Chương 13: Phơi bày
Hốt Nhiên chi Gian
28/02/2014
Cố Tịch ngẩn ngơ cả phút, nhìn Lạc Gia Tuấn từ nhà bếp đi ra, liếc nhìn họ rồi biến vào phòng, đóng cửa lại.
Âm thanh trong tiết mục từ từ biến mất, nhưng Cố Tịch như vẫn có thể nghe thấy mình đang thì thầm trong đó, đó là nửa đầu tiết mục. Cố Tịch thầm oán thán trong bụng, sao bên ngoài nghe giọng mình lại kỳ cục như vậy? Cô từ từ ngước lên, mới nhìn thấy Vi Đào nửa cười nửa không nhìn mình. Cố Tịch bỗng tỉnh ra, anh… chắc anh không phải cũng nghe tiết mục của mình rồi chứ? Anh đã nhận ra giọng mình chưa? Cứ cuống lên là cổ họng lại thấy khó chịu, yết hầu lại động đậy.
Vi Đào lên tiếng, “Đừng cãi nữa, nếu ngại thì lần sau đến lượt cô mời”, giọng rất kiên định, Cố Tịch đành ở lại.
Cố Tịch ủ rũ đứng đó, đứng cũng không được mà ngồi cũng chẳng xong. Anh nằng nặc mời thì cô không ý kiến, nhưng bây giờ mới mười giờ sáng, còn lâu mới tới giờ ăn trưa, không thể để cô ngồi đây đợi ăn được. Lại thêm Lạc Gia Tuấn vẫn đang nghe chương trình của cô, thực sự là khiến cô đứng ngồi không yên.
Vi Đào như nhìn ra sự ngại ngùng của cô, anh hơi nhướng mắt lên, nói, “Có biết làm powerpoint không? Có cái báo cáo phải làm”, nói xong quay lưng vào thư phòng trước.
Cố Tịch nhếch miệng, lại xem cô là nhân lực miễn phí, ngày nghỉ cũng không tha, đồ tư bản. Nhưng nghĩ giờ có việc để làm thì cô cũng thấy khá hơn, chậm rãi theo sau anh vào thư phòng.
Vi Đào thực sự là người rất chuyên nghiệp. Bình thường ngoài việc tăng ca thường xuyên ra thì ngay cả ngày nghỉ anh cũng chạy đến công ty, hại mấy chủ quản kia đều oán trách ngày nghỉ cũng phải đi họp. Bây giờ anh dù ở nhà cũng không ngừng làm việc. Cô mở powerpoint ra nhìn, đây chắc là báo cáo để tuần sau Vi Đào đến họp ở trung tâm. Trung tâm tiêu thụ Hoa Trung của tập đoàn nằm ở W, Lương Thịnh tham gia họp ở trung tâm cũng rất thuận tiện.
Vi Đào nói cho cô biết phải làm thế nào, sau đó nhường chỗ. Cố Tịch thấy cũng đơn giản, chỉ là chuyển hóa bảng số liệu của anh thành hình ảnh rồi dán vào powerpoint. Cố Tịch xem mấy trang mà Vi Đào đã làm thì nhíu mày, có vẻ hơi rối. Cô ngẩng lên nhìn Vi Đào, “Có phải làm theo kiểu này không ạ?”.
Vi Đào nhìn vẻ mặt cô, thoáng hiểu, “Kiểu thì giữ nguyên, những cái khác có thể sửa”.
Cố Tịch gật đầu, “Vậy tôi đổi một ít hình ảnh, cái này hơi…”, nửa câu sau chưa nói, cô liếc thấy Vi Đào nhìn mình vẻ nghiêm túc thì không nói gì nữa.
Phê bình lãnh đạo là không đúng, đương nhiên cô biết. Nhưng Vi Đào đã nói, “Cô thấy chỗ nào chưa thích hợp thì cứ sửa, thống nhất từ trên xuống dưới là được”. Cố Tịch nghe lệnh bắt đầu làm việc.
Cô cứ làm việc là rất chăm chú, làm powerpoint với cô chỉ là chuyện nhỏ. Phòng kế hoạch mỗi tháng đều phải làm báo cáo công việc, dù cô và Phương Phi đều rất bất mãn. Công việc đã bận như thế mà mỗi tháng đều phải làm, lại phải chuẩn bị một số lượng lớn hình ảnh bảng biểu để báo cáo, nếu báo cáo không rõ ràng thì mợ Tống lại mượn cớ bùng phát, sỉ nhục họ không đáng một xu. Cố Tịch xem như mợ Tống muốn cân bằng lại sự khác biệt trong bảng sát hạch cuối tháng.
Lương Thịnh có chế độ quản lý nhận sự rất chặt chẽ, nên việc kiểm tra giám sát cũng rất ghê gớm, còn mợ Tống lại là người vô cùng thích kiểu kiểm tra này. Mỗi tháng, chỉ cần cô ta nhìn thấy trên bảng kiểm tra chưa có số liệu sát hạch nhân viên là bắt đầu bới móc lỗi của mọi người. Quan điểm của cô ta là, không kiểm tra là bất thường, có kiểm tra thì có nghĩa quản lý có hiệu quả. Cố Tịch và Phương Phi mỗi lần thấy cô ta nhìn bảng sát hạch là lại nhìn nhau ngầm hiểu, có người sắp xui xẻo rồi.
Mợ Tống căn bản không phải vì muốn nghe phân tích số liệu mà bắt mọi người làm báo cáo hằng tháng, nguyên nhân là vì báo cáo công việc sẽ được xếp hạng, người đứng nhất sẽ có thưởng, và đứng nhất từ dưới đếm lên sẽ bị kiểm tra. Cả phòng Kế hoạch chỉ có bảy người, thế nào cũng có kẻ bị xếp chót bảng, người đó phải ký vào bảng sát hạch. Thế mới nói, Tống Huệ Liên mượn cớ báo cáo để cân bằng số liệu sát hạch, thường thì người đứng chót chính là người mà tháng đó cô ta ngứa mắt nhất. Đúng là bi kịch!
Vi Đào để cho cô làm, còn anh ra ngoài. Cố Tịch thấy anh đi rồi mới bắt đầu thoải mái hơn. Cô cắm tai nghe điện thoại di động vào, điện thoại của cô có chức năng radio, mỗi lần làm việc cô đều thích nghe đài, như thế rất dễ tập trung.
Cố Tịch dán số liệu vào căn cứ theo yêu cầu của Vi Đào, sau đó sắp xếp lại theo một cách thống nhất. Đỗi với những bảng biểu phức tạp, Vi Đào mới tới công ty chưa lâu mà có thể làm báo cáo đầy đủ thế này, hẳn là anh đã tốn rất nhiều tâm huyết. Khâm phục khâm phục. Cố Tịch hễ cao hứng là làm việc năng suất hẳn.
Gặp vấn đề thì cô gọi Vi Đào vào, hai người cùng thảo luận dùng cách gì để diễn đạt rõ hơn. Có việc để làm nên thời gian qua đi như bay. Thoáng cái đã tới mười hai giờ, Cố Tịch bảo Vi Đào xem qua thành phẩm. Khi Vi Đào vào xem, vẻ mặt rất tự nhiên, nhưng Cố Tịch lại hơi căng thẳng, tự nhận mình đã làm rất tốt rồi, lẽ nào anh còn không hài lòng? Khi xem xong cuối cùng anh cũng gật đầu, “Được ăn hoành tráng, quả nhiên rất bỏ công sức”.
Cố Tịch suýt phun máu ra, cái gì thế! Cô đâu phải là vì bữa ăn miễn phí, không có thì vẫn làm tốt mà! Người này thật là… không thể thỉnh thoảng khen cấp dưới được sao. Hừ, quỷ keo kiệt!
Vì Đào thấy cô bĩu môi thì lưu bản powerpoint đó lại, tắt máy tính, “Đi thôi, ăn cơm”.
Cố Tịch ra khỏi thư phòng mới nhớ ra Lạc Gia Tuấn, lúc nãy quá chuyên tâm nên đã quên bẵng cậu, còn chuyện chương trình radio. Bây giờ ngượng ngùng lại dần dần xâm chiếm.
Vi Đào bảo cô ngồi đợi một lúc, sau đó vào phòng gọi Lạc Gia Tuấn.
Cố Tịch vẫn thấy kỳ cục, nhìn mức độ thân thuộc của Vi Đào và Lạc Gia Tuấn, quan hệ của hai người chắc chắn không phải bình thường, vậy anh và Lạc Tịnh rất có khả năng là người yêu. Liệu Vi Đào có đang chăm sóc em trai giùm cho bạn gái? Cố Tịch không nhận ra rằng tư duy của cô đã bắt đầu bay lên tận đỉnh núi.
“Cố Tịch”, tiếng gọi của Vi Đào đã kéo Cố Tịch đang lơ đãng về lại hiện thực.
Lạc Gia Tuấn đã ăn vận chỉnh tề bước ra. Hai người đứng đó trái tim bé nhỏ của Cố Tịch đập loạn, đều là trai đẹp. Vi Đào chín chắn chững chạc, Lạc Gia Tuấn cực kỳ trẻ trung, trên gương mặt nho nhã có chút bất cần. Hừm, trai trẻ thường là thế. Cố Tịch vội đứng dậy, bước đến đó.
Lạc Gia Tuấn rất lạnh lùng, mắt nhìn thẳng, không nói nhiều. Cố Tịch càng ngượng ngập, chắc cậu ta không thoải mái lắm khi có người ngoài. Vi Đào lại chẳng có cảm giác gì.
Ba Thích rất gần nên không cần lái xe, ba người đi bộ tới đó.
Đến nơi, Vi Đào đưa thực đơn cho Cố Tịch, bảo cô chọn món. Cố Tịch vội từ chối, cô thì sao cũng được.
Vi Đào liếc nhìn cô, ăn mà “sao cũng được”? Nhưng cũng may là anh không kiên trì, sau đó bảo Gia Tuấn chọn, cậu chọn hai món mình thích, còn lại do Vi Đào chọn. Chọn năm món mặn một món canh, phục vụ rót ba ly nước chanh cho họ xong lui xuống. Cố Tịch ngồi đối diện Vi Đào, không nói gì, Lạc Gia Tuấn thì tỏ vẻ chán chường, không khí cực kỳ gượng gạo.
Vi Đào nhìn Gia Tuấn rồi lên tiếng, “Gia Tuấn, Cố Tịch rất giỏi máy tính, em có gì không hiểu thì có thể hỏi cô ấy”. Vừa nói xong Gia Tuấn và Cố Tịch đều cùng lúc ngẩng lên nhìn đối phương.
Gia Tuấn hờ hững, “Không cần”.
Vi Đào nhìn bộ dạng nóng nảy của cậu thì cười thầm, quay sang Cố Tịch, “Cố Tịch, nghe nói cô là sinh viên Đại học H, ngành gì thế?”.
Cố Tịch rất bất ngờ khi Vi Đào biết, nên thành thực đáp, “Kế toán”. Cô thấy Gia Tuấn lại nhìn mình, trong lòng nghi ngại, gì thế này?
“Gia Tuấn, nói thế thì Cố Tịch là đàn chị của em đấy”, Vi Đào tiếp tục thong thả nói. Hóa ra Gia Tuấn cũng là sinh viên trường H.
Vẻ mặt Gia Tuấn vẫn bình thản, nhưng ánh mắt bắt đầu hơi lấp lánh, Đại học H, hừ, đông lắm, không có gì lạ.
Vi Đào tiếp tục dẫn dắt câu chuyện, “Khóa nào vậy?”.
Cố Tịch nhìn Vi Đào như người đang phỏng vấn, tuy ngờ vực nhưng vẫn trả lời thành thực, ai bảo người ta khao mình ăn làm gì, “Khóa chín mươi chín ạ”.
Cô thấy Lạc Gia Tuấn lại nhìn mình thì cười ngượng ngập, tại sao cậu ta lại kích động thế chứ?
Vi Đào uống một ngụm trà, nói tiếp, “Nghe đồng nghiệp nói, cô rất thích các diễn đàn”. “Tách”, Cố Tịch tưởng tim mình mất đi một mảnh, nhưng thực tế, âm thanh phát ra lại là khi Lạc Gia Tuấn bóp mạnh cái ly.
Hệ thống cảnh giác của Cố Tịch lúc này đã bước vào trạng thái hoạt động, tại sao anh lại nói thế? Lẽ nào, lẽ nào anh đã sớm biết cô là Tây Cố? Cô kinh ngạc nhìn đôi mắt mỉm cười của Vi Đào, chắc chắn là thế, thấy vẻ mặt anh hoàn toàn là kiểu đắc ý của con cáo. Cố Tịch cắn môi, nhưng nhìn anh cười đắc ý như thế thì lửa giận nổi lên. Sao nào? Biết thì biết, vốn đó là chuyện riêng của cô, tại sao cô phải lúng túng?
Cố Tịch mạnh miệng, “Vâng, diễn đàn rất thú vị”, ánh mắt cũng trừng trừng nhìn Vi Đào, tôi không sợ anh đâu.
Vi Đào lại mặc kệ sự khiêu khích của cô, cười tủm tỉm quay sang Gia Tuấn, “Quả là rất thú vị”.
Lạc Gia Tuấn trợn tròn mắt nhìn Cố Tịch như nhìn quái vật, mãi mới thốt ra một câu từ kẽ răng, “Chị là Tây Cố?”. Cố Tịch trong tích tắc toát cả mồ hôi. Toi, sao cậu bé này có thể liên tưởng ra nhỉ? Cô vô thức lắc đầu phủ nhận.
“Chị là Tây Cố, trời ơi, chị thật sự là Tây Cố!”, Lạc Gia Tuấn kích động bổ nhào về phía cô, khiến cái ghế bị kéo theo phát ra âm thanh chói tai.
Cố Tịch ngẩn người ra, nhìn Vi Đào cầu cứu, anh thì lại nhún vai, “Gia Tuấn rất sùng bái Tây Cố”.
Lạc Gia Tuấn kích động lắc lắc tay cô, “Tây Cố, em vẫn luôn muốn gặp chị. Wow wow, chị đúng là quá tuyệt. Tối qua em nghe ‘Đông tẩu tây cố’ mà khóc đó”. Cố Tịch nhìn bộ dạng kích động của cậu, so với dáng vẻ kiêu ngạo ban nãy, như thể hai người khác nhau vậy.
Cố Tịch tuy không biết sao cậu lại đoán ra cô là Tây Cố, nhưng với tình hình hiện nay cô cũng đành thừa nhận, “Ngại quá, không cẩn thận lại đâm ra hơi sến”.
Lạc Gia Tuấn thấy cô thừa nhận thì kích động đứng dậy, “Tuyệt đối không sến, em đại diện Tây Qua ủng hộ chị”.
Thế là ánh mắt của mọi người trong Ba Thích đều tập trung vào bàn của họ. Cố Tịch cuối cùng đã nhận ra bữa “hoành tráng” hôm nay đúng là “hoành tráng”! Ánh mắt cô vô cùng oán hận chiếu vào Vi Đào đang cười khẽ! Xem như anh lợi hại!
Âm thanh trong tiết mục từ từ biến mất, nhưng Cố Tịch như vẫn có thể nghe thấy mình đang thì thầm trong đó, đó là nửa đầu tiết mục. Cố Tịch thầm oán thán trong bụng, sao bên ngoài nghe giọng mình lại kỳ cục như vậy? Cô từ từ ngước lên, mới nhìn thấy Vi Đào nửa cười nửa không nhìn mình. Cố Tịch bỗng tỉnh ra, anh… chắc anh không phải cũng nghe tiết mục của mình rồi chứ? Anh đã nhận ra giọng mình chưa? Cứ cuống lên là cổ họng lại thấy khó chịu, yết hầu lại động đậy.
Vi Đào lên tiếng, “Đừng cãi nữa, nếu ngại thì lần sau đến lượt cô mời”, giọng rất kiên định, Cố Tịch đành ở lại.
Cố Tịch ủ rũ đứng đó, đứng cũng không được mà ngồi cũng chẳng xong. Anh nằng nặc mời thì cô không ý kiến, nhưng bây giờ mới mười giờ sáng, còn lâu mới tới giờ ăn trưa, không thể để cô ngồi đây đợi ăn được. Lại thêm Lạc Gia Tuấn vẫn đang nghe chương trình của cô, thực sự là khiến cô đứng ngồi không yên.
Vi Đào như nhìn ra sự ngại ngùng của cô, anh hơi nhướng mắt lên, nói, “Có biết làm powerpoint không? Có cái báo cáo phải làm”, nói xong quay lưng vào thư phòng trước.
Cố Tịch nhếch miệng, lại xem cô là nhân lực miễn phí, ngày nghỉ cũng không tha, đồ tư bản. Nhưng nghĩ giờ có việc để làm thì cô cũng thấy khá hơn, chậm rãi theo sau anh vào thư phòng.
Vi Đào thực sự là người rất chuyên nghiệp. Bình thường ngoài việc tăng ca thường xuyên ra thì ngay cả ngày nghỉ anh cũng chạy đến công ty, hại mấy chủ quản kia đều oán trách ngày nghỉ cũng phải đi họp. Bây giờ anh dù ở nhà cũng không ngừng làm việc. Cô mở powerpoint ra nhìn, đây chắc là báo cáo để tuần sau Vi Đào đến họp ở trung tâm. Trung tâm tiêu thụ Hoa Trung của tập đoàn nằm ở W, Lương Thịnh tham gia họp ở trung tâm cũng rất thuận tiện.
Vi Đào nói cho cô biết phải làm thế nào, sau đó nhường chỗ. Cố Tịch thấy cũng đơn giản, chỉ là chuyển hóa bảng số liệu của anh thành hình ảnh rồi dán vào powerpoint. Cố Tịch xem mấy trang mà Vi Đào đã làm thì nhíu mày, có vẻ hơi rối. Cô ngẩng lên nhìn Vi Đào, “Có phải làm theo kiểu này không ạ?”.
Vi Đào nhìn vẻ mặt cô, thoáng hiểu, “Kiểu thì giữ nguyên, những cái khác có thể sửa”.
Cố Tịch gật đầu, “Vậy tôi đổi một ít hình ảnh, cái này hơi…”, nửa câu sau chưa nói, cô liếc thấy Vi Đào nhìn mình vẻ nghiêm túc thì không nói gì nữa.
Phê bình lãnh đạo là không đúng, đương nhiên cô biết. Nhưng Vi Đào đã nói, “Cô thấy chỗ nào chưa thích hợp thì cứ sửa, thống nhất từ trên xuống dưới là được”. Cố Tịch nghe lệnh bắt đầu làm việc.
Cô cứ làm việc là rất chăm chú, làm powerpoint với cô chỉ là chuyện nhỏ. Phòng kế hoạch mỗi tháng đều phải làm báo cáo công việc, dù cô và Phương Phi đều rất bất mãn. Công việc đã bận như thế mà mỗi tháng đều phải làm, lại phải chuẩn bị một số lượng lớn hình ảnh bảng biểu để báo cáo, nếu báo cáo không rõ ràng thì mợ Tống lại mượn cớ bùng phát, sỉ nhục họ không đáng một xu. Cố Tịch xem như mợ Tống muốn cân bằng lại sự khác biệt trong bảng sát hạch cuối tháng.
Lương Thịnh có chế độ quản lý nhận sự rất chặt chẽ, nên việc kiểm tra giám sát cũng rất ghê gớm, còn mợ Tống lại là người vô cùng thích kiểu kiểm tra này. Mỗi tháng, chỉ cần cô ta nhìn thấy trên bảng kiểm tra chưa có số liệu sát hạch nhân viên là bắt đầu bới móc lỗi của mọi người. Quan điểm của cô ta là, không kiểm tra là bất thường, có kiểm tra thì có nghĩa quản lý có hiệu quả. Cố Tịch và Phương Phi mỗi lần thấy cô ta nhìn bảng sát hạch là lại nhìn nhau ngầm hiểu, có người sắp xui xẻo rồi.
Mợ Tống căn bản không phải vì muốn nghe phân tích số liệu mà bắt mọi người làm báo cáo hằng tháng, nguyên nhân là vì báo cáo công việc sẽ được xếp hạng, người đứng nhất sẽ có thưởng, và đứng nhất từ dưới đếm lên sẽ bị kiểm tra. Cả phòng Kế hoạch chỉ có bảy người, thế nào cũng có kẻ bị xếp chót bảng, người đó phải ký vào bảng sát hạch. Thế mới nói, Tống Huệ Liên mượn cớ báo cáo để cân bằng số liệu sát hạch, thường thì người đứng chót chính là người mà tháng đó cô ta ngứa mắt nhất. Đúng là bi kịch!
Vi Đào để cho cô làm, còn anh ra ngoài. Cố Tịch thấy anh đi rồi mới bắt đầu thoải mái hơn. Cô cắm tai nghe điện thoại di động vào, điện thoại của cô có chức năng radio, mỗi lần làm việc cô đều thích nghe đài, như thế rất dễ tập trung.
Cố Tịch dán số liệu vào căn cứ theo yêu cầu của Vi Đào, sau đó sắp xếp lại theo một cách thống nhất. Đỗi với những bảng biểu phức tạp, Vi Đào mới tới công ty chưa lâu mà có thể làm báo cáo đầy đủ thế này, hẳn là anh đã tốn rất nhiều tâm huyết. Khâm phục khâm phục. Cố Tịch hễ cao hứng là làm việc năng suất hẳn.
Gặp vấn đề thì cô gọi Vi Đào vào, hai người cùng thảo luận dùng cách gì để diễn đạt rõ hơn. Có việc để làm nên thời gian qua đi như bay. Thoáng cái đã tới mười hai giờ, Cố Tịch bảo Vi Đào xem qua thành phẩm. Khi Vi Đào vào xem, vẻ mặt rất tự nhiên, nhưng Cố Tịch lại hơi căng thẳng, tự nhận mình đã làm rất tốt rồi, lẽ nào anh còn không hài lòng? Khi xem xong cuối cùng anh cũng gật đầu, “Được ăn hoành tráng, quả nhiên rất bỏ công sức”.
Cố Tịch suýt phun máu ra, cái gì thế! Cô đâu phải là vì bữa ăn miễn phí, không có thì vẫn làm tốt mà! Người này thật là… không thể thỉnh thoảng khen cấp dưới được sao. Hừ, quỷ keo kiệt!
Vì Đào thấy cô bĩu môi thì lưu bản powerpoint đó lại, tắt máy tính, “Đi thôi, ăn cơm”.
Cố Tịch ra khỏi thư phòng mới nhớ ra Lạc Gia Tuấn, lúc nãy quá chuyên tâm nên đã quên bẵng cậu, còn chuyện chương trình radio. Bây giờ ngượng ngùng lại dần dần xâm chiếm.
Vi Đào bảo cô ngồi đợi một lúc, sau đó vào phòng gọi Lạc Gia Tuấn.
Cố Tịch vẫn thấy kỳ cục, nhìn mức độ thân thuộc của Vi Đào và Lạc Gia Tuấn, quan hệ của hai người chắc chắn không phải bình thường, vậy anh và Lạc Tịnh rất có khả năng là người yêu. Liệu Vi Đào có đang chăm sóc em trai giùm cho bạn gái? Cố Tịch không nhận ra rằng tư duy của cô đã bắt đầu bay lên tận đỉnh núi.
“Cố Tịch”, tiếng gọi của Vi Đào đã kéo Cố Tịch đang lơ đãng về lại hiện thực.
Lạc Gia Tuấn đã ăn vận chỉnh tề bước ra. Hai người đứng đó trái tim bé nhỏ của Cố Tịch đập loạn, đều là trai đẹp. Vi Đào chín chắn chững chạc, Lạc Gia Tuấn cực kỳ trẻ trung, trên gương mặt nho nhã có chút bất cần. Hừm, trai trẻ thường là thế. Cố Tịch vội đứng dậy, bước đến đó.
Lạc Gia Tuấn rất lạnh lùng, mắt nhìn thẳng, không nói nhiều. Cố Tịch càng ngượng ngập, chắc cậu ta không thoải mái lắm khi có người ngoài. Vi Đào lại chẳng có cảm giác gì.
Ba Thích rất gần nên không cần lái xe, ba người đi bộ tới đó.
Đến nơi, Vi Đào đưa thực đơn cho Cố Tịch, bảo cô chọn món. Cố Tịch vội từ chối, cô thì sao cũng được.
Vi Đào liếc nhìn cô, ăn mà “sao cũng được”? Nhưng cũng may là anh không kiên trì, sau đó bảo Gia Tuấn chọn, cậu chọn hai món mình thích, còn lại do Vi Đào chọn. Chọn năm món mặn một món canh, phục vụ rót ba ly nước chanh cho họ xong lui xuống. Cố Tịch ngồi đối diện Vi Đào, không nói gì, Lạc Gia Tuấn thì tỏ vẻ chán chường, không khí cực kỳ gượng gạo.
Vi Đào nhìn Gia Tuấn rồi lên tiếng, “Gia Tuấn, Cố Tịch rất giỏi máy tính, em có gì không hiểu thì có thể hỏi cô ấy”. Vừa nói xong Gia Tuấn và Cố Tịch đều cùng lúc ngẩng lên nhìn đối phương.
Gia Tuấn hờ hững, “Không cần”.
Vi Đào nhìn bộ dạng nóng nảy của cậu thì cười thầm, quay sang Cố Tịch, “Cố Tịch, nghe nói cô là sinh viên Đại học H, ngành gì thế?”.
Cố Tịch rất bất ngờ khi Vi Đào biết, nên thành thực đáp, “Kế toán”. Cô thấy Gia Tuấn lại nhìn mình, trong lòng nghi ngại, gì thế này?
“Gia Tuấn, nói thế thì Cố Tịch là đàn chị của em đấy”, Vi Đào tiếp tục thong thả nói. Hóa ra Gia Tuấn cũng là sinh viên trường H.
Vẻ mặt Gia Tuấn vẫn bình thản, nhưng ánh mắt bắt đầu hơi lấp lánh, Đại học H, hừ, đông lắm, không có gì lạ.
Vi Đào tiếp tục dẫn dắt câu chuyện, “Khóa nào vậy?”.
Cố Tịch nhìn Vi Đào như người đang phỏng vấn, tuy ngờ vực nhưng vẫn trả lời thành thực, ai bảo người ta khao mình ăn làm gì, “Khóa chín mươi chín ạ”.
Cô thấy Lạc Gia Tuấn lại nhìn mình thì cười ngượng ngập, tại sao cậu ta lại kích động thế chứ?
Vi Đào uống một ngụm trà, nói tiếp, “Nghe đồng nghiệp nói, cô rất thích các diễn đàn”. “Tách”, Cố Tịch tưởng tim mình mất đi một mảnh, nhưng thực tế, âm thanh phát ra lại là khi Lạc Gia Tuấn bóp mạnh cái ly.
Hệ thống cảnh giác của Cố Tịch lúc này đã bước vào trạng thái hoạt động, tại sao anh lại nói thế? Lẽ nào, lẽ nào anh đã sớm biết cô là Tây Cố? Cô kinh ngạc nhìn đôi mắt mỉm cười của Vi Đào, chắc chắn là thế, thấy vẻ mặt anh hoàn toàn là kiểu đắc ý của con cáo. Cố Tịch cắn môi, nhưng nhìn anh cười đắc ý như thế thì lửa giận nổi lên. Sao nào? Biết thì biết, vốn đó là chuyện riêng của cô, tại sao cô phải lúng túng?
Cố Tịch mạnh miệng, “Vâng, diễn đàn rất thú vị”, ánh mắt cũng trừng trừng nhìn Vi Đào, tôi không sợ anh đâu.
Vi Đào lại mặc kệ sự khiêu khích của cô, cười tủm tỉm quay sang Gia Tuấn, “Quả là rất thú vị”.
Lạc Gia Tuấn trợn tròn mắt nhìn Cố Tịch như nhìn quái vật, mãi mới thốt ra một câu từ kẽ răng, “Chị là Tây Cố?”. Cố Tịch trong tích tắc toát cả mồ hôi. Toi, sao cậu bé này có thể liên tưởng ra nhỉ? Cô vô thức lắc đầu phủ nhận.
“Chị là Tây Cố, trời ơi, chị thật sự là Tây Cố!”, Lạc Gia Tuấn kích động bổ nhào về phía cô, khiến cái ghế bị kéo theo phát ra âm thanh chói tai.
Cố Tịch ngẩn người ra, nhìn Vi Đào cầu cứu, anh thì lại nhún vai, “Gia Tuấn rất sùng bái Tây Cố”.
Lạc Gia Tuấn kích động lắc lắc tay cô, “Tây Cố, em vẫn luôn muốn gặp chị. Wow wow, chị đúng là quá tuyệt. Tối qua em nghe ‘Đông tẩu tây cố’ mà khóc đó”. Cố Tịch nhìn bộ dạng kích động của cậu, so với dáng vẻ kiêu ngạo ban nãy, như thể hai người khác nhau vậy.
Cố Tịch tuy không biết sao cậu lại đoán ra cô là Tây Cố, nhưng với tình hình hiện nay cô cũng đành thừa nhận, “Ngại quá, không cẩn thận lại đâm ra hơi sến”.
Lạc Gia Tuấn thấy cô thừa nhận thì kích động đứng dậy, “Tuyệt đối không sến, em đại diện Tây Qua ủng hộ chị”.
Thế là ánh mắt của mọi người trong Ba Thích đều tập trung vào bàn của họ. Cố Tịch cuối cùng đã nhận ra bữa “hoành tráng” hôm nay đúng là “hoành tráng”! Ánh mắt cô vô cùng oán hận chiếu vào Vi Đào đang cười khẽ! Xem như anh lợi hại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.