Xét Nhà Lưu Đày: Ta Dọn Sạch Kho Kẻ Địch Đi Chạy Nạn
Chương 8: Kim Sang Dược
Thủ Trư Đãi Thỏ
23/08/2023
Khương Quán liếc mắt nhìn Tống Cửu Uyên đang hôn mê, có lòng tốt nhắc nhở: “Ta đặc biệt giấu kim sang dược này đi đấy, không có độc đâu.”
“Cửu Trì, bôi cho đại ca ngươi đi!”
Tống đại nương tử ra quyết định, bọn họ không có thuốc, có kém hơn nữa cũng có thể kém được đến đâu?
Nàng ta không thể trơ mắt nhìn con trai mình cố gắng chống đỡ thêm được nữa, nếu Khương Quán dám ám toán con trai nàng ta, vậy nàng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng!
Tống Cửu Trì rất do dự, lúc này, Tống Cửu Uyên vẫn luôn bất tỉnh mở miệng nói một cách rất yếu ớt: “Bôi lên cho ta đi.”
Tuy hắn không tin một nữ nhân rất có tâm cơ như Khương Quán nhưng hắn tin đối với Khương Quán mà nói thì hắn vẫn còn rất quan trọng, không có hắn thì mấy người này cũng không còn hy vọng về kinh.
Tống Cửu Trì nghe vậy, lúc này mới không tình nguyện gì đổi một vị trí khác, ngăn trở tầm nhìn của đám quan sai rồi nhanh chóng rắc kim sang dược lên vết thương cho Tống Cửu Uyên.
Khương Quán nhìn mà trực tiếp nhíu mày, vết thương chưa qua xử lý mà làm như vậy sợ là sẽ bị nhiễm trùng, nhưng lúc này điều kiện đặc thù, hình như cũng chỉ có thể như vậy.
Điều khiến Khương Quán kinh ngạc hơn là cho dù đã đau đến gần chết rồi nhưng lông mày của Tống Cửu Uyên cũng không hề nhíu lại lấy một cái, người kiên cường như thế ngược lại cũng khiến nàng rất khâm phục.
Đang nghĩ ngợi lung tung thì quan sai cầm mấy cái màn thầu đen sì qua, mỗi người cầm một cái màn thầu đen thui, đây chính là bữa trưa của bọn họ.
Đám người ăn sung mặc sướng quen rồi, trước đây nào từng chịu khổ như thế bao giờ, người nào cũng nhăn nhó mặt mày.
“Thế này… thế này sao mà ăn?”
“Trước đây mã phu nhà ta ăn còn ngon hơn thế này!”
“Họng ta đang đau lắm, không ăn, không ăn.”
“…”
Lúc này, đám thiếu gia, tiểu thư chưa từng chịu khổ chân chính vẫn còn mang tâm trạng ghét bỏ cho được.
Thậm chí Thẩm Thiên còn đặc biệt lấy bọc hàng mà nhà mẹ đẻ nàng ta đã chuẩn bị cho nàng ta, lấy một cái trâm cài tặng cho quan sai để đổi lấy màn thầu trắng cho phòng hai bọn họ và phòng ba ăn.
Cũng không biết Thẩm Thiên cố tình hay là vô tình, vậy mà nàng ta lại cố tình bỏ qua phòng cả.
Những người khác cũng nháo nhào bắt chước theo, duy chỉ có phòng cả bọn họ là ngồi lặng yên ở chỗ đó.
Tống Cửu Ly còn nhỏ tuổi, trông thấy màn thầu trắng của bọn họ mà rất động lòng, nàng ta liếc mắt nhìn Tống đại nương tử với vẻ dè chừng.
“Nương.”
Nàng ta đói lắm rồi, vừa mệt vừa đói.
“Ly nhi, trên người nương cũng không có bạc.”
Tống đại nương tử rất quẫn bách, so với sự tuyệt tình của nhà mẹ đẻ Khương Quán thì Tống đại nương tử còn không có người nhà mẹ đẻ, đây cũng là nguyên nhân mà khi xưa lão phu nhân thiên vị phòng hai và phòng ba.
Nghe vậy, Tống Cửu Ly lại nhìn về phía Khương Quán với vẻ oán trách, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nếu Thẩm Thiên là đại tẩu của con thì tốt biết bao.”
Như vậy lần này nàng ta có thể ăn được màn thầu trắng rồi.
“Chỉ cần đại ca ngươi đồng ý, cũng không phải không được!”
Khương Quán lập tức chế nhạo lại một câu, nàng nhịn Tống Cửu Uyên là vì nguyên chủ nợ hắn nhân tình, nhưng nàng cũng không cần thiết phải nhịn những người khác.
Quả nhiên, Tống Cửu Ly tức tối chỉ hận không thể cào rách mặt Khương Quán, nhưng lại bị Tống đại nương tử kéo lại.
“Ly nhi, ngươi cũng muốn ăn roi sao?”
Trong quá trình đi lưu đày dám gây chuyện vậy các quan sai cũng sẽ không nương tay đâu, dù sao thì bọn họ cũng đã không còn là quý nhân quan lớn của ngày xưa nữa.
Tống Cửu Ly bị Tống đại nương tử cảnh cáo, lúc này mới buồn bực không nói thêm gì nữa. Trong lòng Khương Quán hơi an tâm, tốt xấu gì thì cũng có một người hiểu lý lẽ như Tống đại nương tử đây, bằng không, nắm đấm của nàng cũng sắp cứng lên rồi.
Nghĩ như vậy, nàng lén lút mò lấy một ít bạc vụn từ trong không gian, bước vài bước đến trước mặt quan sai.
“Cửu Trì, bôi cho đại ca ngươi đi!”
Tống đại nương tử ra quyết định, bọn họ không có thuốc, có kém hơn nữa cũng có thể kém được đến đâu?
Nàng ta không thể trơ mắt nhìn con trai mình cố gắng chống đỡ thêm được nữa, nếu Khương Quán dám ám toán con trai nàng ta, vậy nàng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng!
Tống Cửu Trì rất do dự, lúc này, Tống Cửu Uyên vẫn luôn bất tỉnh mở miệng nói một cách rất yếu ớt: “Bôi lên cho ta đi.”
Tuy hắn không tin một nữ nhân rất có tâm cơ như Khương Quán nhưng hắn tin đối với Khương Quán mà nói thì hắn vẫn còn rất quan trọng, không có hắn thì mấy người này cũng không còn hy vọng về kinh.
Tống Cửu Trì nghe vậy, lúc này mới không tình nguyện gì đổi một vị trí khác, ngăn trở tầm nhìn của đám quan sai rồi nhanh chóng rắc kim sang dược lên vết thương cho Tống Cửu Uyên.
Khương Quán nhìn mà trực tiếp nhíu mày, vết thương chưa qua xử lý mà làm như vậy sợ là sẽ bị nhiễm trùng, nhưng lúc này điều kiện đặc thù, hình như cũng chỉ có thể như vậy.
Điều khiến Khương Quán kinh ngạc hơn là cho dù đã đau đến gần chết rồi nhưng lông mày của Tống Cửu Uyên cũng không hề nhíu lại lấy một cái, người kiên cường như thế ngược lại cũng khiến nàng rất khâm phục.
Đang nghĩ ngợi lung tung thì quan sai cầm mấy cái màn thầu đen sì qua, mỗi người cầm một cái màn thầu đen thui, đây chính là bữa trưa của bọn họ.
Đám người ăn sung mặc sướng quen rồi, trước đây nào từng chịu khổ như thế bao giờ, người nào cũng nhăn nhó mặt mày.
“Thế này… thế này sao mà ăn?”
“Trước đây mã phu nhà ta ăn còn ngon hơn thế này!”
“Họng ta đang đau lắm, không ăn, không ăn.”
“…”
Lúc này, đám thiếu gia, tiểu thư chưa từng chịu khổ chân chính vẫn còn mang tâm trạng ghét bỏ cho được.
Thậm chí Thẩm Thiên còn đặc biệt lấy bọc hàng mà nhà mẹ đẻ nàng ta đã chuẩn bị cho nàng ta, lấy một cái trâm cài tặng cho quan sai để đổi lấy màn thầu trắng cho phòng hai bọn họ và phòng ba ăn.
Cũng không biết Thẩm Thiên cố tình hay là vô tình, vậy mà nàng ta lại cố tình bỏ qua phòng cả.
Những người khác cũng nháo nhào bắt chước theo, duy chỉ có phòng cả bọn họ là ngồi lặng yên ở chỗ đó.
Tống Cửu Ly còn nhỏ tuổi, trông thấy màn thầu trắng của bọn họ mà rất động lòng, nàng ta liếc mắt nhìn Tống đại nương tử với vẻ dè chừng.
“Nương.”
Nàng ta đói lắm rồi, vừa mệt vừa đói.
“Ly nhi, trên người nương cũng không có bạc.”
Tống đại nương tử rất quẫn bách, so với sự tuyệt tình của nhà mẹ đẻ Khương Quán thì Tống đại nương tử còn không có người nhà mẹ đẻ, đây cũng là nguyên nhân mà khi xưa lão phu nhân thiên vị phòng hai và phòng ba.
Nghe vậy, Tống Cửu Ly lại nhìn về phía Khương Quán với vẻ oán trách, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nếu Thẩm Thiên là đại tẩu của con thì tốt biết bao.”
Như vậy lần này nàng ta có thể ăn được màn thầu trắng rồi.
“Chỉ cần đại ca ngươi đồng ý, cũng không phải không được!”
Khương Quán lập tức chế nhạo lại một câu, nàng nhịn Tống Cửu Uyên là vì nguyên chủ nợ hắn nhân tình, nhưng nàng cũng không cần thiết phải nhịn những người khác.
Quả nhiên, Tống Cửu Ly tức tối chỉ hận không thể cào rách mặt Khương Quán, nhưng lại bị Tống đại nương tử kéo lại.
“Ly nhi, ngươi cũng muốn ăn roi sao?”
Trong quá trình đi lưu đày dám gây chuyện vậy các quan sai cũng sẽ không nương tay đâu, dù sao thì bọn họ cũng đã không còn là quý nhân quan lớn của ngày xưa nữa.
Tống Cửu Ly bị Tống đại nương tử cảnh cáo, lúc này mới buồn bực không nói thêm gì nữa. Trong lòng Khương Quán hơi an tâm, tốt xấu gì thì cũng có một người hiểu lý lẽ như Tống đại nương tử đây, bằng không, nắm đấm của nàng cũng sắp cứng lên rồi.
Nghĩ như vậy, nàng lén lút mò lấy một ít bạc vụn từ trong không gian, bước vài bước đến trước mặt quan sai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.