Chương 40
Thương Tố Hoa
24/06/2014
Mọi người xung quanh đều hết sức kinh ngạc, Tần phu nhân múa thi với một vị vũ cơ, bất kể thắng hay thua đều tự hủy thân phận mà không cần lý do. Tam hoàng tử bưng ly rượu lên, vẻ mặt bình tĩnh quan sát trò hay này.
Mặc dù Đại hoàng tử đã rời đi nhưng Đại hoàng tử phi vẫn còn ở lại, nàng ta không khỏi nhíu mày, lên tiếng nói: "E là Tần phu nhân uống say rồi, làm sao có thể đồng ý múa thi cùng với vũ cơ chứ?"
Tắc Khắc Tư lại không cho là đúng, hắn hướng mặt về phía Đại hoàng tử phi nói: "Ở Tây Vực chuyện nữ nhi thi múa giống như việc ăn cơm hàng ngày, hôm nay vừa vặn khó có được bầu không khí như thế này, tạm thời người hãy vứt bỏ tôn ti trật tự, vui vẻ thưởng thức điệu múa tuyệt mỹ này đi."
Tần Kha muốn hỏi xem Mạnh Chu rốt cuộc định làm gì thì lại thấy nàng gật đầu với mình, ý bảo yên tâm. Có thể sau này sẽ gặp phải vấn đề như thế này, hắn không thể lúc nào cũng ở bên cạnh Chu nhi chiếu cố nàng, cũng phải có lúc buông tay để cho nàng tự xử lý, cho nên hắn lẳng lặng ngồi xuống.
Mạnh Chu đứng dậy, không bắt đầu múa mà đi tới trước mặt ban nhạc, thấp giọng nói vài câu rồi hỏi mượn sáo. Nàng tiến lên một bước, cúi thấp đầu, bình tĩnh nói: "Mạnh Chu có thể đồng ý đề nghị của Thiên Tình cô nương, nhưng có điều xin thượng khách Tây Vực hãy đệm nhạc cho Mạnh Chu." Nói xong nàng đưa sáo lên đầu chỉ về phía Tắc Khắc Tư vừa rồi vẫn còn sôi nổi.
Màn này là do Tắc Khắc Tư sắp xếp, Thiên Tình cô nương chỉ là một vũ cơ, chưa từng quen biết bọn họ thì làm sao có thể làm ra hành động kinh người như vậy? Chỉ sợ là Tắc Khắc Tư ở sau lưng bày mưu đặt kế. Nếu hắn ta muốn đùa giỡn người khác, Mạnh Chu sao có thể để cho hắn dễ dàng xem náo nhiệt được?
Hạ nhân đứng bên cạnh Tắc Khắc Tư bước ra, nổi giận nói: "Chủ tử của nhà ta sao có thể vì ngươi thổi sáo được? Thực là buồn cười."
Mạnh Chu vững vàng giơ sáo lên đỉnh đầu, bước chân lại không tự chủ được tiến từng bước một, cười nhạt: "Là ta say rượu, vừa rồi mơ hồ nghe ai đó nói tối nay muốn vứt bỏ tôn ti trật tự? Thượng khách, là ngài nói sao?"
Tần Kha bưng ly rượu lên lo lắng mà uống, biểu hiện của nương tử hắn rất đáng tán thưởng, hắn âm thầm nhướng mày: Chẳng lẽ mình rất tốt? Thật là yêu mình quá đi!
Tắc Khắc Tư thực sự là tự tát vào mồm mình, nếu nói là chính hắn nói vậy làm sao có thể ép buộc người khác buông tha mình đâu? Bởi vậy buộc lòng hắn phải cười to một tiếng, uống rượu trong ly sau đó đứng dậy nhận lấy chiếc sáo nói: "Được! Tối nay có rượu có múa may thì sao có thể thiếu được tiếng nhạc chứ?"
Mạnh Chu lại cúi chào một cái, cất giọng: "Thượng khách có thành ý đệm nhạc thật là đáng khen, bởi vậy có thể thấy được tình hữu nghị của ta và láng giềng Tây Vực. Mời Thiên Tình cô nương trước, kẻ vô dụng ta đây sẽ theo sau, không vì bất kỳ lý do gì khác chỉ vì bầu không khí hòa hợp tối nay, ta nguyện cùng mấy đời Tây Vực giao hảo."
Không biết là ai hô theo: "Mấy đời giao hảo!" Một tiếng cất lên, muôn tiếng ứng theo. Trong chốc lát hàng ngũ hai phe sôi sục khí thế lớn tiếng cùng nhau hô, khung cảnh trở nên hòa hợp.
Tam hoàng tử đẩy ba bị nữ tử bên người ra, ánh mắt di chuyển trên người Mạnh Chu, khóe miệng bất giác nổi lên nụ cười: Nữ nhân này khá thú vị. Một lời nói đã dành được danh tiếng tốt, nàng ta có múa cũng được coi là giúp vui cho "tình hữu nghị với nước láng giềng"... thật là một chiêu uy phong.
Đương nhiên Mạnh Chu cũng cho Tắc Khắc Tư mặt mũi, lấy thân phận của hắn với dàn nhạc nói thành biểu hiện thành ý giao hảo. Tốt xấu gì hắn cũng là biểu đệ của Tần Kha.
Nghe nói như vậy Đại hoàng tử phi cũng không phản đối, nàng ta thở dài một cái nói: "Như vậy cũng tốt. Ta chưa bao giờ được biết khả năng múa của Tần phu nhân, đêm nay có thể mở rộng tầm mắt."
Mạnh Chu hỏi vũ cơ khác mượn một bộ y phục múa, là một chiếc váy bó eo màu đỏ thắm, dài chấm đất, trên mặt giống như là thêu hoa mai, ngạo nghễ độc lập, có một hương vị khác biệt.
Tiếng sáo của Tắc Khắc Tư bắt đầu cất lên, làn điệu thảm thiết nghẹn ngào khó khăn, lúc lên lúc xuống, quả là thử thách năng lực ứng biến của người múa. Thiên Tình ở một bên nhìn không khỏi cười khẽ: Đây là hoàng tử đang cố sức gây khó dễ cho người ta, nếu đổi lại là mình ở trên đó, lúc này chắc phải luống cuống chân tay.
Khiến nàng ta giật mình chính là vị Tần phu nhân kia thân thể linh hoạt di chuyển theo tiếng nhạc. Lúc tiếng nhạc cao vút thì nàng nhảy tới tận trời, làn váy đỏ đậm vẽ ra những đường vòng cung phóng khoáng tiêu sái dày đặc trên không trung. Lúc tiếng nhạc đột nhiên chuyển sang thê lương thì hai chân nàng vừa rơi xuống đất liền thuận thế quỳ xuống, eo từ từ nghiêng ngả, thân thể giống như hoa mai bị thổi rơi trong gió rét, thê lương mà ai oán. Mãi đến khi cuộn người lại tiếng nhạc vẫn còn bi thương, lòng bàn tay nàng khẽ vuốt mặt đất, đầu ngón tay run rẩy, khi thì rung rung, khi thì yên lặng, giống như lá tàn trong gió khát vọng trở lại ngọn cây nhưng lại không có sức xoay chuyển trời đất, khiến cho người ngắm cũng đau buồn cất tiếng than thở!
Không ngờ đúng lúc đó tiếng sáo lại dồn dập, nữ nhân đang nằm chợt đưa tay đặt ở bên tai, giống như nghe được âm thanh gì đó, men theo tiếng vang hai mắt nhắm chặt của nàng cũng đột nhiên mở ra, mờ mịt quét qua bốn phía tìm nơi phát ra âm thanh kia. Lúc ánh mắt của nàng rơi vào người Tần Kha, nàng giống như tìm được nơi cần tới, chống đỡ tay, bất chấp đứng dậy vươn tay về phía Tần Kha... giống như con bướm sống lại tìm được nơi có sinh mệnh, nhanh nhẹn bước chân, thân hình như bay.
Tần Kha đứng dậy rời khỏi chỗ, cước bộ nhanh chóng chạy về phía người kia, giang hai tay ra. Bỗng nhiên tiếng sáo ngắt đứt, mà nữ nhân đang chạy về phía hắn dường như cũng mất đi sức lực, còn chưa gục vào tay của Tần Kha thì tất cả đã quay về cảnh tượng yên tĩnh, thật là hoàn hảo!
Trên đài lúc đầu tiếng vỗ tay thưa thớt sau đó bùng nổ như sấm, tiếng tán dương nổi lên bốn phía.
Nhưng Tần Kha lại nhíu mày, bước tới nhanh hơn ôm lấy nữ nhân lảo đảo rơi vào vòng tay hắn. Hắn đến sát gần thì quả nhiên nhìn ra trên trán Mạnh Chu đổ mồ hôi như hạt đậu, sắc mặt tái nhợt, trên người phát ra lạnh lẽo. Vậy cuối cùng kia nàng không phải lựa ý hùa theo tiếng nhạc mà là thật sự mệt mỏi ngã xuống! Tiếng nhạc của Tắc Khắc Tư gây nhiều khó dễ cho người ta, tiết tấu cũng lung tung, hoàn toàn không theo giai điệu nhạc nào cả, Mạnh Chu vừa phải nghe tiếng nhạc biến hóa của hắn vừa phải thay đổi điệu múa theo, làm sao có thể không mệt mỏi được chứ?
Tần Kha ôm lấy Mạnh Chu, lúc nhìn về phía Tắc Khắc Tư, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo. Ngay cả Tắc Khắc Tư cũng tự nhận thấy mình thực sự chọc giận vị biểu ca này rồi, không khỏi cảm thấy rùng mình.
Tần Kha chào từ biệt với Tam hoàng tử và Đại hoàng tử phi, nói là mình uống say sau đó mang theo Mạnh Chu đi vào lều bạt.
Nhìn bọn họ rời đi, Đại hoàng tử phi cũng không nhịn được ước ao: "Đúng là một đôi uyên ương, Tần phu nhân quả là một người thông minh, không chỉ biết đối nhân xử thế nhanh nhạy mà khả năng múa cung không thua bất cứ người nào." Lúc nói lời này, nàng ta liếc mắt nhìn vũ cơ kia, đáy mặt lộ ra vẻ khinh thường.
Thiên Tình chỉ cúi đầu, Tắc Khắc Tư tỏ ý kêu rời đi.
Thấy bên cạnh Tam hoàng tử đã không có hình bóng giai nhân Tây Vực nào, Tắc Khắc Tư trêu ghẹo nói: "Hình như tiểu mỹ nhân không hợp ý ngài, các nàng ta có chỗ nào không tốt, ta nhất định kêu người đến dạy bảo."
Tam hoàng tử mỉm cười: "Chỉ trách 'Hạo thái cô phương áp tục tư, bất kham phục tả phất vân chi'."
Tuy rằng Tắc Khắc Tư nói tiếng Trung không tệ nhưng thi văn thì không thể ngay lập tức ứng đối được, bởi vậy sau khi qua lại vài câu với Tam hoàng tử liền đi vào trong lều. Ở trong lều nằm một hồi hắn liền hiểu ra, tự nhủ nói: "Ý hắn là khen hoa mai áp đảo hoa thơm cỏ lạ? Hoa mai..." Bỗng nhiên trong đầu nhớ tới biểu tẩu mặc bộ đồ màu đỏ đậm thêu hoa mai.
Trong lều của phu thê Tần Kha, Mạnh Chu vội vàng nhìn trước nhìn sau Tần Kha, đành phải lên tiếng ngăn cản: "Tướng công, nằm lâu như vậy, thiếp đã sớm hồi sức lại, chàng mau tới đây ngồi xuống!"
Tần Kha vắt một chiếc khăn nóng giúp nàng lau mặt một lần nữa, khóe miệng lộ ra nụ cười: "Giúp nàng lau thân thể xong ta liền ngừng tay."
Mạnh Chu chui vào trong tấm thảm tránh né: "Đừng làm rộn, lều bạt này không có vật che chắn gì, ngộ nhỡ có người bước vào..."
Tần Kha nhếch mắt một cái: "Nương tử của nhà ta vừa rồi múa đổ mồ hôi nhễ nhại, lau người là chuyện tất nhiên, ai dám nhiều lời chứ? Hơn nữa người bình thường sẽ không tới lều bạt của chúng ta, bên ngoài còn có người gác, không cần phải lo lắng."
Mạnh Chu liếc mắt nhìn hắn, than thở: "Chàng thì lúc nào chả có lý."
Tần Kha nhìn chăm chú nàng thật lâu, giống như chưa từng biết nàng, mãi sau mới lên tiếng: "Nàng tập múa từ bao giờ vậy, sao ta không biết chuyện này?"
Mạnh Chu liếc mắt nhìn hắn: "Chàng cũng không phải thần, sao có thể mọi sựđều nắm được." Nói xong thu lại nụ cười, nét mặt mang theo chút hồi tưởng: "Khi còn nhỏ nhìn thấy Nhị nương tìm vũ cơđến dạy Tương Quân khiêu vũ, thiếp cũng len lén tập theo. Bởi vì không ít người khen nàng ta thông minh lanh lẹ, thiếp không phục bèn ở trong phòng luyện tập thật lâu, nghĩ thầm một ngày kia nhất định phải khiến cho người ngoài cũng khen thiếp. Đáng tiếc sau đó thiếp ở trong nhà muốn khiêu vũ cho phụ thân xem, cha xem xong liền mắng thiếp giống như nử tử phong trần, bị dọa sợ thiếp không dám... khoe khoang kỹ năng múa nữa. Không ngờ hôm nay vẫn còn có tác dụng, bỗng nhiên cảm thấy những chua xót khổ sở từ trước tới nay cũng có ý nghĩa."
Tần Kha giơ cằm của nàng lên để cho tầm mắt của nàng ngang bằng với mình, ánh mắt của hắn kiên định mà bình tĩnh: "Chắn chắn rồi, nếu từ trước tới nay không nếm trải qua đủ loại, sao hôm nay ta lại có nàng? Cưới được nàng là may mắn của ta."
Mạnh Chu cong khóe miệng lên, ánh mắt quét qua liền trông thấy trên bàn thấp đặt hộp gấm mà Tứ hoàng tửđưa cho. Nàng nhớ ra cái gìđó, vì vậy kêu Tần Kha lấy hộp gấm tới đây.
Bên trong hộp gấm là một vòng tay san hô hồng, tổng cộng có mười tám viên ngọc san hôđỏđậm cùng một viên ngọc trắng xâu thành một chuỗi vòng tay. San hô hồng là vật hiếm có, mười tám viên đầy đặn to lớn, màu sắc tinh xảo là thứ tốt khó thấy.
Mạnh Chu cầm lên nhìn từ trên xuống dưới, nhìn đi nhìn lại nhiều lần, rồi lại lật đáy hộp gấm lên nhưng vẫn không phát hiện ra cái gì khác thường. Cuối cùng nàng giơ vòng tay lên đặt ở dưới mũi khẽ ngửi một cái, có hương ngọc thoảng qua nhưng không có mùi lạ.
Tần Kha hỏi: "Nàng nghi ngờ cái này có vấn đề gì à?"
Mạnh Chu đưa vòng tay lên đeo ở trên tay, vừa khít với cổ tay, chỉ có lúc hạt ngọc san hô dán vào da thịt thì có cảm giác mát lạnh. Nàng hơi nghi ngờ: "Lẽ nào không có vấn đề gì? Vừa rồi nghe Tứ hoàng tử hỏi mượn Tam hoàng tử, thiếp lo là Tam hoàng tử sẽ làm gìđó, dù sao thiếp..." Nói được một nửa nàng lại khép miệng, mỉm cười: "Có lẽ là thiếp suy nghĩ nhiều."
Đang muốn cởi vòng tay kia ra lại nghe thấy bên ngoài có tiếng người: "Tần phu nhân ởđâu?"
Nghe giọng nói hình như là vũ cơ kia.
Tần Kha vốn không muốn để cho nàng ta đi vào, Mạnh Chu lại cười: "Giai nhân đêm khuya tới thăm nhất định là có việc gấp, huống hồ nàng ta tới tìm thiếp, không phải đến uống rượu cùng chàng."
Lúc này nàng vẫn còn tâm tư nói đùa, xem ra là không để ý chuyện lúc trước cho nên Tần Kha cũng yên tâm.
Sau khi để cho vũ cơ kia đi vào, Tần Kha vẫn ở chỗ bên cạnh giường như trước chăm sóc Mạnh Chu, đầu cũng không hề ngẩng lên.
Thiên Tình cúi người hành lễ, trên tay bưng một hộp sắt, giọng nói trầm tĩnh: "Phu nhân không thường hay khiêu vũ, hôm nay lại nhảy mạnh mẽ như vậy cho nên hai ngày tới nhất định chân sẽđau nhức, đi lại bất tiện. Ngày trước Thiên Tình luyện múa cũng gặp phải tình huống như thế này, bởi vậy có chút phương thuốc có thể giảm bớt đau nhức." Nói rồi đem vật ở trong tay trình lên.
Tần Kha đưa tay nhẹ nhàng đỡ, khách khí nói: "Đa tạ cô nương có ý tốt, nhưng ngày mai sau khi hồi phủ sẽ cóđại phu đến điều trị cho nương tử của ta."
Thiên Tình cũng không nói nhiều, thu lại chiếc hộp: "Đã như vậy..." Lúc đang nói chuyện nàng ta nhìn thấy chiếc vòng san hô hồng trên tay Mạnh Chu, không khỏi chau đôi mày thanh tú lại, giọng nói cũng trầm theo xuống: "Thiên Tình mạo muội, chẳng biết phu nhân có thể cho ta mượn chiếc vòng tay xem được không?"
Nhìn vẻ mặt nàng ta dường như khác thường, Mạnh Chu tháo chiếc vòng tay xuống đưa tới tay nàng ta, dò hỏi: "Cô nương nhìn thấy cái gì à?"
Thiên Tình đặt ở trong tay đoán chừng, sau đó lại dùng mũi ngửi mùi vị, vẻ mặt hơi biến động, cất tiếng nói: "Thiên Tình mạo phạm, nhưng thứ này phu nhân không mang được."
Quả nhiên là có chuyện, Mạnh Chu dựa ở trên giường, trong lòng cũng không bình tĩnh được: "Nếu đeo thì sẽ có ảnh hưởng gì?"
Thiên Tình lộ vẻ mặt than tiếc: "Cả đời không con cái!"
Mặc dù Đại hoàng tử đã rời đi nhưng Đại hoàng tử phi vẫn còn ở lại, nàng ta không khỏi nhíu mày, lên tiếng nói: "E là Tần phu nhân uống say rồi, làm sao có thể đồng ý múa thi cùng với vũ cơ chứ?"
Tắc Khắc Tư lại không cho là đúng, hắn hướng mặt về phía Đại hoàng tử phi nói: "Ở Tây Vực chuyện nữ nhi thi múa giống như việc ăn cơm hàng ngày, hôm nay vừa vặn khó có được bầu không khí như thế này, tạm thời người hãy vứt bỏ tôn ti trật tự, vui vẻ thưởng thức điệu múa tuyệt mỹ này đi."
Tần Kha muốn hỏi xem Mạnh Chu rốt cuộc định làm gì thì lại thấy nàng gật đầu với mình, ý bảo yên tâm. Có thể sau này sẽ gặp phải vấn đề như thế này, hắn không thể lúc nào cũng ở bên cạnh Chu nhi chiếu cố nàng, cũng phải có lúc buông tay để cho nàng tự xử lý, cho nên hắn lẳng lặng ngồi xuống.
Mạnh Chu đứng dậy, không bắt đầu múa mà đi tới trước mặt ban nhạc, thấp giọng nói vài câu rồi hỏi mượn sáo. Nàng tiến lên một bước, cúi thấp đầu, bình tĩnh nói: "Mạnh Chu có thể đồng ý đề nghị của Thiên Tình cô nương, nhưng có điều xin thượng khách Tây Vực hãy đệm nhạc cho Mạnh Chu." Nói xong nàng đưa sáo lên đầu chỉ về phía Tắc Khắc Tư vừa rồi vẫn còn sôi nổi.
Màn này là do Tắc Khắc Tư sắp xếp, Thiên Tình cô nương chỉ là một vũ cơ, chưa từng quen biết bọn họ thì làm sao có thể làm ra hành động kinh người như vậy? Chỉ sợ là Tắc Khắc Tư ở sau lưng bày mưu đặt kế. Nếu hắn ta muốn đùa giỡn người khác, Mạnh Chu sao có thể để cho hắn dễ dàng xem náo nhiệt được?
Hạ nhân đứng bên cạnh Tắc Khắc Tư bước ra, nổi giận nói: "Chủ tử của nhà ta sao có thể vì ngươi thổi sáo được? Thực là buồn cười."
Mạnh Chu vững vàng giơ sáo lên đỉnh đầu, bước chân lại không tự chủ được tiến từng bước một, cười nhạt: "Là ta say rượu, vừa rồi mơ hồ nghe ai đó nói tối nay muốn vứt bỏ tôn ti trật tự? Thượng khách, là ngài nói sao?"
Tần Kha bưng ly rượu lên lo lắng mà uống, biểu hiện của nương tử hắn rất đáng tán thưởng, hắn âm thầm nhướng mày: Chẳng lẽ mình rất tốt? Thật là yêu mình quá đi!
Tắc Khắc Tư thực sự là tự tát vào mồm mình, nếu nói là chính hắn nói vậy làm sao có thể ép buộc người khác buông tha mình đâu? Bởi vậy buộc lòng hắn phải cười to một tiếng, uống rượu trong ly sau đó đứng dậy nhận lấy chiếc sáo nói: "Được! Tối nay có rượu có múa may thì sao có thể thiếu được tiếng nhạc chứ?"
Mạnh Chu lại cúi chào một cái, cất giọng: "Thượng khách có thành ý đệm nhạc thật là đáng khen, bởi vậy có thể thấy được tình hữu nghị của ta và láng giềng Tây Vực. Mời Thiên Tình cô nương trước, kẻ vô dụng ta đây sẽ theo sau, không vì bất kỳ lý do gì khác chỉ vì bầu không khí hòa hợp tối nay, ta nguyện cùng mấy đời Tây Vực giao hảo."
Không biết là ai hô theo: "Mấy đời giao hảo!" Một tiếng cất lên, muôn tiếng ứng theo. Trong chốc lát hàng ngũ hai phe sôi sục khí thế lớn tiếng cùng nhau hô, khung cảnh trở nên hòa hợp.
Tam hoàng tử đẩy ba bị nữ tử bên người ra, ánh mắt di chuyển trên người Mạnh Chu, khóe miệng bất giác nổi lên nụ cười: Nữ nhân này khá thú vị. Một lời nói đã dành được danh tiếng tốt, nàng ta có múa cũng được coi là giúp vui cho "tình hữu nghị với nước láng giềng"... thật là một chiêu uy phong.
Đương nhiên Mạnh Chu cũng cho Tắc Khắc Tư mặt mũi, lấy thân phận của hắn với dàn nhạc nói thành biểu hiện thành ý giao hảo. Tốt xấu gì hắn cũng là biểu đệ của Tần Kha.
Nghe nói như vậy Đại hoàng tử phi cũng không phản đối, nàng ta thở dài một cái nói: "Như vậy cũng tốt. Ta chưa bao giờ được biết khả năng múa của Tần phu nhân, đêm nay có thể mở rộng tầm mắt."
Mạnh Chu hỏi vũ cơ khác mượn một bộ y phục múa, là một chiếc váy bó eo màu đỏ thắm, dài chấm đất, trên mặt giống như là thêu hoa mai, ngạo nghễ độc lập, có một hương vị khác biệt.
Tiếng sáo của Tắc Khắc Tư bắt đầu cất lên, làn điệu thảm thiết nghẹn ngào khó khăn, lúc lên lúc xuống, quả là thử thách năng lực ứng biến của người múa. Thiên Tình ở một bên nhìn không khỏi cười khẽ: Đây là hoàng tử đang cố sức gây khó dễ cho người ta, nếu đổi lại là mình ở trên đó, lúc này chắc phải luống cuống chân tay.
Khiến nàng ta giật mình chính là vị Tần phu nhân kia thân thể linh hoạt di chuyển theo tiếng nhạc. Lúc tiếng nhạc cao vút thì nàng nhảy tới tận trời, làn váy đỏ đậm vẽ ra những đường vòng cung phóng khoáng tiêu sái dày đặc trên không trung. Lúc tiếng nhạc đột nhiên chuyển sang thê lương thì hai chân nàng vừa rơi xuống đất liền thuận thế quỳ xuống, eo từ từ nghiêng ngả, thân thể giống như hoa mai bị thổi rơi trong gió rét, thê lương mà ai oán. Mãi đến khi cuộn người lại tiếng nhạc vẫn còn bi thương, lòng bàn tay nàng khẽ vuốt mặt đất, đầu ngón tay run rẩy, khi thì rung rung, khi thì yên lặng, giống như lá tàn trong gió khát vọng trở lại ngọn cây nhưng lại không có sức xoay chuyển trời đất, khiến cho người ngắm cũng đau buồn cất tiếng than thở!
Không ngờ đúng lúc đó tiếng sáo lại dồn dập, nữ nhân đang nằm chợt đưa tay đặt ở bên tai, giống như nghe được âm thanh gì đó, men theo tiếng vang hai mắt nhắm chặt của nàng cũng đột nhiên mở ra, mờ mịt quét qua bốn phía tìm nơi phát ra âm thanh kia. Lúc ánh mắt của nàng rơi vào người Tần Kha, nàng giống như tìm được nơi cần tới, chống đỡ tay, bất chấp đứng dậy vươn tay về phía Tần Kha... giống như con bướm sống lại tìm được nơi có sinh mệnh, nhanh nhẹn bước chân, thân hình như bay.
Tần Kha đứng dậy rời khỏi chỗ, cước bộ nhanh chóng chạy về phía người kia, giang hai tay ra. Bỗng nhiên tiếng sáo ngắt đứt, mà nữ nhân đang chạy về phía hắn dường như cũng mất đi sức lực, còn chưa gục vào tay của Tần Kha thì tất cả đã quay về cảnh tượng yên tĩnh, thật là hoàn hảo!
Trên đài lúc đầu tiếng vỗ tay thưa thớt sau đó bùng nổ như sấm, tiếng tán dương nổi lên bốn phía.
Nhưng Tần Kha lại nhíu mày, bước tới nhanh hơn ôm lấy nữ nhân lảo đảo rơi vào vòng tay hắn. Hắn đến sát gần thì quả nhiên nhìn ra trên trán Mạnh Chu đổ mồ hôi như hạt đậu, sắc mặt tái nhợt, trên người phát ra lạnh lẽo. Vậy cuối cùng kia nàng không phải lựa ý hùa theo tiếng nhạc mà là thật sự mệt mỏi ngã xuống! Tiếng nhạc của Tắc Khắc Tư gây nhiều khó dễ cho người ta, tiết tấu cũng lung tung, hoàn toàn không theo giai điệu nhạc nào cả, Mạnh Chu vừa phải nghe tiếng nhạc biến hóa của hắn vừa phải thay đổi điệu múa theo, làm sao có thể không mệt mỏi được chứ?
Tần Kha ôm lấy Mạnh Chu, lúc nhìn về phía Tắc Khắc Tư, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo. Ngay cả Tắc Khắc Tư cũng tự nhận thấy mình thực sự chọc giận vị biểu ca này rồi, không khỏi cảm thấy rùng mình.
Tần Kha chào từ biệt với Tam hoàng tử và Đại hoàng tử phi, nói là mình uống say sau đó mang theo Mạnh Chu đi vào lều bạt.
Nhìn bọn họ rời đi, Đại hoàng tử phi cũng không nhịn được ước ao: "Đúng là một đôi uyên ương, Tần phu nhân quả là một người thông minh, không chỉ biết đối nhân xử thế nhanh nhạy mà khả năng múa cung không thua bất cứ người nào." Lúc nói lời này, nàng ta liếc mắt nhìn vũ cơ kia, đáy mặt lộ ra vẻ khinh thường.
Thiên Tình chỉ cúi đầu, Tắc Khắc Tư tỏ ý kêu rời đi.
Thấy bên cạnh Tam hoàng tử đã không có hình bóng giai nhân Tây Vực nào, Tắc Khắc Tư trêu ghẹo nói: "Hình như tiểu mỹ nhân không hợp ý ngài, các nàng ta có chỗ nào không tốt, ta nhất định kêu người đến dạy bảo."
Tam hoàng tử mỉm cười: "Chỉ trách 'Hạo thái cô phương áp tục tư, bất kham phục tả phất vân chi'."
Tuy rằng Tắc Khắc Tư nói tiếng Trung không tệ nhưng thi văn thì không thể ngay lập tức ứng đối được, bởi vậy sau khi qua lại vài câu với Tam hoàng tử liền đi vào trong lều. Ở trong lều nằm một hồi hắn liền hiểu ra, tự nhủ nói: "Ý hắn là khen hoa mai áp đảo hoa thơm cỏ lạ? Hoa mai..." Bỗng nhiên trong đầu nhớ tới biểu tẩu mặc bộ đồ màu đỏ đậm thêu hoa mai.
Trong lều của phu thê Tần Kha, Mạnh Chu vội vàng nhìn trước nhìn sau Tần Kha, đành phải lên tiếng ngăn cản: "Tướng công, nằm lâu như vậy, thiếp đã sớm hồi sức lại, chàng mau tới đây ngồi xuống!"
Tần Kha vắt một chiếc khăn nóng giúp nàng lau mặt một lần nữa, khóe miệng lộ ra nụ cười: "Giúp nàng lau thân thể xong ta liền ngừng tay."
Mạnh Chu chui vào trong tấm thảm tránh né: "Đừng làm rộn, lều bạt này không có vật che chắn gì, ngộ nhỡ có người bước vào..."
Tần Kha nhếch mắt một cái: "Nương tử của nhà ta vừa rồi múa đổ mồ hôi nhễ nhại, lau người là chuyện tất nhiên, ai dám nhiều lời chứ? Hơn nữa người bình thường sẽ không tới lều bạt của chúng ta, bên ngoài còn có người gác, không cần phải lo lắng."
Mạnh Chu liếc mắt nhìn hắn, than thở: "Chàng thì lúc nào chả có lý."
Tần Kha nhìn chăm chú nàng thật lâu, giống như chưa từng biết nàng, mãi sau mới lên tiếng: "Nàng tập múa từ bao giờ vậy, sao ta không biết chuyện này?"
Mạnh Chu liếc mắt nhìn hắn: "Chàng cũng không phải thần, sao có thể mọi sựđều nắm được." Nói xong thu lại nụ cười, nét mặt mang theo chút hồi tưởng: "Khi còn nhỏ nhìn thấy Nhị nương tìm vũ cơđến dạy Tương Quân khiêu vũ, thiếp cũng len lén tập theo. Bởi vì không ít người khen nàng ta thông minh lanh lẹ, thiếp không phục bèn ở trong phòng luyện tập thật lâu, nghĩ thầm một ngày kia nhất định phải khiến cho người ngoài cũng khen thiếp. Đáng tiếc sau đó thiếp ở trong nhà muốn khiêu vũ cho phụ thân xem, cha xem xong liền mắng thiếp giống như nử tử phong trần, bị dọa sợ thiếp không dám... khoe khoang kỹ năng múa nữa. Không ngờ hôm nay vẫn còn có tác dụng, bỗng nhiên cảm thấy những chua xót khổ sở từ trước tới nay cũng có ý nghĩa."
Tần Kha giơ cằm của nàng lên để cho tầm mắt của nàng ngang bằng với mình, ánh mắt của hắn kiên định mà bình tĩnh: "Chắn chắn rồi, nếu từ trước tới nay không nếm trải qua đủ loại, sao hôm nay ta lại có nàng? Cưới được nàng là may mắn của ta."
Mạnh Chu cong khóe miệng lên, ánh mắt quét qua liền trông thấy trên bàn thấp đặt hộp gấm mà Tứ hoàng tửđưa cho. Nàng nhớ ra cái gìđó, vì vậy kêu Tần Kha lấy hộp gấm tới đây.
Bên trong hộp gấm là một vòng tay san hô hồng, tổng cộng có mười tám viên ngọc san hôđỏđậm cùng một viên ngọc trắng xâu thành một chuỗi vòng tay. San hô hồng là vật hiếm có, mười tám viên đầy đặn to lớn, màu sắc tinh xảo là thứ tốt khó thấy.
Mạnh Chu cầm lên nhìn từ trên xuống dưới, nhìn đi nhìn lại nhiều lần, rồi lại lật đáy hộp gấm lên nhưng vẫn không phát hiện ra cái gì khác thường. Cuối cùng nàng giơ vòng tay lên đặt ở dưới mũi khẽ ngửi một cái, có hương ngọc thoảng qua nhưng không có mùi lạ.
Tần Kha hỏi: "Nàng nghi ngờ cái này có vấn đề gì à?"
Mạnh Chu đưa vòng tay lên đeo ở trên tay, vừa khít với cổ tay, chỉ có lúc hạt ngọc san hô dán vào da thịt thì có cảm giác mát lạnh. Nàng hơi nghi ngờ: "Lẽ nào không có vấn đề gì? Vừa rồi nghe Tứ hoàng tử hỏi mượn Tam hoàng tử, thiếp lo là Tam hoàng tử sẽ làm gìđó, dù sao thiếp..." Nói được một nửa nàng lại khép miệng, mỉm cười: "Có lẽ là thiếp suy nghĩ nhiều."
Đang muốn cởi vòng tay kia ra lại nghe thấy bên ngoài có tiếng người: "Tần phu nhân ởđâu?"
Nghe giọng nói hình như là vũ cơ kia.
Tần Kha vốn không muốn để cho nàng ta đi vào, Mạnh Chu lại cười: "Giai nhân đêm khuya tới thăm nhất định là có việc gấp, huống hồ nàng ta tới tìm thiếp, không phải đến uống rượu cùng chàng."
Lúc này nàng vẫn còn tâm tư nói đùa, xem ra là không để ý chuyện lúc trước cho nên Tần Kha cũng yên tâm.
Sau khi để cho vũ cơ kia đi vào, Tần Kha vẫn ở chỗ bên cạnh giường như trước chăm sóc Mạnh Chu, đầu cũng không hề ngẩng lên.
Thiên Tình cúi người hành lễ, trên tay bưng một hộp sắt, giọng nói trầm tĩnh: "Phu nhân không thường hay khiêu vũ, hôm nay lại nhảy mạnh mẽ như vậy cho nên hai ngày tới nhất định chân sẽđau nhức, đi lại bất tiện. Ngày trước Thiên Tình luyện múa cũng gặp phải tình huống như thế này, bởi vậy có chút phương thuốc có thể giảm bớt đau nhức." Nói rồi đem vật ở trong tay trình lên.
Tần Kha đưa tay nhẹ nhàng đỡ, khách khí nói: "Đa tạ cô nương có ý tốt, nhưng ngày mai sau khi hồi phủ sẽ cóđại phu đến điều trị cho nương tử của ta."
Thiên Tình cũng không nói nhiều, thu lại chiếc hộp: "Đã như vậy..." Lúc đang nói chuyện nàng ta nhìn thấy chiếc vòng san hô hồng trên tay Mạnh Chu, không khỏi chau đôi mày thanh tú lại, giọng nói cũng trầm theo xuống: "Thiên Tình mạo muội, chẳng biết phu nhân có thể cho ta mượn chiếc vòng tay xem được không?"
Nhìn vẻ mặt nàng ta dường như khác thường, Mạnh Chu tháo chiếc vòng tay xuống đưa tới tay nàng ta, dò hỏi: "Cô nương nhìn thấy cái gì à?"
Thiên Tình đặt ở trong tay đoán chừng, sau đó lại dùng mũi ngửi mùi vị, vẻ mặt hơi biến động, cất tiếng nói: "Thiên Tình mạo phạm, nhưng thứ này phu nhân không mang được."
Quả nhiên là có chuyện, Mạnh Chu dựa ở trên giường, trong lòng cũng không bình tĩnh được: "Nếu đeo thì sẽ có ảnh hưởng gì?"
Thiên Tình lộ vẻ mặt than tiếc: "Cả đời không con cái!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.