Chương 66: Bao cao su
Hốt Nhiên chi Gian
28/02/2014
Nghe nói kẻ xấu bụng gần đây bỗng thấy hứng khởi tuôn trào, thường xuyên ra tay với Cố Tiểu Tịch, cô cứ hễ bất cẩn là bị đưa lên giường ngay.
Cố Tiểu Tịch lần nào cũng sau khi xảy ra chuyện mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Mấy lần anh đều không dùng bao. Thế… thế chẳng phải là rất nguy hiểm ư. Vấn đề này… phải nói chuyện nghiêm túc mới được.
Sau đó, vào một hôm nào đó, trước khi kẻ xấu bụng kia lại tiếp tục ra tay, Cố Tiểu Tịch đã kêu lên. Kẻ xấu bụng đè cô xuống mà lòng nghi hoặc, “Làm gì thế?”.
Cố Tiểu Tịch chỉ chỉ đầu giường, kẻ kia liếc nhìn rồi thản nhiên nói, “Không cần tắt đèn, anh thích có chút không khí”.
Cố Tiểu Tịch nuốt nước bọt, trừng mắt nhìn anh, tiếp tục chỉ vào đầu giường.
Kẻ xấu bụng nhìn lên cao hơn, đến cửa sổ, nói, “Đối diện không có nhà, sợ gì, có chút gió để không bị thiếu oxy”, dừng lại nửa giây rồi nói tiếp, “Ánh trăng nhìn thấy cũng không sao”.
Phụt! Cố Tiểu Tịch suýt sặc, trừng mắt nhìn anh, chỉ vào đầu giường, nghiến răng nghiến lợi nói, “Tủ đầu giường”.
Kẻ xấu bụng cuối cùng đã hiểu, hóa ra Tiểu Tịch muốn anh đi lấy, anh rất không tình nguyện trở mình trèo ra đó, miệng vẫn làu bàu, “Không cần đạo cụ đâu, sợ em không chịu nổi”.
Cố Tiểu Tịch túm lấy ga giường, muốn khóc mà không ra nước mắt: “Đạo cụ cái đầu anh, nói linh tinh em xử anh bây giờ!”.
Đến khi kẻ xấu bụng lấy ra hộp bao cao su mà Cố Tiểu Tịch đã chuẩn bị sẵn, ánh mắt trở nên khó đoán, rồi giơ cao lên nhướng mày với cô, “Lẽ nào em thích mùi chanh này?”.
Cố Tiểu Tịch thẹn quá hóa giận hét lên, “Liên quan gì tới anh!”.
Kẻ xấu bụng vừa cầm bao cao su vừa dịch lại gần, đè cô xuống ung dung nói, “Nghe bảo đeo bao cũng có thể tăng hưng phấn, nên người ta mới làm ra đủ loại mùi như vậy”.
…
Cố Tiểu Tịch suy sụp. Sau đó, ai đấy đã thành công quăng cái hộp bé nhỏ sang một bên, bắt đầu làm việc!
Đến khi Tiểu Tịch thức dậy vào hôm sau, mở hộp bao cao su ra, đã phẫn nộ bất bình quỵết định rằng, không thể lãng phí được. Kết quả, trong cơn bồng bột, cô đã đeo vào cho ai đó vẫn đang say ngủ.
Cuối cùng, cuối cùng, ai đó tỉnh đậy, cô lại bị đè xuống, hơn nữa ai đó sau cùng còn than vãn mặc “áo mưa” thật khó chịu. Cố Tiểu Tịch mệt đến mức không còn thần trí nào nữa, mặt trời còn đang chiếu vào nhà, mưa ở đâu ra?
Sau n lần n lần, Cố Tiểu Tịch mới hiểu ra, “áo mưa” chính là bao cao su!
Kẻ xấu bụng mù máy tính, nhưng dưới sự dạy dỗ cấp phổ thông của Cố Tiểu Tịch thì tiến bộ thần tốc. Kết quả là, phát triển đến mức kẻ xấu bụng bắt đầu giành máy tính với Cố Tịch.
Cố Tiểu Tịch đang chế tác phim truyền hình, anh thì bảo muốn chơi game, chơi máy bàn đã hơn laptop, đòi đổi. Được, Cố Tiểu Tịch chuyển sang dùng laptop. Vừa làm chưa được nửa tiếng, kẻ xấu bụng lại nói muốn xem phim, nằm trên giường thoải mái hơn. Cố Tịch trừng mắt, tức giận không nói, cuối cùng đành chuyển công việc đang làm giữa chừng sang máy bàn.
Công vỉệc vốn chỉ cần hai tiếng đồng hồ, bị anh phá như vậy nên đến mười hai giờ vẫn chưa xong. Kẻ xấu bụng vừa xem phim vừa phàn nàn cô ngồi máy tính quá lâu, phải nghỉ ngơi đi. Cố Tiểu Tịch mặc kệ anh, tiếp tục làm việc.
Kẻ xấu bụng chỉnh âm thanh lớn lên, cô dù chăm chú làm cũng nghe thấy. Anh… anh đang xem phim gì thế? Sao nghe kỳ quặc vậy, như tiếng rên rỉ và thở hổn hển ấy. Cố Tiểu Tịch trừng mắt nhìn ai đó đang nằm trên giường, mắt không rời đi, càng nghĩ càng thấy kỳ quặc. Ối ối, anh dám lén xem phim A!
Cố Tiểu Tịch giận dữ lưu file lại, gập máy tính, bay đến, “Dám xem phim A trước mặt em!”. Cố Tiểu Tịch chống nạnh đứng bên giường.
Nhưng khi đứng trước màn hình máy tính, cô đờ ra. Đây… có phải là phim A đâu, chỉ là một video nhảm nhí nào đó, cảnh một người đàn ông đang ăn xúc xích, ăn rất say mê, cố ý phát ra âm thanh khiến người xem hiểu lầm. Cô đỏ mặt, nhìn kẻ xấu bụng đang giương mắt nhìn mình, hóa ra vợ thích xem phim A, nói sớm đi rồi chúng ta cùng xem.
Sau đó công việc mà Cố Tiểu Tịch nhận lời giao trước mười hai giờ đêm cho tổ trưởng đã bị bộ phim đầy kịch tính làm cho quên sạch. Và rồi ai đó nhân lúc cô đang xem đến đoạn cao trào mà dụ dỗ thành công. Phiên bản thực tế của bộ phim đã diễn, tối đó, hai người sáng tạo vô biên, quả nhiên thứ mới lạ luôn cần phải nếm trải.
Cố Tiểu Tịch dạo này ăn hơi tạp, dạ dày lại bắt đầu khó chịu.
Kẻ xấu bụng vừa xoa bụng cho cô, vừa nheo mắt lại, chậm rãi hỏi: “Lần trước em ‘bị’ lúc nào?”.
“Ngày Hai mươi tháng trước.”
“Hôm nay đã Hai mươi hai rồi…”
“…”
“Nên… em có chắc em chỉ bị đau bụng?”
“… Cổ họng cũng hơi đau, mắt cũng hơi khô.” Cố Tiểu Tịch suy nghĩ còn chỗ nào đau không, đúng, còn có chân, hôm nay đi bộ cả ngày, chân cũng đau.
Tay của kẻ xấu bụng dừng trên bụng cô, từ từ trượt xuống, đặt lên bụng dưới, thong thả hỏi, “Lẽ nào…?”.
Cố Tiểu Tịch nhảy dựng lên, “Không thể!”.
Gần đây anh chẳng phải đều “mặc áo mưa” hay sao? Thỉnh thoảng mấy lần không dùng thì đều là kỳ an toàn của cô. Không thể, không thể! Cố Tiểu Tịch tuy nói thế nhưng tay bất giác sờ xuống bụng dưới, có thể nào?
Kẻ xấu bụng nhìn vẻ mặt của cô, không nói gì, mà xuống giường, cầm điện thoại lên gọi.
“Anh gọi cho ai?” Cố Tiểu Tịch rất tò mò, muộn thế này còn có phòng khám nào không?
Kẻ xấu bụng nhìn cô, “Mẹ em”.
“Á á… Tại sao???” Cố Tiểu Tịch xông đến, “Em có thai thật đâu mà, đừng gọi”. Cô quờ quạng muốn giật điện thoại của anh kẻ xấu bụng một tay ôm cô, tay kia vẫn bấm máy, cao giọng nói “Mẹ, Tịch Tịch gần đây không được khỏe lắm, khi mẹ thấy tiện thì đến W một chuyến ạ, giúp con chăm sóc Tịch Tịch”.
Bà Cố nghe thế, cao giọng đáp, “Mẹ lúc nào cũng rảnh. Có phải là có rồi không? Tốt quá, tốt quá! Ông nó ơi, đến đây, Tịch Tịch chắc là có rồi”.
Cố Tiểu Tịch trừng mắt nhìn nụ cười đáng ghét của anh, anh… anh đang tạo tin đồn! Cô vừa định phủ nhận thì kẻ xấu bụng đã bịt miệng cô, trả lời, “Mẹ, Tiểu Tịch cũng không có gì, chỉ là dạ dày không khỏe, buổi sáng thỉnh thoảng buồn nôn”.
“Anh…” Cố Tiểu Tịch giãy giụa quát khẽ, còn quá đáng hơn nói dối nữa, anh không thể nói thẳng ra là cô ăn nhiều hay sao?
Bà Cố không nói gì nữa, hạ lệnh ngay, “Vi Đào, đặt vé máy bay cho bố mẹ, ngày mai”, sau đó cúp máy.
Xem ra bố mẹ cô đã quyết tâm tới. Cố Tiểu Tịch kéo mạnh tay kẻ xấu bụng, “Anh thật trơ trẽn!”.
Kẻ xấu bụng ôm eo cô, “Hình như mẹ gần đây tìm được thuốc tốt, có thể bồi bổ sức khỏe. Dạo này anh cũng thấy không khỏe lắm, vừa hay…”.
Cố Tiểu Tịch cắn lên cánh tay anh, đáng ghét đáng ghét, tại sao lại gọi bố mẹ đến, cô lại bị quản thúc mà không được ăn uống tự do nữa.
Kẻ xấu bụng bế bổng cô lên, đặt xuống giường, đầu áp vào bụng cô, bỗng thì thầm, “Rất mong là có thật”.
Cố Tiểu Tịch ngẩn ngơ, không giằng co nữa, sau đó mê muội. Mê muội trong sự dịu dàng bất ngờ của ai đó. Sinh một đứa con thực ra cũng tốt. Có mũi của anh, lông mày của anh, và đôi môi gợi cảm của anh, giống y hệt anh. Cố Tiểu Tịch cười rất ngọt ngào.
[1] Châu Hắc Áp: Công ty Thực phẩm nổỉ tiếng của Hồ Bắc, chuyên về các loại thực phẩm từ vịt, ngỗng…
Ai đó cứ mải miết ngồi làm việc trước máy tính, nhưng thỉnh thoảng vẫn chú ý đến ai kia cứ lăn lộn trên sô pha.
Cô ấy lại sao rồi? Mới ăn cá hồng nương xong, còn đói gì nữa? Anh tiếp tục làm báo cáo phân tích tình hình kinh doanh, không nói gì.
“Lưỡi vịt, cánh, xương… ưm… tại sao miệng em cứ thấy nhạt nhẽo thế nhỉ?”, cô lăn qua một bên sô pha, ngước lên nhìn anh.
Anh tiếp tục gõ chữ.
“Em muốn ăn Châu Hắc Áp!”, sự phớt lờ của anh cuối cùng khiến ai kia nổi đóa.
Anh gật đầu, tiếp tục gõ chữ.
“Em muốn ăn Châu Hắc Áp!”, cô thấy anh gật đầu thì giọng trở nên vui hơn.
Anh lại gật gù, liếc nhìn cô, “Ừ”.
Cô cười rồi bò dậy, bay lại, ôm cổ anh rồi gọi thân thiết, “Mua cho em”.
Anh liếc nhìn mưa to gió lớn bên ngoái, ánh mắt bình thản, “Ngày mai”.
Mặt nhăn nhó, “Không, em muốn ăn bây giờ cơ, lưỡi của người ta đang phản đối đây này”, Cô biết làm nũng luôn có tác dụng, càng rúc vào lòng anh, cản anh gõ chữ.
Anh đơ người, ánh mắt nhìn đôi môi đỏ của cô, “Để anh xem”.
Cô lập tức ngoan ngoãn há miệng, thè đầu lưỡi nhỏ xinh ra, đôi mắt tròn nhìn anh, vẻ van nài.
Ai đó khóe môi mấp máy, không do dự cúi xuống, ngậm lấy. Mùi vị cá hồng nương rất tuyệt, hình như còn lén ăn ô mai, chua chua ngọt ngọt.
Ưm… Ai kia rất muốn kháng cự nhưng lại nhận ra càng tránh né càng bị anh tấn công sâu hơn.
Đến khi anh đổi hết mùi vị trong miệng cô thành của anh, mới lưu luyến tha cho cô, hơi thở nóng ấm trượt qua tai, “Muốn thử thứ khác không?”, dừng lại một chút, “Bảo đảm hoành tráng”.
Ai kia chưa kịp phản ứng, trời đất đã xoay chuyển.
Nếu cô không định để anh làm việc, chi bằng tìm chút chuyện có ý nghĩa để chơi cùng cô. Có lẽ khi cô nàng mệt quá không mở nổi mắt, chắc sẽ không nghĩ nổi tới món vịt nữa.
Cố Tiểu Tịch lần nào cũng sau khi xảy ra chuyện mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Mấy lần anh đều không dùng bao. Thế… thế chẳng phải là rất nguy hiểm ư. Vấn đề này… phải nói chuyện nghiêm túc mới được.
Sau đó, vào một hôm nào đó, trước khi kẻ xấu bụng kia lại tiếp tục ra tay, Cố Tiểu Tịch đã kêu lên. Kẻ xấu bụng đè cô xuống mà lòng nghi hoặc, “Làm gì thế?”.
Cố Tiểu Tịch chỉ chỉ đầu giường, kẻ kia liếc nhìn rồi thản nhiên nói, “Không cần tắt đèn, anh thích có chút không khí”.
Cố Tiểu Tịch nuốt nước bọt, trừng mắt nhìn anh, tiếp tục chỉ vào đầu giường.
Kẻ xấu bụng nhìn lên cao hơn, đến cửa sổ, nói, “Đối diện không có nhà, sợ gì, có chút gió để không bị thiếu oxy”, dừng lại nửa giây rồi nói tiếp, “Ánh trăng nhìn thấy cũng không sao”.
Phụt! Cố Tiểu Tịch suýt sặc, trừng mắt nhìn anh, chỉ vào đầu giường, nghiến răng nghiến lợi nói, “Tủ đầu giường”.
Kẻ xấu bụng cuối cùng đã hiểu, hóa ra Tiểu Tịch muốn anh đi lấy, anh rất không tình nguyện trở mình trèo ra đó, miệng vẫn làu bàu, “Không cần đạo cụ đâu, sợ em không chịu nổi”.
Cố Tiểu Tịch túm lấy ga giường, muốn khóc mà không ra nước mắt: “Đạo cụ cái đầu anh, nói linh tinh em xử anh bây giờ!”.
Đến khi kẻ xấu bụng lấy ra hộp bao cao su mà Cố Tiểu Tịch đã chuẩn bị sẵn, ánh mắt trở nên khó đoán, rồi giơ cao lên nhướng mày với cô, “Lẽ nào em thích mùi chanh này?”.
Cố Tiểu Tịch thẹn quá hóa giận hét lên, “Liên quan gì tới anh!”.
Kẻ xấu bụng vừa cầm bao cao su vừa dịch lại gần, đè cô xuống ung dung nói, “Nghe bảo đeo bao cũng có thể tăng hưng phấn, nên người ta mới làm ra đủ loại mùi như vậy”.
…
Cố Tiểu Tịch suy sụp. Sau đó, ai đấy đã thành công quăng cái hộp bé nhỏ sang một bên, bắt đầu làm việc!
Đến khi Tiểu Tịch thức dậy vào hôm sau, mở hộp bao cao su ra, đã phẫn nộ bất bình quỵết định rằng, không thể lãng phí được. Kết quả, trong cơn bồng bột, cô đã đeo vào cho ai đó vẫn đang say ngủ.
Cuối cùng, cuối cùng, ai đó tỉnh đậy, cô lại bị đè xuống, hơn nữa ai đó sau cùng còn than vãn mặc “áo mưa” thật khó chịu. Cố Tiểu Tịch mệt đến mức không còn thần trí nào nữa, mặt trời còn đang chiếu vào nhà, mưa ở đâu ra?
Sau n lần n lần, Cố Tiểu Tịch mới hiểu ra, “áo mưa” chính là bao cao su!
Kẻ xấu bụng mù máy tính, nhưng dưới sự dạy dỗ cấp phổ thông của Cố Tiểu Tịch thì tiến bộ thần tốc. Kết quả là, phát triển đến mức kẻ xấu bụng bắt đầu giành máy tính với Cố Tịch.
Cố Tiểu Tịch đang chế tác phim truyền hình, anh thì bảo muốn chơi game, chơi máy bàn đã hơn laptop, đòi đổi. Được, Cố Tiểu Tịch chuyển sang dùng laptop. Vừa làm chưa được nửa tiếng, kẻ xấu bụng lại nói muốn xem phim, nằm trên giường thoải mái hơn. Cố Tịch trừng mắt, tức giận không nói, cuối cùng đành chuyển công việc đang làm giữa chừng sang máy bàn.
Công vỉệc vốn chỉ cần hai tiếng đồng hồ, bị anh phá như vậy nên đến mười hai giờ vẫn chưa xong. Kẻ xấu bụng vừa xem phim vừa phàn nàn cô ngồi máy tính quá lâu, phải nghỉ ngơi đi. Cố Tiểu Tịch mặc kệ anh, tiếp tục làm việc.
Kẻ xấu bụng chỉnh âm thanh lớn lên, cô dù chăm chú làm cũng nghe thấy. Anh… anh đang xem phim gì thế? Sao nghe kỳ quặc vậy, như tiếng rên rỉ và thở hổn hển ấy. Cố Tiểu Tịch trừng mắt nhìn ai đó đang nằm trên giường, mắt không rời đi, càng nghĩ càng thấy kỳ quặc. Ối ối, anh dám lén xem phim A!
Cố Tiểu Tịch giận dữ lưu file lại, gập máy tính, bay đến, “Dám xem phim A trước mặt em!”. Cố Tiểu Tịch chống nạnh đứng bên giường.
Nhưng khi đứng trước màn hình máy tính, cô đờ ra. Đây… có phải là phim A đâu, chỉ là một video nhảm nhí nào đó, cảnh một người đàn ông đang ăn xúc xích, ăn rất say mê, cố ý phát ra âm thanh khiến người xem hiểu lầm. Cô đỏ mặt, nhìn kẻ xấu bụng đang giương mắt nhìn mình, hóa ra vợ thích xem phim A, nói sớm đi rồi chúng ta cùng xem.
Sau đó công việc mà Cố Tiểu Tịch nhận lời giao trước mười hai giờ đêm cho tổ trưởng đã bị bộ phim đầy kịch tính làm cho quên sạch. Và rồi ai đó nhân lúc cô đang xem đến đoạn cao trào mà dụ dỗ thành công. Phiên bản thực tế của bộ phim đã diễn, tối đó, hai người sáng tạo vô biên, quả nhiên thứ mới lạ luôn cần phải nếm trải.
Cố Tiểu Tịch dạo này ăn hơi tạp, dạ dày lại bắt đầu khó chịu.
Kẻ xấu bụng vừa xoa bụng cho cô, vừa nheo mắt lại, chậm rãi hỏi: “Lần trước em ‘bị’ lúc nào?”.
“Ngày Hai mươi tháng trước.”
“Hôm nay đã Hai mươi hai rồi…”
“…”
“Nên… em có chắc em chỉ bị đau bụng?”
“… Cổ họng cũng hơi đau, mắt cũng hơi khô.” Cố Tiểu Tịch suy nghĩ còn chỗ nào đau không, đúng, còn có chân, hôm nay đi bộ cả ngày, chân cũng đau.
Tay của kẻ xấu bụng dừng trên bụng cô, từ từ trượt xuống, đặt lên bụng dưới, thong thả hỏi, “Lẽ nào…?”.
Cố Tiểu Tịch nhảy dựng lên, “Không thể!”.
Gần đây anh chẳng phải đều “mặc áo mưa” hay sao? Thỉnh thoảng mấy lần không dùng thì đều là kỳ an toàn của cô. Không thể, không thể! Cố Tiểu Tịch tuy nói thế nhưng tay bất giác sờ xuống bụng dưới, có thể nào?
Kẻ xấu bụng nhìn vẻ mặt của cô, không nói gì, mà xuống giường, cầm điện thoại lên gọi.
“Anh gọi cho ai?” Cố Tiểu Tịch rất tò mò, muộn thế này còn có phòng khám nào không?
Kẻ xấu bụng nhìn cô, “Mẹ em”.
“Á á… Tại sao???” Cố Tiểu Tịch xông đến, “Em có thai thật đâu mà, đừng gọi”. Cô quờ quạng muốn giật điện thoại của anh kẻ xấu bụng một tay ôm cô, tay kia vẫn bấm máy, cao giọng nói “Mẹ, Tịch Tịch gần đây không được khỏe lắm, khi mẹ thấy tiện thì đến W một chuyến ạ, giúp con chăm sóc Tịch Tịch”.
Bà Cố nghe thế, cao giọng đáp, “Mẹ lúc nào cũng rảnh. Có phải là có rồi không? Tốt quá, tốt quá! Ông nó ơi, đến đây, Tịch Tịch chắc là có rồi”.
Cố Tiểu Tịch trừng mắt nhìn nụ cười đáng ghét của anh, anh… anh đang tạo tin đồn! Cô vừa định phủ nhận thì kẻ xấu bụng đã bịt miệng cô, trả lời, “Mẹ, Tiểu Tịch cũng không có gì, chỉ là dạ dày không khỏe, buổi sáng thỉnh thoảng buồn nôn”.
“Anh…” Cố Tiểu Tịch giãy giụa quát khẽ, còn quá đáng hơn nói dối nữa, anh không thể nói thẳng ra là cô ăn nhiều hay sao?
Bà Cố không nói gì nữa, hạ lệnh ngay, “Vi Đào, đặt vé máy bay cho bố mẹ, ngày mai”, sau đó cúp máy.
Xem ra bố mẹ cô đã quyết tâm tới. Cố Tiểu Tịch kéo mạnh tay kẻ xấu bụng, “Anh thật trơ trẽn!”.
Kẻ xấu bụng ôm eo cô, “Hình như mẹ gần đây tìm được thuốc tốt, có thể bồi bổ sức khỏe. Dạo này anh cũng thấy không khỏe lắm, vừa hay…”.
Cố Tiểu Tịch cắn lên cánh tay anh, đáng ghét đáng ghét, tại sao lại gọi bố mẹ đến, cô lại bị quản thúc mà không được ăn uống tự do nữa.
Kẻ xấu bụng bế bổng cô lên, đặt xuống giường, đầu áp vào bụng cô, bỗng thì thầm, “Rất mong là có thật”.
Cố Tiểu Tịch ngẩn ngơ, không giằng co nữa, sau đó mê muội. Mê muội trong sự dịu dàng bất ngờ của ai đó. Sinh một đứa con thực ra cũng tốt. Có mũi của anh, lông mày của anh, và đôi môi gợi cảm của anh, giống y hệt anh. Cố Tiểu Tịch cười rất ngọt ngào.
[1] Châu Hắc Áp: Công ty Thực phẩm nổỉ tiếng của Hồ Bắc, chuyên về các loại thực phẩm từ vịt, ngỗng…
Ai đó cứ mải miết ngồi làm việc trước máy tính, nhưng thỉnh thoảng vẫn chú ý đến ai kia cứ lăn lộn trên sô pha.
Cô ấy lại sao rồi? Mới ăn cá hồng nương xong, còn đói gì nữa? Anh tiếp tục làm báo cáo phân tích tình hình kinh doanh, không nói gì.
“Lưỡi vịt, cánh, xương… ưm… tại sao miệng em cứ thấy nhạt nhẽo thế nhỉ?”, cô lăn qua một bên sô pha, ngước lên nhìn anh.
Anh tiếp tục gõ chữ.
“Em muốn ăn Châu Hắc Áp!”, sự phớt lờ của anh cuối cùng khiến ai kia nổi đóa.
Anh gật đầu, tiếp tục gõ chữ.
“Em muốn ăn Châu Hắc Áp!”, cô thấy anh gật đầu thì giọng trở nên vui hơn.
Anh lại gật gù, liếc nhìn cô, “Ừ”.
Cô cười rồi bò dậy, bay lại, ôm cổ anh rồi gọi thân thiết, “Mua cho em”.
Anh liếc nhìn mưa to gió lớn bên ngoái, ánh mắt bình thản, “Ngày mai”.
Mặt nhăn nhó, “Không, em muốn ăn bây giờ cơ, lưỡi của người ta đang phản đối đây này”, Cô biết làm nũng luôn có tác dụng, càng rúc vào lòng anh, cản anh gõ chữ.
Anh đơ người, ánh mắt nhìn đôi môi đỏ của cô, “Để anh xem”.
Cô lập tức ngoan ngoãn há miệng, thè đầu lưỡi nhỏ xinh ra, đôi mắt tròn nhìn anh, vẻ van nài.
Ai đó khóe môi mấp máy, không do dự cúi xuống, ngậm lấy. Mùi vị cá hồng nương rất tuyệt, hình như còn lén ăn ô mai, chua chua ngọt ngọt.
Ưm… Ai kia rất muốn kháng cự nhưng lại nhận ra càng tránh né càng bị anh tấn công sâu hơn.
Đến khi anh đổi hết mùi vị trong miệng cô thành của anh, mới lưu luyến tha cho cô, hơi thở nóng ấm trượt qua tai, “Muốn thử thứ khác không?”, dừng lại một chút, “Bảo đảm hoành tráng”.
Ai kia chưa kịp phản ứng, trời đất đã xoay chuyển.
Nếu cô không định để anh làm việc, chi bằng tìm chút chuyện có ý nghĩa để chơi cùng cô. Có lẽ khi cô nàng mệt quá không mở nổi mắt, chắc sẽ không nghĩ nổi tới món vịt nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.