc đầu, sau đó mới ra khỏi phòng sách đi xuống lầu. Lúc này, Mao đại sư đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách uống trà, thấy Lâu Minh xuống thì lập tức cười ha ha.
Lâu Minh thấy Mao đại sư không hề che giấu sự sung sướng trong lòng thì đoán là có tin về Linh Khí “Ông có tin gì sao?”
“Có, hơn nữa còn là tin rất tốt.” Mao đại sư cười mà rung cả râu “đã tìm được một Linh Khí rồi.”
“Nhanh vậy sao?” Lâu Minh kinh hãi nhíu mày.
“Nên tôi mới nói là tin tốt mà.” Mao đại sư nói “Những thông tin liên quan đến Linh Khí mà Trần tiểu hữu mang về đã giải được hai địa điểm. Trong đó có một Linh Khí đặt ở Hoàng Lăng Tô Bắc Hán. Lăng mộ này đã được khai quật từ mười năm trước, Linh Khíhiện đang đặt tại viện bảo tàng Đế Đô.”
“Kiểm tra chính xác rồi sao?”
“Tôi đã kiểm tra rồi, cũng đến đó xem, đó là một cây sáo.” Mao đại sư nói “Nhưng đây là di sản văn hóa của quốc gia, nên muốn lấy đi thì phải có công văn xin phép, nhưng cũng không có khó khăn gì lắm.”
Vấn đề sát khí gây rắc rối cho anh ba mươi năm qua bỗng nhiên sắp được hóa giải, Lâu Minh vừa cảm thấy vui mừng vừa có cảm giác không chân thật.
“một Linh Khí khác cũng đã xác định được vị trí cụ thể, dưới đáy hồ Ngũ Phương, chắc hẳn cũng ở trong một ngôi mộ cổ. Bộ trưởng Lâu đã liên hệ đội khảo cổ để tiến hành khai quật, sau khi tìm được sẽ đưa tới Đế Đô.” Mao đại sư nhìn còn kích động hơn cả Lâu Minh “Còn hai địa điểm chưa được giải nhưng đây chỉ là vấn đề thời gian. Lâu Minh, ước nguyện của cậu sắp thành sự thật rồi, cậu rốt cuộc có thể sống như người bình thường …”
“A!”
Mặc dù bộ trưởng Lâu đã tìm mấy vị chuyên gia nghiên cứu lịch sử để tra cứu địa danh kiếm thông tin về Linh Khí, nhưng Trần Ngư vẫn cảm thấy không yên lòng. cô dùng bút chống cằm, hỏi Lâu Minh “anh Ba, Linh Khí chắc chắn sẽ tìm được, phải khônganh?”
“Ừ, nhất định sẽ tìm được!” Trần Ngư tự hỏi tự trả lời còn chưa đủ, lại gật đầu một cáithật mạnh.
Lâu Minh nhìn Trần Ngư mà nhịn không được cười khẽ một tiếng “Việc tìm Linh Khí em đừng bận tâm, học bài cho tốt đi.”
“Nhưng mà em lo lắng mà.” Trần Ngư nói “Trong Sổ Sinh Tử có những địa điểm mà em chưa từng nghe đến lần nào.”
“Có thể là em không giỏi về lịch sử.” Lâu Minh cười nói.
“thì tại hồi PTTH (cao trung) em học ban khoa học tự nhiên mà.” Hình như khôngmuốn để lộ mình là một cô ngốc trước mặt Lâu Minh, Trần Ngư vội vàng giải thích.
“Ừ, không trách em, đều do anh trước kia sống ở nơi quá hẻo lánh.” Lâu Minh duỗi tay gõ gõ lên bài kiểm tra Trần Ngư vừa hoàn thành cách đây hai phút “Đề có mười câu mà em làm sai hết năm câu rồi, nếu như thế này coi chừng lại thi rớt nữa đó.”
Trần Ngư nhìn bài thi, cả khuôn mặt xụ xuống “Em ghét toán học cao cấp, ghét luôn cái tên Kỳ Trường Minh!”
Đúng thế, bài thi kiểm tra cuối kỳ môn toán cao cấp của bạn học Trần Ngư vì bị người ‘chơi xấu’ mà cuối cùng bị rớt môn.
“Đừng bực bội, để anh giảng lại cho em lần nữa, sáu mươi điểm mà, thực ra chỉ cần em cẩn thận một chút là có thể đạt được.” Lâu Minh nói rồi cầm bút lên chuẩn bị giảng bài cho Trần Ngư.
“Đinh!”
Lúc này điện thoại bỗng vang lên chuông báo tin nhắn, Trần Ngư cầm điện thoại ấn mở phát hiện là tin nhắn của ông Ngô. Trần Ngư liếc mắt nhìn rồi lập tức đứng phắt dậy.
“Ui!” đang khom người giúp Trần Ngư giảng bài, Lâu Minh không tránh kịp mà bị va vào cằm.
“anh Ba!” Trần Ngư giật nảy mình “anh Ba, anh không sao chứ.”
“anh không sao.” Lâu Minh che cằm, lắc lắc đầu.
“anh không sao thật không, đầu em cứng lắm đó.” Trần Ngư lo lắng nói “Lúc trước ông nội cầm tẩu thuốc gõ em mà gãy hai cái tẩu luôn đó.”
“Ông Ngô dùng tẩu thuốc gõ đầu em?” Lâu Minh nhíu mày.
“Ừm, nhưng em không có bị thương đâu.” Thấy Lâu Minh lo lắng, Trần Ngư vội vàng giải thích “Thân thể của em khác với người bình thường, chẳng những chẳng sợ sát khí mà còn vô cùng rắn chắc, sức lực cũng lớn hơn người bình thường nhiều. anh nhớ lần em bị cương thi ngàn năm đánh mấy cái không, em có bị thương gì đâu nào.”
Chuyện này Lâu Minh còn nhớ rõ, nhịn không được tò mò hỏi “Tại sao lại thế?”
“Ông nội nói … Có thể em là cô gái được trời ban cho sức mạnh dị thường.” nói đến ông nội, Trần Ngư liền nhớ đến tin nhắn vừa nhận được, vẻ mặt biến sắc “anh Ba, anhchờ em chút, em gọi điện cho ông lão này cái đã.”
Trần Ngư tức giận đến mức không thèm kêu ‘ông nội’ luôn rồi, vội vàng gọi điện thoại, bên kia vừa bắt máy là Trần Ngư bắt đầu gào thét “Ông lão, ông muốn đi đâu???”
“Gào cái gì mà gào, gào nữa là ông cúp máy giờ.” Giọng nói mạnh mẽ vang dội của ông Ngô từ đầu bên kia điện thoại truyền đến.
“Ông nhắn cho con tin đó là có ý gì?”
Vừa rồi ông lão gửi đến cho cô một tin vô cùng ngắn gọn, thêm dấu câu phía sau mới được bốn chữ: Ông đi! (Tiếng Trung là 我走了!)
“Ý trên mặt chữ chứ còn gì nữa.” Ông Ngô không thèm để ý nói “Sát khí của Lâu Minh bây giờ đang rất ổn định, nếu ngẫu nhiên có biến hóa gì đó thì con vẫn có thể giải quyết được. Còn chuyện linh khí, muốn tìm đủ chắc chắn là mất một thời gian nữa, nên ông quyết định trong khoảng thời gian này ông phải dành cho chính mình.”
“Ông có chuyện gì cần làm, ông đã nói ông sớm từ bỏ hết rồi sao?” Trần Ngư cả giận.
“Cuộc sống sau khi về hưu thì không được bận rộn hả? Ông bận lắm, nhóc con, conkhông biết một tháng qua ông đã chậm trễ bao nhiêu là chuyện đâu.” Ông Ngô cũng nóng lên, nói dỗi với Trần Ngư.
“Ông không phải lại tìm quán net chơi game chứ.” Trần Ngư nghiến răng nghiến lợi nói“Lúc trước Tết, ông còn phàn nàn tốc độ đường truyền trong nhà không tốt, qua Tết mẹ con đã cho người nâng cấp đường truyền rồi mà. Vậy mà ông còn không yên tâm ngồi nhà chơi game giùm con nữa.”
“Con cũng quá coi thường ông nội con rồi, ông đây là người sẽ bị vây trong phòng hay trong quán internet sao?”
“Sao nữa, ông còn muốn xuất đầu ra thế giới nữa sao.” Sao ông không lên trời luôn đi.
“Con đừng có kích ông, con có tin là ông thực sự tiến ra thế giới cho con xem.”
không ngờ ông Ngô lại là ông lão nghiện quán net chơi game, biết được sự thật mà Lâu Minh vẫn không thể tin được.
“Tóm lại, tạm thời ông có việc phải rời Đế Đô, có việc thì liên lạc điện thoại cho ông. Với lại …” Cùng cháu gái nhà mình hờn dỗi một lúc, ông Ngô mới ngập ngừng nói“Giúp ông … khụ … chuyển lời cám ơn ba mẹ con đã tiếp đón ông trong thời gian qua.”
Nghe thế, Trần Ngư sững người, bỗng nhiên hiểu được tại sao ông nội muốn rời đi. Lúc Tết cô ở nhà thì không sao, nhưng bây giờ cô đã đến trường học, nếu một mình ông nội ở lại trong nhà, vẫn là có chút ngại ngùng.
Sau khi Trần Ngư nghĩ thông suốt thì giọng nói cũng dịu lại, chỉ dặn dò thêm “Vậy ông nhớ lúc nào cũng phải bật máy nha, không thể giống như trước không nhận điện thoại của con, khi chơi game cũng không được thức khuya, phải nhớ ăn cơm đầy đủ nữa đó.”
“Ông biết rồi, con nhóc con thật phiền muốn chết.” Ông Ngô nhịn không được nói “Con cũng đừng vì chuyện người đàn ông của con mà quên mất việc xây đường cho thôn Đại Mộc, cả tháng nay ông có thấy con ra ngoài kiếm tiền đâu.”
“…” Trần Ngư bị ông Ngô chặn họng, không biết nói làm sao, đúng là một tháng quacô không đi ra ngoài làm nhiệm vụ kiếm tiền.
Lâu Minh chờ Trần Ngư cúp điện thoại mới hỏi “Ông Ngô dọn ra ngoài rồi sao?”
“Dạ.” Trần Ngư gật đầu.
“Dọn ra ngoài ông sẽ cảm thấy thoải mái hơn.” Lâu Minh thấy Trần Ngư không vui thìan ủi.
“Em biết.” Trần Ngư cất điện thoại, lại ngồi vào ghế làm toán cao cấp. Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
“Vào đi.” Lâu Minh lên tiếng.
Hà Thất bước vào nói “Tam thiếu, Mao đại sư đến.”
Lâu Minh sửng sốt một chút rồi cúi đầu nói với Trần Ngư “Em làm mấy đề này trước đinhé, chút nữa anh coi lại cho.”
“Dạ.” Nghĩ đến việc phải thi lại môn toán cao cấp, Trần Ngư cảm thấy cuộc đời nàythật là u ám mà. (nguyên văn là sầu mi khổ kiếm: mặt mày ủ dột)
Nhìn Trần Ngư nhíu khuôn mặt bánh bao lại, Lâu Minh buồn cười lắc đầu, sau đó mới ra khỏi phòng sách đi xuống lầu. Lúc này, Mao đại sư đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách uống trà, thấy Lâu Minh xuống thì lập tức cười ha ha.
Lâu Minh thấy Mao đại sư không hề che giấu sự sung sướng trong lòng thì đoán là có tin về Linh Khí “Ông có tin gì sao?”
“Có, hơn nữa còn là tin rất tốt.” Mao đại sư cười mà rung cả râu “đã tìm được một Linh Khí rồi.”
“Nhanh vậy sao?” Lâu Minh kinh hãi nhíu mày.
“Nên tôi mới nói là tin tốt mà.” Mao đại sư nói “Những thông tin liên quan đến Linh Khí mà Trần tiểu hữu mang về đã giải được hai địa điểm. Trong đó có một Linh Khí đặt ở Hoàng Lăng Tô Bắc Hán. Lăng mộ này đã được khai quật từ mười năm trước, Linh Khíhiện đang đặt tại viện bảo tàng Đế Đô.”
“Kiểm tra chính xác rồi sao?”
“Tôi đã kiểm tra rồi, cũng đến đó xem, đó là một cây sáo.” Mao đại sư nói “Nhưng đây là di sản văn hóa của quốc gia, nên muốn lấy đi thì phải có công văn xin phép, nhưng cũng không có khó khăn gì lắm.”
Vấn đề sát khí gây rắc rối cho anh ba mươi năm qua bỗng nhiên sắp được hóa giải, Lâu Minh vừa cảm thấy vui mừng vừa có cảm giác không chân thật.
“một Linh Khí khác cũng đã xác định được vị trí cụ thể, dưới đáy hồ Ngũ Phương, chắc hẳn cũng ở trong một ngôi mộ cổ. Bộ trưởng Lâu đã liên hệ đội khảo cổ để tiến hành khai quật, sau khi tìm được sẽ đưa tới Đế Đô.” Mao đại sư nhìn còn kích động hơn cả Lâu Minh “Còn hai địa điểm chưa được giải nhưng đây chỉ là vấn đề thời gian. Lâu Minh, ước nguyện của cậu sắp thành sự thật rồi, cậu rốt cuộc có thể sống như người bình thường …”
“A!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.