Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào
Chương 119: Trận pháp Tụ Linh 2
Bạo Táo Đích Bàng Giải
09/07/2019
“Thi Thi, có chuyện gì nữa sao?” Lục Ninh hỏi.
“Hôm đó em quên nói với anh.” Trần Ngư nói “Em nhớ được chú trấn hồn, cũng biết cách thi triển nó, nhưng em không thể cam đoan là chú trấn hồn này có hiệu quả haykhông nha.”
“Em có ý gì?” Lục Ninh khó hiểu “Nếu là chú trấn hồn thì tất nhiên là phải trấn hồn rồi, sao lại nói là không biết có hiệu quả hay không?”
“Ây …” Điều này giải thích thế nào đây, cũng không thể nói là trong đầu cô tự nhiênhiện lên lời niệm chú trấn hồn mà cô ngờ rằng đây là trong lúc ngủ cô tự biết được.
“Trần tiểu hữu, có gì thì cháu cứ nói thẳng đi.” Lục Cẩm Giang thấy Trần Ngư khó xửthì lên tiếng nói.
Trần Ngư sắp xếp lại từ ngữ rồi nói “Mặc dù chú trấn hồn này được ghi trong sách cổ của môn phái nhưng cả cháu và ông nội đều chưa sử dụng nó lần nào, vì chưa bao giờ sử dụng trên thực tế nên cháu không thể đảm bảo hiệu quả của nó như thế nào.”
Lời giải thích này Trần Ngư vừa chợt nghĩ ra, dù sao thì nói là từ sách cổ của môn phái cũng đáng tin hơn nói là thấy được trong mơ.
Thực ra đến giờ Trần Ngư có chút hối hận, sao cô chưa nắm chắc gì mà đã hứa giúp Lục Ninh niệm chú trấn hồn vậy cà?
Cũng may, cô đã kiểm tra, xác định chú trấn hồn này không tạo ra ảnh hưởng khôngtốt nào đến linh hồn, bằng không thì Trần Ngư nhất định sẽ rời đi, thử cũng khôngdám thử.
Trần Ngư vừa dứt lời, cha con nhà họ Lục đều im lặng, Nghiêm Hân hơi nóng nảy địnhnói điều gì đó thì bị anh trai đứng bên cạnh kéo lại.
“không sao cả.” Mẹ Lục phá vỡ im lặng, vừa cười vừa nói “Thi Thi, cháu cứ niệm chúđi, dù thành công hay không thì dì đều cám ơn cháu.”
“Mẹ …” Lục Ninh kích động quay người.
Ánh mắt Lục Cẩm Giang phức tạp nhìn bà xã, lại quay đầu nhìn Trần Ngư, cuối cùngsự sùng kính trong lòng đối với ông Ngô vẫn chiếm thượng phong (ưu thế): đây là đệ tử của Lạc Hà chân nhân, sách cổ của môn phái Lạc Hà chân nhân thì không thể giả được “Trần tiểu hữu, chú hiểu ý cháu, dù được hay không thì gia đình chú đều cám ơn cháu.”
“Sao mọi người lại lo lắng như vậy.” Vẻ mặt Trần Ngư tràn đầy vô tội và không rõ “Nếukhông thành công thì cũng đâu tạo ảnh hưởng gì không tốt với dì Lâm đâu, cùng lắmthì chỉ như tình trạng như bây giờ thôi. Mọi người làm gì mà như cháy nhà đến nơi vậy.”
“…” Đây là Lục Ninh.
“…” Đây là Lục Cẩm Giang.
“Phù …” Đây là mẹ Lục không nhịn được mà bật cười “Thi Thi, con đừng cười, chỉ là họ quá lo lắng cho dì mà thôi.”
Ba con họ Lục liếc nhìn nhau, xấu hổ cười một tiếng, hiểu rõ là mình đang quá lo lắng.
“Trần tiểu hữu, có phải chuẩn bị gì không cháu?” Lục Cẩm Giang hỏi.
“Chú chuẩn bị cho cháu một căn phòng yên tĩnh là được rồi.” Trần Ngư nói “Linh khí ở đây rất dồi dào, đủ để cháu niệm chú trấn hồn.”
Vì sau khi được niệm chú trấn hồn, mẹ Lục sẽ hôn mê một khoảng thời gian, cho nên cuối cùng Lục Cẩm Giang bố trí địa điểm niệm chú là ở phòng ngủ của hai vợ chồng. Ông và Lục Ninh cùng hai anh em họ Nghiêm đứng canh giữ ở ngoài cửa, mặc dù vô cùng hồi hộp, lo lắng nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn.
“anh Lục Ninh, dì sẽ không sao đâu.” Nghiêm Hân nhịn không được mà an ủi.
“Ừ, cám ơn em.”
Cách một bức tường, trong gian phòng, Trần Ngư để mẹ Lục nằm lên giường, dặn dò “Dì Lâm, chút nữa khi cháu niệm chú trấn hồn thì có thể dì sẽ cảm thấy khó chịu. Dì ráng chịu một chút nghe.”
“Thi Thi, cháu đừng ngại, dì không sợ đâu.” Mẹ Lục an ủi lại Trần Ngư.
“Vậy dì nhắm mắt ngủ một lát, khi tỉnh lại là sẽ khỏe ngay thôi.
Mẹ Lục nghe lời nhắm mắt lại, ngón tay Trần Ngư chỉ lên ấn đường của mẹ Lục, sau đó nhẹ nhàng câu lên, hồn phách của mẹ Lục liền lơ lửng từ trong thân thể hiện lên.
Bị móc ra dễ dàng vậy sao? Xem ra hồn phách bất ổn hơn là so với cô nghĩ.
Trần Ngư vừa quan sát linh hồn của mẹ Lục vừa niệm chú thầm trong miệng, hi vọng chú trấn hồn có thể thành công cũng coi như là trả ân tình của Lục Ninh đã đưa chuông chiêu hồn cho cô.
Sau khi hồn phách ly thể được hai phút, ba hồn bên trong hồn chủ bỗng tách ra, vẻ mặt Trần Ngư biến đổi, đưa tay đem hồn phách tụ lại một chỗ.
Công dụng của chú trấn hồn là, ở ba hồn bảy vía riêng biệt đều phải niệm chú trấn hồn, sau đó lại thông qua một chú ngữ đặc biệt tạo sự liên kết ổn định giữa ba hồn bảy vía.
Tuy là sau khi chia tách ba hồn bảy vía thành từng phần riêng biệt, việc niệm chú lên từng phần rất đơn giản. Nhưng nếu để ba hồn bảy vía hoàn toàn bị chia lìa, tu vi của Thiên Sư không cao sẽ không làm cho chúng tụ lại thành linh hồn, hoặc cho dù tụ lại, sau khi ba hồn bảy vía chịu niệm chú trấn hồn tác động sẽ gây nên sự đau đớn cùng cực cho thân thể người đó.
Nên Trần Ngư mới nói hồn phách của mẹ Lục ổn định là chuyện tốt, nhưng cô khôngngờ là, sau khi hồn phách của mẹ Lục ly thể lại dễ dàng bị chia tách như thế. Trần Ngư nhíu mày, hết sức chăm chú nhìn hồn phách của mẹ Lục, dùng tốc độ nhanh nhất tìm ra vị trí ba hồn bảy vía bị chia tách, sau đó nhanh chóng niệm chú lên.
Quá trình này làm tâm sức và linh lực của Trần Ngư bị tiêu hao khá lớn, sau khi làm xong trán Trần Ngư đã toát một tầng mồ hôi dày. Nhưng cô cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, bởi vì ba hồn bảy vía của mẹ Lục lúc nào cũng có thể tách rời nhau ra. Trần Ngư cắn răng, yên lặng niệm chú ngữ.
Mười chú ngữ trấn hồn khắc ở ba hồn bảy vía của mẹ Lục sáng lên, sau đó một sợi dâynhỏ ánh sáng vàng sáng lên, nối liền mười chú ngữ trấn hồn với nhau thật chặt, cho đến khi ba hồn bảy vía không có ý định tách rời nhau nữa.
Trần Ngư dừng động tác, nhìn hồn phách đã trở nên chặt chẽ hơn không ít, biết là chú trấn hồn đã gần hoàn thành, còn lại chính là chờ sau khi hồn phách trở về thân thể, người tỉnh lại thì xem như là thành công hoàn toàn.
Trần Ngư đưa tay đưa linh hồn mẹ Lục trở về thân thể, chú trấn hồn cảm nhận được linh lực của Trần Ngư bỗng nhiên lóe lên một cái, Trần Ngư sững sờ, trong đầu bỗnghiện lên một đoạn đối thoại.
“Có phải là khi chúng ta uống canh Mạnh Bà xong là không còn nhớ gì nữa không?”
“Đương nhiên rồi.”
“Nhưng mà, nếu có người, có việc gì đó mà muội không muốn quên thì làm sao?”
“Luân hồi tức là muội sống một cuộc sống mới, những gì đã qua thì nên quên đi.”
“Muội đã nói là nếu như.”
“Canh Mạnh Bà có thể xóa đi kí ức trong đầu nhưng ký ức đó sẽ vẫn còn dấu ấn trong linh hồn, dù cho luân hồi bao lần cũng không thể quên được.
Dấu ấn trong linh hồn? Là nói về chú trấn hồn sao?
Còn có … tại sao bỗng nhiên cô lại biết những điều này? Khó có lúc nào mà Trần Ngư rơi vào trầm tư.
Tác giả có lời muốn nói:
cô nương nghe nói về chuyện của chàng thanh niên Nghiêm, thì qua hỏi tội chàng thanh niên Ngô.
cô nương: Có phải là anh bắt cương thi đi hù anh Nghiêm không?
Chàng thanh niên Ngô: Đúng vậy.
cô nương: Vì sao?
Chàng thanh niên Ngô: anh nhìn hắn ta không thuận mắt.
cô nương: Tại sao?
Chàng thanh niên Ngô: hắn ta dám mặc quần áo đụng hàng với anh.
cô nương: anh đừng vớ vẩn
“Hôm đó em quên nói với anh.” Trần Ngư nói “Em nhớ được chú trấn hồn, cũng biết cách thi triển nó, nhưng em không thể cam đoan là chú trấn hồn này có hiệu quả haykhông nha.”
“Em có ý gì?” Lục Ninh khó hiểu “Nếu là chú trấn hồn thì tất nhiên là phải trấn hồn rồi, sao lại nói là không biết có hiệu quả hay không?”
“Ây …” Điều này giải thích thế nào đây, cũng không thể nói là trong đầu cô tự nhiênhiện lên lời niệm chú trấn hồn mà cô ngờ rằng đây là trong lúc ngủ cô tự biết được.
“Trần tiểu hữu, có gì thì cháu cứ nói thẳng đi.” Lục Cẩm Giang thấy Trần Ngư khó xửthì lên tiếng nói.
Trần Ngư sắp xếp lại từ ngữ rồi nói “Mặc dù chú trấn hồn này được ghi trong sách cổ của môn phái nhưng cả cháu và ông nội đều chưa sử dụng nó lần nào, vì chưa bao giờ sử dụng trên thực tế nên cháu không thể đảm bảo hiệu quả của nó như thế nào.”
Lời giải thích này Trần Ngư vừa chợt nghĩ ra, dù sao thì nói là từ sách cổ của môn phái cũng đáng tin hơn nói là thấy được trong mơ.
Thực ra đến giờ Trần Ngư có chút hối hận, sao cô chưa nắm chắc gì mà đã hứa giúp Lục Ninh niệm chú trấn hồn vậy cà?
Cũng may, cô đã kiểm tra, xác định chú trấn hồn này không tạo ra ảnh hưởng khôngtốt nào đến linh hồn, bằng không thì Trần Ngư nhất định sẽ rời đi, thử cũng khôngdám thử.
Trần Ngư vừa dứt lời, cha con nhà họ Lục đều im lặng, Nghiêm Hân hơi nóng nảy địnhnói điều gì đó thì bị anh trai đứng bên cạnh kéo lại.
“không sao cả.” Mẹ Lục phá vỡ im lặng, vừa cười vừa nói “Thi Thi, cháu cứ niệm chúđi, dù thành công hay không thì dì đều cám ơn cháu.”
“Mẹ …” Lục Ninh kích động quay người.
Ánh mắt Lục Cẩm Giang phức tạp nhìn bà xã, lại quay đầu nhìn Trần Ngư, cuối cùngsự sùng kính trong lòng đối với ông Ngô vẫn chiếm thượng phong (ưu thế): đây là đệ tử của Lạc Hà chân nhân, sách cổ của môn phái Lạc Hà chân nhân thì không thể giả được “Trần tiểu hữu, chú hiểu ý cháu, dù được hay không thì gia đình chú đều cám ơn cháu.”
“Sao mọi người lại lo lắng như vậy.” Vẻ mặt Trần Ngư tràn đầy vô tội và không rõ “Nếukhông thành công thì cũng đâu tạo ảnh hưởng gì không tốt với dì Lâm đâu, cùng lắmthì chỉ như tình trạng như bây giờ thôi. Mọi người làm gì mà như cháy nhà đến nơi vậy.”
“…” Đây là Lục Ninh.
“…” Đây là Lục Cẩm Giang.
“Phù …” Đây là mẹ Lục không nhịn được mà bật cười “Thi Thi, con đừng cười, chỉ là họ quá lo lắng cho dì mà thôi.”
Ba con họ Lục liếc nhìn nhau, xấu hổ cười một tiếng, hiểu rõ là mình đang quá lo lắng.
“Trần tiểu hữu, có phải chuẩn bị gì không cháu?” Lục Cẩm Giang hỏi.
“Chú chuẩn bị cho cháu một căn phòng yên tĩnh là được rồi.” Trần Ngư nói “Linh khí ở đây rất dồi dào, đủ để cháu niệm chú trấn hồn.”
Vì sau khi được niệm chú trấn hồn, mẹ Lục sẽ hôn mê một khoảng thời gian, cho nên cuối cùng Lục Cẩm Giang bố trí địa điểm niệm chú là ở phòng ngủ của hai vợ chồng. Ông và Lục Ninh cùng hai anh em họ Nghiêm đứng canh giữ ở ngoài cửa, mặc dù vô cùng hồi hộp, lo lắng nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn.
“anh Lục Ninh, dì sẽ không sao đâu.” Nghiêm Hân nhịn không được mà an ủi.
“Ừ, cám ơn em.”
Cách một bức tường, trong gian phòng, Trần Ngư để mẹ Lục nằm lên giường, dặn dò “Dì Lâm, chút nữa khi cháu niệm chú trấn hồn thì có thể dì sẽ cảm thấy khó chịu. Dì ráng chịu một chút nghe.”
“Thi Thi, cháu đừng ngại, dì không sợ đâu.” Mẹ Lục an ủi lại Trần Ngư.
“Vậy dì nhắm mắt ngủ một lát, khi tỉnh lại là sẽ khỏe ngay thôi.
Mẹ Lục nghe lời nhắm mắt lại, ngón tay Trần Ngư chỉ lên ấn đường của mẹ Lục, sau đó nhẹ nhàng câu lên, hồn phách của mẹ Lục liền lơ lửng từ trong thân thể hiện lên.
Bị móc ra dễ dàng vậy sao? Xem ra hồn phách bất ổn hơn là so với cô nghĩ.
Trần Ngư vừa quan sát linh hồn của mẹ Lục vừa niệm chú thầm trong miệng, hi vọng chú trấn hồn có thể thành công cũng coi như là trả ân tình của Lục Ninh đã đưa chuông chiêu hồn cho cô.
Sau khi hồn phách ly thể được hai phút, ba hồn bên trong hồn chủ bỗng tách ra, vẻ mặt Trần Ngư biến đổi, đưa tay đem hồn phách tụ lại một chỗ.
Công dụng của chú trấn hồn là, ở ba hồn bảy vía riêng biệt đều phải niệm chú trấn hồn, sau đó lại thông qua một chú ngữ đặc biệt tạo sự liên kết ổn định giữa ba hồn bảy vía.
Tuy là sau khi chia tách ba hồn bảy vía thành từng phần riêng biệt, việc niệm chú lên từng phần rất đơn giản. Nhưng nếu để ba hồn bảy vía hoàn toàn bị chia lìa, tu vi của Thiên Sư không cao sẽ không làm cho chúng tụ lại thành linh hồn, hoặc cho dù tụ lại, sau khi ba hồn bảy vía chịu niệm chú trấn hồn tác động sẽ gây nên sự đau đớn cùng cực cho thân thể người đó.
Nên Trần Ngư mới nói hồn phách của mẹ Lục ổn định là chuyện tốt, nhưng cô khôngngờ là, sau khi hồn phách của mẹ Lục ly thể lại dễ dàng bị chia tách như thế. Trần Ngư nhíu mày, hết sức chăm chú nhìn hồn phách của mẹ Lục, dùng tốc độ nhanh nhất tìm ra vị trí ba hồn bảy vía bị chia tách, sau đó nhanh chóng niệm chú lên.
Quá trình này làm tâm sức và linh lực của Trần Ngư bị tiêu hao khá lớn, sau khi làm xong trán Trần Ngư đã toát một tầng mồ hôi dày. Nhưng cô cũng không dám ngừng lại nghỉ ngơi, bởi vì ba hồn bảy vía của mẹ Lục lúc nào cũng có thể tách rời nhau ra. Trần Ngư cắn răng, yên lặng niệm chú ngữ.
Mười chú ngữ trấn hồn khắc ở ba hồn bảy vía của mẹ Lục sáng lên, sau đó một sợi dâynhỏ ánh sáng vàng sáng lên, nối liền mười chú ngữ trấn hồn với nhau thật chặt, cho đến khi ba hồn bảy vía không có ý định tách rời nhau nữa.
Trần Ngư dừng động tác, nhìn hồn phách đã trở nên chặt chẽ hơn không ít, biết là chú trấn hồn đã gần hoàn thành, còn lại chính là chờ sau khi hồn phách trở về thân thể, người tỉnh lại thì xem như là thành công hoàn toàn.
Trần Ngư đưa tay đưa linh hồn mẹ Lục trở về thân thể, chú trấn hồn cảm nhận được linh lực của Trần Ngư bỗng nhiên lóe lên một cái, Trần Ngư sững sờ, trong đầu bỗnghiện lên một đoạn đối thoại.
“Có phải là khi chúng ta uống canh Mạnh Bà xong là không còn nhớ gì nữa không?”
“Đương nhiên rồi.”
“Nhưng mà, nếu có người, có việc gì đó mà muội không muốn quên thì làm sao?”
“Luân hồi tức là muội sống một cuộc sống mới, những gì đã qua thì nên quên đi.”
“Muội đã nói là nếu như.”
“Canh Mạnh Bà có thể xóa đi kí ức trong đầu nhưng ký ức đó sẽ vẫn còn dấu ấn trong linh hồn, dù cho luân hồi bao lần cũng không thể quên được.
Dấu ấn trong linh hồn? Là nói về chú trấn hồn sao?
Còn có … tại sao bỗng nhiên cô lại biết những điều này? Khó có lúc nào mà Trần Ngư rơi vào trầm tư.
Tác giả có lời muốn nói:
cô nương nghe nói về chuyện của chàng thanh niên Nghiêm, thì qua hỏi tội chàng thanh niên Ngô.
cô nương: Có phải là anh bắt cương thi đi hù anh Nghiêm không?
Chàng thanh niên Ngô: Đúng vậy.
cô nương: Vì sao?
Chàng thanh niên Ngô: anh nhìn hắn ta không thuận mắt.
cô nương: Tại sao?
Chàng thanh niên Ngô: hắn ta dám mặc quần áo đụng hàng với anh.
cô nương: anh đừng vớ vẩn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.