Chương 20
Phúc Bảo
25/04/2016
Thiệu Tịch Ngôn giật mình tỉnh giấc, đưa tay sờ xuống dưới thân, bên dưới ẩm ướt.
Đối với người sớm đã không còn là thanh niên ngây ngô như hắn, nếu có mộng xuân cũng sẽ không hoảng sợ không ngại. Nhưng giấc mơ này khiến cho hắn kinh hãi, hắn mơ thấy bản thân đang ở trong phòng ngủ của Mai cô nương, không phải ở dưới giường mà đang ở trên giường mây mưa với mỹ nhân. Nếu chỉ đơn giản như thế thì cũng không có gì ghê gớm, sau chuyện xảy ra tối qua về mơ một giấc mộng xuân như vậy cũng không lạ.
Nhưng mấu chốt là ở chỗ, người bị hắn đè ở dưới thân rên rỉ thở gấp trong mộng, tuy thể xác là Mai cô nương nhưng hắn biết linh hồn bên trong không phải là nàng ta mà là Như Ngọc, lúc đạt tới cao triều hắn đã gọi tên Như Ngọc.
Mặc dù hắn chưa bao giờ thật sự mây mưa với mỹ nhân nhưng vẫn luôn cho rằng tình dục là chuyện không khó nói, không cần xấu hổ, hồi nhỏ ở trong thôn, vì đáng yêu nên hắn thường bị thiếu phụ trêu ghẹo, khi mới biết yêu cũng thoáng nhìn nhiều thiếu nữ xinh đẹp, sau khi trưởng thành cũng từng nhìn thấy mỹ nhân thanh lâu xinh đẹp động lòng người phong trần trăng hoa, cũng từng xuất hiện trong mộng hắn, mà hắn cũng chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ.
Nhưng lần này thì khác, bề ngoài hắn ngoài kinh ngạc nhưng lại không hiểu sao có hơi chột dạ xấu hổ. Hắn cũng không hiểu tại sao bản thân lại có loại tâm tình này, hắn ngây người suy nghĩ một lúc, có lẽ là vì Như Ngọc quá mức đơn thuần, có lẽ vì Như Ngọc là người bạn khác giới.
Thiệu Tịch Ngôn đứng dậy thay quần sạch, thả quần bẩn vào chậu gỗ, dự định ngày mai sẽ giặt, nhưng vật kia cứ như chứng cứ phạm tội khiến hắn không an tâm, hắn dứt khoát mặc thêm quần áo đến sân sau múc nước, nhân lúc ban đêm giặt sạch quần, đến lúc giặt xong thì đã đến canh ba.
Hắn lại tiếp tục lên giường nằm nhưng không tài nào ngủ được, mặc kệ là nhắm mắt hay mở mắt thì trong đầu đều là hình ảnh Như Ngọc, nàng khóc, nàng cười, nàng tức giận hay ngượng ngùng, oan ức, nghịch ngợm, từng biểu cảm của Như Ngọc, từng hành động mờ ám, thậm chí là một câu nói của nàng hắn cũng nhớ rõ.
Thiệu Tịch Ngôn trở mình: Ta bị làm sao vậy…
Hắn cứ lật qua lật lại, nhắm mắt rồi lại mở mắt, ngồi dậy rồi nằm xuống như thế, giằng co đến nửa đêm. Cho đến khi ánh nắng ban mai chiếu xuyên qua cửa sổ, Thiệu Tịch Ngôn cuối cùng cũng đã nghĩ kỹ: Chẳng qua là hắn cần một người phụ nữ, mà Như Ngọc thì ngày ngày kề cận hắn, lại chuyện xảy ra tối qua nữa, tất cả đều vừa đúng lúc.
Chỉ là mộng xuân mà thôi, cũng không nói rõ được gì.
Thiệu Tịch Ngôn rời giường, dùng nước lạnh rửa mặt, đọc cuốn sách lấy được từ chỗ Mai cô nương, ngoài Phùng Tử Thanh còn có tên các thi sinh khác mà hắn quen biết khác, cũng có mấy cái tên mà hắn không biết, thí sinh, người nhà các loại. Hắn sao chép lại phần quan trọng cất kỹ, thay một bộ quần áo thanh nhã, cầm sách nhỏ và lấy ra một chồng ngân phiếu đi đến phủ Vương Thừa Tướng.
Mấy ngày sau đó, vụ án gian lận trong thi cử nổi lên khiến cho cả vua và dân đều chấn động.
Quan viên trực tiếp liên quan tổng cộng có mười mấy người, kể cả tên Trần Đình Hoán, một trong ba vị chủ khảo, tất cả đều bị chém đầu, gia sản bị tịch thu, ba nhà từ trên xuống dưới có hơn hai trăm người lưu đày ngàn dặm. Từ Lễ Bộ Thượng Thư, thị lang, cho đến đám quan, viên ngoại đều cách chức, bắt giam, không một ai may mắn thoát khỏi.
Nhưng mọi việc cũng không vì mấy người Trần Đình Hoán bị chém đầu và tập thể quan viên bị cách chức mà chấm dứt, trái lại ngày càng nghiêm trọng hơn. Nhờ vụ án gian lận trong thi cử, Trần Đình Hoán và hai vị quan viên khác bị chém đầu khiến cho mấy vị đại thần bên cạnh nhanh chóng bị ảnh hưởng. Đứng mũi chịu sào là Thẩm Đắc Niên và Thẩm Mặc Hiên.
Thẩm Đắc Niên làm quan đã được nhiều năm nên khó tránh khỏi bản thân có phần không trong sạch, tuy ngày thường không bị để mắt đến chuyện nhỏ nhưng lần này bị người khác cố ý lôi ra, hoàng thượng vì vụ án mà tức giận, lại có Vương Thừa Tướng âm thầm lửa cháy thêm dầu nên Thẩm Đắc Niên bị giáng chức Lễ Bộ Thượng Thư, giáng Tứ phẩm, làm chức Nhâm tri phủ. Thẩm Mặc Hiên vì cấu kết với Phùng Tử Thanh hối lộ chủ khảo, lại còn qua lại với thí sinh nên cũng không thoát tội, vì anh ta làm quan ở Thanh Lưu cũng được nhiều lời khen ngợi, kể cả thái tử, thái phó và các vị đại thần khác đều xin tha tội cho anh ta, Hoàng Đế cũng tiếc người mới, cũng không muốn thế lực trong chiều bị lệc, chỉ cách chức biên soạn Hàn Lâm Viện, điều đi nơi khác nhậm chức. Ngoài ra liên luỵ đến hơn mười quan viên khác.
Theo tính toán, việc gian lận trong thi cử lần này cho dù là trực tiếp hay gián tiếp đều có liên lụy đến hơn ba mươi quan viên, thật sự làm cho Hoàng Thượng đăng cơ được mười mấy năm qua chấn động một phen. Nếu mà so sánh ra, nhân vật nhỏ như Phùng Tử Thanh bị bắt cả đời không được thi làm quan dường như không đáng nhắc tới.
Thiệu Tịch Ngôn nhìn đám quan viên bị chém đầu, tịch thu tài sản, lưu đày, giáng chức, trong lòng càng lúc càng áy náy. Nhất là đến lúc Thẩm Mặc Hiên bị giáng chức, sự áy náy của hắn lên đến đỉnh điểm. Tuy lúc trước hắn cố tình nhờ vả Thẩm Mặc Hiên, nhưng cũng có chút khâm phục đối với Thẩm Mặc Hiên. Hắn đã từng nghĩ, nếu hắn lấy được Thẩm Uyển Nhu làm vợ, kết thông gia với Thẩm Mặc Hiên, ắt cũng có thể trở thành bạn tri kỷ. Nhưng hôm nay, tất cả đều khó có thể làm được rồi.
Thẩm Mặc Hiên sớm đã rời kinh nhậm chức, lúc rời khỏi đây cũng có không ít bạn bè đến tiễn đưa, có quan viên, cũng có thư sinh bình thường. Thiệu Tịch Ngôn cũng đến, nhưng hắn không dám lộ diện mà chỉ đứng từ đằng xa mà nhìn Thẩm Mặc Hiên tạm biệt những bạn cũ, thần sắc ung dung bước đi.
Lúc đó hắn bừng tỉnh, cảm thấy bản thân là tên hèn hạ. Hắn cũng không thể lại dùng lý do “biểu dương chính nghĩa” để bào chữa cho chính mình nữa rồi, nếu hắn thật sự quang minh chính đại thì có thể cầm chứng cứ đến Hình bộ, Lại bộ, Đại Lý Tự, Đô Sát Viện, nhưng hắn không tới những nơi đó mà lại tự tay mang đến cho Vương Thừa Tướng. Hắn đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay, nhưng vẫn không do dự mà làm, vì lợi ích của bản thân mà làm liên lụy quá nhiều người, cũng mất đi một người bạn, hắn vốn nên biết quý trọng tình bạn, để lỡ mất một thanh niên uyên bác, có tiền đồ rộng mở.
Áy náy, bất an, xấu hổ, đây là lần đầu tiên Thiệu Tịch Ngôn cảm thấy hoài nghi chính mình, hắn gần như chán nản trốn về tiểu viện của mình.
Buổi tối, Như Ngọc lại đến, lề mề cả buổi, cẩn thận hỏi thăm: “Ta nghe nói hôm nay Thẩm thiếu gia đi rồi, anh đến tiễn anh ta không?”
Thiệu Tịch Ngôn ừ một tiếng rồi giả vờ lật sách, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
Như Ngọc thấy sắc mặt hắn không được tốt, nhân tiện nói: “Anh ta giận anh à? Chắc chắn là anh ta đã trách lầm anh, anh chỉ tố giác chuyện xấu của cậu anh ta, là lão Hoàng Đế không biết tốt xấu tùy tiện kết tội người khác, không liên quan đến anh.” Thấy hắn không đáp, nàng lại tiếp tục an ủi: “Ta biết những ngày này anh cũng không vui vẻ gì, nhất định là anh cảm thấy vì anh tố giác Trần lão gia nên mới làm liên lụy đến nhiều người như vậy. Ta biết chuyện này không liên quan đến anh, do bọn họ làm sai nên đáng bị phạt, đây là do anh nói cho ta biết, Phượng Nhi cũng nói như vậy, lại nói Trần lão gia, Lưu lão gia và Tôn lão gia cũng không phải là quan tốt, nên sớm bị kết tội! Anh làm đúng! Tuy không cẩn thận làm liên lụy cả Thẩm thiếu gia nhưng cũng không phải là do anh cố ý, cũng không thể trách anh. Sau này suy nghĩ cẩn thận cho Thẩm thiếu gia thì được rồi!”
“Như Ngọc!” Thiệu Tịch Ngôn cắt ngang lời nàng nói rồi dừng lại, hắn vốn định nói cho nàng biết: Ta cố ý đấy, không phải là do không cẩn thận, không phải biểu dương chính nghĩ, ta vì bản thân mình! Nhưng hắn không dám, hắn sợ Như Ngọc sẽ xem thường hắn, sẽ ghét hắn, sẽ thật sự không để ý đến hắn nữa.
Hắn si ngốc nhìn Như Ngọc, mở miệng nói: “Như Ngọc, nếu tất cả mọi người đều không quan tâm đến ta, nói xấu ta, nói ta không phải là người tốt, cô sẽ không quan tâm tới ta nữa sao?”
Như Ngọc nói: “Anh tốt như vậy, vì sao bọn họ không quan tâm tới anh?” Nói xong lại tức giận bênh vực, “Ai nói anh không phải là người tốt thì chính hắn mới không phải là người tốt!”
“Cô trả lời ta, cô sẽ không quan tâm tới ta nữa sao?”
“Đương nhiên là sẽ không rồi!” Như Ngọc đáp không chút do dự, nghĩ một hồi lại bổ sung thêm: “Trừ phi là anh mắng ta, trách oan ta, hoặc khiến ta tức giận, ta sẽ không thèm quan tâm tới anh… Nhưng, nếu anh biết mình sai, xin lỗi ta, ta cũng có thể cân nhắc tha thứ cho anh, chỉ là cân nhắc thôi nha, không nhất định sẽ tha thứ đâu…”
Thiệu Tịch Ngôn nhìn dáng vẻ nàng đang lảm nhảm, hắn nở nụ cười hiếm thấy, chỉ nói: “Vậy, nếu như ta có làm sai chuyện gì thì sao?”
“Chuyện gì?”
“Mặc kệ chuyện gì, tóm lại là việc không tốt, tổn thương người khác, cô sẽ làm gì? Vẫn quan tâm ta chứ? Vẫn làm bạn với ta sao?”
Như Ngọc nghe Thiệu Tịch Ngôn hỏi thì có phần hỗn loạn, sững sờ nhìn hắn, suy nghĩ một lát, giật mình nhận ra: “Ta biết rồi, người anh nói là Thẩm tiểu thư phải không? Lần này Thẩm lão gia và Thẩm thiếu gia đều bị lão Hoàng Đế hỏi tội rồi, Thẩm tiểu thư chắc chắn sẽ giận anh như ca ca của nàng ấy, anh làm nàng ấy tổn thương rồi.”
Thiệu Tịch Ngôn không biết phải trả lời thế nào, Như Ngọc thấy hắn không nói, liền biết mình đã đoán trúng, nói: “Vậy anh đến thăm Thẩm tiểu thư chưa? Ta nghĩ tốt nhất là anh không bỏ mặc, anh còn phải hỏi nàng ấy có đồng ý lấy anh hay không…” Nói xong lại suy nghĩ, nghiêm túc nói:
“Nhưng mà Thẩm lão gia đã rời kinh rồi… Có thể nàng phải đi theo người nhà, có thể hai người sẽ không gặp mặt trong thời gian dài… Hai ngày nữa là mùng tám, trong nhà nàng ấy xảy ra chuyện lớn như vậy, nhất định sẽ đi chùa dâng hương khẩn Phật Tổ phù hộ, lúc đó anh cần phải nói rõ với nàng ấy. Hiện giờ nàng ấy đang tức giận, có thể sẽ chửi, sẽ mắng anh đánh anh, nhưng chỉ cần anh thành tâm xin lỗi, nàng ấy hiểu tri thức lễ nghĩa như vậy, nhất định sẽ hiểu anh, hai người lại hoà thuận rồi.”
Thiệu Tịch Ngôn nghe Như Ngọc nói nhưng không phản bác được, mãi lâu sau đó mới giật môi, thở dài:
“Cô nói đúng, ta nên nói rõ với nàng ấy, nên thành tâm xin lỗi.”
Đối với người sớm đã không còn là thanh niên ngây ngô như hắn, nếu có mộng xuân cũng sẽ không hoảng sợ không ngại. Nhưng giấc mơ này khiến cho hắn kinh hãi, hắn mơ thấy bản thân đang ở trong phòng ngủ của Mai cô nương, không phải ở dưới giường mà đang ở trên giường mây mưa với mỹ nhân. Nếu chỉ đơn giản như thế thì cũng không có gì ghê gớm, sau chuyện xảy ra tối qua về mơ một giấc mộng xuân như vậy cũng không lạ.
Nhưng mấu chốt là ở chỗ, người bị hắn đè ở dưới thân rên rỉ thở gấp trong mộng, tuy thể xác là Mai cô nương nhưng hắn biết linh hồn bên trong không phải là nàng ta mà là Như Ngọc, lúc đạt tới cao triều hắn đã gọi tên Như Ngọc.
Mặc dù hắn chưa bao giờ thật sự mây mưa với mỹ nhân nhưng vẫn luôn cho rằng tình dục là chuyện không khó nói, không cần xấu hổ, hồi nhỏ ở trong thôn, vì đáng yêu nên hắn thường bị thiếu phụ trêu ghẹo, khi mới biết yêu cũng thoáng nhìn nhiều thiếu nữ xinh đẹp, sau khi trưởng thành cũng từng nhìn thấy mỹ nhân thanh lâu xinh đẹp động lòng người phong trần trăng hoa, cũng từng xuất hiện trong mộng hắn, mà hắn cũng chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ.
Nhưng lần này thì khác, bề ngoài hắn ngoài kinh ngạc nhưng lại không hiểu sao có hơi chột dạ xấu hổ. Hắn cũng không hiểu tại sao bản thân lại có loại tâm tình này, hắn ngây người suy nghĩ một lúc, có lẽ là vì Như Ngọc quá mức đơn thuần, có lẽ vì Như Ngọc là người bạn khác giới.
Thiệu Tịch Ngôn đứng dậy thay quần sạch, thả quần bẩn vào chậu gỗ, dự định ngày mai sẽ giặt, nhưng vật kia cứ như chứng cứ phạm tội khiến hắn không an tâm, hắn dứt khoát mặc thêm quần áo đến sân sau múc nước, nhân lúc ban đêm giặt sạch quần, đến lúc giặt xong thì đã đến canh ba.
Hắn lại tiếp tục lên giường nằm nhưng không tài nào ngủ được, mặc kệ là nhắm mắt hay mở mắt thì trong đầu đều là hình ảnh Như Ngọc, nàng khóc, nàng cười, nàng tức giận hay ngượng ngùng, oan ức, nghịch ngợm, từng biểu cảm của Như Ngọc, từng hành động mờ ám, thậm chí là một câu nói của nàng hắn cũng nhớ rõ.
Thiệu Tịch Ngôn trở mình: Ta bị làm sao vậy…
Hắn cứ lật qua lật lại, nhắm mắt rồi lại mở mắt, ngồi dậy rồi nằm xuống như thế, giằng co đến nửa đêm. Cho đến khi ánh nắng ban mai chiếu xuyên qua cửa sổ, Thiệu Tịch Ngôn cuối cùng cũng đã nghĩ kỹ: Chẳng qua là hắn cần một người phụ nữ, mà Như Ngọc thì ngày ngày kề cận hắn, lại chuyện xảy ra tối qua nữa, tất cả đều vừa đúng lúc.
Chỉ là mộng xuân mà thôi, cũng không nói rõ được gì.
Thiệu Tịch Ngôn rời giường, dùng nước lạnh rửa mặt, đọc cuốn sách lấy được từ chỗ Mai cô nương, ngoài Phùng Tử Thanh còn có tên các thi sinh khác mà hắn quen biết khác, cũng có mấy cái tên mà hắn không biết, thí sinh, người nhà các loại. Hắn sao chép lại phần quan trọng cất kỹ, thay một bộ quần áo thanh nhã, cầm sách nhỏ và lấy ra một chồng ngân phiếu đi đến phủ Vương Thừa Tướng.
Mấy ngày sau đó, vụ án gian lận trong thi cử nổi lên khiến cho cả vua và dân đều chấn động.
Quan viên trực tiếp liên quan tổng cộng có mười mấy người, kể cả tên Trần Đình Hoán, một trong ba vị chủ khảo, tất cả đều bị chém đầu, gia sản bị tịch thu, ba nhà từ trên xuống dưới có hơn hai trăm người lưu đày ngàn dặm. Từ Lễ Bộ Thượng Thư, thị lang, cho đến đám quan, viên ngoại đều cách chức, bắt giam, không một ai may mắn thoát khỏi.
Nhưng mọi việc cũng không vì mấy người Trần Đình Hoán bị chém đầu và tập thể quan viên bị cách chức mà chấm dứt, trái lại ngày càng nghiêm trọng hơn. Nhờ vụ án gian lận trong thi cử, Trần Đình Hoán và hai vị quan viên khác bị chém đầu khiến cho mấy vị đại thần bên cạnh nhanh chóng bị ảnh hưởng. Đứng mũi chịu sào là Thẩm Đắc Niên và Thẩm Mặc Hiên.
Thẩm Đắc Niên làm quan đã được nhiều năm nên khó tránh khỏi bản thân có phần không trong sạch, tuy ngày thường không bị để mắt đến chuyện nhỏ nhưng lần này bị người khác cố ý lôi ra, hoàng thượng vì vụ án mà tức giận, lại có Vương Thừa Tướng âm thầm lửa cháy thêm dầu nên Thẩm Đắc Niên bị giáng chức Lễ Bộ Thượng Thư, giáng Tứ phẩm, làm chức Nhâm tri phủ. Thẩm Mặc Hiên vì cấu kết với Phùng Tử Thanh hối lộ chủ khảo, lại còn qua lại với thí sinh nên cũng không thoát tội, vì anh ta làm quan ở Thanh Lưu cũng được nhiều lời khen ngợi, kể cả thái tử, thái phó và các vị đại thần khác đều xin tha tội cho anh ta, Hoàng Đế cũng tiếc người mới, cũng không muốn thế lực trong chiều bị lệc, chỉ cách chức biên soạn Hàn Lâm Viện, điều đi nơi khác nhậm chức. Ngoài ra liên luỵ đến hơn mười quan viên khác.
Theo tính toán, việc gian lận trong thi cử lần này cho dù là trực tiếp hay gián tiếp đều có liên lụy đến hơn ba mươi quan viên, thật sự làm cho Hoàng Thượng đăng cơ được mười mấy năm qua chấn động một phen. Nếu mà so sánh ra, nhân vật nhỏ như Phùng Tử Thanh bị bắt cả đời không được thi làm quan dường như không đáng nhắc tới.
Thiệu Tịch Ngôn nhìn đám quan viên bị chém đầu, tịch thu tài sản, lưu đày, giáng chức, trong lòng càng lúc càng áy náy. Nhất là đến lúc Thẩm Mặc Hiên bị giáng chức, sự áy náy của hắn lên đến đỉnh điểm. Tuy lúc trước hắn cố tình nhờ vả Thẩm Mặc Hiên, nhưng cũng có chút khâm phục đối với Thẩm Mặc Hiên. Hắn đã từng nghĩ, nếu hắn lấy được Thẩm Uyển Nhu làm vợ, kết thông gia với Thẩm Mặc Hiên, ắt cũng có thể trở thành bạn tri kỷ. Nhưng hôm nay, tất cả đều khó có thể làm được rồi.
Thẩm Mặc Hiên sớm đã rời kinh nhậm chức, lúc rời khỏi đây cũng có không ít bạn bè đến tiễn đưa, có quan viên, cũng có thư sinh bình thường. Thiệu Tịch Ngôn cũng đến, nhưng hắn không dám lộ diện mà chỉ đứng từ đằng xa mà nhìn Thẩm Mặc Hiên tạm biệt những bạn cũ, thần sắc ung dung bước đi.
Lúc đó hắn bừng tỉnh, cảm thấy bản thân là tên hèn hạ. Hắn cũng không thể lại dùng lý do “biểu dương chính nghĩa” để bào chữa cho chính mình nữa rồi, nếu hắn thật sự quang minh chính đại thì có thể cầm chứng cứ đến Hình bộ, Lại bộ, Đại Lý Tự, Đô Sát Viện, nhưng hắn không tới những nơi đó mà lại tự tay mang đến cho Vương Thừa Tướng. Hắn đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay, nhưng vẫn không do dự mà làm, vì lợi ích của bản thân mà làm liên lụy quá nhiều người, cũng mất đi một người bạn, hắn vốn nên biết quý trọng tình bạn, để lỡ mất một thanh niên uyên bác, có tiền đồ rộng mở.
Áy náy, bất an, xấu hổ, đây là lần đầu tiên Thiệu Tịch Ngôn cảm thấy hoài nghi chính mình, hắn gần như chán nản trốn về tiểu viện của mình.
Buổi tối, Như Ngọc lại đến, lề mề cả buổi, cẩn thận hỏi thăm: “Ta nghe nói hôm nay Thẩm thiếu gia đi rồi, anh đến tiễn anh ta không?”
Thiệu Tịch Ngôn ừ một tiếng rồi giả vờ lật sách, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
Như Ngọc thấy sắc mặt hắn không được tốt, nhân tiện nói: “Anh ta giận anh à? Chắc chắn là anh ta đã trách lầm anh, anh chỉ tố giác chuyện xấu của cậu anh ta, là lão Hoàng Đế không biết tốt xấu tùy tiện kết tội người khác, không liên quan đến anh.” Thấy hắn không đáp, nàng lại tiếp tục an ủi: “Ta biết những ngày này anh cũng không vui vẻ gì, nhất định là anh cảm thấy vì anh tố giác Trần lão gia nên mới làm liên lụy đến nhiều người như vậy. Ta biết chuyện này không liên quan đến anh, do bọn họ làm sai nên đáng bị phạt, đây là do anh nói cho ta biết, Phượng Nhi cũng nói như vậy, lại nói Trần lão gia, Lưu lão gia và Tôn lão gia cũng không phải là quan tốt, nên sớm bị kết tội! Anh làm đúng! Tuy không cẩn thận làm liên lụy cả Thẩm thiếu gia nhưng cũng không phải là do anh cố ý, cũng không thể trách anh. Sau này suy nghĩ cẩn thận cho Thẩm thiếu gia thì được rồi!”
“Như Ngọc!” Thiệu Tịch Ngôn cắt ngang lời nàng nói rồi dừng lại, hắn vốn định nói cho nàng biết: Ta cố ý đấy, không phải là do không cẩn thận, không phải biểu dương chính nghĩ, ta vì bản thân mình! Nhưng hắn không dám, hắn sợ Như Ngọc sẽ xem thường hắn, sẽ ghét hắn, sẽ thật sự không để ý đến hắn nữa.
Hắn si ngốc nhìn Như Ngọc, mở miệng nói: “Như Ngọc, nếu tất cả mọi người đều không quan tâm đến ta, nói xấu ta, nói ta không phải là người tốt, cô sẽ không quan tâm tới ta nữa sao?”
Như Ngọc nói: “Anh tốt như vậy, vì sao bọn họ không quan tâm tới anh?” Nói xong lại tức giận bênh vực, “Ai nói anh không phải là người tốt thì chính hắn mới không phải là người tốt!”
“Cô trả lời ta, cô sẽ không quan tâm tới ta nữa sao?”
“Đương nhiên là sẽ không rồi!” Như Ngọc đáp không chút do dự, nghĩ một hồi lại bổ sung thêm: “Trừ phi là anh mắng ta, trách oan ta, hoặc khiến ta tức giận, ta sẽ không thèm quan tâm tới anh… Nhưng, nếu anh biết mình sai, xin lỗi ta, ta cũng có thể cân nhắc tha thứ cho anh, chỉ là cân nhắc thôi nha, không nhất định sẽ tha thứ đâu…”
Thiệu Tịch Ngôn nhìn dáng vẻ nàng đang lảm nhảm, hắn nở nụ cười hiếm thấy, chỉ nói: “Vậy, nếu như ta có làm sai chuyện gì thì sao?”
“Chuyện gì?”
“Mặc kệ chuyện gì, tóm lại là việc không tốt, tổn thương người khác, cô sẽ làm gì? Vẫn quan tâm ta chứ? Vẫn làm bạn với ta sao?”
Như Ngọc nghe Thiệu Tịch Ngôn hỏi thì có phần hỗn loạn, sững sờ nhìn hắn, suy nghĩ một lát, giật mình nhận ra: “Ta biết rồi, người anh nói là Thẩm tiểu thư phải không? Lần này Thẩm lão gia và Thẩm thiếu gia đều bị lão Hoàng Đế hỏi tội rồi, Thẩm tiểu thư chắc chắn sẽ giận anh như ca ca của nàng ấy, anh làm nàng ấy tổn thương rồi.”
Thiệu Tịch Ngôn không biết phải trả lời thế nào, Như Ngọc thấy hắn không nói, liền biết mình đã đoán trúng, nói: “Vậy anh đến thăm Thẩm tiểu thư chưa? Ta nghĩ tốt nhất là anh không bỏ mặc, anh còn phải hỏi nàng ấy có đồng ý lấy anh hay không…” Nói xong lại suy nghĩ, nghiêm túc nói:
“Nhưng mà Thẩm lão gia đã rời kinh rồi… Có thể nàng phải đi theo người nhà, có thể hai người sẽ không gặp mặt trong thời gian dài… Hai ngày nữa là mùng tám, trong nhà nàng ấy xảy ra chuyện lớn như vậy, nhất định sẽ đi chùa dâng hương khẩn Phật Tổ phù hộ, lúc đó anh cần phải nói rõ với nàng ấy. Hiện giờ nàng ấy đang tức giận, có thể sẽ chửi, sẽ mắng anh đánh anh, nhưng chỉ cần anh thành tâm xin lỗi, nàng ấy hiểu tri thức lễ nghĩa như vậy, nhất định sẽ hiểu anh, hai người lại hoà thuận rồi.”
Thiệu Tịch Ngôn nghe Như Ngọc nói nhưng không phản bác được, mãi lâu sau đó mới giật môi, thở dài:
“Cô nói đúng, ta nên nói rõ với nàng ấy, nên thành tâm xin lỗi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.