Chương 97
Thanh Y Bàng Bàng
21/10/2020
Sau khi tạm biệt Ngô Trung và Lý Chí, Hồng Kỳ Phổ Thông chính thức bắt đầu cuộc sống "một túp lều tranh hai quả tim vàng", chỉ có lúc đói mới vô nhà nấu ăn thôi.
Lúc mọi người đã quen với cảnh màn trời chiếu đất thì họ nhận ra rằng, sống ở ngoài cũng không có gì bất tiện, trừ vấn đề giải quyết nhu cầu cá nhân, nhà không thể vào, cũng không dám ra bụi ngồi, may mà WC công cộng của Hồng Kỳ đã kịp thời giải quyết được vấn đề này.
Như một hệ quả, khách ghé WC tăng bao nhiêu, rác xả ra càng nhiều bấy nhiêu, cộng thêm mùa hè trời nóng bức, rác thải ủ lâu một chút là bốc mùi ngay. Do vậy mỗi ngày Hồng Kỳ phải tốn rất nhiều thời gian để dọn dẹp.
Hồng Kỳ cân nhắc có nên thu tiền WC hay không, nhưng chợt nhớ đến hình ảnh ông chủ sạp bán dưa hấu bị hành hung, Hồng Kỳ quyết định sẽ cho mọi người đi miễn phí, coi như làm phúc vậy. Tuy không thu phí, chất lượng vệ sinh vẫn không giảm sút, ngày ngày Hồng Kỳ vẫn chăm chỉ quét tước, chăm cho WC nhà mình sạch bong sáng bóng.
Việc làm trượng nghĩa của Hồng Kỳ khiến những người xung quanh cảm động muốn rớt nước mắt. Mấy ngày sau, có người của ban quản lý khu thương mại đến tìm hắn, bảo rằng khu thương mại sẽ phái một người đến phụ Hồng Kỳ quét dọn, chi phí cấp trên sẽ trả hết, còn phát cho Hồng Kỳ hai ngàn đồng (~ 6 600 000 VND) mỗi tháng, xem như thưởng cho hắn vì đã vì dân phục vụ.
Hồng Kỳ không từ chối. Bởi vì trong khu thương mại này, ngoài những người định cư ở đây còn có một bộ phận chạy nạn từ nơi khác tới nữa. Để đảm bảo sinh hoạt cho người dân, chính phủ đã cấp một số tiền cho ban quản lý khu thương mại. Chi phí giải quyết vấn đề vệ sinh cho người dân chỉ là một phần nhỏ trong món tiền ấy thôi.
Tối hôm đó, trong lúc Phổ Thông đang tắm, mặt đất lại chấn động lần nữa. Hồng Kỳ ngồi ngoài lều lập tức nhảy dựng lên, ba chân bốn cẳng tông cửa WC nam định kéo Phổ Thông chạy ra ngoài.
Phổ Thông trần như nhộng cuống quýt bảo Hồng Kỳ ra trước đi, rồi mặc kệ đống bọt trên người, vớ lấy quần soóc tròng đại vào, lao ra theo.
Cơn địa chấn lần này khá lớn, có vài chiếc lều nghiêng ngả như sắp đổ, người dân ngồi bệt dưới đất hoang mang nhìn nhau, có kẻ còn hoảng quá hét toáng lên. Không lâu sau giọng nữ trong loa phát thanh vang lên, báo rằng cơn địa chấn này mạnh tầm 6.7 độ Richter, tâm của nó ở một huyện gần thành phố G.
Bây giờ Phổ Thông mới ý thức được độ nguy hiểm của đợt thiên tai lần này một cách sâu sắc. Lúc cơn địa chấn đầu tiên xảy ra, Phổ Thông đang ở ngoài đường lớn, thấy người ta chạy nên y chạy theo thôi, chứ thật ra lúc đó y còn chẳng hiểu tại sao mọi người lại hoảng hốt như thế nữa là. Lần này thì khác, bị nhốt trong một không gian kín, Phổ Thông tận mắt chứng kiến từng mảng tường nứt ra, đồ vật rơi vỡ đầy đất, trần nhà kêu như muốn sụp xuống đầu y.
Tim Phổ Thông đập bình bịch, chui vào lều một lúc lâu rồi mà y vẫn chưa hết sợ. Cuối cùng y cũng được tự mình trải qua thứ gọi là, đứng trước thiên nhiên, sinh mạng con người trở nên nhỏ bé biết chừng nào.
Hồng Kỳ thấy trán Phổ Thông lấm tấm mồ hôi lạnh, bèn ân cần lấy khăn lau cho y, "Sao đấy?" Đừng bảo là sợ quá nói không nên lời nha? Nhưng mà cơn địa chấn 7.9 độ Richter y cũng đã trải qua rồi, lúc đó có thấy y sợ sệt gì đâu? Hồng Kỳ tìm không ra nguyên nhân, chỉ biết vỗ vai an ủi người yêu nhỏ của mình.
Phổ Thông nhân cơ hội ôm chầm lấy Hồng Kỳ, vùi đầu vào ngực hắn như một đứa trẻ lớn xác đang làm nũng cha mẹ. May mà chẳng có ai chú ý đến chỗ này.
Hồng Kỳ vuốt vuốt lưng Phổ Thông, "Ngoan, không sao hết."
Sự bình tĩnh của Hồng Kỳ đã khiến nỗi sợ của Phổ Thông vơi đi quá nửa. Ôm ấp một lát, Phổ Thông mới chậm chạp buông Hồng Kỳ ra rồi cùng hắn đi dọn dẹp đống xô chậu khăn tắm các thứ trong WC nam. Làm xong tất cả, trời cũng đã tối đen như mực. Mới có mười giờ mà bãi đất trống đã vắng như chùa bà đanh, có lẽ là do bóng ma tâm lý cơn địa chấn lúc nãy để lại, mọi người đều tự giác tắt đèn ngủ sớm.
Trong lều bày sẵn một cái gối dài với một cái chăn, cạnh lều là một cái cây to, cửa sổ còn có màn che bằng lụa mỏng. Phổ Thông và Hồng Kỳ lần lượt chui vào lều, Hồng Kỳ vừa kéo khóa lều xong, Phổ Thông đã xáp lại.
"Anh ơi..." Phổ Thông nhanh nhẹn tìm đến môi Hồng Kỳ.
"A!" Hồng Kỳ giật mình định đẩy Phổ Thông ra. Chẳng lẽ thằng nhóc này muốn....
"Hôm nay không được đâu! Mấy người kia sẽ nghe thấy đó!" Hồng Kỳ giãy giụa.
"Lo gì, bọn họ ngủ hết rồi." Huống hồ lều của hai người cũng cách mấy căn lều ở bãi đất trống tận năm mét.
Phổ Thông mặc kệ sự phản kháng của Hồng Kỳ, bá đạo bịt miệng hắn bằng miệng mình, đầu lưỡi ngang tàng quấy phá trong khoang miệng ấm nóng của hắn. Hai người chỉ mặc mỗi cái quần soóc, Phổ Thông vừa hôn Hồng Kỳ, vừa nôn nóng luồn tay vào quần người yêu.
Tư thế của Hồng Kỳ rất bất lợi, bị Phổ Thông trêu đùa một hồi, thân thể hắn đã mềm nhũn.
Nói đi cũng phải nói lại, rất lâu rồi hai người chưa làm tình, mấy ngày nay quá nhiều chuyện xảy ra nên chẳng ai để ý đến nhu cầu sinh lý đó. Nếu hôm nay Phổ Thông không chủ động, có lẽ Hồng Kỳ sẽ tiếp tục cuộc sống thanh tâm quả dục, ít nhất là đến khi mọi thứ trở lại bình thường.
Động tác xoa nắn của Phổ Thông hơi gấp gáp, thậm chí đôi lần còn làm đau Hồng Kỳ. Miệng của Phổ Thông trượt từ hầu kết xuống ngực của Hồng Kỳ, cắn cắn quả nhỏ hai cái, men theo làn da nhẵn nhụi mát mẻ của Hồng Kỳ xuống tới cái rốn bé xinh của hắn, cợt nhã liếm mấy cái, trong nháy mắt bụng dưới Hồng Kỳ siết chặt lại, thứ nào đó lập tức lên tinh thần, chọc chọc vào yết hầu Phổ Thông.
Hồng Kỳ đỏ mặt quan sát Phổ Thông đang bận rộn trên người mình, thật lòng mà nói, hắn rất thích kiểu mơn trớn đầy kích tình của Phổ Thông.
Phổ Thông nhanh tay cởi quần Hồng Kỳ xuống, vứt sang một bên, Tiểu Kỳ lập tức nhảy ra. Hồng Kỳ ưỡn hông để côn th*t của mình chạm vào môi Phổ Thông. Phổ Thông bắt lấy vật nghịch ngợm nào đó, xấu xa hết chà xát quy đầu lại bóp bóp từ gốc đến ngọn.
Hồng Kỳ ưm một tiếng, bấu lấy tóc Phổ Thông, ỷ mình lớn hơn y mà lên giọng uy hiếp, "Làm đàng hoàng coi!"
Phổ Thông tuân lệnh ngậm lấy Tiểu Kỳ, không quên chăm sóc hai túi cầu của Hồng Kỳ. Hồng Kỳ sướng đến cả người hồng hồng như con tôm luộc, ngặt nỗi muốn rên mà rên không được, đêm khuya thanh vắng, lỡ ai nghe được thì xong đời. Nỗi lo bị phát hiện khiến Hồng Kỳ căng thẳng muốn chết, nhưng trong căng thẳng lại cảm thấy vài tia kích thích quái lạ.
Phổ Thông vừa khẩu giao vừa vươn móng vuốt đến phía sau của Hồng Kỳ. Hiện tại không có dầu bôi trơn, Phổ Thông đành nhả Tiểu Kỳ ra, ngậm ướt ngón giữa của mình. Hình ảnh này bị Hồng Kỳ nhìn không sót một chi tiết, hắn thấy cả người nóng bừng, vô thức vòng chân kẹp lấy Phổ Thông, mắt cá chân như có như không cọ cọ trêu đùa y.
Phổ Thông ngẩng đầu nhìn khóe mắt đỏ hoe của Hồng Kỳ, bật cười, "Anh cũng muốn mà phải không?"
Hồng Kỳ thẹn quá hóa giận lườm y một cái. Phổ Thông không để ý, nâng chân hắn lên. ngón tay đã thấm ướt nước bọt mò đến miệng huyệt đóng chặt, chầm chậm chen vào.
Lúc mọi người đã quen với cảnh màn trời chiếu đất thì họ nhận ra rằng, sống ở ngoài cũng không có gì bất tiện, trừ vấn đề giải quyết nhu cầu cá nhân, nhà không thể vào, cũng không dám ra bụi ngồi, may mà WC công cộng của Hồng Kỳ đã kịp thời giải quyết được vấn đề này.
Như một hệ quả, khách ghé WC tăng bao nhiêu, rác xả ra càng nhiều bấy nhiêu, cộng thêm mùa hè trời nóng bức, rác thải ủ lâu một chút là bốc mùi ngay. Do vậy mỗi ngày Hồng Kỳ phải tốn rất nhiều thời gian để dọn dẹp.
Hồng Kỳ cân nhắc có nên thu tiền WC hay không, nhưng chợt nhớ đến hình ảnh ông chủ sạp bán dưa hấu bị hành hung, Hồng Kỳ quyết định sẽ cho mọi người đi miễn phí, coi như làm phúc vậy. Tuy không thu phí, chất lượng vệ sinh vẫn không giảm sút, ngày ngày Hồng Kỳ vẫn chăm chỉ quét tước, chăm cho WC nhà mình sạch bong sáng bóng.
Việc làm trượng nghĩa của Hồng Kỳ khiến những người xung quanh cảm động muốn rớt nước mắt. Mấy ngày sau, có người của ban quản lý khu thương mại đến tìm hắn, bảo rằng khu thương mại sẽ phái một người đến phụ Hồng Kỳ quét dọn, chi phí cấp trên sẽ trả hết, còn phát cho Hồng Kỳ hai ngàn đồng (~ 6 600 000 VND) mỗi tháng, xem như thưởng cho hắn vì đã vì dân phục vụ.
Hồng Kỳ không từ chối. Bởi vì trong khu thương mại này, ngoài những người định cư ở đây còn có một bộ phận chạy nạn từ nơi khác tới nữa. Để đảm bảo sinh hoạt cho người dân, chính phủ đã cấp một số tiền cho ban quản lý khu thương mại. Chi phí giải quyết vấn đề vệ sinh cho người dân chỉ là một phần nhỏ trong món tiền ấy thôi.
Tối hôm đó, trong lúc Phổ Thông đang tắm, mặt đất lại chấn động lần nữa. Hồng Kỳ ngồi ngoài lều lập tức nhảy dựng lên, ba chân bốn cẳng tông cửa WC nam định kéo Phổ Thông chạy ra ngoài.
Phổ Thông trần như nhộng cuống quýt bảo Hồng Kỳ ra trước đi, rồi mặc kệ đống bọt trên người, vớ lấy quần soóc tròng đại vào, lao ra theo.
Cơn địa chấn lần này khá lớn, có vài chiếc lều nghiêng ngả như sắp đổ, người dân ngồi bệt dưới đất hoang mang nhìn nhau, có kẻ còn hoảng quá hét toáng lên. Không lâu sau giọng nữ trong loa phát thanh vang lên, báo rằng cơn địa chấn này mạnh tầm 6.7 độ Richter, tâm của nó ở một huyện gần thành phố G.
Bây giờ Phổ Thông mới ý thức được độ nguy hiểm của đợt thiên tai lần này một cách sâu sắc. Lúc cơn địa chấn đầu tiên xảy ra, Phổ Thông đang ở ngoài đường lớn, thấy người ta chạy nên y chạy theo thôi, chứ thật ra lúc đó y còn chẳng hiểu tại sao mọi người lại hoảng hốt như thế nữa là. Lần này thì khác, bị nhốt trong một không gian kín, Phổ Thông tận mắt chứng kiến từng mảng tường nứt ra, đồ vật rơi vỡ đầy đất, trần nhà kêu như muốn sụp xuống đầu y.
Tim Phổ Thông đập bình bịch, chui vào lều một lúc lâu rồi mà y vẫn chưa hết sợ. Cuối cùng y cũng được tự mình trải qua thứ gọi là, đứng trước thiên nhiên, sinh mạng con người trở nên nhỏ bé biết chừng nào.
Hồng Kỳ thấy trán Phổ Thông lấm tấm mồ hôi lạnh, bèn ân cần lấy khăn lau cho y, "Sao đấy?" Đừng bảo là sợ quá nói không nên lời nha? Nhưng mà cơn địa chấn 7.9 độ Richter y cũng đã trải qua rồi, lúc đó có thấy y sợ sệt gì đâu? Hồng Kỳ tìm không ra nguyên nhân, chỉ biết vỗ vai an ủi người yêu nhỏ của mình.
Phổ Thông nhân cơ hội ôm chầm lấy Hồng Kỳ, vùi đầu vào ngực hắn như một đứa trẻ lớn xác đang làm nũng cha mẹ. May mà chẳng có ai chú ý đến chỗ này.
Hồng Kỳ vuốt vuốt lưng Phổ Thông, "Ngoan, không sao hết."
Sự bình tĩnh của Hồng Kỳ đã khiến nỗi sợ của Phổ Thông vơi đi quá nửa. Ôm ấp một lát, Phổ Thông mới chậm chạp buông Hồng Kỳ ra rồi cùng hắn đi dọn dẹp đống xô chậu khăn tắm các thứ trong WC nam. Làm xong tất cả, trời cũng đã tối đen như mực. Mới có mười giờ mà bãi đất trống đã vắng như chùa bà đanh, có lẽ là do bóng ma tâm lý cơn địa chấn lúc nãy để lại, mọi người đều tự giác tắt đèn ngủ sớm.
Trong lều bày sẵn một cái gối dài với một cái chăn, cạnh lều là một cái cây to, cửa sổ còn có màn che bằng lụa mỏng. Phổ Thông và Hồng Kỳ lần lượt chui vào lều, Hồng Kỳ vừa kéo khóa lều xong, Phổ Thông đã xáp lại.
"Anh ơi..." Phổ Thông nhanh nhẹn tìm đến môi Hồng Kỳ.
"A!" Hồng Kỳ giật mình định đẩy Phổ Thông ra. Chẳng lẽ thằng nhóc này muốn....
"Hôm nay không được đâu! Mấy người kia sẽ nghe thấy đó!" Hồng Kỳ giãy giụa.
"Lo gì, bọn họ ngủ hết rồi." Huống hồ lều của hai người cũng cách mấy căn lều ở bãi đất trống tận năm mét.
Phổ Thông mặc kệ sự phản kháng của Hồng Kỳ, bá đạo bịt miệng hắn bằng miệng mình, đầu lưỡi ngang tàng quấy phá trong khoang miệng ấm nóng của hắn. Hai người chỉ mặc mỗi cái quần soóc, Phổ Thông vừa hôn Hồng Kỳ, vừa nôn nóng luồn tay vào quần người yêu.
Tư thế của Hồng Kỳ rất bất lợi, bị Phổ Thông trêu đùa một hồi, thân thể hắn đã mềm nhũn.
Nói đi cũng phải nói lại, rất lâu rồi hai người chưa làm tình, mấy ngày nay quá nhiều chuyện xảy ra nên chẳng ai để ý đến nhu cầu sinh lý đó. Nếu hôm nay Phổ Thông không chủ động, có lẽ Hồng Kỳ sẽ tiếp tục cuộc sống thanh tâm quả dục, ít nhất là đến khi mọi thứ trở lại bình thường.
Động tác xoa nắn của Phổ Thông hơi gấp gáp, thậm chí đôi lần còn làm đau Hồng Kỳ. Miệng của Phổ Thông trượt từ hầu kết xuống ngực của Hồng Kỳ, cắn cắn quả nhỏ hai cái, men theo làn da nhẵn nhụi mát mẻ của Hồng Kỳ xuống tới cái rốn bé xinh của hắn, cợt nhã liếm mấy cái, trong nháy mắt bụng dưới Hồng Kỳ siết chặt lại, thứ nào đó lập tức lên tinh thần, chọc chọc vào yết hầu Phổ Thông.
Hồng Kỳ đỏ mặt quan sát Phổ Thông đang bận rộn trên người mình, thật lòng mà nói, hắn rất thích kiểu mơn trớn đầy kích tình của Phổ Thông.
Phổ Thông nhanh tay cởi quần Hồng Kỳ xuống, vứt sang một bên, Tiểu Kỳ lập tức nhảy ra. Hồng Kỳ ưỡn hông để côn th*t của mình chạm vào môi Phổ Thông. Phổ Thông bắt lấy vật nghịch ngợm nào đó, xấu xa hết chà xát quy đầu lại bóp bóp từ gốc đến ngọn.
Hồng Kỳ ưm một tiếng, bấu lấy tóc Phổ Thông, ỷ mình lớn hơn y mà lên giọng uy hiếp, "Làm đàng hoàng coi!"
Phổ Thông tuân lệnh ngậm lấy Tiểu Kỳ, không quên chăm sóc hai túi cầu của Hồng Kỳ. Hồng Kỳ sướng đến cả người hồng hồng như con tôm luộc, ngặt nỗi muốn rên mà rên không được, đêm khuya thanh vắng, lỡ ai nghe được thì xong đời. Nỗi lo bị phát hiện khiến Hồng Kỳ căng thẳng muốn chết, nhưng trong căng thẳng lại cảm thấy vài tia kích thích quái lạ.
Phổ Thông vừa khẩu giao vừa vươn móng vuốt đến phía sau của Hồng Kỳ. Hiện tại không có dầu bôi trơn, Phổ Thông đành nhả Tiểu Kỳ ra, ngậm ướt ngón giữa của mình. Hình ảnh này bị Hồng Kỳ nhìn không sót một chi tiết, hắn thấy cả người nóng bừng, vô thức vòng chân kẹp lấy Phổ Thông, mắt cá chân như có như không cọ cọ trêu đùa y.
Phổ Thông ngẩng đầu nhìn khóe mắt đỏ hoe của Hồng Kỳ, bật cười, "Anh cũng muốn mà phải không?"
Hồng Kỳ thẹn quá hóa giận lườm y một cái. Phổ Thông không để ý, nâng chân hắn lên. ngón tay đã thấm ướt nước bọt mò đến miệng huyệt đóng chặt, chầm chậm chen vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.