Chương 56: Ảnh cưới
Hốt Nhiên chi Gian
28/02/2014
Tháng Mười dần đến, lễ cười của hai người cũng cận kề.
Vi Đào và Mã Sở Vân ngầm thỏa thuận xong xuôi, ông Mã lập tức làm đơn xin từ chức lên tổng bộ. Do liên quan đến tình hình cổ đông của Lương Thịnh, nên tổng bộ nhanh chóng phái tiểu tổ giám sát xuống tiến hành kiểm tra Lương Thịnh, tiếp đó gọi hai người về tổng bộ làm điều tra lần cuối.
Vi Đào tuy ở M nhưng mỗi tối đều lên mạng nói chuyện với Cố Tịch.
Cố Tịch thông báo tiến triển việc chuẩn bị đám cưới, liệt kê những thứ còn phải mua. Vi Đào bảo đừng vội, đợi anh về rồi cùng sắm. Cố Tịch lại không muốn làm anh bận lòng nên nói cuối tuần đi mua với Gia Tuấn cũng được.
Giọng Vi Đào hơi trầm xuống, “Em kết hôn với anh, sao anh có thể để người khác lo giúp được”. Cố Tịch thè lưỡi, ý thức làm chủ của người đàn ông này quá mạnh, tùy anh.
“Hôm nay studio gọi điện đến nói ảnh cưới đã xong, bảo thứ Bảy này đi lấy.” Cố Tịch không biết cuối tuần anh có về kịp không, “Nếu anh chưa về thì em nhờ Gia Tuấn đi lấy với em”.
“Anh sẽ về kịp”, anh không muốn bỏ lỡ việc cùng cô chia sẻ mỗi giây phút ngọt ngào, hơn nữa một mình cô đi lấy ảnh cưới, nhân viên người ta chắc chắn sẽ chê trách anh làm chồng mà không có trách nhiệm.
Cố Tịch mỉm cười, “Anh mau làm việc chính đi, đừng lo ở nhà”. Hai người trong lúc nói chuyện đã bất giác để lộ cảm giác “người một nhà”.
Tối thứ Sáu, Vi Đào vẫn chưa về. Chiều thứ Bảy, Cố Tịch tự tới studio.
Cố Tịch vừa vào đã có một cô nhân viên tiếp đón, nghe cô nói đến lấy ảnh cưới thì bảo cô đợi ở đại sảnh một chút.
Cố Tịch ngồi trên sô pha đợi chán quá nên tiện tay lật album để trên bàn ra xem.
Bỗng có một bóng người tới gần, “Chị Vi, chào chị”. Cố Tịch ngẩng lên, là cô nhân viên kinh doanh họ Đinh lần trước đón tiếp họ, “Chào cô”.
Cô Đinh rất nhiệt tình, “Chị đến nhận ảnh cưới ạ?”.
Cố Tịch gật đầu, “Ừ, họ đã đi lấy rồi”.
Cô Đinh thấy Cố Tịch đang buồn chán thì ngồi xuống cạnh, “Chồng chị không đến sao? Ảnh hơi lớn, một mình chị chắc không mang nổi đâu”.
Cố Tịch mỉm cười, “Anh ấy hơi bận”. Cô có thể nhờ xe đưa đến dưới lầu rồi bảo Gia Tuấn xuống giúp.
Lát sau nhân viên xách hai túi ra, trong túi là ba cuốn album, hai cuốn ảnh cưới, một cuốn chụp tự do.
Cô Đinh giúp Cố Tịch lấy ra, để cô lật xem. Cố Tịch nhìn những tấm hình tinh tế trên đó, có một cảm giác vô cùng ngọt ngào.
Di động trong túi đổ chuông, cô lấy ra nghe mấy.
“Tịch Tịch, em ở đâu?”, vừa nghe giọng Vi Đào, tâm trạng Cố Tịch tươi tỉnh hẳn.
“Em ở studio, đang nhận ảnh.” Cô rất muốn nói với anh rằng ảnh rất đẹp, anh rất đẹp trai.
“Được, anh về rồi đây, lát nữa gặp”, Vi Đào nói ngắn gọn rồi cúp máy.
Cố Tịch cầm điện thoại, lời muốn nói chỉ có thể nuốt vào. Vốn định nhờ anh đến đón, nhưng nghĩ lại thì anh mới về, chắc chắn rất mệt, thôi vậy.
Cố Tịch đóng cuốn album lại, sau đó hỏi ảnh lớn đã làm xong chưa.
Cô Đinh nói sẽ lên kia giục giùm cô, sau đó đi lên lầu hai.
Cố Tịch tiếp tục lật xem album.
Lúc này có một cặp tình nhân trẻ đẩy cửa đi vào. Cô ngước lên nhìn rồi tiếp tục cúi xem album. Chủ đề chụp của cô và Vi Đào chọn nghe nói là chủ đề trọng điểm mới nhất mà studio vừa đưa ra, rất duy mỹ, rất thời thượng. Lần đâu cô nhìn đã thích, nhưng cảm thấy giá quá cao nên hơi ngần ngại. Vi Đào lại đồng ý ngay, nói phải chụp đẹp nhất. Quả nhiên bây giờ nhìn thành phẩm, cảm thấy vô cùng hoàn hảo.
Bên cạnh có tiếng xuýt xoa, Cố Tịch ngước lên nhìn, đôi tình nhân lúc nãy đang đứng cạnh, ngắm nghía album của cô.
“Đẹp quá”, cô gái kéo tay chàng trai, vẻ mặt hâm mộ.
Chàng trai ôm cô gái, chiều chuộng hỏi: “Thích không? Thích thì chụp một bộ”.
Cô gái hưng phấn gật đầu, chàng trai kia gọi nhân viên trong studio lại. Cô gái bước đến gần Cố Tịch, “Anh chị chụp đẹp quá”.
Cố Tịch mỉm cười gật đầu, “Cảm ơn”.
Chàng trai thấy không ai tới thì bước đến quầy. Cô gái ngồi xuống cạnh Cố Tịch, “Bộ này của chị bao nhiêu tiền thế”. Cố Tịch nói giá cả, cô nàng trợn tròn mắt, “Đắt thế sao?”. Cố Tịch cười khẽ.
Cô gái tiếp tục hỏi cô bộ này chủ yếu chụp những gì, có ưu đãi nào không? Cố Tịch nói cho cô nàng mọi điều cô biết. Anh chàng kia dẫn nhân viên tới, cô nhân viên thấy cô gái đang dò hỏi Cố Tịch thì vội dẫn cô gái đi.
Cố Tịch nghe cô nàng kia than thở với người yêu là đắt quá, hay chọn cái khác đi. Anh chàng nhìn vẻ quyến luyến của người yêu thì nghiến răng nói dù đắt mấy cũng chụp, chỉ cần cô ấy thích. Cô gái cảm động ôm ngay lấy chàng trai kêu “Honey”.
Cố Tịch nhìn cặp tình nhân đó, mỉm cười. Vi Đào cũng từng nói thế, cô đã rất hạnh phúc.
Cô Đinh bảo nhân viên khiêng ảnh xuống, Cố Tịch thấy tấm ảnh dựa vào tường thì nói muốn xem. Cô Đinh bảo nhân viên mở ra, bỗng dung mọi thứ sáng lóa, trên tấm ảnh là một đôi tình nhân đẹp vô cùng.
Cô nàng lúc nãy lại hét lên, “Anh xem, người ta đúng là trai tài gái sắc kìa”. Cô Đinh cũng khen ngợi, “Anh Vi và chị thật xứng đôi”. Cố Tịch cười, đang định cảm ơn thì sau lưng vẳng đến tiếng nói, “Cảm ơn đã khen”. Cô sửng sốt quay nhanh lại, Vi Đào bước vào cửa trong ánh sáng cứ như một vị thần, trên người dát đầy ánh vàng. Cố Tịch rung động, nỗi xúc động cứ dâng trào. Sao anh lại quay về nhanh như vậy.
Vi Đào bước tới ôm lấy cô, khẽ hôn lên mặt cô rồi mới quay sang nhìn tấm ảnh, cúi đầu dịu dàng hỏi, “Thích không?”. Cố Tịch ngoài gật đầu ra thì không biết làm gì nữa, cô rất thích.
Vi Đào nhìn ra sự kích động trong đôi mắt cô, cười khẽ rồi quay sang cô Đinh, “Cô Đinh, về đề nghị lần trước của cô, nếu vợ tôi không phản đối thì tôi đồng ý?”.
Cố Tịch hơi thắc mắc, còn có chuyện gì mà cô không biết?
Cô Đinh cười tươi nhìn Cố Tịch, “Do anh chị là cặp đôi đầu tiên chụp ảnh với chủ đề này, hơn nữa hiệu quả lại rất tốt, nên công ty định lấy ảnh cưới của hai người làm quảng cáo cho chủ đề này. Không biết chị Vi có đồng ý không ạ?”.
Cố Tịch nhìn Vi Đào, ngẩn ngơ mấy giây. Muốn bày ảnh cưới của họ ra ngoài sao?
Vi Đào cúi xuồng thì thầm bên tai cô, “Đẹp trai có gì sai?”.
Cố Tịch phì cười, người này thật không biết khiêm tốn. Cô do dự chốc lát rồi cuối cùng gật đầu đồng ý. Ảnh chụp rất đẹp, cô cũng rất vui được chia sẻ với mọi người.
Đôi tình nhân phía sau nghe nói hai người có đặc quyền như vậy thì cũng đòi được hưởng thụ. Cô Đinh mỉm cười đáp lại, “Đây là đặc quyền của cặp đôi đầu tiên cho chủ đền này”. Thực ra cô Đinh còn nửa câu sau chưa nói. Người ta là trai đẹp gái xinh, nhìn thế nào cũng thấy vừa mắt, làm quảng cáo sẽ tăng thêm hiệu quả.
Vi Đào nhìn nhân viên khiêng tấm ảnh lên xem, sau đó xách túi rồi choàng vai Cố Tịch ra về.
Cố Tịch cứ ngỡ tấm ảnh chỉ đặt ở trước tòa nhà studio.
Nhưng hai hôm sau, khi Vi Đào nắm tay cô đi dạo, cô bị một tấm quảng cáo cực lớn trên phố đi bộ làm cho rúng động, ngơ ngẩn.
Ảnh cưới của họ lại được biến thành tấm quảng cáo khổng lồ, treo trên bức tường tòa nhà cao nhất, rực rỡ chói sáng.
Nỗi xúc động trong lòng Cố Tịch không thể diễn tả bằng lời, chỉ đờ đẫn nhìn tấm ảnh đó. Anh nhất định là cố ý, cố ý cùng studio giấu cô, cô… cô cứ tưởng chỉ là tấm ảnh nhỏ đặt trước tủ kính của studio. Kết quả… lại là nổi bật thế này. Cố Tịch cắn môi, rất muốn giữ vẻ bình thản, nhưng mắt cư rung rung, mờ nhòa. Cô… cô thật sự quá hạnh phúc, hạnh phúc đến muốn khóc.
Một bóng đen bao trùm phía trước, anh ôm chặt cô vào lòng, “Ngốc quá, khóc gì chứ?”.
Cố Tịch lắc đầu, không nói nổi, nước mắt thấm ướt áo anh, bàn tay khẽ đấm vào ngực anh, chỉ tại anh lúc nào cũng khiến cô không có sự chuẩn bị. Trước anh, cô lúc nào cũng cảm động bất ngờ đến muốn khóc.
Vi Đào ôm cô, lồng ngực hơi rung rung, cười hài lòng. Gần đây anh quá bận, đám cưới chỉ một mình cô lo liệu. Anh vừa hổ thẹn vừa xót xa, nhưng anh phải nhanh chóng lo xong chuyện làm chủ Lương Thịnh, nếu không sẽ ảnh hưởng tới hôn lễ của họ. Thế nên anh mới vắt kiệt đầu óc để cho cô một bất ngờ.
Nghe Cố Tịch nhắc chuyện đi lấy ảnh, anh liền nhớ đến đề nghị lần trước của cô Đinh. Lúc ấy anh không muốn quá khoa trương nên từ chối. Về sau anh gọi điện hỏi lại, biết họ không chỉ đặt ảnh bên ngoài studio, mà còn có ý làm bảng quảng cáo lớn. Lúc đó anh quyết định nhờ cô Đinh giúp một tay. Cô Đinh nghe anh có lòng như vậy, đương nhiên vui vẻ đồng ý.
Khi công ty treo tấm bảng quảng cáo lên, cô Đinh gọi điện cho Vi Đào, Vi Đào liền cố ý dẫn Cố Tịch đi dạo, để cô tự phát hiện. Thấy cô xúc động như vậy, anh vô cùng tự hào, chỉ mong cô lúc nào cũng cảm nhận được tình yêu của mình.
Cố Tịch nhào vào lòng Vi Đào, một lúc sau mới ngừng khóc.
Người qua lại thấy họ ôm chặt nhau đứng giữa đường thì đều nhìn tò mò. Bỗng có người phát hiện ra Vi Đào rất giống nam chính trong tấm bảng quảng cáo cực lớn trên kia, liền không kìm được nhìn thêm chút nữa. Rất nhanh, đám phụ nữ ồ lên những tiếng kinh ngạc, “Chính là anh ấy, nam chính trong bảng quảng cáo kia, wow, đẹp trai quá!”.
Vi Đào bị mọi người chú ý nhưng vẫn bình thản mỉm cười, thậm chí còn gật đầu. Đám con gái càng hét lên, tò mò không biết cô gái trong lòng anh có phải nữ chính không.
Cố Tịch không hiểu gì, từ từ ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, giật nảy mình, sao lại có một đám người bao vây họ vậy
Đám con gái thấy Cố Tịch khóc như mưa thì đều hít một hơi, giống thì giống nhưng sao lại khóc? Chắc là quá cảm động? Mọi người bàn tán xì xào.
Cố Tịch bị quan tâm quá, đỏ mặt tía tai, chỉ biết nấp vào lòng Vi Đào.
Vi Đào nói trầm trầm, “Vợ tôi da mặt mỏng”. Mọi người nghe thế đều cười thành tiếng, vẻ thấu hiểu. Cố Tịch càng lúng túng muốn bỏ chạy ngay.
Vi Đào nâng mặt cô lên, lau nước mắt cho cô như thể xung quanh không có ai, ánh mắt dịu dàng như nước. Cố Tịch cũng rung động trước vẻ dịu dàng ấy, chỉ ngơ ngẩn để mặc anh. Đến khi tiếng xuýt xoa bên cạnh biến thành lời ngưỡng mộ, Cố Tịch mới phát hiện họ đang mờ ám thế nào, ngay nơi công cộng mà tình tứ ân ái. Oái! Mặt Cố Tịch lại nóng hực, cúi đầu vùi mặt vào lòng Vi Đào.
Bên tai cô vẫn nghe rõ mọi người cảm thán, “Cô gái này thật hạnh phúc! Ngưỡng mộ chết mất!”. Vi Đào mỉm cười nói, “Người hạnh phúc là tôi”. Ôi ôi, tiếng kêu lại vang lên. Người có bạn trai thì kéo tay bạn trai than vãn, xem chồng người ta oai chưa kìa. Người chưa có bạn trai thì đành kéo tay người xung quanh chỉ trỏ, sao tôi không có phúc như vậy?
Đến khi mọi người dần dần tản mác, Vi Đào mới vỗ vỗ lưng Cố Tịch, “Đừng trốn nữa, không còn ai đâu”.
Cố Tịch từ từ ngước lên, trừng mắt nhìn anh, hôm nay anh bị trúng gió hay sao vậy? Bình thường trước mặt người ngoài mà muốn ngọt ngào lãng mạn, anh đều chú ý đến khung cảnh, hôm nay sao lại sến thế?
Vi Đào nhéo gương mặt nhăn nhó của cô, vẻ mặt đắc ý, “Anh muốn để mọi người biết chúng ta đã cưới nhau”.
Cố Tịch nhìn vẻ tự tin và hạnh phúc trong mắt anh, cảm xúc dâng trào, người đàn ông này mãi mãi có khả năng khiến tim cô loạn nhịp. Dường như mỗi ngày đều là một ngày mới, chỉ duy nhất một thứ không đổi, chính là trái tim chân thành của anh.
Yêu một anh chàng xấu bụng, cần một trái tim vô cùng mạnh mẽ, cô nguyện vì anh mà mạnh mẽ hơn.
Vi Đào và Mã Sở Vân ngầm thỏa thuận xong xuôi, ông Mã lập tức làm đơn xin từ chức lên tổng bộ. Do liên quan đến tình hình cổ đông của Lương Thịnh, nên tổng bộ nhanh chóng phái tiểu tổ giám sát xuống tiến hành kiểm tra Lương Thịnh, tiếp đó gọi hai người về tổng bộ làm điều tra lần cuối.
Vi Đào tuy ở M nhưng mỗi tối đều lên mạng nói chuyện với Cố Tịch.
Cố Tịch thông báo tiến triển việc chuẩn bị đám cưới, liệt kê những thứ còn phải mua. Vi Đào bảo đừng vội, đợi anh về rồi cùng sắm. Cố Tịch lại không muốn làm anh bận lòng nên nói cuối tuần đi mua với Gia Tuấn cũng được.
Giọng Vi Đào hơi trầm xuống, “Em kết hôn với anh, sao anh có thể để người khác lo giúp được”. Cố Tịch thè lưỡi, ý thức làm chủ của người đàn ông này quá mạnh, tùy anh.
“Hôm nay studio gọi điện đến nói ảnh cưới đã xong, bảo thứ Bảy này đi lấy.” Cố Tịch không biết cuối tuần anh có về kịp không, “Nếu anh chưa về thì em nhờ Gia Tuấn đi lấy với em”.
“Anh sẽ về kịp”, anh không muốn bỏ lỡ việc cùng cô chia sẻ mỗi giây phút ngọt ngào, hơn nữa một mình cô đi lấy ảnh cưới, nhân viên người ta chắc chắn sẽ chê trách anh làm chồng mà không có trách nhiệm.
Cố Tịch mỉm cười, “Anh mau làm việc chính đi, đừng lo ở nhà”. Hai người trong lúc nói chuyện đã bất giác để lộ cảm giác “người một nhà”.
Tối thứ Sáu, Vi Đào vẫn chưa về. Chiều thứ Bảy, Cố Tịch tự tới studio.
Cố Tịch vừa vào đã có một cô nhân viên tiếp đón, nghe cô nói đến lấy ảnh cưới thì bảo cô đợi ở đại sảnh một chút.
Cố Tịch ngồi trên sô pha đợi chán quá nên tiện tay lật album để trên bàn ra xem.
Bỗng có một bóng người tới gần, “Chị Vi, chào chị”. Cố Tịch ngẩng lên, là cô nhân viên kinh doanh họ Đinh lần trước đón tiếp họ, “Chào cô”.
Cô Đinh rất nhiệt tình, “Chị đến nhận ảnh cưới ạ?”.
Cố Tịch gật đầu, “Ừ, họ đã đi lấy rồi”.
Cô Đinh thấy Cố Tịch đang buồn chán thì ngồi xuống cạnh, “Chồng chị không đến sao? Ảnh hơi lớn, một mình chị chắc không mang nổi đâu”.
Cố Tịch mỉm cười, “Anh ấy hơi bận”. Cô có thể nhờ xe đưa đến dưới lầu rồi bảo Gia Tuấn xuống giúp.
Lát sau nhân viên xách hai túi ra, trong túi là ba cuốn album, hai cuốn ảnh cưới, một cuốn chụp tự do.
Cô Đinh giúp Cố Tịch lấy ra, để cô lật xem. Cố Tịch nhìn những tấm hình tinh tế trên đó, có một cảm giác vô cùng ngọt ngào.
Di động trong túi đổ chuông, cô lấy ra nghe mấy.
“Tịch Tịch, em ở đâu?”, vừa nghe giọng Vi Đào, tâm trạng Cố Tịch tươi tỉnh hẳn.
“Em ở studio, đang nhận ảnh.” Cô rất muốn nói với anh rằng ảnh rất đẹp, anh rất đẹp trai.
“Được, anh về rồi đây, lát nữa gặp”, Vi Đào nói ngắn gọn rồi cúp máy.
Cố Tịch cầm điện thoại, lời muốn nói chỉ có thể nuốt vào. Vốn định nhờ anh đến đón, nhưng nghĩ lại thì anh mới về, chắc chắn rất mệt, thôi vậy.
Cố Tịch đóng cuốn album lại, sau đó hỏi ảnh lớn đã làm xong chưa.
Cô Đinh nói sẽ lên kia giục giùm cô, sau đó đi lên lầu hai.
Cố Tịch tiếp tục lật xem album.
Lúc này có một cặp tình nhân trẻ đẩy cửa đi vào. Cô ngước lên nhìn rồi tiếp tục cúi xem album. Chủ đề chụp của cô và Vi Đào chọn nghe nói là chủ đề trọng điểm mới nhất mà studio vừa đưa ra, rất duy mỹ, rất thời thượng. Lần đâu cô nhìn đã thích, nhưng cảm thấy giá quá cao nên hơi ngần ngại. Vi Đào lại đồng ý ngay, nói phải chụp đẹp nhất. Quả nhiên bây giờ nhìn thành phẩm, cảm thấy vô cùng hoàn hảo.
Bên cạnh có tiếng xuýt xoa, Cố Tịch ngước lên nhìn, đôi tình nhân lúc nãy đang đứng cạnh, ngắm nghía album của cô.
“Đẹp quá”, cô gái kéo tay chàng trai, vẻ mặt hâm mộ.
Chàng trai ôm cô gái, chiều chuộng hỏi: “Thích không? Thích thì chụp một bộ”.
Cô gái hưng phấn gật đầu, chàng trai kia gọi nhân viên trong studio lại. Cô gái bước đến gần Cố Tịch, “Anh chị chụp đẹp quá”.
Cố Tịch mỉm cười gật đầu, “Cảm ơn”.
Chàng trai thấy không ai tới thì bước đến quầy. Cô gái ngồi xuống cạnh Cố Tịch, “Bộ này của chị bao nhiêu tiền thế”. Cố Tịch nói giá cả, cô nàng trợn tròn mắt, “Đắt thế sao?”. Cố Tịch cười khẽ.
Cô gái tiếp tục hỏi cô bộ này chủ yếu chụp những gì, có ưu đãi nào không? Cố Tịch nói cho cô nàng mọi điều cô biết. Anh chàng kia dẫn nhân viên tới, cô nhân viên thấy cô gái đang dò hỏi Cố Tịch thì vội dẫn cô gái đi.
Cố Tịch nghe cô nàng kia than thở với người yêu là đắt quá, hay chọn cái khác đi. Anh chàng nhìn vẻ quyến luyến của người yêu thì nghiến răng nói dù đắt mấy cũng chụp, chỉ cần cô ấy thích. Cô gái cảm động ôm ngay lấy chàng trai kêu “Honey”.
Cố Tịch nhìn cặp tình nhân đó, mỉm cười. Vi Đào cũng từng nói thế, cô đã rất hạnh phúc.
Cô Đinh bảo nhân viên khiêng ảnh xuống, Cố Tịch thấy tấm ảnh dựa vào tường thì nói muốn xem. Cô Đinh bảo nhân viên mở ra, bỗng dung mọi thứ sáng lóa, trên tấm ảnh là một đôi tình nhân đẹp vô cùng.
Cô nàng lúc nãy lại hét lên, “Anh xem, người ta đúng là trai tài gái sắc kìa”. Cô Đinh cũng khen ngợi, “Anh Vi và chị thật xứng đôi”. Cố Tịch cười, đang định cảm ơn thì sau lưng vẳng đến tiếng nói, “Cảm ơn đã khen”. Cô sửng sốt quay nhanh lại, Vi Đào bước vào cửa trong ánh sáng cứ như một vị thần, trên người dát đầy ánh vàng. Cố Tịch rung động, nỗi xúc động cứ dâng trào. Sao anh lại quay về nhanh như vậy.
Vi Đào bước tới ôm lấy cô, khẽ hôn lên mặt cô rồi mới quay sang nhìn tấm ảnh, cúi đầu dịu dàng hỏi, “Thích không?”. Cố Tịch ngoài gật đầu ra thì không biết làm gì nữa, cô rất thích.
Vi Đào nhìn ra sự kích động trong đôi mắt cô, cười khẽ rồi quay sang cô Đinh, “Cô Đinh, về đề nghị lần trước của cô, nếu vợ tôi không phản đối thì tôi đồng ý?”.
Cố Tịch hơi thắc mắc, còn có chuyện gì mà cô không biết?
Cô Đinh cười tươi nhìn Cố Tịch, “Do anh chị là cặp đôi đầu tiên chụp ảnh với chủ đề này, hơn nữa hiệu quả lại rất tốt, nên công ty định lấy ảnh cưới của hai người làm quảng cáo cho chủ đề này. Không biết chị Vi có đồng ý không ạ?”.
Cố Tịch nhìn Vi Đào, ngẩn ngơ mấy giây. Muốn bày ảnh cưới của họ ra ngoài sao?
Vi Đào cúi xuồng thì thầm bên tai cô, “Đẹp trai có gì sai?”.
Cố Tịch phì cười, người này thật không biết khiêm tốn. Cô do dự chốc lát rồi cuối cùng gật đầu đồng ý. Ảnh chụp rất đẹp, cô cũng rất vui được chia sẻ với mọi người.
Đôi tình nhân phía sau nghe nói hai người có đặc quyền như vậy thì cũng đòi được hưởng thụ. Cô Đinh mỉm cười đáp lại, “Đây là đặc quyền của cặp đôi đầu tiên cho chủ đền này”. Thực ra cô Đinh còn nửa câu sau chưa nói. Người ta là trai đẹp gái xinh, nhìn thế nào cũng thấy vừa mắt, làm quảng cáo sẽ tăng thêm hiệu quả.
Vi Đào nhìn nhân viên khiêng tấm ảnh lên xem, sau đó xách túi rồi choàng vai Cố Tịch ra về.
Cố Tịch cứ ngỡ tấm ảnh chỉ đặt ở trước tòa nhà studio.
Nhưng hai hôm sau, khi Vi Đào nắm tay cô đi dạo, cô bị một tấm quảng cáo cực lớn trên phố đi bộ làm cho rúng động, ngơ ngẩn.
Ảnh cưới của họ lại được biến thành tấm quảng cáo khổng lồ, treo trên bức tường tòa nhà cao nhất, rực rỡ chói sáng.
Nỗi xúc động trong lòng Cố Tịch không thể diễn tả bằng lời, chỉ đờ đẫn nhìn tấm ảnh đó. Anh nhất định là cố ý, cố ý cùng studio giấu cô, cô… cô cứ tưởng chỉ là tấm ảnh nhỏ đặt trước tủ kính của studio. Kết quả… lại là nổi bật thế này. Cố Tịch cắn môi, rất muốn giữ vẻ bình thản, nhưng mắt cư rung rung, mờ nhòa. Cô… cô thật sự quá hạnh phúc, hạnh phúc đến muốn khóc.
Một bóng đen bao trùm phía trước, anh ôm chặt cô vào lòng, “Ngốc quá, khóc gì chứ?”.
Cố Tịch lắc đầu, không nói nổi, nước mắt thấm ướt áo anh, bàn tay khẽ đấm vào ngực anh, chỉ tại anh lúc nào cũng khiến cô không có sự chuẩn bị. Trước anh, cô lúc nào cũng cảm động bất ngờ đến muốn khóc.
Vi Đào ôm cô, lồng ngực hơi rung rung, cười hài lòng. Gần đây anh quá bận, đám cưới chỉ một mình cô lo liệu. Anh vừa hổ thẹn vừa xót xa, nhưng anh phải nhanh chóng lo xong chuyện làm chủ Lương Thịnh, nếu không sẽ ảnh hưởng tới hôn lễ của họ. Thế nên anh mới vắt kiệt đầu óc để cho cô một bất ngờ.
Nghe Cố Tịch nhắc chuyện đi lấy ảnh, anh liền nhớ đến đề nghị lần trước của cô Đinh. Lúc ấy anh không muốn quá khoa trương nên từ chối. Về sau anh gọi điện hỏi lại, biết họ không chỉ đặt ảnh bên ngoài studio, mà còn có ý làm bảng quảng cáo lớn. Lúc đó anh quyết định nhờ cô Đinh giúp một tay. Cô Đinh nghe anh có lòng như vậy, đương nhiên vui vẻ đồng ý.
Khi công ty treo tấm bảng quảng cáo lên, cô Đinh gọi điện cho Vi Đào, Vi Đào liền cố ý dẫn Cố Tịch đi dạo, để cô tự phát hiện. Thấy cô xúc động như vậy, anh vô cùng tự hào, chỉ mong cô lúc nào cũng cảm nhận được tình yêu của mình.
Cố Tịch nhào vào lòng Vi Đào, một lúc sau mới ngừng khóc.
Người qua lại thấy họ ôm chặt nhau đứng giữa đường thì đều nhìn tò mò. Bỗng có người phát hiện ra Vi Đào rất giống nam chính trong tấm bảng quảng cáo cực lớn trên kia, liền không kìm được nhìn thêm chút nữa. Rất nhanh, đám phụ nữ ồ lên những tiếng kinh ngạc, “Chính là anh ấy, nam chính trong bảng quảng cáo kia, wow, đẹp trai quá!”.
Vi Đào bị mọi người chú ý nhưng vẫn bình thản mỉm cười, thậm chí còn gật đầu. Đám con gái càng hét lên, tò mò không biết cô gái trong lòng anh có phải nữ chính không.
Cố Tịch không hiểu gì, từ từ ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, giật nảy mình, sao lại có một đám người bao vây họ vậy
Đám con gái thấy Cố Tịch khóc như mưa thì đều hít một hơi, giống thì giống nhưng sao lại khóc? Chắc là quá cảm động? Mọi người bàn tán xì xào.
Cố Tịch bị quan tâm quá, đỏ mặt tía tai, chỉ biết nấp vào lòng Vi Đào.
Vi Đào nói trầm trầm, “Vợ tôi da mặt mỏng”. Mọi người nghe thế đều cười thành tiếng, vẻ thấu hiểu. Cố Tịch càng lúng túng muốn bỏ chạy ngay.
Vi Đào nâng mặt cô lên, lau nước mắt cho cô như thể xung quanh không có ai, ánh mắt dịu dàng như nước. Cố Tịch cũng rung động trước vẻ dịu dàng ấy, chỉ ngơ ngẩn để mặc anh. Đến khi tiếng xuýt xoa bên cạnh biến thành lời ngưỡng mộ, Cố Tịch mới phát hiện họ đang mờ ám thế nào, ngay nơi công cộng mà tình tứ ân ái. Oái! Mặt Cố Tịch lại nóng hực, cúi đầu vùi mặt vào lòng Vi Đào.
Bên tai cô vẫn nghe rõ mọi người cảm thán, “Cô gái này thật hạnh phúc! Ngưỡng mộ chết mất!”. Vi Đào mỉm cười nói, “Người hạnh phúc là tôi”. Ôi ôi, tiếng kêu lại vang lên. Người có bạn trai thì kéo tay bạn trai than vãn, xem chồng người ta oai chưa kìa. Người chưa có bạn trai thì đành kéo tay người xung quanh chỉ trỏ, sao tôi không có phúc như vậy?
Đến khi mọi người dần dần tản mác, Vi Đào mới vỗ vỗ lưng Cố Tịch, “Đừng trốn nữa, không còn ai đâu”.
Cố Tịch từ từ ngước lên, trừng mắt nhìn anh, hôm nay anh bị trúng gió hay sao vậy? Bình thường trước mặt người ngoài mà muốn ngọt ngào lãng mạn, anh đều chú ý đến khung cảnh, hôm nay sao lại sến thế?
Vi Đào nhéo gương mặt nhăn nhó của cô, vẻ mặt đắc ý, “Anh muốn để mọi người biết chúng ta đã cưới nhau”.
Cố Tịch nhìn vẻ tự tin và hạnh phúc trong mắt anh, cảm xúc dâng trào, người đàn ông này mãi mãi có khả năng khiến tim cô loạn nhịp. Dường như mỗi ngày đều là một ngày mới, chỉ duy nhất một thứ không đổi, chính là trái tim chân thành của anh.
Yêu một anh chàng xấu bụng, cần một trái tim vô cùng mạnh mẽ, cô nguyện vì anh mà mạnh mẽ hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.