Xem Ra Anh Rất Có Tiền!

Chương 51

Lâm Miên Miên

27/11/2017

Như nguyện vọng ban đầu của Tô Yên, cô được sống một cuộc sống sâu gạo sung sướng.

Mỗi buổi sáng đúng bảy giờ rời giường ăn sáng, tiễn Giang Cảnh Xuyên đi làm cô lại tiếp tục ngủ, chờ ngủ thẳng giấc tới 11 giờ lại rời giường, ăn cơm trưa một chút, ăn xong lại tiếp tục ngủ, mỗi ngày đều như vậy, chờ Giang Cảnh Xuyên tan việc về cùng cô ăn tối, sau đó hai người đi dạo, đây xem như là vận động mỗi ngày một lần.

Tô Yên luôn luôn chờ đợi cơn ốm nghén trong truyền thuyết, tuy nhiên vì cục cưng còn nhỏ, cũng chưa từng ép buộc cô.

Giang Cảnh Xuyên nói, bé cưng giống cô, đã sớm tiến vào trạng thái ngủ đông, sau đó là ngủ sâu.

Tô Yên bây giờ giống như con lười, con lười mỗi ngày ngủ hai mươi mấy tiếng, ăn hai tiếng, lại ngẩn người hai tiếng.

Ba Giang vẫn luôn xem lịch đợi chờ, chờ đến ngày Tô Yên mang tahi được ba tháng, ông liền manh theo mẹ Giang đến Giang thị phát lì xì.

Vốn công nhân viên ở công ty cầm bao đỏ còn đang không hiểu chuyện gì xảy ra, ngay sau đó liền nghe ông chủ trước cười tủm tỉm nói chuyện đại sự của Giang thị, đại sự gì chứ, ông chủ hiện tại của bọn họ làm cha, đương nhiên cũng có thể đây chính là ông chủ tương lai của bọn họ.

Chuyện này khiến cho mọi người khắp nơi vui mừng, tất nhiên là mọi người cùng nhau chúc mừng, ba Giang cũng có cổ phần trong công ty và một số tài sản khác, hào phóng xuất ra một ít tiền lì xì nhân viên ở tổng công ty cũng như các công ty con, đúng ra mà nói, sau khi nhận lì xì, nhân viên Giang thị cảm thấy đối với ông chủ tương lai thân thiết hơn rất nhiều.

"Nếu vợ ông c hủ lần này sinh con trai, đến lúc đó phỏng chừng còn tiếp tục nhận bao lì xì, nói không chừng là đổng sự trưởng phát."

Lão đổng sự trưởng nói đúng hơn chính là ông nội Giang.

Các nhân viên nữ cảm thấy không vui, nghe như thế lên tiếng phản bác: "Sao lại có thể nói như vậy, nam hay nữ đều như nhau, sau lại đối xử khác biệt?"

Đúng rồi, không thể vì sinh con gái mà không phát bao lì xì? Cảm giác vui sướng sẽ giảm đi rất nhiều?

Lúc đó có một đồng nghiệp đi ra hòa giải, 'Mặc kệ là nam hay nữ, phỏng chừng đều là bao lì xì, có cái gì mà tranh giành, cũng đâu phải là con dâu nhà các người sinh đứa nhỏ."

"Ôi, con dâu nhà tôi sinh đứa nhỏ tôi cũng sẽ không phát bao lì xì, tất nhiên là không giống nhau."

Nói tóm lại, trong vài ngày kế tiếp, chuyện phiếm ở Giang thị đều là Tô Yên. . . . bụng.

Giang Cảnh Xuyên thật sự hết cách với ba anh, lì xì có thể phát, nhưng có thể đợi đến khi đứa nhỏ sinh ra phát cũng không muộn.

Giang Cảnh Xuyên vẫn không thể nào hiểu được tâm tình của ba anh, ba Giang phát cho tất cả mọi người kể cả chi nhánh, phần đông đều là người đã có cháu nội hoặc cháu ngoại, tuy rằng ba Giang thường nói mình không già, có thể mạo danh tiểu thịt tươi, nhưng nhìn thấy trẻ con vẫn yêu thích vô cùng.

Bây giờ tốt rồi, không cần nhìn trẻ con nhà người khác thèm khát, nhìn bụng con dâu liền nghĩ, chờ đến khi đưa trẻ sinh ra, nghĩ lại càng cảm thấy vui vẻ.

Mẹ Giang cũng muốn thưởng cho Tô Yên, hôm nay liền mang theo Tô Yên đi mua sắm, cũng thuận tiện khoe khoang với mấy bà bạn thân 嘚 một phen, bạn bè của mẹ Giang đương nhiên cũng là người giàu có, đều là quý phú nhân, những người này bình thường không có việc gì làm, liền hợp thành nhóm cùng nhau đi dọ, cùng nhau đánh bài dạo phố, mua sắm ăn cơm, tình cảm cũng rất tốt.

"Hôm nay thật xin lỗi, các bà cũng biết con dâu tôi bây giờ là phụ nữ mang thai, đi hơi chậm." Mẹ Giang và Tô yên ngồi vào ghế lô, cười cười nói.

"Tôi hôm nay ra ngoài không coi ngày, lẽ ra không nên ra ngoài, sớm biết rằng hôm nay bà muốn khoe con dâu, nói thế nào hôm nay tôi cũng không ra ngoài."

Trả lời là một người phụ nữ trung niên có khí chất tao nhã, nói như vậy, mọi người cũng không ngại ngùng, ngược lạj còn có vẻ là người hào sảng.

Mẹ Giang không để ý đến bà, quay đầu nói với Tô yên: "Người này chắc con biết, là mẹ của Tùy Thịnh, lúc có kết hôn không có gặp được."

Đều nói con trai giống mẹ, Tô yên cảm thấy Tùy Thịnh và Giang Cảnh Xuyên đều giống mẹ, được hưởng gen nữ nhân cường đại, Tùy Thịnh đẹp trai như vậy hơn phân nửa là duy truyền từ mẹ.

Tô Yên vội vàng hướng mẹ Tùy cười nói: "Dì khỏe."

Mẹ Tùy hâm mộ không thôi, vỗ vỗ mu bàn tay Tô Yên, quay đầu lại nói với mẹ Giang: "Tôi không hâm mộ bà cái khác, trừ bỏ cô con dâu này, Giang Cảnh Xuyên thật sự không cần bà quan tâm, nói kết hôn liền kết hôn, nên sinh con liền sinh con, giống như Tùy Thịnh nhà tôi, tôi thật sự gấp đến độ tóc muốn bạc trắng."

Một trong những vị phu nhân lên tiếng nói: "Tóc bà rõ ràng là đen thùi lùi, Tùy Thịnh nhà bà có cái gì mà lo lắng, cái này còn không phải do nó quyết sao, nếu muốn kết hôn, còn không phải là ngay lập tức kết hôn? Bà đừng quan tâm, tôi thấy Tùy Tịnh đã có người trong lòng."

Tô yên trong lòng đồng ý gật gật đầu, chính xác, có cái gì mà quan tâm, Tùy Thịnh năm nay hai mươi tám tuổi, đáp ứng yêu cầu cao phú soái, xí nghiệp của gia tộc phát triển không ngừng, mấu chốt là nhân cách của Tùy Thịnh cũng không quá tệ, nhân phẩm cũng rất tốt, người như vậy không cần lo lắng vấn đề riêng? Còn để cho...những người khác sống nữa hay không?

Mẹ Tùy trắng mắt liếc người nọ một cái, "Sợ là sợ nó vấn chưa quyết định thôi."

Không ai hiểu rõ con trai mình hơn mẹ, thật ra kết hôn là chuyện nhỏ, nhưng sợ là con trai không có tâm tư đó.

Mẹ Tùy nhìn Tô Yên, ôn nhu nói: "Nghe nói đã được ba tháng."

Mẹ Tùy lôi kéo Tô yên ngồi bên cạnh bà, càng nhìn càng thích, nhưng nghĩ lại đây là con dâu của người khác, trong lòng không khỏi mất mát, "Tùy Thịnh nhà dì hôm qua vừa nói qua, không nói cái khác, luôn miệng nói mua cho cục cưng một căn nhà để chơi, dì hiện tại liền cân nhắc, chờ cục cưng sinh ra, nói không chừng Tùy Thịnh thấy liền hâm mộ, từ đó có ý định kết hôn sinh con."

Mẹ Giang gọi phục vụ, gọi đồ uống cho Tô Yên, rồi mới lên tiếng: "Bà đừng hâm mộ, Tiểu Xuyên đã nói, Tùy Thịnh là cha nuôi đứa bé, nghĩ lại, bà cũng chính là bà nội của cục cưng? Không cần nhìn người khác thèm thuồng, cục cưng cũng sẽ gọi bà là bà nội."

Mẹ Tùy vừa nghe lời này, ánh mắt sáng lên, nghĩ lại thì lúc trước chưa nghĩ đến vấn đề này một chút!

Bà cũng có thể hưởng ké một chút cảm giác làm bà nội!

"Bà đừng đổi ý nha, tôi là bà nội đã định rồi! Dù sao Tùy Thịnh nhà tôi cũng không biết bao giờ mới để tôi yên tâ,, nói không chừng t ới già cũng không nên thân, nó còn không chịu kết hôn, nói đúng, tôi không cần nhìn người khác mà mơ ước, đưa trẻ trong bụng này cũng là cháu gái yêu của tôi!"

Mẹ Tùy vừa nhìn là một người phụ nữ đoan trang, cùng cô nói chuyện chính là. . . . .

Vừa mở miệng sẽ không giống nhau.

Tô Yên nhìn mẹ chồng mình, cảm thấy cô còn cần phải học tập rất nhiều ở bà, nhà họ Tùy ở thành phố A so gia kém nhà họ Giang, nhưng cũng là một trong những gia đình đứng đầu, cục cưng nhận thức một thân thích như vậy cung xkhoong tính là trèo cao, nhưng làm mẹ, vẫn hi vọng cục cưng nhà mình được nhiều người yêu thương.

Sau buổi trà chiều, vốn Tô Yên theo mẹ Giang đi sạo phố, mẹ Tùy quyết định đi theo.

"Mấy hôm trước có người tặng cho nhà tôi một ít thuốc bổ, buổi tối dì bảo người mang qua cho con." Mẹ Tùy ra tay hào phóng, đối với đứa bé trong bụng Tô Yên không biết là trai hay gái thì mua một cái vòng tay nhỏ cùng một chiếc lắc, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu.

Kỳ thật không chỉ mẹ Tùy, ngay cả mẹ Giang cũng mua không ít đồ cho bé, nhìn mấy chiếc vớ và và bao tay dành cho trẻ con, đều không muốn rời đi.

Tô Yên nghĩ rằng, hai mẹ con nhà họ Tùy thật giống nhau, Tùy Thịnh mấy ngày nay không biết mua biết bao nhiêu đồ cho em bé dùng, đa phần đều là đò dành cho con gái, đồ dành cho con trai ít đến đáng thương.

Sau khi mẹ Tùy đi, mẹ Giang dắt tay Tô yên chậm rãi bước đi, hàn huyên một ít chuyện cần chú ý khi mang thai, mẹ Giang bất ngờ chuyển chủ đề: "Tiểu Yên, đàn ông ấy, tâm tư không tinh tế bằng phụ nữ, trong thời gian mang thai là lúc phụ nữ chịu nhiều vất vả, loại vất vả này đàn ông không trải qua nên không thể nào hiểu được, cho dù là chồng con, mẹ lúc trước mang thai nó, cái gì cũng không ăn được, một chút khẩu vị cũng không có, tâm tình thật không tốt, ba của Tiểu Xuyên căn bản không thể hiểu được những khó chịu và vất vả của mẹ khi đó, trong thời gian mang thai mẹ đối với ba Tiểu Xuyên bất mãn vô cùng."

Mẹ Giang nói rất chậm, Tô Yên nghe rất rõ sự thật.

"Sau khi sinh đứa nhỏ, nhà họ Giang mặc dù có người giúp việc chăm sóc, nhưng người làm mẹ vẫn muốn tự thân vận động, khi đó Tiểu Xuyên ở phòng kế bên, có bà vú chăm sóc, nhưng vừa nghe nó khóc mẹ liền tỉnh, vừa quay qua muốn kêu ba Tiểu Xuyên đi qua nhìn xem, kết quả thấy ổng ngủ ngon lành mẹ cứ như vậy liền tức giận. Sau đó mẹ lại nghĩ thông suốt, đàn ông mà, chính là như vậy, có một số việc bọn họ có khả năng xem nhẹ, cho nên Tiểu Yên, hôm nay mẹ nói những lời này với con, là muốn nói cho con biết, nếu Tiểu Xuyên có không quan tâm con một phương diện nào đó, con đừng giấu, nên tức giận liền tức giận, cần mắng cứ mắng, phải biết rằng, hiện tại mọi người đều đứng về phía con."

Cùng là đàn bà, mẹ Giang cảm thấy mình nên cùng con dâu trò chuyện một chút, bà từng mang thai, rõ ràng tức giận cũng không đúng lúc phát tiết ra, khi đó thiếu chút nữa mắc chứng trầm cảm thời kỳ thai sản, bà mong con dâu không giống mình năm đó, ngay cả một chút bất mãn cũng không thể nói ra.

Tô Yên nghe xong những lời này cảm thấy rất cảm động, so với phim truyền hình, cô cảm thấy mình đặc biệt may mắn, mẹ chồng hiểu chuyện như vậy, lại còn săn sóc, sao mà người ta không cảm động cho được.

Buổi tối Tô Yên đem những lời này nói cho Giang Cảnh Xuyên nghe, Giang Cảnh Xuyên lúc này đang giúp cô cắt móng tay, nghe vậy anh cũng không ngẩn đầu lên nói, "Mẹ anh nói đúng, em nếu nếu có bất mãn gì với anh hay bất kỳ ai khác, cứ nói thẳng là được, đừng giấu, ủy khuất không để ai biết."

"Kỳ thực. . . . ." Tô Yên cố gắng nhớ lại một chút, "Cũng không có gì bất mãn, nếu anh có thể dắt em đi ăn kem thì tốt rồi."

Giang Cảnh Xuyên thản nhiên nói: "Nếu bây giờ là mùa hè, em muốn ăn anh có thể cho em liếm hai cái, nhưng bây giờ là mùa thu, vấn đề này đừng nhắc nữa."

Từ mùa hè chuyển sang mùa thu cũng không thể khiến người ta giảm xóc về thời gian, rõ ràng một tháng trước vẫn còn rất nóng, bây giờ rời nhà vẫn còn phải mặc áo khoác.

Tô Yên biết không được, bĩu môi không nói cái gì, Giang Cảnh Xuyên đang nghiêm túc cắt móng tay cho cô, điều hòa trong phòng đã tắt, nhưng thời tiết quả thật rất dễ chịu, trên đùi đắp một chiếc thảm, giờ phút này trong lòng chỉ có an bình.

"Hôm nay nhìn thấy mẹ Tùy Thịnh, dì đối với chuyện tình cảm của Tùy Thịnh rất sốt ruột." Cũng không biết có liên quan tới chuyện mang thai không, Tô Yên bây giờ trở nên nhiều chuyện hơn rất nhiều, nghĩ Giang Cảnh Xuyên và Tùy Thịnh tình cảm tốt như vậy, nói không chừng biết một chút chuyện riêng tư,

Về chuyện tình cảm của Tùy Thịnh, Tô Yên vô cùng hứng thú.

Tùy Thịnh bề ngoài nhìn như một hoa hoa công tử, loại người này, Tô Yên vốn nghĩ phải trái ôm phải ấp, mà mẹ nó thằng nhãi này thực té là thanh tâm quả dục, không cần nghĩ nhiều, chắc chắn có chuyện xưa gì đó.

Giang Cảnh Xuyên vừa vặn cắt móng tay xong, cầm tay cô thổi thổi, ngón tay đem kiềm cất một bên, nói: "Sốt ruột cũng phải, có anh là một tài liệu tham khảo vĩ đại như vậy."

"Cắt." Tô Yên đối với da mặt dày của ông chồng nhà mình đã không còn bất ngờ.

"Tùy Thịnh và anh không giống nhau, nó không có khả năng kết hôn cùng người nó không yêu, gia đình nó biết rõ điều đó ên mới lo lắng." Giang Cảnh Xuyên thuận miệng nói.

Tô Yên nghe lời này cảm thấy không vui, biết rõ ban đầu kết hôn cùng Giang Cảnh Xuyên không phải cô, nhưng nghe anh nói như vậy, nội tâm vẫn có một cổ tức giận không tên, cô bỏ tay anh ra, phụng phịu nói: "Có ý gì, anh có thể kết hôn cùng người anh không thương, ý của anh là anh không yêu em?"

Giang Cảnh Xuyên thề với trời cao, anh tuyệt đối không có ý tứ đó, nhưng mà những lời vừa nói, mẹ nó khiến vợ mình tức giận.

"Không, không phải như vậy, em hãy nghe anh nói." Giang Cảnh Xuyên vội vàng kéo tay cô, "Những lời anh vừa nói, thật ra không hề có ý tứ khác."

Anh nói cũng không sai, nếu anh và Tùy Thịnh giống nhau, không phải người mình yêu thì không cưới, lúc trước nói thế nào anh cũng sẽ không kết hôn với Tô Yên.

Anh bây giờ vô cùng cảm tạ chính mình khi đó giả nhân giả nghĩa, tuy rằng mất nửa năm nghẹn khuất, nhưng bây giờ, mặc kệ nói thế nào, hiện tại coi như là quá tiêu sái.



Sắc mặc Tô Yên đã khá hơn rất nhiều, nhưng giọng điệu vẫn không tốt hơn, "Vậy anh nói cho em nghe một chút chuyện của Tùy Thịnh, em muốn nghe."

Giang Cảnh Xuyên thật không muốn nói, nhưng nhìn vợ mình giống như sẽ tức giận, chỉ có thể ở trong lòng xin lỗi TÙy tHịnh, liền lập tức mở miệng nói: "Chuyện này cũng đã qua 10 năm, Tùy Thịnh lúc đó có một người bạn gái tên Đồng Viên, Đồng Viên là một cô gái mồ côi cha, có thể bởi vì liên quan đến hoàn cảnh gia đình, cô ấy rất mẫn cảm và kiêu ngạo, lúc bắt đầu tình cảm hai người tốt lắm, anh nhớ rõ có một năm vào dịp giáng sinh Đồng Viên đan tặng Tùy Thịnh một chiếc khăn quàng cổ, khiến thằng nhãi đó vui sướng không thôi, sau này mẹ Đồng Viên bị bệnh, cần một số tiền, Đồng Viên không nói với Tùy THịnh, tự mình làm thêm rất nhiều việc, cuối cùng lấy nhà ra thế chấp vay nợ, Tùy Thịnh cuối cùng biết được việc này, hai người liền cãi nhau một trận."

"Tùy Thịnh lúc ấy còn quá trẻ, cùng người trong lòng cãi nhau, luôn muốn thắng, đã nói một ít lời tổn thương lòng người, Đồng Viên cảm thấy cô và Tùy Thịnh chỉ là người yêu, cô không muốn phiền phúc ai, hai người liền cãi nhau thật lâu, mẹ Đồng Viên nghe mình cần một số tiền lớn để giải phẫu, không muốn liên lụy con gái, trực tiếp nhảy sông tự vẫn, Đông Viên đặc biệt kích động, chuyện này Tùy Thịnh không biết, còn vì tức giận với Đồng Viên, cố ý cùng một cô gái ra ra vào vào, Đồng Viên tìm Tùy Thịnh nhìn thấy, cũng không náo loạn, cùng Tùy Thịnh ăn một bữa cơm, ngày hôm sau liền biến mất."

Tô Yên nghe đến thất thần, vội vàng hỏi: "Sau đó thế nào."

Sau đó?

Làm gì có sau đó? Nếu như có vế sau, Tùy Thịnh sẽ có bộ dạng này sao?

"Sau thế nào hả." Giang Cảnh Xuyên buông tay, "Về sau Tùy Thịnh điên cuồng kiếm cô ấy, cũng không tìm được, em đừng thấy Tùy Thịnh suốt ngày hi hi ha ha , kỳ thật trong lòng nó đặc biệt khó chịu."

Tô Yên nghe thấy rất tức giận, "Tùy Thịnh sao lại có thể ra nông nỗi này? Anh ta không biết là vậy là rất ngu ngốc sao?"

Cô cảm thấy trong tình cảm vì chứng minh tình yêu, vì chứng minh đối phương để ý mình , hay là muốn chứng minh mình chiếm thế thượng phong, cố ý dùng loại phương thức này bức đối phương ghen, thật quá ngốc rồi, dùng cách này chứng minh một lần, tình cảm liền tiêu hao một lần.

Cô không biết Đồng Viên, nhưng theo miêu tả của Giang Cảnh Xuyên, đó là một cô gái rất kiên cường rất nhạy cảm, cô đã làm sai điều gì? Lẽ nào sai ở lòng tự trọng quá lớn sao?

Khó có thể tưởng tượng sau khi Đồng Viên mất mẹ, muốn tìm đến bạn trai để được động viên an ủi, lúc chứng kiến cảnh đó tâm trạng ra sao.

Lại khó có thể tưởng tượng lúc cô quyết định rời đi, tâm trạng lúc đó như thế nào.

Giang Cảnh Xuyên gật đầu, "Cho nên Tùy Thịnh vẫn luôn tự trách, những năm gần đây cũng liên tục tìm kiếm cô, nhưng thế giới này quá rộng lớn , thật tâm muốn trốn tránh một người, thật ra là rất dễ dàng ."

Chỉ cần Đồng Viên có tâm muốn tránh Tùy Thịnh, Tùy Thịnh có khả năng cả đời cũng không tìm được cô. Tựa như bây giờ, Tùy Thịnh tìm tất cả những nơi anh có thể tìm, vẫn không thể nào tìm được cô.

"Tự trách có ích lợi gì?" Tô Yên giễu cợt, "Sau khi tổn thương người khác, không phải chỉ cần nói lời xin lỗi, không phải tự trách là có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra."

Giang Cảnh Xuyên ôm Tô Yên vào lòng, liên tục trấn an một phen, hôn đỉnh đầu cô một cái cảm khái nói: "Cũng bởi vì chính mắt nhìn thấy Tùy Thịnh thống khổ, từ đó về sau anh có quan niệm chỉ cần thích đối phương, sẽ không vì một phút nông nỗi nhất thời mà bỏ qua người ấy, bởi vì chúng ta không biết rõ để lỡ nhau rồi sẽ ra sau."

Lúc Tô Yên nói muốn cùng anh sống qua ngày, anh cũng có chút nghi ngờ, thậm chí đến bây giờ có đôi khi anh cũng nghĩ đến Thẩm Bồi Nhiên.

Anh tự hỏi mình, có thích người này hay không, có muốn cùng người kia bên nhau không.

Nếu đáp án là có, như vậy có một số việc không cần để ý.

Anh biết rõ bỏ qua người mình thích đau đớn như thế nào, cho nên tuyết đối không thể khiến cho mình giẫm lên vết xe đổ đó.

Thành thục thích một người, sẽ không muốn nhìn thấy đối phương không vui.

"À, cũng đúng." Tô Yên đồng ý với ý kiến này.

Có nhũng lúc ngược luyến tình thâm không phải do chính bản thân dựa vào chữ yêu để là tổn thương nhau hay sao?

Không làm cho người mình yêu thương đau khổ, đó mới chính là tình cảm khắc sâu nhất.

"Cho nên, như lời mẹ anh nói, em có cái gì bất mãn đều có thể nói ra, em phải nói anh mới biết đường mà sửa chữa, Tiểu Yên, anh không chỉ là chồng em, anh còn có thân phận khác, tỷ như ba của đứa trẻ, tỷ như Giang thị tổng giám đốc, cho nên có đôi khi khó tránh khỏi có lúc xem nhẹ em, em nói với anh anh nhất định sẽ thay đổi." Giang Cảnh Xuyên ôm chặt Tô Yên, "Anh hi vọng mọi mâu thuẫn đều được giải quyết khi nó vừa chớm nở đừng để nó phát triển thành đại mâu thuẫn, em hiểu không?"

Giang Cảnh Xuyên ghét nhất những chuyện như vậy.

Bất kể là trong công việc hay là trong cuộc sống, nếu như có vấn đề gì, ngay từ đầu giải quyết cho xong, không thể gác lại, càng không thể làm như không thấy, nếu như bởi vậy mà phát triển thành mâu thuẫn gay gắt, anh cảm thấy như vậy rất lãng phí thời gian và cuộc sống.

"Anh nghĩ não em rất ngắn à?" Tô Yên biết rõ Giang Cảnh Xuyên nói rất có đạo lý, nhưng vẫn là nhịn không được bắt bẻ anh một câu.

Giang Cảnh Xuyên vuốt vuốt tóc cô, cười nói: "Biết rõ, Giang phu nhân thông minh nhất."

Triển lãm gốm sứ của ông nội Lục Dạng rất thuận lời tiến hanhg, Giang Cảnh Xuyên cũng tính toán thời gian, chờ cục cưng qua ba tháng, lập tức gọi điện thoại cho Lục Dạng, nói hai vợ chồng anh muốn mời Chu Lộ và anh ta một bữa cơm, Lục Dạng bận đến nỗi thời gian uống nước còn không có, vốn định từ chối nhã nhặn, nhưng nghĩ tới sẽ được nhìn thấy Tô Yên, liền đáp ứng.

Lúc biết cùng Lục Dạng ăn cơm, Tô Yên trong lòng cự tuyệt, nhưng bữa cơm này cô nhất định phải đi.

Bữa tiệc dự định vào buổi tối, Giang Cảnh Xuyên tan tầm sớm, liền bồi Tô Yên đi dạo phố.

Phụ nữ có thai cũng muốn làm đẹp.

Tô Yên một hơi mua ba đôi giày đế bằng, còn mua mấy bộ váy liền áo.

Dù sao mang thai, đi dạo tmột chút liền mệt mỏi, Giang Cảnh Xuyên liền bồi Tô Yên ngồi trên ghế ở quảng trường, bên cạnh họ là một đứa bé trai đang ngồi chờ người thân, cậu bé một tay chơi di động, một tay cầm chocolate nhiệt tình gậm cắn, Tô Yên nghe mùi vị chocolate nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.

Cô muốn ăn.

Thật muốn ăn.

Lúc đầu cô cũng không thích ăn chocolat, cảm thấy có chút đắng, không phải là món cô thích, nhưng nhìn người khác ăn, cô liền thèm ăn .

Chờ cậu bé bỏ đi, Tô Yên chọc chọc Giang Cảnh Xuyên, kéo tay anh qua phủ lên bụng mình, bẹt bẹt miệng hỏi: "Anh xem cục cưng đang cùng anh nói chuyện."

Mới ba tháng...

Giang Cảnh Xuyên hứng thú hỏi: "Cục cưng đang nói cái gì, em có thể cho phiên dịch một chút không?"

"Giang cục cưng nói muốn ăn chocolate, hỏi ba ba có thể đi mua hay không?" Tô Yên phá lệ nghiêm túc, một đôi tình nhân đi ngang qua vừa vặn nghe được câu này, phá lên cười.

Giang Cảnh Xuyên vẻ mặt nhăn nhó, cuối cùng lắc đầu, "Ba ba không thể đi mua."

"Tại sao!" Tô Yên khó chịu, cả giận nói: "Ai quy định phụ nữ có thai không thể ăn chocolate? !"

Cái này không thể ăn, cái kia cũng không thể ăn!

Thiệt là tức điên mà!

Giang Cảnh Xuyên lúng túng nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể lúng ta lúng túng nói: "Nếu ăn chocolate, da con gái của anh đen thì sao?"

Chocolate là màu đen, ăn vào có khi đem ga con gái cưng của anh nhuộm đen?

Khoa học có nghiên cứu về vấn đề này hay không, cặp cha mẹ với chỉ số thông minh đạt tiêu chuẩn không dự định online nghiên cứu?

Tô Yên thế nhưng đemlời nói của Giang Cảnh Xuyên nghe lọt tai, còn hiếu kỳ hỏi: "Thật sao?"

"Không rõ lắm, nhưng lỡ như da con gái bị đen thì làm sao?" Kể từ lên làm một ông ba chuẩn mực, Giang Cảnh Xuyên mỗi ngày đều lo lắng vấn đề này vấn đề kia, Tô Yên vừa nói ăn chocolate, anh liền nghĩ đến việc này.

Tô Yên cảm thấy Giang Cảnh Xuyên lo lắng rất chính xác, lúc này cũng không còn hứng thú muốn ăn.

Nếu như là con gái như lời vẫn hay nói, vẫnhy vọng con gái có một làn da trắng sữa non nót.

Buổi tối, trong phòng bao riêng, Lục Dạng cố gắng không chế bản thân không nhìn Tô Yên, liền cười nói: "Hôm nay Giang tổng mời khách, chúng ta cũng không thể nương tay, đầu tiên gọi một bình rượu ngon đi."

Giang Cảnh Xuyên cảm thấy cơ hội trả đũa đã tới!!

Anh chờ Lục Dạng nói câu này!

Giang Cảnh Xuyên hắng giọng một cái, làm bộ như đặc biệt tự nhiên, lại không nén được tâm tiểu nhân khoái trá, khoát tay một cái nói: "Không thể, không thể uống rượu."

Mau hỏi ta vì sao! Hỏi mau!

Lục Dạng lúc trước liên tục bận chuyện của công ty, còn chưa biết sự kiện phu nhân tổng giám đốc Giang thị mang thai, cũng không có người nói với anh, vừa nghe này lời nói liền trêu ghẹo nói: "Tôi nhớ được anh có thể uống rượu, mặc dù tửu lượng không tốt lắm."

A, tửu lượng mi tốt, mi dựa vào tửu lượng tốt để thích vợ ta, vợ ta cũng mặc xác mi)

"Trước có thể uống rượu, hiện tại không thể uống rượu. Tính ta cũng vậy không thừa nước đục thả câu , hôm nay muốn nói với anh một tin tức tốt, vợ tôi mang thai ." Giang Cảnh Xuyên một bên ôm lấy Tô Yên, hướng Lục Dạng đang đơ người ra cười nói: "Em ấy mang thai là một việc trọng đại, tôi không thể uống rượu, nếu không lọt vào tai ba vị đương gia chủ quản tôi sống không yên ổn."

Chu Lộ thấy Lục Dạng không lên tiếng, chủ động nhảy ra hòa hoãn bầu không khí, "Mợ nó nghẹn chết tôi , cuối cùng cũng có thể nói , Giang tổng, tôi có thể là người ngoài đầu tiên biết chuyện này tù Tô Yên, hâm mộ không hâm mộ không?"

Giang Cảnh Xuyên cười cười, "Không phải là hâm mộ, là ghen tị."

Tô Yên cái miệng nhỏ uống nước ấm, dư quang chú ý Lục Dạng, chứng kiến vẻ mặt thất lạc của đối phương, trong lòng hoảng sợ không thôi, rất sợ anh ta biểu hiện một chút gì đó làm cho Giang Cảnh Xuyên nghi ngờ, suy nghĩ một chút nói: "Lúc trước rất muốn nói, bất quá mấy người lớn trong nhà căn dặn qua ba tháng mới có thể công khai."

Lục Dạng nghe tiếng nói Tô Yên mới hồi phục tâm trí, vội vàng cúi đầu xuống che dấu ánh mắt cô đơn, miễn cố cười nói: "Thật tốt, Cảnh Xuyên, chúc mừng anh ."



"Rất vui vì đã chúc mừng, chờ đưa bé được trăm ngày anh nhất định phải tới tham dự." Giang Cảnh Xuyên vui tươi hớn hở đâm vào ngục Lục Dạng thêm một dao.

Chu Lộ không nhẫn tâm nhìn, gắp một đũa thức ăn bỏ vào chén Lục Dang, "Lục tổng mấy ngày nay bận rộn một chút thời gian cũng không rút ra được, hôm nay có thể phải hảo hảo bồi bổ. một phen"

Một bữa cơm này, Lục Dạng nói không ngừng, thao thao bất tuyệt.

Chu Lộ biết rõ anh đang cố ý che dấu.

Cuối cùng Lục Dạng đứng dậy cầm lấy cái ly, nhìn về phía Tô Yên, cười cười một tiếng: "Chúc mừng cô."

Một chút rượu cũng không uống, nhưng Lục Dạng biểu hiện tựa như một người đang say.

Tô Yên cũng đứng dậy, cầm lấy cái ly cùng anh cụng ly, khẽ mỉm cười: "Chúc Lục tiên sinh tiền đồ như gấm hoa, mọi sự như ý."

Một câu tiền đồ như gấm hoa, kỳ thật cũng là đang nhắc nhở Lục Dạng, không nên quên việc gì mới là quan trọng nhất.

Thẳng thắn nói, cô và Lục Dạng ở một trình độ nào đó là cùng một loại người, bọn họ đều vô cùng rõ ràng chính mình muốn cái gì, bất kể phải trả giá như thế nào đều bằng lòng.

Cho nên ngay từ đầu cô rất thưởng thức anh.

Nếu đã biết rõ mình muốn cái gì, thì không cần bỏ dở nửa chừng, bởi vì như thế thật sự quá ngu ngốc.

Lục Dạng sững sờ, gật đầu, "Cảm ơn."

Tô Yên đi toilet, trên đường trở về chỗ ngồi vừa hay nhìn thấy Lục Dạng dựa vào tường, chính cầm lấy điếu thuốc, không biết đang suy nghĩ gì.

Lục Dạng thấy Tô Yên đi đến, vội vàng đem thuốc cất vào bao,có chút luống cuống tay chân giải thích : "Tôi không có hút thuốc."

Tô Yên kỳ thật không muốn cùng Lục Dạng nói cái gì, chỉ gật đầu cười cười phải trở về ghế chỗ ngồi.

Lúc xoay người, Lục Dạng gọi cô lại, "Tô Yên..."

Anh chỉ là muốn gọi cô, nhưng lúc cô quay đầu lại, anh không biết phải nói cái gì, "Cẩn thận bên kia có một bậc thang."

"Ừ." Tô Yên không dừng lại lâu, cũng không quay đầu lại, trở về phòng bao.

Rõ ràng chưa bao giờ có được, lại cảm thấy giống như đã trải qua một đoạn tình yêu khắc cốt ghi tâm, đây chính là cảm giác hiện tại của Lục Dạng.

Anh biết rõ bản thân đặc bitej nực cười, chuyện cho tới bây giờ chỉ sợ chỉ là giấc mơ xa xỉ của anh mà thôi.

Anh chưa bao giờ thật sự thân thiết với cô, mỗi lần nói chuyện với nhau đều tỏ ra thông thạo lễ phép, anh có thể cảm nhận được, cô đang rất hạnh phúc.

Một cô gái nếu như hạnh phúc, người đó sẽ trở nên đặc biệt xinh đẹp từ trong ra ngoài.

Không có ý định mở miệng, không có dự định heo đuổi, từ đầu tới đuôi, không ai biết.

Lục Dạng cũng không cảm thấy tiếc nuối anh lấy một phương thức riêng biệt của mình để yêu đương, cuối cùng hoàn mỹ kết thúc, hết thảy vừa vặn.

Lúc này, di động của anh vang lên, lấy từ trong túi ra nhìn, đây là người mà đoạn thời gian trước ông ngoại tích cực giới thiệu hẹn hò, Lưu tiểu thư.

Lưu tiểu thư lớn lên không tính xinh đẹp, nhưng cũng không xấu, cô cũng rất ôn nhu, mấu chốt là, cùng cô kết hôn có thể mang đến rất nhiều ích lợi.

(Ăn cơm chưa?)

Lục Dạng nhìn theo hướng Tô Yên rời đi, đã không còn nhìn thấy bóng lưng của cô, anh cúi đầu tự giễu cười một tiếng, nhanh chóng hôi âm: “Đang ăn, em ăn chưa?"

Anh là Lục Dạng, là người được mọi người trên dưới thảo luận như mmootj kỳ tích, đúng vậy, có thể lướt qua con ruột và cháu nội, nắm quyền lực, ai không cảm khái một tiếng anh tuổi trẻ tài cao?

Cố gắng nhiều năm như thế, cuối cùng đạt được mong muốn, anh làm sao có thể vì một chút ái mộ hư ảo mờ mịt không tương lai mà đánh đổi lợi ích như thế?

Lục Dạng một lần nữa đứng thẳng người, lưng thẳng tắp, trên mặt lần nữa khôi phục sự vui vẻ, nhấc chân quay về chỗ ngồi.

Giang Cảnh Xuyên rất vui vẻ, cảm thấy lần này đã đả kích được Lục Dạng, Tô Yên cũng rất vui vẻ, cô có thể cảm nhận được Lục Dạng là một người đặc biệt lí trí, anh sẽ không làm chuyện mất lí trí, xác nhận một chút, tảng đá trong lòng triệt để rơi xuống.

Ngày thứ hai, Giang Cảnh Xuyên hoàn thành công việc thật nhanh, muốn bồi Tô Yên đi kiểm tra NT.

Kiểm tra NT là để xem bé có bị hội chứng Đao hay không, đây là phương pháp hàng đầu để kiểm tra những bất thường, cần làm siêu âm màu.

Giang Cảnh Xuyên tỏ ra rất hưng phấn, trước khi đến bệnh viện liên gọi điện đặt chỗ trước, vừa đến liền có thể bắt đầu kiểm tra, suốt cả đường đi Giang Canh Xuyên đều duy trì trạng thái người cah tiêu chuẩn líu lo như chim sẻ.

Bởi vì anh quá hưng phấn, quả thật không thích hợp lái xe, cho nên do tài xế lái xe đưa bọn họ đi bệnh viện.

Vốn ba mẹ Giang cũng muốn đi theo, nhưng sau khi hai người thương lượng, quyết định hay không đi, chỉ sợ gây áp lực cho con dâu.

Mặc dù như thế, ba Giang vẫn đi tới đi lui trong phòng, hoàn toàn không thể ngồi yên, thỉnh thoảng mở miệng hỏi mẹ Giang, có nên gọi điện cho con trai hỏi thăm tình huống.

Mẹ Giang liếc mắt, "Lúc tôi mang thai ông cũng không cao hứng như thế."

Nữ thần nói như vậy đại biểu muốn tức giận, ba Giang vội vàng giải thích: "Không phải như vậy, sao giống nhau được, anh lúc ấy cao hứng đến nói không trôi chảy, em cũng không phải không biết."

"Tiểu Xuyên nói đã rời nhà." Mẹ Giang xem vi tính, "Phỏng đoán khoảng mười giờ đến bệnh viện, làm một loạt kiểm tra không biết mất bao lâu, em đã nói với nó, buổi trưa đến đây ăn cơm, đến lúc đó có vấn đề gì, anh hỏi con là được, tóm lại, hiện tại anh nên làm cái gì thì làm cái đó, không cần ở trước mắt em lắc lư, em sắp ngất rồi."

Ba Giang nhất thời đỏ mặt: "Là, lãnh đạo."

Bệnh viện rất đông người, nhưng mà Giang thị có đầu tư cho bệnh viện này, cho nên Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên vừa đến bệnh viện, liền trực tiếp vào phòng VIP kiểm tra .

Kiểm tra NT là kiểm tra quan trọng nhất trong suốt thời kỳ mang thai.

Lúc Tô Yên làm kiểm tra, Giang Cảnh Xuyên ngồi ở ngoài chờ, anh xem những ông chồng đang dắt vợ đi kiểm tra, trong lòng hận không thể nhào lên theo bọn họ nắm tay vợ làm kiểm tra .

Dù sao kiếp này may mắn được làm một người ba chuẩn, cho nên phải làm thật tốt.

Giang Cảnh Xuyên nhịn không được vênh váo, trong đám bạn bè của anh, anh là người làm cha sớm nhất, khiến bọn họ ghen tị không thôi, anh chụp một tấm ảnh ở bệnh viên, phát cho vòng bạn bè - -

(Bồi bà xã làm kiểm tra: ) )

Lập tức liền có bình luận.

Tùy Thịnh: Biến, Mau cút cho ông! Suốt ngày chỉ biết tú ân ái!

Tần Huyên: Oa a, thật đáng yêu ~

Chu Lộ: Giang tổng có phải viết thiếu cái này:) cái ký hiệu, 886

Giang Tinh Tinh: Bạn bè của chúng ta mau cạn chén thể hiện tình hữu nghị. Gif

Giang Cảnh Xuyên nội tâm thỏa mãn không phải ai cũng có thể biết được, cuộc sống của anh trước khi gặp Tô Yên quả thật rất nhàm chán, mỗi ngày đi làm tan tầm tăng ca, trừ những cái đó ra không có bất kỳ thú vui nào.

Là người cưới vợ đầu tiên, lập tức có con, nhân sinh viên mãn, cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.

Lúc Tô Yên đi ra, cầm kết quả trên tay, bên tai vẫncòn văng vẳng lời nói của bác sĩ, hết thảy đều bình thường, không phát hiện vấn đề gì, nhưng đây không phải là trọng điểm.

Cô choáng váng đi ra, Giang Cảnh Xuyên vội vàng nghênh đón, đỡ cô, căng thẳng hỏi: "Như thế nào như thế nào?"

Nghe được lời nói của Giang Cảnh Xuyên, Tô Yên mới thoáng phục hồi tinh thần, cô ngơ ngác nhìn về phía Giang Cảnh Xuyên, nói: "Cảnh Xuyên, chúng ta dường như trung giải thưởng lớn ."

"Cái gì giải thưởng lớn?" Giang Cảnh Xuyên nhìn phản ứng của Tô yên có chút sợ hãi, cho là đã xảy ra vấn đề gì, nào biết đâu Tô Yên thốt một câu nói như vậy.

Cô trúng thưởng lớn!

Nghìn to lớn thưởng!

Trong hành lang người đến người đi, Tô Yên nắm chặt kết quả, nhìn về phía Giang Cảnh Xuyên, nhất thời nhịn không được, ngạc nhiên mừng rỡ kêu một tiếng, sau đó nhón chân lên ôm Giang Cảnh Xuyên, "A a a a a! ! Ông xã! Chúng ta trúng độc đắc! !"

"Là sao, em nói đi, hù chết anh!"

Tô Yên cười thần bí, nói thầm bên tai anh: "Theo kết quả siêu âm, bác sĩ nói em mang thai hai bảo bối!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xem Ra Anh Rất Có Tiền!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook