Xem Ra Anh Rất Có Tiền!

Chương 46

Lâm Miên Miên

13/02/2017

Tô Yên thầm nghĩ hẳn là đã xảy ra chuyện gì, cho nên Giang Cảnh Xuyên mới tạm thời kéo cô đi, một đường về nhà, cô nhìn Giang Cảnh Xuyên không có ý muốn nói, cũng không có ý định hỏi tới, nếu hắn không muốn nói, cô hỏi cũng hỏi vô ích, vẫn là không làm khó hắn.

Trở lại biệt thự, Giang Cảnh Xuyên ở trên máy bay ngây người thật lâu, vốn là hơi mệt chút, Tô Yên để hắn đi tắm ngâm nước trước, sau đó bảo dì Vương chuẩn bị mì lạnh bò kho.

Giang Cảnh Xuyên một bên tắm rửa một bên đang nghĩ chuyện tình Trình Ảnh, hành động hôm nay của hắn giống như là có chút chạy trối chết, nhưng đây cũng là ý tưởng chân thật trong lòng hắn, trong đoạn tình yêu đó, đích xác hắn không phải bạn trai hợp cách, cho nên lúc chia tay Trình Ảnh oán hắn không săn sóc, hắn cũng tiếp nhận lý giải toàn bộ, nhưng bây giờ đều đã chia tay, đều tự có gia đình, thực sự không cần thiết gặp lại.

Trên đời này vô dụng nhất lập dị nhất chính là gặp mặt người cũ, Giang Cảnh Xuyên cũng không cần suy nghĩ, nếu như hắn thực sự cùng Trình Ảnh gặp mặt, tiếp đến ai biết sẽ phát sinh chuyện gì.

Khi Giang Cảnh Xuyên tắm, Tô Yên cũng bấm thời gian, bảo dì Vương lui xuống trước, chờ đến khi không sai biệt lắm, lúc này cô mới từ trong tủ lạnh lấy ra hoa quả, đứng ở một bên bắt đầu rửa.

Con người cô thích làm công phu mặt ngoài nhất, lời này nghe như là nghĩa xấu, nhưng không thể không nói, ít nhiều nhờ cô làm công phu mặt ngoài, cho nên cuộc sống mới thoải mái.

Giang Cảnh Xuyên vừa xuống lầu liền nghe phòng bếp truyền tới tiếng nước, hắn đi tới, đứng ở cửa phòng bếp, nhìn Tô Yên đang cúi đầu nghiêm túc rửa hoa quả, trong lòng một mảnh mềm mại.

Cuộc sống bây giờ của hắn đã là tốt nhất, trừ phi là hắn không muốn sống, nếu không tuyệt đối sẽ không dính vào bất kỳ quan hệ gì với bất kỳ người phụ nữ nào.

Giang Cảnh Xuyên đem khăn lông lau tóc ném qua một bên, đi tới, từ phía sau lưng ôm Tô Yên, cằm chống ở trên đầu cô, khoan khoái thở dài một hơi: "Trước kia đi công tác còn không có cảm giác gì, với anh mà nói, ở nước ngoài hay là ở trong nhà kỳ thật đều như nhau, mỗi ngày cũng đều là ăn ngủ cùng công việc, bà xã, lực ảnh hưởng của em thực sự kinh người, anh cảm thấy nói không chừng anh sẽ từ từ lười biếng làm việc."

Tô Yên cẩn thận nghiêm túc rửa hoa quả, cười nói: "Cái này có tính hồng nhan họa thủy không?"

Loại lời này nghe một chút thì thôi.

"Đương nhiên tính." m thanh Giang Cảnh Xuyên trầm thấp hòa hoãn, có lẽ là sợ có người đột nhiên đi vào, hắn chậm rãi nói: "Trước kia anh còn đặc biệt không thể hiểu được, khi ba anh quản lý công ty, mỗi ngày đúng giờ tan tầm, còn thỉnh thoảng có thời gian cùng mẹ anh đi du lịch, vậy tại sao khi anh tiếp nhận công ty, mỗi ngày hận không thể có bốn mươi tám giờ làm việc, khi tăng ca anh suy nghĩ, ba anh nhất định là lười biếng, bây giờ có thể hiểu."

Tô Yên không có lên tiếng, kỳ thật đàn ông cho dù thật sự bận rộn hay không, thật đem ngươi để ở trong lòng, vậy thì vô luận như thế nào cũng sẽ nhín chút thời gian ở cùng ngươi, nếu không có đem ngươi để ở trong lòng, hắn tình nguyện ngồi ở một bên ngẩn người cũng không muốn gọi ngươi.

"Anh đi ăn cái gì đi, dì làm mì lạnh ăn ngon lắm." Tô Yên đẩy hắn một cái, hai người ôm một chỗ như vậy, cô có thể cảm giác được, tay Giang Cảnh Xuyên đang từ từ dời xuống, sau cùng trực tiếp đặt ở chỗ bụng cô.

So với Giang Cảnh Xuyên, cô vẫn có điểm giới hạn, cho dù muốn làm cái gì, đó cũng là chuyện lúc đóng cửa lại, lúc này ở phòng bếp, nếu quả thật phát sinh chuyện gì, còn bị người ta bắt gặp, cô thực sự muốn cắn chết Giang Cảnh Xuyên.

Giang Cảnh Xuyên kỳ thật cũng là đang trêu chọc Tô Yên, mặc dù hắn cũng nghĩ tới chơi trong phòng bếp, chính là nếu dì Vương cùng quản gia đột nhiên tới làm sao bây giờ, vậy hắn cũng không cần làm người.

"Em không ăn sao?" Giang Cảnh Xuyên thả cô, nhìn trên bàn cơm có một chén mì lạnh còn có một chén cơm chiên, hiếu kỳ hỏi.

"Hai ngày nay mỗi ngày em đều ở đây ăn cái này, dì Vương không cho em ăn, làm cơm chiên hải sản cho em."

Tô Yên ngồi đối diện Giang Cảnh Xuyên, "Dì đầu bếp cho là chúng ta hôm nay ở bên ngoài ăn, cho nên không có làm bao nhiêu món ăn, đều chỉ có chút này, cũng không tiện phiền toái dì tới nấu cơm."

Mặc dù dì Vương biết làm cơm, nhưng dù sao không phải làm việc ở phòng bếp, dì đầu bếp trong nhà cũng không có sống ở tại nơi này, cho nên bây giờ chỉ có thể chịu tạm một chút.

"Không có chuyện gì, anh chỉ muốn ăn cái này." Giang Cảnh Xuyên vốn là muốn cùng Tô Yên giải thích nguyên nhân hôm nay vì sao lại đột nhiên trở về, nhưng lý trí nói cho hắn biết, không thể đem chuyện tình Trình Ảnh nói ra, cho dù không có gì, nói không chừng sau cùng sẽ biến thành có gì, mà hắn lại không muốn tùy tiện biên lý do lừa Tô Yên, chỉ có thể giả vờ chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, chính là không đề cập tới. Hoàn hảo Tô Yên không có hỏi gì, bằng không hắn thật không biết nên nói cái gì.

Một chỗ khác, Trình Ảnh cùng Tùy Thịnh ở trong phòng bao riêng, không khí phá lệ lúng túng, Trình Ảnh cúi đầu vuốt nhẹ nhẫn kim cương lớn trên ngón áp út, không đếm xỉa nói: "Anh ấy cứ không muốn nhìn thấy tôi như vậy? Dầu gì cũng là bạn bè một thời gian, tôi đây thật không dễ dàng trở về một chuyến, thế nhưng cũng không vui lòng cùng nhau ăn một bữa cơm?"

Tùy Thịnh bất đắc dĩ ăn món ăn, cảm thấy thật không nên khó ăn như vậy, sau cùng dứt khoát buông đũa xuống, đối với Trình Ảnh nói: "Tại sao muốn cùng nhau ăn một bữa cơm? Cô cũng không phải không biết tính cách Cảnh Xuyên, hơn nữa, cô cùng ổng ăn sẽ không sợ ngột ngạt à?"

Trình Ảnh phì cười, "Vậy anh ấy làm gì mà bộ dáng như lâm đại địch, tôi sẽ ăn anh ấy à?"

"Chị hai, cô đừng trách tôi nói thẳng." Tùy Thịnh nghiêm trang nói: "Thật đúng là không phải như lâm đại địch, chính là đơn thuần không muốn gặp mặt mà thôi, cô mong đợi gì, xa lâu gặp lại ổng nhìn cô bây giờ tươi đẹp sáng chói hối hận không thôi à, thật đúng là không cần thiết."

Cho dù Tùy Thịnh ở trước mặt Giang Cảnh Xuyên đánh giá cách làm của hắn thế nào, tóm lại, hiện đang đối mặt người ngoài, hắn là muốn kiên định không đổi đứng ở bên phía anh em.

Lời nói này quá trực tiếp, sắc mặt Trình Ảnh cũng thay đổi, "Có ý gì, tôi đây bất quá chỉ là nói muốn cùng bạn bè cũ cùng nhau ăn một bữa cơm, anh nghĩ như vậy là ý của mấy người, tôi cũng không phải không có ông xã, không dám gặp mặt mới là chột dạ nhất, không phải sao?"

Tùy Thịnh cuối cùng hiểu được tại sao Giang Cảnh Xuyên phải quyết đoán ly khai như vậy, bất luận trước đây, không quan tâm cô có là bạn hay không, đều là cái phiền toái.

"Trình Ảnh, cô nói một chút, cô đều kết hôn rồi, thế nào còn không hiểu rõ đàn ông như vậy?" Tùy Thịnh cũng biết tính tình Trình Ảnh, không phải người tính toán chi li như vậy, cho nên cũng quyết định không hề quanh co lòng vòng, "Phàm là Cảnh Xuyên có một chút ít tâm tư như cô vậy, hai ngươi đã sớm tu thành chính quả, nói không chừng đứa nhỏ đã biết gọi người, ổng không phải là không dám gặp mặt, là không muốn gặp mặt, cô nhất định phải để tôi nói trực tiếp như vậy sao?"

Trình Ảnh trầm mặc phút chốc, hỏi: "Bà xã anh ấy tới cùng là như thế nào, tôi chính là hiếu kỳ, không thể được sao? Trong lòng tôi khó chịu, không thể được sao?"

Muốn nói Trình Ảnh đối với Giang Cảnh Xuyên còn tình cũ khó quên, đó cũng không phải, trước kia cô đối với Giang Cảnh Xuyên tốt như vậy, thích hắn như vậy, hắn đối với cô còn là một bộ dạng có cũng như không, suy nghĩ tới là bực bội, cô vốn cho là hắn đối với người nào cũng đều hình dáng này, nhưng bây giờ từ trong miệng người khác biết được, hắn hận không thể đem bà xã hắn nâng ở trong lòng bàn tay yêu thương, đây là người sao?

Từng nói đối với tình cảm không có hứng thú đâu?

Đương nhiên Trình Ảnh cũng không muốn phá hoại tình cảm của Giang Cảnh Xuyên, dù sao cô cũng không thích hắn, chính là muốn nhìn một chút rốt cuộc là thần thánh phương nào làm một người như vậy lên đồng, không hơn.

Tùy Thịnh phát hiện phụ nữ thật đúng là một môn huyền học, dù sao đời này là hắn không có trông ngóng có thể hiểu biết, đời sau nếu như có thể đầu thai làm phụ nữ, hắn nhất định phải suy nghĩ thật kĩ một chút.

"Tôi nói với cô, cô đừng nóng giận, bởi vì là cô muốn biết, không phải là tôi muốn chủ động nói với cô."

Trình Ảnh gật đầu, "Nói đi, chẳng lẽ nào tôi còn có thể đi phá hoại tình cảm giữa anh ấy cùng bà xã à."

"Cô nói đúng, cô thật đúng là không thể, cũng không có ai có thể." Tùy Thịnh dừng một chút, nói: "Đừng trách tôi nói thẳng, bà xã Cảnh Xuyên thật đẹp, đương nhiên, Cảnh Xuyên cũng không phải người chỉ nhìn mặt, chủ yếu là ... Bà xã ổng, còn đặc biệt ôn nhu khéo hiểu lòng người, tóm lại, cùng cô ấy cùng một chỗ chính là thoải mái."

Khóe miệng Trình Ảnh giật giật, "Lời nói của anh, thật để cho người ta hiểu lầm."

"Nghĩ gì thế, đó là bà xã anh em tôi, tôi cũng không tâm tư đó, tôi vừa nói như vậy, cô vừa nghe như vậy, sau đó cô nên làm gì thì làm gì đi, không phải rất tốt sao?" So sánh với Vương Tư Kỳ, Tùy Thịnh kỳ thật còn rất nguyện ý cùng Trình Ảnh làm bằng hữu, chí ít không có nhiều lòng riêng cong cong quẹo quẹo như vậy, cho dù hắn nói chuyện độc địa, cũng chẳng qua là lúc đó tức giận, cũng sẽ không để ở trong lòng.

"Tùy Thịnh, kỳ thật tôi không trách Giang Cảnh Xuyên." Vẻ mặt Trình Ảnh thành thật, làm Tùy Thịnh cũng giật mình, "Trước kia là tôi tuổi trẻ không hiểu chuyện, bây giờ cũng đều suy nghĩ minh bạch, hơn nữa, tôi đây đều kết hôn rồi, đúng không? Chỉ là năm nay mới có thời gian trở lại thăm một chút, thật nhiều bạn bè lúc trước đều cắt đứt liên lạc, tôi đây thật không dễ dàng trở về một chuyến, cùng anh ấy gặp mặt chẳng lẽ không cần thiết? Không nói cái khác, không có gì ngoài tình cảm có hay không đều được, tôi cùng anh ấy trước kia cũng coi là bạn bè đi?"

Tùy Thịnh vuốt tay, "Nên nói tôi đều theo cô nói, nếu cô muốn gặp ổng, cứ gặp, dù sao tôi là không làm trung gian đáp cầu dắt mối là đủ rồi."

Hắn cũng có thể hiểu được ý của Trình Ảnh, không phải người yêu, trước kia cũng là bạn bè, mấy năm này không gặp, nghĩ muốn gặp.

Trình Ảnh vui vẻ, "Vốn không gặp cũng không có gì, hôm nay anh ấy nhất định phải trốn tôi, tôi sẽ phải đi gặp anh ấy một lần, Tùy Thịnh, anh lý giải một chút tâm tình của nhóm tiền nhiệm chúng tôi bị sông dài lịch sử nhấn chìm."

Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên cũng xem như tiểu biệt thắng tân hôn.

Khi Tô Yên nằm ở trong bồn tắm tắm, Giang Cảnh Xuyên đang ngồi ở trên giường cùng Tùy Thịnh tán gẫu WeChat.

Tùy Thịnh: "Trực tiếp gọi điện thoại không được sao? Không cho tôi gửi giọng nói, không biết tôi đánh chữ rất vất vả à?"

Giang Cảnh Xuyên: "Ông gửi giọng nói cô ấy nghe được làm sao bây giờ."

Tùy Thịnh: "Nằm máng, ông cút."

Giang Cảnh Xuyên: "Ông nói cái gì?"

Giao diện WeChat thể hiện một câu — Tùy Thịnh xóa một tin nhắn.

Tùy Thịnh: "Tôi không nói gì, nói chính sự, Trình Ảnh nói muốn gặp ông một lần, không có ý tưởng khác."

Giang Cảnh Xuyên: "À."

Tùy Thịnh: "Lời nhắn tôi đã gửi, có mấy lời tôi cũng đã nói với cô ấy, dù sao chuyện này không quan hệ tới tôi."

Giang Cảnh Xuyên: "Ông xác định ông có chuyển ý của tôi?"



Tùy Thịnh: "Không có gửi tôi là cháu của ông."

Giang Cảnh Xuyên để điện thoại di động xuống, đã không muốn nói thêm cái gì, vừa nhìn Tô Yên còn chưa có đi ra, đã ở bên trong tắm nửa giờ, hắn quyết định không nghĩ chuyện Trình Ảnh nữa, liền đứng dậy đến ngưỡng cửa phòng tắm.

Nghe tiếng mở cửa, vốn là đang nhắm mắt dưỡng thần Tô Yên mở choàng mắt, nhìn Giang Cảnh Xuyên ở cửa, cô thất kinh muốn giơ tay lên đi lấy khăn tắm, kết quả vẫn là chậm một bước, Giang Cảnh Xuyên dứt khoát trực tiếp ngồi ở trên mép bồn tắm, nhìn Tô Yên như là đà điểu chậm rãi chậm rãi trượt thân thể, hắn túm chặt cánh tay cô, thấp giọng cười nói: "Anh ở bên ngoài chờ em đã lâu, còn tưởng rằng em té xỉu nữa."

"Có chuyện từ từ nói, anh buông trước." Tô Yên giờ phút này vui mừng không thôi, còn có bọt có thể che khuất thân thể của cô, bằng không bị Giang Cảnh Xuyên dừng như vậy, thật sự là quá ... Khó xử.

Giang Cảnh Xuyên nhìn ra Tô Yên là thật quẫn bách, cũng không có khó xử cô, đứng dậy mỉm cười với cô: "Em mau lên, anh ở bên ngoài chờ em."

Suy nghĩ kỹ một chút cũng đúng, hai người dù sao một tuần không gặp, da mặt cô vốn là mỏng, cho dù Giang Cảnh Xuyên cảm thấy ở phòng tắm rất kích thích, nhưng cũng không muốn tập trung vào mình.

Chờ cửa đóng lại, lúc trong phòng tắm chỉ có một người Tô Yên, cô thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đứng dậy tắm rửa, tùy ý khoác lên áo choàng tắm liền đi ra.

Chờ Tô Yên vừa mới ngồi trên giường, Giang Cảnh Xuyên liền kéo cô qua, ở trong tiếng kinh hô của cô, tay nâng chân của cô lên, cẩn thận ngắm nghía, "Chân của em lại bị ma sát sưng đỏ."

"Ngày mai là ổn rồi."

"Anh hối hận." Giang Cảnh Xuyên một bên giúp cô vân vê chân một bên thở dài.

Kỳ thật hắn xoa bóp như vậy cũng không có giảm bớt sưng, nhưng trong lòng Tô Yên vẫn là thật cao hứng, dù sao hắn nguyện ý vì cô làm đến nước này, vậy là được rồi.

"Thế nào?"

"Anh cảm giác chúng ta tách ra một tuần, em đối với anh dường như kín đáo hơn nhiều." Giang Cảnh Xuyên cũng biết loại trạng thái trước mắt bọn họ thế này là bình thường, dù sao nghiêm khắc mà nói, bọn họ chân chính phát sinh tình cảm cũng không bao lâu, tương đương với tình nhân yêu cuồng nhiệt một dạng, khi tình yêu cuồng nhiệt ngắn ngủi ra đi, tuy rằng lẫn nhau đều rất tưởng niệm đối phương, thật là muốn gặp mặt, có thể lại cần một hai ngày thích ứng một chút.

Tô Yên trầm mặc phút chốc, chủ động vươn tay ôm lấy Giang Cảnh Xuyên, cô quỳ ngồi ở trên giường, ngửi hương vị trên người của hắn, nhỏ giọng nói: "Ôm một cái thì tốt rồi."

Ôm ôm, tiếng hít thở của Giang Cảnh Xuyên bắt đầu dồn dập lên, thật không thể trách hắn, bản thân thì có loại ý nghĩ đó, thêm vào Tô Yên mặc váy ngủ, dán chặt hắn, nếu là hắn không dậy nổi phản ứng thì không phải là đàn ông.

Chỉ là thời khắc dịu dàng như vậy thật sự khó được, hắn còn không muốn cứ như vậy trực tiếp tiến vào chủ đề chính, hôn một cái cổ của cô.

Lúc này hai người cũng không nói gì *, chỉ là muốn ôm đối phương như vậy.

Giang Cảnh Xuyên cho rằng buổi tối ngày đầu tiên trở về sẽ cùng Tô Yên liều chết triền miên, nhưng buổi tối đó, hắn gì cũng chưa làm, chỉ là ôm cô vào lòng nói một chút chuyện ở Luân Đôn.

Tô Yên nằm ở trong lòng hắn, có nhiều lần đều sắp ngủ, nhưng bên tai là Giang Cảnh Xuyên ra sức châm chọc người khác.

Chồng cô về mặt công tác thật là một người lòng dạ hẹp hòi, đối với người khác phạm phải sai lầm lại cơ hồ khoan dung, kỳ thật Giang Cảnh Xuyên cũng là người phi thường mâu thuẫn a, rõ ràng ở trên chuyện của cô biểu hiện đại độ như vậy, kì thực cả mấy năm nay người khác chỉ thấy hắn giả trang không thấy được chuyện nhỏ như vậy hắn cũng có thể ghi đến bây giờ, nghĩ tới đây, Tô Yên liền nở nụ cười, Giang Cảnh Xuyên đình chỉ châm chọc, lúng túng hỏi: "Có phải anh quá dài dòng hay không?"

Tô Yên tự nhiên là sẽ không đem lời trong lòng nói cho Giang Cảnh Xuyên, nén cười lắc lắc đầu, "Không có, em muốn nghe anh nói chuyện."

"Kỳ thật có đôi khi anh cũng hiểu được công việc rất không có ý nghĩa." Giang Cảnh Xuyên đã đem Tô Yên trở thành người mình, rất nhiều chuyện không thể cùng người thân bạn bè nói đều có thể nói cho vợ nghe, "Người khác không biết, kỳ thật anh cũng có chứng ngày nghỉ tổng hợp, tâm tình buổi sáng thứ Hai cũng không tốt, người khác nghe xong nhất định sẽ nói anh là ông chủ, muốn đi làm thì đi làm, muốn không đi sẽ không đi, kỳ thật không phải như thế, công ty mỗi ngày đều có không ít hạng mục muốn anh xác định, anh phải cẩn thận xét duyệt tư liệu, trong công ty người khác chỉ phải làm cho tốt phần công việc chờ lĩnh tiền lương là tốt rồi, anh thì không được, có đôi khi thực sự thật mệt mỏi."

Trước kia hoàng thượng cũng không chỉ một lần cùng Tô Yên oán hận qua, sổ con nhiều lắm, chuyện các địa phương cũng quá nhiều, ngài đều phải xử lý từng cái một, lại không thể hạ quyết sách sai lầm, bởi vì bất kỳ quyết định nào của ngài đều ảnh hưởng sinh tử trăm họ, cho nên áp lực rất lớn, lớn đến mức có đôi khi ngài đều cảm thấy làm hoàng thượng một chút ý nghĩa cũng không có, sớm biết rằng như vậy sẽ không tranh vị trí này.

Bây giờ nghe Giang Cảnh Xuyên nói như vậy, Tô Yên cảm thấy phá lệ thân thiết, một người đàn ông nguyện ý nói như vậy, đại biểu cho cô ở trong lòng hắn là khác biệt, "Cho nên em coi trên ti vi, tổng giám đốc ông chủ mỗi ngày đều đi theo đuổi vai nữ chính, em còn rất giật mình, tại sao bọn họ rãnh rỗi như vậy, anh lại bận rộn như vậy?"

"Thế nào, Giang phu nhân đây là đang oán hận Giang tiên sinh không có ở bên cô ấy sao?" Giang Cảnh Xuyên cũng xem như nói được hết châm chọc rồi, bắt đầu cố tình trêu ghẹo Tô Yên.

Tô Yên ngắt hắn một chút, giọng nói lại rất nghiêm túc, "Không có oán hận."

"Gì?"

"Em nói không có oán hận anh, Cảnh Xuyên, thời khắc em đều ghi nhớ chồng mình là thân phận gì, anh cho em cuộc sống rất nhiều người mộng mị ước ao, để em không cần mỗi ngày chen tàu ngầm đi làm, để em không cần vì cuộc sống bôn ba, đã từng nghe người khác nói, nếu như cảm thấy cuộc sống dễ dàng, khẳng định là có người gánh vác phần không dễ dàng, bây giờ, người giúp em gánh vác phần không dễ dàng là anh, cũng bởi vì anh em có thể sống cuộc sống mình muốn, Cảnh Xuyên, có thể anh đều không biết anh ở trong lòng em có bao nhiêu lợi hại."

Tô Yên nói là lời thật, nếu như trước kia còn không hiểu rõ thứ cô bây giờ có được là gì, vậy bây giờ cũng nên hiểu được, cô không có cảm thấy hết thảy bây giờ đều là đương nhiên, muốn đạt được liền tất phải có trả giá, Giang Cảnh Xuyên cho cô thứ cô muốn, vậy cô tất nhiên cũng phải báo đáp hắn.

Cô có thể báo đáp hắn chính là làm bạn cùng lý giải.

Giang Cảnh Xuyên nghe lời này ngược lại có chút ngại ngùng, đối với một người đàn ông mà nói, cho dù có tiền hay không có tiền, có thể nghe bà xã nói một câu, em cảm thấy anh phi thường lợi hại, có một câu nói như vậy, cho dù ngày mai không muốn đi làm, cũng bò lên tiếp tục đi chiến đấu.

Sáng ngày hôm sau Giang Cảnh Xuyên như được chích máu gà đi làm, tuyệt đối không có nghĩ đến, công ty tới một người khách không mời mà đến.

Thư ký nói cho hắn, có vị Trình tiểu thư muốn gặp hắn, bây giờ đang ở ngoài cửa.

Giang Cảnh Xuyên đang xem tài liệu hạng mục, đầu đều không có nâng: "Cô nói với cô ta, tôi không ở công ty."

Lynda vừa nghe lời này liền biết có mờ ám, nhưng giờ phút này cũng không dám biểu lộ ra hiếu kỳ, ra ngoài phòng làm việc, cùng Trình Ảnh lễ phép cười nói: "Thật ngại, Giang tổng chúng tôi hôm nay không ở công ty."

"Vậy sao." Lòng Trình Ảnh đều chua, cô không có nghĩ đến thế nhưng Giang Cảnh Xuyên sẽ tuyệt tình như vậy.

Cô cho rằng bây giờ người đều tới, tối thiểu nhất hắn cũng phải gặp cô một lần, ngày hôm qua rời khỏi về tình còn có thể tha thứ, dù sao bà xã hắn ở bên cạnh, hôm nay tính là gì?

Cứ như vậy không muốn thấy cô? Thế nhưng cả gặp mặt đều không muốn.

Trong lòng Trình Ảnh tới cùng là nghĩ thế nào? Cô thật không có nghĩ nhiều, chỉ là muốn nhìn xem Giang Cảnh Xuyên mà thôi, một phương diện giống như cô nói cùng Tùy Thịnh, dù sao nhiều năm như vậy không có thấy, đã từng là bạn bè, thật không dễ dàng về nước một chuyến, muốn gặp mặt cũng không quá phận, phương diện khác là quá hiếu kỳ, cho dù tình cảm đối với Giang Cảnh Xuyên đã không có như lúc trước, nhưng vẫn là sẽ để ý, để ý hắn tới cùng là bị người như thế nào thu phục.

Giang Cảnh Xuyên là mối tình đầu của cô, là người đầu tiên cô chân chính yêu, đoạn tình cảm đó cô cơ hồ trả giá tất cả, dù cho biết đối phương cũng không yêu mình, cũng tiếp tục tin chắc chỉ cần dựa vào bên cạnh hắn, hắn sớm muộn sẽ có một ngày bị mình cảm động.

Chuyện thực chứng minh, có câu nói thật là đúng, đối với đàn ông mà nói, nếu như ngay từ đầu không yêu ngươi, như vậy sau đó cũng thật không thể yêu ngươi.

Cô nhận thua cô đầu hàng, thừa dịp mình còn thừa lại nửa cái mạng quyết đoán đề xuất chia tay, kỳ thật khi nói chia tay, trong lòng tiếp tục chờ đợi hắn có thể giữ lại cô, không có nghĩ đến hắn cái gì cũng không nói.

Cho dù sau này gặp gỡ chồng bây giờ, cho dù hôn nhân bây giờ rất hạnh phúc, có khi đi ngang qua địa phương từng theo Giang Cảnh Xuyên cùng nhau đi qua, sẽ tiếp tục thất thần.

Cô cho rằng Giang Cảnh Xuyên sẽ không yêu bất kỳ người nào, bằng không cô làm thế nào tiếp nhận?

Mà bây giờ hắn thật yêu người khác, làm sao cô không hiếu kỳ?

Đương nhiên cũng chỉ là hiếu kỳ mà thôi, Trình Ảnh nhìn phương hướng phòng làm việc tổng giám đốc, nhếch môi tự giễu cười một tiếng, trên đời này chuyện khó xử nhất là gặp người cũ, cô cho rằng Giang Cảnh Xuyên đối với cô có một tia hổ thẹn, dù sao lúc trước hắn không có trân quý cô, cô cho rằng hắn tối thiểu nhất cũng muốn gặp cô một lần, đúng, cô nên hiểu được, hắn trước giờ đều không có từng thích cô, cho dù lúc chia tay từng có hổ thẹn, đó cũng là giây lát tức thời.

Bây giờ hắn đã yêu người khác, khẳng định là có thể cách cô bao nhiêu xa liền bao nhiêu xa.

Chờ đến sau khi Trình Ảnh đi, Giang Cảnh Xuyên mới thở phào nhẹ nhõm, hắn không biết là nếu như đàn ông khác gặp được tình huống tương tự, có phải sẽ giống hắn hay không, hắn không muốn làm bất kỳ chuyện gì sẽ thương tổn đến Tô Yên, đời người không phải phim truyền hình, một cái hiểu lầm có thể dùng ôm ấp sau đó để trừ khử, càng quan trọng là, hắn rõ ràng có thể tránh đi hiểu lầm phát sinh, vì sao lại muốn bận tâm mặt mũi có lẽ có cố ý đi chế tạo hiểu lầm đây?

Hắn thừa nhận, đã từng có lúc hắn xác thực có làm không đúng, nhưng đó đều là chuyện đã qua.

Giang Cảnh Xuyên biết, trải qua hôm nay, Trình Ảnh tuyệt đối sẽ không lại tìm hắn, cũng sẽ không xuất hiện ở trước mặt hắn, kỳ thật như vậy rất tốt, giống như trong mấy năm quá khứ kia, không gặp mặt không liên hệ cũng sẽ không có hiểu lầm sinh ra, không phải rất tốt sao?

Lúc Vương Tư Kỳ nghe tin tức Trình Ảnh trở về, trái tim lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.

Bây giờ cô đã không còn trông ngóng Giang Cảnh Xuyên sẽ thích cô, rất nhiều chuyện sau khi nghĩ thông suốt liền bắt đầu trở nên đơn giản lên, chỉ là trong lòng cô tiếp tục có một loại bi phẫn khó mà phát tiết ra ngoài, cô cảm thấy, cho dù cô không đạt được yêu thích của Giang Cảnh Xuyên, cho dù Giang Cảnh Xuyên cùng Tô Yên sẽ đầu bạc đến lão, nhưng chỉ cần có cơ hội, cô vẫn là muốn cho Tô Yên ngột ngạt.

Thật phải nói cô cùng Tô Yên có thâm cừu đại hận gì, đó cũng là khoa trương, nếu như Tô Yên không phải bà xã Giang Cảnh Xuyên, cô cùng cô ấy cũng không có thù không có oán.

Ai kêu cô ấy là bà xã Giang Cảnh Xuyên.

Vương Tư Kỳ kỳ thật cũng không quá nguyện ý cùng Giang Cảnh Xuyên làm bạn bè, trước nhịn nhiều năm như vậy, là bởi vì trong lòng còn có mơ tưởng, bây giờ hành động của Giang Cảnh Xuyên làm đã phá vỡ mơ tưởng của cô, dù sao người yêu là làm không được, làm bạn bè cũng không khả năng nhiều lắm, nếu nói như vậy, vậy thì bình nứt không sợ bể là được rồi, chỉ cần có thể cho Tô Yên ngột ngạt, cô liền vui vẻ.



Cả chính cô cũng không phát hiện, thay vì nói cô là đối với Giang Cảnh Xuyên nhớ mãi không quên, lại càng không bằng nói là cô đang ghen tỵ Tô Yên, không quan hệ Giang Cảnh Xuyên, chỉ là xuất phát từ tự tôn một người phụ nữ.

Vương Tư Kỳ biết điện thoại cố định biệt thự của Giang Cảnh Xuyên liền gọi tới.

Tô Yên cũng bắt đầu chuẩn bị mang thai, nghiêm khắc dựa theo yêu cầu của dì Vương, đang ăn phần dinh dưỡng hoa quả cân đối, lúc này một người giúp việc vừa mới mướn vào tới, "Phu nhân, có vị tiểu thư gọi điện thoại nói tìm ngài có việc."

"Ai?" Tô Yên ngẩn ra, nếu như là Vạn Dập hoặc giả Giang Tinh Tinh muốn tìm cô, có thể trực tiếp gọi điên thoại di động của cô.

Người giúp việc lắc lắc đầu, "Cô ấy không nói, chỉ nói là bạn bè của ngài."

Tô Yên đứng dậy đi tới phòng khách, vừa nhận điện thoại cô liền hối hận, bởi vì là Vương Tư Kỳ gọi tới.

"Tô tiểu thư, khoảng thời gian này có khỏe không?" Vương Tư Kỳ ngồi ở trên ghế sofa, bờ vai kẹp điện thoại di động, đang thong thả ung dung thoa sơn móng tay.

Cùng Vương Tư Kỳ cũng xem như xé rách da mặt, Tô Yên biết Giang Cảnh Xuyên cũng rất không thích cô ta, cho nên công phu mặt ngoài đều lười phải giả bộ, trực tiếp mở miệng: "Vương tiểu thư, nếu cô không có chuyện gì, tôi cúp máy."

Vương Tư Kỳ ghét nhất Tô Yên dùng cái loại giọng nói không chút đếm xỉa này nói chuyện với cô, cô ta là ai chứ? Bất quá là bởi vì vận khí tốt gả cho Giang Cảnh Xuyên, lại còn dám nói chuyện như vậy với cô, nếu như Tô Yên không có gả cho Giang Cảnh Xuyên, cô ta cả tư cách nói chuyện với mình cũng không có!

"Tô tiểu thư, tôi đoán chuyện tôi sắp nói cô nhất định sẽ cảm giác rất hứng thú." Vương Tư Kỳ bởi vì nhất thời ngột ngạt, sơn móng không có sơn tốt, cô tức giận quăng lọ sơn ra ngoài, nhìn trên thảm trải sàn thuần sắc dính sơn móng màu đỏ, tâm tình cuối cùng bình phục lại.

Tô Yên đối với chuyện Vương Tư Kỳ nói một chút đều không có hứng thú, chỉ là kiên nhẫn trong lòng quả thực nhanh đến đỉnh điểm.

"Không biết cô có biết Trình Ảnh hay không, hoặc nói có nghe nói qua tên này hay không. Tôi sẽ không thừa nước đục thả câu, cô ấy là bạn gái mối tình đầu của Giang Cảnh Xuyên, bây giờ cô ấy đã trở về, Tô tiểu thư, tôi nói với cô việc này không có ý tứ gì khác, chỉ là Trình Ảnh trước kia cùng chúng tôi cũng đều là một vòng giao tiếp, nhắc tới cũng kỳ quái, khi đó chúng tôi đều cho là bọn họ sẽ kết hôn đấy, dù sao hai người cũng xem như môn đăng hộ đối, ôi chao, bây giờ suy nghĩ một chút, thực sự là rất đáng tiếc ..."

"Trước kia có nghe nói, Cảnh Xuyên đối với Trình Ảnh chính là thích đến không có không thể, cô còn không biết đi, trước kia quan hệ Giang gia cùng Trình gia đặc biệt tốt, nghe nói hai người đều thiếu chút nữa đính hôn."

Vương Tư Kỳ còn đang làm bộ các loại ám hiệu chỉ rõ Trình Ảnh là ai, Tô Yên mặt không thay đổi nghe, đến sau cùng thật sự là không nhịn được, cô trực tiếp mở miệng cắt đứt: "Vương tiểu thư, cô nói, cảm thụ bị người thích triệt để chán ghét là cái gì?"

Còn chuẩn bị thao thao bất tuyệt muốn chế nhạo xuất thân Tô Yên, Vương Tư Kỳ giật mình, "Cô nói cái gì?"

Tô Yên lại nở nụ cười, còn cười đến đặc biệt vui vẻ, hạ giọng gằn từng chữ: "Vương tiểu thư, cô lập tức sẽ cảm nhận được."

Sau khi nói xong cô liền cúp điện thoại, về tới phòng ngủ, ngồi ở trên giường vẫn là không cách nào tỉnh táo lại, Vương Tư Kỳ nói để cho cô đột nhiên linh quang lóe lên, ngày hôm qua Giang Cảnh Xuyên cùng Tùy Thịnh nói chuyện vốn là rất kỳ quái, khi đó cô còn có chút nghi ngờ, hiện nay tất cả hết thảy đều rõ ràng.

Ngày hôm qua phải là Tùy Thịnh cùng Trình Ảnh kia cùng một chỗ đi?

Khó trách hắn sẽ lôi kéo cô đi.

Tô Yên biết mình không nên bởi vì việc này mà tức giận, cô rõ ràng hơn ai hết, Giang Cảnh Xuyên bây giờ thích là ai, cô cũng biết, Giang Cảnh Xuyên đối với tiền nhiệm căn bản cũng không có tình cảm, cô càng thêm biết, cách làm của Giang Cảnh Xuyên ngày hôm qua là phi thường chính xác, nhưng cô vẫn tức giận.

Nghĩ đến Vương Tư Kỳ nói, cô đứng dậy trầm mặt đem bình hoa trên bàn quét ở trên mặt đất, phát tiếng vang thanh thúy.

Không biết sống chết!

Vương Tư Kỳ đã đem kiên nhẫn còn sót lại của cô đều tiêu xài xong rồi, sự tình lần trước cô có thể không đi tính toán, nhưng hôm nay...

Rốt cuộc là bởi vì Vương Tư Kỳ giận lây Giang Cảnh Xuyên, hay là bởi vì Giang Cảnh Xuyên mà giận lây Vương Tư Kỳ, cái này đã không còn trọng yếu, trong xương Tô Yên kỳ thật cũng là người trong mắt phi thường cẩn thận, trước kia tại hậu cung chính là như vậy, cô không chủ động đi theo nhóm phi tần tranh, cũng sẽ không tính toán bọn họ, nhưng nếu ai tính kế đến trên đầu cô, để cho cô không thoải mái, cô sẽ cho đối phương cảm thụ loại tư vị này gấp mười gấp trăm lần.

Tô Yên ép buộc mình tỉnh táo lại, nghĩ đến mình tiếp đến phải làm gì đối với mình mới có lợi nhất.

Cô không xác định Trình Ảnh lần này trở về là muốn làm cái gì, nhưng chỉ cần là dính vào Giang Cảnh Xuyên, toàn bộ cô đều phải bóp chết ở trong nôi.

Cô đã chán chường con người Vương Tư Kỳ này, trước kia không đi xử lý không đi đáp lại, là bởi vì nghĩ đến đối phương sẽ phải có điều thu liễm, chính là bây giờ cô có thể cảm giác được, Vương Tư Kỳ đã không còn gì cố kỵ, hôm nay cô ta có thể gọi điện thoại tới làm cô chán ghét, nói không chừng đây chỉ là bắt đầu, Tô Yên tự nhận là còn không có thiện lương đến mức có thể khoan dung một cực phẩm nổi lên ở trong sinh hoạt của mình.

Mà hai người kia cô cũng không thể chính diện chống lại, chỉ có thể làm Giang Cảnh Xuyên đi giải quyết.

Thái độ của Giang Cảnh Xuyên là gì không trọng yếu, quan trọng là..., cô muốn cho hắn thấy thái độ của cô.

Cô sẽ không cùng hắn cãi nhau, cũng không cần thiết, cô muốn hắn biết, bất kể là Trình Ảnh hay là Vương Tư Kỳ, hai người kia cũng làm cho cô khó chịu.

Cô cũng có thể giống như lần trước, ngoan ngoãn ở nhà chờ Giang Cảnh Xuyên vừa trở lại vừa nói bóng gió, chính là lúc này đây, cô không muốn làm như vậy.

Kỳ thật cả Tô Yên cũng không có phát hiện, tâm tình cô bây giờ, không gọi là tức giận, mà kêu là uống dấm.

Dì Vương từ bên ngoài trở về, mua quả mật đào tươi, chuẩn bị lên lầu gọi Tô Yên xuống ăn, kết quả mở cửa phòng ngủ ra, không chỉ không nhìn thấy Tô Yên, còn nhìn thấy một mảnh hỗn độn trên đất, bà vội vàng xuống lầu ở biệt thự tìm một vòng, cũng không thấy Tô Yên, hỏi người giúp việc trong nhà cũng không ai biết Tô Yên đi nơi nào.

Khi Giang Cảnh Xuyên tan tầm chuẩn bị về nhà, nhận được dì Vương gọi điện thoại tới.

Dì Vương hỏi dò: "Tiên sinh, phu nhân ở cùng với cậu sao?"

Giang Cảnh Xuyên nghi hoặc không thôi, "Không có, làm sao vậy?"

Hai giờ sau, áp thấp biệt thự Giang gia đủ dọa người, cả quản gia đều không dám nói gì, Giang Cảnh Xuyên cầm điện thoại di động đi tới đi lui, sắc mặt đen đến dọa người.

Tất cả địa phương hắn có thể tìm, tất cả người hắn có thể tìm, đều nói không nhìn thấy Tô Yên.

Giang Cảnh Xuyên nỗ lực khắc chế mình không đi nghĩ ngợi lung tung, chính là tâm tình càng lúc càng táo bạo, sau cùng trực tiếp một cước đạp cái ghế qua một bên, người giúp việc sợ đến rúc cần cổ cũng không dám thở sâu một tiếng.

"Không ai thấy phu nhân ra cửa sao?" Giang Cảnh Xuyên lạnh giọng hỏi.

Ở trong bầu không khí này, một người giúp việc đứng dậy, yếu ớt nói: "Tiên sinh, hôm nay có người gọi điện thoại tới, là tìm phu nhân. Là điện thoại cố định."

Điện thoại cố định?

Giang Cảnh Xuyên gắt gao nhìn chằm chằm điện thoại cố định để trên bàn, đối với quản gia nói: "Đi thăm dò, thăm dò số gọi tới hôm nay."

Hắn không biết cô có thể đi đâu, hắn không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, càng không biết cô bây giờ là an toàn hay không, Giang Cảnh Xuyên sắp bị suy nghĩ chủ quan của mình ép điên, cầm lấy chìa khóa xe lại một lần nữa đi ra cửa tìm cô.

Chưa từng có một khắc nào xác định giống như hiện tại, hắn là yêu cô.

Cũng không có một khắc nào thất kinh giống như hiện tại, hắn là sợ.

Giang Cảnh Xuyên đi ở trên đường đá, bây giờ đã mười giờ, cửa hàng nơi này đều đã đóng cửa, từng điểm từng điểm càng thêm tiếp cận chỗ đó, lòng của Giang Cảnh Xuyên càng giống như là bị một đôi tay siết chặc, trước đó, hắn trước giờ không từng nghĩ mình sẽ mất đi cô, cho dù lý trí một lần lại một lần nói cho hắn biết, cô sẽ không xảy ra chuyện, cô mang điện thoại di động cùng ví tiền, có thể xảy ra chuyện gì chứ? Nhưng trong lòng vẫn là sợ, hắn sợ mình mất đi cô.

Đứng ở ngưỡng cửa, Giang Cảnh Xuyên một lòng đều tràn lên cổ họng, hắn thử thăm dò đẩy cửa ra.

Tô Yên đang ngồi ở trên bậc thang, ôm đầu gối, không biết đang suy nghĩ gì, nghe tiếng mở cửa, cô ngẩng đầu lên, lúc nhìn người tới là Giang Cảnh Xuyên, nước mắt phút chốc liền rớt xuống.

"Thực xin lỗi ..." Cô tiếp tục cúi thấp đầu thấp giọng nói.

Giang Cảnh Xuyên nhìn bộ dạng cô, tất cả toàn bộ lo lắng hóa thành đau lòng, trước giờ hắn cũng không có nhìn thấy cô khóc lớn như vậy, không phải gào khóc, mà là im lặng chảy nước mắt, bộ dạng ủy khuất vô cùng.

"Em chuẩn bị lập tức trở về nhà."

"Em không nghĩ làm anh lo lắng."

"Cảnh Xuyên, em sai rồi." Tô Yên gắt gao cắn môi dưới, nước mắt cộp cộp rơi xuống, "Em nói dối, em muốn làm anh lo lắng, thực xin lỗi, lòng dạ em quá nhỏ, chính là ... Trong lòng em thực sự thật là khó chịu."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xem Ra Anh Rất Có Tiền!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook