Chương 6
Lâm Miên Miên
01/10/2016
Cho dù da mặt Tô Yên đủ dày, thời điểm buổi tối đi ngủ, vẫn rất lúng túng.
Cô tắm xong chậm chạp không ra khỏi phòng tắm, liền ngồi ở trên bồn cầu lau tóc, cúi đầu suy nghĩ phải làm sao cho phải, kỳ thật cô còn có chút đau, nhưng lát nữa nếu Giang Cảnh Xuyên nhất định muốn, cô nên nói thế nào mới tốt đây. Nguyên thân là lần đầu tiên, Tô Yên đồng dạng cũng vậy, nếu chuyện này nói ra ở trong cung, phỏng chừng đám tần phi đó sẽ không tin.
Tô Yên bắt đầu không thể tránh khỏi nhớ lại chuyện từ đời trước.
Ở trong hậu cung cô xem như là người đặc thù nhất, được sủng ái nhiều nhất, nhưng nếu thực đem so sánh, về danh phận cô thua kém bất kỳ người nào, bởi vì cô chỉ là đứa trẻ thái hậu nhận nuôi, thuở nhỏ cô chính mắt thấy cả nhà bị giết, vốn tưởng rằng sẽ sống bơ vơ lả tả cả đời, là thái hậu đón cô tiến cung chiếu cố, vốn định chờ cô đến tuổi liền tìm cho cô một nhà khá giả để gả, tuyệt đối không nghĩ đến, hoàng thượng trầm mặc ít lời lại chung tình với Tô Yên.
Hoàng thượng không để cô gả cho người khác, thái hậu không cho cô gả cho hoàng thượng, hai người tôn quý nhất hậu cung âm thầm phân cao thấp, cô kẹp ở giữa, trong hậu cung ngây ngốc nhiều năm liên tiếp. Chờ sau khi thái hậu hoăng, hoàng thượng cũng càng ngày càng không còn kiêng kị.
Người khác đều cho rằng cô cùng hoàng thượng đã phát sinh quan hệ không trong sạch, kỳ thật là không có, người đàn ông trầm mặc đó bảo đảm với cô, hậu vị của ngài sẽ không cho người nào khác ngoại trừ cô, chờ hết hiếu kỳ, ngài sẽ để cô đứng bên cạnh ngài.
Thời điểm ngài nói lời này, Tô Yên mới mơ hồ cảm giác được, thì ra người đàn ông này là thật lòng thích cô, tần phi hậu cung nguyền rủa ở sau lưng cô thế nào, cô biết, nhưng không quan hệ gì tới cô, cô chỉ muốn sống tốt, chỉ là nghĩ có một ngày đạt được quyền thế, chỉ muốn... thăm dò rõ ràng chân tướng vì người nhà báo thù mà thôi.
Lúc này Giang Cảnh Xuyên đang ở phòng sách làm việc, đột nhiên điện thoại di động vang lên, vừa nhìn màn hình điện thoại, lông mày Giang Cảnh Xuyên đều nhăn thành một cục.
Hắn có chút không tình nguyện nhận điện, người đầu dây ngay từ đầu không nói gì, chờ giằng co vài giây với nhau mới nói: "Cảnh Xuyên, con ở Hi Sơn biệt thự?"
Người gọi điện thoại tới là ba Giang Cảnh Xuyên, Giang Thiệu Diễn.
Giang Cảnh Xuyên cũng đoán được, tình huống của hắn cùng Tô Yên trước mắt tiến triển, sẽ bị quản gia truyền đến nhà cũ bên kia một chữ không lọt, ba biết là hết sức bình thường, hắn cũng không có ý định giấu diếm, liền ừ một tiếng, "Vâng."
Giang Thiệu Diễn thở phào nhẹ nhõm: "Cảnh Xuyên, ba biết cuộc hôn nhân này không phải con muốn, nhưng con cũng biết, ba và mẹ con đều không lay chuyển được ông nội, bà nội con, mặc kệ nói thế nào, hiện tại Tô Yên cũng là con dâu Giang gia chúng ta, con đối tốt với nó, còn có, hiện tại con cũng đã thành gia lập nghiệp, cũng nên nghĩ thêm người thừa kế cho Giang gia."
Vốn loại chuyện này ông không nên nói với con trai, bất đắc dĩ vợ ông là người mặc kệ mọi việc, không thích quan tâm việc này, chuyện tình liên quan tương lai Giang gia, vậy cũng chỉ có ông kiên trì nói.
Hai cha con nói chuyện này khó tránh khỏi lúng túng, sau một trận im lặng, Giang Cảnh Xuyên nhéo nhéo mi tâm, thấp giọng nói: "Con biết."
Sau khi cúp điện thoại, Giang Cảnh Xuyên nhìn hợp đồng cũng không vào, đóng máy vi tính lại, đi đến trước cửa sổ, hắn không phải không biết còn có cái trọng trách này trên người, chỉ là trước kia hắn không muốn miễn cưỡng Tô Yên, đương nhiên, hắn cũng không có ý định kiếm đứa con riêng làm Tô Yên còn có người nhà chán ghét, vốn hắn không muốn nghĩ đến chuyện này, hôm nay bị nhắc nhở như vậy, Giang Cảnh Xuyên cũng bắt đầu nghiêm túc cân nhắc.
Bất quá hiện tại nói chuyện này, vẫn là có chút sớm, qua một đoạn thời gian lại nói đi.
Trước kia cho dù Giang Cảnh Xuyên ở lại Hi Sơn biệt thự, hắn cũng sẽ không cùng ở cùng một phòng với Tô Yên, sau khi xong việc theo thói quen đi đến căn phòng trước kia của mình, vừa mới đến ngưỡng cửa liền do dự, nghĩ đến lời nói của ba, cùng với thay đổi của Tô Yên, Giang Cảnh Xuyên do dự một hồi, xoay người đến phòng ngủ của Tô Yên.
Khi Giang Cảnh Xuyên vừa mới bước vào cửa phòng, Tô Yên vừa vặn từ phòng tắm đi ra ngoài, hai người lại đụng phải nhau.
Lúc này Tô Yên mặc váy ngủ màu trắng, tóc nửa khô, đang nghiêng đầu lau tóc, vừa thấy Giang Cảnh Xuyên, tuy rằng trong lòng có chút co quắp, nhưng trên mặt một chút cũng không biểu hiện ra, cô cũng không chủ động nói chuyện.
Giang Cảnh Xuyên trầm mặc đi đến ghế sofa, ngồi xuống.
Tô Yên quyết định không chủ động phản ứng, liền một mình ngồi ở trước bàn trang điểm, có chút hăng hái bôi trét mấy cái bình bình lọ lọ lên trên mặt, đối với mấy thứ này cô cảm thấy rất hứng thú, thiên tính phụ nữ là như thế, đến thời đại này, thế nhưng thứ cô học đầu tiên là dùng mỹ phẩm dưỡng da và trang điểm.
Thoa lên mặt, lại hướng cần cổ thoa một chút, ngửi mùi hương trên người, Tô Yên một trận sảng khoái tinh thần.
"Anh đi tắm." Giang Cảnh Xuyên nghẹn nửa ngày, chỉ nói một câu như vậy.
Dì Vương không phải có ánh mắt bình thường, xế chiều hôm nay liền dời quần áo và đồ dùng vệ sinh từ phòng Giang Cảnh Xuyên vào.
Giang Cảnh Xuyên vào phòng tắm tắm rửa, công trình bảo dưỡng của Tô Yên cũng hoàn thành, cô liền ngồi ở trên ghế sofa ngẩn người, lát nữa cô phải làm sao biểu đạt ý tứ hôm nay không thể cùng Giang Cảnh Xuyên, vừa uyển chuyển lại vừa rõ ràng?
Cô thực hết sức nhức đầu a, trước kia cô chưa gặp qua chuyện này, tạm thời cũng không có chút kỹ năng nào.
Giang Cảnh Xuyên cũng ở trong phòng tắm kì kèo, vốn là bình thường tắm rửa tối đa cũng chỉ mười phút, hôm nay cứ thế ở trong phòng tắm sắp hai mươi phút.
Lúc nằm ở trên giường, Tô Yên nhìn thoáng qua đồng hồ, đã mười giờ, bình thường vào thời điểm này, cô đã nằm ngủ, nhưng hôm nay không có chút buồn ngủ nào.
Giang Cảnh Xuyên kỳ thật cũng rất mất tự nhiên, thân thể thần kinh vẫn khẩn trương căng thẳng, hai người trước đây không hề tiếp xúc, hiện tại cả hai đều đang tỉnh táo nằm ở trên cùng một cái giường, thực phi thường lúng túng.
Cũng may lúc này, bụng Giang Cảnh Xuyên cô cô kêu một chút.
Tô Yên vừa vặn tìm được lời nói, liền nhỏ giọng hỏi: "Anh cũng đói sao? Em thật đói."
Vốn Giang Cảnh Xuyên còn cảm thấy rất mất mặt, bị Tô Yên quấy rầy như vậy, hắn cũng sững sờ trả lời: "Có chút."
Cơm chiều hắn ăn không nhiều, đến hiện tại xác thực là đói.
"Vậy chúng ta đi xuống tìm chút đồ ăn đi?"
Năm phút sau, Tô Yên cùng Giang Cảnh Xuyên giống như trộm xuống lầu vào phòng bếp, những người hầu khác không có ở lại nơi này, chỉ có quản gia cùng dì Vương ở lại phía khác của nhà, bất quá hai người này đều là ngủ trước chín giờ, giờ phút này phòng khách phi thường an tĩnh
Theo khả năng Giang Cảnh Xuyên, dì đầu bếp tự nhiên là sẽ không giữ lại đồ ăn thừa, cho nên lúc này Tô Yên cùng Giang Cảnh Xuyên tìm kiếm một chút, hai mặt nhìn nhau, bởi vì trong phòng bếp thế nhưng lại không cái gì ăn, cuối cùng Giang Cảnh Xuyên ở trong tủ quầy tìm thấy mì tôm.
Giờ phút này Giang Cảnh Xuyên cũng không chú ý tại sao trong nhà lại có mì tôm, hắn hướng Tô Yên nói: "Có ăn hay không?"
"... Ăn." Kỳ thật trong lòng cô nghĩ là cái này ăn được sao?
Giang Cảnh Xuyên có kinh nghiệm du học ở nước ngoài, lúc đó vừa mới đến nước ngoài, đối với ẩm thực bên đó cũng không quen được, có một lần thấy mì tôm trong siêu thị, lập tức mua một đống lớn trở về, hắn còn nhớ kỹ buổi tối hôm ấy, hắn ngồi ở trong phòng, hưởng thụ ăn mì uống nước canh.
Hắn lục tìm cũng chỉ thấy có hai gói mì, liền bắt đầu thành thạo nấu nước nóng, có kinh nghiệm ăn mì tôm, hắn biết bỏ mì vào nồi nấu, như vậy ăn sẽ ngon hơn so với ngâm trực tiếp.
Lúc nấu mì tôm, Giang Cảnh Xuyên lại đập hai quả trứng gà vào, làm hết thảy, trong phòng bếp đều là hương vị mì nồng nặc, ánh mắt Tô Yên nhìn Giang Cảnh Xuyên cũng thay đổi.
Hắn thế nhưng sẽ xuống bếp? !
Tô Yên cũng không phải sinh ra hoài nghi với khả năng của Giang Cảnh Xuyên, mà là không dám tin hắn sẽ làm chuyện như vậy, dù sao trong nhận thức của cô, nếu như không phải đầu bếp, đàn ông bình thường đều không vào phòng bếp, đều nói quân tử xa nhà bếp, Giang Cảnh Xuyên thế nhưng sẽ xuống bếp?
Giang Cảnh Xuyên đã bỏ gia vị trong mì tôm vào, hắn hít sâu một hơi, mì tôm chính là như vậy, lúc không ăn ngửi mùi cảm thấy đặc biệt thơm, lúc ăn xong khả năng một hai tháng sau đều không muốn gặp lại. Phát hiện ánh mắt Tô Yên, hắn quay đầu nhìn về phía cô, không khỏi sững sờ, "Sao vậy?"
Tô Yên nhanh chóng điều chỉnh tốt vẻ mặt của mình, bắt đầu nói sang chuyện khác, "Thơm quá a."
Giang Cảnh Xuyên cũng không có ý định hỏi tới, bưng hai chén mì tôm đến trên bàn ăn, Tô Yên cùng Giang Cảnh Xuyên một người chiếm một bên, không khí còn tính hài hòa, lúc Tô Yên ăn thử miếng mì đầu tiên, đôi mắt đều trợn tròn, thứ này cô còn chưa nếm qua, bất quá hương vị ngoài ý muốn không tệ!
Tô Yên vẫn luôn cảm thấy, mặc kệ đối mặt người nào, đều phải học cách khen ngợi không chút keo kiệt.
"Hương vị thực ngon, không nghĩ đến tài nấu nướng của anh tốt như vậy, thực rất tuyệt." Tô Yên buông đũa xuống, quay đầu nhìn Giang Cảnh Xuyên, bắt đầu bộ dạng khen ngợi không kiêng nể không cần tiền, trong ánh mắt của cô thực có sùng bái, tài nấu nướng của Giang Cảnh Xuyên so với cô tốt hơn nhiều.
Giang Cảnh Xuyên thiếu chút nữa bị sặc, ban đầu còn cho rằng Tô Yên đang trêu chọc mình, kết quả cẩn thận nhìn kỹ ánh mắt cô, phát hiện cô nghiêm túc, không biết thế nào, trong lòng tự nhiên nảy sinh một loại cảm giác thỏa mãn, cùng với đắc ý nho nhỏ, không phải sao, hắn nấu mì tôm nhất thế giới!
Lời nói của Tô Yên làm Giang Cảnh Xuyên rất là cao hứng, cuối cùng nhịn không được dứt khoát đem trứng chần trong chén bỏ vào chén Tô Yên.
"?" Tô Yên nhìn trứng trong chén có chút mờ mịt.
"Em ăn nhiều một chút."
Tô Yên lập tức ngầm hiểu, cúi đầu tiếp tục nghiêm túc ăn mì, nhưng trên mặt mang chút tươi cười rõ ràng.
Chờ ăn xong dọn dẹp sạch, hai người lại về phòng, đánh răng xong nằm ở trên giường, ai cũng không nói chuyện, lặng im như vậy một hồi, sau đó Giang Cảnh Xuyên nghe tiếng hít thở đều bên tai, lần đầu cảm thấy Tô Yên như vậy thật đáng yêu.
Sau khi bọn họ đi ngủ, quản gia bởi vì bụng đói tỉnh ngủ, đến phòng bếp, mở ra tủ quầy, thò tay mò bên trong nửa ngày sau đó liền mờ mịt ——
Con mẹ nó mì tôm của ta đâu? !
Cô tắm xong chậm chạp không ra khỏi phòng tắm, liền ngồi ở trên bồn cầu lau tóc, cúi đầu suy nghĩ phải làm sao cho phải, kỳ thật cô còn có chút đau, nhưng lát nữa nếu Giang Cảnh Xuyên nhất định muốn, cô nên nói thế nào mới tốt đây. Nguyên thân là lần đầu tiên, Tô Yên đồng dạng cũng vậy, nếu chuyện này nói ra ở trong cung, phỏng chừng đám tần phi đó sẽ không tin.
Tô Yên bắt đầu không thể tránh khỏi nhớ lại chuyện từ đời trước.
Ở trong hậu cung cô xem như là người đặc thù nhất, được sủng ái nhiều nhất, nhưng nếu thực đem so sánh, về danh phận cô thua kém bất kỳ người nào, bởi vì cô chỉ là đứa trẻ thái hậu nhận nuôi, thuở nhỏ cô chính mắt thấy cả nhà bị giết, vốn tưởng rằng sẽ sống bơ vơ lả tả cả đời, là thái hậu đón cô tiến cung chiếu cố, vốn định chờ cô đến tuổi liền tìm cho cô một nhà khá giả để gả, tuyệt đối không nghĩ đến, hoàng thượng trầm mặc ít lời lại chung tình với Tô Yên.
Hoàng thượng không để cô gả cho người khác, thái hậu không cho cô gả cho hoàng thượng, hai người tôn quý nhất hậu cung âm thầm phân cao thấp, cô kẹp ở giữa, trong hậu cung ngây ngốc nhiều năm liên tiếp. Chờ sau khi thái hậu hoăng, hoàng thượng cũng càng ngày càng không còn kiêng kị.
Người khác đều cho rằng cô cùng hoàng thượng đã phát sinh quan hệ không trong sạch, kỳ thật là không có, người đàn ông trầm mặc đó bảo đảm với cô, hậu vị của ngài sẽ không cho người nào khác ngoại trừ cô, chờ hết hiếu kỳ, ngài sẽ để cô đứng bên cạnh ngài.
Thời điểm ngài nói lời này, Tô Yên mới mơ hồ cảm giác được, thì ra người đàn ông này là thật lòng thích cô, tần phi hậu cung nguyền rủa ở sau lưng cô thế nào, cô biết, nhưng không quan hệ gì tới cô, cô chỉ muốn sống tốt, chỉ là nghĩ có một ngày đạt được quyền thế, chỉ muốn... thăm dò rõ ràng chân tướng vì người nhà báo thù mà thôi.
Lúc này Giang Cảnh Xuyên đang ở phòng sách làm việc, đột nhiên điện thoại di động vang lên, vừa nhìn màn hình điện thoại, lông mày Giang Cảnh Xuyên đều nhăn thành một cục.
Hắn có chút không tình nguyện nhận điện, người đầu dây ngay từ đầu không nói gì, chờ giằng co vài giây với nhau mới nói: "Cảnh Xuyên, con ở Hi Sơn biệt thự?"
Người gọi điện thoại tới là ba Giang Cảnh Xuyên, Giang Thiệu Diễn.
Giang Cảnh Xuyên cũng đoán được, tình huống của hắn cùng Tô Yên trước mắt tiến triển, sẽ bị quản gia truyền đến nhà cũ bên kia một chữ không lọt, ba biết là hết sức bình thường, hắn cũng không có ý định giấu diếm, liền ừ một tiếng, "Vâng."
Giang Thiệu Diễn thở phào nhẹ nhõm: "Cảnh Xuyên, ba biết cuộc hôn nhân này không phải con muốn, nhưng con cũng biết, ba và mẹ con đều không lay chuyển được ông nội, bà nội con, mặc kệ nói thế nào, hiện tại Tô Yên cũng là con dâu Giang gia chúng ta, con đối tốt với nó, còn có, hiện tại con cũng đã thành gia lập nghiệp, cũng nên nghĩ thêm người thừa kế cho Giang gia."
Vốn loại chuyện này ông không nên nói với con trai, bất đắc dĩ vợ ông là người mặc kệ mọi việc, không thích quan tâm việc này, chuyện tình liên quan tương lai Giang gia, vậy cũng chỉ có ông kiên trì nói.
Hai cha con nói chuyện này khó tránh khỏi lúng túng, sau một trận im lặng, Giang Cảnh Xuyên nhéo nhéo mi tâm, thấp giọng nói: "Con biết."
Sau khi cúp điện thoại, Giang Cảnh Xuyên nhìn hợp đồng cũng không vào, đóng máy vi tính lại, đi đến trước cửa sổ, hắn không phải không biết còn có cái trọng trách này trên người, chỉ là trước kia hắn không muốn miễn cưỡng Tô Yên, đương nhiên, hắn cũng không có ý định kiếm đứa con riêng làm Tô Yên còn có người nhà chán ghét, vốn hắn không muốn nghĩ đến chuyện này, hôm nay bị nhắc nhở như vậy, Giang Cảnh Xuyên cũng bắt đầu nghiêm túc cân nhắc.
Bất quá hiện tại nói chuyện này, vẫn là có chút sớm, qua một đoạn thời gian lại nói đi.
Trước kia cho dù Giang Cảnh Xuyên ở lại Hi Sơn biệt thự, hắn cũng sẽ không cùng ở cùng một phòng với Tô Yên, sau khi xong việc theo thói quen đi đến căn phòng trước kia của mình, vừa mới đến ngưỡng cửa liền do dự, nghĩ đến lời nói của ba, cùng với thay đổi của Tô Yên, Giang Cảnh Xuyên do dự một hồi, xoay người đến phòng ngủ của Tô Yên.
Khi Giang Cảnh Xuyên vừa mới bước vào cửa phòng, Tô Yên vừa vặn từ phòng tắm đi ra ngoài, hai người lại đụng phải nhau.
Lúc này Tô Yên mặc váy ngủ màu trắng, tóc nửa khô, đang nghiêng đầu lau tóc, vừa thấy Giang Cảnh Xuyên, tuy rằng trong lòng có chút co quắp, nhưng trên mặt một chút cũng không biểu hiện ra, cô cũng không chủ động nói chuyện.
Giang Cảnh Xuyên trầm mặc đi đến ghế sofa, ngồi xuống.
Tô Yên quyết định không chủ động phản ứng, liền một mình ngồi ở trước bàn trang điểm, có chút hăng hái bôi trét mấy cái bình bình lọ lọ lên trên mặt, đối với mấy thứ này cô cảm thấy rất hứng thú, thiên tính phụ nữ là như thế, đến thời đại này, thế nhưng thứ cô học đầu tiên là dùng mỹ phẩm dưỡng da và trang điểm.
Thoa lên mặt, lại hướng cần cổ thoa một chút, ngửi mùi hương trên người, Tô Yên một trận sảng khoái tinh thần.
"Anh đi tắm." Giang Cảnh Xuyên nghẹn nửa ngày, chỉ nói một câu như vậy.
Dì Vương không phải có ánh mắt bình thường, xế chiều hôm nay liền dời quần áo và đồ dùng vệ sinh từ phòng Giang Cảnh Xuyên vào.
Giang Cảnh Xuyên vào phòng tắm tắm rửa, công trình bảo dưỡng của Tô Yên cũng hoàn thành, cô liền ngồi ở trên ghế sofa ngẩn người, lát nữa cô phải làm sao biểu đạt ý tứ hôm nay không thể cùng Giang Cảnh Xuyên, vừa uyển chuyển lại vừa rõ ràng?
Cô thực hết sức nhức đầu a, trước kia cô chưa gặp qua chuyện này, tạm thời cũng không có chút kỹ năng nào.
Giang Cảnh Xuyên cũng ở trong phòng tắm kì kèo, vốn là bình thường tắm rửa tối đa cũng chỉ mười phút, hôm nay cứ thế ở trong phòng tắm sắp hai mươi phút.
Lúc nằm ở trên giường, Tô Yên nhìn thoáng qua đồng hồ, đã mười giờ, bình thường vào thời điểm này, cô đã nằm ngủ, nhưng hôm nay không có chút buồn ngủ nào.
Giang Cảnh Xuyên kỳ thật cũng rất mất tự nhiên, thân thể thần kinh vẫn khẩn trương căng thẳng, hai người trước đây không hề tiếp xúc, hiện tại cả hai đều đang tỉnh táo nằm ở trên cùng một cái giường, thực phi thường lúng túng.
Cũng may lúc này, bụng Giang Cảnh Xuyên cô cô kêu một chút.
Tô Yên vừa vặn tìm được lời nói, liền nhỏ giọng hỏi: "Anh cũng đói sao? Em thật đói."
Vốn Giang Cảnh Xuyên còn cảm thấy rất mất mặt, bị Tô Yên quấy rầy như vậy, hắn cũng sững sờ trả lời: "Có chút."
Cơm chiều hắn ăn không nhiều, đến hiện tại xác thực là đói.
"Vậy chúng ta đi xuống tìm chút đồ ăn đi?"
Năm phút sau, Tô Yên cùng Giang Cảnh Xuyên giống như trộm xuống lầu vào phòng bếp, những người hầu khác không có ở lại nơi này, chỉ có quản gia cùng dì Vương ở lại phía khác của nhà, bất quá hai người này đều là ngủ trước chín giờ, giờ phút này phòng khách phi thường an tĩnh
Theo khả năng Giang Cảnh Xuyên, dì đầu bếp tự nhiên là sẽ không giữ lại đồ ăn thừa, cho nên lúc này Tô Yên cùng Giang Cảnh Xuyên tìm kiếm một chút, hai mặt nhìn nhau, bởi vì trong phòng bếp thế nhưng lại không cái gì ăn, cuối cùng Giang Cảnh Xuyên ở trong tủ quầy tìm thấy mì tôm.
Giờ phút này Giang Cảnh Xuyên cũng không chú ý tại sao trong nhà lại có mì tôm, hắn hướng Tô Yên nói: "Có ăn hay không?"
"... Ăn." Kỳ thật trong lòng cô nghĩ là cái này ăn được sao?
Giang Cảnh Xuyên có kinh nghiệm du học ở nước ngoài, lúc đó vừa mới đến nước ngoài, đối với ẩm thực bên đó cũng không quen được, có một lần thấy mì tôm trong siêu thị, lập tức mua một đống lớn trở về, hắn còn nhớ kỹ buổi tối hôm ấy, hắn ngồi ở trong phòng, hưởng thụ ăn mì uống nước canh.
Hắn lục tìm cũng chỉ thấy có hai gói mì, liền bắt đầu thành thạo nấu nước nóng, có kinh nghiệm ăn mì tôm, hắn biết bỏ mì vào nồi nấu, như vậy ăn sẽ ngon hơn so với ngâm trực tiếp.
Lúc nấu mì tôm, Giang Cảnh Xuyên lại đập hai quả trứng gà vào, làm hết thảy, trong phòng bếp đều là hương vị mì nồng nặc, ánh mắt Tô Yên nhìn Giang Cảnh Xuyên cũng thay đổi.
Hắn thế nhưng sẽ xuống bếp? !
Tô Yên cũng không phải sinh ra hoài nghi với khả năng của Giang Cảnh Xuyên, mà là không dám tin hắn sẽ làm chuyện như vậy, dù sao trong nhận thức của cô, nếu như không phải đầu bếp, đàn ông bình thường đều không vào phòng bếp, đều nói quân tử xa nhà bếp, Giang Cảnh Xuyên thế nhưng sẽ xuống bếp?
Giang Cảnh Xuyên đã bỏ gia vị trong mì tôm vào, hắn hít sâu một hơi, mì tôm chính là như vậy, lúc không ăn ngửi mùi cảm thấy đặc biệt thơm, lúc ăn xong khả năng một hai tháng sau đều không muốn gặp lại. Phát hiện ánh mắt Tô Yên, hắn quay đầu nhìn về phía cô, không khỏi sững sờ, "Sao vậy?"
Tô Yên nhanh chóng điều chỉnh tốt vẻ mặt của mình, bắt đầu nói sang chuyện khác, "Thơm quá a."
Giang Cảnh Xuyên cũng không có ý định hỏi tới, bưng hai chén mì tôm đến trên bàn ăn, Tô Yên cùng Giang Cảnh Xuyên một người chiếm một bên, không khí còn tính hài hòa, lúc Tô Yên ăn thử miếng mì đầu tiên, đôi mắt đều trợn tròn, thứ này cô còn chưa nếm qua, bất quá hương vị ngoài ý muốn không tệ!
Tô Yên vẫn luôn cảm thấy, mặc kệ đối mặt người nào, đều phải học cách khen ngợi không chút keo kiệt.
"Hương vị thực ngon, không nghĩ đến tài nấu nướng của anh tốt như vậy, thực rất tuyệt." Tô Yên buông đũa xuống, quay đầu nhìn Giang Cảnh Xuyên, bắt đầu bộ dạng khen ngợi không kiêng nể không cần tiền, trong ánh mắt của cô thực có sùng bái, tài nấu nướng của Giang Cảnh Xuyên so với cô tốt hơn nhiều.
Giang Cảnh Xuyên thiếu chút nữa bị sặc, ban đầu còn cho rằng Tô Yên đang trêu chọc mình, kết quả cẩn thận nhìn kỹ ánh mắt cô, phát hiện cô nghiêm túc, không biết thế nào, trong lòng tự nhiên nảy sinh một loại cảm giác thỏa mãn, cùng với đắc ý nho nhỏ, không phải sao, hắn nấu mì tôm nhất thế giới!
Lời nói của Tô Yên làm Giang Cảnh Xuyên rất là cao hứng, cuối cùng nhịn không được dứt khoát đem trứng chần trong chén bỏ vào chén Tô Yên.
"?" Tô Yên nhìn trứng trong chén có chút mờ mịt.
"Em ăn nhiều một chút."
Tô Yên lập tức ngầm hiểu, cúi đầu tiếp tục nghiêm túc ăn mì, nhưng trên mặt mang chút tươi cười rõ ràng.
Chờ ăn xong dọn dẹp sạch, hai người lại về phòng, đánh răng xong nằm ở trên giường, ai cũng không nói chuyện, lặng im như vậy một hồi, sau đó Giang Cảnh Xuyên nghe tiếng hít thở đều bên tai, lần đầu cảm thấy Tô Yên như vậy thật đáng yêu.
Sau khi bọn họ đi ngủ, quản gia bởi vì bụng đói tỉnh ngủ, đến phòng bếp, mở ra tủ quầy, thò tay mò bên trong nửa ngày sau đó liền mờ mịt ——
Con mẹ nó mì tôm của ta đâu? !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.