Chương 8: Tây Cố
Hốt Nhiên chi Gian
28/02/2014
Cố Tịch tối đó quả nhiên đã đăng triệu chứng viêm họng mãn tính lên
topic, lại còn phô trương đăng đi đăng lại, chủ topic đó chắc chắn không thể hiểu lầm được nữa. Tiếc rằng lúc ấy chẳng ai buồn trả lời, Cố Tịch
canh chừng khoảng nửa tiếng, bỗng phát hiện ra đã sắp bảy giờ rưỡi. Tám
giờ cô còn có chương trình phát thanh, nên nhanh chóng tắt diễn đàn,
chạy vào nhà bếp nấu vội bát mỳ để ăn tạm.
Tám giờ đúng, Cố Tịch kết nối với chương trình trên mạng. Cô thích nhất là làm phát thanh viên, có thể chia sẻ bài hát mình thích với mọi người, còn có thể trò chuyện với họ trên diễn đàn nữa.
Vi Đào đang dọn dẹp trong phòng, ngày mai sẽ bắt đầu khảo sát một vòng thị trường, chí ít cũng phải hai ngày. Bỗng, phòng bên cạnh vẳng đến tiếng cười lớn, Vi Đào kéo khóa ba lô lại rồi mở cửa bước ra.
Gõ cửa phòng kế bên, Vi Đào đẩy cửa bước vào.
Lạc Gia Tuấn đang nhìn máy tính, cười như điên, máy tính hình như đang phát nhạc, Vi Đào mặt không biểu cảm bước tới, “Đang làm gì đó?”.
Lạc Gia Tuấn là con trai của Chủ tịch lập đoàn Lạc Trường Thanh, cũng là em trai của Lạc Tịnh. Lần này Vi Đào được phái đến thành phố W, ngoài việc rèn luyện ra thì còn có nhiệm vụ quan trọng khác là chăm sóc, chỉ dẫn cho Lạc Gia Tuấn. Lạc Gia Tuấn vừa thi đậu đại học ở W, là sinh viên mới của Đại học H. Cậu quen Vi Đào ở M, nên rất vui với sự sắp xếp của bố. Vốn dĩ Lạc Trường Thanh muốn Lạc Gia Tuấn ở trong trường, nhưng cậu không ở nổi một tuần, nói rằng trường cứ đến giờ là cúp điện, cậu không quen. Lạc Trường Thanh biết Lạc Gia Tuấn ở nhà mà không có mạng, không có điện là sẽ làm ầm lên nên chiều theo, bảo Lạc Gia Tuấn dọn đến ở chung với Vi Đào. Vi Đào vốn thuê một căn hộ chung cư gần công ty, Lạc Trường Thanh lại bảo anh thuê chung cư tốt hơn ở gần trường Lạc Gia Tuấn, cuôi cùng, Vi Đào và cậu thuê một căn hộ gồm hai phòng ngủ một phòng khách, trang trí đẹp, đồ đạc đủ, dọn thẳng vào ở.
Lạc Gia Tuấn cười muốn đứt hơi, chỉ vào trang web trong máy, “Buồn cười quá”. Vi Đào liếc qua, hình như là một diễn đàn Lạc Gia Tuấn đang trả lời topic với ai đó.
Lạc Gia Tuấn vừa cười vừa mở nhanh một chuỗi hội thoại, rồi chỉ cho Vi Đào thấy, “Cô nàng Tây Tây này vui tính quá. Lại bị người khác hiểu lầm là mang thai, thực ra cô ấy chỉ bị viêm họng mãn tính thôi”. Vi Đào vốn chỉ vô tình xem qua, khi nghe thấy thì từ từ đưa mắt nhìn trang web đó, thế gian này còn có một cô ngốc khác cũng gặp chuyện như vậy sao? Lúc này âm nhạc kết thúc, trong máy tính phát ra một giọng nói, dịu dàng rất hay, hơn nữa ngữ diệu này hình như anh đã từng quen.
Lạc Gia Tuấn kéo anh, nói người ấy là phát thanh viên Tây Cố, một phát thanh viên trong diễn đàn cậu tham gia, cũng chính là người dẫn của chương trình radio trên internet, hơn nữa còn kiêm luôn việc điều chỉnh, sắp xếp thời gian chiếu phát của tổ làm phim, là người phụ trách chính của diễn đàn. Một cô gái tài năng, giọng lại siêu hay, hát cũng rất tuyệt.
Vi Đào vẻ mặt hờ hững gật gù, nghe giọng phát thanh viên Tây Tây ai oán, “Thế mới nói, con người thật không thể gặp xui xẻo như vậy được. Thực ra cũng không thể trách họ, chỉ có thể trách Tây Tây quá tham ăn, nếu cứ nhịn đói trong công ty, có lẽ họ đã không thể thấy tôi nôn khan, mà là nhìn thấy một con quỷ đói nào đó hai mắt lờ đờ, chắc chắn sẽ không liên tưởng tới chuyện mang thai”.
“Đọc được tin nhắn Đinh Đinh gửi, ôm một cái nào.” Mặt Vi Đào rỡ ràng co giật, ôm? Ôm chó hay ôm mèo?
Tây Tây nói tiếp, “Cảm ơn đã quan tâm, ngày mai tôi sẽ đi khám, để bác sĩ kê đơn thuốc, tôi sẽ uống thuốc trước mặt đồng nghiệp, có lẽ sẽ không còn ai nghi ngờ tôi mang thai nữa. Nhớ lấy, bệnh viêm họng mãn tính phải được chữa trị kịp thời, nếu không sẽ giống tôi vậy. Tôi đã hỏi bố, ông nói vì tôi bị lò nướng nhà hàng xóm suốt ngày hoạt động làm ảnh hưởng, tôi không thành thỏ nướng, mà thành nôn khan rồi”.
ID của Gia Tuấn là Đinh Đinh, cậu vừa nghe đã cười lăn lộn, khen là đáng yêu. Tây Tây trả lời mấy câu rồi tiếp tục phát nhạc. Gia Tuấn thấy Vi Đào vẫn đứng cạnh, vẻ mặt thờ ơ thì đắc ý hỏi anh, “Giọng cô ấy hay chứ?”.
Vi Đào lặng lẽ gật đầu, nhìn thấy tiêu đề topic là “Đông tẩu tây cố” thì hỏi, “Đây là tên tiết mục của cô ấy à?”.
“Đúng, vì ID của cô ấy là Tây Cố, nên cô ấy lấy cái tên này. Anh nhìn này, chữ ký của cô ấy là ‘Quỳnh quỳnh bạch thố, đông tẩu tây cố, y bất như tân, nhân bất như cố[1].’ Gia Tuấn vẻ mặt mê mẩn ngân nga điệu nhạc, “Em vì cô ấy mà thi đại học ở W, một mỹ nữ vừa đáng yêu vừa lợi hại, là thần tượng của em.”
[1] Trong bài Cổ diễm ca của Nhạc Phủ, dịch là: Có con thỏ trắng bơ vơ. Đi về đông vẫn muốn chờ phía tây, Áo quần mà mới thì hay, Người ta bạn cũ vui vầy là hơn.
Vi Đào nhướng mày, “Em gặp cô ấy rồi à?”, tuy anh có thể chắc chắn cô chí ít không phải đối tượng “nôn khan”, nhưng thần tượng thì, nghĩ tới bộ dạng khó coi của người nào đó trước mặt mình, anh rất khó có thể tán thành.
“Chưa, nhưng em mong là có thể gặp mặt.”
“Vậy sao em biết được cô ta không phải khủng long?” Vi Đào nghe giọng Tây Tây lại xuất hiện, trên mạng nghe khá là hay, trong thực tế lại không phát hiện ra.
“Xùy, em đã nhìn phía sau lưng cô ấy, dáng người siêu đẹp.” Gia Tuấn thấy thần tượng bị kỳ thị thì vội lấy chứng cứ ra để bảo vệ. “Em cho anh xem ảnh của cô ấy.”
Gia Tuấn mờ một topic, bên trong có một tấm ảnh, là sau lưng một cô gái mảnh mai, mặc áo pull không tay và quần jean, dáng người cũng khá gợi cảm. Vi Đào khóe môi giật giật, “Thường thì khủng long chỉ dám khoe ảnh phía sau”.
Gia Tuấn trừng mắt, “Cô ấy rất giỏi máy tính, em có vài vấn đề về phần cứng đều phải hỏi cô ấy. Hơn nữa trong diễn đàn có rất nhiều người là fan của cô ấy, nói giọng của cô ấy có thể đi làm MC”. Gia Tuấn lại đắm chìm trong giọng nói của Tây Tây. Cậu thấy trong topic có yêu cầu đòi Tây Tây hát nên cũng vội vàng phụ họa.
Vi Đào thấy bộ dạng mê mẩn của Gia Tuấn thì vỗ vỗ vai cậu rồi từ từ ra khỏi phòng.
Tây Cố – Cố Tịch, Vi Đào thật khó liên hệ giọng nói ngọt ngào ban nãy với cô gái luôn làm chuyện mất mặt trước mặt anh, đến lúc trong thang máy, bộ dạng cô nghiến răng nghiến lợi, khóe môi anh lại bất giác cong lên.
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
Hôm sau là cuối tuần, Cố Tịch đã dậy từ sớm. Vì tối qua tổ trưởng điên cuồng gửi tin nhắn cho cô, bảo sáng nay có phim cần làm phụ đề, nên chưa đến tám giờ mà cô đã dậy rồi. Ăn sáng xong, cô ngồi trước máy tính, tính toán thời gian online của các thành viên khác trong tổ, có lẽ phải một tiếng nữa, nên phát nhạc rồi dọn dẹp phòng.
Rất nhanh, tin đã gửi tới. Cố Tịch dừng việc nhà, nhanh chóng bước vào công việc. Bỏ ra hai tiếng đồng hồ rút ngắn thời gian, cô lại xem qua lần nữa rồi chuyển cho tổ trưởng, sau đó để QQ đó rồi tiếp tục dọn nhà.
Cô thích làm việc hiệu chỉnh thời gian, đó là việc làm rất tỉ mỉ, cần chăm chú và nhẫn nại. Nhớ lúc nhỏ, cô giáo khi phê cuối học kỳ cho cô, thường xuyên bảo cô quá cẩu thả, qua loa đại khái. Tật này có lẽ có liên quan tới tính cách của cô, cô không thích tính toán, làm việc nhanh chóng gọn gàng, mà như thế thì rất dễ phạm lỗi. Nên khi tham gia vào tổ chế tác, cô chọn công việc hiệu chỉnh thời gian này, muốn mượn nó để tập tính tỉ mi cho bản thân.
Buổi chiều, Phương Phi gọi điện tới, hẹn cô đi xem phim. Cố Tịch gửi tin hỏi tổ trưởng có còn việc gì không? Anh ta nói OK rồi cô mới đồng ý đi.
Hai người đi xem phim, rồi lại đi ăn buffet, chơi đến mười giờ tối mới nhà ai nấy về.
Ngày cuối tuần dễ chịu khiến Cố Tịch tạm quên đi nhũng lời đồn đáng ghét. Chủ nhật, cô đến bệnh viện, bác sĩ kê đơn thuốc, bảo cô chú ý nghỉ ngơi, đừng để nhiễm lạnh. Lúc về, cô nằm trong nhà xem phim Mỹ cả ngày, kết quả, đám đồ ăn vặt trong nhà đều hết sạch.
Thứ Hai, Cố Tịch đi làm, thấy các đồng nghiệp nhìn mình không còn kỳ lạ nữa thì thở phào một hơi, có lẽ lời đối đáp của cô đã có tác dụng
Khi đi qua văn phòng Vi Đào, thấy bên trong tối om, Cố Tịch nhớ ra Vi Đào đi công tác chưa về, bất giác thấy thoải mái hẳn.
Cả buổi sáng, Tống Huệ Liên không biết đã uống thuốc gì mà dạy dỗ hết một lượt những người trong phòng. Cố Tịch và Phương Phi đều im lặng dưới sự đàn áp của cô ta, dù sao họ cũng đã quen nghe tai trái cho ra tai phải rồi.
Phương Phi gửi tin nhắn cho cô, “Chắc chắn là hôm qua bị chồng mắng rồi”.
Cố Tịch gật gù, “Hơn nữa có lẽ chị ta đã phản kích nên trở thành kẻ thù rồi”.
Hai người cứ thế nói xấu mợ Tống, sau đó bị từng đám nhân viên nghiệp vụ tới nhấn chìm trong công việc, toàn là làm lại việc phân phối nguồn vốn. Có việc làm thì thời gian qua rất nhanh, giờ cơm đã đến nhanh chóng.
Cố Tịch và Phương Phi lại đến quán canh hầm Giang Tây để ăn cơm rồi về. Vừa vào văn phòng đã thấy Tiểu La phòng Kế hoạch bị mấy nhân viên phòng Kinh doanh khác vây quanh. Họ vừa thấy cô và Phương Phi về thì cười tươi rói, bao vây cả hai.
“Cố Tịch, về rồi à?” Tiểu Tiền phòng Kinh doanh cười kỳ quặc nhất.
“Ừ.” Cố Tịch cười, gật đầu.
Đặng Lôi phòng Kinh doanh số hai cũng cười theo, “Cố Tịch, bọn này rất tò mò, người đàn ông ấy là ai? Nhìn lưng thì rất cao to bảnh trai đó”. Vừa nói xong thì mấy cô nàng phòng Kinh doanh đều cười toe toét.
Cố Tịch mặt đờ ra, không phải chứ, hỏi thẳng luôn à? Giả ngốc thôi, lúc này mà không giả ngốc thì có mà ngốc thật.
“Ai cơ?”, Cố Tịch vừa hỏi vừa từ từ di chuyển muốn thoái ra vòng vây tiến về phía Phương Phi. Nhưng cái vòng không nhúc nhích mà vẫn siết chặt.
“Cố Tịch, đừng giả vờ, mọi người đều biết người trong ảnh là cậu, tuy, khụ khụ, có người nói cậu… chuyện đó rõ ràng là hiểu lầm, nhưng đêm đó khuya như vậy, hai người lại mờ ám thế, thực sự là rất có…” Tiểu Tiền chưa nói xong mà Cố Tịch đã nhìn thấy rõ trong mắt cô nàng hai chữ “Gian tình”.
Cố Tịch nuốt nước bọt, vừa cười khan để kéo dài thời gian, vừa đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Phương Phi.
Đặng Lôi càng thúc ép, “Nói đi nào, nói bọn tớ nghe đó là ai?”. Một đám người đầy vẻ mong chờ.
Phương Phi kéo Cố Tịch sát lại, “Làm gì có ai chứ, có lẽ là hỏi đường thôi”. Cố Tịch gật đầu lia lịa.
“Mặc đồng phục công ty mình mà hỏi đường à? Hê hê, là người mới của bộ phận nào đó?”, Tiểu Tiền không buông tha.
Cố Tịch thấy cổ họng thắt lại, người mới, Vi Đào, không, không thể có liên tưởng đó.
“Có gì mà nói chứ, đến lúc thì tự khắc sẽ biết”, Cố Tịch liều mình. Nói tôi có gian tình thì tôi thừa nhận luôn, dù sao các người tuyệt đối không thể biết được anh ấy là ai.
“Cố Tịch, thật không thú vị tí nào, cậu cứ nói đi, bọn này tò mò mấy ngày nay rồi.” Nụ cười trong mắt Đặng Lôi không chỉ là tò mò mà rõ ràng còn là ganh tị, vì cô nàng cũng nằm trong bảng gái ế. Luận về vóc dáng hay nhan sắc đều không bằng Cố Tịch, nên cô ta càng tò mò xem “cỏ gần hang” của Cố Tịch là ai, tại sao không ai chọn cô ta.
Cố Tịch quay đầu đi, “Đánh chết cũng không nói được”.
“Thật ư?” Đặng Lôi đưa mắt ra hiệu với Tiểu Tiền.
“Thật. Làm chuyện bí mật thì phải kiên định”, Cố Tịch nói cứng. Cô thấy Phương Phi đứng cạnh ra sức trợn mắt, nhíu mày, thì thầm nói với cô nàng: “Tớ… ‘bị ép lên Lương Sơn’ mà”.
“Được, bọn này thỏa mãn cho cậu”, Đặng Lôi nhếch mép, nói chắc chắn.
Cố Tịch cười, tỏ ra cảm kích. Phải đó, đừng ép người quá đáng, phải để cho người ta chút riêng tư chứ.
Đặng Lôi nhếch mép với Tiểu Tiền, “Chúng ta đánh đập tra khảo cô ấy đi, dù sao cô ấy cũng chẳng cầm cự được bao lâu đâu.”
Cố Tịch bỗng khủng hoảng lùi ra ngoài cửa trốn, nhưng lại bị hai người chặn lại, cô vội vàng cầu cứu Phương Phi. Phương Phi liều mạng chen vào kéo cô ra thì lại bị hai người chặn ở bên ngoài.
Đặng Lôi và Tiểu Tiền mỗi người một bên kẹp cô, “Thực ra bọn này chỉ tò mò thôi, rốt cuộc là tên xui xẻo nào có gian tình với cậu mà chụp ảnh rồi vẫn không lộ diện, haizzz…”. Tiểu Tiền thở hắt ra, làm Cố Tịch ấm ức muốn chết. Bọn họ không làm cô mất mặt thì không chịu buông tha.
Phương Phi thấy Cố Tịch giãy giụa đau khổ thì đành lên tiếng, “Thực ra là…”.
Cố Tịch hét lên, trừng mắt nhìn Phương Phi, Phương Phi quả nhiên im miệng, thậm chí cả sắc mặt cũng thay đối, lảm nhảm nói. “Phó tổng Vi”.
A… hai cô nàng kẹp Cố Tịch cũng ngớ người, đồng thanh: “Phó tổng Vi?”. Cố Tịch tức giận giằng ra khỏi tay họ rồi lao về phía Phương Phi.
Phương Phi chỉ ra ngoài cửa, lại kêu lên, “Chào Phó tổng Vi”.
Cố Tịch đứng đờ ra, bất động. Chi nghe thấy hai người lúc nãy quay nhanh lại, cũng cung kính gọi: “Phó tổng Vi”. Cố Tịch vằn đen đầy đầu, chậm rãi quay lại. Quả nhiên Vi Đào đang đứng trước cửa văn phòng nhìn lướt qua bọn họ, vẻ mặt không biểu cảm, gật đầu, “Ừ”, sau đó mở cửa bước vào.
Mây cô nàng kinh doanh ở đó đều như chuột trong trò chơi mèo bắt chuột mà chuồn đi hết. Chỉ còn lại Cố Tịch đứng đờ ra bên cửa, ngón tay run run chỉ về hướng văn phòng Vi Đào, lại chỉ sang Phương Phi, “Sao không nói sớm?”.
“Tớ mới nhìn thấy”, Phương Phi mở to mắt rồi vòng tay qua cổ Cố Tịch, “Nhưng có vẻ Phó tổng Vi nghe thấy ba chữ ‘tên xui xẻo’ thì sắc mặt rất khó coi, cậu… cậu tự lo lấy thân đi nhé”. Nói xong buông cô ra, ngồi vào chỗ.
Cố Tịch vô cùng thê thảm trở về chỗ ngồi, trừng mắt nhìn cánh cửa khép chặt, sao anh đột ngột quay về? Hình như trên lưng vác ba lô, người này có cần bán mạng đến thế không? Đi công tác mà nhà cũng không về, chạy thẳng tới công ty? Ôi trời, chỉ cần đụng phải anh là chẳng có chuyện gì hay ho cả, Cố Tịch gục mặt xuống bàn.
Sau tiếng gõ cửa, Cố Tịch ngầng lên, Vi Đào bước vào văn phòng của họ, “Cố Tịch, cô lại đây một chút”.
Cố Tịch bắt đầu rịn mồ hôi trán, nhìn Phương Phi, trong mắt cô nàng ngoài thương hại ra thì vẫn là thương hại, rồi nhanh chóng cúi đầu.
Cố Tịch đành “vâng” một tiếng, chầm chậm đứng lên, di chuyển ra ngoài. Dù sao cũng chết, liều thôi! Cố Tịch vặn cửa, cô không để ý rằng mình không gõ cửa mà vào thẳng.
Phương Phi nhìn chằm chằm bóng Cố Tịch khuất sau cánh cửa, Tịch Tịch, cậu bảo trọng nhé!
Tám giờ đúng, Cố Tịch kết nối với chương trình trên mạng. Cô thích nhất là làm phát thanh viên, có thể chia sẻ bài hát mình thích với mọi người, còn có thể trò chuyện với họ trên diễn đàn nữa.
Vi Đào đang dọn dẹp trong phòng, ngày mai sẽ bắt đầu khảo sát một vòng thị trường, chí ít cũng phải hai ngày. Bỗng, phòng bên cạnh vẳng đến tiếng cười lớn, Vi Đào kéo khóa ba lô lại rồi mở cửa bước ra.
Gõ cửa phòng kế bên, Vi Đào đẩy cửa bước vào.
Lạc Gia Tuấn đang nhìn máy tính, cười như điên, máy tính hình như đang phát nhạc, Vi Đào mặt không biểu cảm bước tới, “Đang làm gì đó?”.
Lạc Gia Tuấn là con trai của Chủ tịch lập đoàn Lạc Trường Thanh, cũng là em trai của Lạc Tịnh. Lần này Vi Đào được phái đến thành phố W, ngoài việc rèn luyện ra thì còn có nhiệm vụ quan trọng khác là chăm sóc, chỉ dẫn cho Lạc Gia Tuấn. Lạc Gia Tuấn vừa thi đậu đại học ở W, là sinh viên mới của Đại học H. Cậu quen Vi Đào ở M, nên rất vui với sự sắp xếp của bố. Vốn dĩ Lạc Trường Thanh muốn Lạc Gia Tuấn ở trong trường, nhưng cậu không ở nổi một tuần, nói rằng trường cứ đến giờ là cúp điện, cậu không quen. Lạc Trường Thanh biết Lạc Gia Tuấn ở nhà mà không có mạng, không có điện là sẽ làm ầm lên nên chiều theo, bảo Lạc Gia Tuấn dọn đến ở chung với Vi Đào. Vi Đào vốn thuê một căn hộ chung cư gần công ty, Lạc Trường Thanh lại bảo anh thuê chung cư tốt hơn ở gần trường Lạc Gia Tuấn, cuôi cùng, Vi Đào và cậu thuê một căn hộ gồm hai phòng ngủ một phòng khách, trang trí đẹp, đồ đạc đủ, dọn thẳng vào ở.
Lạc Gia Tuấn cười muốn đứt hơi, chỉ vào trang web trong máy, “Buồn cười quá”. Vi Đào liếc qua, hình như là một diễn đàn Lạc Gia Tuấn đang trả lời topic với ai đó.
Lạc Gia Tuấn vừa cười vừa mở nhanh một chuỗi hội thoại, rồi chỉ cho Vi Đào thấy, “Cô nàng Tây Tây này vui tính quá. Lại bị người khác hiểu lầm là mang thai, thực ra cô ấy chỉ bị viêm họng mãn tính thôi”. Vi Đào vốn chỉ vô tình xem qua, khi nghe thấy thì từ từ đưa mắt nhìn trang web đó, thế gian này còn có một cô ngốc khác cũng gặp chuyện như vậy sao? Lúc này âm nhạc kết thúc, trong máy tính phát ra một giọng nói, dịu dàng rất hay, hơn nữa ngữ diệu này hình như anh đã từng quen.
Lạc Gia Tuấn kéo anh, nói người ấy là phát thanh viên Tây Cố, một phát thanh viên trong diễn đàn cậu tham gia, cũng chính là người dẫn của chương trình radio trên internet, hơn nữa còn kiêm luôn việc điều chỉnh, sắp xếp thời gian chiếu phát của tổ làm phim, là người phụ trách chính của diễn đàn. Một cô gái tài năng, giọng lại siêu hay, hát cũng rất tuyệt.
Vi Đào vẻ mặt hờ hững gật gù, nghe giọng phát thanh viên Tây Tây ai oán, “Thế mới nói, con người thật không thể gặp xui xẻo như vậy được. Thực ra cũng không thể trách họ, chỉ có thể trách Tây Tây quá tham ăn, nếu cứ nhịn đói trong công ty, có lẽ họ đã không thể thấy tôi nôn khan, mà là nhìn thấy một con quỷ đói nào đó hai mắt lờ đờ, chắc chắn sẽ không liên tưởng tới chuyện mang thai”.
“Đọc được tin nhắn Đinh Đinh gửi, ôm một cái nào.” Mặt Vi Đào rỡ ràng co giật, ôm? Ôm chó hay ôm mèo?
Tây Tây nói tiếp, “Cảm ơn đã quan tâm, ngày mai tôi sẽ đi khám, để bác sĩ kê đơn thuốc, tôi sẽ uống thuốc trước mặt đồng nghiệp, có lẽ sẽ không còn ai nghi ngờ tôi mang thai nữa. Nhớ lấy, bệnh viêm họng mãn tính phải được chữa trị kịp thời, nếu không sẽ giống tôi vậy. Tôi đã hỏi bố, ông nói vì tôi bị lò nướng nhà hàng xóm suốt ngày hoạt động làm ảnh hưởng, tôi không thành thỏ nướng, mà thành nôn khan rồi”.
ID của Gia Tuấn là Đinh Đinh, cậu vừa nghe đã cười lăn lộn, khen là đáng yêu. Tây Tây trả lời mấy câu rồi tiếp tục phát nhạc. Gia Tuấn thấy Vi Đào vẫn đứng cạnh, vẻ mặt thờ ơ thì đắc ý hỏi anh, “Giọng cô ấy hay chứ?”.
Vi Đào lặng lẽ gật đầu, nhìn thấy tiêu đề topic là “Đông tẩu tây cố” thì hỏi, “Đây là tên tiết mục của cô ấy à?”.
“Đúng, vì ID của cô ấy là Tây Cố, nên cô ấy lấy cái tên này. Anh nhìn này, chữ ký của cô ấy là ‘Quỳnh quỳnh bạch thố, đông tẩu tây cố, y bất như tân, nhân bất như cố[1].’ Gia Tuấn vẻ mặt mê mẩn ngân nga điệu nhạc, “Em vì cô ấy mà thi đại học ở W, một mỹ nữ vừa đáng yêu vừa lợi hại, là thần tượng của em.”
[1] Trong bài Cổ diễm ca của Nhạc Phủ, dịch là: Có con thỏ trắng bơ vơ. Đi về đông vẫn muốn chờ phía tây, Áo quần mà mới thì hay, Người ta bạn cũ vui vầy là hơn.
Vi Đào nhướng mày, “Em gặp cô ấy rồi à?”, tuy anh có thể chắc chắn cô chí ít không phải đối tượng “nôn khan”, nhưng thần tượng thì, nghĩ tới bộ dạng khó coi của người nào đó trước mặt mình, anh rất khó có thể tán thành.
“Chưa, nhưng em mong là có thể gặp mặt.”
“Vậy sao em biết được cô ta không phải khủng long?” Vi Đào nghe giọng Tây Tây lại xuất hiện, trên mạng nghe khá là hay, trong thực tế lại không phát hiện ra.
“Xùy, em đã nhìn phía sau lưng cô ấy, dáng người siêu đẹp.” Gia Tuấn thấy thần tượng bị kỳ thị thì vội lấy chứng cứ ra để bảo vệ. “Em cho anh xem ảnh của cô ấy.”
Gia Tuấn mờ một topic, bên trong có một tấm ảnh, là sau lưng một cô gái mảnh mai, mặc áo pull không tay và quần jean, dáng người cũng khá gợi cảm. Vi Đào khóe môi giật giật, “Thường thì khủng long chỉ dám khoe ảnh phía sau”.
Gia Tuấn trừng mắt, “Cô ấy rất giỏi máy tính, em có vài vấn đề về phần cứng đều phải hỏi cô ấy. Hơn nữa trong diễn đàn có rất nhiều người là fan của cô ấy, nói giọng của cô ấy có thể đi làm MC”. Gia Tuấn lại đắm chìm trong giọng nói của Tây Tây. Cậu thấy trong topic có yêu cầu đòi Tây Tây hát nên cũng vội vàng phụ họa.
Vi Đào thấy bộ dạng mê mẩn của Gia Tuấn thì vỗ vỗ vai cậu rồi từ từ ra khỏi phòng.
Tây Cố – Cố Tịch, Vi Đào thật khó liên hệ giọng nói ngọt ngào ban nãy với cô gái luôn làm chuyện mất mặt trước mặt anh, đến lúc trong thang máy, bộ dạng cô nghiến răng nghiến lợi, khóe môi anh lại bất giác cong lên.
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
Hôm sau là cuối tuần, Cố Tịch đã dậy từ sớm. Vì tối qua tổ trưởng điên cuồng gửi tin nhắn cho cô, bảo sáng nay có phim cần làm phụ đề, nên chưa đến tám giờ mà cô đã dậy rồi. Ăn sáng xong, cô ngồi trước máy tính, tính toán thời gian online của các thành viên khác trong tổ, có lẽ phải một tiếng nữa, nên phát nhạc rồi dọn dẹp phòng.
Rất nhanh, tin đã gửi tới. Cố Tịch dừng việc nhà, nhanh chóng bước vào công việc. Bỏ ra hai tiếng đồng hồ rút ngắn thời gian, cô lại xem qua lần nữa rồi chuyển cho tổ trưởng, sau đó để QQ đó rồi tiếp tục dọn nhà.
Cô thích làm việc hiệu chỉnh thời gian, đó là việc làm rất tỉ mỉ, cần chăm chú và nhẫn nại. Nhớ lúc nhỏ, cô giáo khi phê cuối học kỳ cho cô, thường xuyên bảo cô quá cẩu thả, qua loa đại khái. Tật này có lẽ có liên quan tới tính cách của cô, cô không thích tính toán, làm việc nhanh chóng gọn gàng, mà như thế thì rất dễ phạm lỗi. Nên khi tham gia vào tổ chế tác, cô chọn công việc hiệu chỉnh thời gian này, muốn mượn nó để tập tính tỉ mi cho bản thân.
Buổi chiều, Phương Phi gọi điện tới, hẹn cô đi xem phim. Cố Tịch gửi tin hỏi tổ trưởng có còn việc gì không? Anh ta nói OK rồi cô mới đồng ý đi.
Hai người đi xem phim, rồi lại đi ăn buffet, chơi đến mười giờ tối mới nhà ai nấy về.
Ngày cuối tuần dễ chịu khiến Cố Tịch tạm quên đi nhũng lời đồn đáng ghét. Chủ nhật, cô đến bệnh viện, bác sĩ kê đơn thuốc, bảo cô chú ý nghỉ ngơi, đừng để nhiễm lạnh. Lúc về, cô nằm trong nhà xem phim Mỹ cả ngày, kết quả, đám đồ ăn vặt trong nhà đều hết sạch.
Thứ Hai, Cố Tịch đi làm, thấy các đồng nghiệp nhìn mình không còn kỳ lạ nữa thì thở phào một hơi, có lẽ lời đối đáp của cô đã có tác dụng
Khi đi qua văn phòng Vi Đào, thấy bên trong tối om, Cố Tịch nhớ ra Vi Đào đi công tác chưa về, bất giác thấy thoải mái hẳn.
Cả buổi sáng, Tống Huệ Liên không biết đã uống thuốc gì mà dạy dỗ hết một lượt những người trong phòng. Cố Tịch và Phương Phi đều im lặng dưới sự đàn áp của cô ta, dù sao họ cũng đã quen nghe tai trái cho ra tai phải rồi.
Phương Phi gửi tin nhắn cho cô, “Chắc chắn là hôm qua bị chồng mắng rồi”.
Cố Tịch gật gù, “Hơn nữa có lẽ chị ta đã phản kích nên trở thành kẻ thù rồi”.
Hai người cứ thế nói xấu mợ Tống, sau đó bị từng đám nhân viên nghiệp vụ tới nhấn chìm trong công việc, toàn là làm lại việc phân phối nguồn vốn. Có việc làm thì thời gian qua rất nhanh, giờ cơm đã đến nhanh chóng.
Cố Tịch và Phương Phi lại đến quán canh hầm Giang Tây để ăn cơm rồi về. Vừa vào văn phòng đã thấy Tiểu La phòng Kế hoạch bị mấy nhân viên phòng Kinh doanh khác vây quanh. Họ vừa thấy cô và Phương Phi về thì cười tươi rói, bao vây cả hai.
“Cố Tịch, về rồi à?” Tiểu Tiền phòng Kinh doanh cười kỳ quặc nhất.
“Ừ.” Cố Tịch cười, gật đầu.
Đặng Lôi phòng Kinh doanh số hai cũng cười theo, “Cố Tịch, bọn này rất tò mò, người đàn ông ấy là ai? Nhìn lưng thì rất cao to bảnh trai đó”. Vừa nói xong thì mấy cô nàng phòng Kinh doanh đều cười toe toét.
Cố Tịch mặt đờ ra, không phải chứ, hỏi thẳng luôn à? Giả ngốc thôi, lúc này mà không giả ngốc thì có mà ngốc thật.
“Ai cơ?”, Cố Tịch vừa hỏi vừa từ từ di chuyển muốn thoái ra vòng vây tiến về phía Phương Phi. Nhưng cái vòng không nhúc nhích mà vẫn siết chặt.
“Cố Tịch, đừng giả vờ, mọi người đều biết người trong ảnh là cậu, tuy, khụ khụ, có người nói cậu… chuyện đó rõ ràng là hiểu lầm, nhưng đêm đó khuya như vậy, hai người lại mờ ám thế, thực sự là rất có…” Tiểu Tiền chưa nói xong mà Cố Tịch đã nhìn thấy rõ trong mắt cô nàng hai chữ “Gian tình”.
Cố Tịch nuốt nước bọt, vừa cười khan để kéo dài thời gian, vừa đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Phương Phi.
Đặng Lôi càng thúc ép, “Nói đi nào, nói bọn tớ nghe đó là ai?”. Một đám người đầy vẻ mong chờ.
Phương Phi kéo Cố Tịch sát lại, “Làm gì có ai chứ, có lẽ là hỏi đường thôi”. Cố Tịch gật đầu lia lịa.
“Mặc đồng phục công ty mình mà hỏi đường à? Hê hê, là người mới của bộ phận nào đó?”, Tiểu Tiền không buông tha.
Cố Tịch thấy cổ họng thắt lại, người mới, Vi Đào, không, không thể có liên tưởng đó.
“Có gì mà nói chứ, đến lúc thì tự khắc sẽ biết”, Cố Tịch liều mình. Nói tôi có gian tình thì tôi thừa nhận luôn, dù sao các người tuyệt đối không thể biết được anh ấy là ai.
“Cố Tịch, thật không thú vị tí nào, cậu cứ nói đi, bọn này tò mò mấy ngày nay rồi.” Nụ cười trong mắt Đặng Lôi không chỉ là tò mò mà rõ ràng còn là ganh tị, vì cô nàng cũng nằm trong bảng gái ế. Luận về vóc dáng hay nhan sắc đều không bằng Cố Tịch, nên cô ta càng tò mò xem “cỏ gần hang” của Cố Tịch là ai, tại sao không ai chọn cô ta.
Cố Tịch quay đầu đi, “Đánh chết cũng không nói được”.
“Thật ư?” Đặng Lôi đưa mắt ra hiệu với Tiểu Tiền.
“Thật. Làm chuyện bí mật thì phải kiên định”, Cố Tịch nói cứng. Cô thấy Phương Phi đứng cạnh ra sức trợn mắt, nhíu mày, thì thầm nói với cô nàng: “Tớ… ‘bị ép lên Lương Sơn’ mà”.
“Được, bọn này thỏa mãn cho cậu”, Đặng Lôi nhếch mép, nói chắc chắn.
Cố Tịch cười, tỏ ra cảm kích. Phải đó, đừng ép người quá đáng, phải để cho người ta chút riêng tư chứ.
Đặng Lôi nhếch mép với Tiểu Tiền, “Chúng ta đánh đập tra khảo cô ấy đi, dù sao cô ấy cũng chẳng cầm cự được bao lâu đâu.”
Cố Tịch bỗng khủng hoảng lùi ra ngoài cửa trốn, nhưng lại bị hai người chặn lại, cô vội vàng cầu cứu Phương Phi. Phương Phi liều mạng chen vào kéo cô ra thì lại bị hai người chặn ở bên ngoài.
Đặng Lôi và Tiểu Tiền mỗi người một bên kẹp cô, “Thực ra bọn này chỉ tò mò thôi, rốt cuộc là tên xui xẻo nào có gian tình với cậu mà chụp ảnh rồi vẫn không lộ diện, haizzz…”. Tiểu Tiền thở hắt ra, làm Cố Tịch ấm ức muốn chết. Bọn họ không làm cô mất mặt thì không chịu buông tha.
Phương Phi thấy Cố Tịch giãy giụa đau khổ thì đành lên tiếng, “Thực ra là…”.
Cố Tịch hét lên, trừng mắt nhìn Phương Phi, Phương Phi quả nhiên im miệng, thậm chí cả sắc mặt cũng thay đối, lảm nhảm nói. “Phó tổng Vi”.
A… hai cô nàng kẹp Cố Tịch cũng ngớ người, đồng thanh: “Phó tổng Vi?”. Cố Tịch tức giận giằng ra khỏi tay họ rồi lao về phía Phương Phi.
Phương Phi chỉ ra ngoài cửa, lại kêu lên, “Chào Phó tổng Vi”.
Cố Tịch đứng đờ ra, bất động. Chi nghe thấy hai người lúc nãy quay nhanh lại, cũng cung kính gọi: “Phó tổng Vi”. Cố Tịch vằn đen đầy đầu, chậm rãi quay lại. Quả nhiên Vi Đào đang đứng trước cửa văn phòng nhìn lướt qua bọn họ, vẻ mặt không biểu cảm, gật đầu, “Ừ”, sau đó mở cửa bước vào.
Mây cô nàng kinh doanh ở đó đều như chuột trong trò chơi mèo bắt chuột mà chuồn đi hết. Chỉ còn lại Cố Tịch đứng đờ ra bên cửa, ngón tay run run chỉ về hướng văn phòng Vi Đào, lại chỉ sang Phương Phi, “Sao không nói sớm?”.
“Tớ mới nhìn thấy”, Phương Phi mở to mắt rồi vòng tay qua cổ Cố Tịch, “Nhưng có vẻ Phó tổng Vi nghe thấy ba chữ ‘tên xui xẻo’ thì sắc mặt rất khó coi, cậu… cậu tự lo lấy thân đi nhé”. Nói xong buông cô ra, ngồi vào chỗ.
Cố Tịch vô cùng thê thảm trở về chỗ ngồi, trừng mắt nhìn cánh cửa khép chặt, sao anh đột ngột quay về? Hình như trên lưng vác ba lô, người này có cần bán mạng đến thế không? Đi công tác mà nhà cũng không về, chạy thẳng tới công ty? Ôi trời, chỉ cần đụng phải anh là chẳng có chuyện gì hay ho cả, Cố Tịch gục mặt xuống bàn.
Sau tiếng gõ cửa, Cố Tịch ngầng lên, Vi Đào bước vào văn phòng của họ, “Cố Tịch, cô lại đây một chút”.
Cố Tịch bắt đầu rịn mồ hôi trán, nhìn Phương Phi, trong mắt cô nàng ngoài thương hại ra thì vẫn là thương hại, rồi nhanh chóng cúi đầu.
Cố Tịch đành “vâng” một tiếng, chầm chậm đứng lên, di chuyển ra ngoài. Dù sao cũng chết, liều thôi! Cố Tịch vặn cửa, cô không để ý rằng mình không gõ cửa mà vào thẳng.
Phương Phi nhìn chằm chằm bóng Cố Tịch khuất sau cánh cửa, Tịch Tịch, cậu bảo trọng nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.